Chuyển ngữ: diuisca
Ở tuổi Giang Thâm mà đi học cũng không tính là sớm, lên bảy rồi nhưng cậu vẫn đang ở nhà giúp đỡ gia đình việc đồng áng. Nhà họ ở thị trấn tít cuối của huyện, phần lớn nhà nông đều nhận thầu đồng ruộng và bãi đánh bắt cá, có không ít những đứa trẻ tám chín tuổi mới vào thành phố đi học giống cậu, trước đó mấy năm bọn nó còn cởi truồng chạy quanh ruộng đồng ao cá như mấy con cún hoang, ngay cả lớp học trên trấn cũng không quản được bọn nó.
Nhà họ Giang còn có chút khác biệt với mấy nhà nông khác, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, năm đó cũng chỉ sinh một đứa con trai là Giang Thâm. Thật ra chủ yếu là vì nhà họ nghèo, sinh nhiều cũng nào đâu nuôi nổi. Mẹ Đàm Linh Linh dự định sang năm sẽ đưa Giang Thâm vào trong thành phố học tập, cha Giang Lạc Sơn thì không hăng hái cho lắm.
“Qua tháng chín là mùa thu hoạch rồi.” Giang Lạc Sơn bưng chậu nước nhỏ đến bên giường cho Đàm Linh Linh rửa chân, “Thâm Tử ở nhà còn có thể giúp mình được chút việc.”
Đàm Linh Linh không bằng lòng, “Nó không nghịch phá đã giỏi lắm rồi, cả ngày lẫn đêm chó cũng không tăng động như nó.”
Giang Lạc Sơn: “Không phải cuối tuần nào em cũng vào trong thành giao đồ ăn sao, khi đó nó sẽ giúp được ít nhiều.”
Đàm Linh Linh không đáp một lời, bà rút bàn chân ấm đỏ ra khỏi chậu, lau sạch sẽ rồi bò lên giường. Giang Lạc Sơn dùng nước rửa chân còn thừa lại của vợ mình ngâm một lát, chờ nguội hẳn mới đưa ra sân đổ.
Lúc quay về đi ngang qua gian phòng của Giang Thâm, liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện thằng bé này vẫn còn đang đọc truyện tranh.
Giang Thâm đương nhiên cũng trông thấy cha mình, manga cầm trong tay giấu cũng không được, mà không giấu càng không ổn.
Giang Lạc Sơn lạnh mặt, “Con có định đi ngủ hay không?”
Giang Thâm vội vã gật đầu, hết sức cẩn thận cất kỹ cuốn Doraemon cậu tốn những một tuần tiền tiêu vặt để thuê, ngoan ngoãn nói, “Con ngủ liền ạ.”
Giang Lạc Sơn “hừ” một tiếng, “Mẹ mà thấy được, mẹ xé truyện luôn cho coi.”
Giang Thâm không dám cãi lại, trùm chăn nhắm hai mắt giả bộ ngủ, chờ không còn tiếng động nữa mới dám chui đầu ra, nghĩ ngợi một lát, lo lắng nhét manga xuống gối của mình.
Hôm sau Đàm Linh Linh dậy rất sớm, cuối tuần rồi nhưng bà cũng không hề nhàn rỗi, phải đi hái đồ tươi giao cho trong thành, thói quen này Giang Thâm cũng biết, vì thế khi nghe được động tĩnh bên ngoài, bèn mớ ngủ chập choạng bò dậy.
Lúc Đàm Linh Linh bước vào phòng thì thấy con trai mắt nửa nhắm nửa mở, nét mặt uể oải mặc áo len.
“Đừng mặc cái này.” Đàm Linh Linh tìm chiếc áo dày hơn, “Rét tháng ba cực kỳ gay gắt, bên ngoài lạnh lắm đấy.”
Giang Thâm nghe lời “dạ” một tiếng, mặc áo lông vào rồi đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Nước nóng Đàm Linh Linh vẫn đang nấu, Giang Thâm chờ không được, trực tiếp dùng tạm nước lạnh, đánh răng còn đỡ, chứ lúc rửa mặt thì bị cái lạnh áp hẳn vào, run cầm cập rửa thật nhanh xong vội vàng vào nhà chờ bữa sáng.
Đàm Linh Linh bất đắc dĩ nói, “Con vội cái gì? Qua mùa xuân da mặt lại nứt nẻ hết cho coi.”
Giang Thâm húp một thìa cháo, hàm hồ nói câu “Không đâu”, Đàm Linh Linh quay đầu cầm hộp Bách Tước Linh mình thường dùng, mở nắp quẹt một ít bóp mặt cho con trai.
Hai người chỉnh đốn xong thì chuẩn bị ra ngoài, Đàm Linh Linh mang rất nhiều đồ ăn, Giang Thâm đi theo xách giúp một nửa, trong trấn có tuyến xe vào trong thành, ba khối tiền một người, tính toán tiền vốn, bớt đi đồ cần tặng thì vẫn có lời. Đàm Linh Linh dặn dò con trai đừng ngủ gà ngủ gật trên xe nếu không sẽ đè nát măng, xuống xe thì mua một bao kẹo sữa Thỏ Trắng nhét vào túi áo bông của Giang Thâm.
“Lát nữa mà chán quá thì cứ ngậm ăn.” Đàm Linh Linh đi tới con phố trước mặt, phía Bắc xa xa chính là cung văn hóa lớn nhất thành phố, “Đi vào chớ có chạy lung tung, hiểu chưa?”
Đầu lưỡi Giang Thâm cuốn lấy viên kẹo, nở nụ cười tươi, “Hiểu rồi ạ.”
Cung văn hóa thành phố thật sự rất náo nhiệt, đối với một Giang Thâm từ nhỏ đến lớn chỉ có thể chạy trong bùn lầy lần đầu tiên vào xem thì cảm thấy rất mới lạ, Đàm Linh Linh không biết có bản lĩnh gì mà có thể đưa đồ ăn cho những giáo viên cố định trong đây, chạy một vòng từ trên xuống dưới, mắt Giang Thâm cũng choáng luôn rồi.
Giữa lầu là lớp học dạy múa, lúc Đàm Linh Linh đi vào đưa đồ ăn, Giang Thâm bèn đứng bên ngoài chờ.
Cậu lớn lên coi như cao ráo, không cần kê cái gì cũng có thể ngắm nhìn quang cảnh bên trong phòng học múa.
Những bé gái còn nhỏ hơn cậu đang dẻo dai nhảy bài “Chị em anh hùng trên thảo nguyên”, múa dẫn đầu là hai cô bé vấn tóc sừng trâu, trên người mặc đồ bó sát màu xanh đỏ, đội mũ Mông Cổ, làn váy xoay tròn như những đóa hoa, giáo viên vũ đạo vỗ tay, lớn tiếng đếm nhịp điệu, “1/2/3! Xoay sai rồi! Eo chếch sang chút đi!”
Bé váy xanh múa xong đến lượt bé váy đỏ xoay tròn, giáo viên vẫn không hài lòng lắm: “Mở cánh tay ra! Dùng sức trên đùi một chút! Xoay kiểu gì vậy!”
Giang Thâm nhìn tới mê mẩn, Đàm Linh Linh ra rồi cũng không phát hiện, trong miệng cậu đang ngậm kẹo, đẩy lên răng cắn “rắc” một tiếng.
Đàm Linh Linh vỗ lên đầu cậu, “Nhìn cái gì đấy?”
Giang Thâm khôi phục tinh thần, có hơi xấu hổ.
Đàm Linh Linh nhìn thoáng qua lớp múa, “Con xem người ta vất vả chưa kìa, mới nhỏ thế đã phải học múa rồi.”
Giang Thâm có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, “Con vất vả hay mấy bạn ấy vất vả hơn ạ?”
Đàm Linh Linh sửng sốt hồi lâu, cười rộ lên không cho con trai mình mặt mũi, “Con cứ thử xoạc chân xem? Coi ai vất vả hơn.”
Giang Thâm không hiểu cho lắm, bèn đi lại gần cánh cửa, nghểnh đầu vào dò xét trong lớp, giáo viên dạy múa vậy mà lại quen Đàm Linh Linh, chào hỏi, “Chị Linh.”
Đàm Linh Linh đi đến phía sau đẩy Giang Thâm vào bên trong, “Chào cô Lâm, đây là con trai tôi, sắp tám tuổi rồi.”
Cô Lâm cười, “Trông cao thật nha.”
Từ nhỏ tới giờ Giang Thâm chưa từng gặp người nào xinh đẹp như thế, làn da trắng, vóc người lại đẹp, mặc trang phục múa đứng đấy hệt như một nàng tiên, cậu đỏ mặt muốn tránh sau lưng mẹ mình, lại bị Đàm Linh Linh kéo ra, “Không phải con muốn xoạc chân sao?”
Giang Thâm lắp bắp: “Không, không xoạc đâu.”
Cô Lâm cũng không để ý lắm, “Muốn học múa à? Giãn cơ thử xem.”
Giang Thâm căn bản không hiểu cái gì gọi là giãn cơ, cô Lâm kéo một cái ghế ngồi xuống, vẫy vẫy tay với cậu, “Tới đây nào.”
Giang Thâm mê mẩn bước qua, cô Lâm quay lưng cậu về hướng đối diện với mình, ôm lấy cậu từ phía sau, một tay nắm chặt bắp chân của cậu, “Chân kia đứng cho vững nhé.”
Giang Thâm gật gật đầu, cô Lâm bắt đầu giơ bắp chân của cậu lên, Giang Thâm rất ngoan, cô Lâm dặn phải vững chân còn lại nên cậu thật sự đứng thẳng tắp, chân kia bị nâng lên tận bả vai rồi cậu mới cảm thấy đau, có điều là một bé trai từ nhỏ đã được dạy là không thể rơi nước mắt, cậu cắn răng nín thở, mũi chân qua đỉnh đầu rồi cũng không hé răng kêu một tiếng nào.
Cô Lâm có chút kinh ngạc, cô để Giang Thâm đổi chân, làm lại tư thế kia một lần nữa.
“Đau không?” Giãn hai bên xong, cô Lâm nhịn không được hỏi cậu.
Giang Thâm suy nghĩ một lát, vẫn thành thật trả lời, “Đau.”
Cô Lâm phịt cười, “Đau sao em không nói?”
Giang Thâm gãi gãi đầu: “Thật ra cũng không đau lắm… vẫn chịu được ạ.”
Cô Lâm nhìn cậu lần nữa, nắm tay Giang Thâm đi tìm Đàm Linh Linh. Mẹ cậu đứng ở ngoài cửa lớp dạy múa, nhìn toàn bộ quá trình, khó có khi không chế giễu con mình.
Giang Thâm không rõ cô giáo nói chuyện gì với mẹ mình, cậu vẫn mải mê ngắm nhìn mấy bé gái đang giúp nhau luyện cách xoay tròn ở trong phòng, một cô bé trong đó phát hiện ra cậu đang nhìn thì không vui, bĩu môi trốn vào tận bên trong.
Giang Thâm nhìn mấy cô bé nhảy liên tục không ngừng, cho tới khi Đàm Linh Linh gọi cậu về.
Trên đường về mẹ lại mua cho cậu một cây kẹo, lên xe cũng chẳng nói chẳng rằng, có vẻ như đang có tâm sự, xe vừa chạy, Đàm Linh Linh bèn lôi cuốn sổ ra, cau mày bắt đầu tính toán.
Giang Thâm không dám làm phiền bà, ngồi trên xe buýt tươi tắn đung đưa đôi chân.
Đàm Linh Linh ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi, “Có muốn học múa không?”
Giang Thâm đang nhai kẹo nên không kịp phản ứng, “hả” một tiếng.
Đàm Linh Linh dùng bút gạch lên vở, “Tức là cứ cuối mỗi tuần sẽ tới lớp học múa, như hôm nay con nhìn thấy đấy.”
Giang Thâm cẩn thận hỏi lại, “Cuối tuần nào cũng phải giãn cơ ạ?”
Đàm Linh Linh lạnh nhạt nói, “Học múa thì ngày nào cũng phải làm thế.”
Giang Thâm nhai kẹo, nhịn không được nhóp nhép vài cái.
Cậu không đáp lại Đàm Linh Linh là có muốn hay không, lúc trở về thì chạy nhanh đi trả lại cuốn Doraemon, nhận lại tiền đặt cọc còn cẩn thận đếm thêm một lần nữa.
Chủ tiệm thuê sách là một ông lão, trong miệng ngậm tẩu thuốc nhỏ, kính cận đang đeo đã khá cũ gác trên sống mũi.
“Có muốn mượn tiếp không?” Trong thị trấn chỉ có một tiệm sách nhỏ này, trẻ con đến mượn không ai ông không quen.
Giang Thâm cẩn thận từng li từng tí cất kỹ tiền, “Sau này cháu không mượn nữa đâu.”
Ông lão nhướng mày, “Sao vậy, bị mẹ đánh à?”
Giang Thâm lắc đầu, “Không phải ạ, cháu muốn đi học múa.”
Ông lão bị nghẹn khói thuốc, cười lộ ra hàm răng ố vàng, “Đàn ông con trai học múa cái gì chứ.”
Giang Thâm: “Vì sao không được ạ?”
Ông lão: “Trò con gái.”
Giang Thâm không vui lắm, ông lão nhìn cậu một cái, bỗng nhiên nói, “Cháu chờ một chút.”
Giang Thâm thấy ông lão tìm gì đó trong hộc tủ, lục tung một hồi, sau đó khom người lấy thứ gì đó lên: “Cho này.” Ông lão đặt quyển sách vào tay Giang Thâm, “Tặng cho cháu.”
Cuốn sách này cũ nát lắm rồi, tên sách cũng đã phai mờ đi, mở ra bên trong không có nhiều chữ lắm, chủ yếu là hình vẽ tạo dáng vũ đạo của thanh thiếu niên.
“Không phải cháu muốn học sao.” Ông lão gõ gõ tẩu thuốc lên bàn, “Cầm lấy mà xem.”
Giang Thâm ước lượng kẹo và tiền trong túi quần, lúc về nhà phát hiện cửa sân mở toang, Đàm Linh Linh đang nói gì đó với Giang Lạc Sơn, cha cậu thì hút thuốc rồi bày ra vẻ mặt không thể nào đồng ý.
Giang Thâm nhìn thăm dò một hồi, không dám đi vào, nhanh như chớp chạy ra ruộng đồng.
Tháng ba tháng tư ở nông thôn có rất nhiều người bận rộn, Cẩu Mao nhà bên cạnh buộc lưỡi cuốc trên eo, dùng xẻng sắt đào bùn gieo hạt, bây giờ không giống ngày xưa nữa, mấy đứa nhóc thì chỉ có thể làm bừa kiểu ấy, còn người lớn đều sẽ trực tiếp mở máy gieo hạt.
“Cẩu Mao!” Giang Thâm gọi anh, “Thanh Linh đâu rồi?”
Cẩu Mao đứng thẳng lên, bởi vì trời lạnh nên anh bọc mình hệt như quả bóng, cong cái eo thôi cũng tốn không ít sức, “Miệng mày ăn gì vậy?”
Giang Thâm chạy tới, “Kẹo, anh muốn ăn không?”
Cẩu Mao há miệng, “Bóc cho anh một cái.”
Giang Thâm bóc vỏ cho anh, Cẩu Mao ngậm vào miệng, “Mày vào trong thành về rồi hả?”
Chỉ có đi vào trong thành Giang Thâm mới có thể mang kẹo về được.
Giang Thâm gật gật đầu: “Em gái anh đâu rồi?”
Cẩu Mao: “Cũng vào trong thành rồi, học vẽ tranh gì gì ấy, chả biết nữa, an nhàn như bọn mình không thích sao, cứ phải đi tìm khổ làm gì.”
Giang Thâm không tiện nói mình muốn học múa, cậu chẳng muốn bị Cẩu Mao đánh giá là đi tìm khổ đâu.
“Lát nữa đi trộm trứng không?” Trừ mùa vụ ra thì thời gian này là lúc gà rừng vịt hoang đẻ trứng, đương nhiên đám nhóc chó hoang đều muốn nhân lúc này đi phá phách, “Anh đã hẹn cả đám Thụ Bảo, qua đợt này đám đó sẽ phải vào trong thành đi học, tiêu dao không được mấy hôm nữa.”
Giang Thâm: “Mấy anh kia lớn tuổi hơn nên hay ăn hiếp em.”
Cẩu Mao ôm bả vai cậu, “Lần này có anh mà, sợ gì chứ? Mình đấu với bọn nó một trận, nếu thắng thì điện thoại mới trong học kỳ này của Thụ Bảo sẽ thuộc về mình.”
Ở tuổi Giang Thâm mà đi học cũng không tính là sớm, lên bảy rồi nhưng cậu vẫn đang ở nhà giúp đỡ gia đình việc đồng áng. Nhà họ ở thị trấn tít cuối của huyện, phần lớn nhà nông đều nhận thầu đồng ruộng và bãi đánh bắt cá, có không ít những đứa trẻ tám chín tuổi mới vào thành phố đi học giống cậu, trước đó mấy năm bọn nó còn cởi truồng chạy quanh ruộng đồng ao cá như mấy con cún hoang, ngay cả lớp học trên trấn cũng không quản được bọn nó.
Nhà họ Giang còn có chút khác biệt với mấy nhà nông khác, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước, năm đó cũng chỉ sinh một đứa con trai là Giang Thâm. Thật ra chủ yếu là vì nhà họ nghèo, sinh nhiều cũng nào đâu nuôi nổi. Mẹ Đàm Linh Linh dự định sang năm sẽ đưa Giang Thâm vào trong thành phố học tập, cha Giang Lạc Sơn thì không hăng hái cho lắm.
“Qua tháng chín là mùa thu hoạch rồi.” Giang Lạc Sơn bưng chậu nước nhỏ đến bên giường cho Đàm Linh Linh rửa chân, “Thâm Tử ở nhà còn có thể giúp mình được chút việc.”
Đàm Linh Linh không bằng lòng, “Nó không nghịch phá đã giỏi lắm rồi, cả ngày lẫn đêm chó cũng không tăng động như nó.”
Giang Lạc Sơn: “Không phải cuối tuần nào em cũng vào trong thành giao đồ ăn sao, khi đó nó sẽ giúp được ít nhiều.”
Đàm Linh Linh không đáp một lời, bà rút bàn chân ấm đỏ ra khỏi chậu, lau sạch sẽ rồi bò lên giường. Giang Lạc Sơn dùng nước rửa chân còn thừa lại của vợ mình ngâm một lát, chờ nguội hẳn mới đưa ra sân đổ.
Lúc quay về đi ngang qua gian phòng của Giang Thâm, liếc mắt nhìn vào bên trong, phát hiện thằng bé này vẫn còn đang đọc truyện tranh.
Giang Thâm đương nhiên cũng trông thấy cha mình, manga cầm trong tay giấu cũng không được, mà không giấu càng không ổn.
Giang Lạc Sơn lạnh mặt, “Con có định đi ngủ hay không?”
Giang Thâm vội vã gật đầu, hết sức cẩn thận cất kỹ cuốn Doraemon cậu tốn những một tuần tiền tiêu vặt để thuê, ngoan ngoãn nói, “Con ngủ liền ạ.”
Giang Lạc Sơn “hừ” một tiếng, “Mẹ mà thấy được, mẹ xé truyện luôn cho coi.”
Giang Thâm không dám cãi lại, trùm chăn nhắm hai mắt giả bộ ngủ, chờ không còn tiếng động nữa mới dám chui đầu ra, nghĩ ngợi một lát, lo lắng nhét manga xuống gối của mình.
Hôm sau Đàm Linh Linh dậy rất sớm, cuối tuần rồi nhưng bà cũng không hề nhàn rỗi, phải đi hái đồ tươi giao cho trong thành, thói quen này Giang Thâm cũng biết, vì thế khi nghe được động tĩnh bên ngoài, bèn mớ ngủ chập choạng bò dậy.
Lúc Đàm Linh Linh bước vào phòng thì thấy con trai mắt nửa nhắm nửa mở, nét mặt uể oải mặc áo len.
“Đừng mặc cái này.” Đàm Linh Linh tìm chiếc áo dày hơn, “Rét tháng ba cực kỳ gay gắt, bên ngoài lạnh lắm đấy.”
Giang Thâm nghe lời “dạ” một tiếng, mặc áo lông vào rồi đi ra ngoài đánh răng rửa mặt.
Nước nóng Đàm Linh Linh vẫn đang nấu, Giang Thâm chờ không được, trực tiếp dùng tạm nước lạnh, đánh răng còn đỡ, chứ lúc rửa mặt thì bị cái lạnh áp hẳn vào, run cầm cập rửa thật nhanh xong vội vàng vào nhà chờ bữa sáng.
Đàm Linh Linh bất đắc dĩ nói, “Con vội cái gì? Qua mùa xuân da mặt lại nứt nẻ hết cho coi.”
Giang Thâm húp một thìa cháo, hàm hồ nói câu “Không đâu”, Đàm Linh Linh quay đầu cầm hộp Bách Tước Linh mình thường dùng, mở nắp quẹt một ít bóp mặt cho con trai.
Hai người chỉnh đốn xong thì chuẩn bị ra ngoài, Đàm Linh Linh mang rất nhiều đồ ăn, Giang Thâm đi theo xách giúp một nửa, trong trấn có tuyến xe vào trong thành, ba khối tiền một người, tính toán tiền vốn, bớt đi đồ cần tặng thì vẫn có lời. Đàm Linh Linh dặn dò con trai đừng ngủ gà ngủ gật trên xe nếu không sẽ đè nát măng, xuống xe thì mua một bao kẹo sữa Thỏ Trắng nhét vào túi áo bông của Giang Thâm.
“Lát nữa mà chán quá thì cứ ngậm ăn.” Đàm Linh Linh đi tới con phố trước mặt, phía Bắc xa xa chính là cung văn hóa lớn nhất thành phố, “Đi vào chớ có chạy lung tung, hiểu chưa?”
Đầu lưỡi Giang Thâm cuốn lấy viên kẹo, nở nụ cười tươi, “Hiểu rồi ạ.”
Cung văn hóa thành phố thật sự rất náo nhiệt, đối với một Giang Thâm từ nhỏ đến lớn chỉ có thể chạy trong bùn lầy lần đầu tiên vào xem thì cảm thấy rất mới lạ, Đàm Linh Linh không biết có bản lĩnh gì mà có thể đưa đồ ăn cho những giáo viên cố định trong đây, chạy một vòng từ trên xuống dưới, mắt Giang Thâm cũng choáng luôn rồi.
Giữa lầu là lớp học dạy múa, lúc Đàm Linh Linh đi vào đưa đồ ăn, Giang Thâm bèn đứng bên ngoài chờ.
Cậu lớn lên coi như cao ráo, không cần kê cái gì cũng có thể ngắm nhìn quang cảnh bên trong phòng học múa.
Những bé gái còn nhỏ hơn cậu đang dẻo dai nhảy bài “Chị em anh hùng trên thảo nguyên”, múa dẫn đầu là hai cô bé vấn tóc sừng trâu, trên người mặc đồ bó sát màu xanh đỏ, đội mũ Mông Cổ, làn váy xoay tròn như những đóa hoa, giáo viên vũ đạo vỗ tay, lớn tiếng đếm nhịp điệu, “1/2/3! Xoay sai rồi! Eo chếch sang chút đi!”
Bé váy xanh múa xong đến lượt bé váy đỏ xoay tròn, giáo viên vẫn không hài lòng lắm: “Mở cánh tay ra! Dùng sức trên đùi một chút! Xoay kiểu gì vậy!”
Giang Thâm nhìn tới mê mẩn, Đàm Linh Linh ra rồi cũng không phát hiện, trong miệng cậu đang ngậm kẹo, đẩy lên răng cắn “rắc” một tiếng.
Đàm Linh Linh vỗ lên đầu cậu, “Nhìn cái gì đấy?”
Giang Thâm khôi phục tinh thần, có hơi xấu hổ.
Đàm Linh Linh nhìn thoáng qua lớp múa, “Con xem người ta vất vả chưa kìa, mới nhỏ thế đã phải học múa rồi.”
Giang Thâm có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn, “Con vất vả hay mấy bạn ấy vất vả hơn ạ?”
Đàm Linh Linh sửng sốt hồi lâu, cười rộ lên không cho con trai mình mặt mũi, “Con cứ thử xoạc chân xem? Coi ai vất vả hơn.”
Giang Thâm không hiểu cho lắm, bèn đi lại gần cánh cửa, nghểnh đầu vào dò xét trong lớp, giáo viên dạy múa vậy mà lại quen Đàm Linh Linh, chào hỏi, “Chị Linh.”
Đàm Linh Linh đi đến phía sau đẩy Giang Thâm vào bên trong, “Chào cô Lâm, đây là con trai tôi, sắp tám tuổi rồi.”
Cô Lâm cười, “Trông cao thật nha.”
Từ nhỏ tới giờ Giang Thâm chưa từng gặp người nào xinh đẹp như thế, làn da trắng, vóc người lại đẹp, mặc trang phục múa đứng đấy hệt như một nàng tiên, cậu đỏ mặt muốn tránh sau lưng mẹ mình, lại bị Đàm Linh Linh kéo ra, “Không phải con muốn xoạc chân sao?”
Giang Thâm lắp bắp: “Không, không xoạc đâu.”
Cô Lâm cũng không để ý lắm, “Muốn học múa à? Giãn cơ thử xem.”
Giang Thâm căn bản không hiểu cái gì gọi là giãn cơ, cô Lâm kéo một cái ghế ngồi xuống, vẫy vẫy tay với cậu, “Tới đây nào.”
Giang Thâm mê mẩn bước qua, cô Lâm quay lưng cậu về hướng đối diện với mình, ôm lấy cậu từ phía sau, một tay nắm chặt bắp chân của cậu, “Chân kia đứng cho vững nhé.”
Giang Thâm gật gật đầu, cô Lâm bắt đầu giơ bắp chân của cậu lên, Giang Thâm rất ngoan, cô Lâm dặn phải vững chân còn lại nên cậu thật sự đứng thẳng tắp, chân kia bị nâng lên tận bả vai rồi cậu mới cảm thấy đau, có điều là một bé trai từ nhỏ đã được dạy là không thể rơi nước mắt, cậu cắn răng nín thở, mũi chân qua đỉnh đầu rồi cũng không hé răng kêu một tiếng nào.
Cô Lâm có chút kinh ngạc, cô để Giang Thâm đổi chân, làm lại tư thế kia một lần nữa.
“Đau không?” Giãn hai bên xong, cô Lâm nhịn không được hỏi cậu.
Giang Thâm suy nghĩ một lát, vẫn thành thật trả lời, “Đau.”
Cô Lâm phịt cười, “Đau sao em không nói?”
Giang Thâm gãi gãi đầu: “Thật ra cũng không đau lắm… vẫn chịu được ạ.”
Cô Lâm nhìn cậu lần nữa, nắm tay Giang Thâm đi tìm Đàm Linh Linh. Mẹ cậu đứng ở ngoài cửa lớp dạy múa, nhìn toàn bộ quá trình, khó có khi không chế giễu con mình.
Giang Thâm không rõ cô giáo nói chuyện gì với mẹ mình, cậu vẫn mải mê ngắm nhìn mấy bé gái đang giúp nhau luyện cách xoay tròn ở trong phòng, một cô bé trong đó phát hiện ra cậu đang nhìn thì không vui, bĩu môi trốn vào tận bên trong.
Giang Thâm nhìn mấy cô bé nhảy liên tục không ngừng, cho tới khi Đàm Linh Linh gọi cậu về.
Trên đường về mẹ lại mua cho cậu một cây kẹo, lên xe cũng chẳng nói chẳng rằng, có vẻ như đang có tâm sự, xe vừa chạy, Đàm Linh Linh bèn lôi cuốn sổ ra, cau mày bắt đầu tính toán.
Giang Thâm không dám làm phiền bà, ngồi trên xe buýt tươi tắn đung đưa đôi chân.
Đàm Linh Linh ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên hỏi, “Có muốn học múa không?”
Giang Thâm đang nhai kẹo nên không kịp phản ứng, “hả” một tiếng.
Đàm Linh Linh dùng bút gạch lên vở, “Tức là cứ cuối mỗi tuần sẽ tới lớp học múa, như hôm nay con nhìn thấy đấy.”
Giang Thâm cẩn thận hỏi lại, “Cuối tuần nào cũng phải giãn cơ ạ?”
Đàm Linh Linh lạnh nhạt nói, “Học múa thì ngày nào cũng phải làm thế.”
Giang Thâm nhai kẹo, nhịn không được nhóp nhép vài cái.
Cậu không đáp lại Đàm Linh Linh là có muốn hay không, lúc trở về thì chạy nhanh đi trả lại cuốn Doraemon, nhận lại tiền đặt cọc còn cẩn thận đếm thêm một lần nữa.
Chủ tiệm thuê sách là một ông lão, trong miệng ngậm tẩu thuốc nhỏ, kính cận đang đeo đã khá cũ gác trên sống mũi.
“Có muốn mượn tiếp không?” Trong thị trấn chỉ có một tiệm sách nhỏ này, trẻ con đến mượn không ai ông không quen.
Giang Thâm cẩn thận từng li từng tí cất kỹ tiền, “Sau này cháu không mượn nữa đâu.”
Ông lão nhướng mày, “Sao vậy, bị mẹ đánh à?”
Giang Thâm lắc đầu, “Không phải ạ, cháu muốn đi học múa.”
Ông lão bị nghẹn khói thuốc, cười lộ ra hàm răng ố vàng, “Đàn ông con trai học múa cái gì chứ.”
Giang Thâm: “Vì sao không được ạ?”
Ông lão: “Trò con gái.”
Giang Thâm không vui lắm, ông lão nhìn cậu một cái, bỗng nhiên nói, “Cháu chờ một chút.”
Giang Thâm thấy ông lão tìm gì đó trong hộc tủ, lục tung một hồi, sau đó khom người lấy thứ gì đó lên: “Cho này.” Ông lão đặt quyển sách vào tay Giang Thâm, “Tặng cho cháu.”
Cuốn sách này cũ nát lắm rồi, tên sách cũng đã phai mờ đi, mở ra bên trong không có nhiều chữ lắm, chủ yếu là hình vẽ tạo dáng vũ đạo của thanh thiếu niên.
“Không phải cháu muốn học sao.” Ông lão gõ gõ tẩu thuốc lên bàn, “Cầm lấy mà xem.”
Giang Thâm ước lượng kẹo và tiền trong túi quần, lúc về nhà phát hiện cửa sân mở toang, Đàm Linh Linh đang nói gì đó với Giang Lạc Sơn, cha cậu thì hút thuốc rồi bày ra vẻ mặt không thể nào đồng ý.
Giang Thâm nhìn thăm dò một hồi, không dám đi vào, nhanh như chớp chạy ra ruộng đồng.
Tháng ba tháng tư ở nông thôn có rất nhiều người bận rộn, Cẩu Mao nhà bên cạnh buộc lưỡi cuốc trên eo, dùng xẻng sắt đào bùn gieo hạt, bây giờ không giống ngày xưa nữa, mấy đứa nhóc thì chỉ có thể làm bừa kiểu ấy, còn người lớn đều sẽ trực tiếp mở máy gieo hạt.
“Cẩu Mao!” Giang Thâm gọi anh, “Thanh Linh đâu rồi?”
Cẩu Mao đứng thẳng lên, bởi vì trời lạnh nên anh bọc mình hệt như quả bóng, cong cái eo thôi cũng tốn không ít sức, “Miệng mày ăn gì vậy?”
Giang Thâm chạy tới, “Kẹo, anh muốn ăn không?”
Cẩu Mao há miệng, “Bóc cho anh một cái.”
Giang Thâm bóc vỏ cho anh, Cẩu Mao ngậm vào miệng, “Mày vào trong thành về rồi hả?”
Chỉ có đi vào trong thành Giang Thâm mới có thể mang kẹo về được.
Giang Thâm gật gật đầu: “Em gái anh đâu rồi?”
Cẩu Mao: “Cũng vào trong thành rồi, học vẽ tranh gì gì ấy, chả biết nữa, an nhàn như bọn mình không thích sao, cứ phải đi tìm khổ làm gì.”
Giang Thâm không tiện nói mình muốn học múa, cậu chẳng muốn bị Cẩu Mao đánh giá là đi tìm khổ đâu.
“Lát nữa đi trộm trứng không?” Trừ mùa vụ ra thì thời gian này là lúc gà rừng vịt hoang đẻ trứng, đương nhiên đám nhóc chó hoang đều muốn nhân lúc này đi phá phách, “Anh đã hẹn cả đám Thụ Bảo, qua đợt này đám đó sẽ phải vào trong thành đi học, tiêu dao không được mấy hôm nữa.”
Giang Thâm: “Mấy anh kia lớn tuổi hơn nên hay ăn hiếp em.”
Cẩu Mao ôm bả vai cậu, “Lần này có anh mà, sợ gì chứ? Mình đấu với bọn nó một trận, nếu thắng thì điện thoại mới trong học kỳ này của Thụ Bảo sẽ thuộc về mình.”
Danh sách chương