Diệp thị gia tộc tọa hạ phía nam Thương Mang Thành, dựa núi gần sông, chiếm địa ước chừng vượt qua mười km, quả là con số khủng nếu ở địa cầu, tuy nhiên đối với Huyền huyễn đại lục vô biên vô hạn, thì nhiêu đó chỉ được gọi là nhị lưu gia tộc mà thôi, mấu chốt là gia tộc đó phải có một vị Võ Hoàng tọa mới đủ đến trấn áp một phương, Võ Hoàng gọi là nhân loại trung Hoàng giả, Năm châu lượng người trăm ngàn tỉ, nhưng muốn đạt tới Võ Hoàng khó càng thêm khó, dựa theo Địa Bảng tổng kết thì Võ Hoàng ngoài sáng hiện nay chỉ tầm một tỉ người, chiếm 0.001% trên tổng 100% dân số. Đủ thấy đột phá Võ Hoàng khó khăn cỡ nào, nhưng chỉ cần đột phá Võ Hoàng chi cảnh, đủ để bước chân vào hàng ngũ cường giả đại lục.

Năm châu diện tích gấp hai mươi lần mặt trời cộng lại, phân bố tầm một trăm ngàn tỷ người rải rác khắp năm châu vẫn thưa thớt, phàm nhân dưới Võ Quân rải rác nhiều vô số kể.

Võ Hoàng đã là tồn tại rất mạnh mẽ, bất kỳ vị Võ Hoàng nào chỉ bằng vào thân thể có thể ngao du tinh không, tay không xé rách không gian, Võ Hoàng cường giả đã sơ bộ tạo ra tiểu thế giới trong cơ thể, Linh hồn của Võ Hoàng cường giả đã lột xác thành Nguyên Thần, linh hồn từ hư phản thật, không cần thân thể vẫn sống mãi, vẫn dẫn động thiên địa chi lực bình thường, nhưng Nguyên Thần khá yếu ớt, dể bị ngoại lực tan biến, cho nên Võ Hoàng cường giả cách một ngàn năm là đoạt xá sinh linh khác, nhưng bắt buộc phải đoạt xé sinh linh độ tuổi dưới 12, tốt nhất là sinh linh còn trong bụng mẹ, khi ấy ý thức chưa sinh, dể hoàn toàn chiếm đoạt quyền kiểm xoát thân thể, nếu đoạt xá người đã sinh ra ý thức mấy năm, lúc đấy linh hồn bị trọc ô, trong ý thức có 2 linh hồn khác nhau, tuy dựa vào linh hồn mạnh mẽ dung hợp ý thức, nhưng vẫn bị tâm thần phân liệt, trừ khi linh hồn người bị đoạt tan biến hoàn toàn, nhưng nếu vậy thì khó có thể tiến thêm một bước, bởi vì mỗi sinh linh khi ra đời đều ký thác vào thiên địa này ba loại ấn ký, phân biệt là linh hồn ấn ký, sinh mệnh thân thể ấn ký, vận mệnh ấn ký, ba thứ này đã dung hợp với nhau hoàn chỉnh tạo thành 1 con người hoàn chỉnh, thiếu đi một thứ cũng không được, nếu không thì người đoạt xá không thể hoàn toàn chưởng khống thân thể đấy, mất nhiều hơn được.

Khi Vương Bá Ngưu cùng chúng Ma đi đến trước cổng Diệp phủ, đập vào mắt đầu tiên chính là từng tòa cung điện làm hoàn toàn bằng vàng nhấp nhô trùng điệp, từng tòa đình đài lầu các đan xen phân bố trung quanh các tòa cung điện, tượng đài các đời Diệp gia gia chủ đặt ngay ngắn từng chỗ trong sân, nơi đây tràn ngập khí tức tôn quý cùng uy nghiêm.

Bởi vì hôm nay chính là Đại thiếu gia Diệp gia Diệp Sinh, phạm vi địa bàn trải dài hơn mười km đều là cảnh sắc lộng lẫy xinh đẹp, bầu không khí vui vẻ tỏa khắp mọi nơi, khách khứa lui tới đều liên tiếp không dứt.

Qủa không hổ là nhị lưu thế lực! Bước vào tới đại điện, không gian bốn phía đều là trang trí đèn lồng cùng hoa tươi, bong bóng bay lơ lửng trên không trung, tạo thành cảnh sắc hoan hỉ đến tận cùng.

Đồng thời, đại điện rộng lớn như vậy cũng chật kín chỗ ngồi, trên mặt mỗi người đều là mang theo nụ cười sáng lạng, mà ở nơi cao nhất trung tâm nhất, một vị trung niên nam tử ngồi ngăn ngắn ở đó, tỏa ra uy nghiêm.

Người này, thình lình chính là đương nhiệm gia chủ Diệp gia, Diệp Thiên Hùng!

""Là Huyết Sát Đường phó đường chủ Diệp Thiên Lý sao, cảm ơn đã đến chung vui cùng Diệp gia chúng ta."" Diệp Thiên Hùng mắt thấy Vương Đại Ngưu bọn người đi tới, liền dẫn theo chúng trưởng lão tươi cười nghênh đón.

""Ân, vị này là..."" Diệp Thiên Hùng ánh mắt cay độc, thấy Diệp Thiên Lý cùng cái khác phó Đường chủ cùng một vị lão giả đều đứng phía sau vị thanh niên soái khí này, lấy hắn kinh nghiệm, hẳn là người có địa vị rất cao, cộng thêm khí thế duy ta độc tôn từ trên người thiếu niên mơ hồ phát ra, hẳn là một thiên chi kiêu tử.

""Đây là thiếu đường chủ, Vương Bá Ngưu. "" Diệp Thiên Lý mỉm cười, đáp.

""Vương Bá Ngưu...."" Diệp Thiên Hùng nhíu mày, dựa theo ký ức của hắn, tuổi trẻ mà có khí tràng như thế này hiếm có, hẳn là người có danh tiếng cao mới đúng, nhưng cái tên này ngoài Vương Bá Ngưu Vương thị gia tộc thiếu niên chí tôn đã chết ra, thì không có tên nào như vậy cả.

Lắc đầu, Diệp Thiên Hùng chắp tay về phía Vương Bá Ngưu, coi như chào hỏi.

Coi như địa vị Vương Bá Ngưu có cao đi chăng nữa, cũng chưa tới mức một vị Võ Hoàng hạ mình hỏi thăm hậu bối, đã chắp tay chào là cho mặt mũi rất lớn rồi.

Vương Bá Ngưu ngay cả liếc cũng không thèm liếc, khinh khỉnh đi qua, không chút nào xem Diệp Thiên Hùng để vào trong mắt.

""Hừ!"" Diệp Thiên Hùng bất mãn hừ lạnh, nếu không phải tên tiểu tử này có lai lịch lớn, và có Diệp Thiên Lý ở đây, và vướng bận bản thân gia tộc, nếu không hắn phải một tát tiện sát tên tiểu tử này, cường giả uy nghiêm, há phải con sâu cái kiến có thể khiêu khích. Rất nhiều thiên tài vì cao ngạo với cường giả, bị cường giả dấu mặt chụp chết cũng không ít, cho dù thế lực đằng sau ra mặt thì thế nào, cùng lắm thì ẩn núp một thời gian, rồi lại ra. Thế giới to lớn, há không có chỗ chứa.

""Diệp Huynh bớt giận, thiếu chủ tính cách xưa giờ là thế.."" Diệp Thiên Lý cười xòa, đáp lại nhưng lại khiến lửa giận của Diệp Thiên Hùng dâng lên.

Một tên tiểu bối khinh bỉ hắn, mà Diệp Thiên Lý nói vậy khác gì nói"" thiếu chủ bố khinh mày đấy, tính nhắn là thế đấy, làm sao? ""

""Đinh....Diệp Thiên Hùng đối với ký chủ sản sinh tức giận cùng với mịt mờ sát ý, một vị Võ Hoàng sát ý há có thể bằng vào ký chủ tu vi hiện tại có thể chống lại, ký chủ thành công khiêu khích Võ Hoàng cường giả, Ma Đầu điểm 10000exp. Ác ma điểm 1000.""

""Đinh, Ma Đầu đẳng cấp đạt tới cấp 1, ký chủ nhận được Thành tích: Lâu La tiểu ma tốt, từ nay ký chủ đánh nhau sẽ tăng gấp đôi chiến lực.""

""Gấp đôi chiến lực, gân gà."" Hắn không để ý cho lắm.

Bản thân hắn không phải tu luyện từ đầu nên gấp đôi chiến lực với hắn hiện tại chẳng khác gì gân gà, thiên tài phân năm cảnh, ngũ cảnh gọi là nhân tài, chiến lực gấp mười lần cùng tu vi. Tứ cảnh gọi là Thiên tài, chiến lực hơn năm mươi lần lần tu vi. Tam lưu là Tuyệt Thế thiên tài, chiến lực gấp mấy trăm lần lần tu vi, Nhị lưu gọi là Thiên kiêu, chiến lực gấp một ngàn lần tu vi, Nhất lưu chính là hàng ngũ của hắn, thiếu niên chí tôn, chiến lực gấp một vạn lần tu vi, nếu tu vi Võ Quân sơ kỳ như hắn mà thân mang chiến lực gấp mấy trăm lần tuyệt thế Thiên tài, đủ để vượt một tiểu cảnh giới đánh bại Võ Quân hậu kỳ, nếu mang chiến lực gấp ngàn lần Thiên kiêu, thì hắn khiêu chiến thẳng bức tới Võ Quân hậu kỳ. Nếu mang chiến lực Thiếu niên Chí Tôn, sẽ thẳng bức tới Võ Quân tuyệt đỉnh, đủ xem là ngạo thị cùng cảnh giới.

Phải biết rằng lên Võ Quân cảnh, mỗi tiểu cảnh giới đều là hồng câu khó thể vượt qua, đó không phải chỉ là đột phá về sức mạnh, còn nghiêng về linh hồn lĩnh ngộ thiên địa có sâu hay không, huyết mạch căn cốt có mạnh mẽ hay không, còn kỹ xảo chiến đấu có xuất sắc hay không....vvv...cái đó gọi là tổng hợp chiến lực.

Trước tới giờ truyền lưu khiêu chiến vượt hẳn một đai cảnh giới chỉ có Phật Môn Linh Tiên cường giả từ Chúng Thần giới vẫn lạc vào luân hồi trở về vũ trụ này, thức tỉnh ký ức kiếp trước, có công pháp cùng thủ đoạn của Linh Tiên mới có thể vượt giai chiến thậm chí chém giết cảnh giới cao hơn một giai, cùng với Nhân Hoàng, Địa Hoàng, Thiên Hoàng, tứ đại thần thú hậu duệ cùng với ngũ đại vực chủ thời trẻ từng đạt tới chiến lực nghịch thiên như thế.

Tuy nhiên đây chỉ riêng Huyền Huyễn Đại lục mà thôi, vũ trụ có hằng hà sa số tinh cầu, tuy cao cấp tinh cầu như như Huyền huyễn đại lục tuy ít, nhưng thiếu niên chí tôn kiệt suất hẳn nhiều vô số.

""Đinh, vì ký chủ không biết sống chết khiêu khích Võ Hoàng cường giả, hệ thống đặt biệt tặng ký chủ huy hiệu: Không biết sống chết tiểu ma tốt, đeo trên người có thể khiến cường giả đối với ký chủ không ưa, từ đấy kiếm thêm ác ma điểm cùng Ma Đầu điểm bạo tăng exp.""

Vương Bá Ngưu "".........""

“Gia Chủ, canh giờ đã không sai biệt lắm……”

Đại trưởng lão tuệ nhãn như đuốc, biết tình huống không ổn bèn lên giọng nói, giải trừ xấu hổ.

“Nếu ngày tốt đã đến, kia liền bắt đầu đi!”

Diệp Thiên Hùng kìm chế lửa giận trong lòng, gật đầu, đáp.

Thấy thế, Đại trưởng lão đi tới chủ điện, vỗ vỗ bàn tay, thẳng tới khách khứa trong đại điện nháy mắt an tĩnh, mọi người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tụ tập trên người hắn.

“Ngày tốt giờ lành đã đến, hôn lễ bắt đầu!”

“Cho mời cô dâu chú rể!”

Đại Trưởng lão giương giọng hô to.

Giọng nói của hắn vừa dứt, mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía sảnh hậu trường.

""lộc cộc..lộc cộc...""

Ngay lập tức, tiếng bước chân vang lên, tiếng pháo bắt đầu nổ rung trời, thấp thoáng bóng dáng một vị nam tử tuấn lãng nắm tay một vị nữ tử xinh đẹp bước dần đến đại sảnh.

Bọn họ chính là vai chính của hôn lễ, Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng.

Giờ khắc này, hai người trở thành tiêu điểm duy nhất.

“Băng Băng tiểu thư nhan sắc tuyệt thế khuynh thành, chính là mỹ nữ hiếm có, tu luyện thiên phú cũng ngạo thị Thương Lãng thành, có thể cưới nàng làm vợ, Diệp Sinh đại thiếu gia thật sự là hảo phúc khí a, thật không biết làm tan nát cõi lòng bao nhiêu người……”

“Ha hả, hâm mộ lại có tác dụng gì? Diệp Sinh Đại thiếu gia muốn gia thế có gia thế, muốn thực lực có thực lực, muốn nhan sắc có nhan sắc, chính là Thương Lãng Thành hiếm có thiên tài tuấn kiệt, lại há là người bình thường có khả năng so sánh?”

“Nói nữa, ở Diệp thị gia tộc chi nhánh sau lưng còn có Cổ Tôn Quận Diệp gia tông tộc nhất lưu cấp thế lực che chở, như thế nội tình cường đại, bên trong Thương Lãng Thành ai dám khinh thường?”

“Nghe nói hôn sự của Diệp Sinh cùng Phạm Băng Băng chính là do Diệp Gia tông tộc trưởng bối chấp thuận, đây chính là thiên đại vinh quang a……”

“Aizzz, đây đều là mệnh a, hèn mọn như chúng ta há có thể nghĩ tới!”

“Từ nay về sau Thương Mang Thành lại thêm một đoạn giai thoại trai tài gái sắc……”

……

Từng trận cảm thán, ghen tỵ, hâm mộ âm thanh từ dưới khách khứa vang lên.

Ngoài ra, vô số ánh mắt chúc phúc cùng lời nói vang lên bốn phía xung quanh.

Diệp Sinh nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt lộ rõ kiêu ngạo cùng đắc ý.

Giờ khắc này, hàng ngàn hàng vạn những lời hâm mộ cùng chúc phúc là thuộc về hắn.

“Nhất bái thiên địa!”

Sau một lát, khi Diệp Sinh nắm tay kéo Phạm Băng Băng đi tới trước hai bên nhà trai nhà gái, thanh âm uy nghiêm của Đại trưởng lão vang vọng tứ phương không gian.

Nghe vậy, Diệp Sinh vội vàng khom người đối với hư không cúi lạy.

Phạm Băng Băng hơi chần chờ một chút, cũng cắn răng ngay sau đó lạy xuống.

“Nhị bái cao đường!”

Cái lạy thứ nhất hoàn thành, thanh âm Đại trưởng lão lại vang lên, lần này thanh âm lớn hơn lần thứ nhất.

Thấy thế, Diệp Sinh không chần chờ vội vàng lôi kéo Phạm Băng Băng quỳ xuống trước Diệp Thiên Hùng cùng phụ thân Phạm Băng Băng, Phạm Tuấn.

Hai người quỳ xuống chạm đầu xuống đất.

“Ha ha ha, rất tốt..rất tốt a……”

Nhìn thấy hai người hành lễ trước mặt mình, Diệp Sinh cùng Phạm Tuấn cao giọng cười to, trên khuôn mặt uy nghiêm hiện lên vẻ mừng rỡ.

Giờ phút này, có thể chính mắt nhìn thấy con trai mình nuôi từ nhỏ đến lớn thành gia lập nghiệp, là chuyện rất may mắn và hạnh phúc đối với Diệp Thiên Hùng.

Khác với vẻ mặt vui vẻ của Diệp Thiên Hùng, gương mặt của Vương Bá Ngưu tràn đầy trêu tức cùng tham lam.

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện