Sau khi thấy topic đứng đầu Weibo, Diệp Tiếu liền khó chịu toàn thân, tay cầm điện thoại run lên không ngừng, màn hình di động như sắp bị bóp nát đến nơi!
“Thầy ơi, bọn em mua xong rồi, mình mau về thôi.” Cả đám xách đủ loại túi to túi nhỏ, tên nào cũng xách ít nhất bốn năm túi, hưng phấn quá trời, trong lòng nôn nóng chỉ mong sớm được chạy về khách sạn bóc ra ăn!
Diệp Tiếu cất điện thoại, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm, “Đúng, nên về thôi.”
“Ừm…” Không biết tại sao, Hồ Đa Đa bỗng thấy Diệp Tiếu có gì đấy rất đáng sợ, hắn rụt về sau mấy bước, cẩn thận hỏi, “Thầy sao thế ạ, sắc mặt thầy không ổn lắm, thầy đang không khỏe sao?”
“Không, thầy chỉ hơi mệt thôi.” Diệp Tiếu nhếch miệng cười, cố để mình trông ôn hòa hơn một chút.
“…” Hồ Đa Đa càng thấy kì lạ hơn, bắt đầu sờ sợ rồi đó.
“Đã ổn hết chưa?” Diệp Tiếu đếm sĩ số, sau đó phất tay, “Về thôi.”
Diệp Tiếu không mua gì cả, cậu không thiếu thứ gì, chỉ đơn thuần đưa đám yêu đến đây mà thôi, trong khi đám yêu lại xách cả đống túi xếp hàng đi sau Diệp Tiếu, làm cho bao nhiêu người qua lại phải đưa mắt nhìn, trở thành cảnh tượng nổi bật trên phố.
“Vừa nãy mấy người lấy đồ khu bên trái giá đầu tiên đúng không?”
“Ừ, bên trái là của hai tụi tôi, bên phải là của hai người, đợi tí bọn tôi xách hết đồ qua phòng mấy người rồi ăn chung.”
“Gì cơ gì cơ, mấy người chia nhau mua đồ à? Quá toẹt, tôi cũng đi, tôi mua nhiều đồ lắm, cùng nhau ăn chung nào.”
“Mấy người thông minh thế, còn nhớ chia việc nữa, tôi chẳng nghĩ ra.”
“Ha ha ha, tôi thông minh chớ? Chủ ý này là do tôi nghĩ ra đó!”
“Thông minh thông minh! Quá bội phục!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Diệp Tiếu, “…”
Đám yêu chậm rãi về đến khách sạn. Diệp Tiếu nói với Kim Thụy, “Bạn vào ngồi phòng bạn khác một lúc, thầy có chút chuyện cần nói với Eaton.”
Kim Thụy, “…” Thầy lại muốn gia bạo ư? “Dạ vâng, vừa đúng lúc em có hẹn cùng ăn đồ ăn vật với, thầy muốn đánh… À, muốn nói chuyện bao lâu cũng được!” Nói xong, Kim Thụy cực kì thấu hiểu chìa thẻ quẹt phòng ra, mịa, xém thì nói hớ rồi.
“Phiền bạn rồi.” Diệp Tiếu rất hài lòng với sự thức thời của Kim Thụy, nở nụ cười thật tươi.
Kim Thụy bỗng rùng mình không rõ lý do.
…
Eaton vẫn trốn trong chăn lên mạng, nghe thấy tiếng mở cửa thì tưởng là Kim Thụy đã về. Hắn đang có tí thèm ăn, thế là chưa ló đầu ra khỏi chăn đã hớn hở hỏi, “Cậu về rồi à, có mua gì ngon không?” Giờ tâm trạng của hắn rất tốt, vì đánh là thương, mắng là yêu mà ~
“Kim Thụy ở phòng khác, là tôi.” Diệp Tiếu đóng cửa phòng, không quên khóa lại, lạnh lùng ôm quyền đứng đầu giường nhìn cục mụn trên giường.
“Tiếu Tiếu?!” Là Diệp Tiếu thì Eaton càng hớn hở, hắn xoẹt một phát xốc chăn nhảy phốc lên, Diệp Tiếu chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhào đến, ôm chặt cứng, “Tiếu Tiếu, cuối cùng thì em đã hiểu được tâm ý của Tiếu Tiếu rồi!”
“Hiểu cái đầu anh ấy!” Diệp Tiếu sắp tức nổ phổi, cậu còn tưởng bị đánh xong anh ta sẽ tỉnh ra, nhưng nhìn tình trạng hiện tại xem, đây là thái độ của một người đã tỉnh ngộ hay sao?!
Diệp Tiếu dùng sức đẩy Eaton ra, đang chuẩn bị vung nắm đấm vào mặt Eaton, đột nhiên sững lại.
Khuôn mặt này thực sự quá thảm!
Lúc mới bị đánh vết bầm còn chưa rõ, nhưng chỉ một lát sau máu sẽ tụ lại. Khuôn mặt Eaton lúc này thảm thương hơn ban nãy bội phần, khiến Diệp Tiếu cũng không nỡ xuống tay tiếp.
Đây thực sự là cậu đánh sao? Cậu xuống tay nặng đến thế sao? Cái mặt này có khi ngay đến bố mẹ anh ta cũng không nhận ra nổi mất…
Được rồi, tạm thời không đánh nữa.
Diệp Tiếu rút điện thoại, chỉ cho Eaton xem nội dung trên Weibo, “Em xem đi, đều là chuyện tốt em làm cả đấy, em nổi tiếng rồi thì thôi, giờ cả thầy cũng bị lôi lên theo, nếu em thông minh thì còn đỡ, đằng này em lại ngu si đần độn, bảo thầy đi tìm một tên ngu si đần độn, vậy sao này chườn mặt đi gặp ai được nữa không?! Đến anh trai tôi mà tôi còn không đủ mặt dày để nói với anh ấy!”
“Huống hồ thầy với em có phải là yêu nhau thật đâu, vậy mà tất cả mọi người lại tự động coi chúng ta là một đôi, em xem trên mạng mọi người đang nói linh tinh vớ vẩn cái gì đi, quá khó coi! Gì mà trăm năm hảo hợp, gì mà đôi lứa xứng đôi! Toàn là ba cái quỷ quái gì không!”
Lúc đầu Eaton còn mù tịt chẳng hiểu gì, hắn cầm điện thoại xem, nhoắng cái thần thái như bay lên, thậm chí Diệp Tiếu còn cảm thấy mấy vết bầm dập trên mặt hắn bỗng tốt lên nhiều lắm.
Eaton nắm điện thoại, cảm động đến độ sắp khóc, “Quả nhiên tất cả mọi người đều là người tốt, ai ai cũng chân thành chúc phúc chúng ta! Tiếu Tiếu đến đây là để chia sẻ tin tức vui vẻ này với em sao? Hai đứa mình đều nổi tiếng rồi, mà đây chỉ là ở nhân giới thôi, em phải mau báo cho phụ vương và mẫu hậu của em để họ biết tin này mới được!”
“Biết cái đầu anh ấy!” Diệp Tiếu sắp tức chết rồi, mệt mình nói một thôi một hồi mà tên ngu si này chẳng nghe lọt từ nào cả!
“Tiếu Tiếu đừng xấu hổ, em đều hiểu cả mà.” Eaton liếc mắt đưa tình chớp chớp nhìn Diệp Tiếu, Diệp Tiếu biết hắn đang cười, cơ mà khuôn mặt đủ mọi sắc màu này quả thực không dễ nhìn gì.
Diệp Tiếu ngứa tay, lòng cảm thông thương hại ban nãy hẳn không nên xuất hiện, tên này đúng là đang thiếu đánh!
Thế là —
Bụp bụp, trong phòng lại bắt đầu tưng bừng.
Nửa tiếng sau, Diệp Tiếu thần thanh khí sảng bước ra ngoài, đánh người lâu cũng mệt phết, về sau phải luyện nhiều hơn, nếu không không có sức mà đánh mất.
Cậu đặt thẻ từ trong phòng, dù sao Eaton vẫn ở trỏng, bao giờ Kim Thụy về thì bảo Eaton mở cửa cho là được.
Lại thêm nửa tiếng nữa, Kim Thụy và tiểu đồng bọn “Liên hoan” xong, cả đám đứa nào cũng có thiên phú dị bẩm, thừa khả năng ăn hết sạch số đồ mới mua.
“Cộc cộc!” Kim Thụy khẽ gõ cửa, “Thầy Diệp ơi, thầy còn ở đó không, nếu thầy còn chưa bận xong thì em đợi một lát nữa cũng được.”
Cạch, Eaton mang một thân thương tích ra mở cửa.
Kim Thụy trợn mắt há hốc mồm nhìn Eaton rực rỡ sắc màu, tuy con rồng này cả người bầm dập, song dựa theo vẻ mặt của hắn, Kim Thụy có thể nhìn ra hắn đang cười.
Kim Thụy sởn tóc gáy, cái lông gì vậy?!
“Ừm… Cậu đang vui à?” Kim Thụy nuốt nước miếng, “Cậu bị đánh đấy.”
“Đúng, đây là lần thứ hai trong ngày.” Eaton vui vẻ rạo rực đáp.
Kim Thụy trừng to hơn nữa, “…Vậy sao cậu lại vui thế?!” Bị đánh hỏng não rồi à? Tuy hồi trước cũng chẳng thông minh gì, nhưng ít ra vẫn chưa tới mức bị đánh mà còn nhe nhởn như vậy.
“Hầy, nói với cậu cậu cũng không hiểu được, cẩu độc thân như cậu sẽ không hiểu được cảm giác của tôi lúc này đâu, đánh là thương, mắng là yêu, hiểu không?” Eaton phất tay đắc chí một bộ “Cậu chẳng hiểu gì cả”, bây giờ hắn còn chưa biết mặt mình trông kinh khủng thế nào, chỉ hận không thể khoe khoang cho cả thế giới ngắm nhìn, để mọi người biết Tiếu Tiếu yêu hắn sâu đậm cỡ nào!
Hắn ngay đến cụm từ mới lạ như “Cẩu độc thân” cũng có thể xài rất tốt.
“..” Kim Thụy choáng váng, con rồng này chưa uống thuốc thật à?
Tôi muốn đổi phòng ngủ, chen chúc chật chội với các bạn học khác cũng được, nếu không cứ cảm giác ngủ chung phòng với con rồng này thì sẽ bị lây bệnh não tàn mất!
“Thầy ơi, bọn em mua xong rồi, mình mau về thôi.” Cả đám xách đủ loại túi to túi nhỏ, tên nào cũng xách ít nhất bốn năm túi, hưng phấn quá trời, trong lòng nôn nóng chỉ mong sớm được chạy về khách sạn bóc ra ăn!
Diệp Tiếu cất điện thoại, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm, “Đúng, nên về thôi.”
“Ừm…” Không biết tại sao, Hồ Đa Đa bỗng thấy Diệp Tiếu có gì đấy rất đáng sợ, hắn rụt về sau mấy bước, cẩn thận hỏi, “Thầy sao thế ạ, sắc mặt thầy không ổn lắm, thầy đang không khỏe sao?”
“Không, thầy chỉ hơi mệt thôi.” Diệp Tiếu nhếch miệng cười, cố để mình trông ôn hòa hơn một chút.
“…” Hồ Đa Đa càng thấy kì lạ hơn, bắt đầu sờ sợ rồi đó.
“Đã ổn hết chưa?” Diệp Tiếu đếm sĩ số, sau đó phất tay, “Về thôi.”
Diệp Tiếu không mua gì cả, cậu không thiếu thứ gì, chỉ đơn thuần đưa đám yêu đến đây mà thôi, trong khi đám yêu lại xách cả đống túi xếp hàng đi sau Diệp Tiếu, làm cho bao nhiêu người qua lại phải đưa mắt nhìn, trở thành cảnh tượng nổi bật trên phố.
“Vừa nãy mấy người lấy đồ khu bên trái giá đầu tiên đúng không?”
“Ừ, bên trái là của hai tụi tôi, bên phải là của hai người, đợi tí bọn tôi xách hết đồ qua phòng mấy người rồi ăn chung.”
“Gì cơ gì cơ, mấy người chia nhau mua đồ à? Quá toẹt, tôi cũng đi, tôi mua nhiều đồ lắm, cùng nhau ăn chung nào.”
“Mấy người thông minh thế, còn nhớ chia việc nữa, tôi chẳng nghĩ ra.”
“Ha ha ha, tôi thông minh chớ? Chủ ý này là do tôi nghĩ ra đó!”
“Thông minh thông minh! Quá bội phục!”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Diệp Tiếu, “…”
Đám yêu chậm rãi về đến khách sạn. Diệp Tiếu nói với Kim Thụy, “Bạn vào ngồi phòng bạn khác một lúc, thầy có chút chuyện cần nói với Eaton.”
Kim Thụy, “…” Thầy lại muốn gia bạo ư? “Dạ vâng, vừa đúng lúc em có hẹn cùng ăn đồ ăn vật với, thầy muốn đánh… À, muốn nói chuyện bao lâu cũng được!” Nói xong, Kim Thụy cực kì thấu hiểu chìa thẻ quẹt phòng ra, mịa, xém thì nói hớ rồi.
“Phiền bạn rồi.” Diệp Tiếu rất hài lòng với sự thức thời của Kim Thụy, nở nụ cười thật tươi.
Kim Thụy bỗng rùng mình không rõ lý do.
…
Eaton vẫn trốn trong chăn lên mạng, nghe thấy tiếng mở cửa thì tưởng là Kim Thụy đã về. Hắn đang có tí thèm ăn, thế là chưa ló đầu ra khỏi chăn đã hớn hở hỏi, “Cậu về rồi à, có mua gì ngon không?” Giờ tâm trạng của hắn rất tốt, vì đánh là thương, mắng là yêu mà ~
“Kim Thụy ở phòng khác, là tôi.” Diệp Tiếu đóng cửa phòng, không quên khóa lại, lạnh lùng ôm quyền đứng đầu giường nhìn cục mụn trên giường.
“Tiếu Tiếu?!” Là Diệp Tiếu thì Eaton càng hớn hở, hắn xoẹt một phát xốc chăn nhảy phốc lên, Diệp Tiếu chưa kịp phản ứng đã bị hắn nhào đến, ôm chặt cứng, “Tiếu Tiếu, cuối cùng thì em đã hiểu được tâm ý của Tiếu Tiếu rồi!”
“Hiểu cái đầu anh ấy!” Diệp Tiếu sắp tức nổ phổi, cậu còn tưởng bị đánh xong anh ta sẽ tỉnh ra, nhưng nhìn tình trạng hiện tại xem, đây là thái độ của một người đã tỉnh ngộ hay sao?!
Diệp Tiếu dùng sức đẩy Eaton ra, đang chuẩn bị vung nắm đấm vào mặt Eaton, đột nhiên sững lại.
Khuôn mặt này thực sự quá thảm!
Lúc mới bị đánh vết bầm còn chưa rõ, nhưng chỉ một lát sau máu sẽ tụ lại. Khuôn mặt Eaton lúc này thảm thương hơn ban nãy bội phần, khiến Diệp Tiếu cũng không nỡ xuống tay tiếp.
Đây thực sự là cậu đánh sao? Cậu xuống tay nặng đến thế sao? Cái mặt này có khi ngay đến bố mẹ anh ta cũng không nhận ra nổi mất…
Được rồi, tạm thời không đánh nữa.
Diệp Tiếu rút điện thoại, chỉ cho Eaton xem nội dung trên Weibo, “Em xem đi, đều là chuyện tốt em làm cả đấy, em nổi tiếng rồi thì thôi, giờ cả thầy cũng bị lôi lên theo, nếu em thông minh thì còn đỡ, đằng này em lại ngu si đần độn, bảo thầy đi tìm một tên ngu si đần độn, vậy sao này chườn mặt đi gặp ai được nữa không?! Đến anh trai tôi mà tôi còn không đủ mặt dày để nói với anh ấy!”
“Huống hồ thầy với em có phải là yêu nhau thật đâu, vậy mà tất cả mọi người lại tự động coi chúng ta là một đôi, em xem trên mạng mọi người đang nói linh tinh vớ vẩn cái gì đi, quá khó coi! Gì mà trăm năm hảo hợp, gì mà đôi lứa xứng đôi! Toàn là ba cái quỷ quái gì không!”
Lúc đầu Eaton còn mù tịt chẳng hiểu gì, hắn cầm điện thoại xem, nhoắng cái thần thái như bay lên, thậm chí Diệp Tiếu còn cảm thấy mấy vết bầm dập trên mặt hắn bỗng tốt lên nhiều lắm.
Eaton nắm điện thoại, cảm động đến độ sắp khóc, “Quả nhiên tất cả mọi người đều là người tốt, ai ai cũng chân thành chúc phúc chúng ta! Tiếu Tiếu đến đây là để chia sẻ tin tức vui vẻ này với em sao? Hai đứa mình đều nổi tiếng rồi, mà đây chỉ là ở nhân giới thôi, em phải mau báo cho phụ vương và mẫu hậu của em để họ biết tin này mới được!”
“Biết cái đầu anh ấy!” Diệp Tiếu sắp tức chết rồi, mệt mình nói một thôi một hồi mà tên ngu si này chẳng nghe lọt từ nào cả!
“Tiếu Tiếu đừng xấu hổ, em đều hiểu cả mà.” Eaton liếc mắt đưa tình chớp chớp nhìn Diệp Tiếu, Diệp Tiếu biết hắn đang cười, cơ mà khuôn mặt đủ mọi sắc màu này quả thực không dễ nhìn gì.
Diệp Tiếu ngứa tay, lòng cảm thông thương hại ban nãy hẳn không nên xuất hiện, tên này đúng là đang thiếu đánh!
Thế là —
Bụp bụp, trong phòng lại bắt đầu tưng bừng.
Nửa tiếng sau, Diệp Tiếu thần thanh khí sảng bước ra ngoài, đánh người lâu cũng mệt phết, về sau phải luyện nhiều hơn, nếu không không có sức mà đánh mất.
Cậu đặt thẻ từ trong phòng, dù sao Eaton vẫn ở trỏng, bao giờ Kim Thụy về thì bảo Eaton mở cửa cho là được.
Lại thêm nửa tiếng nữa, Kim Thụy và tiểu đồng bọn “Liên hoan” xong, cả đám đứa nào cũng có thiên phú dị bẩm, thừa khả năng ăn hết sạch số đồ mới mua.
“Cộc cộc!” Kim Thụy khẽ gõ cửa, “Thầy Diệp ơi, thầy còn ở đó không, nếu thầy còn chưa bận xong thì em đợi một lát nữa cũng được.”
Cạch, Eaton mang một thân thương tích ra mở cửa.
Kim Thụy trợn mắt há hốc mồm nhìn Eaton rực rỡ sắc màu, tuy con rồng này cả người bầm dập, song dựa theo vẻ mặt của hắn, Kim Thụy có thể nhìn ra hắn đang cười.
Kim Thụy sởn tóc gáy, cái lông gì vậy?!
“Ừm… Cậu đang vui à?” Kim Thụy nuốt nước miếng, “Cậu bị đánh đấy.”
“Đúng, đây là lần thứ hai trong ngày.” Eaton vui vẻ rạo rực đáp.
Kim Thụy trừng to hơn nữa, “…Vậy sao cậu lại vui thế?!” Bị đánh hỏng não rồi à? Tuy hồi trước cũng chẳng thông minh gì, nhưng ít ra vẫn chưa tới mức bị đánh mà còn nhe nhởn như vậy.
“Hầy, nói với cậu cậu cũng không hiểu được, cẩu độc thân như cậu sẽ không hiểu được cảm giác của tôi lúc này đâu, đánh là thương, mắng là yêu, hiểu không?” Eaton phất tay đắc chí một bộ “Cậu chẳng hiểu gì cả”, bây giờ hắn còn chưa biết mặt mình trông kinh khủng thế nào, chỉ hận không thể khoe khoang cho cả thế giới ngắm nhìn, để mọi người biết Tiếu Tiếu yêu hắn sâu đậm cỡ nào!
Hắn ngay đến cụm từ mới lạ như “Cẩu độc thân” cũng có thể xài rất tốt.
“..” Kim Thụy choáng váng, con rồng này chưa uống thuốc thật à?
Tôi muốn đổi phòng ngủ, chen chúc chật chội với các bạn học khác cũng được, nếu không cứ cảm giác ngủ chung phòng với con rồng này thì sẽ bị lây bệnh não tàn mất!
Danh sách chương