Sáng hôm sau, Diệp Minh dẫn Thanh Phong đám người đi tới hiện trường.

Trên mặt Diệp Minh hiện vẻ bi thương dẫn đầu đi trước, Thanh Phong đám người theo sát ở sau, chỉ trong chốc lát đám người mất hút trong Lôi Vân Rừng Rậm.

Không bao lâu sau, Diệp Minh đám người liền tới hiện trường.

Mới vừa đi tới gần hiện trường, đám người cũng không phát hiện gì, Thanh Phong lộ vẻ nghi hoặc, hỏi:

"Thi thể đâu?"" 

Diệp Minh nhíu mày, trầm giọng đáp: "" hôm qua Tiếu Nhất sư đệ liền bị giết ở đây mà....hay là....""

Thanh Phong đáp lời: "" Hủy thi diệt tích, hẳn là bọn đạo phỉ đã tẩu tán thi thể Tiếu Nhất sư đệ rồi."" 

""Sư huynh, ở đây có vết đất nhô lên."" Diệp Minh hét lên.

Thanh Phong cũng quay đầu tiến lại gần, hắn phát hiện mặt đất bằng phẳng đột nhiên nhô lên một tý, trong lòng thoáng trầm trọng, hắn vội vã la to:""Các vị sư đệ tránh ra."" 

Sau đó hắn giơ tay lên, vĩ ngạn thiên địa chi lực liền nhấc bổng đám đất lên, lúc này đây một cỗ máu tươi mùi hôi thối bốc lên đập vào mặt Thanh Phong bọn họ.

Dưới đống đất, một bãi thịt nát không rõ hình thù nằm ở dưới, khiến người ta buồn nôn.

Đám đệ tử sắc mặt đều tái nhợt, có người còn nôn ói tại chỗ, trong đó có Linh Nhi.

Thanh Phong chậm rãi ngồi xổm người xuống, ngưng thần nhìn kỹ.

Trong giây lát, hắn hít một hơi khí lạnh, trong mắt tràn ngập chấn động, sát ý phun trào, hắn bi phẫn gầm thét:

""Giết người bất quá đầu chạm đất, cớ gì nhục hạ thi thể người chết như thế, đáng giận! đáng giận!""

Một lúc lâu, Thanh Phong mới hồi phục tinh thần lại, khi thấy Diệp Minh ôm lấy mảnh vụn thi thể của Tiếu Nhất buồn bã thì thào.

Thanh Phong ngưng thần lắng nghe, thì ra Diệp Minh đang tự trách bản thân.

Thấy vậy, vẻ mặtThanh Phong hơi cảm động, đi tới gần bên, an ủi: "Sư đệ, không cần thương tâm, chúng ta mang thi thể Tiếu Nhất sư đệ về tông môn rồi gọi Tiếu Gia người đến mang về chôn cất thôi,tránh khỏi hắn phơi thây nơi hoang dã."

"Đương nhiên phải làm như vậy!" Diệp Minh gật đầu.

""Sư đệ thật may mắn, bọn hắn có ý muốn một mẻ hốt gọn cho nên thả sư đệ trở về, ta nhất định phải giết chết bọn đạo phỉ này, cho các sự đệ đã chết một cái công đạo."" Thanh Phong rốt cuộc cười một cái, dù sao Diệp Minh còn sống là được, sư phụ bắt phải bảo vệ Diệp Minh cùng Linh Nhi.

"Thanh Phong Sư huynh, chúng ta hiện tại nên gọi người trở về báo tin cho Sư phụ tiện thể mang thi thể Tiếu nhất sư đệ trở về, việc còn lại chúng ta nên tìm ra tung tích của bọn đạo phỉ, một mẻ hốt gọn."" Diệp Minh chậm rãi nói.

""Tốt, Huỳnh Lập, Cao Minh, Hứa Bảo, Đỗ Kiến, Từ Thanh, các ngươi năm người trở về đưa phong thư này cho sư phụ ta, tiện thể đưa thi thể Tiếu nhất sư đệ trở về cho tông môn xử lý."" Thanh Phong nghiêm giọng, phân phó nói, năm người này hắn điểm ra chính là năm người bị nôn ói lúc nãy, tố chất tâm lý quá kém, hắn điểm năm người này trở về, nghĩa là tuyên cáo năm người này không đáng để tông môn bồi dưỡng.

Dù sao tham gia lịch luyện lần này đều có nghĩa là sẽ được tông môn trọng điểm bồi dưỡng, dù sao lịch luyện chém giết khiến đệ tử được tẩy luyện đi ngây thơ, trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn, đáng để tông môn phân phát tài nguyên.

""Vâng, sư huynh!" Năm người vẻ mặt ẩn ẩn vui mừng, dù sao cảnh tượng lúc nãy khiến bọn họ trong lòng ám ảnh, đến hiện tại trong bụng còn khó chịu muốn ói, bọn họ nhanh chóng ôm lấy thi thể của Tiếu Nhất bỏ vào túi trữ vật, gấp gáp rời đi.

""Đi, chúng ta về Nin hoa thôn."" Thanh Phong phất tay dẫn chúng nhân đi về ninh hoa thôn.

-----

Mà giờ khắc này, Vương Bá Ngưu đang làm gì? Phía Bắc Vô Tận Vũ Trụ, một thân ảnh cường hoành xé rách hư không, không ngừng thuấn di đi, hắn chính là Vương Bá Ngưu.

Sau khi thu phục Chiến Cơ lão giả, Vương Bá Ngưu liền liên tục hủy diệt vài khỏa tinh cầu hạ cấp, trung cấp, tích lũy Huyết Mạch cùng Ác Ma Điểm để đề phòng nguy cơ bất ngờ ập đến còn có thể hối đoái hệ thống cứu bản thân một mạng.

Hắn an bài Chiến Cơ ông lão các bước kế hoạch, bên cạnh Diệp Minh cũng có một cái tàn hồn của hắn, cho nên hắn mới yên tâm rời đi làm việc riêng.

Thu thuộc hạ để làm gì, không để tụi nó làm việc cho bản thân, việc gì cũng tự hắn nhúng tay vào không phải quá mệt mỏi sao.

Đang không ngừng dùng Đại Không gian thuật thuấn di, đột nhiên âm thanh hệ thống vang lên:

""Mười tỷ km phía trước là Tinh Hà Tu Chân văn minh, ký chủ chú ý.""

""Tu Chân văn minh?"" Vương Bá Ngưu nghiền ngẫm.

""Tu Chân văn minh có vô số thiên tài địa bảo, tông môn san sát, phi thường hỗn loạn,...."" Hệ Thống bắt đầu truyền cho Vương Bá Ngưu tri thức về Tu Chân Văn Minh, một lúc sau Vương Bá Ngưu mới hiểu rõ tu chân văn minh là như thế nào.

Không biết phi hành bao lâu thời gian, Vương Bá Ngưu rốt cục tới gần mảnh Tinh Hà này, bất quá mảnh tinh Hà này phân bố tinh cầu không giống Huyền Huyễn tinh Hà, ở đây các tinh cầu đều xếp gần như sang sát nhau, trong khi Huyền Huyễn Tinh Hà các tinh cầu có sự sống đều cách nhau một khoảng cách khá xa, có lẽ là do Huyền Huyễn Tinh Hà sinh linh tu Võ Đạo, cho nên thường xuyên đánh nhau rèn luyện Võ Đạo chi tâm, trong khi Tu Chân tinh hà chú trọng trường sinh sống lâu, trừ khi tranh đoạt bảo vật tài nguyên ra, tu chân tinh hà sinh linh rất ít ra tay với nhau.

Ngay tại lúc Vương Bá Ngưu bắt đầu đi vào mảnh tinh vực này hắn thấy được không thua hơn mười đạo thân ảnh liên tục từ tinh cầu này đi qua tinh cầu kia, có người thì ngồi trên pháp bảo, có người thì dựa vào nhục thân phi hành, bất quá những người kia đều tản ra khí tức cường đại không thua kém hắn.

Vương Bá Ngưu mặc kệ bọn hắn, tùy ý chọn lựa một tinh cầu gần đó, hắn nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển, hắn xuất hiện ở một nơi vắng vẻ, nơi này núi non trùng điệp, rừng rậm bạt ngàn, không khí tươi mát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện