Giờ khắc này, nàng hoàn toàn bị thủ hạ của hắn vây khốn, giống như một người đã nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt nhưng lại thương tích đến nỗi không cách nào đứng dậy, đành mặc cho một bầy sói hung dữ vây quanh.

Nàng đã không còn đường lui nữa rồi!

“Bắt lấy!” Nam nhân trên con chiến mã lớn tiếng ra lệnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng hơi nheo lại.

Một nhóm binh sỹ Hung Nô tiến lên, dùng động tác cự kỳ thô lỗ kéo nàng xuống ngựa. Nàng thuận thế vỗ nhẹ lên lưng chiến mã, nó hí lên một tiếng rồi tung vó chạy khỏi vòng vây.

Đám binh sỹ Hung Nô cũng không hề để ý đến con chiến mã đang chạy trốn. Tất cả sự chú ý của họ đều đặt trên người Sở Lăng Thường, trong đó có hai tên lính kiềm sát hai bên người nàng, ép nàng phải quỳ xuống.

Sở Lăng Thường vẫn quật cường không chịu quỳ trước Hách Liên Ngự Thuấn mà ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. Ngồi trên con chiến mã cao lớn, trông hắn lại càng trở nên cường thế át người. Cho dù bị mưu kế của nàng khiến cho bại binh tổn tướng nhưng hắn vẫn duy trì tư thế cao cao tại thượng, rõ ràng là chiến bại nhưng vẫn toát lên thần thái duy ngã độc tôn. Vẻ ôn hòa khi còn ở Hán cung đã không còn, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mạnh mẽ cuồng ngạo cùng khí phách, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua nữ nhân đã cùng hắn tác chiến mấy ngày nay và cũng là người đã quét sạch mười vạn đại quân của hắn - Sở Lăng Thường. Cả người hắn lúc này tản ra vẻ lạnh lùng cao ngạo cùng hơi thở xa lạ. Có lẽ đây mới là bộ mặt thực sự của hắn.

“Quỳ xuống!” Thấy nàng vẫn không chịu khuất phục, một tên lính vẫn kiềm sát bên cạnh nàng không chút nhẫn nại, giơ trường mâu hung hăng đập vào đằng sau đầu gối nàng, khiến cho cả người Sở Lăng Thường lảo đảo ngã nhào, phải quỳ gối trước ngựa của Hách Liên Ngự Thuấn.

Bởi vì Sở Lăng Thường cải nam trang nên binh lính áp giải không ngờ tới vị quân sư này lại là nữ nhân. Nhìn dáng vẻ cùng gương mặt cực kỳ hút hồn của nàng, chẳng ai dám nghĩ rằng đó chính là người đã ngồi sau màn thao túng hết thảy, khiến quân đội của họ đại bại cho nên hiện giờ trong lòng bọn họ đều hận không thể giết nàng ngay lập tức.

Nỗi đau đớn từ hai chân chậm rãi khuếch tán. Mấy người man di này hiện giờ chẳng có gì cả, chỉ có khí lực mạnh mẽ mà thôi. Nàng có thể cảm nhận ngay cả con chiến mã của Hách Liên Ngự Thuấn cũng đang phả ra từng hơi thở lạnh như băng.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện rõ vẻ quật cường, khóe môi của hắn lại nhếch lên lần nữa. Dù khoác trên mình một thân trang phục nam nhi, tấm trường bào màu trắng che đi thân hình mềm mại nhưng vẫn không cách nào che lấp được dung nhan tuyệt mỹ. Bàn tay trắng như ngọc với nhũng ngón tay thanh mảnh siết chặt lại như muốn kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, đôi môi kiều diễm đỏ mọng càng làm nổi bật gương mặt trắng trẻo. Hách Liên Ngự Thuấn thật không ngờ nhìn thấy nàng trong hoàn cảnh này lại khiến hắn bị ấn tượng mạnh đến vậy.

“Không ngờ bản vương còn có vinh hạnh được người của Quỷ Cốc phái quỳ lạy.” Hắn rốt cục cũng mở miệng, hơi cúi xuống, thanh âm nặng nề như tiếng sấm rền vang nơi chân trời, như đá tảng đè nặng trái tim nàng, lộ rõ ý châm chọc.

Sở Lăng Thường bị mấy tên lính phía sau áp chế nên không thể động đậy, chỗ đầu gối bị đánh sưng lên, lại thêm những viên đá nơi nàng quỳ xuống không ngừng đè ép lên đó, hai tay cũng bị siết tới đau nhói.

Hắn thống hận nàng, từ ánh mắt của hắn có thể nhìn ra hận ý đầy lạnh lẽo cùng tia máu vằn trong đó. Hắn muốn giết nàng đền mạng sao? Hắn tốt nhất là nên giết nàng đi, nếu không nàng nhất định sẽ tra rõ nguyên nhân cái chết của sư phụ.

“Thì ra vị vương gia tiếng tăm lẫy lừng, tung hoành ngang dọc cũng chỉ có vậy. Mười vạn đại quân đều không phá được thành, thật sự đáng cười!” Sở Lăng Thường thực có lòng chọc giận hắn. Cho dù nàng là tù nhân thì cũng muốn nắm trong tay quyền chủ động, con người tại thời điểm cảm xúc biến đổi mới là thời cơ tốt nhất để phá vỡ sự phòng ngự của họ.

Hách Liên Ngự Thuấn nhếch môi cười lạnh rồi rất nhanh chóng che giấu cảm xúc vào trong lòng. Hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi đột nhiên xoay người xuống ngựa, bước tới trước mặt nàng.

Nàng rõ ràng có thể cảm nhận được sát khí của hắn, sát khí cực kỳ nặng nề!

“Buông ra!” Hắn dừng lại trước mặt nàng, lạnh lùng nói với thuộc hạ.

Áp lực nặng nề trên người dần dần biến mất, sự đau đớn trên hai chân cũng giảm đi không ít, nhưng trên đỉnh đầu nàng lại xuất hiện bàn tay nam nhân to lớn. Ngón cái cùng ngón trỏ thô ráp của hắn cường hãn giữ lấy cằm nàng, mạnh mẽ tựa một gọng kìm sắt thiếu chút nữa đã bóp nát xương cốt của nàng, đau đến mức nàng phải nhíu mày, trong mắt mơ hồ dâng lên màn lệ che đi đồng tử trong vắt.

Nàng có thể mơ hồ nhìn thấy cặp mắt đầy toan tính của Hách Liên Ngự Thuấn.

“Sao rồi, ngươi cũng biết đau? Bản vương còn tưởng ngươi mình đồng da sắt không biết đau đớn là gì.” Hắn đột ngột cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ ghé sát gò má tái nhợt của nàng, gần đến mức có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người nàng. Bởi sự giãy giụa lúc trước nên búi tóc nàng có chút lỏng ra, khiến dung mạo nàng lại thêm vài phần cám dỗ.

“Sở Lăng Thường, ngươi thật sự khiến bản vương được mở rộng tầm mắt. Không bước chân ra chiến trường vẫn có thể phá được mười vạn đại quân của ta, ngươi thực khiến bản vương càng ngày càng cảm thấy hứng thú.”

"Ngươi muốn thế nào?"

Sở Lăng Thường biết rõ đã rơi vào tay hắn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng tạm thời nàng chưa hình dung ra hắn sẽ dùng cách gì để tra tấn mình. Tóm lại, nàng biết hắn sẽ không giết nàng dễ dàng, mà muốn tìm mọi cách để nhục nhã nàng dù chỉ là trong lời nói.

Hách Liên Ngự Thuấn lại siết chặt cằm nàng, hài lòng nhìn thấy khuôn mặt nàng lộ rõ sự thống khổ, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm nàng lại càng trở nên thâm trầm, “Xét theo sự thông minh của ngươi lại có thể ở trong quân doanh ngoan ngoãn chờ bản vương tới bắt thực sự hiếm có. Là ngươi đánh giá bản thân quá cao hay còn có mục đích khác nữa?”

Có thể bình thản giành chiến thắng ngoài ngàn dặm, lại có thể ở đây bó tay chịu trói sao? “Bớt nói mấy lời dư thừa đi, muốn chém muốn giết tùy ngươi!” Thanh âm của nàng cũng chuyển lạnh, ánh mắt bình thản đối chọi với hắn. Hách Liên Ngự Thuấn quả nhiên không ngốc, có thể lập tức nghĩ ra điểm này.

“Giết ngươi? Bản vương đúng là muốn một đao giết chết ngươi!” Hắn lại nâng cằm nàng lên, bàn tay lại siết chặt thêm, “Lúc bản vương ở trên chiến trường đã từng thề, lúc bắt được ngươi sẽ đem đi ngũ mã phanh thây, đem thi thể của ngươi treo trên lầu cao để tế mười vạn cô hồn của đại quân Hung Nô ta!”

Tâm trạng của Sở Lăng Thường theo lời nói của hắn không ngừng run rẩy. Hắn tuyệt đối muốn làm vậy, từ trong ánh mắt của hắn có thể nhìn ra hắn không nói dối.

“Nhưng….” Thấy ánh mắt nàng thoáng hiện sự rung động, hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười cực kỳ êm ái tựa một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua gò má của nàng, khiến mùi xạ hương từ trên người hắn tràn ngập hô hấp của nàng, bàn tay đang siết lấy cằm nàng cũng buông lỏng rồi rời đi, nhưng rồi lại như mê muội vuốt ve làn môi căng mọng, tham lam chà đạp, trong đôi mắt cũng tràn ngập ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ…

“Bộ dáng của ngươi như vậy đã khiến bản vương thay đổi chủ ý. Bản vương sẽ đem ngươi về.” Thanh âm của hắn trở nên cực kỳ ôn nhu, mang theo sự sủng ái một vật cưng nhỏ bé, bàn tay to chậm rãi trượt xuống gáy nàng, ghé miệng sát vành tai nhỏ nhắn cười nhẹ, “Bản vương đã từng nói với ngươi, ngươi nên chăm sóc bản thân cho tốt, tuyệt đối đừng để bản vương bắt được. Sao lại không chịu nghe lời như vậy? Nếu đã thế thì đi cùng bản vương thôi, bản vương nhất định sẽ từ từ…tra tấn ngươi đến chết!”

Mấy lời cuối cùng của hắn vừa thốt ra, cảm giác như giữa mùa xuân tháng ba trời đột nhiên nổi cơn mưa đá, từng viên, từng viên lớn không ngừng đập thẳng vào trong lòng nàng, mỗi một chữ đều như mũi dao nhọn hoắt đâm vào khiến hô hấp của nàng trở nên khó khăn.

"Mang theo phạm nhân, khởi hành!" Hắn đứng dậy, đem nàng đẩy sang một bên, cất giọng lạnh lẽo đến dọa người…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện