Cửa điện chậm rãi mở ra, trong khoảnh khắc, ánh sáng rực rỡ hào nhoáng của khung cảnh bên trong cùng tiếng đàn, tiếng ca múa tràn ngập bầu không khí. Theo tiếng thông báo của thái giám hầu điện, tất cả thanh âm trong đại điện đều ngưng bặt, mọi ánh mắt bên trong đều đổ dồn lên người Sở Lăng Thường.
Sở Lăng Thường cũng chẳng để tâm đến khung cảnh xung quanh. Nàng khẽ ổn định tâm trạng rồi chậm rãi bước về phía trước không một chút do dự.
Mọi người bất giác ngây người vì kinh ngạc.
Bọn họ nhìn thấy một bạch y thiếu nữ bước vào, trên người nàng dường như còn phảng phất ánh trăng bạc sáng ngời bên ngoài điện. Tay áo nàng theo nhịp bước chân khẽ dao động, trông cực kỳ thanh nhã và tự nhiên, lại có thêm vẻ siêu phàm thoát tục. Cảm giác của mọi người có mặt trong điện lúc này chính là bất ngờ trước một thứ ánh sáng chói lóa hiện ra trong tầm mắt.
Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi dài cong vút, chậm rãi cúi người hành lễ, ống tay áo phất nhẹ, “Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, Lật phi nương nương.” Thanh âm cực kỳ bình thản của nàng nhẹ nhàng ngân lên tựa như dòng nước dịu dàng đầu xuân, cực kỳ rung động lòng người.
Từ lúc tiến vào đại điện cho tới lúc thỉnh an hoàng thượng, Sở Lăng Thường cũng không hề ngẩng đầu lên. Tuy nàng không ngẩng đầu, cũng không hề đưa mắt nhìn xung quanh nhưng nàng có cảm giác có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình chằm chằm, khiến cho gương mặt của nàng cảm thấy nóng ran lên. Cùng lúc đó, một cảm giác xa lạ nảy sinh trong lòng khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng hơi ngẩng đầu lên một chút, vô thức nhìn về phía trên điện, nhưng lại chuẩn xác nhìn thẳng về phía cặp mắt như cười như không kia.
Đó là một cặp mắt sâu thẳm với con ngươi màu hổ phách. Trong ánh mắt đó có một chút ngạc nhiên, một chút tán thưởng, lại có vài phần hứng thú cùng dục vọng không hề che giấu.
Một cảm giác kinh hoàng nhanh chóng dâng lên trong lòng khiến Sở Lăng Thường vô thức bước lùi về phía sau một chút. Trong đôi mắt đẹp của nàng cũng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Khí chất vương giả thực sự thấm đẫm con người đó.
Gương mặt hắn trông vô cùng cương nghị, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày toát lên vẻ cuồng ngạo, đôi môi mỏng khẽ mím lại, từng đường nét trên khuôn mặt không có chút vẻ nhu hòa mà lạnh lẽo đến khiếp người. Một bộ trường bào màu xanh thẫm bằng gấm quý bao lấy thân hình cao lớn khác hẳn với người Trung Nguyên, toàn thân hắn cũng tỏa ra một khí thế cực kỳ uy mãnh cùng khí chất cao quý, mang theo uy lực không thể xem thường.
Hắn thực ra là ai? Sao ánh mắt hắn lại lớn mật như vậy?
“Sở cô nương, vị này là Tả hiền vương. Tả hiền vương nghe nói cô nương bác học đa tài nên vô cùng kính ngưỡng.” Cảnh Đế chậm rãi mở miệng. Thật ra từ lúc Sở Lăng Thường bước vào đại điện, ánh mắt ông ta đã không hề rời khỏi thân hình của nàng. Nhưng lại thấy ánh mắt nóng rực của Tả hiền vương đối với nàng như vậy, trong lòng ông ta không khỏi có chút khó chịu.
Khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt Sở Lăng Thường vẫn nhìn thẳng về phía nam tử đang nhìn mình chằm chằm kia, “Dân nữ Sở Lăng Thường xin ra mắt Tả hiền vương, kính chúc vương gia vạn thọ vô cương.”
Thì ra hắn chính là Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn. Nghe nói hắn là một dũng tướng trên lưng ngựa, chả trách dáng vẻ hắn lại toát ra vẻ cuồng ngạo đến vậy.
“Sở Lăng Thường? Lăng Thường…” Từ phía trên đầu nàng vang lên một thanh âm trầm thấp khiến Sở Lăng Thường hơi ngước nhìn lên. Giữa không trung, ánh mắt nàng và hắn giao nhau. Hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, dường như đang thưởng thức tên của nàng vậy. Khóe môi tà mị cũng cong lên để lộ ý cười có chút tán thưởng, “Người cũng như tên….”
Nụ cười của hắn, mang theo ý tứ sâu xa…
Mà nửa câu nói kia, cũng càng đầy thâm ý…
Sở Lăng Thường hơi khom người thi lễ rồi lui về phía sau, trở lại vị trí được hoàng thượng ban ngồi. Dù vậy, nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt tràn ngập ý chiếm hữu kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình khiến hô hấp của nàng bất giác trở nên khó khăn. Nàng cảm thấy như linh hồn của mình cũng bị hắn thu mất, cái cảm giác kỳ lạ như bị ai đó theo dõi lúc ban ngày lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
Sở Lăng Thường cũng chẳng để tâm đến khung cảnh xung quanh. Nàng khẽ ổn định tâm trạng rồi chậm rãi bước về phía trước không một chút do dự.
Mọi người bất giác ngây người vì kinh ngạc.
Bọn họ nhìn thấy một bạch y thiếu nữ bước vào, trên người nàng dường như còn phảng phất ánh trăng bạc sáng ngời bên ngoài điện. Tay áo nàng theo nhịp bước chân khẽ dao động, trông cực kỳ thanh nhã và tự nhiên, lại có thêm vẻ siêu phàm thoát tục. Cảm giác của mọi người có mặt trong điện lúc này chính là bất ngờ trước một thứ ánh sáng chói lóa hiện ra trong tầm mắt.
Sở Lăng Thường khẽ chớp nhẹ hàng mi dài cong vút, chậm rãi cúi người hành lễ, ống tay áo phất nhẹ, “Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến hoàng thượng, tham kiến hoàng hậu nương nương, Lật phi nương nương.” Thanh âm cực kỳ bình thản của nàng nhẹ nhàng ngân lên tựa như dòng nước dịu dàng đầu xuân, cực kỳ rung động lòng người.
Từ lúc tiến vào đại điện cho tới lúc thỉnh an hoàng thượng, Sở Lăng Thường cũng không hề ngẩng đầu lên. Tuy nàng không ngẩng đầu, cũng không hề đưa mắt nhìn xung quanh nhưng nàng có cảm giác có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình chằm chằm, khiến cho gương mặt của nàng cảm thấy nóng ran lên. Cùng lúc đó, một cảm giác xa lạ nảy sinh trong lòng khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an.
Nàng hơi ngẩng đầu lên một chút, vô thức nhìn về phía trên điện, nhưng lại chuẩn xác nhìn thẳng về phía cặp mắt như cười như không kia.
Đó là một cặp mắt sâu thẳm với con ngươi màu hổ phách. Trong ánh mắt đó có một chút ngạc nhiên, một chút tán thưởng, lại có vài phần hứng thú cùng dục vọng không hề che giấu.
Một cảm giác kinh hoàng nhanh chóng dâng lên trong lòng khiến Sở Lăng Thường vô thức bước lùi về phía sau một chút. Trong đôi mắt đẹp của nàng cũng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Khí chất vương giả thực sự thấm đẫm con người đó.
Gương mặt hắn trông vô cùng cương nghị, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng, hàng lông mày toát lên vẻ cuồng ngạo, đôi môi mỏng khẽ mím lại, từng đường nét trên khuôn mặt không có chút vẻ nhu hòa mà lạnh lẽo đến khiếp người. Một bộ trường bào màu xanh thẫm bằng gấm quý bao lấy thân hình cao lớn khác hẳn với người Trung Nguyên, toàn thân hắn cũng tỏa ra một khí thế cực kỳ uy mãnh cùng khí chất cao quý, mang theo uy lực không thể xem thường.
Hắn thực ra là ai? Sao ánh mắt hắn lại lớn mật như vậy?
“Sở cô nương, vị này là Tả hiền vương. Tả hiền vương nghe nói cô nương bác học đa tài nên vô cùng kính ngưỡng.” Cảnh Đế chậm rãi mở miệng. Thật ra từ lúc Sở Lăng Thường bước vào đại điện, ánh mắt ông ta đã không hề rời khỏi thân hình của nàng. Nhưng lại thấy ánh mắt nóng rực của Tả hiền vương đối với nàng như vậy, trong lòng ông ta không khỏi có chút khó chịu.
Khẽ hít sâu một hơi, ánh mắt Sở Lăng Thường vẫn nhìn thẳng về phía nam tử đang nhìn mình chằm chằm kia, “Dân nữ Sở Lăng Thường xin ra mắt Tả hiền vương, kính chúc vương gia vạn thọ vô cương.”
Thì ra hắn chính là Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn. Nghe nói hắn là một dũng tướng trên lưng ngựa, chả trách dáng vẻ hắn lại toát ra vẻ cuồng ngạo đến vậy.
“Sở Lăng Thường? Lăng Thường…” Từ phía trên đầu nàng vang lên một thanh âm trầm thấp khiến Sở Lăng Thường hơi ngước nhìn lên. Giữa không trung, ánh mắt nàng và hắn giao nhau. Hàng lông mày của hắn hơi nhướng lên, dường như đang thưởng thức tên của nàng vậy. Khóe môi tà mị cũng cong lên để lộ ý cười có chút tán thưởng, “Người cũng như tên….”
Nụ cười của hắn, mang theo ý tứ sâu xa…
Mà nửa câu nói kia, cũng càng đầy thâm ý…
Sở Lăng Thường hơi khom người thi lễ rồi lui về phía sau, trở lại vị trí được hoàng thượng ban ngồi. Dù vậy, nàng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt tràn ngập ý chiếm hữu kia vẫn đang nhìn chằm chằm mình khiến hô hấp của nàng bất giác trở nên khó khăn. Nàng cảm thấy như linh hồn của mình cũng bị hắn thu mất, cái cảm giác kỳ lạ như bị ai đó theo dõi lúc ban ngày lại lần nữa tràn ngập trong lòng.
Danh sách chương