Sáng sớm, Phạm Giai Giai đã đến tìm hắn dẫn hắn đi bái kiến Tông chủ cùng mấy vị thái thượng trưởng lão.

Diệp Minh theo chân Phạm Giai Giai, hắn đánh giá hoàn cảnh chung quanh, Thiên Kiếm Tông Chính Điện tựa hồ bị năm cái cung Điện vây chung quanh, mỗi một cung điện đều tỏa ra uy áp thuộc tính khác nhau, phía Bắc Cung Điện là Nghị Sự Điện, mang Thủy chi thuộc tính, Phía Tây là Hình Điện, mang Hỏa chi thuộc tính, Phía Đông là Chiến Điện, thân mang Kim Chi Thuộc tính, Phía Nam là Đan Điện, thân mang Mộc chi thuộc tính, mà ở giữa là Chính Điện, thân mang Thổ chi thuộc tính.

Diệp Minh ánh mắt cay độc nhận ra đây chính là Ngũ Hành Sơn Hà Đại Kiếm Trận, tụ tập Sơn Hà Thiên Địa Ngũ Hành Chi Thế, Tam Giai Đỉnh Cấp đại trận, dù Võ Tôn cảnh võ giả công kích cũng có thể chặn được tầm nữa tiếng.

""Cộc..cộc..."

Diệp Minh vượt qua hành lang dài rộng lớn tĩnh mịch, Diệp Minh cảm giác bước chân mình nặng nề, hẳn là do Thổ chi thuộc tính trận pháp nằm ở dưới nền đất tỏa ra trọng lực, bước chân nặng nề thì trong lòng càng cảm giác nặng nề, khiến những người khi vào Chính Đường đều mang cảm giác nghiêm túc, trầm trọng.

Không lâu sau, Diệp Minh cùng Phạm Giai Giai đi đến Kiếm Cung.

Kiếm Cung là nơi Tông Chủ và các vị Thái Thượng trưởng lão tu luyện, luận bàn.

Đi đến trước cửa Kiếm Cung, Phạm Giai Giai cung kính nói rằng: "Tông Chủ, đệ tử Diệp Minh đã tới."

"Ừ, đưa đệ tử vào đi."

Phạm Tuấn thanh âm ôn hòa, truyền vào trong tai hai người như gió xuân, khiến cho người nghe cảm giác thoải mái.

Sau đó Diệp Minh cùng Phạm Giai Giai đi vào trong, một vị trung niên nam tử có chút anh tuấn đang ngồi trên Kiếm tọa, hai mắt hắn sắc bén như kiếm nhìn vào hai người, khiến cho người ta có cảm giác kính sợ.

"Tông chủ!" Diệp Minh cùng Phạm Giai Giai thi lễ, cung kính nói.

Phạm Tuấn không nói tiếng nào, mà là nhìn thẳng về phía Diệp Minh.

Ánh mắt Phạm Tuấn lạnh nhạt nhìn Diệp Minh, kiếm mâu bao hàm trí tuệ tinh hoa giống như khai chi tán diệp, xuyên thẳng nhân tâm.

Lúc này Phạm Tuấn mang đến cho Diệp Minh hai người cảm giác cường đại, lại tựa hồ thiếu một phần sắc bén, thêm một phần ổn trọng, giống như lợi kiếm ẩn dấu trong vỏ kiếm vậy.

Phạm Tuấn mỉm cười, ôn hòa nói: "Ngộ tính, thiên phú, tâm tính của ngươi trong cả Thiên Kiếm Tông, không, là Thiên Khung Hoàng Triều cũng không ai bằng ngươi, không người nào có thể cùng ngươi địch nổi. Ta có ý thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?"

Tuy tu vi của hắn chưa chắn có thể dạy cho Diệp Minh thời gian dài, nhưng hắn có thể cung cấp cho Diệp Minh đầy đủ tài nguyên, chỗ dựa.

Hơn nữa, hắn cũng có thể dạy cho Diệp Minh kiến thức Võ Đạo càng nhiều, giúp hắn bớt đi vòng vo.

Dù sao, sư phụ của hắn cũng từ Nhất Lưu Thế Lực Thần Kiếm Tông làm trưởng lão, hắn sau khi học nghệ thành công liền rời Thần Kiếm Tông tiến đến Thương Mang Thành khai tông lập phái, nếu nói so về võ đạo lý giải, hắn hơn hẳn tuyệt đại đa số nhị lưu tông môn.

Cho nên khi hắn dạy bảo Diệp Minh hết khả năng, hắn sẽ tiến cử Diệp Minh vào Thần Kiếm Môn nhất lưu tông môn, Thậm chí đưa hắn tới Vạn Kiếm Tông đỉnh cấp thế lực, Diệp Minh tương lai thành tựu tuyệt đối bất khả hạn lượng.

Nói xong, Phạm Tuấn bình tĩnh nhìn về phía Diệp Minh, cũng không có giục như lúc trước, chỉ là lẳng lặng đợi.

"Đệ tử nguyện ý!" Diệp Minh vội vã đáp: "Bái kiến sư phụ!"

""Hảo..." Phạm Tuấn vui mừng cười cười.

Tràng cảnh thầy trò thắm thiết như thế này khiến cho ai suy nghĩ nát óc đều không thể nghĩ tới, sẽ có một ngày Thầy-trò đao kiếm tương hướng.

"Ta tên Phạm Tuấn, từng học nghệ tại Nhất Lưu Tông môn Thần kiếm Tông, võ công có chút thành tựu liền ra ngoài lịch lãm rèn luyện, năm ba mươi tuổi ghé ngang Thương Mang Thành, cảm thấy nội tâm mệt mỏi, liền dừng chân tại Thương Mang thành lập Thiên Kiếm Tông, chính là Thần Kiếm Tông chi nhánh."

Nếu đã kết duyên thầy trò, Phạm Tuấn liền nói một chút thân phận mình cho Diệp Minh nghe.

"Dạ!" Diệp Minh cung kính nói.

Phạm Tuấn ôn hòa nói: "Ngươi còn có hai vị sư huynh, một vị sư tỷ, Hôm nay cũng đều tại bên trong tông, nếu có cái gì không hiểu hoặc khó khăn, có thể nhờ cậy sư huynh sư tỷ giúp sức."

Diệp Minh ngưng thần tĩnh khí nghe, gật đầu, "Vâng, sư phụ!"

"Ừ!" Phạm Tuấn gật đầu, phất tay nói: " Ngươi ra ngoài đi!"

Nghe vậy, Diệp Minh quay đầu lui ra ngoài, khi bước ra ngoài Kiếm Cung, ánh mắt cung kính của hắn biến mất, thay vào đó là âm tàn ánh mắt.

"Sư phụ, thầy trò chúng ta hảo hảo chơi a..."" Diệp Minh lẩm bẩm, thân ảnh lập tức biến mất khỏi Kiếm Cung.

""Diệp Minh hảo một cái mầm móng tốt a..."" Nhìn thân ảnh Diệp Minh biến mất, Phạm Giai Giai lặng lẽ đi đến bên cạnh Phạm Tuấn, ánh mắt lấp lóe hưng phấn.

""Ân...có lẽ cơ hội quay về chủ tông là nhờ trên người hắn..."" Phạm Tuấn gật đầu, vẻ mặt chờ mong đáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện