Từ trong phòng đi ra suốt mấy dọc hành lang đèn đuốc sáng trưng vẫn còn có mấy ô cửa sổ chưa được mở ra. Dãy lồng đèn cũng nhẹ nhàng lay động khi có những cơn gió đêm thổi tới. Quản gia Tân Trát cùng bọn nha hoàn rời đi khá chóng vánh. Có lẽ bởi biết thân phận tù binh của Sở Lăng Thường nên bọn họ thấy cũng chẳng cần thiết phải để tâm chăm sóc quá nhiều.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đen kịt một mảng, duy chỉ có nơi Cấm lâu này là có ánh sáng. Cho nên ở trong mắt người ngoài nhìn vào thì nơi này thực có chút quỷ dị.
Cách đó không xa, trên vách tường với đóa phù dung trắng, tấm màn lụa mỏng khẽ lay động khiến người ta có cảm giác hư hư thực thực. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng bước lên trước, đèn lồng trên tay tỏa ánh sáng chiếu rọi khắp thư phòng, ngay cả mỗi cuộn thẻ tre cũng như tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Sở Lăng Thường thực sự hy vọng có thể gặp được “quỷ” tại nơi này. Nói không chừng, nàng có thể rất nhanh chóng biết được ở Cấm lâu này lúc trước là ai. Lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bức họa phù dung, nàng mở ra cuộn thẻ có mấy hàng chữ lúc sáng, ngón tay khẽ vuốt hàng chữ trên mặt nó, không khỏi nghĩ đến mấy lời nha hoàn đã nói lúc trước.
Nếu Cấm lâu này từng có người chết, vậy người đó là ai? Có phải là chủ nhân của Cấm lâu này hay không? Điều khiến nàng không lý giải được chính là Hách Liên Ngự Thuấn tại sao lại đem nàng nhốt ở nơi này? Không phải hắn thật sự nghĩ nơi này có ma quỷ, muốn để bọn chúng dọa chết nàng đấy chứ?
Suy nghĩ này thực quá mức buồn cười, cho dù nàng ngây thơ nghĩ vậy thì sao hắn cũng có thể như vậy chứ?
Những hàng chữ mỹ lệ lại lần nữa thu hút sự chú ý của Sở Lăng Thường. Người viết nó nhất định là một nữ nhân trọng tình cảm, nếu không sao có thể đem nỗi tương tư gửi gắm vào trong bức họa trên tường. Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Lăng Thường chợt dâng lên một cảm giác thương tiếc, liền lấy nghiên mực nhẹ nhàng mài vài cái rồi vươn tay cầm lấy bút lông viết mấy hàng chữ…
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai
Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề
Phù dung hoa khai, mạc trích tử diệp, phân khai bất vãn, tư chi phán hề
Đãi đáo hoa lạc, cô tịch vô nhân, phu tê bất đãi, thiếp vô quyến hề.
Tạm dịch nghĩa
Xanh xanh tà áo, bồi hồi lòng ta, lâu không gặp người, bặt âm xa vợi.
Xanh xanh đai lưng, tương tư dai dẳng, lâu không gặp người, người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ đêm trông, bên tường cao vợi, không thấy một ngày, như ba tháng đợi
Phù dung hoa nở, đừng hái lá non, chẳng thấy niềm vui, chờ trong hy vọng
Đợi đến hoa rơi, cô tịch không người, người đi không về, mình ta ngóng đợi
(Ghi chú: Bài ca phú này gồm 6 câu xuất phát từ Kinh Thi, trong đó 4 câu được trích gần như nguyên bản, trong đó câu “Phù dung hoa khai, mạc trích tử diệp” là dựa theo Tống từ và Đại Hán ca phú để cải biên.)
Viết xong mấy câu này, nàng nhẹ nhàng buông bút lông xuống, than nhẹ một tiếng. Xem ra nữ tử yêu hoa phù dung này không còn ở đây từ lâu. Hoa tuy có cả trăm loại nhưng đại đa số đều nở vào hai mùa xuân, hạ. Phù dung thì lại khác, loài hoa này không muốn tranh đua với hoa cỏ mùa xuân, cũng không sánh bằng hoa mùa hạ nên chỉ nở vào mùa thu. Cho nên khi khắp nơi tràn ngập sắc vàng thì hoa phù dung kia tựa như một khối băng không tỳ vết, như một miếng ngọc sáng chói nở rộ giữa trời đất, độc chiếm tinh hoa nhật nguyệt.
Phần lớn nữ tử thích hoa phù dung đều là người có tính tình thanh nhã, không muốn tranh đoạt tình cảm với người khác cho nên chỉ lựa chọn lẳng lặng ở một chỗ vượt qua ngày tháng, hy vọng có một ngày sẽ khiến người mình yêu thương chú ý, một lần nữa đạt được tình cảm chân thành.
Nhưng nam nhân trong thiên hạ có mấy ai chung tình? Thê thiếp thành đàn, có người mới quên người cũ đã là chuyện không có gì lạ. Bởi vậy, nữ tử kia mới dùng đóa phù dung để biểu hiện chính bản thân mình, để bày tỏ sự tiếc thương cùng bất đắc dĩ.
Một cơn gió chợt lùa tới đem tấm màn sa mỏng lay động. Nàng đứng dậy, một lần nữa xoay người nhìn bức họa phù dung trên vách tường, mi tâm hơi chau lại thể hiện sự nghi hoặc. Nàng thực sự nghĩ không ra nữ tử có thể vẽ được đóa hoa sống động như vậy sao lại có thể thở dài than tiếc bản thân mình không thấy được đóa phù dung?
Bức họa này thực sự do nữ tử đó vẽ hay là còn có người khác?
Chẳng lẽ…
Tim nàng chợt đập loạn lên một nhịp. Nói không chừng nữ tử này chính là người mà Hách Liên Ngự Thuấn sủng ái, sau khi nữ tử đó chết hắn mới tìm người vẽ bức họa này…
Có khả năng này sao? Một kẻ như hắn cũng có thể nặng tình như vậy?
Một nỗi đau đớn không hiểu từ đâu lại dâng lên trong lòng Sở Lăng Thường. Sao lại không thể có khả năng đó chứ? Hắn là Tả hiền vương, nữ nhân bên cạnh hắn nhiều vô số kể. Để cho một nữ nhân như vậy đợi chờ trong thê lương, cuối cùng thương tâm mà qua đời, hắn tuyệt đối có bản lãnh này.
Sở Lăng Thường khẽ hít sâu một hơi như muốn ổn định lại tâm tình và áp chế cảm giác khác thường trong lòng. Sao nàng lại có thể bị bức tranh này hấp dẫn chứ? Chuyện sư phụ trúng độc nàng phải nhanh chóng điều tra cho rõ mới được. Thân thể của nàng đã khôi phục lại khá nhiều, ngoại trừ đôi lúc còn có cảm giác lúc nóng lúc lạnh. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất không phải là người ở Cấm lâu này lúc trước là ai, mà là phải tìm được cách vào dược phòng. Tòa phủ đệ lớn như vậy, không thể cả dược phòng cũng bị chuyển đi chứ?
Trong thư, sư huynh đã nhắc tới đặc tính của độc dược nên nàng càng muốn nhân cơ hội này điều tra cho rõ.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng bước chân vang lên bên tai. Sở Lăng Thường giật thót mình, vừa muốn quay lại thì đã bị một đôi cánh tay rắn chắc từ phía sau vươn ra ôm lấy, sau đó cả người nàng nhào vào trong một vòm ngực vạm vỡ ấm áp.
Mùi xạ hương thoang thoảng rất nhanh chóng bao lấy hô hấp của Sở Lăng Thường. Trong chớp mắt, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Vòm ngực phía sau quá mức ấm áp cùng quen thuộc, đây chẳng phải là cảm giác trong lúc mê man nàng vẫn cảm nhận được sao?
Cố sức quay đầu lại nhưng còn chưa kịp nhìn rõ người đằng sau thì đôi môi anh đào của nàng đã bị nam nhân đó hôn lên, hơi thở cực nóng từ phía vành tai ập tới gương mặt nàng, lồng ngực vạm vỡ áp sát vào thân thể nhỏ bé như muốn phác họa từng đường nét yêu kiều trên thân thể mảnh mai vô lực.
“Uhm…” Sở Lăng Thường không cần đoán cũng biết người đó là ai. Nàng giơ tay muốn đẩy hắn ra nhưng lại khiến ống tay áo trắng tinh khôi bị trễ xuống khiến cho cổ tay trắng như ngọc hoàn toàn lộ ra, rồi lập tức đôi tay nhỏ bé của nàng cũng bị hắn giữ chặt lại bằng một lực khá lớn khiến nàng không có cách nào giãy giụa.
Tư thế này khiến nàng giống như một con mồi sa vào bẫy, chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận kẻ đi săn muốn làm gì tùy ý.
Hô hấp của nam nhân phía sau dường như có chút tăng thêm. Ngay tại thời điểm nàng muốn dùng hết toàn lực đẩy hắn ra thì hắn lại chủ động buông tha nàng, nhưng ngay sau đó, hắn lại đem cả người nàng xoay lại, dùng thân hình cao lớn của mình bao lấy nàng, đè chặt nàng vào phía bức tường với bức họa hoa phù dung nở rộ.
Là hắn!
Không phải Nam Hoa công chúa đã nói mấy ngày nay hắn không có trong phủ hay sao?
“Ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến cho nàng thực sự hoảng sợ, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp, sự cảnh giác khắp toàn thân cũng tăng vọt.
Ánh nến yếu ớt tản ra trong phòng cũng đủ để soi rọi nụ cười mang hàm ý sâu xa trong đôi mắt hắn. Con ngươi màu hổ phách không có vẻ châm biếm thường thấy mà tràn đầy lửa nóng. Hắn không hề trả lời nàng, mà đột nhiên hơi cúi xuống, đem đôi môi mình lại lần nữa cướp lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Lực đạo của hắn lúc này cực kỳ mãnh liệt, bàn tay to giữ lấy cằm nàng, ép nàng phải hé miệng, đầu lưỡi của hắn cũng linh hoạt tiến công thần tốc, cuốn lấy phần lưỡi đinh hương của nàng, ép nàng phải tiếp nhận hắn, hòa vào với hắn. Hơi thở đầy nam tính của hắn lấp đầy hô hấp của nàng, hắn giống như người đói khát lâu ngày, quyến luyến cuồng dã mút lấy từng chút hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, không cho nàng chút cơ hội đào thoát.
Nụ hôn của hắn bá đạo mà triền miên, hệt như đã biến thành một người hoàn toàn khác, khi thì cuồng dã khiến nàng hít thở không thông, khi thì ôn nhu khiến cả người nàng như thiêu đốt, hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ khiến nàng thực không hiểu nam nhân này đột ngột xuất hiện ở nơi này rốt cục là muốn làm cái gì.
Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đen kịt một mảng, duy chỉ có nơi Cấm lâu này là có ánh sáng. Cho nên ở trong mắt người ngoài nhìn vào thì nơi này thực có chút quỷ dị.
Cách đó không xa, trên vách tường với đóa phù dung trắng, tấm màn lụa mỏng khẽ lay động khiến người ta có cảm giác hư hư thực thực. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng bước lên trước, đèn lồng trên tay tỏa ánh sáng chiếu rọi khắp thư phòng, ngay cả mỗi cuộn thẻ tre cũng như tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Sở Lăng Thường thực sự hy vọng có thể gặp được “quỷ” tại nơi này. Nói không chừng, nàng có thể rất nhanh chóng biết được ở Cấm lâu này lúc trước là ai. Lẳng lặng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bức họa phù dung, nàng mở ra cuộn thẻ có mấy hàng chữ lúc sáng, ngón tay khẽ vuốt hàng chữ trên mặt nó, không khỏi nghĩ đến mấy lời nha hoàn đã nói lúc trước.
Nếu Cấm lâu này từng có người chết, vậy người đó là ai? Có phải là chủ nhân của Cấm lâu này hay không? Điều khiến nàng không lý giải được chính là Hách Liên Ngự Thuấn tại sao lại đem nàng nhốt ở nơi này? Không phải hắn thật sự nghĩ nơi này có ma quỷ, muốn để bọn chúng dọa chết nàng đấy chứ?
Suy nghĩ này thực quá mức buồn cười, cho dù nàng ngây thơ nghĩ vậy thì sao hắn cũng có thể như vậy chứ?
Những hàng chữ mỹ lệ lại lần nữa thu hút sự chú ý của Sở Lăng Thường. Người viết nó nhất định là một nữ nhân trọng tình cảm, nếu không sao có thể đem nỗi tương tư gửi gắm vào trong bức họa trên tường. Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Lăng Thường chợt dâng lên một cảm giác thương tiếc, liền lấy nghiên mực nhẹ nhàng mài vài cái rồi vươn tay cầm lấy bút lông viết mấy hàng chữ…
Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm, túng ngã bất vãng, tử trữ bất tự âm
Thanh thanh tử bội, du du ngã tư, túng ngã bất vãng, tử trữ bất lai
Thiêu hề đạt hề, tại thành khuyết hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề
Phù dung hoa khai, mạc trích tử diệp, phân khai bất vãn, tư chi phán hề
Đãi đáo hoa lạc, cô tịch vô nhân, phu tê bất đãi, thiếp vô quyến hề.
Tạm dịch nghĩa
Xanh xanh tà áo, bồi hồi lòng ta, lâu không gặp người, bặt âm xa vợi.
Xanh xanh đai lưng, tương tư dai dẳng, lâu không gặp người, người nỡ buông xuôi?
Ngày nhớ đêm trông, bên tường cao vợi, không thấy một ngày, như ba tháng đợi
Phù dung hoa nở, đừng hái lá non, chẳng thấy niềm vui, chờ trong hy vọng
Đợi đến hoa rơi, cô tịch không người, người đi không về, mình ta ngóng đợi
(Ghi chú: Bài ca phú này gồm 6 câu xuất phát từ Kinh Thi, trong đó 4 câu được trích gần như nguyên bản, trong đó câu “Phù dung hoa khai, mạc trích tử diệp” là dựa theo Tống từ và Đại Hán ca phú để cải biên.)
Viết xong mấy câu này, nàng nhẹ nhàng buông bút lông xuống, than nhẹ một tiếng. Xem ra nữ tử yêu hoa phù dung này không còn ở đây từ lâu. Hoa tuy có cả trăm loại nhưng đại đa số đều nở vào hai mùa xuân, hạ. Phù dung thì lại khác, loài hoa này không muốn tranh đua với hoa cỏ mùa xuân, cũng không sánh bằng hoa mùa hạ nên chỉ nở vào mùa thu. Cho nên khi khắp nơi tràn ngập sắc vàng thì hoa phù dung kia tựa như một khối băng không tỳ vết, như một miếng ngọc sáng chói nở rộ giữa trời đất, độc chiếm tinh hoa nhật nguyệt.
Phần lớn nữ tử thích hoa phù dung đều là người có tính tình thanh nhã, không muốn tranh đoạt tình cảm với người khác cho nên chỉ lựa chọn lẳng lặng ở một chỗ vượt qua ngày tháng, hy vọng có một ngày sẽ khiến người mình yêu thương chú ý, một lần nữa đạt được tình cảm chân thành.
Nhưng nam nhân trong thiên hạ có mấy ai chung tình? Thê thiếp thành đàn, có người mới quên người cũ đã là chuyện không có gì lạ. Bởi vậy, nữ tử kia mới dùng đóa phù dung để biểu hiện chính bản thân mình, để bày tỏ sự tiếc thương cùng bất đắc dĩ.
Một cơn gió chợt lùa tới đem tấm màn sa mỏng lay động. Nàng đứng dậy, một lần nữa xoay người nhìn bức họa phù dung trên vách tường, mi tâm hơi chau lại thể hiện sự nghi hoặc. Nàng thực sự nghĩ không ra nữ tử có thể vẽ được đóa hoa sống động như vậy sao lại có thể thở dài than tiếc bản thân mình không thấy được đóa phù dung?
Bức họa này thực sự do nữ tử đó vẽ hay là còn có người khác?
Chẳng lẽ…
Tim nàng chợt đập loạn lên một nhịp. Nói không chừng nữ tử này chính là người mà Hách Liên Ngự Thuấn sủng ái, sau khi nữ tử đó chết hắn mới tìm người vẽ bức họa này…
Có khả năng này sao? Một kẻ như hắn cũng có thể nặng tình như vậy?
Một nỗi đau đớn không hiểu từ đâu lại dâng lên trong lòng Sở Lăng Thường. Sao lại không thể có khả năng đó chứ? Hắn là Tả hiền vương, nữ nhân bên cạnh hắn nhiều vô số kể. Để cho một nữ nhân như vậy đợi chờ trong thê lương, cuối cùng thương tâm mà qua đời, hắn tuyệt đối có bản lãnh này.
Sở Lăng Thường khẽ hít sâu một hơi như muốn ổn định lại tâm tình và áp chế cảm giác khác thường trong lòng. Sao nàng lại có thể bị bức tranh này hấp dẫn chứ? Chuyện sư phụ trúng độc nàng phải nhanh chóng điều tra cho rõ mới được. Thân thể của nàng đã khôi phục lại khá nhiều, ngoại trừ đôi lúc còn có cảm giác lúc nóng lúc lạnh. Hiện giờ chuyện quan trọng nhất không phải là người ở Cấm lâu này lúc trước là ai, mà là phải tìm được cách vào dược phòng. Tòa phủ đệ lớn như vậy, không thể cả dược phòng cũng bị chuyển đi chứ?
Trong thư, sư huynh đã nhắc tới đặc tính của độc dược nên nàng càng muốn nhân cơ hội này điều tra cho rõ.
Đang nghĩ ngợi, chợt có tiếng bước chân vang lên bên tai. Sở Lăng Thường giật thót mình, vừa muốn quay lại thì đã bị một đôi cánh tay rắn chắc từ phía sau vươn ra ôm lấy, sau đó cả người nàng nhào vào trong một vòm ngực vạm vỡ ấm áp.
Mùi xạ hương thoang thoảng rất nhanh chóng bao lấy hô hấp của Sở Lăng Thường. Trong chớp mắt, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng. Vòm ngực phía sau quá mức ấm áp cùng quen thuộc, đây chẳng phải là cảm giác trong lúc mê man nàng vẫn cảm nhận được sao?
Cố sức quay đầu lại nhưng còn chưa kịp nhìn rõ người đằng sau thì đôi môi anh đào của nàng đã bị nam nhân đó hôn lên, hơi thở cực nóng từ phía vành tai ập tới gương mặt nàng, lồng ngực vạm vỡ áp sát vào thân thể nhỏ bé như muốn phác họa từng đường nét yêu kiều trên thân thể mảnh mai vô lực.
“Uhm…” Sở Lăng Thường không cần đoán cũng biết người đó là ai. Nàng giơ tay muốn đẩy hắn ra nhưng lại khiến ống tay áo trắng tinh khôi bị trễ xuống khiến cho cổ tay trắng như ngọc hoàn toàn lộ ra, rồi lập tức đôi tay nhỏ bé của nàng cũng bị hắn giữ chặt lại bằng một lực khá lớn khiến nàng không có cách nào giãy giụa.
Tư thế này khiến nàng giống như một con mồi sa vào bẫy, chỉ có thể ngửa đầu chấp nhận kẻ đi săn muốn làm gì tùy ý.
Hô hấp của nam nhân phía sau dường như có chút tăng thêm. Ngay tại thời điểm nàng muốn dùng hết toàn lực đẩy hắn ra thì hắn lại chủ động buông tha nàng, nhưng ngay sau đó, hắn lại đem cả người nàng xoay lại, dùng thân hình cao lớn của mình bao lấy nàng, đè chặt nàng vào phía bức tường với bức họa hoa phù dung nở rộ.
Là hắn!
Không phải Nam Hoa công chúa đã nói mấy ngày nay hắn không có trong phủ hay sao?
“Ngươi muốn làm gì?” Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến cho nàng thực sự hoảng sợ, nhịp tim bắt đầu loạn nhịp, sự cảnh giác khắp toàn thân cũng tăng vọt.
Ánh nến yếu ớt tản ra trong phòng cũng đủ để soi rọi nụ cười mang hàm ý sâu xa trong đôi mắt hắn. Con ngươi màu hổ phách không có vẻ châm biếm thường thấy mà tràn đầy lửa nóng. Hắn không hề trả lời nàng, mà đột nhiên hơi cúi xuống, đem đôi môi mình lại lần nữa cướp lấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Lực đạo của hắn lúc này cực kỳ mãnh liệt, bàn tay to giữ lấy cằm nàng, ép nàng phải hé miệng, đầu lưỡi của hắn cũng linh hoạt tiến công thần tốc, cuốn lấy phần lưỡi đinh hương của nàng, ép nàng phải tiếp nhận hắn, hòa vào với hắn. Hơi thở đầy nam tính của hắn lấp đầy hô hấp của nàng, hắn giống như người đói khát lâu ngày, quyến luyến cuồng dã mút lấy từng chút hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, không cho nàng chút cơ hội đào thoát.
Nụ hôn của hắn bá đạo mà triền miên, hệt như đã biến thành một người hoàn toàn khác, khi thì cuồng dã khiến nàng hít thở không thông, khi thì ôn nhu khiến cả người nàng như thiêu đốt, hơi thở nóng bỏng phả xuống cổ khiến nàng thực không hiểu nam nhân này đột ngột xuất hiện ở nơi này rốt cục là muốn làm cái gì.
Danh sách chương