Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ bình thản hệt như vầng trăng trên bầu trời nhưng lại ẩn chứa sự thâm sâu mà không ai có thể nhận biết được. “Ổ Giai, dược phòng không có ai cả. Sau này đừng có học người ta mấy thói xấu này.”

“Hoàng thúc….” Ổ Giai vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, lại lần nữa hét lên, “Sao hắn lại không có ở trong này chứ? Ta tự đi tìm!” Nói xong, cô ta liền bước nhanh lên phía trước.

“Làm loạn đủ chưa?” Giọng nói trầm ổn của Hách Liên Ngự Thuấn cất lên, tuy không mang theo sự biến đổi cảm xúc nào nhưng lại mang theo sự uy hiếp cực độ khiến Ổ Giai vừa nhấc chân lên đã phải vội vàng rụt trở lại rồi sững sờ đứng yên tại chỗ. Một lúc sau, khuôn mặt cô ta liền lộ rõ vẻ uỷ khuất.

“Khuya rồi, về nghỉ đi!” Hách Liên Ngự Thuấn cũng không chút để ý đến nét mặt cô ta mà chỉ cất tiếng ra lệnh.

Ổ Giai nghẹn lời đành cúi đầu xoay người bước ra ngoài, đến chỗ cửa còn quay đầu nhìn lại nam nhân đang đứng trên cầu thang cao cao tại thượng tựa một vị thần không thể chạm đến.

Cửa dược phòng chậm rãi đóng lại. Chút gió đêm cuối cùng khiến ánh nên khẽ lay động khiến bóng dáng in trên vách tường cũng rung rinh theo. Đợi hết thảy đã yên tĩnh trở lại, Hách Liên Ngự Thuấn mới ngồi xuống ghế, dựa thân hình cao lớn ra sau, ánh mắt cũng hơi trầm xuống, nhẹ nhàng cất tiếng, “Ra đi!”

Liền sau đó, sau tủ thuốc hiện ra một bóng dáng nhỏ nhắn cực kỳ nhu hoà dưới ánh nến.

Thấy Sở Lăng Thường đi ra, vẻ mặt Hách Liên Ngự Thuấn cũng không có lấy một chút kinh ngạc. Chỉ thấy hai mắt hắn sáng như đuốc nhìn thẳng nàng, tựa như đã sớm đem tình hình nắm rõ trong lòng bàn tay nên giờ cực kỳ bình thản và hưng phấn nhìn nàng lâm vào cảnh chật vật trước mặt hắn.

Sở Lăng Thường cũng đứng yên đó không hề nhúc nhích, dùng ánh mắt bình tĩnh đối chọi lại ánh mắt của hắn.

Trong dược phòng im lặng đến dị thường, Hách Liên Ngự Thuấn không mở miệng nói chuyện, Sở Lăng Thường cũng vậy. Hai người họ âm thầm đối diện nhau, lại như đang âm thầm đánh giá một điều gì đó.

Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới thản nhiên lên tiếng, “Vì sao?”

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vẫn thần bí khó dò hệt như trước, khoé môi cũng hơi nhếch lên đầy cuồng ngạo cùng mê hoặc.

“Ngươi muốn hỏi bản vương vì sao rõ ràng đã phát hiện ra ngươi mà vẫn nói như vậy? Cũng khó lý giải việc bản vương sẽ xuất hiện ở đây?”

“Phải, tại ta quá tin tưởng đứa trẻ kia mà thôi!” Giọng nói của nàng lạnh nhạt tựa dòng suối từ trên đỉnh núi cao chảy xuống, lại như gián tiếp nhắc nhở hắn rằng thực ra nàng đã biết nguyên nhân hắn tới nơi này.

Hách Liên Ngự Thuấn nâng tay lên, ngón cái có chút suy tư khẽ lướt qua cánh môi, hắn cười nhẹ rồi lên tiếng, “Vậy ngươi có biết vì sao bản vương lại không tố giác ngươi hay không?”

“Rốt cục ngươi có mục đích gì?” Sở Lăng Thường thực sự không tin hắn có lòng tốt.

Hách Liên Ngự Thuấn khoanh tay lại, không chút để ý trả lời, “Nếu để thị vệ bắt được, ngươi ít nhất phải bị đánh 20 trượng.”

“Vậy sao? Vậy chẳng phải ta phải cúi đầu tạ ơn vương gia rồi sao?” Hai mươi trượng? Trừng phạt hay không đều do hắn một tay định đoạt, lại còn ở đây giả bộ làm người tốt.

Hách Liên Ngự Thuấn không khó nhận ra nét châm biếm trong ánh mắt Sở Lăng Thường nhưng không hề tức giận mà còn cười nhẹ, “Bản vương không ngại nếu ngươi quỳ xuống tạ ơn!”

Sở Lăng Thường cũng không buồn tranh luận với hắn. Đã lâm vào cảnh này chẳng lẽ còn có thể hy vọng vào điều gì tốt đẹp nữa sao? Hiện giờ nàng ở thế hạ phong, cùng hắn nói cứng thêm nữa cũng chẳng có gì hay.

Hách Liên Ngự Thuấn quan sát nàng một hồi rồi trong mắt lại ánh lên ý mỉa mai, “Sở Lăng Thường, rốt cục ngươi là người thế nào vậy? Cho dù là ăn trộm hay thích khách thì ít nhất cũng phải thay y phục dạ hành đã chứ? Mặc trường bào thường ngày nghênh ngang tới nơi này, có phải rất không tôn trọng thị vệ trong phủ hay không?”

Sở Lăng Thường nhìn chằm chằm hắn hồi lâu. Quả nhiên, hắn buông tha nàng chỉ với mục đích muốn nhục nhã nàng thêm, cho nên nàng không nói lời nào lập tức xoay người bước đi.

“Đứng lại!” Thanh âm có chút lười biếng của nam nhân phía sau lại vang lên.

Sở Lăng Thường không buồn để ý tới lời hắn, cũng không có ý định dừng bước.

“Đáng chết! Bản vương lệnh cho ngươi đứng lại!” Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy phía sau có một cơn gió ập tới, ngay sau đó một lực mạnh giữ chặt lấy mình. Nàng vừa quay đầu lại đã thấy ngay đôi mắt đầy giận dữ của hắn. Động tác của hắn quả thực nhanh tới mức khiến người ta phải hoảng sợ.

“Một tên tù binh nho nhỏ lại dám ngỗ nghịch với bản vương như vậy. Ngươi thật sự nghĩ rằng bản vương không dám giết ngươi sao?”

Bị siết đau nhói khiến Sở Lăng Thường hơi nhíu mày nhưng vẫn cố nén lại hướng về phía hắn lạnh lùng cười khẽ, “Dám! Ngươi là Tả hiền vương thì sao lại không dám giết người cơ chứ? Cho nên ta mới ngoan ngoãn trở về Cấm lâu, để tránh nói thêm câu nào chọc giận vương gia cao quý, nếu không thân thể ta phải chia lìa đôi ngả thì biết làm sao?”

Thấy nàng hơi nhíu mày lại, Hách Liên Ngự Thuấn theo bản năng thả lỏng cánh tay. Hắn cũng không đem mấy lời châm chọc của nàng để trong lòng mà ngược lại, vươn bàn tay to ra vén vạt trường bào của nàng lên, thấy ống quần màu trắng lại loang lổ vết máu liền bất mãn cao giọng nói…

“Chân của ngươi thế này còn muốn đi đâu? Vội vã muốn chết đến vậy sao?”

Sở Lăng Thường hơi sững người, lại cảm thấy khó hiểu đối với giọng nói đầy vẻ bất mãn của hắn. Nghe giọng của hắn thì dường như có chút vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ, nhưng vẻ mặt thì lại hiện rõ sự quan tâm đối với nàng.

Không phải nàng vừa mới rơi từ trên cao xuống nên đầu óc bị ảnh hưởng đấy chứ? Thấy Sở Lăng Thường lẳng lặng nhìn mình không nói tiếng nào, ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn cũng trở nên hoà hoãn lại, vẻ mặt tràn ngập sự ẩn nhẫn, không nói câu nào liền ôm nàng lên.

“A…ngươi định làm gì? Thả ta xuống…”

“Im miệng cho ta!” Ngay cả từ “bản vương” cũng bị hắn gạt bỏ, hung dữ cất tiếng ra lệnh với nàng.

Sở Lăng Thường không nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy uy lực tuyệt đối của hắn. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, nàng cảm thấy hắn có chút căng thẳng, dường như đang thực sự tức giận, thậm chí hô hấp của hắn nặng thế nào nàng cũng có thể cảm nhận được.

Nhịp tim của Sở Lăng Thường bất giác lại đập loạn lên. Tại sao nàng lại có cảm giác như vậy chứ?

Vội vàng cúi đầu xuống để mặc cho hắn ôm vào trong ngực bước trên cầu thang, hai người họ đều trầm mặc một cách ăn ý khiến nàng vô thức nhớ tới tối qua bị hắn ôm ngủ suốt một đêm.

Người hơi chao đi một chút thì nàng đã bị hắn đặt xuống ghế, trên đệm ghế vẫn còn vương vấn hơi ấm của hắn. Hành động bất ngờ này của hắn khiến nàng kinh hoàng vội đứng bật dậy.

Hắn vẫn duy trì động tác cũ, chỉ ngẩng đầu đối diện với nàng, lạnh nhạt lên tiếng, “Ngồi xuống!”

Từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường chợt dâng lên cảm giác hoảng sợ. Nam nhân này thực sự khiến người ta khó có thể đoán biết được tâm tư, một khắc trước hắn còn đang phẫn nộ, ngay sau đó đã trở nên ôn hoà, giờ lại cực kỳ thâm trầm. Hắn rốt cuộc lại muốn làm gì?

Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa cúi xuống nhìn vị trí chỗ đầu gối đã đỏ sẫm một mảng của Sở Lăng Thường, hàng lông mày kiếm chau lại, hung dữ nói, “Bản vương thực hận không thể giết chết ngươi!”

Hơi thở của Sở Lăng Thường lúc này có chút hỗn loạn, nơi ngực lại bị những lời vừa rồi của hắn tác động mạnh. Không biết vì sao, nàng thấy mấy lời đó của hắn không có chút ác ý nào, tuy rằng ngữ khí rất nặng, tuy rằng những lời như vậy nàng đã nghe tới vài lần nhưng ngay lúc này nghe được lại có một cảm giác khác thường. Nàng khẽ cắn môi, nhất định là bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi.

Ai không thấy ngọt giơ tay nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện