Cho dù bên trong Eaton vẫn thần kinh như trước, nhưng Diệp Tiếu không coi hắn là trẻ con nữa, bởi vì hắn đã cao hơn Diệp Tiếu vốn cao 1m75 10cm rồi, nghe nói còn phải cao tiếp nữa mới trở về chiều cao trước kia được.
“Tiếu Tiếu, nhiều nhất năm ngày nữa là em có thể hoàn toàn khôi phục vẻ ngoài trước kia, em muốn chuyển lại về nhà Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nghĩ sao?” Tuần trước Eaton đã đưa đề nghị này rồi, nhưng Diệp Tiếu không đồng ý, cậu lấy cớ hắn còn chưa khôi phục nguyên trạng để từ chối, thế nên Eaton kiên nhẫn chờ mình phục hồi như cũ rồi mới hỏi lại, giờ thời cơ đã đến.
“Em ở ký túc xá tốt lắm mà, trước kia em nhỏ, sống một mình không tiện nên thầy mới đưa em về nhà thầy, giờ em có thể tự lo cho mình rồi còn dọn ra ngoài làm chi? Các bạn học khác đều ở trường cả, em phải hòa nhập với tập thể, chứ làm người cá biệt không tốt đâu.” Diệp Tiếu tận tình khuyên nhủ.
Cậu không muốn Eaton chuyển đến nhà mình tí nào, cậu biết thừa hắn nghĩ gì rồi. Hồi xưa hắn bé xíu xiu nên cậu mới không yên tâm để hắn sống tự lập, giờ hắn còn cao hơn cả cậu, miệng toàn yêu yêu thích thích, nhìn coi có dắt về nhà được không?! Chỉ sợ dắt về thì cậu không bảo vệ nổi hoa cúc của mình nữa! Nhìn kiểu gì cũng không thấy đối phương giống người bị đè!
Hơn nữa tôi không muốn yêu đương ngoài chủng tộc đâu! Xin anh lẳng lặng rút lui được không!
“….Nhưng tuần trước Tiếu Tiếu đâu nói vậy đâu.” Eaton vẻ mặt ủy khuất.
Diệp Tiếu theo phản xạ quay đầu đi, mịa, hồi xưa hắn còn nhỏ, dù trông manh manh nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, giờ người ta thành đại mỹ nam rồi, cả người tỏa ánh vàng rực rỡ, đúng là muốn làm đui mù con mắt cậu mà!
Đẹp thái quá, người bình thường chống cự không nổi.
Thực ra nếu tính về độ đẹp thì Kim Thụy và Linh không hề thua kém Eaton, nhưng Diệp Tiếu chỉ coi Kim Thụy là một học sinh xuất sắc, Linh thì giống đại mỹ nữ thật đấy, mỗi tội lạnh quá, Diệp Tiếu cảm thấy đối phương có gì đó cao không với nổi.
Vậy nhưng khi đối mặt với Eaton đã lớn, Diệp Tiếu lại không dám nhìn thẳng vào hắn, cậu tự giải thích với mình rằng: Tất cả là do vẻ ngoài của đối phương quá chói lóa, hệt như mặt trời phiên bản di động, hào quang vạn trượng!
Đã vậy Eaton còn thích kề cận với cậu, miệng toàn nói mấy lời ngon tiếng ngọt buồn nôn muốn chết, Diệp Tiếu đỡ không nổi, cậu nghĩ mình không ở chung với hắn được đâu.
“Ừm… Tình hình hiện tại có thay đổi, thầy chỉ muốn tốt cho em thôi, vất vả lắm em mới bồi đắp tình cảm được với các bạn, em phải biết quý trọng.” Diệp Tiếu chột dạ, “Hơn nữa, trường có quy định học sinh không được ra ngoài, trước kia tình huống của em đặc biệt nên thầy mới có ngoại lệ, giờ em nên trở về quỹ đạo bình thường.”
Diệp Tiếu nghĩ tốt rồi, cứ nói rõ ràng đi, nào ngờ kế hoạch cản không nổi biến hóa —–
“Tiếu Tiếu muốn vứt bỏ em ư?! Vì sao Tiếu Tiếu luôn muốn vứt bỏ em?!” Đúng vậy, sách lược của Eaton chính là giả bộ đáng thương, đây là kinh nghiệm hắn đã đúc kết được từ bao ngày nay, đối phó với Diệp Tiếu thì xài chiêu này là hữu hiệu nhất.
Diệp Tiếu, “….” Ôi tôi điên, sao lại xài chiêu này rồi!
Lúc trước Eaton không ngừng cạnh tranh với Kim Thụy, cay đắng thay lần nào kiểm tra Kim Thụy cũng đứng đầu, hắn tranh không nổi. Tuy nhiên, hắn nhận ra Kim Thụy có một điểm thua kém hắn: Kim Thụy không biết làm nũng. Ông bà đã nói rồi, trẻ con khóc thì có sữa uống, hắn hốt thuốc đúng bệnh, hiển nhiên có ưu thế hơn.
Kết quả chứng minh, Eaton đoán chính xác. Hắn vừa giả bộ đáng thương vừa đắc ý trong lòng.
Diệp Tiếu đau đầu nhức óc, chắc chắn cái tên Eaton này đã nghĩ hai người bọn họ là một đôi, thậm chí còn là một đôi đã bên nhau lâu thật lâu! Đúng là xui xẻo mà!
Cậu nghĩ mình cần nói chuyện tử tế với Eaton.
Thế là hai người ngồi trong phòng Eaton tiến hành một cuộc nói chuyện có tính lịch sử. (Mơ hồ mụ hết cả đầu!)
Hai người ở chung một phòng làm Eaton hí hửng không thôi. Hắn đang tính nói chuyện với Diệp Tiếu trong phòng học, không ngờ Diệp Tiếu lại kéo hắn vào phòng ngủ nhỏ nhỏ kín kín tâm tình. Hắn cảm thấy mình phải tỏ ra săn sóc một chút, vì vậy hắn ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, nhường Diệp Tiếu ngồi lên giường của mình, hai người mặt đối mặt ngồi sát rạt. Không có cách nào mà, do phòng nhỏ quá đấy.
Đương nhiên Eaton cũng muốn lên giường ngồi, cơ mà hắn nghĩ, cứ từ từ sẽ đến, sốt rột quá không tốt ahihi ~
Hắn lại còn tự khoe khoang trong lòng: Mình quả nhiên là một thân sĩ mà ~
Diệp Tiếu thì hối hận không thôi, cậu cảm thấy địa điểm mình chọn quá bất lợi cho bản thân, khoảng cách hai người quá gần, không khí quá mập mờ, biết thế nói chuyện trong phòng học.
Nhưng phòng học là nơi công cộng, ngộ nhỡ bị người khác nghe được thì cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
“Eaton, thầy sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Diệp Tiếu hơi cúi đầu, cố gắng không nhìn mặt Eaton, bởi vì áp lực quá lớn, “Thầy nghĩ em đang hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, từ trước tới giờ hai ta chưa bao giờ là người yêu.”
Eaton sét đánh ngang tai, đây là lời nói tàn nhẫn nhất mà hắn nghe được từ khi sinh ra tới giờ!
Trong phòng không có bất cứ âm thanh nào. Diệp Tiếu kỳ quái, cậu đã tỏ thái độ mà sao đối phương không có phản ứng gì vậy, giận rồi? Diệp Tiếu chưa thấy vẻ tức giận thực sự của Eaton, hồi xưa Eaton tức giận không tính, bởi vì lúc ấy nom hắn chẳng khác gì ếch con cả.
Song, vừa ngẩng đầu lên Diệp Tiếu liền choáng váng, bởi vì đại mỹ nam trước mặt đã khóc thảm thiết.
“Ừm…” Diệp Tiếu không biết phải làm sao, cậu biết hồi xưa Eaton thích khóc hu hu, nhưng giờ lớn rồi cùng lắm hắn chỉ nhíu mày rưng rưng giả bộ đáng thương, chưa chảy nước mắt ào ào như thế này bao giờ, còn gì là “Lệ nam nhi không dễ rơi” nữa? Cơ mà nói gì thì nói đẹp cũng được hời lớn, có làm gì thì vẫn cảnh đẹp ý vui, đến khóc cũng đẹp vô cùng, Diệp Tiếu nhìn mà thấy không nỡ.
“Tiếu Tiếu quả nhiên vẫn muốn vứt bỏ em, đã chia tay với em thì thôi, vậy mà còn muốn gạt bỏ quá khứ của hai ta!” Lúc đầu Eaton chỉ lẳng lặng khóc, sau đó bắt đầu nức nở kể lể ủy khuất của mình, thuận tiện lên án Diệp Tiếu ‘tàn nhẫn’, “Vì cớ gì Tiếu Tiếu lại nhẫn tâm tới vậy?! Rốt cuộc em đã làm sai điều gì?!”
Diệp Tiếu, “…”
Kể lể mình đáng thương chưa đủ, Eaton còn tiếp tục mở đường bổ não, hắn vừa khóc vừa bày vẻ thương tâm muốn chết nói, “Thì ra Tiếu Tiếu thích trẻ con ư? Không thích em thành người lớn tới vậy sao? Vậy em nhỏ lại lần nữa được không, như vậy Tiếu Tiếu sẽ lại thích em chứ?”
Diệp Tiếu, “…” Sát! Tôi không bị. Luyến. Đồng!
Sóng điện não của hai người không cùng một đường, mặc kệ Diệp Tiếu có nói thế nào Eaton cũng bướng bỉnh đá bay, chỉ thiếu chưa chỉ vào mặt Diệp Tiếu mắng to “Đồ phụ tình!”, càng không xong chính là, Eaton khóc không ngơi nghỉ, đã vậy còn càng khóc càng thương tâm.
Kết quả, sau một tiếng nói chuyện, Eaton vui vẻ rạo rực xách vali theo Diệp Tiếu về nhà…
“Tiếu Tiếu, nhiều nhất năm ngày nữa là em có thể hoàn toàn khôi phục vẻ ngoài trước kia, em muốn chuyển lại về nhà Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu nghĩ sao?” Tuần trước Eaton đã đưa đề nghị này rồi, nhưng Diệp Tiếu không đồng ý, cậu lấy cớ hắn còn chưa khôi phục nguyên trạng để từ chối, thế nên Eaton kiên nhẫn chờ mình phục hồi như cũ rồi mới hỏi lại, giờ thời cơ đã đến.
“Em ở ký túc xá tốt lắm mà, trước kia em nhỏ, sống một mình không tiện nên thầy mới đưa em về nhà thầy, giờ em có thể tự lo cho mình rồi còn dọn ra ngoài làm chi? Các bạn học khác đều ở trường cả, em phải hòa nhập với tập thể, chứ làm người cá biệt không tốt đâu.” Diệp Tiếu tận tình khuyên nhủ.
Cậu không muốn Eaton chuyển đến nhà mình tí nào, cậu biết thừa hắn nghĩ gì rồi. Hồi xưa hắn bé xíu xiu nên cậu mới không yên tâm để hắn sống tự lập, giờ hắn còn cao hơn cả cậu, miệng toàn yêu yêu thích thích, nhìn coi có dắt về nhà được không?! Chỉ sợ dắt về thì cậu không bảo vệ nổi hoa cúc của mình nữa! Nhìn kiểu gì cũng không thấy đối phương giống người bị đè!
Hơn nữa tôi không muốn yêu đương ngoài chủng tộc đâu! Xin anh lẳng lặng rút lui được không!
“….Nhưng tuần trước Tiếu Tiếu đâu nói vậy đâu.” Eaton vẻ mặt ủy khuất.
Diệp Tiếu theo phản xạ quay đầu đi, mịa, hồi xưa hắn còn nhỏ, dù trông manh manh nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, giờ người ta thành đại mỹ nam rồi, cả người tỏa ánh vàng rực rỡ, đúng là muốn làm đui mù con mắt cậu mà!
Đẹp thái quá, người bình thường chống cự không nổi.
Thực ra nếu tính về độ đẹp thì Kim Thụy và Linh không hề thua kém Eaton, nhưng Diệp Tiếu chỉ coi Kim Thụy là một học sinh xuất sắc, Linh thì giống đại mỹ nữ thật đấy, mỗi tội lạnh quá, Diệp Tiếu cảm thấy đối phương có gì đó cao không với nổi.
Vậy nhưng khi đối mặt với Eaton đã lớn, Diệp Tiếu lại không dám nhìn thẳng vào hắn, cậu tự giải thích với mình rằng: Tất cả là do vẻ ngoài của đối phương quá chói lóa, hệt như mặt trời phiên bản di động, hào quang vạn trượng!
Đã vậy Eaton còn thích kề cận với cậu, miệng toàn nói mấy lời ngon tiếng ngọt buồn nôn muốn chết, Diệp Tiếu đỡ không nổi, cậu nghĩ mình không ở chung với hắn được đâu.
“Ừm… Tình hình hiện tại có thay đổi, thầy chỉ muốn tốt cho em thôi, vất vả lắm em mới bồi đắp tình cảm được với các bạn, em phải biết quý trọng.” Diệp Tiếu chột dạ, “Hơn nữa, trường có quy định học sinh không được ra ngoài, trước kia tình huống của em đặc biệt nên thầy mới có ngoại lệ, giờ em nên trở về quỹ đạo bình thường.”
Diệp Tiếu nghĩ tốt rồi, cứ nói rõ ràng đi, nào ngờ kế hoạch cản không nổi biến hóa —–
“Tiếu Tiếu muốn vứt bỏ em ư?! Vì sao Tiếu Tiếu luôn muốn vứt bỏ em?!” Đúng vậy, sách lược của Eaton chính là giả bộ đáng thương, đây là kinh nghiệm hắn đã đúc kết được từ bao ngày nay, đối phó với Diệp Tiếu thì xài chiêu này là hữu hiệu nhất.
Diệp Tiếu, “….” Ôi tôi điên, sao lại xài chiêu này rồi!
Lúc trước Eaton không ngừng cạnh tranh với Kim Thụy, cay đắng thay lần nào kiểm tra Kim Thụy cũng đứng đầu, hắn tranh không nổi. Tuy nhiên, hắn nhận ra Kim Thụy có một điểm thua kém hắn: Kim Thụy không biết làm nũng. Ông bà đã nói rồi, trẻ con khóc thì có sữa uống, hắn hốt thuốc đúng bệnh, hiển nhiên có ưu thế hơn.
Kết quả chứng minh, Eaton đoán chính xác. Hắn vừa giả bộ đáng thương vừa đắc ý trong lòng.
Diệp Tiếu đau đầu nhức óc, chắc chắn cái tên Eaton này đã nghĩ hai người bọn họ là một đôi, thậm chí còn là một đôi đã bên nhau lâu thật lâu! Đúng là xui xẻo mà!
Cậu nghĩ mình cần nói chuyện tử tế với Eaton.
Thế là hai người ngồi trong phòng Eaton tiến hành một cuộc nói chuyện có tính lịch sử. (Mơ hồ mụ hết cả đầu!)
Hai người ở chung một phòng làm Eaton hí hửng không thôi. Hắn đang tính nói chuyện với Diệp Tiếu trong phòng học, không ngờ Diệp Tiếu lại kéo hắn vào phòng ngủ nhỏ nhỏ kín kín tâm tình. Hắn cảm thấy mình phải tỏ ra săn sóc một chút, vì vậy hắn ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, nhường Diệp Tiếu ngồi lên giường của mình, hai người mặt đối mặt ngồi sát rạt. Không có cách nào mà, do phòng nhỏ quá đấy.
Đương nhiên Eaton cũng muốn lên giường ngồi, cơ mà hắn nghĩ, cứ từ từ sẽ đến, sốt rột quá không tốt ahihi ~
Hắn lại còn tự khoe khoang trong lòng: Mình quả nhiên là một thân sĩ mà ~
Diệp Tiếu thì hối hận không thôi, cậu cảm thấy địa điểm mình chọn quá bất lợi cho bản thân, khoảng cách hai người quá gần, không khí quá mập mờ, biết thế nói chuyện trong phòng học.
Nhưng phòng học là nơi công cộng, ngộ nhỡ bị người khác nghe được thì cậu nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch.
“Eaton, thầy sẽ đi thẳng vào vấn đề.” Diệp Tiếu hơi cúi đầu, cố gắng không nhìn mặt Eaton, bởi vì áp lực quá lớn, “Thầy nghĩ em đang hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta, từ trước tới giờ hai ta chưa bao giờ là người yêu.”
Eaton sét đánh ngang tai, đây là lời nói tàn nhẫn nhất mà hắn nghe được từ khi sinh ra tới giờ!
Trong phòng không có bất cứ âm thanh nào. Diệp Tiếu kỳ quái, cậu đã tỏ thái độ mà sao đối phương không có phản ứng gì vậy, giận rồi? Diệp Tiếu chưa thấy vẻ tức giận thực sự của Eaton, hồi xưa Eaton tức giận không tính, bởi vì lúc ấy nom hắn chẳng khác gì ếch con cả.
Song, vừa ngẩng đầu lên Diệp Tiếu liền choáng váng, bởi vì đại mỹ nam trước mặt đã khóc thảm thiết.
“Ừm…” Diệp Tiếu không biết phải làm sao, cậu biết hồi xưa Eaton thích khóc hu hu, nhưng giờ lớn rồi cùng lắm hắn chỉ nhíu mày rưng rưng giả bộ đáng thương, chưa chảy nước mắt ào ào như thế này bao giờ, còn gì là “Lệ nam nhi không dễ rơi” nữa? Cơ mà nói gì thì nói đẹp cũng được hời lớn, có làm gì thì vẫn cảnh đẹp ý vui, đến khóc cũng đẹp vô cùng, Diệp Tiếu nhìn mà thấy không nỡ.
“Tiếu Tiếu quả nhiên vẫn muốn vứt bỏ em, đã chia tay với em thì thôi, vậy mà còn muốn gạt bỏ quá khứ của hai ta!” Lúc đầu Eaton chỉ lẳng lặng khóc, sau đó bắt đầu nức nở kể lể ủy khuất của mình, thuận tiện lên án Diệp Tiếu ‘tàn nhẫn’, “Vì cớ gì Tiếu Tiếu lại nhẫn tâm tới vậy?! Rốt cuộc em đã làm sai điều gì?!”
Diệp Tiếu, “…”
Kể lể mình đáng thương chưa đủ, Eaton còn tiếp tục mở đường bổ não, hắn vừa khóc vừa bày vẻ thương tâm muốn chết nói, “Thì ra Tiếu Tiếu thích trẻ con ư? Không thích em thành người lớn tới vậy sao? Vậy em nhỏ lại lần nữa được không, như vậy Tiếu Tiếu sẽ lại thích em chứ?”
Diệp Tiếu, “…” Sát! Tôi không bị. Luyến. Đồng!
Sóng điện não của hai người không cùng một đường, mặc kệ Diệp Tiếu có nói thế nào Eaton cũng bướng bỉnh đá bay, chỉ thiếu chưa chỉ vào mặt Diệp Tiếu mắng to “Đồ phụ tình!”, càng không xong chính là, Eaton khóc không ngơi nghỉ, đã vậy còn càng khóc càng thương tâm.
Kết quả, sau một tiếng nói chuyện, Eaton vui vẻ rạo rực xách vali theo Diệp Tiếu về nhà…
Danh sách chương