Bữa tiệc kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Cảnh Đế mượn cớ thân thể không được khỏe, kéo dài việc quyết định chuyện hòa thân.

Nam Dương công chúa thì chẳng mấy quan tâm đến chuyện đó nhưng Hoa Dương công chúa thì lại khác. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm Sở Lăng Thường bằng ánh mắt đầy hận thù cơ hồ có thể hóa thành hung khí.

Đêm nay đã định sẵn là sẽ không an tĩnh, ít nhất Sở Lăng Thường có thể nhìn ra được Cảnh Đế nhất định sẽ có hành động. Mà Tả hiền vương kia khi còn chưa có được câu trả lời khiến hắn hài lòng thì hắn cũng chẳng phải là người dễ chọc vào.

Một hàng đèn lồng đỏ ngời sáng trong đêm khẽ lay động hòa cùng tiếng chuông gió cùng những cánh hoa đào bay bay cũng không bởi vì màn đêm u tĩnh mà mất đi màu sắc.

Quả nhiên sau khi yến tiệc kết thúc chẳng bao lâu, Cảnh Đế đã truyền một đạo khẩu dụ, bí mật triệu Sở Lăng Thường tới điện Tuyên Thất lần thứ hai.

Dãy hành lang hoa lệ được đèn lồng thắp sáng trưng. Sở Lăng Thường theo mấy cung nữ đi về phía trước. Nền hành lang lát đá xanh tỏa ra thứ ánh sáng có chút lạnh lẽo phản chiếu lên gương mặt trắng trẻo mê người của nàng.

Đi hết dãy hành lang này sẽ tới điện Tuyên Thất, là nơi mà hoàng đế ở mỗi ngày. Thời Văn Đế cũng từng ở nơi này triệu kiến các vị danh sỹ nghị bàn chính sự. Những thần tử bên ngoài được vời vào cung cũng khó có được ân sủng thế này. Mà nay, thân phận của nàng chẳng phải thân quyến của hoàng thất, cũng chẳng phải phi tần, mỹ nhân lại được triệu kiến tới hai lần tới điện Tuyên Thất, có thể tưởng tượng chuyện này nếu truyền ra triều đình hay nói ngay hậu cung cũng tạo thành ảnh hưởng đến thế nào.

Sở Lăng Thường vẫn một mực chờ ở ngoài cho đến khi nghe thấy tiếng tuyên triệu mới bước vào trong điện. Sắc vàng tinh xảo hoa lệ của những thứ trang trí nơi này như quẩn quanh theo từng bước chân của nàng. Ánh sáng bên trong điện có chút mờ ảo. Tình hình cũng hệt như lúc nàng tới đây lần trước. Mỗi lần đi qua một hàng cột trụ trong điện, một màn lụa mỏng liền buông xuống phía sau lưng nàng cho tới khi Sở Lăng Thường được hoạn quan nhắc dừng bước thì mấy cung nữ, thái giám trong điện cũng lần lượt lui xuống.

Đây là chỗ nghỉ ngơi của hoàng thượng, hai bên phòng là những bức hoành phi chạm khắc hình rồng đầy quyền uy. Tràng kỷ cũng được làm từ loại gỗ ngàn năm, khảm nạm vô số ngọc quý, tỏa ra sự xa hoa cùng cường thịnh. Trên tràng kỷ, Cảnh Đế đang ngồi rất ngay ngắn, dáng vẻ toát lên khí thế mạnh mẽ của nam nhân nắm trong tay quyền lực khuynh đảo thiên hạ. Thấy ông ta dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm mình, Sở Lăng Thường khẽ cúi xuống để tránh đi tầm mắt.

Trong phòng cực kỳ an tĩnh, cảm giác như có thể nghe thấy từng tiếng hít thở. Cung kính hạ thấp người, Sở Lăng Thường cất tiếng, “Dân nữ Sở Lăng Thường tham kiến hoàng thượng, chúc hoàng thượng phúc thọ an khang.”

Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương nhè nhẹ. Mùi hương thế này nàng chưa từng ngửi qua bao giờ, chỉ cảm thấy hô hấp của mình dần an tĩnh lại. Xem ra mùi hương kia thực có tác dụng trấn định tâm tình.

“Nàng qua đây!” Thanh âm của Cảnh Đế vẫn ôn hòa như trước nhưng tràn đầy sức mạnh.

Sở Lăng Thường nghe lệnh tiến thêm hai bước.

“Nàng qua đây, tới bên cạnh trẫm!”

Sở Lăng Thường lại tiến thêm vài bước nhưng vẫn tuân thủ lễ tiết dừng lại phía trước tràng kỷ một khoảng. Một thân bạch y của nàng tỏa ra mùi hương dịu nhẹ vô cùng dễ chịu khiến Cảnh Đế không khỏi mê đắm. Ông ta chủ động đứng dậy, lại thấy nàng vô thức lùi về sau hai bước, khẽ nở nụ cười khổ, “Nàng sợ trẫm?”

“Thân thể thánh thượng tôn quý tột độ, dân nữ đâu dám vọng tưởng tới gần.”

Cảnh Đế dừng bước, chỉ cách nàng có khoảng một cánh tay, đủ để nhìn ngắm rõ dung mạo khuynh thành kia, “Chuyện thái hậu lệnh cho nàng làm, trẫm đã biết rồi!”

Sở Lăng Thường cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là sắc mặt Cảnh Đế lúc này có chút đăm chiêu, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

“Ban đầu, trẫm cũng đồng ý với cách làm của thái hậu, nhưng…” Cảnh Đế chăm chú nhìn nàng, hàng lông mày cương nghị hơi nhíu lại, “Giờ trẫm hối hận!”

Một tia kinh ngạc thoáng hiện trong đôi mắt trong veo của Sở Lăng Thường, “Hoàng thượng sao có thể nói những lời này?”

Ánh nến khẽ chập chờn khiến gương mặt như hoa như ngọc của nàng như được bao phủ trong làn sương mờ ảo lại thêm chút huyễn hoặc khiến sự say mê trong ánh mắt Cảnh Đế càng lộ rõ. Ông ta là thiên tử, đương nhiên sẽ không che giấu suy nghĩ trong lòng. Bàn tay ông ta khẽ vuốt nhẹ đầu vai nàng, giọng nói cất lên mang theo sự thăm dò…

“Nàng là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, nàng đã nói loạn bảy nước có thể dẹp yên thì nhất định sẽ được dẹp yên. Chỉ cần trẫm làm theo lời nàng xuất binh dẹp loạn, như vậy mọi chuyện sẽ không thành vấn đề phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện