Qua một lúc lâu, cuối cùng tất cả các yêu cũng lưu được số của Diệp Tiếu, Diệp Tiếu gọi thêm cho một vài yêu quái khác, rồi bảo bọn họ gọi lại cho mình, tiếp đến chỉ bọn họ cách nhắn tin và đăng ký tài khoản Wechat, cuối cùng thì dạy bọn họ cách lên các trang web phổ biến.

Bởi vì học một điều hoàn toàn mới nên dạy mất nhiều công sức hơn, hết một buổi chiều đám yêu mới hiểu đại khái các kiến thức cơ bản về điện thoại, Diệp Tiếu đặc biệt quan tâm tới bạn học Li Nhị, yêu cầu hắn thực hiện lại những nội dung đã học.

Nguyên nhân chọn Li Nhị ấy hả, Diệp Tiếu nghĩ trong lòng thế này này: Nếu Li Nhị có thể sử dụng được điện thoại, thế thì khả năng cao là tất cả học sinh trong lớp đều có thể sử dụng được.

Không phải cậu kì thị Li Nhị đâu, chẳng qua Li Nhị thực sự là một yêu quái không được thông minh lắm, hắn khá thành thật, phản ứng hơi trì độn, nếu không đã chẳng gây ra thảm kịch kẹt khóa kéo lần trước, cả trường một đống yêu quái mà chỉ có mình hắn bị thương.

Diệp Tiếu dặn dò, “Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, trường học nghỉ không phải đi học, các bạn ở trong trường phải ngoan, không nên tiếp xúc với nhân viên trong căng tin, luyện tập cách sử dụng điện thoại, đọc sách lịch sử, ôn tập cách ghép vần, thứ hai thầy sẽ kiểm tra, trước đó thầy đã nói rồi, mọi người đều rõ rồi chứ?”

Đám yêu quái thế mới biết, thì ra trường còn cho nghỉ ngơi cơ đấy, đi học năm ngày được nghỉ những hai ngày, thế là được chơi rồi, quá tuyệt!

Diệp Tiếu lo lắng nhìn bản mặt vui mừng hớn hở của đám yêu, nhìn coi có giống sẽ chịu ngoan ngoãn ôn bài vào ngày nghỉ không, tuy nhiên sau khi suy nghĩ cậu lập tức trở lại bình thường, đám yêu cần học về nền văn minh hiện đại, vậy xem tivi chơi điện thoại cũng không có gì xấu, coi như tiếp thu tri thức.

“Lúc thầy không có mặt các bạn đừng làm bậy làm liều, có gì thì gọi cho thầy.” Năm giờ chiều, Diệp Tiếu cho đám yêu tan học, giờ vừa đúng lúc kết thúc lệnh cấm đồ ăn vặt ba ngày, Diệp Tiếu liền chia cho mỗi tên mấy gói đồ ăn vặt để bọn họ nhâm nhi ngày nghỉ, khiến đám yêu càng thêm hớn hở.

Các yêu quái khác không có vấn đề gì, nhưng Eaton thì có. Cả chiều Diệp Tiếu không nhìn hắn, gọi mấy học sinh mà chẳng gọi hắn gì cả, Eaton không vui chút nào, lúc ra khỏi phòng học môi hắn trề ra, hai má phồng to, chân ngắn theo sát bước chân Diệp Tiếu, hệt như con ếch con, nếu không phải do vấn đề thân thể thì Diệp Tiếu nghĩ có khi tên này còn nhảy tưng tưng như ếch luôn rồi ấy, kêu ọp ọp mấy tiếng thì lại càng giống.

“Sao thế?” Diệp Tiếu ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Eaton, cậu không biết tại sao Eaton lại dỗi nữa.

“Cả buổi chiều Tiếu Tiếu không thèm để ý đến em.” Eaton dùng mũi chân vẽ vòng vòng trên mặt đất, giọng điệu mới ai oán làm sao.

Diệp Tiếu không biết nói gì, “Thầy dạy học mà.”

“Nhưng Tiếu Tiếu gọi nhiều yêu quái như vậy mà lại không gọi em!” Eaton phồng miệng lên án, giờ lại trông hơi giống con cá vàng.

Diệp Tiếu bất đắc dĩ, con rồng này đúng là khó hầu hạ, việc nhỏ thế mà anh cũng dỗi được à? Diệp Tiếu dỗ một lúc lâu mà Eaton vẫn còn giận, bị ngó lơ là đáng ghét nhất đấy, không dễ hết giận đâu nha!

Cuối cùng Diệp Tiếu tung ra đòn sát thủ, cậu vỗ chân đứng dậy, làm bộ cả giận nói, “Vậy được rồi, nếu em đã giận thế thì chắc không muốn ở với thầy nữa đâu, em ở luôn trong trường đi, hôm nay mình thầy về là được rồi.”

Eaton vừa nghe liền choáng váng, vậy sao được!!!

“Không được không được!” Eaton hồi thần, vội vàng ôm chân Diệp Tiếu, “Tiếu Tiếu đừng vứt bỏ em!” Cái dáng ôm chân ngửa đầu này coi mới đáng thương làm sao.

Eaton nói không nhỏ, bên cạnh có rất nhiều yêu quái quay qua nhìn, ánh mắt kì quái.

Diệp Tiếu, “…” Biết thế đã không để ý cái tên này rồi! Giờ thì vui, nhất định mọi người sẽ nghĩ cậu là một thầy giáo kì quặc…

Eaton hồn nhiên không hay biết gì, hắn không hề để ý đến ánh mắt tò mò nghiền ngẫm của đám yêu xung quanh, hai mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu thở dài, đành vươn tay bế Eaton vào lòng, “Được rồi được rồi, chúng ta làm lành đi, thầy mang em về là được chứ gì.”

Eaton nhoắng cái vui tươi trở lại, ôm cổ Diệp Tiếu dùng đầu cọ cọ, mục đích là ăn đậu hũ người ta.

Đợi Diệp Tiếu bế Eaton ra khỏi trường, các yêu quái bắt đầu bàn luận về hai người bọn họ.

“Hẳn nào tôi còn thắc mắc sao thầy giáo không nổi giận với Eaton, thì ra hai bọn họ là một đôi.” Hồ Đa Đa tỏ vẻ đăm chiêu, “Eaton quả là một tên khó lường, nhìn không ra a nhìn không ra, hắn ta vậy mà còn chiêu này, chậc chậc chậc…”

“Vậy sao?” Li Nhị gãi đầu, “Em thấy đâu có giống, thầy giáo là người lớn, Eaton là trẻ con mà.” Người lớn bế trẻ con như thế kia mà còn yêu đương được sao?

“Cậu không hiểu đâu, Eaton nhìn nhỏ thế, nhưng chẳng phải hắn ta đã hơn bảy trăm tuổi rồi sao!” A Quy hai mắt lóe sáng, hiển nhiên vô cùng hứng thú với chuyện này.

Kim Thụy hất hất mái tóc xinh đẹp, đáng tiếc nói, “Haiz… Không ngờ lại chậm một bước, tôi cũng rất có hảo cảm với thầy giáo, không ngờ lại bị tên kim long này nhanh chân đến trước.”

Hồ Đa Đa thuộc loại chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, chính vì thế cho nên hắn mới hăng hái tham gia đại chiến ngũ giới, giờ nghe được tin này liền kích động nhảy nhót, “Không sao không sao, thầy giáo và Eaton cũng chưa hẳn đã ở bên nhau, chúng ta mới chỉ vô tình nghe thấy một câu ‘đừng vứt bỏ em’ mà thôi, chưa chứng minh được điều gì.”

“Hơn nữa trên tivi cũng nói, bây giờ là thời đại tự do yêu đương, chỉ cần chưa kết hôn thì cậu vẫn còn cơ hội cướp thầy giáo về, dù có kết hôn cũng không sao, kết hôn vẫn có thể ly hôn mà!” Hồ Đa Đa quăng hết tiết tháo chỉ dẫn.

“Không nên không nên!” Li Nhị liên tục xua tay, “Em xem tivi thấy người ta bảo, người như anh Đa Đa nói gọi là tiểu tam! Bị mọi người chửi đó! Người như thế sẽ bị khinh thường, hơn nữa còn không có kết cục tốt đẹp! A Kim cậu ngàn vạn lần đừng làm tiểu tam!” Hắn hiếm có phản bác lại lời Hồ Đa Đa.

“A Kim?” Kim Thụy không thích cách xưng hô này lắm, nhà quê một cục….

Hồ Đa Đa không đồng ý với Li Nhị, hắn bĩu môi, “Chúng ta là yêu quái, cần gì chú ý nhiều như nhân loại, thích thì cướp là được rồi, chúng ta sống lâu thế mà không thể sống thoải mái thì sao qua ngày được?”

Li Nhị vẫn lắc đầu không ngừng, “Không nên không nên, chuyện này không được đâu, nhất định thầy giáo sẽ giận, chúng ta phải học theo nhân loại, không thể giống trước kia được.”

Đám yêu hăng say thảo luận vấn đề tiểu tam, quẳng luôn chuyện Kim Thụy ái mộ Diệp Tiếu qua một bên. Cuối cùng Hồ Đa Đa cũng bị Li Nhị thuyết phục, hắn tạm thời rút quân, không cổ súy người ta đi làm tiểu tam nữa.

Eaton mà nghe được cuộc nói chuyện này thì thể nào cũng cảm động phát khóc với Li Nhị mất, trên thế gian này sao lại có yêu quái hiền hậu tốt bụng như Li Nhị cơ chứ! Căn bản là tìm không thấy a!

….

Lại nói tới Eaton, tuy hắn đã làm lành với Diệp Tiếu, nhưng tối ngủ hắn vẫn lẩm bẩm chút chít rất nhiều bực tức, nội dung lảm nhảm cũng không có trọng điểm gì, mục đích chỉ để Diệp Tiếu về sau chú ý hắn nhiều hơn, quan tâm hắn nhiều hơn, bảo vệ hắn nhiều hơn, con tim hắn vô cùng nhạy cảm mong manh, vô cùng yếu ớt hằm bà lằng các loại, Diệp Tiếu nghe chỉ muốn bịt mồm hắn lại!

Tên này nói nhiều như người ta ho lao vậy, hơn nữa còn rất giỏi được đằng chân lân đằng đầu, chỉ cần hơi mềm mỏng với hắn là hắn đắc chí, đưa ra đủ loại yêu cầu! Nếu cậu tỏ vẻ cứng rắn một chút, cái tên này sẽ lập tức khóc lóc chút chít hô “Đừng vứt bỏ em” các kiểu.

Diệp Tiếu đến chịu Eaton, tên này là vương tử thật đó à, vương tử là thế này sao? Có mà là cao da chó!

Dù tôi có tìm đàn ông làm vợ cũng không thể tìm người như anh được.

Diệp Tiếu nghĩ vậy, sau đó nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thực ra cậu nghĩ nhiều rồi, Eaton trưởng thành cao to hơn cậu nhiều, nghĩ kiểu gì cũng không thấy hắn hợp đi làm bà xã, đổi ngược hai người coi bộ hợp lý hơn.

Eaton túm góc áo Diệp Tiếu ngủ say hơn con heo, Diệp Tiếu đã đồng ý mai sẽ đưa hắn ra ngoài chơi! Eaton mới chỉ được đi đoạn đường hai con phố từ trường học đến nhà Diệp Tiếu, hắn đã thấy phố xá phồn hoa nhộn nhịp của nhân giới trên tivi rồi, cho nên khỏi phải nói trong lòng hắn mong mỏi ước ao cỡ nào.

Hơn một giờ đêm, điện thoại của Diệp Tiếu vang lên tiếng báo Wechat, cậu đứng dậy lấy điện thoại ở tủ đầu giường xem, thuận tiện liếc Eaton một cái, hắn ngủ rất say, không bị đánh thức.

“Thầy ơi, ở nhân giới các người, làm tiểu tam có phải xấu lắm không?” Tên người gửi là: Hồ Đa Đa nổi danh yêu giới.

Diệp Tiếu 囧囧, cái tên Hồ Đa Đa này nửa đêm không ngủ còn đi nghĩ ba cái linh tinh gì đâu, chẳng lẽ con hồ ly chín đuôi này muốn chen chân vào tình yêu của hai yêu quái nào? Ngoài số điện thoại, cậu còn cho các yêu cả tên tài khoản Wechat của mình, cho nên giờ Hồ Đa Đa mới có thể gửi tin cho cậu.

Diệp Tiếu có hơi lo lắng, tuy Hồ Đa Đa là học sinh, nhưng hắn đã hơn hai ngàn tuổi rồi, cho nên không bị coi là yêu sớm, Diệp Tiếu không có ý kiến gì với việc yêu đương của hắn, cơ mà làm người thứ ba chen chân vào tình yêu của người khác coi bộ không ổn.

Thế là Diệp Tiếu nhắn lại là, “Đúng, rất xấu, bạn ngàn vạn lần không được làm vậy, thầy không muốn bạn bước vào con đường sai lầm, bạn thông minh lại có năng lực xuất chúng, ngoại hình cũng đẹp, thầy tin chắc chắn bạn sẽ tìm được một người thích hợp hơn, nhất định không được kích động nhé.” Diệp Tiếu đọc đi đọc lại tin nhắn của mình, cảm thấy đến là vừa lòng, tin nhắn ngập tràn phong cách giáo viên, vô cùng khí phái!

Giờ đến phiên Hồ Đa Đa 囧囧, hắn chỉ hỏi vấn đề tiểu tam thôi mà, sao thầy lại có thể não bổ ra nội dung như thế?! Đúng là oan chết hắn!

“Không phải đâu thầy, không phải em, là bạn của em.”

“Ừ ừ ừ, là bạn của bạn, vậy bạn khuyên nhủ bạn của bạn đi.” Hiển nhiên Diệp Tiếu không tin.

Hồ Đa Đa không phải là Li Nhị, hắn liếc mắt một cái đã biết Diệp Tiếu không tin mình. Hồ Đa Đa cuống quýt, biết thế không đi hỏi chuyện này, giờ thì vui rồi, bị hiểu nhầm to!

Hồ Đa Đa giải thích nửa tiếng đồng hồ, Diệp Tiếu buồn ngủ muốn qua quýt tìm cớ kết thúc đề tài, tới cuối cùng cậu vẫn không tin Hồ Đa Đa, tuy cậu nhắn ‘Hiểu rồi’, ‘Thầy hiểu’, ‘Thầy hiểu mà’, cơ mà Hồ Đa Đa biết, thầy giáo yêu quý của hắn nhất định là không hiểu gì hết!

Hu hu hu, đúng là xui xẻo mà!

Hồ Đa Đa một đêm không ngủ yên, Eaton thì ngủ no say, để có thể sớm đi chơi, hắn đã dậy thiệt sớm, lúc ăn bữa sáng hắn hỏi, “Tiếu Tiếu, hôm nay mình đi chơi ở đâu?”

“Ừm…” Diệp Tiếu nghĩ nghĩ, “Tới vườn bách thú đi.”

===========================================

Kể ra thì Eaton là bạn công đáng sỉ nhục và xui xẻo nhất trong bộ sậu mấy anh công nhà mềnh đấy, hầu như cả truyện không may mắn được mấy buổi, chỉ thấy càng ngày xui, cũng hơi thương cơ mà kệ *ngoáy mũi*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện