Văn nhị thái gia “Hừ” một tiếng, nói:

– Tư Viễn à! Mấy năm nay, ông chủ lớn như con luôn gấp rút kiếm tiền, cho nên lễ nghi phép tắc càng ngày càng thụt lùi rồi sao? Văn Tư Viễn cười nói:

– Sư phụ, là con sai lầm, đệ tử biết sai rồi. Xin chưởng giáo sư thúc tha lỗi!

Trên giang hồ, Văn Tư Viễn được xưng là “Vạn nhân địch”, còn có một danh hiệu khác, chính là chủ tịch tập đoàn tỉnh Hoàng Hải – Tư Viễn. Tuổi tác của Văn nhị thái gia càng ngày càng cao, không còn hứng thú với những việc làm ăn nữa, nên dần dần đã đem tất cả sản nghiệp của mình giao cho Văn Tư Viễn xử lý, những việc lớn nhỏ bên trong gia tộc cũng đều giao cho Văn Tư Viễn.

Ngoại trừ thân phận đại đệ tử của lão gia ra thì Văn Tư Viễn còn là cháu ruột của Văn nhị thái gia. Tuy nhiên vì chứng tỏ sự công bằng nên lúc nào Văn Tư Viễn cũng gọi Văn nhị thái gia là sư phụ, mà không phải là “Bác”. Tránh cho những đệ tử khác nảy sinh khúc mắc.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Nhị sư huynh, thời đại hiện nay không giống trước kia, Tư Viễn chính là truyền nhân dòng chính của Vô Cực truyền thừa, cũng nên đi theo thời đại tiên tiến mới được, không nên chỉ biết làm theo nguyên tắc, tách rời với thời đại ngày nay.

Văn Tư Viễn rõ ràng lớn hơn cậu hai mươi tuổi, nhưng Tiêu Phàm lại gọi một tiếng “Tư Viễn”, ra vẻ ông cụ non. Tuy nhiên mọi người đều cảm thấy vô cùng bình thường, chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn, địa vị này được tôn sùng đến bực nào chứ!

Văn nhị thái gia nói:

– Ta cũng tính như vậy, không chỉ thế ta còn đem việc làm ăn giao cho bọn chúng xử lý.

Tiêu Phàm mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt của Văn Nhị thái gia lại rơi trên mặt Tân Lâm, chậm rãi nói:

– Như vậy vị này nhất định là tân thiếu chủ của Thất Diệu Cung?

Tân Lâm hơi khom người, nói:

– Không dám nhận cái danh thiếu chủ, chỉ điều ta thật sự xuất thân từ Thất Diệu Cung.

Văn nhị thái gia cười ha ha một tiếng, nói:

– Tân cô nương không cần phải quá khiêm tốn như vậy. Các thế hệ thánh nữ của Thất Diệu Cung đều là truyền nhân đầu tiên kế thừa vị trí cung chủ. Nhớ lại mấy năm trước đây, lúc sư phụ lão nhân gia đến thăm nơi này của ta, chính miệng người từng nói với ta, người đã mời được một vị hộ pháp vô cùng tốt cho sư đệ. Sư phụ khen ngợi Tân cô nương rất nhiều, còn nói thành tựu sau này của Tân cô nương vô cùng vượt trội. Hôm nay, ta lại vừa thấy thần kỹ của Thất Diệu Cung, quả nhiên danh bất hư truyền. Khó tránh đồ đệ chưa thành tài của ta ngay cả một chiêu của Tân cô nương cũng không tiếp được.

Văn nhị thái gia cười vô cùng sảng khoái, tựa hồ không hề đem trận đấu của Tân Lâm và Hà Tứ ban nãy để ở trong lòng.

Trong trí nhớ của Văn Thiên, người có thể được Chỉ Thủy sư tổ ca ngợi như vậy, thật sự không có đến mấy người. Có thể thấy vị thánh nữ đương thời của Thất Diệu Cung này có thiên phú cực kỳ xuất chúng.

Nếu thân thủ của Tân Lâm không giỏi như vậy thì Chỉ Thủy sư tổ cũng sẽ không xem trọng như vậy, còn cố ý đánh cược với Thất Diệu Cung, mang Tân Lâm chiến thắng trở về làm hộ pháp cho Tiêu Phàm bảy năm.

Tân Lâm cười nhạt một tiếng, nói:

– Hà Tứ ca cũng chưa hẳn là truyền nhân chân chính của lão gia, nếu như vừa rồi đổi lại là Văn đại ca thì tình hình chắc chắn không giống vừa rồi.

Đôi mày tuyết trắng của Văn nhị thái gia hơi nâng lên, nói:

– Tân cô nương quả nhiên có con mắt tinh tường, thật ra chỉ có Tư Viễn mới là đệ tử của Vô Cực Môn, những đứa khác, ta chỉ dạy cho bọn chúng một số phương pháp cường thân kiện thể mà thôi.

Câu này của Văn nhị thái gia mang hàm ý rất rõ ràng, chỉ có Văn Tư Viễn mới là truyền nhân chính thống, thực sự lấy được truyền thừa của Văn nhị thái gia. Còn những vị khác chỉ có thể xem như “Cá nhân” Văn nhị thái gia thu nhận đồ đệ mà thôi, thứ ông truyền thụ cũng chỉ là võ thuật chứ không phải là những thuật pháp như: tướng thuật mệnh lý; phong thủy bói toán của Vô Cực Môn. Phương pháp nội công khí gia chân chính của Vô Cực Môn đương nhiên chỉ có thể truyền cho Văn Tư Viễn.

“Vạn nhân địch” uy danh hiển hách cũng không phải chỉ là lời đồn.

Đây cũng chính là lý do mà Văn nhị thái gia chỉ cho một mình Văn Tư Viễn tiến vào chính điện bái kiến chưởng giáo sư thúc.

Những vị đồ đệ khác không được xem là đệ tử của Vô Cực Môn, miễn cưỡng xem như là ngoại môn đệ tử. Mấy ngàn năm qua, từ Vô Cực Môn đã sinh ra vô số môn phái trải khắp giang hồ, thậm chí vào thời cực thịnh còn phong quan hiển hách trên giang hồ. Chỉ có điều môn quy của Vô Cực Môn cực kỳ nghiêm khắc, những môn phái phân hóa trên khắp giang hồ đều không đúng chuẩn vô cực chính thống, lại càng không đủ tư cách tế bái lịch đại sư tổ của Vô Cực Môn.

Thuật pháp truyền thừa của Vô Cực Môn cũng không phải là truyền thừa trên giang hồ. Những võ thuật và đạo khí thuật được ghi chép trong Vô Cực Thuật Tàng cũng được thêm vào với tư cách phụ lục, cũng không tính là chính thống.

– Chỉ có điều cho dù vừa rồi không phải là lão tứ đấu với Tân cô nương, mà thay bằng Tư Viễn thì sợ rằng kết quả cũng không khá hơn bao nhiêu. Mấy năm nay, nó càng ngày càng mê muội với đống tục vụ, chính nghiệp đều bị hoang phế.

Nói đến chỗ này, Văn nhị thái gia quét mắt qua Văn Tư Viễn, trên mặt mang theo vẻ không hài lòng.

Văn Tư Viễn khom người thỉnh giáo, không dám có thái độ ngỗ nghịch.

Văn nhị thái gia đối với Văn Tư Viễn mà nói, người vừa là sư phụ vừa là bác, càng là đại ân nhân của hắn. Nếu như không có sự bồi dưỡng của Văn nhị thái gia thì Văn Tư Viễn tuyệt đối không thể có thân phận địa vị và cuộc sống xa hoa như ngày hôm nay. Văn Tư Viễn cảm động “Dạ” một tiếng, đối với lời nói của Văn nhị thái gia, đừng nói là ngoài miệng không dám có nửa câu ngỗ nghịch mà cho dù là trong lòng cũng không dám có chút ý niệm bất kính nào.

Sau khi khiển trách Văn Tư Viễn vài câu thì Văn nhị thái gia quay sang nói với Tiêu Phàm:

– Sư đệ, mời ngồi!

Trước bức tượng của Thanh Đế có bày một cái bàn trà nho nhỏ cùng với một bộ trà cụ, bên cạnh đặt một bộ cốc rực rỡ. Vừa rồi Văn nhị thái gia cũng tiếp đãi Lang Vương thảo nguyên ở chỗ này.

Tiêu Phàm nói cảm ơn rồi ngồi xuống, Văn Tư Viễn vội vàng dâng trà cho sư thúc và sư phụ.

– Sư huynh, Bạch Lang đột ngột xuống Nam, không biết là vì nguyên nhân gì?

Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.

Văn nhị thái gia vuốt vuốt chòm râu, cười nói:

– Chuyện này nhắc tới thật sự thú vị, Bạch Lang làm mất đồ, hắn đặc biệt đến tìm ta bói cho hắn một quẻ, xem ai là người trộm? Mà dường như vật ấy rất quan trọng đối với hắn.

Tân Lâm đứng sau lưng Tiêu Phàm khẽ lên tiếng:

– Chỉ ba nhánh Trường Xuân An Thần Hương mà hắn cũng xem trọng như thế sao? Không ngờ Lang Vương thảo nguyên lại có bụng dạ hẹp hòi như vậy!

Văn nhị thái gia cảm thấy kinh ngạc, vội nói:

– Sư đệ biết chuyện này?

Tiêu Phàm mỉm cười đáp:

– Việc này có liên quan đến đệ, ba nhánh Trường Xuân An Thần Hương là đệ nhờ người khác lấy giúp.

Văn nhị thái gia bỗng nhiên tỉnh ngộ:

– Thì ra là vậy, khó trách ta bói không ra.

Tiêu Phàm thân là đại thuật sư, người khác muốn lấy thuật pháp thôi diễn chuyện có liên quan đến cậu thì khó có khả năng thành công. Lực thiên cơ che đậy thực sự quá mạnh mẽ, trừ khi trình độ thuật pháp của người thôi diễn vượt xa cậu thì mới có thể phá vỡ lực thiên cơ che đậy.

Hầu như mỗi vị thuật sư đều làm phép che đậy thiên cơ của bản thân, không để người đồng đạo bí mật dò xét.

Về phần Tiêu Phàm vì sao phải nhờ người khác lấy trộm Trường Xuân An Thần Hương của Bạch Lang, Văn nhị thái gia không muốn hỏi Trường Xuân An Thần Hương này là chính tay Khâu Xử Cơ sư tổ viết ra phương pháp điều chế, thông huyền đại sư đích thân giám sát, đem kỳ hương trên thiên hạ hòa làm một thể, đối với người tu đạo quả thật là một vật có tác dụng an thần hiếm có. Bất kể là vị thuật sư nào cũng đều muốn có trên tay.

– Trường Xuân An Thần Hương tất hiên quý giá, nhưng mà nguyên nhân Bạch Lang đến đây cũng không phải là vì nó. Cái hắn truy tìm lại là một món khác. Nghe nói cũng bị mất trộm cùng một lúc với Trường Xuân An Thần Hương. Sư đệ à! Vật này cũng không phải ở trong tay đệ chứ?

Văn nhị thái gia vuốt chòm râu bạc, hỏi.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu nói:

– Vật này không ở trong tay đệ, đệ chỉ muốn có An Thần Hương thôi.

Văn nhị thái gia cười nói:

– Nói như vậy thì do tên Thần Trộm Gia Cát Ánh Huy đó lại mắc bệnh cũ, chân tay ngứa ngáy, tiện tay dắt trộm dê rồi.

Đôi mi thanh tú của Tân Lâm khẽ nâng lên, có chút ngạc nhiên hỏi:

– Lão gia tử à! Ngay cả Gia Cát Ánh Huy mà người cũng có thể tính ra sao?

Tân Lâm tinh thông tất cả tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung, nhưng ở phương diện bói toán suy diễn này lại hoàn toàn mù tịt. Bởi vì Tiêu Phàm mà Tân Lâm ngày càng có hứng thú với loại thuật pháp này, ít nhiều cũng biết một chút, lại càng hiểu rõ nội tâm của Tiêu Phàm hơn một phần.

Văn nhị thái gia mỉm cười nói:

– Một nửa là bói ra, còn nửa còn lại là đoán mò. Bạch Lang nói hắn giấu vật đó bên trong két sắt trong phòng ngủ. Trước đây ta có đi qua ổ sói của hắn một lần, nơi đó cũng được xem là canh giữ nghiêm ngặt. Người bình thường đừng bảo là vào trong phòng ngủ trộm đồ vật gì, cho dù muốn tiếp cận phòng ngủ của hắn cũng là một chuyện rất khó thực hiện…

Bạch Lang tung hoành ngang dọc vùng Mạc Bắc, vượt qua ba quốc gia, âu cũng được xem là chuyện lớn, không tránh khỏi việc vi phạm lệnh cấm. Sào huyệt của hắn được canh giữ nghiêm ngặt cũng là chuyện đương nhiên.

Những tay cự phách thời nay sẽ không có người nào đầu óc ngu si tứ chi phát triển cả. Nếu là loại người có đầu óc đơn giản thì cho dù có võ thuật cao đến đâu, dũng mạnh thiện chiến đến thế nào đi nữa thì cũng sẽ bị người khác cướp đi tính mạng, sớm muộn gì cũng biến thành một đống xương trắng.

Chính là bởi vì người nhìn chằm chằm vào hắn quá nhiều, nên Bạch Lang không thể tùy tiện rời khỏi thảo nguyên. Nhưng lần này hắn lại tự mình xuôi nam bái kiến Văn nhị thái gia, như thế cũng có thể chứng minh được món đồ đánh mất đó đối với Bạch Lang quan trọng thế nào.

Gia Cát Ánh Huy không quản được tay mình, lại dám tiện tay dắt trộm dê, hắn thật sự đã mang đến một cái phiền phức vô cùng lớn

– Người có thể dễ dàng trộm đi đồ vật quan trọng từ ổ sói của Bạch Lang, hiện nay trên thế gian này, người có thể làm được điều đó chỉ có Gia Cát Ánh Huy và vị lão tặc vương “Bàn tay của thượng đế” Y-ta-li-a kia mà thôi. Chỉ có điều vị “Bàn tay của thượng đế” kia đã quy ẩn từ lâu, rất nhiều năm rồi chưa từng nghe qua tin tức của hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến thảo nguyên để trộm Trường Xuân An Thần Hương. Bởi vì người phương Tây chưa chắc dùng được vật này. Đếm tới đếm lui, cũng chỉ có Gia Cát Ánh Huy có hiềm nghi lớn nhất. Xem xét từ quái tượng cũng tương ứng trên người của hắn.

Văn nhị thái gia giải thích mấy câu.

Tân Lâm hỏi:

– Lão gia, rốt cuộc là vật gì có thể khiến cho Bạch Lang hấp tấp như vậy?

– Việc này thì Bạch Lang không có nói. Chỉ có điều xem tình huống của hắn, ta đoán chừng có lẽ vật này có quan hệ đến chuyện tình cảm.

– Quan hệ đến chuyện tình cảm?

Lần này, Tân Lâm thật sự sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không có biện pháp đem hai chữ “Tình cảm” ghán ghép với một thiên hạ kiêu hùng như Bạch Lang được.

Văn nhị thái gia gật đầu một cái, nói:

– Chắc là như vậy, với lại đây là chuyện riêng của hắn nên ta cũng không tiện hỏi thăm. Nể tình trước đó ta có gặp qua hắn một lần, bên cạnh đó hắn cũng là một hảo hán, nên ta đã bói một quẻ cho hắn.

Văn nhị thái gia vừa là hậu duệ dòng chính của Vô Cực Môn, lại là đệ tử thân truyền của Chỉ Thủy sư tổ nên đương nhiên cũng vô cùng tinh thông thuật bói toán này. Bạch Lang trực tiếp tìm đến Hoàng Hải cũng xem như là vô cùng “Đúng bệnh”, quả nhiên có thu hoạch lớn.

Tiêu Phàm nói:

– Xem ra Gia Cát Ánh Huy thật sự đã mang đến một phiền phức lớn rồi.

Vẻ mặt Bạch Lang khi rời đi quả thực chính là quyết tìm cho bằng được, không chết sẽ không chịu ngừng tay. Bị một tay cự phách trên giang hồ như Bạch Lang để ý thì sợ rằng đầu của Gia Cát Ánh Huy phải lớn hơn bình thường mấy lần mới có thể thoát được.

– Sư đệ, Gia Cát Ánh Huy thật sự sẽ gặp phải phiền phức lớn, nhưng nếu ta không nhìn lầm thì phiền phức của sư đệ còn lớn hơn Gia Cát Ánh Huy rất nhiều.

Văn nhị thái gia tỉ mỉ xem xét tướng mạo của Tiêu Phàm, bất thình lình lên tiếng. Cặp chân mày tuyết trắng nhíu chặt thành một đường thẳng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện