Tiêu Phàm cũng không thèm nhìn Uông Đồng, dù chỉ là nhìn thoáng qua, mà đi thẳng đến trước mặt Uông Phi.

Chỉ nghe một tiếng "Phốc", Uông Phi đã phun ra một ngụm máu tươi, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm không có sự căm hận mà chỉ có sự sợ hãi cùng kinh hoàng không thể nói bằng lời mà thôi. Cái người thoạt nhìn không hề khỏe mạnh, hơn nữa mặt mũi ốm yếu xanh xao như vậy lại sở hữu sức mạnh mà ngay cả hắn cũng không thể nào chống lại được. Thật giống như những lời mà vừa rồi hắn đã chế giễu Tiêu Thiên vậy, dù có trở về luyện tập thêm mười năm hay hai mươi năm thì hắn vẫn không thể nào là đối thủ của Tiêu Phàm.

- Uông Phi, cậu xem thường Bắc Phái Hồng Quyền, đó là do kiến thức của cậu hạn hẹp. Võ thuật trong thiên hạ vốn không phân chia cao thấp, mấu chốt là ở chỗ người luyện tập có thực sự cố gắng hay không mà thôi. Người học võ xem trọng võ đức, sau này cậu không nên ngông cuồng như thế nữa, đối với bản thân cậu không hề có chút lợi ích nào cả.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Uông Phi không kềm được mà liên tục gật đầu, một quyền vừa rồi đã đem tất cả tinh thần của hắn đánh tan hết không còn một móng. Một quyền oai đủ đánh rơi tất cả can đảm của hắn rồi.

- Mọi người giải tán hết đi, quán bar là nơi giải trí, không phải chỗ để đánh nhau.

Tiêu Phàm khẽ vuốt cằm, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói, giọng nói cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe rất rõ ràng. Sau đó ánh mắt của Tiêu Phàm liền rơi trên mặt Bao Sư Hoa.

- Bao tổng.

Bao Sư Hoa tức khắc chạy tới, liên tục cúi người chào Tiêu Phàm:

- Tiêu Đại Thiếu, cậu khỏe chứ......

Bao Sư Hoa ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với vị đại thiếu trước đó không lâu đã từng lộ mặt ở quán bar Tinh Ngữ này. Mặc dù lần kia đại thiếu không hề biểu hiện chút đáng sợ nào, ngược lại vô cùng khiêm tốn, tao nhã lễ phép, không hề có nữa điểm kiêu căng của một vị đại thiểu thế gia. Nhưng sau khi Tiêu Phàm tới thì tuy rằng chuyện ví tiền của Tiêu Thiên bị trộm mất không giải quyết được nhưng Tiêu Nhị Ca cũng không tìm đến hắn gây phiền phức.

Trong này không biết có trò ảo thuật kỳ diệu nào không? Cho tới nay Bao Sư Hoa cũng không hề biết.

Tiêu Phàm ôn hòa nói:

- Bao tổng, làm phiền ông xem giúp những đồ vật bị đập bể này có giá trị bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường đúng theo giá trị của nó.

- Cái này... cái này... Tiêu đại thiếu, tôi không dám.... không dám....

Bao Sư Hoa ngẩn ra, tức khắc luôn miệng nói, lại cuống quít cúi đầu. Hôm nay không ầm ĩ đến mức xảy ra án mạng thì Bao Sư Hoa đã đốt hương trả lễ rồi. Đập nát một bàn trà; một ghế sa lon; một cái bình hoa thì đáng gì chứ? Hắn làm sao có dũng khí đòi đại thiếu đền bù chứ? Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm hơi nhấc lên, nói rằng:

- Bao tổng, đập bể đồ đạc thì phải bồi thường, đây là pháp luật quy định. Ông tính toán đi.

- Vâng, để tôi bảo người tính, sau đó sẽ báo cáo với đại thiếu...

Trong lòng Bao Sư Hoa phát lạnh, vội vã làm theo lời nói của Tiêu Phàm. Rốt cuộc hắn đã nhìn ra vị đại thiếu này không phải là một người thích nói nhiều, nhưng mỗi câu nói của cậu đều là ra lệnh, người khác không thể không làm theo.

- Được, ngoài ra vị tiểu thư Angelina này, tối nay tôi muốn dẫn cô ấy đi. Nếu như ông có việc tìm cô ấy thì có thể trực tiếp vào phòng tổng thống của khách sạn Thời Đại, tối nay tôi sẽ ở lại nơi đó.

Tiêu Phàm lại nhàn nhạt căn dặn một câu.

- Cái này... Dạ, tất cả đều làm theo sự căn dặn của đại thiếu.

Bao Sư Hoa thật sự không ngờ Angelina bị dẫn đi, đây chính là người mà hắn chuẩn bị bồi dưỡng thành "Nữ hoàng bóng đêm" mới cho quán bar Tinh Ngữ, nhưng mới được mười ngày đã bị công tử thế gia mang đi thuê phòng rồi, hơn nữa còn bị mang đi trước nhiều người như vậy, "Nữ hoàng bóng đêm" này sợ rằng không thể bồi dưỡng thành rồi.

Cũng không phải nói "Nữ hoàng bóng đêm" nhất định phải là xử nữ, chuyện này không hợp với thực tế. Nhưng ít ra không thể công khai như vậy được.

Đặc biệt là một quyền hôm nay của Tiêu Phàm xem như đã hoàn toàn đánh bay uy phong của cái tên Uông Phi hống hách kia, hắn ngay cả chút sức lực để đánh trả cũng không có, chỉ một quyền đã gục xuống rồi. Hiện tại cũng không còn ai dám lên tiếng nữa, biết rõ Angelina đi theo đại thiếu thì dù có người ăn gan báo cũng không dám lén phén nghĩ đến.

Cho dù ngươi có bản lĩnh như Uông Phi cũng không đủ nhìn một cái nữa là. Mọi người không ai dám đến gần Angelina, cho dù dáng dấp cô ấy có đẹp như tiên trên trời cũng không thể nào tạo ra lợi ích cho quán bar. Nhưng Bao Sư Hoa không thể làm gì, hắn thật sự không dám có ý kiến.

Nếu Tiêu Phàm không phải "Phi tướng quân" từ trên trời giáng xuống thì tối nay Angelina nhất định cũng sẽ bị đám người Uông Phi Uông Thuật Đồng dẫn đi. Đương nhiên nếu Angelina cũng có thể không đi, Bao Sư Hoa còn có thể lựa chọn báo cảnh sát xin giúp đỡ. Điều kiện tiên quyết là lá gan của hắn phải đủ lớn.

Tiêu Phàm gật đầu một cái, đi thẳng đến trước mặt Angelina đang đứng run lẩy bẩy ở góc phòng, cười một tiếng, dịu dàng nói:

- Đi theo tôi đi.

Angelina khẽ run run đứng dậy, giơ tay lên lau nước mắt, từ từ đi đến bên cạnh Tiêu Phàm. Cúi đầu, đôi mi thiên kiều bá mị rũ xuống, không nói tiếng nào.

- Tiêu Thiên, đi

Tiêu Phàm chào hỏi một tiếng rồi chậm rãi đi về phía trước. Angelina vẫn cúi đầu như trước, lặng lẽ đi phía sau Tiêu Phàm.

Đám người vây xem tự giác nhường một lối đi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn đầy sự kính sợ.

Trong đám người có một cặp mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng của Tiêu Phàm, mãi cho đến khi Tiêu Phàm đi ra khỏi cửa chính của quán bar Tinh Ngữ, lúc này hắn mới vội vã rẽ vào đám người, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi quán bar Tinh Ngữ.

- Tiêu Thiên, bảo mấy người anh em của em về trước đi. Em đi theo anh đến khách sạn Thời Đại, anh có chuyện muốn nói với em.

Đứng ở cửa chính lắp đầy đèn ne ong lấp lóe không dứt của quán bar Tinh Ngữ, Tiêu Phàm căn dặn một câu.

- Dạ.

Tiêu Thiên không nói nhiều, lập tức đáp ứng.

Nói thực ra thì Tiêu Thiên vô cùng khiếp sợ, không hề thua kém những vị khách đứng xem khác, thậm chí cậu còn kinh ngạc hơn bất cứ người nào. Cậu làm anh em với Tiêu Phàm hơn hai mươi năm, nhưng cậu cư nhiên lại không biết võ công của anh trai mình lợi hại như vậy, quả thực có phong phạm của một cao thủ.

Mà cậu cũng có rất nhiều lời muốn hỏi Tiêu Phàm.

Bọn người Giang Vũ Thành và Tiểu Quế Tử vốn muốn thân cận một chút với Tiêu Phàm, một quyền vừa rồi thực sự quá hào hứng. Một quyền này đã loại trừ tất cả những uất ức mà bọn họ phải chịu tối nay không còn một mống. Nếu như không phải Tiêu Phàm đột nhiên chạy đến thì thật sự không biết chuyện tối nay sẽ kết thúc như thế nào nữa. Tính cách của Tiêu Thiên nóng nảy như vậy, làm sao có thể chịu nhục nhã thế được chứ, nói không chừng thực sự xảy ra án mạng. Nhưng nếu như Tiêu Phàm đã nói như vậy thì ai cũng không dám có ý kiến, tất cả đều ngoan ngoãn gật đầu, mỗi người đều tự giải tán.

- Tiêu Thiên, đừng mở xe của em, ngồi xe của anh.

- Dạ.

Lúc này hiển nhiên là anh cả nói thế nào thì Tiêu Thiên nghe thế đó.

Mặc dù xe của Tiêu Phàm thực sự không cùng một cấp bậc với xe jeep Grand Cherokee của Tiêu Thiên.

Chờ sau khi Tiêu Thiên lên chiếc xe ô tô nửa mới nhưng không cũ mang thương hiệu bình dân kia của Tiêu Phàm thì cậu mới phát hiện chỗ tài xế đã sớm có một cô gái trẻ ngồi đó, ban đêm ánh sáng lờ mờ, không nhìn thấy rõ gương mặt cô gái, nhưng Tiêu Thiên vẫn rất lễ phép chào hỏi Tân Lâm.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt Tân Lâm, trước đó bất cứ người nào của Tiêu gia cũng không biết bên cạnh Tiêu Phàm còn tồn tại một cô gái như vậy.

Nhưng cô bé này có thể làm tài xế cho anh cả, vậy thì đã chứng minh quan hệ giữa hai người bọn họ không giống bình thường, không chừng chính là chị dâu tương lai của mình, vì thế Tiêu Thiên không dám sơ suất.

Tân Lâm nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cũng không hề nhiệt tình.

Tiêu Thiên có chút buồn bực, đây chính là "Vật họp theo loài", nữ tài xế bên cạnh anh cả cũng giống hệt tính cách của anh ấy, lạnh nhạt, không thích nói chuyện tán dóc. Tiêu Thiên là một người hướng ngoại, có chút thói quen và tính cách lạnh nhạt của người chuyên giao tiếp. Đương nhiên anh cả là trường hợp ngoại lệ.

Angelina nhấc chiếc váy xinh đẹp bước lên ô tô, không hề nói một tiếng. Dường như cô đã hạ quyết tâm dù Tiêu Phàm dẫn cô đi đâu thì cô đi theo đó, muốn cô làm cái gì thì cô làm cái đó.

Lại nhắc đến trước khi đến thủ đô của quốc gia phương đông cổ xưa này thì Angelina đã sớm được "Nhắc nhở", ở quốc gia này có một tầng lớp có quyền thế nhất, dù thế nào thì cô cũng không thể nào đắc tội.

Giai cấp vô cùng đặc thù này, truyền thông ở nước ngoài gọi là... Đảng Nha Nội!

Tiêu Phàm là anh ruột của Tiêu Thiên, hắn nhất định chính là một nhân vật xuất sắc trong đảng Nha Nội!

Từ thái độ của Bao Sư Hoa đối với những vị công tử ca này thì Angelina có thể đoán ra được. Ngay cả một thương nhân lớn của bản quốc cũng không chọc nổi những nhân vật trong giai cấp đặc thù đó thì một cô gái nho nhỏ biểu diễn buổi tối ở quán bar như cô làm sao có thể chống cự lại chứ?

So với biểu hiện trấn tĩnh như thường của Angelina thì ông chủ của quán bar - Bao Sư Hoa lại hoàn toàn khác biệt, ông ta vô cùng nhếch nhác. Hai vị công tử vừa rời đi thì Bao Sư Hoa liền vội vàng chạy vào phòng làm việc của mình, đóng cửa chặt lại, không chần chờ mà vội vàng cầm điện thoại mang phong cách cổ xưa nhưng cũng rất xa hoa trên bàn làm việc lên, gọi một số điện thoại.

- A lô, ông chủ, là tôi, lão Bao...

Chuông điện thoại vừa vang lên mấy giây thì bên kia đã có người nghe. Bao Sư Hoa vội vàng nói.

- Lão Bao, chuyện gì? Có phải là Angelina bị người khác mang đi rồi không?

Bên kia điện thoại, một giọng nam trung vô cùng nhẹ nhàng vang lên, rất có phong độ của thân sĩ, là giọng phương ngữ Bắc Kinh.

Bao Sư Hoa ngạc nhiên đến giật nảy người, vội vàng hỏi:

- Ông chủ, làm sao ngài biết? Thật đúng là... Thực sự liệu việc như thần.

Giọng nam trung mỉm cười không đáp, hỏi ngược lại:

- Là ai dẫn đi?

- Tiêu Phàm, đại thiếu gia của Tiêu gia.

- Tiêu Phàm?

Giọng nam trung đầu bên kia điện thoại dường như có chút bất ngờ:

- Đứa cháu lớn của Tiêu gia đi làm ở Cục Tôn Giáo phải không?

- Đúng đúng, chính là hắn, ông chủ, ngài cũng biết hắn sao?

Bao Sư Hoa càng giật mình, trước kia hắn chưa bao giờ để ý đến Tiêu Phàm, chỉ biết Tiêu Phàm làm nhân viên nhà nước mà thôi, vẫn là lần trước Tiêu Phàm xuất hiện ở quán bar Tinh Ngữ nên hắn mới đặc biệt đi hỏi thăm. Điều này cũng khó trách, hắn là ông chủ của quán bar, đương nhiên chú ý đến những đại thiếu quần là áo lượt, đi quan tâm đến một tín đồ đạo giáo để làm gì?

Thế nhưng ông chủ đang ở nước ngoài đất khách quê người, cách xa nơi này ngàn dặm lại biết. Bao Sư Hoa làm sao có thể không sợ hãi được chứ?

Xem ra ông chủ chính là ông chủ, lúc nào cũng khiến người khác bất ngờ.

- Ừ, cậu nói một chút xem, tình huống cụ thể thế nào?

Bao Sư Hoa liền vội vàng đem chuyện đã phát sinh tối hôm nay báo cáo cặn kẽ cho ông chủ. Khả năng biểu đạt của Bao Sư Hoa thật sự không tệ, hắn đã đem trận long tranh hổ đấu kia miêu tả vô cùng sinh động.

- Có chuyện như vậy sao? Vị đại thiếu của Tiêu gia này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ?

- Đúng vậy, ai có thể ngờ được nhìn dáng vẻ hắn có vẻ bệnh hoạn như vậy mà lại lợi hại như thế chứ? Chỉ một quyền đã đánh Uông Tam gia bay ra thật xa, thiếu chút nữa đã mất mạng...

- Ha ha, đây đúng là một tin tức thú vị. Được lắm, ta đã biết rồi.

- Này, này, ông chủ, vậy phải làm sao bây giờ?

Nhận thấy ông chủ muốn cúp điện thoại, Bao Sư Hoa có chút nóng nảy, vội vàng hỏi thăm.

- Làm sao bây giờ?

Ông chủ liền cười.

- Chuyện này còn hỏi ta làm sao bây giờ nữa à? Có một vị đại thiếu lợi hại như vậy bảo bọc địa bàn của cậu, chẳng lẽ cậu không vui sao

- Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ... Ôi chao! Vẫn là ông chủ nhìn xa trông rộng, lợi hại hơn chúng tôi nhiều lắm...

Bao Sư Hoa lập tức đổi giọng điệu quay sang nịnh hót ông chủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện