Sở Lăng Thường nở nụ cười nhẹ rồi chậm rãi lên tiếng, “Tả hiền vương chắc hiểu rõ đạo lý ‘Trăng tròn lại khuyết, thủy triều lên rồi lại xuống’. Vận số là chuyện đã định sẵn, tuy không thể nghịch ý trời để cải biến vận mệnh nhưng cũng đâu thể ngồi yên chịu trận. Hán triều còn hưng thịnh được bao năm, dân tộc Hung Nô có đạt được ước nguyện hay không còn phải chờ xem thế nào.”

“Đại Hán tự cho mình là thuận theo ý trời, nhưng lại không được phồn thịnh như dân tộc Hung Nô phương Bắc, nàng biết là vì sao không?” Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm vào Sở Lăng Thường, đem hết ánh mắt quật cường cùng tỉnh táo của nàng thu vào trong tầm mắt, nụ cười trên môi dường như lại thêm vài phần thoải mái.

Sở Lăng Thường luôn là người nói năng thận trọng cho nên nàng cũng không trả lời câu hỏi này.

“Đại Hán tuy không thiếu nhân tài, mưu sĩ giỏi nhưng lại vô cùng cao ngạo, thích tự làm theo ý mình, không muốn tham khảo ý kiến của những người khác. Dân tộc Hung Nô của ta thì lại cực kỳ trọng dụng nhân tài.” Hắn lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ như sáng lên dưới ánh trăng bạc, “Hán đế tuy có lòng muốn tìm người trợ giúp quốc sự, đáng tiếc các đại thần trên điện lại không tán thành, có kẻ đố kỵ, có kẻ khinh thường, chẳng ai biết thưởng thức nhân tài cả. Những đạo lý uyên thâm của Quỷ Cốc phái trong Hán cung này cũng chẳng có người nào tìm hiểu. Ngay cả những cuốn sách về kỳ môn độn giáp cũng bị coi là lời nói vô căn cứ, vẫn bị quên lãng trong một xó điện hẻo lánh. Người Hán luôn không hiểu được cách tận dụng những lợi thế của mình, nhưng dân tộc Hung Nô của ta thì khác. Chúng ta chẳng những hiểu sâu về đạo lý của Quỷ Cốc phái, còn cực kỳ coi trọng Pháp gia và Đạo giáo, hơn nữa đối với những cuốn sách quý luôn luôn trân trọng. Đây chính là chỗ khác biệt giữa dân tộc Hung Nô và Đại Hán.”

Sở Lăng Thường thực sự bị những lời này của hắn làm cho chấn động. Dần dần, đôi mắt đẹp cũng tràn ngập sự ủ rũ rồi hơi cúi đầu xuống. Tuy hắn vẫn đang mỉm cười, nhưng ngôn từ lại vô cùng nghiêm túc, lời nói cũng đều cực kỳ chính xác. Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, môn đồ của Quỷ Cốc phái trải khắp thiên hạ, trong đó không ít người tài ba được triều đình trọng dụng. Nhưng hiện giờ, Quỷ Cốc phái còn lại được mấy người? Mà nam nhân trước mặt nàng lại hiểu rất rõ những chuyện của môn phái. Nếu so với những hiểu biết của Cảnh Đế về nàng thì sự lý giải của hắn vượt trên vài phần.

“Vì vậy….” Hách Liên Ngự Thuấn thấy nàng không nói gì lại nhẹ nhàng nhếch môi, “Theo bản vương đi, nàng không nên ở lại chỗ này.”

Sở Lăng Thường lúc này mới bừng tỉnh, nàng thiếu chút nữa đã quên mất những lời của hắn mặc dù có lý nhưng dù sao hắn vẫn là một vương gia cao cao tại thượng, vẫn là một nam nhân có đầy đủ lực uy hiếp đối với mình.

“Xin vương gia đừng làm khó dân nữ. Bên cạnh vương gia cũng đâu thiếu những người tài giỏi. Dân nữ chỉ muốn sống một đời bình thản mà thôi.” Nàng rốt cục cũng lên tiếng, thanh âm lộ rõ sự vô lực.

“Cho dù bên người bản vương có 3000 giai nhân thì sao chứ?” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nheo mắt, “Nàng chỉ là một nữ tử nhỏ bé, cho dù bản vương muốn nàng đêm nay thị tẩm cũng không kẻ nào làm gì được bản vương.”

Sở Lăng Thường thực bị những lời của hắn làm cho hết hồn.

Khóe môi Hách Liên Ngự Thuấn lại cong lên lộ rõ nụ cười tà mị, vừa muốn siết chặt vòng tay ôm lấy nàng thì chợt nghe thấy bên ngoài điện truyền tới những âm thanh huyên náo.

“Thập hoàng tử, người đừng nên chạy loạn mà, đã khuya lắm rồi, mau về cung nghỉ ngơi.” Ngoài cửa điện vang lên giọng nói đầy lo lắng của cung nữ, rồi sau đó là tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.

Hách Liên Ngự Thuấn hơi cau mày lại, mà Sở Lăng Thường liền nhân cơ hội này thoát khỏi vòng tay hắn, đẩy cửa chạy vội ra khỏi điện. Giai nhân trong lòng đã không còn, chỉ có hương thơm trên người nàng lưu lại trong hơi thở của hắn.

Cho đến khi Hách Liên Ngự Thuấn bước ra khỏi điện cũng chỉ thấy cái bóng trắng của nàng đang biến mất thì không khỏi cất tiếng cười nhẹ. Vài cung nữ thấy hắn vội tiến lên quỳ lạy, rối rít xin hắn tha lỗi vì đã quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hắn, cũng lại vội vã giải thích rằng vì thập hoàng tử mới đến nơi này.

“Thập hoàng tử của các ngươi không có trong điện.” Thanh âm trầm thấp đầy quyền uy của Hách Liên Ngự Thuấn cất lên, ánh mắt nhìn theo thân ảnh phía xa cũng có chút suy tư.

“Vâng! Nô tỳ không dám quấy rầy vương gia nghỉ ngơi nữa, xin đi nơi khác tìm.” Cung nữ nói xong cũng vội vã lui xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện