Tới giờ thi, Diệp Tiếu nhận được điện thoại của bảo vệ cổng, họ báo nhận được ba bức thư, một bức gửi Eaton, một bức gửi Hồ Đa Đa, còn một bức gửi cho ông thầy là cậu.

Diệp Tiếu không khỏi thấy kì lạ, bây giờ vẫn còn người gửi thư sao? Hơn nữa gửi cho cậu đã đành, cớ gì còn gửi cho cả Eaton và Hồ Đa Đa? Ngoài cậu ra, hai người họ còn quen ai khác ở nhân giới ư? “Thầy Diệp, tôi cảm thấy ba bức thư này kì lạ lắm.” Giọng nói bảo vệ cổng đầy quỷ dị. “Mọi người đừng nhận thư thì hơn, thật đấy, tôi nghi đây là do bệnh nhân tâm thần gửi đến, nom rất nguy hiểm, không khéo bên trong lại nhét lưỡi dao!”

“Hả?” Diệp Tiếu hỏi. “Sao vậy, là ai gửi thư đến thế?”

“Trên địa chỉ ghi là ma giới, người gửi là quốc vương và hoàng hậu, không phải tâm thần thì còn gì nữa, não tàn chắc cú rồi!” Bảo vệ cổng kích động. “Thầy Diệp à, không thì tôi vứt đi nhé! Trông nguy hiểm lắm đó!”

Diệp Tiếu: “…”

Té ra không chỉ mình học sinh của cậu thuộc trường hợp đặc biệt…

Đám yêu này có ai đáng tin không?!

Mặc dù dở hơi, nhưng chắc chắn sẽ không nguy hiểm như bảo vệ cổng lo, đám yêu này chẳng giống trong truyện cổ chút nào, bọn họ lấy đâu ra IQ làm việc xấu cơ chứ! Chỉ có nước bị lừa thôi hiểu không!

Mà cũng kì thật, nếu địa chỉ ở Ma giới thì gửi cho Eaton còn dễ hiểu, tại sao lại gửi cho cả Hồ Đa Đa?

Chịu, cứ xem thì biết!

Lúc cầm thư trên tay, Diệp Tiếu đã tin ba bức thư này đúng là rất đặc biệt.

Bức thư màu trắng ngà, có phủ một lớp bột vàng kim, Diệp Tiếu tin chắc rằng đây là vàng thật.

Ngoài bột vàng, trên thư còn có hoa văn màu đen kì lạ, tuy màu rất nhạt nhưng lại mang đến cảm giác mê hoặc. Diệp Tiếu không rõ chính xác là cảm giác gì, nhưng cậu cứ thấy hoa văn này như có ma lực, không thể nhìn kỹ.

Tuy nhiên, đây không phải trọng điểm, ở siêu thị hay mấy văn phòng phẩm cũng không thiếu mấy kiểu thư kì quặc, quan trọng là địa chỉ cùng tên người gửi kìa. Đúng như lời bảo vệ công, dưới góc độ con người, ba bức thư này thực sự quá não tàn, nếu không người gửi chắc chắn là bệnh nhân tâm thần.

Diệp Tiếu quan sát thư xong, đang chuẩn bị mở ra, lại nghe bảo vệ cổng nhắc nhở: “Thầy Diệp, thư này bất thường, thầy đeo găng tay vào hẵng bóc! Không thì để tôi bóc hộ cho.”

“Không sao đâu, đây là thư của một người bạn trên mạng gửi cho tôi.” Diệp Tiếu phất tay, bịa bừa một lý do.

“Bạn trên mạng?” Bảo vệ cổng trợn to hai mắt, biểu cảm như hỏi “Thầy Diệp kiếm đâu ra người bạn trên mạng não tàn thế?”

“À, quen nhau qua một trò chơi, cái này là tên tài khoản khi chơi thôi.”

“Vậy thì ổn rồi, tôi còn tưởng bệnh nhân tâm thần chứ.” Bảo vệ cổng thở phào. “Nhưng mà thầy Diệp phải chú ý cẩn thận, những người không phân rõ mạng ảo và đời thực khó đoán lắm, không chừng lại phát điên bất ngờ, tivi suốt ngày chiếu mấy tin kiểu này.”

“Được, tôi sẽ chú ý.” Vẻ mặt lo lắng của bảo vệ cổng làm Diệp Tiếu hắc tuyến không thôi, tự dưng lại có một người bạn thần kinh như thế, hình tượng giáo viên nhân dân của cậu sắp sụp đổ tới nơi rồi.

Diệp Tiếu mở ra xem, bên trong có hai tờ giấy.

Một là bức thư đơn thuần, người gửi là quốc vương và hoàng hậu Ma giới, tức cha mẹ của Eaton. Trong thư họ cảm ơn thầy Diệp đã cực khổ chăm sóc con bọn họ, sau đó chân thành khẩn khoản gửi tới cậu hàng loạt câu cảm ơn.

Tờ thứ hai là một thiệp mời, nói ngày 25 tháng sau cung điện cử hành một dạ vũ long trọng, hy vọng Diệp Tiếu có thể tới tham dự.

“…” Diệp Tiếu không biết nên nói gì, thư cảm ơn thì cậu thấy bình thường, đây là việc mà phụ huynh học sinh thường làm, mong giáo viên quan tâm tới học sinh hơn.

Nhưng còn thư mời dự vũ hội là sao?! Cậu là nhân loại mà! Tới Ma giới tham gia vũ hội? Đừng giỡn được không!

Nếu lên tiên giới, có lẽ Diệp Tiếu còn có chút hứng thú, dù sao đó cũng là nơi con người thường hướng tới, nhưng Ma giới thì…

Diệp Tiếu không muốn đi đâu, rất không muốn, hoàn toàn không muốn!

Tới khi Diệp Tiếu đến cửa phòng học, cậu nghe thấy bên trong đang xôn xao ồn ào. “…” Cái đám này lại tranh thủ lúc cậu không có mặt để gian lận rồi!

“Khụ!” Diệp Tiếu ho nhẹ một tiếng, bước vào phòng học. Bên trong lập tức lặng ngắt như tờ, đám yêu vốn đang chụm đầu ghé tai tức khắc ngồi ngay ngắn, giả bộ đến là nghiêm túc, cứ như mấy tên vừa bàn bài ban nãy không phải bọn họ.

Đúng là cả đám không ai khiến cậu bớt lo, chép lý thuyết có ích gì, không biết áp dụng thực tế thì đều không thể tốt nghiệp!

Nửa tiếng sau, kết thúc kiểm tra, Diệp Tiếu thu bài, lòng thầm nghĩ, cậu đi lâu như vậy, chắc đám yêu đã chép được kha khá, nếu kết quả vẫn chẳng ra sao thì đừng trách cậu “Ra tay độc ác”!

“Hồ Đa Đa, thư của bạn này.” Lúc tan học, Diệp Tiếu kín đáo đưa thư cho Hồ Đa Đa.

“Em ạ?” Hồ Đa Đa tò mò nhận thư, thô lỗ bóc cái xoẹt: “Thiệp mời sao.” Thư gửi Hồ Đa Đa chỉ có một thiệp mời. “Ồ ~ Thì ra Ma vương muốn mở vũ hội.”

“Vì sao ma giới gửi thư cho bạn?” Diệp Tiếu hiếu kỳ.

Hồ Đa Đa ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Em vốn là hậu nhân của danh môn yêu giới, vương tộc gửi thư mời cho em cũng bình thường thôi, khi em đánh nhau với thần tiên, Bridge còn chưa là ma vương, ông ta làm vương chưa được nghìn năm.”

“Bao năm qua em đã nhận vô số thiệp mời kiểu này rồi, cơ mà em không hứng thú với mấy vụ này lắm.” Hồ Đa Đa rung rung tấm thiệp. “Nhưng lần này em sẽ đi.”

“Vì sao? Lần này rất đặc biệt à?”

“Tuy trong thư mời không viết, nhưng mọi người ai cũng biết, vũ hội lần này chính là để tuyển chọn vương phi cho vương tử Ma giới.” Hồ Đa Đa một bộ chuyện gì cũng thông: “Việc này đã truyền khắp ma giới, quỷ giới và yêu giới bọn em rồi ~”

“…” Diệp Tiếu sững sờ, một lát sau mới lưỡng lự hỏi: “Vương tử ma giới? Nếu thầy nhớ không lầm, vương tử ma giới…”

“Chính là Eaton đó!” Hồ Đa Đa cười híp mắt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện