Vòng quay ngựa gỗ là thiên đường của các thiếu nữ và đám con nít, thỉnh thoảng sẽ có vài đôi tình nhân tới đó, nhưng đàn ông trưởng chẳng mấy khi chơi, đa số chỉ đứng ngoài nhìn, hoặc chụp ảnh cho bạn gái và người nhà.
Diệp Tiếu và đám yêu đến nơi “Mộng ảo” này khiến nơi đây như càng tăng thêm “Màu sắc”. Vòng quay rất lớn, được chia làm hai tầng cao thấp hoàn toàn khác biệt, tổng cộng có gần năm mươi ngựa gỗ. Có rất nhiều người xếp hàng tham gia trò chơi, nhưng chưa thấy có nhóm đông các chàng trai nào khí thế bừng bừng chờ chơi như thế, coi cái tư thế này, rõ ràng là cả một tổ chức đoàn thể! May mà vẻ ngoài của đám yêu không giống các tráng hán, thế nên cảnh tượng một đám xoa tay khao khát được thử cũng không đến nỗi 囧 lắm.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đến lượt đám yêu, bọn họ xoẹt xoẹt trèo lên. Trong số ngựa gỗ có hai con màu vàng cực kì oai phong, bọn họ đã tăm tia từ lâu rồi, hơn hai mươi yêu đều hướng về hai con đó! Cuối cùng ngựa vàng thuộc về tay Eaton và Hồ Đa Đa, các yêu khác đành phải bĩu môi chọn con khác.
Đợi cả đám đều lên ngựa xong, bọn họ mới nhận ra thầy giáo của bọn họ vẫn chưa lên, Eaton ngó trái ngó phải, phát hiện không còn chỗ trống, hắn khẩn trương phất tay hô to với Diệp Tiếu, “Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, sao Tiếu Tiếu còn chưa lên, hết chỗ mất rồi!”
Đột nhiên, hắn thông minh đột xuất kích động hét lớn, “Tiếu Tiếu mau tới đây, không có chỗ thì ngồi với em, con ngựa này lớn lắm!”
Xoẹt —- ánh mắt của mọi người chung quanh đổ dồn về phía Diệp Tiếu: Ồ ~ Thì ra là thế, hai người này là một đôi. Xã hội bây giờ cũng không hiếm đồng tính luyến ái, cơ mà chưa có mấy đôi ân ái ngọt ngào công khai như vầy, hai người này vừa thấy đã biết không phải là anh em, khả năng cao là một đôi đây ~
“…” Diệp Tiếu cảm thấy mặt mũi cả đời mình mất hết trong ngày hôm nay rồi, gân xanh dưới ót cậu giật giật không ngừng, chính là dấu hiệu sắp bùng nổ tới nơi!
Tuy nhiên, Diệp Tiếu vẫn gắng nhịn trước mặt công chúng, cậu cứng ngắc nhếch khóe môi phất tay, “Các bạn cứ chơi đi, thầy đứng đây chụp ảnh cho.”
Eaton còn định nói thêm, đáng tiếc vòng xoay đã bắt đầu quay, nói gì cũng đã muộn, hắn tiếc ơi là tiếc, ước nguyện ngồi chung một ngựa thế là tiêu tan, thật lãng phí một ý kiến tuyệt vời!
Diệp Tiếu thở dài nhẹ nhõm, cậu cầm điện thoại chụp ảnh cho đám yêu, cố gắng chụp cho mỗi đứa một hai bức “thúc ngựa phi nhanh”.
Vòng đầu tiên cả đám vẫn tốt đẹp, hưng phấn cực kì, thỉnh thoảng còn thấp giọng hò hét mấy câu, “Thầy mau chụp cho em cái pose này đi thầy!”, “Thầy ơi bên này bên này ~” các loại. Diệp Tiếu cuống quýt, ngay đến bảo tiêu cũng phải đảm nhận chức vụ “Tiểu thư hướng dẫn viên du lịch”, hắn không khỏi hắc tuyến, học sinh của thiếu gia nhà bọn họ bị gì vậy, từ lúc ở trường đến giờ toàn làm mấy chuyện kì lạ, không ổn tí nào.
Chơi được một lúc đám yêu bắt đầu không ổn, vẻ hưng phấn trôi sạch bách, sắc mặt là lạ, càng ngày càng tệ, mày nhăn lại, cuối cùng tái mặt.
Diệp Tiếu đứng xem: Điên mất! Lẽ nào đám ngu xuẩn này ngồi vòng quay ngựa gỗ cũng say?! Có gì đen đủi hơn được nữa không?!
Bảo tiêu cũng đã được chứng kiến tập thể say xe, hôm nay nhìn thêm cảnh này hắn không biết phải nói gì, đây là vòng quay ngựa gỗ đấy! Ngồi cái này cũng say thì mấy người còn ngồi được phương tiện giao thông nào nữa?! Hắn đã thấy người say xe rồi, nhưng chưa bao giờ gặp cả tập thể cùng say như vậy cả.
Vài phút sau…
Đám yêu bước chân nhẹ bẫng xuống ngựa, cả lũ mê man, may mà lượt chơi không dài, đám yêu không thê thảm như lần trước, chỉ hơi choáng đầu một chút chứ không buồn nôn.
Diệp Tiếu dẫn đám yêu tới khu ăn uống nghỉ ngơi, mua cho bọn ít đồ uống chua để giảm cảm giác nôn nao, nhưng đám yêu chẳng muốn ăn uống gì, lúc khó chịu thì chỉ muốn ngồi không thôi.
“Lần sao còn muốn chơi nữa không?” Diệp Tiếu buồn cười hỏi, “Thầy chụp nhiều ảnh cho các bạn lắm, phải nói là các bạn ưa nhìn, trông cũng giống hoàng tử bạch mã trong phim thần tượng phết đấy.”
Rõ ràng là Diệp Tiếu trêu chọc bọn họ, cơ mà đám yêu nghe không có hiểu, Hồ Đa Đa tội nghiệp nói, “Vòng xoay ngựa gỗ này đúng là chóa má, lần sau em không bao giờ đi nữa! Vừa rồi thầy bảo không ngồi quả là sáng suốt, trên tivi coi vui lắm, thế mà ở ngoài lại là trò chơi khủng bố đáng sợ như thế!” Đám yêu rũ rượi gật đầu phụ họa, đúng đúng, quá đáng sợ!
Du khách chung quanh đang ăn uống nghe xong đều quay qua nhìn bọn họ.
Diệp Tiếu, “…” Đừng nói đến cậu, ngay cả bảo tiêu đóng vai bức tường bên cạnh cũng muốn che mặt.
“Mấy bạn chưa ngồi phương tiện giao thông nào à, thầy nhớ rõ cổ đại có cưỡi ngựa hay ngồi trong xe ngựa mà, lúc ấy các bạn không say sao?” Diệp Tiếu hiếu kỳ hỏi.
“Không.” Đám yêu lắc đầu, “Đấy là ngựa thật, đâu giống con ngựa kia đâu, từ trước tới nay bọn em chưa choáng váng đầu óc bao giờ, cũng không biết say xe là gì.”
Diệp Tiếu, “…” Lạ ghê, chẳng lẽ ngồi xe ngựa lại không say sao? Nghỉ ngơi nửa tiếng xong, Diệp Tiếu dẫn đám yêu đi chơi trò khác, các trò này đều khá nhẹ nhàng nên đám yêu chơi rất vui. Trong số đó trò xe đụng là kịch liệt nhất, cơ mà Diệp Tiếu lại thấy trò này nhẹ nhàng đến lạ, bởi vì đám yêu kì diệu không có say xe!
Đám yêu lái xe đâm tới đâm lui, chơi vui quá trời, không ai có vẻ say xe, Diệp Tiếu thầm đoán, chắc vì bọn họ tự lái xe nhỉ? Cậu từng nghe có người ngồi xe thì say, nhưng tự lái xe thì không bị sao cả, có lẽ đám yêu cũng vậy.
Trò xe đụng được cả đám hoan nghênh, ngay cả Linh cũng thấy chơi rất vui, thế nên cả đám chơi liên tục ba lượt! Diệp Tiếu nhìn không nổi nữa mới kéo bọn họ đi, còn nhiều du khách đang chờ lắm, mấy người có đạo đức nơi công cộng không vậy!
Đám yêu còn chưa đã thèm, Eaton hưng phấn sán tới chỗ Diệp Tiếu, “Tiếu Tiếu, trò xe đụng này vui quá, lần sau hai tụi mình đi riêng rồi chơi nữa được không?”
“Rồi rồi rồi.” Diệp Tiếu thuận miệng nói cho xong, cậu nhìn bản đồ khu vui chơi, chỉ vào một chỗ, “Tiếp theo chúng ta sẽ đến đây.”
“Đâu ạ đâu ạ?” Đám yêu xúm lại xem, bọn họ đã chìm đắm trong các trò chơi rồi, cả đám phấn khởi hân hoan, khu vui chơi đúng là nơi tuyệt vời!
“Căn nhà thét chói tai.” —- Nhà ma, trò chơi kinh điển của khu vui chơi.
Diệp Tiếu và đám yêu đến nơi “Mộng ảo” này khiến nơi đây như càng tăng thêm “Màu sắc”. Vòng quay rất lớn, được chia làm hai tầng cao thấp hoàn toàn khác biệt, tổng cộng có gần năm mươi ngựa gỗ. Có rất nhiều người xếp hàng tham gia trò chơi, nhưng chưa thấy có nhóm đông các chàng trai nào khí thế bừng bừng chờ chơi như thế, coi cái tư thế này, rõ ràng là cả một tổ chức đoàn thể! May mà vẻ ngoài của đám yêu không giống các tráng hán, thế nên cảnh tượng một đám xoa tay khao khát được thử cũng không đến nỗi 囧 lắm.
Mười phút sau, cuối cùng cũng đến lượt đám yêu, bọn họ xoẹt xoẹt trèo lên. Trong số ngựa gỗ có hai con màu vàng cực kì oai phong, bọn họ đã tăm tia từ lâu rồi, hơn hai mươi yêu đều hướng về hai con đó! Cuối cùng ngựa vàng thuộc về tay Eaton và Hồ Đa Đa, các yêu khác đành phải bĩu môi chọn con khác.
Đợi cả đám đều lên ngựa xong, bọn họ mới nhận ra thầy giáo của bọn họ vẫn chưa lên, Eaton ngó trái ngó phải, phát hiện không còn chỗ trống, hắn khẩn trương phất tay hô to với Diệp Tiếu, “Tiếu Tiếu Tiếu Tiếu, sao Tiếu Tiếu còn chưa lên, hết chỗ mất rồi!”
Đột nhiên, hắn thông minh đột xuất kích động hét lớn, “Tiếu Tiếu mau tới đây, không có chỗ thì ngồi với em, con ngựa này lớn lắm!”
Xoẹt —- ánh mắt của mọi người chung quanh đổ dồn về phía Diệp Tiếu: Ồ ~ Thì ra là thế, hai người này là một đôi. Xã hội bây giờ cũng không hiếm đồng tính luyến ái, cơ mà chưa có mấy đôi ân ái ngọt ngào công khai như vầy, hai người này vừa thấy đã biết không phải là anh em, khả năng cao là một đôi đây ~
“…” Diệp Tiếu cảm thấy mặt mũi cả đời mình mất hết trong ngày hôm nay rồi, gân xanh dưới ót cậu giật giật không ngừng, chính là dấu hiệu sắp bùng nổ tới nơi!
Tuy nhiên, Diệp Tiếu vẫn gắng nhịn trước mặt công chúng, cậu cứng ngắc nhếch khóe môi phất tay, “Các bạn cứ chơi đi, thầy đứng đây chụp ảnh cho.”
Eaton còn định nói thêm, đáng tiếc vòng xoay đã bắt đầu quay, nói gì cũng đã muộn, hắn tiếc ơi là tiếc, ước nguyện ngồi chung một ngựa thế là tiêu tan, thật lãng phí một ý kiến tuyệt vời!
Diệp Tiếu thở dài nhẹ nhõm, cậu cầm điện thoại chụp ảnh cho đám yêu, cố gắng chụp cho mỗi đứa một hai bức “thúc ngựa phi nhanh”.
Vòng đầu tiên cả đám vẫn tốt đẹp, hưng phấn cực kì, thỉnh thoảng còn thấp giọng hò hét mấy câu, “Thầy mau chụp cho em cái pose này đi thầy!”, “Thầy ơi bên này bên này ~” các loại. Diệp Tiếu cuống quýt, ngay đến bảo tiêu cũng phải đảm nhận chức vụ “Tiểu thư hướng dẫn viên du lịch”, hắn không khỏi hắc tuyến, học sinh của thiếu gia nhà bọn họ bị gì vậy, từ lúc ở trường đến giờ toàn làm mấy chuyện kì lạ, không ổn tí nào.
Chơi được một lúc đám yêu bắt đầu không ổn, vẻ hưng phấn trôi sạch bách, sắc mặt là lạ, càng ngày càng tệ, mày nhăn lại, cuối cùng tái mặt.
Diệp Tiếu đứng xem: Điên mất! Lẽ nào đám ngu xuẩn này ngồi vòng quay ngựa gỗ cũng say?! Có gì đen đủi hơn được nữa không?!
Bảo tiêu cũng đã được chứng kiến tập thể say xe, hôm nay nhìn thêm cảnh này hắn không biết phải nói gì, đây là vòng quay ngựa gỗ đấy! Ngồi cái này cũng say thì mấy người còn ngồi được phương tiện giao thông nào nữa?! Hắn đã thấy người say xe rồi, nhưng chưa bao giờ gặp cả tập thể cùng say như vậy cả.
Vài phút sau…
Đám yêu bước chân nhẹ bẫng xuống ngựa, cả lũ mê man, may mà lượt chơi không dài, đám yêu không thê thảm như lần trước, chỉ hơi choáng đầu một chút chứ không buồn nôn.
Diệp Tiếu dẫn đám yêu tới khu ăn uống nghỉ ngơi, mua cho bọn ít đồ uống chua để giảm cảm giác nôn nao, nhưng đám yêu chẳng muốn ăn uống gì, lúc khó chịu thì chỉ muốn ngồi không thôi.
“Lần sao còn muốn chơi nữa không?” Diệp Tiếu buồn cười hỏi, “Thầy chụp nhiều ảnh cho các bạn lắm, phải nói là các bạn ưa nhìn, trông cũng giống hoàng tử bạch mã trong phim thần tượng phết đấy.”
Rõ ràng là Diệp Tiếu trêu chọc bọn họ, cơ mà đám yêu nghe không có hiểu, Hồ Đa Đa tội nghiệp nói, “Vòng xoay ngựa gỗ này đúng là chóa má, lần sau em không bao giờ đi nữa! Vừa rồi thầy bảo không ngồi quả là sáng suốt, trên tivi coi vui lắm, thế mà ở ngoài lại là trò chơi khủng bố đáng sợ như thế!” Đám yêu rũ rượi gật đầu phụ họa, đúng đúng, quá đáng sợ!
Du khách chung quanh đang ăn uống nghe xong đều quay qua nhìn bọn họ.
Diệp Tiếu, “…” Đừng nói đến cậu, ngay cả bảo tiêu đóng vai bức tường bên cạnh cũng muốn che mặt.
“Mấy bạn chưa ngồi phương tiện giao thông nào à, thầy nhớ rõ cổ đại có cưỡi ngựa hay ngồi trong xe ngựa mà, lúc ấy các bạn không say sao?” Diệp Tiếu hiếu kỳ hỏi.
“Không.” Đám yêu lắc đầu, “Đấy là ngựa thật, đâu giống con ngựa kia đâu, từ trước tới nay bọn em chưa choáng váng đầu óc bao giờ, cũng không biết say xe là gì.”
Diệp Tiếu, “…” Lạ ghê, chẳng lẽ ngồi xe ngựa lại không say sao? Nghỉ ngơi nửa tiếng xong, Diệp Tiếu dẫn đám yêu đi chơi trò khác, các trò này đều khá nhẹ nhàng nên đám yêu chơi rất vui. Trong số đó trò xe đụng là kịch liệt nhất, cơ mà Diệp Tiếu lại thấy trò này nhẹ nhàng đến lạ, bởi vì đám yêu kì diệu không có say xe!
Đám yêu lái xe đâm tới đâm lui, chơi vui quá trời, không ai có vẻ say xe, Diệp Tiếu thầm đoán, chắc vì bọn họ tự lái xe nhỉ? Cậu từng nghe có người ngồi xe thì say, nhưng tự lái xe thì không bị sao cả, có lẽ đám yêu cũng vậy.
Trò xe đụng được cả đám hoan nghênh, ngay cả Linh cũng thấy chơi rất vui, thế nên cả đám chơi liên tục ba lượt! Diệp Tiếu nhìn không nổi nữa mới kéo bọn họ đi, còn nhiều du khách đang chờ lắm, mấy người có đạo đức nơi công cộng không vậy!
Đám yêu còn chưa đã thèm, Eaton hưng phấn sán tới chỗ Diệp Tiếu, “Tiếu Tiếu, trò xe đụng này vui quá, lần sau hai tụi mình đi riêng rồi chơi nữa được không?”
“Rồi rồi rồi.” Diệp Tiếu thuận miệng nói cho xong, cậu nhìn bản đồ khu vui chơi, chỉ vào một chỗ, “Tiếp theo chúng ta sẽ đến đây.”
“Đâu ạ đâu ạ?” Đám yêu xúm lại xem, bọn họ đã chìm đắm trong các trò chơi rồi, cả đám phấn khởi hân hoan, khu vui chơi đúng là nơi tuyệt vời!
“Căn nhà thét chói tai.” —- Nhà ma, trò chơi kinh điển của khu vui chơi.
Danh sách chương