Những ngày này, đồ đệ đều một mình bế quan tu luyện trong thư phòng.
Ba tháng sau, y muốn cùng ân sư của y quyết chiến một trận sinh tử, chấm dứt ân oán tình thù suốt mười ba năm qua.
Đột nhiên, có một đoàn tử từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào nóc nhà mà rơi xuống, ngã đùng một cái trước mặt y.
Đồ đệ mở mắt ra nhìn thì thở dài, người đến là oan gia của y, chính là Thiếu chưởng môn Thanh Nhai Phái trước đây từng suýt chút nữa đâm chết y.
Thiếu chưởng môn mơ mơ màng màng từ giấc ngủ sâu, sau khi tỉnh lại cũng không biết là mình làm sao đến đây.
Ấn tượng sau cùng của nó là bản thân một mình khóc lóc bên trong phế tích của Thanh Nhai Phái, vừa khóc vừa tìm vũ khí và độc dược, chờ tên ma đầu kia tự mình tìm đến.
Trong lúc còn đang mơ hồ, đột nhiên nhìn thấy đồ đệ đang đứng trước mặt, nó sợ đến giật nảy mình, sau đó rút đao định đâm y một nhát: “Tại sao ngươi còn chưa chết!!!”
Đồ đệ khống chế tiểu đoàn tử đang phát điên, nói: “Cây đao dài ba tấc của ngươi thì đâm chết được ai!”
Tiểu đoàn tử tức giận giậm chân: “Không thể nào! Trên đao có bôi kịch độc Hận Ly Biệt của Thanh Nhai Phái ta! Thiên hạ không ai có thể giải được! Tại sao ngươi lại không chết!!!”
Đồ đệ sững sờ, y ngẩng đầu nhìn về phía tiểu thừa nhân vừa bước vào thư phòng.
Tiểu thừa nhân có chút ngơ ngác, cậu bưng cơm nước đến đứng trước cửa, cũng không hiểu tiểu đoàn tử đang làm ầm ĩ chuyện gì.
Lúc cậu nhặt được đồ đệ dưới chân núi Hoang Mộng, tuy ngực đồ đệ bị trúng một đao, trên người có một ít vết thương ngoài da, nhưng hoàn toàn không có dấu vết trúng độc, nội lực trong kinh mạch vô cùng dồi dào, như thể y vừa luyện thành một loại thần công nào đó.
Tiểu đoàn tử tức đến phát khóc: “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!”
Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé, khóc lóc một lúc đã mệt ngủ thiếp đi.
Đồ đệ sắp xếp ổn thỏa con thú nhỏ hung dữ này, cũng không tịch thu đao của tiểu đoàn tử, sau đó cùng tiểu thừa nhân bước ra khỏi cửa phòng nói chuyện: “Nhuận Bạch, ta trúng kịch độc, tại sao trước đó em chưa từng nhắc với ta?”
Tiểu thừa nhân lắp ba lắp bắp gọi: “Ta… ta… tướng công…”
Cậu không biết nên nói như thế nào, kỳ thực cậu cũng không biết gì cả.
Lúc trước cứu đồ đệ, cậu chỉ là thỉnh đại phu đến kiểm tra vết thương ngoài da, khâu vết thương lại, cho uống thêm một chút thuốc hạ sốt.
Còn kịch độc Hận Ly Biệt làm sao giải được, cậu căn bản không hề biết.
Trong lúc tiểu thừa nhân bối rối đến sắp khóc thì Minh chủ võ lâm đột nhiên đi đến: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu thừa nhân cuống quýt quay đầu về phía cha cậu: “Phụ thân, Thiếu chủ may mắn sống sót của Thanh Nhai Phái đã tìm được đến Võ Lâm Minh, e rằng Giao Nhân Châu kia đã bị ma đầu cướp đi.
”
Minh chủ vỗ đùi: “Không được! Tứ đại Thần khí đã bị đoạt đi ba món, ma đầu này chắc chắn sẽ tàn sát đến Sóc Phong Thành!”
Đồ đệ biết.
Mười ba năm, hắn hiểu rất rõ tính tình của đại ma đầu.
Tứ đại Thần khí là chấp niệm một đời của đại ma đầu, nếu không đoạt được, hắn nhất định sẽ diệt môn đối phương.
Y vốn một lòng muốn giữ mạng cho đại ma đầu trong ba tháng còn lại, nhưng y cũng không thể nhìn nghĩa sĩ vô tội của võ lâm Trung Nguyên hi sinh oan uổng.
Chẳng lẽ Sóc Phong Thành sắp dẫm vào vết xe đổ của Thiên Vân Môn, toàn bộ đều chôn vùi trong tay đại ma đầu kia sao?
Ba tháng… ba tháng…
Y không đành lòng, muốn lưu lại cho đối phương ba tháng sống sót, nhưng đại ma đầu kia có nể tình hắn đâu?
Mà thôi, bỏ đi.
Vốn là thâm thù đại hận không chết không thôi, y cố gắng những điều này cũng có ý nghĩa gì đâu?
Thiên Vân Môn và Thanh Nhai Phái đều đã bị ma giáo tiêu diệt, chỉ vì tư dục của riêng hắn mà đã uổng mạng bao nhiêu người vô tội.
Y làm sao có thể lại nhẹ dạ, làm sao có thể… Nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của đại ma đầu, y lại như người mất hồn, không chỉ không xuống tay được, thậm chí ngay cả một câu nặng lời y cũng không thể nói ra, tựa như ma xui quỷ khiến, chỉ có thể thuận theo.
Trước mặt đại ma đầu, y thật giống như một con chó.
Đồ đệ nắm chặt kiếm trong tay.
Kiếm pháp của y là do đại ma đầu dạy, nhưng hắn… nhưng cuối cùng thì y vẫn nhớ kiếm pháp Thiên Vân Môn từng mang dáng vẻ oai phong lẫm liệt thế nào.
Đó mới là thế giới mà y thuộc về.
Đồ đệ gọi theo tiếng bước chân vội vã của Minh chủ, nói: “Phụ thân, ta sẽ cùng mọi người đi Sóc Phong Thành.
”
Minh chủ trầm ngâm một lát, thở dài: “Nghị nhi, vi phụ biết con ở Ma giáo quá lâu, trong lòng không tránh khỏi có chút tình nghĩa, tình huống như vậy, làm sao vi phụ có thể cam lòng làm khó con?”
Đồ đệ nói: “Phụ thân, hãy để con đi cùng người, hơn trăm mạng người của Thiên Vân Môn, con muốn đích thân đòi lại từng mạng từ đại ma đầu!”
Minh chủ vui mừng nở nụ cười: “Được, đây mới là con rể của Võ lâm minh chủ ta, đi, chúng ta đi Sóc Phong Thành trợ giúp Thành chủ một tay!”
Vùng ngoại ô phía xa nước Tần, phía tây cát vàng mênh mông, phía đông tuyết lớn phủ kín.
Sóc Phong Thành nằm tại giao của hai vùng, một bên gió tuyết, một bên cát phủ.
Đại ma đầu cảm thấy hơi lạnh, hắn tìm một hộ săn bắn vùng ngoại ô, mua một cái áo khoác lông cừu khoác lên người, sau đó đón gió cát sương tuyết đi về tòa cô thành* ở nơi xa xa.
*cô thành: tòa thành bị cô lập
Cái lạnh của gió tuyết không hề thấu xương, nhưng trong lòng đại ma đầu lại vô cùng bất an.
So với tu vi hiện tại của hắn, sao cơn gió này có thể khiến hắn lạnh đến như vậy?
Rốt cuộc võ công của hắn xảy ra vấn đề gì, sao hắn có thể thương tổn đến mức này?
Hết thảy… hết thảy đều là bắt đầu từ cái đêm hắn dùng thân thể chính mình giúp đồ đệ giải độc.
Nhưng hắn lại không thể nói ra những chuyện đã xảy ra vào đêm ấy, đối với bất kì ai cũng thể nói.
Tuy đồ đệ của hắn hận hắn, oán hắn, nhưng y cũng là người duy nhất trên đời này quan tâm đ ến sống chết của hắn, sao hắn có thể cam tâm để người cuối cùng này cũng ghét bỏ hắn?
Đồ đệ nói rằng làm việc phu thê khi đối phương không tình nguyện là một việc khiến người khác hết sức coi thường.
Đồ đệ của hắn, hận hắn, cũng kính hắn, hắn rất mãn nguyện, nhưng cũng nơm nớp lo sợ, tựa như đi trên băng mỏng, hắn vạn lần không muốn đồ đệ khinh miệt hắn.
Sóc Phong Thành đã ở trước mắt.
Đại ma đầu hít sâu một hơi, vững tâm tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ cần lấy được Nhẫn Hàn Diêm thì công lực khiếm khuyết của hắn có thể được hồi phục.
Trận chiến ba tháng sau, bất luật là sống hay chết, ít nhất hắn cũng sẽ không để lại dáng vẻ quá khó xem.
Thành chủ Sóc Phong Thành đã ngoài sáu mươi, dù cho võ công ông có mạnh thế nào, công dụng của Nhẫn Hàn Diêm có lớn ra sao, suy cho cùng thì ông cũng đã lớn tuổi rồi.
Thành chủ đứng trên thành cao, lặng lẽ quan sát về phía Trung Nguyên.
Hạ nhân đến đến báo: “Bẩm Thành chủ, Giao Nhân Châu, Lưu Quang Phiến, Sáo San Hô đều đã rơi vào tay Ma giáo, chỉ sợ chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đến Sóc Phong Thành.
”
Thành chủ hỏi: “Người tới là ai?”
Hạ nhân nói: “Giáo chủ Ma giáo Hoắc Lệ.
”
Thành chủ có chút thất thần: “Hả? Ngươi mới vừa nói Giáo chủ Ma giáo là ai?”
Hạ nhân run sợ quỳ rạp bò trên mặt đất: “Thành… Thành chủ… Giáo chủ Ma giáo, tên là… Hoắc Lệ.
”
Thành chủ không hề tức giận, cả đời này của ông đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh¹, ông giơ tay về phía hải đông thanh² trên bầu trời, hỏi: “Hoắc Kỳ Tình không đến sao?”
(1) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
(2) hải đông thanh: tên một loài chim ưng lớn
Hạ nhân run rẩy: “Thuộc… thuộc hạ phái người thăm dò ở Võ lâm minh, nghe Minh chủ võ lâm nói rằng Hoắc Kỳ Tình từ mười mấy năm trước… đã không còn lộ diện trước mặt nhân thế.
”
Thành chủ nhàn nhạt hỏi: “Hoắc Lệ kia đang làm gì?”
Hạ nhân nói: “Nội vụ của Ma giáo rất khó tra xét, thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”
Thành chủ nói: “Hoắc Kỳ Tình ẩn thân không lộ mặt, lại để một đứa con nuôi đi khắp nơi gây sự.
Bây giờ kế hoạch của hắn đã thành bảy, tám phần, Hoắc Lệ từ ngoài sáng mà đến, Hoắc Kỳ Tình đương nhiên là ẩn ở trong tối.
Truyền lệnh xuống, tăng mạnh đề phòng, một khi gặp phải người khả nghi thì lập tức bắt lại cho ta.
”
Hạ nhân thử thăm dò hỏi: “Thành chủ, Hoắc Kỳ Tình năm đó bị thương nặng, chưa chắc hắn sẽ đích thân đến…”
Thành chủ cười lạnh: “Tính tình của Hoắc Kỳ Tình như thế nào, nếu không tận mắt nhìn thấy ta chết, chỉ sợ ngàn năm sau hắn cũng phải tìm đến tính sổ.
”.
Ba tháng sau, y muốn cùng ân sư của y quyết chiến một trận sinh tử, chấm dứt ân oán tình thù suốt mười ba năm qua.
Đột nhiên, có một đoàn tử từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào nóc nhà mà rơi xuống, ngã đùng một cái trước mặt y.
Đồ đệ mở mắt ra nhìn thì thở dài, người đến là oan gia của y, chính là Thiếu chưởng môn Thanh Nhai Phái trước đây từng suýt chút nữa đâm chết y.
Thiếu chưởng môn mơ mơ màng màng từ giấc ngủ sâu, sau khi tỉnh lại cũng không biết là mình làm sao đến đây.
Ấn tượng sau cùng của nó là bản thân một mình khóc lóc bên trong phế tích của Thanh Nhai Phái, vừa khóc vừa tìm vũ khí và độc dược, chờ tên ma đầu kia tự mình tìm đến.
Trong lúc còn đang mơ hồ, đột nhiên nhìn thấy đồ đệ đang đứng trước mặt, nó sợ đến giật nảy mình, sau đó rút đao định đâm y một nhát: “Tại sao ngươi còn chưa chết!!!”
Đồ đệ khống chế tiểu đoàn tử đang phát điên, nói: “Cây đao dài ba tấc của ngươi thì đâm chết được ai!”
Tiểu đoàn tử tức giận giậm chân: “Không thể nào! Trên đao có bôi kịch độc Hận Ly Biệt của Thanh Nhai Phái ta! Thiên hạ không ai có thể giải được! Tại sao ngươi lại không chết!!!”
Đồ đệ sững sờ, y ngẩng đầu nhìn về phía tiểu thừa nhân vừa bước vào thư phòng.
Tiểu thừa nhân có chút ngơ ngác, cậu bưng cơm nước đến đứng trước cửa, cũng không hiểu tiểu đoàn tử đang làm ầm ĩ chuyện gì.
Lúc cậu nhặt được đồ đệ dưới chân núi Hoang Mộng, tuy ngực đồ đệ bị trúng một đao, trên người có một ít vết thương ngoài da, nhưng hoàn toàn không có dấu vết trúng độc, nội lực trong kinh mạch vô cùng dồi dào, như thể y vừa luyện thành một loại thần công nào đó.
Tiểu đoàn tử tức đến phát khóc: “Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!”
Nhưng nó vẫn chỉ là một đứa bé, khóc lóc một lúc đã mệt ngủ thiếp đi.
Đồ đệ sắp xếp ổn thỏa con thú nhỏ hung dữ này, cũng không tịch thu đao của tiểu đoàn tử, sau đó cùng tiểu thừa nhân bước ra khỏi cửa phòng nói chuyện: “Nhuận Bạch, ta trúng kịch độc, tại sao trước đó em chưa từng nhắc với ta?”
Tiểu thừa nhân lắp ba lắp bắp gọi: “Ta… ta… tướng công…”
Cậu không biết nên nói như thế nào, kỳ thực cậu cũng không biết gì cả.
Lúc trước cứu đồ đệ, cậu chỉ là thỉnh đại phu đến kiểm tra vết thương ngoài da, khâu vết thương lại, cho uống thêm một chút thuốc hạ sốt.
Còn kịch độc Hận Ly Biệt làm sao giải được, cậu căn bản không hề biết.
Trong lúc tiểu thừa nhân bối rối đến sắp khóc thì Minh chủ võ lâm đột nhiên đi đến: “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu thừa nhân cuống quýt quay đầu về phía cha cậu: “Phụ thân, Thiếu chủ may mắn sống sót của Thanh Nhai Phái đã tìm được đến Võ Lâm Minh, e rằng Giao Nhân Châu kia đã bị ma đầu cướp đi.
”
Minh chủ vỗ đùi: “Không được! Tứ đại Thần khí đã bị đoạt đi ba món, ma đầu này chắc chắn sẽ tàn sát đến Sóc Phong Thành!”
Đồ đệ biết.
Mười ba năm, hắn hiểu rất rõ tính tình của đại ma đầu.
Tứ đại Thần khí là chấp niệm một đời của đại ma đầu, nếu không đoạt được, hắn nhất định sẽ diệt môn đối phương.
Y vốn một lòng muốn giữ mạng cho đại ma đầu trong ba tháng còn lại, nhưng y cũng không thể nhìn nghĩa sĩ vô tội của võ lâm Trung Nguyên hi sinh oan uổng.
Chẳng lẽ Sóc Phong Thành sắp dẫm vào vết xe đổ của Thiên Vân Môn, toàn bộ đều chôn vùi trong tay đại ma đầu kia sao?
Ba tháng… ba tháng…
Y không đành lòng, muốn lưu lại cho đối phương ba tháng sống sót, nhưng đại ma đầu kia có nể tình hắn đâu?
Mà thôi, bỏ đi.
Vốn là thâm thù đại hận không chết không thôi, y cố gắng những điều này cũng có ý nghĩa gì đâu?
Thiên Vân Môn và Thanh Nhai Phái đều đã bị ma giáo tiêu diệt, chỉ vì tư dục của riêng hắn mà đã uổng mạng bao nhiêu người vô tội.
Y làm sao có thể lại nhẹ dạ, làm sao có thể… Nhưng chỉ cần nhìn thấy đôi mắt của đại ma đầu, y lại như người mất hồn, không chỉ không xuống tay được, thậm chí ngay cả một câu nặng lời y cũng không thể nói ra, tựa như ma xui quỷ khiến, chỉ có thể thuận theo.
Trước mặt đại ma đầu, y thật giống như một con chó.
Đồ đệ nắm chặt kiếm trong tay.
Kiếm pháp của y là do đại ma đầu dạy, nhưng hắn… nhưng cuối cùng thì y vẫn nhớ kiếm pháp Thiên Vân Môn từng mang dáng vẻ oai phong lẫm liệt thế nào.
Đó mới là thế giới mà y thuộc về.
Đồ đệ gọi theo tiếng bước chân vội vã của Minh chủ, nói: “Phụ thân, ta sẽ cùng mọi người đi Sóc Phong Thành.
”
Minh chủ trầm ngâm một lát, thở dài: “Nghị nhi, vi phụ biết con ở Ma giáo quá lâu, trong lòng không tránh khỏi có chút tình nghĩa, tình huống như vậy, làm sao vi phụ có thể cam lòng làm khó con?”
Đồ đệ nói: “Phụ thân, hãy để con đi cùng người, hơn trăm mạng người của Thiên Vân Môn, con muốn đích thân đòi lại từng mạng từ đại ma đầu!”
Minh chủ vui mừng nở nụ cười: “Được, đây mới là con rể của Võ lâm minh chủ ta, đi, chúng ta đi Sóc Phong Thành trợ giúp Thành chủ một tay!”
Vùng ngoại ô phía xa nước Tần, phía tây cát vàng mênh mông, phía đông tuyết lớn phủ kín.
Sóc Phong Thành nằm tại giao của hai vùng, một bên gió tuyết, một bên cát phủ.
Đại ma đầu cảm thấy hơi lạnh, hắn tìm một hộ săn bắn vùng ngoại ô, mua một cái áo khoác lông cừu khoác lên người, sau đó đón gió cát sương tuyết đi về tòa cô thành* ở nơi xa xa.
*cô thành: tòa thành bị cô lập
Cái lạnh của gió tuyết không hề thấu xương, nhưng trong lòng đại ma đầu lại vô cùng bất an.
So với tu vi hiện tại của hắn, sao cơn gió này có thể khiến hắn lạnh đến như vậy?
Rốt cuộc võ công của hắn xảy ra vấn đề gì, sao hắn có thể thương tổn đến mức này?
Hết thảy… hết thảy đều là bắt đầu từ cái đêm hắn dùng thân thể chính mình giúp đồ đệ giải độc.
Nhưng hắn lại không thể nói ra những chuyện đã xảy ra vào đêm ấy, đối với bất kì ai cũng thể nói.
Tuy đồ đệ của hắn hận hắn, oán hắn, nhưng y cũng là người duy nhất trên đời này quan tâm đ ến sống chết của hắn, sao hắn có thể cam tâm để người cuối cùng này cũng ghét bỏ hắn?
Đồ đệ nói rằng làm việc phu thê khi đối phương không tình nguyện là một việc khiến người khác hết sức coi thường.
Đồ đệ của hắn, hận hắn, cũng kính hắn, hắn rất mãn nguyện, nhưng cũng nơm nớp lo sợ, tựa như đi trên băng mỏng, hắn vạn lần không muốn đồ đệ khinh miệt hắn.
Sóc Phong Thành đã ở trước mắt.
Đại ma đầu hít sâu một hơi, vững tâm tiếp tục bước về phía trước.
Chỉ cần lấy được Nhẫn Hàn Diêm thì công lực khiếm khuyết của hắn có thể được hồi phục.
Trận chiến ba tháng sau, bất luật là sống hay chết, ít nhất hắn cũng sẽ không để lại dáng vẻ quá khó xem.
Thành chủ Sóc Phong Thành đã ngoài sáu mươi, dù cho võ công ông có mạnh thế nào, công dụng của Nhẫn Hàn Diêm có lớn ra sao, suy cho cùng thì ông cũng đã lớn tuổi rồi.
Thành chủ đứng trên thành cao, lặng lẽ quan sát về phía Trung Nguyên.
Hạ nhân đến đến báo: “Bẩm Thành chủ, Giao Nhân Châu, Lưu Quang Phiến, Sáo San Hô đều đã rơi vào tay Ma giáo, chỉ sợ chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ đến Sóc Phong Thành.
”
Thành chủ hỏi: “Người tới là ai?”
Hạ nhân nói: “Giáo chủ Ma giáo Hoắc Lệ.
”
Thành chủ có chút thất thần: “Hả? Ngươi mới vừa nói Giáo chủ Ma giáo là ai?”
Hạ nhân run sợ quỳ rạp bò trên mặt đất: “Thành… Thành chủ… Giáo chủ Ma giáo, tên là… Hoắc Lệ.
”
Thành chủ không hề tức giận, cả đời này của ông đều là dáng vẻ vân đạm phong khinh¹, ông giơ tay về phía hải đông thanh² trên bầu trời, hỏi: “Hoắc Kỳ Tình không đến sao?”
(1) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
(2) hải đông thanh: tên một loài chim ưng lớn
Hạ nhân run rẩy: “Thuộc… thuộc hạ phái người thăm dò ở Võ lâm minh, nghe Minh chủ võ lâm nói rằng Hoắc Kỳ Tình từ mười mấy năm trước… đã không còn lộ diện trước mặt nhân thế.
”
Thành chủ nhàn nhạt hỏi: “Hoắc Lệ kia đang làm gì?”
Hạ nhân nói: “Nội vụ của Ma giáo rất khó tra xét, thuộc hạ sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”
Thành chủ nói: “Hoắc Kỳ Tình ẩn thân không lộ mặt, lại để một đứa con nuôi đi khắp nơi gây sự.
Bây giờ kế hoạch của hắn đã thành bảy, tám phần, Hoắc Lệ từ ngoài sáng mà đến, Hoắc Kỳ Tình đương nhiên là ẩn ở trong tối.
Truyền lệnh xuống, tăng mạnh đề phòng, một khi gặp phải người khả nghi thì lập tức bắt lại cho ta.
”
Hạ nhân thử thăm dò hỏi: “Thành chủ, Hoắc Kỳ Tình năm đó bị thương nặng, chưa chắc hắn sẽ đích thân đến…”
Thành chủ cười lạnh: “Tính tình của Hoắc Kỳ Tình như thế nào, nếu không tận mắt nhìn thấy ta chết, chỉ sợ ngàn năm sau hắn cũng phải tìm đến tính sổ.
”.
Danh sách chương