Ngôn từ quá mức tự tin của hắn thực khiến Sở Lăng Thường hoảng sợ. Nàng cố nén sự lo lắng trong lòng, chậm rãi lên tiếng, “Ngài đường đường là một Tả hiền vương cao cao tại thượng, cần gì phải làm khó một dân nữ bình thường chứ?”

“Bản vương thương nàng còn chưa đủ, sao có thể làm khó nàng đây?” Hách Liên Ngự Thuấn vừa nói vừa vươn tay ra, áp lên gương mặt nàng, thanh âm cực kỳ dịu dàng tựa như dòng nước ấm áp chảy ra từ khe núi khiến người ta không kìm lòng được mà đắm chìm trong đó.

“Bản vương ôm hiện giờ cũng đâu phải một dân nữ bình thường, mà là dưỡng nữ của thái hậu - Hoàn Dư công chúa, không phải sao?”

Ánh mắt Sở Lăng Thường không khỏi hiện lên một tia ngạc nhiên.

“Không cần kinh ngạc như vậy, trong cung luôn không tồn tại cái gọi là bí mật.” Hách Liên Ngự Thuấn thích thú ngắm nhìn đôi mắt đẹp của nàng, nữ nhân trong ngực thực giống một bức tranh thủy mặc dưới nét họa cua một danh gia, được điểm thêm những nét cực kỳ sống động khiến người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ thư thái. Có lẽ do sống lâu ở nơi sơn cốc, nên từng cử chỉ của nàng vô cùng nhàn nhã, lại thêm khí chất thanh nhã toát ra từ trong xương cốt thực không gì sánh kịp.

“Chỉ là thái hậu nương nương đã quá thương yêu mà thôi. Dân nữ đâu có tài đức gì mà dám nhận là Hoàn Dư công chúa. Xin vương gia tìm người khác thích hợp hơn.” Sở Lăng Thường căn bản không muốn gả cho hắn, nàng với hắn chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng không hiểu tại sao hắn luôn bức ép, bám lấy nàng không tha.

Nở nụ cười nhẹ, ánh mắt rực lửa cực kỳ lớn mật của hắn vẫn tỉ mỉ quan sát gương mặt của nàng, “Thiên hạ có quá nhiều nam nhân nguyện bỏ ra ngàn vàng chỉ để đổi lấy nụ cười mỹ nhân…” Nói đến đây, hắn liền cúi xuống, gương mặt càng lúc càng gần lại đủ để ngửi được mùi hương thơm ngát từ trên người nàng, “Bản vương cũng vậy!”

Lời nói cực kỳ táo bạo của hắn khiến Sở Lăng Thường không khỏi muốn lui về phía sau, nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi sự áp bức mạnh mẽ của hắn khiến nàng chỉ có thể ngẩng đầu đối diện với ánh mắt tà mị kia.

Bộ dáng của nàng dường như đã chọc cười Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn lấy từ trên người mình ra một miếng ngọc bội, sắc trắng của miếng ngọc bội dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời lại càng trở nên sáng chói và trong suốt. Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình hơi mát lạnh thì miếng ngọc bội kia đã đặt vào bàn tay nàng.

“Đây là vật tùy thân của bản vương, hôm nay tặng cho nàng. Thấy ngọc bội này như nhìn thấy bản vương, chỉ cần mang miếng ngọc bội này, không kẻ nào dám làm tổn thương nàng dù chỉ một chút.”

Miếng ngọc bội này được chế tác từ một khối bạch ngọc thuộc hàng tuyệt phẩm. Trên mặt ngọc bội không có lấy chút tỳ vết, dưới ánh mặt trời tỏa ra thứ ánh sánh lấp lánh cùng với sự mát lạnh như khảm nhập vào thân thể. Hình khắc trên mặt ngọc bội là hình rồng phượng. Rồng mạnh mẽ hữu lực, phượng thướt tha quấn quít. Kiểu điêu khắc này người Trung Nguyên thường không sử dụng mà chỉ thuộc về người phương Bắc, mang ý nghĩa may mắn.

“Ngọc bội này là vật tùy thân của vương gia, xin đừng tùy ý tặng cho người khác.” Sở Lăng Thường đương nhiên không nhận món quà này của hắn.

Thế nhưng hắn lại mạnh mẽ đem ngọc bội nhét vào đai lưng của nàng, khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười đầy hàm ý, “Đậu thái hậu có lòng ban nàng cho bản vương, nàng đã là người của bản vương thì cần gì phải vội vàng phân định giới hạn như vậy? Bản vương bất quá cũng chỉ là đem ngọc bội tặng cho người trong tim mình mà thôi.”

Tặng cho người trong tim mình? Sở Lăng Thường thực không ngờ lời nói của hắn lại có thể lớn mật đến như vậy, nhưng còn chưa kịp phản ứng gì nhiều, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, lần thứ hai hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng…

Sự đụng chạm đầy bá đạo khiến nàng lại lần nữa nhớ đến đêm trong đại điện hôm đó. Hai mắt của Sở Lăng Thường mở lớn, nhìn gương mặt anh tuấn hiện ra gần trong gang tấc, cảm thấy làn môi hắn cực kỳ nóng bỏng, tựa như muốn cắn nuốt hết thảy con người nàng.

Hách Liên Ngự Thuấn thừa dịp nàng sững sờ, liền đưa lưỡi tiến vào khoang miệng của nàng dò xét, chạm khẽ vào đầu lưỡi nàng sau đó trêu chọc cuốn lấy đầu lưỡi nàng, rồi lại lùi ra quấn lấy làn môi mềm mại, lôi kéo nàng cùng hắn triền miên.

“Đừng….” Sở Lăng Thường thực sự kinh hoàng. Nơi này là rừng trúc, Thanh Tụ lúc nào cũng có thể quay lại, mà cũng dễ dàng bị cung nữ đi ngang qua nhìn thấy…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện