""Gia chủ!!!”
“Gia chủ ngài làm sao đấy?”
“Người đâu mau tới cứu tỉnh gia chủ……”
“gia chủ ngài mau tỉnh dậy……”
Việc Diệp Thiên Hùng đánh bay quan tài, rồi lập tức ngất xỉu chỉ diễn ra trong thời gian chớp mắt.
Đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên Hùng hộc máu ngã trên mặt đất khiến Diệp gia tộc nhân kinh hãi thất sắc, cả đại điện chợt trỡ nên rối loạn, không khí kinh khủng cùng bất an phủ xuống khắp đại điện.
Diệp Thiên Hùng chính là trụ cột của Diệp gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì không may thì Diệp gia thật sự xong rồi.
Giờ khắc này mọi người đột nhiên thắc mắc, rốt cuộc Diệp Thiên Hùng thấy thứ gì trong quan tài mà tức giận đến nỗi ngất xỉu.
Bên trong quan tài rốt cuộc có thứ gì? Không chỉ có là bọn họ, giờ khắc này ngay cả Phạm Tuấn cũng tò mò nhìn về phía vật nhầy nhụa bị mảnh vỡ quan tài che đậy, hắn thật ra muốn đi đến xem rốt cuộc thứ gì khiến Diệp Thiên Hùng đường đường là Võ Hoàng cường giả lại hộc máu ngất xỉu.
Chẳng qua, đã không xem thì thôi, mà đã xem rồi thì Phạm Tuấn cũng không thoát khỏi vận mệnh cùng chung số phận với bạn gay Diệp Thiên Hùng.
Khi thân ảnh hắn đứng trước quan tài, ánh mắt lia tới đống hỗn độn huyết nhục ấy, khi thấy tình huống chân chính của đống vật thể nhầy nhụa ấy, khi cảm thấy hai khuôn mặt quen thuộc ấy thì giống như một đạo sấm sét giữa trời quang ầm ầm đánh xuống não hải của hắn, khiến hắn lập tức cứng đơ người, ánh mắt như mê dại.
Hai mắt chợt trợn, thân hình run rẩy chẳng kém gì Diệp Thiên Hùng lúc nãy.
Phụt!
Phạm Tuấn đi theo bước chân bạn gay Diệp Thiên Hùng, lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.
Tuy nhiên hắn vẫn tốt hơn Diệp Thiên Hùng, không bị đả kích đến ngất xỉu, chỉ là giờ khắc này ánh mắt Phạm Tuấn lộ ra vô tận oán hận cùng bi thống!
“Cẩu tạp chủng đáng chết…… ngươi là ác ma...là ác ma a..!”
“Ngươi không còn là con người nữa, ngươi là ma quỷ!!”
Sắc mặt Phạm Tuấn dữ tợn cùng oán hận, khàn giọng rít gào.
Mãnh liệt sát khí từ trên người Phạm Tuấn phát ra khiến tất cả khách khứa sợ hãi, nhanh chóng rời xa Phạm Tuấn ba bước, kẻo bị vạ lây.
Giờ khắc này, Phạm Tuấn hận không thể ăn thịt uống máu cẩu tặc, chính là Vương Bá Ngưu.
“Tại sao ngươi lại làm thế, hai đứa trẻ bọn họ có tội tình gì, đến chết cũng không thể vẹn toàn thân thể, bị ngươi làm nhục thân thể a..!”
Phạm Tuấn ngửa mặt lên trời thống khổ gào thét không ngừng.
Đôi mắt của Phạm Tuấn chảy ra hai đạo máu tươi chảy dài xuống người, bên trong đôi mắt ấy chất chứa oán hận cừu hận vô cùng vô tận.
Tất cả khách khứa giờ khắc này mấy thấy rõ thứ nhầy nhụa dưới mảnh vỡ quan tài, bọn họ đưa mắt nhìn đống huyết nhục trên quan tài, cả đám chợt im lặng.
Đống huyết nhục ấy chính là thi thể của Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng.
Thi thể của Diệp Sinh và Phạm Băng Băng bị người róc thành một mảng da mảng thịt, mà máu thì biến thành màu đen hôi thối từ trong hòm chảy tràn ra nền nhà.
Chưa hết, ngoài mảnh da mảnh thịt, còn có hai cái trái tim màu đen, mấy cái ruột dài, trong đó còn kèm theo mấy chục khối xương cốt, không phải xương đùi hoặc là chính là xương sườn, xương tay, xương chân, đặt biệt là hai cái đầu lâu của Diệp Sinh và Phạm Băng Băng còn tồn tại hoàn hảo, kèm theo hai đầu v* và tiểu jj vẫn còn nguyên vẹn.
Nôn......
Tất cả mọi người đều là những kẻ hung ác, đã là tu sĩ đều đã từng giết người, tuy nhiên ít có ai lại biến thái tới nỗi phanh thây bào da bào thịt như vậy, nhất là hành hạ thi thể người đã chết, trừ khi là kẻ thù không đội trời chung hoặc biến thái cuồng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người lui nhất đi nhanh, có kẻ tâm lý yếu còn ngay tại chỗ nôn mửa.
Phải, đây là đại lễ mà hai ngày trước Vương Bá Ngưu muốn tặng cho Diệp gia.
Hắn giao cho tiểu lý xử lý thi thể hai người kia tuy nhiên tiểu lý không muốn, hết cách hắn phải tự tay làm.
Kiếp trước hắn là Sát nhân biến thái cuồng nên chuyện xử lý thi thể với hắn là xe nhẹ đường quen.
""Đến lúc ta ra tay rồi."" Vương Bá Ngưu cười khẽ, lợi dụng đám đông hắn đi tới góc tối, khoác lên Hắc Ám áo choàng, hắn chạy về phía nhà riêng Diệp Thiên Hùng, lúc này Diệp Thiên Hùng đang hôn mê, xung quanh nhà riêng hắn có năm vị võ vương thủ hộ, đảm bảo an toàn cho hắn.
Vương Bá Ngưu không kinh động ai, lợi dụng hắc ám áo choàng đi xuyên qua bức tường, đi tới trước mặt Diệp Thiên Hùng.
""Từ nay về sau, ta là ngươi, và tất nhiên ngươi không phải là ta."" Vương Bá Ngưu cười khẽ, một đao làm thịt Diệp Thiên Hùng, nhanh chóng dùng Thánh Ma Đại Pháp từ linh hồn phân ra một phần Ma Hồn đoạt xá thân thể Diệp Thiên Hùng.
Một lúc sau, Diệp Thiên Hùng mở mắt nhìn hắn cười tà ác.
Vương Bá Ngưu tiếu dung gật đầu.
Từ nay phân hồn của hắn sẽ theo chỉ đạo của hắn làm việc xấu. Hắn muốn hảo hảo dùng thân phận Diệp gia gia chủ, có thể đi đến Diệp gia tông tộc, tính kế Diệp Gia tông tộc.
""Nên là thời điểm rời đi."" Vương Bá Ngưu cười nhẹ, không kinh động đến một ai rời đi.
--------
“Gia chủ ngài làm sao đấy?”
“Người đâu mau tới cứu tỉnh gia chủ……”
“gia chủ ngài mau tỉnh dậy……”
Việc Diệp Thiên Hùng đánh bay quan tài, rồi lập tức ngất xỉu chỉ diễn ra trong thời gian chớp mắt.
Đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên Hùng hộc máu ngã trên mặt đất khiến Diệp gia tộc nhân kinh hãi thất sắc, cả đại điện chợt trỡ nên rối loạn, không khí kinh khủng cùng bất an phủ xuống khắp đại điện.
Diệp Thiên Hùng chính là trụ cột của Diệp gia, nếu hắn xảy ra chuyện gì không may thì Diệp gia thật sự xong rồi.
Giờ khắc này mọi người đột nhiên thắc mắc, rốt cuộc Diệp Thiên Hùng thấy thứ gì trong quan tài mà tức giận đến nỗi ngất xỉu.
Bên trong quan tài rốt cuộc có thứ gì? Không chỉ có là bọn họ, giờ khắc này ngay cả Phạm Tuấn cũng tò mò nhìn về phía vật nhầy nhụa bị mảnh vỡ quan tài che đậy, hắn thật ra muốn đi đến xem rốt cuộc thứ gì khiến Diệp Thiên Hùng đường đường là Võ Hoàng cường giả lại hộc máu ngất xỉu.
Chẳng qua, đã không xem thì thôi, mà đã xem rồi thì Phạm Tuấn cũng không thoát khỏi vận mệnh cùng chung số phận với bạn gay Diệp Thiên Hùng.
Khi thân ảnh hắn đứng trước quan tài, ánh mắt lia tới đống hỗn độn huyết nhục ấy, khi thấy tình huống chân chính của đống vật thể nhầy nhụa ấy, khi cảm thấy hai khuôn mặt quen thuộc ấy thì giống như một đạo sấm sét giữa trời quang ầm ầm đánh xuống não hải của hắn, khiến hắn lập tức cứng đơ người, ánh mắt như mê dại.
Hai mắt chợt trợn, thân hình run rẩy chẳng kém gì Diệp Thiên Hùng lúc nãy.
Phụt!
Phạm Tuấn đi theo bước chân bạn gay Diệp Thiên Hùng, lập tức phun ra một ngụm tinh huyết.
Tuy nhiên hắn vẫn tốt hơn Diệp Thiên Hùng, không bị đả kích đến ngất xỉu, chỉ là giờ khắc này ánh mắt Phạm Tuấn lộ ra vô tận oán hận cùng bi thống!
“Cẩu tạp chủng đáng chết…… ngươi là ác ma...là ác ma a..!”
“Ngươi không còn là con người nữa, ngươi là ma quỷ!!”
Sắc mặt Phạm Tuấn dữ tợn cùng oán hận, khàn giọng rít gào.
Mãnh liệt sát khí từ trên người Phạm Tuấn phát ra khiến tất cả khách khứa sợ hãi, nhanh chóng rời xa Phạm Tuấn ba bước, kẻo bị vạ lây.
Giờ khắc này, Phạm Tuấn hận không thể ăn thịt uống máu cẩu tặc, chính là Vương Bá Ngưu.
“Tại sao ngươi lại làm thế, hai đứa trẻ bọn họ có tội tình gì, đến chết cũng không thể vẹn toàn thân thể, bị ngươi làm nhục thân thể a..!”
Phạm Tuấn ngửa mặt lên trời thống khổ gào thét không ngừng.
Đôi mắt của Phạm Tuấn chảy ra hai đạo máu tươi chảy dài xuống người, bên trong đôi mắt ấy chất chứa oán hận cừu hận vô cùng vô tận.
Tất cả khách khứa giờ khắc này mấy thấy rõ thứ nhầy nhụa dưới mảnh vỡ quan tài, bọn họ đưa mắt nhìn đống huyết nhục trên quan tài, cả đám chợt im lặng.
Đống huyết nhục ấy chính là thi thể của Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng.
Thi thể của Diệp Sinh và Phạm Băng Băng bị người róc thành một mảng da mảng thịt, mà máu thì biến thành màu đen hôi thối từ trong hòm chảy tràn ra nền nhà.
Chưa hết, ngoài mảnh da mảnh thịt, còn có hai cái trái tim màu đen, mấy cái ruột dài, trong đó còn kèm theo mấy chục khối xương cốt, không phải xương đùi hoặc là chính là xương sườn, xương tay, xương chân, đặt biệt là hai cái đầu lâu của Diệp Sinh và Phạm Băng Băng còn tồn tại hoàn hảo, kèm theo hai đầu v* và tiểu jj vẫn còn nguyên vẹn.
Nôn......
Tất cả mọi người đều là những kẻ hung ác, đã là tu sĩ đều đã từng giết người, tuy nhiên ít có ai lại biến thái tới nỗi phanh thây bào da bào thịt như vậy, nhất là hành hạ thi thể người đã chết, trừ khi là kẻ thù không đội trời chung hoặc biến thái cuồng.
Lúc này hầu như tất cả mọi người lui nhất đi nhanh, có kẻ tâm lý yếu còn ngay tại chỗ nôn mửa.
Phải, đây là đại lễ mà hai ngày trước Vương Bá Ngưu muốn tặng cho Diệp gia.
Hắn giao cho tiểu lý xử lý thi thể hai người kia tuy nhiên tiểu lý không muốn, hết cách hắn phải tự tay làm.
Kiếp trước hắn là Sát nhân biến thái cuồng nên chuyện xử lý thi thể với hắn là xe nhẹ đường quen.
""Đến lúc ta ra tay rồi."" Vương Bá Ngưu cười khẽ, lợi dụng đám đông hắn đi tới góc tối, khoác lên Hắc Ám áo choàng, hắn chạy về phía nhà riêng Diệp Thiên Hùng, lúc này Diệp Thiên Hùng đang hôn mê, xung quanh nhà riêng hắn có năm vị võ vương thủ hộ, đảm bảo an toàn cho hắn.
Vương Bá Ngưu không kinh động ai, lợi dụng hắc ám áo choàng đi xuyên qua bức tường, đi tới trước mặt Diệp Thiên Hùng.
""Từ nay về sau, ta là ngươi, và tất nhiên ngươi không phải là ta."" Vương Bá Ngưu cười khẽ, một đao làm thịt Diệp Thiên Hùng, nhanh chóng dùng Thánh Ma Đại Pháp từ linh hồn phân ra một phần Ma Hồn đoạt xá thân thể Diệp Thiên Hùng.
Một lúc sau, Diệp Thiên Hùng mở mắt nhìn hắn cười tà ác.
Vương Bá Ngưu tiếu dung gật đầu.
Từ nay phân hồn của hắn sẽ theo chỉ đạo của hắn làm việc xấu. Hắn muốn hảo hảo dùng thân phận Diệp gia gia chủ, có thể đi đến Diệp gia tông tộc, tính kế Diệp Gia tông tộc.
""Nên là thời điểm rời đi."" Vương Bá Ngưu cười nhẹ, không kinh động đến một ai rời đi.
--------
Danh sách chương