Diệp Tiếu không thiết ăn cơm nữa, đám yêu này đúng là không tên nào bớt lo, trước đây chính đám yêu bầu Hồ Đa Đa làm lớp trưởng, khen hắn sống lâu nhiều bản lĩnh, đã vậy còn có huyết thống cao quý, công nhận lúc đầu biểu hiện của hắn rất tốt, nào ngờ giờ bản tính mới dần lộ ra…
Cả Eaton nữa, tên này sao lại thiếu tin cậy như thế, hơi tí là cơ thể có vấn đề, tưởng rồng lợi hại lắm cơ mà, nếu bây giờ hắn ở dạng người thì đã không bị Hồ Đa Đa bắt thóp rồi!
Diệp Tiếu cảm giác tim mình đã nát be bét, mệt muốn chết! Cả ngày đều lo lắng không yên.
Nhưng mệt thì mệt, tới lúc thuê phòng khách sạn xong cậu vẫn phải đưa đám yêu tới siêu thị, để bốn đội trưởng đi không thì cậu lo lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ở siêu thị thì nguy.
“Thầy đừng lo, em nghĩ cũng không nghiêm trọng lắm đâu.” Kim Thụy an ủi. “Em đọc bình luận thấy không ai tin cả, tất cả mọi người đều tưởng là kỹ xảo hoặc đồ chơi thôi.”
“Ừ ừ, người bình thường sẽ không tin.” Diệp Tiếu vùi đầu ăn, miệng nhét đầy ự nên nói không rõ lời: “Nhưng nếu đụng phải tên nào trung nhị như Hồ Đa Đa thì, ha ha…”
“Thầy nói gì ạ?” Kim Thụy không nghe rõ.
“Không có gì.” Diệp Tiếu bĩu môi nhai thức ăn, dù sao mấy người cũng không hiểu nổi trung nhị là gì đâu.
Hành trình dạo siêu thị khá hơn trong tưởng tượng của Diệp Tiếu, đám yêu không mua linh tinh gì cả.
Đơn giản là vì đã có “Tiền bối” chỉ giáo rồi!
“Đừng mua cái đó, ăn không ngon đâu.” Kim Thụy chỉ mấy yêu bên cạnh. “Cái này này, ngon cực luôn, vị nào ăn cũng ngon.”
“Vậy hả, còn cái kia thì sao?”
“Cũng tàm tạm, cậu mua một ít ăn thử cho biết thôi!”
“Thế chocolate thì sao, mua loại nào ngon?”
“Chocolate thì cứ mua loại hay quảng cáo í, siêu ngon luôn, loại bên cạnh này cũng ngon, còn lại kia thì đừng mua.”
“Kim đại ca thiệt lợi hại, biết quá trời thứ luôn!”
Đương nhiên rồi! Kim Thụy đắc ý.
Tôi có phải tên Hồ Đa Đa ngu xuẩn kia đâu, đã bảo để tôi làm lớp trưởng rồi mà, trước kia không bầu cho tôi, giờ hối hận chưa? Vì có người chỉ nên đám yêu không mua linh tinh cả cái siêu thị như đợt trước, cơ mà lại dẫn đến một tình huống khác: Tất cả các món được đề cử đều bị vét sạch!
Nếu ăn ngon, vậy thì mua mua mua! Có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu!
Diệp Tiếu hết nói: Cái đám tiêu sài hoang phí này.
Còn Eaton, giờ hắn đang tuyệt thực.
Được rồi, cũng không tính là tuyệt thực, hắn chỉ không ăn đồ Hồ Đa Đa mua, rúc trong phòng nhai vàng Diệp Tiếu chuẩn bị cho mình thôi. Rắc rắc, hắn muốn ăn nhiều thật nhiều vàng, mong sao có thể nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu.
Ừm, mình có nên viết phong thư hỏi phụ vương mẫu hậu về tình trạng của mình bây giờ không nhỉ, tháng sau mở vũ hội rồi, cần phải khôi phục trước lúc đó, phải nhờ phụ vương mẫu hậu cố vấn mới được!
Đúng, làm thế đi!
Thế là Eaton phấn chấn tìm giấy bút viết thư.
Cả Eaton nữa, tên này sao lại thiếu tin cậy như thế, hơi tí là cơ thể có vấn đề, tưởng rồng lợi hại lắm cơ mà, nếu bây giờ hắn ở dạng người thì đã không bị Hồ Đa Đa bắt thóp rồi!
Diệp Tiếu cảm giác tim mình đã nát be bét, mệt muốn chết! Cả ngày đều lo lắng không yên.
Nhưng mệt thì mệt, tới lúc thuê phòng khách sạn xong cậu vẫn phải đưa đám yêu tới siêu thị, để bốn đội trưởng đi không thì cậu lo lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ở siêu thị thì nguy.
“Thầy đừng lo, em nghĩ cũng không nghiêm trọng lắm đâu.” Kim Thụy an ủi. “Em đọc bình luận thấy không ai tin cả, tất cả mọi người đều tưởng là kỹ xảo hoặc đồ chơi thôi.”
“Ừ ừ, người bình thường sẽ không tin.” Diệp Tiếu vùi đầu ăn, miệng nhét đầy ự nên nói không rõ lời: “Nhưng nếu đụng phải tên nào trung nhị như Hồ Đa Đa thì, ha ha…”
“Thầy nói gì ạ?” Kim Thụy không nghe rõ.
“Không có gì.” Diệp Tiếu bĩu môi nhai thức ăn, dù sao mấy người cũng không hiểu nổi trung nhị là gì đâu.
Hành trình dạo siêu thị khá hơn trong tưởng tượng của Diệp Tiếu, đám yêu không mua linh tinh gì cả.
Đơn giản là vì đã có “Tiền bối” chỉ giáo rồi!
“Đừng mua cái đó, ăn không ngon đâu.” Kim Thụy chỉ mấy yêu bên cạnh. “Cái này này, ngon cực luôn, vị nào ăn cũng ngon.”
“Vậy hả, còn cái kia thì sao?”
“Cũng tàm tạm, cậu mua một ít ăn thử cho biết thôi!”
“Thế chocolate thì sao, mua loại nào ngon?”
“Chocolate thì cứ mua loại hay quảng cáo í, siêu ngon luôn, loại bên cạnh này cũng ngon, còn lại kia thì đừng mua.”
“Kim đại ca thiệt lợi hại, biết quá trời thứ luôn!”
Đương nhiên rồi! Kim Thụy đắc ý.
Tôi có phải tên Hồ Đa Đa ngu xuẩn kia đâu, đã bảo để tôi làm lớp trưởng rồi mà, trước kia không bầu cho tôi, giờ hối hận chưa? Vì có người chỉ nên đám yêu không mua linh tinh cả cái siêu thị như đợt trước, cơ mà lại dẫn đến một tình huống khác: Tất cả các món được đề cử đều bị vét sạch!
Nếu ăn ngon, vậy thì mua mua mua! Có bao nhiêu mua hết bấy nhiêu!
Diệp Tiếu hết nói: Cái đám tiêu sài hoang phí này.
Còn Eaton, giờ hắn đang tuyệt thực.
Được rồi, cũng không tính là tuyệt thực, hắn chỉ không ăn đồ Hồ Đa Đa mua, rúc trong phòng nhai vàng Diệp Tiếu chuẩn bị cho mình thôi. Rắc rắc, hắn muốn ăn nhiều thật nhiều vàng, mong sao có thể nhanh chóng trở về hình dáng ban đầu.
Ừm, mình có nên viết phong thư hỏi phụ vương mẫu hậu về tình trạng của mình bây giờ không nhỉ, tháng sau mở vũ hội rồi, cần phải khôi phục trước lúc đó, phải nhờ phụ vương mẫu hậu cố vấn mới được!
Đúng, làm thế đi!
Thế là Eaton phấn chấn tìm giấy bút viết thư.
Danh sách chương