Mấy binh lính Hung Nô không kìm lòng được dừng lại khiến cho đoàn kỵ binh ít nhiều nảy sinh sự hỗn loạn.

Con chiến mã kéo theo Sở Lăng Thường bị Ô Khả túm dây cương giữ lại nên nàng mới có chút cơ hội thở dốc. Dưới sự nâng đỡ của Ô Khả, nàng lại cố sức đứng lên nhưng cả người không ngừng nghiêng ngả, sắc mặt tái nhợt lúc đầu đã chuyển thành trắng xanh, những hạt mồ hôi li ti trên trán cũng biến thành từng giọt lớn, dọc theo hai má nàng chảy xuống trường bào.

“Trời ơi, cô nương….” Đang nâng Sở Lăng Thường dậy, Ô Khả giật mình chỉ vào trường bào trên người nàng, trong ánh mắt hiện rõ sự đau lòng.

Sở Lăng Thường thuận thế cúi đầu nhìn xuống. Dưới ánh mặt trời, vết máu trên trường bào thực khiến người ta thấy ghê người. Vết máu này ở vị trí đầu gối, mà miệng vết thương còn chưa khép lại. Hơn nữa suốt ba ngày ba đêm liên tục hành quân, không đổ máu mới lạ...

“Bị thương ở đâu rồi? Để tôi xem!” Ô Khả là một tiểu tử tính tình thẳng thắn, thấy vậy định giúp nàng kiểm tra vết thương nhưng lại bị nàng yếu ớt ngăn lại.

“Tôi không sao!” Sở Lăng Thường rất muốn nở nụ cười an ủi hắn nhưng nàng thực sự không làm được. Ngay cả khí lực nói chuyện nàng cũng chẳng có, làm sao có khí lực để mỉm cười chứ? “Còn nói không sao? Chảy nhiều máu như vậy, nhất định là đau lắm.” Ổ Khả có chút nóng nảy, ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng cao lớn trên con chiến mã dẫn đầu đoàn kỵ binh, sắc mặt hơi cau lại, hít sâu một hơi bước về phía trước.

“Đừng đi!” Bàn tay tái nhợt của nàng níu lấy cánh tay Ô Khả. Nàng biết hắn muốn chạy đến phía trước thay nàng cầu xin. Nàng không cần. Nam nhân tâm tình âm u bất định kia có lòng muốn nàng chịu tội, sao hắn có thể dễ dàng buông tha nàng? Ô Khả nếu cứ tiến tới đó chẳng phải sẽ tự chuốc lấy cực khổ hay sao?

Bây giờ nàng mới hiểu rõ vì sao hắn lại mạo hiểm tính mạng đi tìm gạo và tử tô về cho nàng. Thì ra hắn sợ nàng chết đi như vậy. Một khi nàng chết, hắn muốn hành hạ cũng không có chỗ phát tiết. Gã nam nhân biến thái này. Lúc nàng biết nguồn gốc của gạo và tử tô, nàng đã thực sự cảm động. Nàng không ngờ tới hắn lại đích thân đi tìm những thứ đó. Chỉ tiếc, sự cảm động này chẳng được bao lâu đã hóa thành bọt nước. Sói mãi mãi vẫn là sói, sao có thể ngây thơ nghĩ rằng hắn sẽ biến thành thỏ đây?

“Sở Lăng Thường, cô nương nhất định đang đau lắm.” Ô Khả cắn chặt răng, thấy bộ dáng nàng quật cường như vậy lại càng khẩn trương. Hắn thực rất muốn chạy đến trước mặt vương gia xin dừng lại nghỉ ngơi, nhưng hắn có năng lực này sao? Vương gia sao có thể nghe theo lời đề nghị của một tiểu binh như hắn?

Đau?

Nàng đã không còn biết thế nào là đau nữa rồi.

Đầu gối không ngừng đổ máu, đừng nói đến đau đớn, ngay cả máu chảy ra từ lúc nào nàng còn không biết nữa là. Toàn thân có cảm giác như đã chết lặng, tất cả nỗi đau đớn đều bị sự chết lặng thay thế, cả nỗi thống khổ đều bị sự mệt mỏi chi phối.

“Nếu không thì như vậy đi!” Ô Khả khẽ liếc nhìn một vòng, đột nhiên ánh mắt ngời sáng lên, “Cô nương cưỡi ngựa của tôi, vương gia sẽ không phát hiện đâu.”

“Không được!? Sở Lăng Thường nhẹ nhàng lắc đầu, “Nếu bị phát hiện sẽ khiến cậu bị phiền toái, tôi không thể làm vậy.”

“Cô cứ như vậy đi tiếp thì sẽ chết mất, không muốn đôi chân này nữa sao?” Ô Khả nóng nảy đem nàng kéo tới, “Không được, tôi không thể trơ mắt nhìn cô như vậy, cho dù vương gia trách tội xuống, tôi cũng cam lòng.”

“Ô Khả, không được, tôi…” Lời của nàng vừa mới thốt ra được một nửa đã hoàn toàn ngưng bặt. Trước mắt nàng đột ngột xuất hiện một bóng dáng chiến mã cao lớn hùng dũng khiến nàng không khỏi rùng mình ớn lạnh. Trên lưng ngựa là thân ảnh nam nhân cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời, đem bóng tối hoàn toàn bao phủ nàng, hệt như thần linh từ trên trời giáng xuống từ trên cao quan sát hết thảy.

Theo sau hắn là Hổ Mạc, thấy Ô Khả kéo tay Sở Lăng Thường thì hàng lông mày hơi giật giật, theo bản năng nhìn về ngựa của vương gia.

Tất cả đoàn kỵ binh đều dừng lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía bên này. Người to gan lắm cũng chẳng dám ho he tiếng nào khiến không khí yên tĩnh đến nỗi có thể khiến người ta chết lặng.

Ô Khả cũng không ngờ được là vương gia lại đột nhiên xuất hiện trước mắt. Đầu tiên hắn kinh ngạc đến sững người, sau đó mới vội vàng quỳ gối xuống, toàn thân cũng hơi run run. Hắn chỉ là một tên lính quèn đi theo vương gia, là thuộc hạ của vương gia nên hắn biết rất rõ vương gia đối với thuộc hạ áp dụng kỷ luật nghiêm minh chừng nào. Sự can đảm cùng quyết đoán của hắn khiến thủ hạ cam tâm tình nguyện đi theo nhưng nếu vi phạm quân uy cũng sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc.

Sở Lăng Thường ở trong mắt vương gia chỉ là một tên tù binh, hành vi của Ô Khả như vậy chính là vi phạm quân quy.

Đứng ở một bên, Thuẫn Mông cũng cảm thấy tim như nhảy lên tận cổ, cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt của vương gia, thấy gương mặt cương nghị của hắn đầy vẻ lạnh lùng, một chút biểu hiện cũng không có, đuôi lông mày cũng toát lên sự bình tĩnh cực độ. Nhưng càng là như vậy, tâm tình của Thuẫn Mông mới càng thêm khẩn trương.

Hách Liên Ngự Thuấn từ trên cao nghạo nghễ nhìn xuống Sở Lăng Thường, đôi mắt với con ngươi màu hổ phách của hắn hơi nheo lại, đôi môi mỏng cũng nhếch lên, ánh mặt trời cũng như đang lan tỏa ra từ xung quanh người hắn. Hắn không mở miệng nói lời nào, chỉ nhìn nàng không chớp mắt, hồi lâu vẫn không dời đi ánh mắt.

Sở Lăng Thường không cần ngẩng lên cũng biết ánh mắt phía trên đỉnh đầu nàng có bao nhiêu phần không hảo ý. Nàng mệt mỏi, thật sự mệt mỏi muốn chết, mệt đến nỗi cơ hồ không có khí lực đối diện với hắn, càng không có khí lực để nói với hắn rằng hắn là một tên khốn kiếp đến chừng nào.

Vẻ mặt của hắn càng bình tĩnh nàng lại càng cảm thấy có một luồng hơi thở bất thường ập tới. Hắn hẳn là đang tức giận. Đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tức giận. Một tù binh chiến tranh lại có thể thu hút sự quan tâm của đám thủ hạ như vậy thì hắn thực sự là một ngưỡi lãnh đạo thất bại đến chừng nào?

Kìm lòng không được, khóe môi nàng chợt dâng lên một nụ cười nhẹ mang hàm ý châm chọc. Nhìn đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hiện rõ sự u ám, đuôi mắt hơi nheo lại, bắn ra luồng sáng lạnh lẽo khiến lòng người sợ hãi.

“Vương gia, thời gian gấp rút, chúng ta mau tiếp tục lên đường thôi.” Hổ Mạc thấy vậy không khỏi than thầm trong lòng, vội mở miệng mong làm dịu tình hình đi một chút, ít nhất cũng có thể thu hút sự chú ý của vương gia.

Đáng tiếc, Hách Liên Ngự Thuấn hoàn toàn làm ngơ. Thấy khóe môi Sở Lăng Thường nở rộ nụ cười đầy ý châm chọc, tuy rằng đẹp đến cực hạn nhưng cũng rét lạnh đến cực điểm. Sự lạnh lẽo đó tiến vào tận sâu thẳm đáy lòng hắn, chậm rãi ngưng kết lại thành một khối băng lớn...

Ô Khả vẫn không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng trong không khí ẩn hiện sát khí đằng đằng nhưng vẫn không nhịn được nói, “Vương gia, xin người tha cho Sở Lăng Thường, còn tiếp tục như vậy, cô nương ấy sẽ chết mất.”

“Ô Khả! Thuẫn Mông cùng Hổ Mạc không hẹn mà mở miệng hét lên, chỉ tiếc đã chậm một bước.

Ô Khả bị hai vị tiền bối hét lên như vậy cũng sợ cuống lên, vừa ngẩng đầu lại thấy ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến mức hồn phách như muốn bay sạch. Nhưng nghĩ nghĩ một chút lại thấy dù sao cũng đã vi phạm quân quy, nên hắn lại kiên trì kéo vạt trường bào của Sở Lăng Thường ra, chỉ vào chỗ ống quần ở đầu gối.

“Vương gia, đầu gối của Sở cô nương vẫn đang đổ máu, nếu tiếp tục đi nữa thì hai chân cô ấy sẽ hỏng mất.”

Sở Lăng Thường cảm động nhìn Ô Khả, hắn lại có thể vì một tù binh như nàng mà đắc tội với Hách Liên Ngự Thuấn.

Còn đang nghĩ ngợi, nàng chợt cảm thấy trên đỉnh đầu mình dâng lên một luồng hàn khí bức người. Mạnh mẽ ngẩng đầu lên, lại thấy Hách Liên Ngự Thuấn đang rút thanh kiếm bên hông ra, chậm rãi….lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ mang theo một thanh âm của sự cọ xát giữa hai thanh kim loại hoàn toàn phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.

“Vương gia?” Hổ Mạc hoảng sợ, mồ hôi trên trán cũng biến thành những giọt lớn chảy dọc xuống hai bên má.

Cả nhà đoán xem thanh kiếm kia sẽ chém xuống ai nào???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện