Phu thê vốn dựa vào nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn, nhưng ở nơi cung cấm, tình nghĩa phu thê đã sớm vượt khỏi ý nghĩa đơn thuần đó từ lâu. Nữ nhân, từ khi nào đã trở nên âm độc như vậy? Từ khi nào đã vì bảo vệ lợi ích bản thân mà hoàn toàn thay đổi? Là do nam nhân khiến họ thay đổi hay do chính bản thân họ tự thay đổi? Từ xưa tới nay, hoàng đế nào cũng có tam cung lục viện, chẳng phải nam nhân vẫn luôn thích tìm kiếm sự mới lạ hay sao? Hay phải nói là nam nhân luôn muốn theo đuổi điều khiến họ động tâm dù chỉ trong một khoảnh khắc kia? Sở Lăng Thường không khỏi than thầm trong lòng, thì cùng lúc một bàn tay lạnh như băng cũng đẩy cằm nàng khiến nàng phải ngẩng đầu lên. Độ lạnh lẽo của bàn tay đó cơ hồ có thể xuyên thấu tới tận nơi sâu thẳm trong lòng nàng.

“Hoàng hậu nương nương, gương mặt nhỏ nhắn này quả thực xứng với từ băng thanh ngọc khiết, thực xự vượt xa những người vừa mới vào cung, nếu không làm sao có thể mê hoặc hoàng thượng ở lại Hoàn Dư điện cả đêm đây.” Người lên tiếng là một phi tử đứng bên cạnh hoàng hậu, bà ta cũng ăn mặc cực kỳ diêm dúa nhưng bởi vì ở trong nơi thâm cung oán khí nặng nề nên sắc mặt vô cùng khó coi, cho dù có trang điểm thế nào cũng không thể che dấu được sự đố kỵ trên gương mặt.

Bạc hoàng hậu đứng dậy đi về phía Sở Lăng Thường, gương mặt hơi ửng đỏ, khuyên tai khảm minh châu khẽ rung động theo từng nhịp bước phản chiếu tia lấp lánh trên gò má bà ta. Nở nụ cười nhẹ, Bạc hoàng hậu lên tiếng, “Sở Hoàn dư quả nhiên là một mỹ nhân có làn da trắng mịn như tuyết, chỉ tiếc hai má sưng đỏ thật sự khiến bản cung cảm thấy chán ghét.” Nói xong mấy lời này, bà ta quay đầu nhìn về phía Lật phi…

“Muội muội, gương mặt nhỏ nhắn tú lệ như vậy, sao muội nỡ lòng nào sai người đánh như vậy?”

“Tỷ tỷ nói vậy là không đúng rồi! Muội chỉ là muốn giúp tỷ dạy dỗ một nha đầu không coi ai ra gì mà thôi.” Lật phi bưng miệng cười, thấy khóe môi Sở Lăng Thường còn vương vệt máu lại càng cảm thấy cao hứng.

“Hoàng hậu nương nương, dân nữ do mang thân phận truyền nhân của Quỷ Cốc nên hoàng thượng mới triệu vào cung, ngoại trừ việc cùng bàn luận về thế cục hiện thời thì không hề có chuyện gì khác nữa, xin nương nương tra xét rõ ràng!” Sở Lăng Thường chỉ cần hơi ngẩng đầu liếc mắt về phía trên điện một cái cũng có thể biết rõ tâm tư của bọn họ. Đoán định nhân tâm vốn là một môn tuyệt học của Quỷ Cốc phái. Mấy phi tử kia ngoài mặt thì ra vẻ quy phục hoàng hậu, nhưng trong lòng không ngừng che dấu những mưu đồ xấu xa. Nhưng cho dù bọn họ có che dấu khéo léo cỡ nào thì cũng không khó khiến người khác phát hiện. Tạm không nói đến những người khác, chỉ riêng Lật phi nương nương cùng hoàng hậu hôm nay có thể bất ngờ phối hợp với nhau như vậy đã nói lên bọn họ đều nhất trí muốn đối phó với người ngoài.

“Tra xét rõ ràng? Bản cung đương nhiên muốn làm như vậy!” Thanh âm của Bạc hoàng hậu đột nhiên trở nên cực kỳ sắc lạnh, ngữ khí tuy không quá cao nhưng ẩn dấu sát khí rõ ràng, “Nói, tối hôm qua rốt cuộc hoàng thượng có sủng hạnh ngươi không?”

Sáng sớm nay bà ta đã sai người kiểm tra việc ghi chép chuyện thị tẩm của hoàng đế. Tuy trên bản ghi chép không có ghi lại chuyện Sở Lăng Thường được sủng hạnh nhưng cũng không có nghĩa là giữa nàng và hoàng thượng không có chuyện gì. Lúc Sở Lăng Thường còn chưa tiến cung, Lật phi vẫn luôn được sủng ái. Nhưng từ khi nàng vào cung rồi, ngay cả tẩm cung của Lật phi, hoàng thượng cũng không muốn tới. Đêm đó tại dạ tiệc, bà ta đã xác định cực kỳ rõ ràng, ánh mắt hoàng thượng nhìn về phía Sở Lăng Thường không hề bình thường bởi đó là ánh mắt chứa đầy tình cảm của một nam nhân dành cho nữ nhân…

Tiện nhân Lật phi kia sớm muộn gì bà ta cũng sẽ đối phó, nhưng khí thế của Sở Lăng Thường này càng lúc càng thêm bức người, bà ta không thể không đề phòng.

Sở Lăng Thường không khó cảm nhận được áp lực tới từ phía hoàng hậu. Âm thầm hít sâu một hơi, nàng bình thản trả lời, “Hoàng hậu nương nương, tối qua dân nữ chỉ cùng hoàng thượng chơi cờ.”

“Cùng chơi cờ?” Lật phi đi đến bên cạnh hoàng hậu, cũng nở nụ cười lạnh lùng, “Hoàng hậu nương nương tin tưởng lời của cô ta sao? Hoàng thượng là chân mệnh thiên tử, nữ nhân bị hoàng thượng ngắm trúng có thể chỉ đơn giản cùng chơi cờ hay sao? Tỷ tỷ, xem ra Sở cô nương này coi chúng ta như đứa trẻ để đùa bỡn đây.”

Bạc hoàng hậu hơi nheo cặp mắt lại, “Sở Lăng Thường, bản cung đã nghe được không ít chuyện. Ngươi đầu tiên là câu dẫn Tả hiền vương, sau đó lại câu dẫn hoàng thượng, hôm nay lại giả bộ ngây thơ viện cớ lừa gạt bản cung. Tuy ngươi không phải người trong cung, nhưng thân đã ở trong hậu cung thì mọi chuyện đều do bản cung quản lý. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một câu nói đó có thể khiến bản cung tin ngươi?”

“Hoàng hậu nương nương, dân nữ cùng hoàng thượng thực sự không phát sinh bất kỳ chuyện gì.” Sở Lăng Thường hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đáp.

“Ngươi nói không có chuyện gì thì bản cung sẽ tin ngươi sao? Bản cung chỉ tin vào những gì chính mắt mình nhìn thấy!” Ánh mắt Bạc hoàng hậu chợt long lên, không đợi Sở Lăng Thường kịp phản ứng đã lớn tiếng ra lệnh…

“Người đâu, tới nghiệm thân cho Sở Lăng Thường!”

Nghiệm thân!

Sở Lăng Thường chỉ cảm thấy như có một tia chớp bổ xuống đầu. Nghiệm thân là thủ pháp mà trong cung vẫn hay dùng để kiểm nghiệm thân thể một nữ nhân có còn hoàn bích hay không. Nghiệm thân với nàng lúc này cũng có nghĩa là nàng sẽ….thất thân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện