Ầm ầm! Diệp Minh toàn lực một kích cầm Lôi cầu đập xuống đầu Đại địa yêu hầu, Đại địa yêu hầu vội vàng dùng cánh tay to đón đỡ tất sát một kích, Lôi cầu chạm vào cánh tay to lớn của đại địa yêu hầu, sau đó nó nổ tung, lực trùng kích to lớn lấy Diệp Minh làm trung tâm lan tỏa ra bốn phía xung quanh, vô số bụi cát bay mù mịt, mặt đất sập xuống thành một cái lỗ hình tròn to, đất đá văng khắp nơi, cây cối gãy nát, quả thật một đòn toàn lực của Diệp Minh quả kinh khủng.

Rống!

Đại địa yêu hầu phẫn nộ gào thét, cả người nó bị Diệp Minh oanh văng ra xa mấy mét, cánh tay gãy gân gãy cốt, huyết dịch chảy xuôi một mảng lớn.

Xem ra Đại địa yêu hầu liền bị phế một cánh tay.

""Đáng tiếc, không thể oanh kích đầu của nó, nếu không thì ta đã thắng!""

Dù sao cũng là sinh vật hai chân, biết dùng vũ khí, cho nên khá thông minh và giảo hoạt, khó có thể dể dàng đánh chúng yếu hại như sinh vật bốn chân, sinh vật không xương khác.

Diệp Minh chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân sôi trào, lực trùng kích to lớn khi va chạm cánh tay với cánh tay Đại địa yêu hầu khiến xương cánh tay hắn kém chút tan ra thành từng mảnh.

""Lôi đến!""

Diệp Minh lần nữa giơ năm ngón tay lên trời, lần này hắn triệu tập Lôi chi nguyên tố dồn ép nó thành cây kiếm, hình cầu chỉ có thể bạo phát theo kiểu nổ tung, sát thương lây lang rộng, tuy nhiên đối đầu với sinh vật to lớn như yêu hầu, hắn phải cấu tạo thành hình vũ khí, để có thể xuyên thấu thân thể da dày thịt béo của bọn chúng.

Phập ——

Lôi chi Kiếm vừa vặn tiếp tục hướng phía đầu lâu Đại địa yêu hầu mà đâm đến, Đại địa yêu hầu ánh mắt lãnh mang, cánh tay còn lại vung gậy về phía Diệp Minh, ý đồ lưỡng bại cầu thương.

""Đáng tiếc.."" Diệp Minh không thể không né tránh một côn này của Đại Địa yêu hầu, nếu trúng một côn này, hắn chắc chắn không chết cũng trọng thương, hắn mạnh mẽ đập hai cánh né tránh một đòn này của Đại địa yêu hầu, nhờ có hai cái cánh sau lưng, Diệp Minh tốc độ bạo phát gấp mấy lần Đại địa yêu hầu, hắn thoắt một cái xuất hiện sau lưng đại địa yêu hầu, cầm Lôi chi Kiếm đâm đến sau ót của nó.

Đại địa yêu hầu không thể kịp quay ra đằng sau để né tránh, đành nhún chân nhảy lên, khiến Lôi chi kiếm của Diệp Minh chỉ có thể cắm sau lưng nó.

Máu tươi chảy ra ào ạt, một thương này là đâm lút cán, tuy nhiên chỉ xuyên thủng một bên phổi của nó, một kích thành công, Diệp Minh vội vàng bay ra một bên, thở hồng hộc.

Thể năng hắn không theo kịp tiết tấu trận chiến, chỉ mới tung ra hai đòn toàn lực, hắn thể năng đã giảm gần phân nữa.

""Qủa nhiên, chỉ có chiến đấu mới kích phát ra càng nhiều tiềm lực."" Hắn mơ hồ cảm nhận thân thể mệt mỏi đang được một lực lượng thần bí chữa trị, cường hóa, chỉ cần giết chết đại địa yêu hầu, hấp thu huyết nhục của nó, hắn có thể tiến hóa.

Lôi chi thần thể phân làm bốn cấp, hạ cấp trung cấp thượng cấp đỉnh cấp, càng đột phá thì thân thể càng hoàn thiện, đến đỉnh cấp Lôi chi thần thể, hắn có thể bay lượn cửu thiên, giết Cái Thế Võ vương cảnh như giết gà.

Ngay lúc Diệp Minh đang suy tư, liền đột nhiên truyền đến âm thanh phẫn nộ của đại địa yêu hầu, nó ngửa mặt lên trời gào thét, kinh khủng sóng âm lấy đại địa yêu hầu làm trung tâm lan ra bốn phía, cổ thụ lắc lư gãy đổ khắp nôi, liền cả tầng mây trên trời đều bị đánh tan, có thể nghĩ, một tiếng rống của nó khủng bố đến mức nào.

Lúc này vô số Đại địa chi khí từ dưới mặt đất bao phủ lấy nó tiến vào thân thể nó, chỉ trong giây lát, miệng vết thương của Đại địa yêu hầu liền khép lại, nó lại lần nữa sinh long hoạt hổ.

Chỉ là yêu phủ bên trong trái tim của Đại địa yêu hầu đã rút lại một nữa kích thước, hiển nhiên nó chỉ có thể sử dụng hai lần tự lành năng lực là cực hạn.

“Đại địa yêu hầu không hổ là Thượng cổ dị chủng huyết mạch, chỉ là yêu thú cấp một thôi mà thiên phú đã khủng bố như vậy, hấp thu đại địa chi lực tẩm bổ tự lành tự thân, nếu để nó tiến hóa ra đẳng cấp càng cao lại càng khủng bố.” Diệp Minh giật mình, cảm khái nói.

Diệp Minh ánh mắt ngưng trọng, nếu dựa theo trạng thái thể năng của hắn, muốn chiến thắng nó quả nhiên viễn vong, nếu chỉ là muốn lấy linh thảo thì bằng vào sự nhanh nhẹn của hắn vẫn lấy được, tuy nhiên Diệp Minh cũng muốn diệt sát đầu súc sinh này để tẩm bổ cường hóa thân thể, cho nên hắn không thể lui!

""Chỉ có thể liều mạng!"" Diệp Minh cắn răng, giơ bàn tay lên trời, lớn tiếng hô:""Lôi tới!""

Vô số Lôi chi nguyên tố từ khắp nơi bay về phía hắn, lần này Diệp Minh liều mạng tích súc Lôi chi nguyên tố đến quá giới hạn, đại địa yêu hầu ăn hai lần công kích, cũng rút ra kinh nghiệm, trong lúc Diệp Minh triệu hồi lôi nguyên tố, nó điên cuồng công kích Diệp Minh, hết cách, Diệp Minh vừa điên cuồng triệu hồi càng nhiều Lôi chi nguyên tố vừa né tránh công kích của đại địa yêu hầu, giờ khắp này quả cầu từ kích thước bằng nắm tay, giờ lôi cầu đã thành hình viên bi.

Diệp Minh cảm giác cốt cách đang dịch chuyển cạ vào với nhau, mạch máu từ trong hốc mắt, lỗ mũi, trong miệng, trong tai chảy ra thành dòng, hắn không chút do dự liều mạng đập cánh, hướng về phía đại địa yêu hầu mà công đến.

“Nghiền ép ngươi!” Diệp Minh cười lạnh, búng viên bi xảo diệu né tránh đòn công kích của đại địa yêu hầu, do viên bi có kích thước quá nhỏ, mà đại đại yêu hầu thân thể quá to, một tay lại bị thương nên nó không thể che đậy hết điểm yếu, nên viên bi đã bay tới trong mũi của đại địa yêu hầu, chui vào trong đó.

“Bạo!!” Diệp Minh cười lạnh, quát khẽ.

Ầm ầm ——

Viên bi bên trong mũi của Đại địa yêu hầu liền lập tức nổ tung, Đầu óc của Đại địa yêu hầu liền bị nổ nát, phương viên ngàn mét xung quanh đại địa yêu hầu lập tức bị liên lụy nổ tung, mặt đất sụt lún, đất đá văng tung tóe, vô số cổ thụ đổ nát, tro bụi ngút trời, cảnh tượng quá doạ người.

Động tĩnh to lớn như vậy làm kinh hãi yêu thú bốn phía, chúng nó nhanh chóng thoát đi khỏi nơi đây.

Một lát sau bụi đất tán đi, phạm vi xung quanh ngàn mét hóa thành một cái hố sâu chục trượng.

Mà bên trong cái hố chính xác của đại địa yêu hầu, hiện nay đầu của nó nổ nát một nữa dưới, chết triệt để, cảnh tượng vô cùng thê thảm.

""Cuối cùng cũng chết!” Diệp Minh nhanh chóng lụm một nữa cái đầu lâu của đại địa yêu hầu cùng thân thể nó, lôi kéo vào trong sơn động,

Thừa dịp hiện tại vừa giết chết đại địa yêu hầu, hắn liền nhanh chóng tiêu hóa xác của đại địa yêu hầu, cường hóa thân thể, chữa trị hồi phục thương tổn sau chiến đấu.

"Tiểu tử, nên ăn sống, bởi vì chỉ ăn sống mới có thể hấp thu dưỡng chất một trăm phần trăm không bỏ sót."" Vương Bá Ngưu truyền âm bên tai hắn, nói.

Diệp Minh nghe vậy hơi chần chờ một chút, liền gật đầu. Hắn không để ý bẩn thỉu, nhanh chóng đập bể đầu lâu của Đại địa yêu hầu, móc ra cái não khỉ to khoảng một mét từng ngụm từng ngụm ăn tươi nuốt sống.

Diệp Minh không ngại khổ, không ngại bẩn, không ngại chết, chỉ vì mạnh mẽ hắn sẵn sàng trả giá hết thảy!

Chỉ trong vòng năm phút, Diệp minh tiêu hóa xong cái đầu khỉ khổng lồ.

Giờ khắc này thân thể hắn phát sinh ra biến hóa, vô số ám thương khi chiến đấu được nhanh chóng chữa trị, gân cốt, da, nhục thể, ngũ tạng lục phủ, gân mạch, khí huyết đều được cường hóa, hai cánh của hắn từ kích thước một mét bắt đầu tăng trưởng lên hai mét, ở trên trán hắn cũng mọc ra con mắt thứ ba, ẩn chứa vô tận Lôi chi lực, thân thể hắn từ một mét tám bành chướng lên hai mét sáu, từ giữa hai tay hắn lại mọc ra hai cánh tay mới, tuy nhiên chỉ mới nhú ra là ngừng lại, hiển nhiên năng lượng từ óc khỉ không đủ.

Diệp Minh lập tức tiến tới xác của Đại địa yêu hầu, móng tay sắt nhọn bẻ gãy một bên cánh tay to lớn của đại địa yêu hầu, hàm răng sắc nhọn như dao cạo từng ngụm từng ngụm cắn nuốt, vô số huyết nhục và máu tươi chảy ồ ô vào trong bụng hắn.

Ngay lập tức hai cái tay mới nhú dần dài ra, đến khi Diệp Minh ăn tiếp cánh tay thứ hai của đại địa yêu hầu thì hai cánh tay mới liền mọc dài ra đầy đủ.

Diệp Minh cũng không ngừng lại, tiếp tục cắn nuốt sống thân thể đại địa yêu hầu..

Nữa ngày sau....

Trời đã tối mịt, Diệp Minh cuối cùng hấp thu xong miếng thịt cuối cùng của Đại địa yêu hầu, ngay cả xương cốt hắn cũng không chừa, cắn nuốt hết.

Trong vòm miệng của hắn tiết ra một loại dung dịch có tính ăn mòn rất cao, vô luận là xương cốt có to, có chắc cỡ nào đều bị dung dịch bào mòn hết, hóa thành từng mảng chất dinh dưỡng bị thân thể hắn hấp thu.

Diệp Minh lập tức lôi ra xác Hắc Ma rắn, tiếp tục cắn nuốt.

Chỉ mười phút sau, hắc ma rắn thân thể đều bị hắn cắn nuốt hết.

""Còn thiếu một chút nữa, là hoàn mỹ tiến hóa thành Trung đẳng Thần Lôi chi thể, xem ra đến lúc thu hoạch Linh dược."" Diệp Minh liếm liếm môi, thì thầm nói.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi vào sâu bên trong hang động, thông đạo không gian rất lớn, rất đen, khúc chiết uốn lượn, kéo dài sâu tận bên trong dãy núi.

Lấy tốc độ gấp năm lần âm thanh hiện tại của hắn, chỉ trong vòng hai cái hô hấp liền bay tới cuối hang động.

Phía cuối hang động mọc ra một cái hồ nước, bốn phía trên vách đá khảm đầy các loại đá phát sáng, mà ở giữa hồ là một phiến đá nhỏ nhô lên khỏi mặt nước, trên đó sinh trưởng một gốc cây nhỏ, phiến lá đỏ như máu, trên đó kết lấy hai viên trái cây to tròn như quả táo lớn nhỏ, một cây có màu đỏ rực rỡ, một cây có màu đen kỳ lạ, từ trái cây toát ra mùi thơm ngọt ngào quyến rũ.

“Ân! Hẳn là thành thục.” Diệp Minh phi người bay qua, thân thể lăng không đứng giữa mặt nước, hắn cẩn thận quan sát cái cây này, cũng không vội vã hái xuống.

“Đây là đỏ đen linh quả, là khí vận chi quả, ăn quả màu đỏ khí vận tăng cường, ăn quả màu đen vận rủi quấn thân, mà ăn hai quả liền chẳng được cái gì, chiếc lá của nó ẩn chứa huyết chi năng lượng nồng hậu, cây này sinh trưởng thường ở nơi xác chết khá nhiều, nó sẽ dần hút khô xác chết để trưởng thành, hẳn nơi đây từng chôn vùi nhiều sinh mệnh.” Vương Bá Ngưu trầm giọng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện