“Keng..toàn thể Diệp Thị Gia Tộc đối với ký chủ cùng chung mối hận, điểm ác ma 10000, ma đầu 25000 exp”

“Keng.. vả mặt Diệp thị gia tộc, khiến Diệp thị gia tộc trở thành chuyện cười khắp Thương Mang thành, điểm ác ma 6000, ma đầu 15000exp.”

“Keng....ma đầu đẳng cấp thăng cấp 3, biệt danh Ma tử, chiến lực gấp năm mươi lần, ký chủ được tặng một lần quay thưởng.”

“Thật cmn sảng, đây là cảm giác khi cho người khác đội nón xanh sao?” Vương Bá Ngưu cảm giác toàn thân thư sướng, thoải mái không nói lên lời.

“Tội nghiệp, kiếp trước lão tử bị đội nón xanh, lúc ấy bi Phẫn đến nổi liên tiếp mấy năm tàn sát mấy trăm nữ nhân đây, kiếp này ta lại cho người khác đội nón xanh, thật là nhân sinh mỗi lúc mỗi khác, thật kỳ diệu....” Vương Bá Ngưu cảm khái.

Lúc này chúng ma khiếp sợ nhìn Vương Bá Ngưu, hiển nhiên hắn lại...cho Diệp gia đại thiếu gia đội nón xanh...

“Đi về...” Vương Bá Ngưu phất tay, mặc kệ chúing lôi kéo chúng nhân đi về Ma Điện.

Về tới nơi, Vương Bá Ngưu liền đi vào Phòng riêng, tinh thần câu Thông hệ thống, bắt đầu quay thưởng.

“Đinh....chúc mừng ký chủ nhận được chong chóng tre cường hoá bản x1”

“Nà ní?” Vương Bá Ngưu kinh nghi bất định, tiện tay dùng Đại chư thiên giám định thuật lên nó.

Vật phẩm: chong chóng tre cường hoá bản.

Đẳng cấp: Trung đẳng

Giới thiệu: Xuất xứ từ thế giới khoa kỹ, là bảo bối của mèo máy Doraemon.

Công dụng: chong chóng tre là pháp bảo phi hành, bên trong có khắc Phong hệ nguyên tố, khiến ký chủ không cần phải tốn thần hồn dẫn động thiên địa linh lực phi hành.

Vương Bá Ngưu:”.........”

Kiếp trước tuổi nhỏ đọc Manga Doraemon, hắn từng ao ước được cầm chong chóng tre bay liệng không trung, cơ mà giờ ước mơ được hệ thống thực hiện, hắn cũng nghẹn lời không biết nói gì hơn.

“Tiếp tục...” hắn lại bấm nút quay.

“Chúc mừng ký chủ nhận được Siêu cấp luyện Đan thuật..”

Vật phẩm: luyện Đan thuật

Đẳng cấp: Đế cấp

Giới thiệu: một phần thuật luyện Đan của thái thượng lão quân.

Công dụng:bao hàm chư thiên Đan phương và luyện chế hết thảy Đan dược dưới Tiên Cấp, nghĩa là võ đế cảnh Đan dược hắn có thể luyện chế nếu ký chủ điều kiện đủ ( vật liệu, Đế cấp Đỉnh lô, Đế hoả, linh hồn cường độ đủ điều kiện..)

“Gân gà...” Vương Bá Ngưu lắc đầu, chưa nói đến việc điều kiện đủ hay không, hắn thân ma đầu há lại phải tự luyện Đan, bắt vài tên luyện Đan sư luyện cho mình là được.

Vương Bá Ngưu tiếp tục quay thưởng, lần này hắn không ôm hi vọng lắm, bởi vì Ma đầu đẳng cấp quá thấp so với thực lực của hắn, nên ít tuông ra thứ gì đả động đến hắn.

“Keng...Chúc mừng ký chủ mở được Nhìn thấu nội tâm thiên phú.”

Vật phẩm: nhìn thấu nội tâm

Đẳng cấp: thiên cấp

Giới thiệu: không có giới thiệu

Công dụng: nhìn thấu nội tâm cảm xúc cùng suy nghĩ người khác tu vi thấp hơn ký chủ.

“Rốt cuộc có món tốt.” Vương Bá Ngưu vui vẻ. Có thiên phú này, về sau biết ai có ý xấu với bản thân, từ đó tiện tay diệt trừ khỏi mất công phiền toái.

Vương Bá Ngưu đi ra đại sảnh, thân thủ ngồi trên vương tọa, sai người gọi Tiểu lý tới gặp hắn.

Một lát sau, hư không xé rách, Diệp Thiên Lý từ trong hư không bước ra, kính cẩn quỳ xuống một chân, chắp tay, nói:

""Thuộc hạ bái kiến Ma Chủ, chúc Ma Chủ vĩnh viễn đẹp trai, vĩnh viễn vô sỉ như vậy, vĩnh viễn người gặp người hận, người gặp người sợ hãi...chúc thế gian chìm trong dâm uy của Ma Chủ..""

""Ân, tốt lắm, khẩu hiệu này ngươi có vẻ thuộc lòng rồi, hảo! hảo! bảo chúng tiểu nhân cũng học thuộc khẩu hiệu này, kẻ nào không thuộc, chặt ngón chân đi gặp ta."" Vương Bá Ngưu thập phần hài lòng, tán thưởng nói.

""Thuộc hạ minh bạch!"" Diệp Thiên Lý trong lòng thầm mắng đậu xanh rau má, đậu đen rau muống, nhưng bề ngoài lại cung kính, từ khi nghe Vương lão thấp thoáng nói hắn có địa vị khá cao trong Vương gia, hắn liền dẹp hết tiểu tâm tư.

Người có da, cây có bóng, Vương gia khủng bố không phải là ngày một ngày hai, nội tình mấy chục vạn năm gia tộc, từng có võ đế sinh ra há lại một võ Hoàng như hắn có thể xoay cổ tay.

""Ân, ngươi cầm đống ngọc giản hình chiếu này phân phát cho thủ hạ đem đi rải rác hết khắp Mang Hoàng thành, đương nhiên phải bí mật, cứ ném xung quanh, tự khắc hoàn thành, ta muốn sáng ngày mai dân chúng tu sĩ ai nấy đều phải biết hết tin tức này..."" Vương Bá Ngưu dùng ngón tay chỉ một đống ngọc giản được chất thành núi trong đại điện.

""Vâng, thuộc hạ làm ngay."" Diệp Thiên lý gật đầu, bàn tay khẽ hấp, một núi ngọc giản chui vào trong túi trữ vật, hắn lập tức xoay người rời đi.

Ra khỏi đại điện, Diệp Thiên Lý tò mò lấy ra một cái ngọc giản mở ra, đột nhiên một đoạn phim ngắn hiện lên, mà đoạn phim đó khiến trong lòng Diệp Thiên Lý nổi lên sóng to gió lớn.

""Đậu xanh, đây không phải là cảnh Ma Chủ xxx với Phạm Băng Băng sao..ồ...thật tà ác, ma chủ vừa xxx vừa sỉ nhục Diệp Sinh...""

""Đậu móa....ma chủ còn đội nón xanh cho hắn..rồi phế tiểu jj...""

""Trừ hình ảnh mặt của ma chủ bị che, còn lại đều là full HD tám gb...."" Diệp Thiên Lý lắc đầu, tưởng tượng cảnh những đống ngọc giản này bị tung ra khắp Thương Mang thành...

.............

Cũng cùng tối hôm đó....

"Vẫn chưa tìm thấy hung thủ sao?""

Diệp Thiên Hùng phiền muộn ngồi trên ghế, là Võ Hoàng cường giả, nhưng giờ khuôn mặt hắn tràn đầy nếp nhăn, như già nua đi chục tuổi.

""Vẫn chưa đại bá, ngài nén bi thương a."" Diệp Minh lắc đầu, an ủi.

Diệp Minh là con trai đại trưởng lão, cũng là thiên tài sánh ngang với Diệp Sinh, cũng là đối thủ nặng ký tranh đấu chức tộc trưởng về sau của Diệp Sinh.

Ánh mắt Diệp Thiên Hùng phức tạp nhìn Diệp Minh, có triều mến, có đau khổ, hắn muốn nói gì đó...nhưng cuối cùng lại thở dài một hơi, nói:

""Con ta Diệp Sinh coi như phế đi, từ nay ta sẽ toàn lực cùng cha ngươi bồi dưỡng ngươi trở thành tộc trưởng đời sau.""

""Cảm ơn đại bá thành toàn!"" Diệp Minh kinh hỷ, quỳ xuống đất cảm tạ Diệp Thiên Hùng.

Diệp Thiên Hùng giơ bàn tay ra, Diệp Minh không tự chủ được lăng không đi tới bên người hắn.

Diệp Thiên Hùng vuốt mái tóc của Diệp Minh, ôn nhu nói:

""Từ nhỏ đến lớn ta nhìn ngươi lớn lên, ngoài Diệp Sinh ra, ta thương ngươi nhất, hảo hảo cố gắng!""

Diệp Minh nhu thuận đứng im cho Diệp Thiên Hùng vuốt ve, hắn từ nhỏ không hiểu vì sao đại bá đối với mình rất tốt, cha mình hay nói rằng tộc trưởng nhất mạch chính là đối thủ của mình trong chức vị tộc trưởng, nhưng hắn lại cảm giác Diệp Thiên Hùng rất công bình, không vì mình là con của Đại trưởng lão mà bất công với mình, trái lại là toàn lực ủng hộ bản thân, nên ngoài phụ thân mẫu thân ra, người hắn thân cận nhất vẫn là Đại bá Diệp Thiên Hùng.

" Ta mệt rồi, Tiểu Minh ngươi lui ra đi, ta nghĩ ngơi."" Diệp Thiên Hùng phất tay, không gian trước mặt xé rách một lỗ hổng, Diệp Minh nhanh chóng đi vào, không gian lập tức đóng lại, hắn được Diệp Thiên Hùng dùng vô thượng pháp lực truyền tống ra ngoài.

Giờ khắc này, căn phòng to lớn chỉ còn mình hắn cô đơn ngồi đấy.

""Đây là quả báo sao?"" Diệp Thiên Hùng thống khổ nhắm mắt lại, tâm trí bay bổng về quá khứ.

Cách đây hai mươi lăm năm, khi mà hắn và đại trưởng lão vẫn là thiếu niên thiên kiêu, hai người đang là dự tuyển cho chức vị tộc trưởng, cho nên hắn và Đại trưởng lão không thiếu minh tranh ám đấu.

Nhưng từ khi đại trưởng lão dẫn theo một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần về Diệp gia, thì câu chuyện nghiệt ngã mới bắt đầu.|

Thân phong lưu thành tính, nhưng từ khi nhìn thấy nàng, hắn nhất kiến chung tình.

Ngày đại hôn của Đại trưởng lão, nhân lúc đại trưởng lão đang tiếp rượu, hắn bỏ một phần siêu cấp thuốc ngủ vào ly rượu, sau đó khi mà Đại trưởng lão khi mới bước vào phòng tân hôn lập tức ngã gục ngủ khò khè, Diệp Thiên Hùng lột áo chú rể của hắn, thay hắn động phòng, sau khi hành sự xong, vì bảo vệ nàng, hắn ôm Đại trưởng lão lên giường, giả trang như đã nhập phòng, lúc ấy mới yên tâm rời đi.

Sau đó, cô dâu cũng chân chính là phụ nữ, mà hắn cũng đêm đêm nhân lúc đại trưởng lão vắng phòng, dùng khinh công trèo tường cạy cửa, hóa thân sát vách lão Vương đào góc tường.

Mà đào góc tường, hắn chính là đào gần hai mươi năm năm, hắn đã cho đại trưởng lão đội nón xanh hai mươi lăm năm trời dài dằng dẵng.

Diệp Minh không phải con trai đại trưởng lão, mà chính là con trai hắn! Nhìn Diệp Minh từ nhỏ lớn lên trở thành thiên tài, hắn cũng tự hào lắm, nhưng trở ngại đại trưởng lão, nên hắn vẫn không tỏ ra quá quan tâm Diệp Minh.

Nhìn con trai mình cung cung kính kính gọi người khác làm cha, lòng hắn đau khổ suốt hai mươi năm năm, nhưng bản thân vẫn có Diệp Sinh bên cạnh, hắn cũng vơi đi bớt nỗi buồn.

Nhưng tối nay, con trai mình đêm động phòng bị người khác thay hắn động phòng, tức khắc cảm nhận được đây chính là quả báo, chính mình làm chuyện xấu thiên đạo giáng xuống trừng phạt lên con trai hắn.

Hắn thống khổ!

P/S: cầu mọi nugời ủng hộ có gì buff lấy, đậu, nguyệt phiếu.... ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện