Những ban thưởng mà Hoắc Khứ Bệnh hờ hững gọi là “quyền lực phú quý” lại khiến toàn bộ văn võ trong triều và thiên hạ chấn động. Chỉ một chiến dịch lần này, Lưu Triệt lại ban thưởng cho hắn năm ngàn tám trăm hộ thực ấp nữa.
Đấy mới chỉ là khởi đầu, quan trọng hơn là các tướng lĩnh cùng xuất binh với Hoắc Khứ Bệnh đều được phong thưởng:
Hữu Bắc Bình thái thú Lộ Bác Đức thuộc hạ của Phiêu Kỵ tướng quân, đi theo Phiêu Kỵ tướng quân đến núi Đào Dư, thưởng một ngàn sáu trăm hộ, phong tước Phù Li hầu.
Bắc Địa Đô Uất Hình San theo Phiêu Kỵ tướng quân bắt được tiểu vương Hung Nô, thưởng một ngàn hai trăm hộ, phong tước Nghĩa Dương hầu.
Các hàng tướng Hung Nô bao gồm Phúc Lục Chi, Y Tức Hiên đi theo Phiêu Kỵ tướng quân tấn công Hung Nô có công, thưởng Phúc Lục Chi một ngàn ba trăm hộ, phong tước Tráng hầu, thưởng Y Tức Hiên một ngàn tám trăm hộ, phong tước Chúng Lợi hầu.
Tùng Phiêu hầu Triệu Phá Nô và Xương Võ hầu Triệu An Kê theo phò tá Hoắc Khứ Bệnh bấy nay, mỗi người được ban ba trăm hộ.
Hiệu úy Lý Cảm cướp được quân kỳ và trống trận của Hung Nô, phong tước Quan Nội hầu, ban thưởng hai trăm hộ thực ấp.
Hiệu úy Từ Tự Vi được phong tước Đại Xa trưởng.
Ngoài mấy người được phong hầu phong tước này, rất đông binh sĩ thuộc hạ của Phiêu Kỵ tướng quân được làm quan hoặc lĩnh thưởng.
Số võ tướng được phong hầu trong triều chỉ có vài người, mà phân nửa đã là người dưới trướng Hoắc Khứ Bệnh, trừ Lý Cảm vẫn chưa thể rạch ròi thái độ, những người khác nhờ vào sinh ra tử trên chiến trường bao lần, nên tình đồng đội với Hung Nô, mang nặng ơn tri ngộ với Hoắc Khứ Bệnh, lại thêm cảm phục sự hào hùng của hắn, gần như bảo gì nghe nấy, loại tình cảm nảy sinh trong sống chết của những đấng nam nhi hào khí xông mây này không phải người bình thường có thể giải thích được, mà đám văn nhân trên triều cũng không thể thấm thía được.
Chức vị Đại tư mã[1] từ nhà Tần đến nhà Hán đều chỉ do một người đảm nhiệm, nhưng Lưu Triệt vì muốn thực sự phân hóa quyền lực của Vệ Thanh, đã đặc biệt thiết lập thêm một tư mã nữa, hạ lệnh cho cả Đại tướng quân và Phiêu Kỵ tướng quân đảm nhiệm chức Đại tư mã, hơn nữa tuân theo pháp lệnh, nâng bậc quan và bổng lộc của Phiêu Kỵ tướng quân lên ngang hàng với Đại tướng quân. Đến giờ, thế lực của Hoắc Khứ Bệnh trong quân đội đã lấn át hoạt động nhiều năm trong quân đội của Vệ Thanh, hai chữ “Phiêu Kỵ” vốn bình thường, nay vì Hoắc Khứ Bệnh mà trở thành đại từ đồng nghĩa với tôn quý và dũng mãnh.
[1] Tức tổng tư lệnh.
Thật ra, Lưu Triệt tuy là dượng của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng lại hiểu hắn hơn nhiều so với Vệ Tử Phu dì hắn. Lưu Triệt đứng ở vị trí tối thượng, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nhưng ở một mức độ nhất định ông ta hiểu Hoắc Khứ Bệnh là người thuộc về chiến trường chứ không thuộc về chính trị triều đình. Hoắc Khứ Bệnh vĩnh viễn sẽ không vì quyền lực phú quý mà lập bè lũ xu nịnh. Hắn có thể vì việc truy đánh Hung Nô mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng trong việc giao thiệp xã giao trên triều đình, hắn đến nói chuyên cũng không màng, chẳng thà một thân một mình trầm lặng ít nói, và cũng rất khinh miệt việc nói mấy lời hỏi thăm lẫn làm quen. Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh, Vệ Thanh sẽ vì quyền lợi và an nguy của gia tộc ngấm ngầm chịu đựng không lên tiếng, thậm chí còn dâng tặng vàng cho Lý phu nhân để biểu thị lòng tốt, khéo léo xử lý các quan hệ thiệt hơn xung quanh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối sẽ không làm thế, cho nên so sánh với Vệ Thanh kín đáo, Lưu Triệt đương nhiên sẵn lòng tin tưởng Hoắc Khứ Bệnh hơn.
Trên thực tế, Khứ Bệnh hiểu rất rõ các thủ đoạn giao tế trên triều đình, chỉ là bản thân khinh thường không màng đến. Nhưng cũng chính vì sự thấu hiểu rành mạch của hắn, hắn tự có nguyên tắc hành sự của mình, kể cả người khôn khéo nhất gặp Khứ Bệnh cũng không giở được thủ đoạn mánh khóe gì với hắn. Lý Cảm là một ví dụ, nghĩ trăm phương ngàn mưu kế nhằm vào Hoắc Khứ Bệnh đều trượt mục tiêu, không những thế còn tự rước rắc rối vào thân.
Vì thái độ kìm hãm Vệ Thanh và thiên vị Hoắc Khứ Bệnh rõ ràng của Lưu Triệt, trước cổng phủ Vệ Thanh Đại tướng quân dần dần vắng vẻ, còn trước phủ Hoắc Khứ Bệnh lại càng ngày càng náo nhiệt.
Môn khách của Vệ Thanh chạy sang làm thân với Hoắc Khứ Bệnh, không ngờ lại được Hoắc Khứ Bệnh ban thưởng, khiến cho đám người kéo bè kết phái với Vệ Thanh dao động, rồi kẻ công khai người lén lút chuyển sang Hoắc Khứ Bệnh. Môn khách Nhậm An góp ý với Vệ Thanh nên trừng trị những kẻ đã phản bội mình, Vệ Thanh cười nhạt nói: “Đi và ở lại tùy ý, hà tất phải gò ép?”
Thái độ mở rộng cửa của Hoắc Khứ Bệnh và thái độ đi lại tùy ý của Vệ Thanh khiến cho môn khách nhà Vệ Thanh đều lũ lượt bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Nhậm An.
Không biết trong lòng Vệ Thanh rốt cuộc nghĩ gì về Hoắc Khứ Bệnh, cũng không biết ông ta có hiểu nỗi khổ tâm và bất lực của Hoắc Khứ Bệnh hay không mà ngoài mặt vẫn đối xử với Hoắc Khứ Bệnh như bình thường, nhưng con trai cả của Vệ Thanh là Vệ Kháng lại cực kỳ bất mãn với Hoắc Khứ Bệnh, nghe đồn đã từng tranh cãi với Vệ Thanh vì chuyện này. Nếu tình cờ gặp Hoắc Khứ Bệnh mà xung quanh không có trưởng bối quyền uy nào của gia tộc, Vệ Khánh thường giả tảng không nhìn thấy, không hành lễ, không chào hỏi. Hoắc Khứ Bệnh cũng phản ứng cực kỳ đơn giản, ngươi chưa nhìn thấy ta, ta dĩ nhiên cũng chưa nhìn thấy ngươi, hai huynh đệ bắt đầu giống người ngoài!
* * *
Nghe tin tôi bình phục, thương cho lòng nhớ con của người mẹ, hoàng hậu nương nương bèn cố ý bày tiệc, triệu tôi vào dự, nhân đó thăm con.
Mặc dù tôi đã sinh con cho Khứ Bệnh, nhưng thân phận vẫn không rõ ràng. Hoàng hậu vốn muốn đặt một chỗ khác cho tôi, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không kiêng nể gì, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, thờ ơ nói: “Ngọc nhi và thần ngồi cùng một chỗ.”
Vân di chực lên tiếng, nhưng Vệ hoàng hậu chỉ cười, dịu giọng dặn dò: “Kê thêm một chỗ nữa bên cạnh bàn của Khứ Bệnh.”
Tôi vốn đang cân nhắc việc giữ thể diện, nhưng cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên cảm thấy chuyện có thể diện hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là chúng tôi đang nắm tay nhau. Khứ Bệnh đã không yên tâm về an nguy của tôi, phải ngồi cùng một chỗ mới có thể an lòng, tôi việc gì phải vì mấy người này mà phũ phàng phụ tấm lòng của Khứ Bệnh? Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, đi qua ánh mắt chăm chú của đám đông, tôi thản nhiên nghênh đón đủ mọi loại ánh nhìn. Vì người đàn ông đang nắm tay tôi, vẻ mặt bọn họ thế nào cũng không thể làm giảm hạnh phúc trong lòng tôi, cũng không thể khiến tôi cúi đầu trốn tránh
Hoắc Khứ Bệnh dẫn tôi ngồi xuống xong, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, một người xưa nay cẩn thận dè dặt nơi cung cấm, lần này lại không nói câu gì, một lòng theo hắn, tùy hắn ứng xử. Tôi lén nhăn mặt trêu, hắn lắc đầu mỉm cười, ánh ngạc nhiên trong mắt biến thành cưng nựng.
Nhũ mẫu ôm đứa bé ra, chầm chậm đi về phía chúng tôi.
Hoắc Khứ Bệnh ngoài mặt trấn tĩnh tự nhiên, nhưng tôi cảm thấy bàn tay hắn khẽ run lên. Lòng tôi cũng dậy lên một cảm giác kỳ lạ, không có nhớ nhung khát vọng, chỉ thấy hổ thẹn áy náy, thậm chí còn thấy thôi thúc muốn bỏ chạy, đôi mắt một mực không dám nhìn đứa bé.
Lúc nãy gặp tôi và Hoắc Khứ Bệnh, Lý Nghiên đã nhìn chúng tôi bằng đôi mắt lạnh băng, lúc này khóe miệng lại khẽ nhếch lên, cười nhìn chúng tôi.
Tôi bỗng giật thót, có bao nhiêu đôi mắt đang công khai hoặc ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của tôi? Ngày ấy đã vì đứa con của mình âm thầm lựa chọn con đường này, cho nên lúc này không phải thời khắc tôi bộc lộ sự áy náy.
Tôi buộc mình đến nhìn đứa bé sơ sinh trong lòng nhũ mẫu. Nói ra thật lạ, lúc nhìn thấy đôi mắt đen thẫm ngây thơ của đứa bé, lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác chua xót, tự nhiên muốn đến ôm lấy nó, bao nhiêu cảm xúc hòa lẫn vào nhau, đôi tay tôi khẽ run lên, nhũ mẫu thấy bộ dạng của tôi, chần chừ không dám đưa đứa bé ra. Đứa bé chăm chăm nhìn tôi bằng đôi mắt to đen long lanh, chợt cười “hì” một tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của đứa bé, tôi không nhịn được nữa, nhớ nhung đan xen với áy náy, buồn bực hòa lẫn với đau lòng, mắt chợt nhòa lệ, bảo bối của tôi, có phải bây giờ con cũng đang cười thế này?
Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy đứa bé, bàn tay quen nắm cương ngựa và cung tên lại cẩn thận mà vụng về, đứa bé bật khóc oa oa, nhũ mẫu vội đỡ lại đứa bé dỗ dành, Vệ hoàng hậu nhìn chúng tôi vẻ thông cảm, rồi dặn nhũ mẫu: “Bế Thiện Nhi đi trước đi.” Đoạn lại nói với chúng tôi: “Để tâm trạng bình tĩnh hơn rồi sẽ cho hai người vào thăm riêng. Bệ hạ còn thương Thiện nhi hơn cả Cứ nhi, may mà Cứ nhi cũng rất yêu đê đệ, nếu không bản cung sợ rằng Cứ nhi sẽ ghen tị việc bệ hạ thiên vị đấy!”
Câu nói khiến mọi người có mặt đều cười, ai cũng ngưỡng mộ, người khen thái tử nhân hậu, người chúc mừng Vệ Thiếu Nhi, Vệ Thiếu Nhi có vẻ đắc ý, tủm tỉm cười. Tôi và Hoắc Khứ Bệnh đều ngồi trầm lặng.
Lý Nghiên nhoẻn miệng cười thỏa mãn.
Hoàng hậu thấy tôi và Hoắc Khứ Bệnh như thế, bèn sai cung nhân dẫn chúng tôi đi thăm đứa bé.
Nhũ mẫu hành lễ với chúng tôi, thấp giọng nói: “Vừa mới ngủ rồi ạ.”
Hoắc Thiện đang ngậm ngón cái ngủ ngon lành, thi thoảng lại “chụt chụt” một tiếng. Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống thảm, vừa chầm chậm đẩy nôi, vừa lặng lẽ nhìn đứa bé. Cho dù tôn quý cao sang thế nào, cũng không thể gạt bỏ sự thật rằng con trai của hắn đang là con tin. Khứ Bệnh khẽ nói: “Trong phòng này có bày thêm bao nhiêu vàng bạc đá quý cũng chẳng có ý nghĩa gì với đứa bé, thứ nó muốn chỉ là vòng tay của mẹ mình.”
Tôi thấy Khứ Bệnh như thế, lòng nặng như đeo đá, không nén được nữa, toan nói sự thật cho hắn biết, vừa lúc đảo mắt quan sát xung quanh, lại liếc thấy Lý Nghiên đứng ngoài cửa sổ nhìn chỗ chúng tôi, bắt gặp ánh mắt tôi, nàng ta nhướn lông mày, nhếch miệng cười lắc lắc đầu, thong thả rời đi.
Thấy Khứ Bệnh vẫn đăm đăm nhìn đứa bé đến thất thần, tôi nhẹ nhàng lùi ra ngoài.
Hình như đoán được tôi sẽ ra tìm, Lý Nghiên đã yên lặng đứng đợi ở một góc. Tôi còn chưa mở miệng, nàng ta đã hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Tôi thật không nghĩ ra trong tình hình này, phải ứng xử thế nào mới là bình thường, đành giữ thái độ kín bưng, nhìn nàng ta.
“Kim Ngọc, từ giờ trở đi, ngày nào Hoắc Thiện còn ở trong cung, ngày ấy ngươi còn không thể mỉm cười. Ngươi phải ngày ngày lo lắng cho nó. Đứa bé này và phụ thân nó giống nhau, có duyên với bệ hạ, bây giờ là bảo vật được bệ hạ yêu thương, không có ai dám làm gì với nó, có điều trẻ con dễ xảy ra chuyện, hôm nay vấp ngã, ngày mai rơi xuống hồ, chân tay bị thương là chuyện thường. Đến lúc đó, dù bệ hạ có tức giận, cũng chỉ đến giết tên cung nhân chăm sóc không chu đáo là cùng.”
Nếu không phải tại Lý Nghiên, có lẽ tôi có thể được gả cho Khứ Bệnh. Nếu không phải tại Lý Nghiên, chưa chắc Lưu Triệt đã muốn đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng. Nếu không phải tại Lý Nghiên, tôi không việc gì phải dùng đến hạ sách này, sẵn sàng chịu rủi ro đánh mất con thơ, đi một vòng ấy cũng đều tại Lý Nghiên, còn cả việc tự trách mình của Khứ Bệnh bây giờ nữa…
Lý Nghiên cười vô cùng đắc ý, cười đến nỗi quên cả hình tượng, khoảnh khắc này nàng ta không giống một Lý Nghiên hành sự cẩn thận từng bước nữa, mà chỉ là một kẻ bị cung đình làm cho méo mó, ôm lòng oán hận vận mệnh, một cô gái giận cá chém thớt mà thôi. Nếu thấy tôi sống khổ sở, thì nàng ta cũng sẽ bớt nỗi oán hận vì bản thân đã không được sống cuộc sống bình thường.
Bao căm hận tích trữ lâu ngày trong lòng bỗng dưng bùng nổ, tôi bèn lao người đến trước mặt nàng ta, khum tay bóp cổ nàng ta.
Năm ngón tay tôi siết mạnh, Lý Nghiên tái mét mặt, bật ho, nhưng vẫn cười nói: “Ta quên mất ngươi biết võ công nhỉ! Nhưng đây không phải thảo nguyên đại mạc, để ngươi làm gì thì làm! Ngươi dám không? Hậu quả ngươi gánh vác nổi chắc?”
Hoá ra không phải chỉ mình nàng ta điên, mà tôi cũng sắp bị ép đến phát điên lên rồi.
Tôi hít vào thở ra mấy hơi thật sâu, chầm chậm buông tay, mỉm cười hành lễ: “Xin nương nương lượng thứ dân nữ nhất thời quá xúc động.”
Tôi đưa tay ra chỉnh xiêm áo giúp Lý Nghiên, hạ giọng nói thật nhỏ: “Lý nương nương, ta và Khứ Bệnh đều không phải người nhân từ mềm lòng, nếu Thiệu nhi mất một sợi tóc, ta muốn một ngàn người Lâu Lan chết, nếu Thiệu nhi bị ngã xuống đâu, ta muốn một vạn người Lâu Lan chết, nếu có bất trắc gì, ta nhất định sẽ đem toàn bộ Lâu Lan… chôn cất theo!”
Lý Nghiên rùng mình nhìn tôi, chực mở miệng nói, tôi lại dém gọn tóc tơ bên mái giúp nàng ta, tiện tay vuốt nhẹ gò má nàng, dịu dàng nói: “Ngươi không phải lo, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi, vĩnh viễn không tiết lộ, cùng lắm ta chỉ hủy diệt Lâu Lan thôi. Trong tay Khứ Bệnh nắm trọng binh, chỉ cần lúc đánh trận, lạc đường một lát, tìm cách đi qua Lâu Lan, tìm đại một lý do giết chết vài nghìn người Lâu Lan, bệ hạ căn bản sẽ không để tâm. Ấy! Không biết Lâu Lan có tổng cộng bao nhiêu người dân? Thậm chí ta có thể tạo ra chuyện khiến Lâu Lan không tuân theo bệ hạ nữa, kích động khiến bệ hạ cực kỳ phẫn nộ, Đại Hán sẽ ra tay một lần tiêu diệt sạch Lâu Lan.”
Lý Nghiên trợn to hai mắt: “Ngươi không làm được.”
Lên tiếng phản bác nhưng rõ ràng trong lòng không chắc chắn. Tôi không nói một lời, chỉ cười tươi rói lùi lại vài bước, nhìn nàng ta. Lý Nghiên thấy vẻ mặt của tôi, chính bản thân cũng không tin được lời nói của mình nữa.
Quan sát nét mặt nàng ta, tôi biết lời đe dọa đã công hiệu, liền khom người hành lễ, quay gót rời đi. Thiện nhi, đây là chút việc nhỏ mà người mẹ này có thể làm để vớt vát chút áy náy với con.
Từ đằng sau, Lý Nghiên bỗng bật cười, gằn giọng nói từng chữ một: “Kim Ngọc, ngươi giỏi lắm…”
Tôi không quay đầu lại, giữa tôi và nàng ta đã không còn gì để nói.
* * *
Từ hoàng cung trở về, Khứ Bệnh ngồi trước sa bàn, ngồi suốt cả một buổi tối. Tôi cứ tưởng hắn đang bài binh bố trận, mượn thế trận đánh nhau trong đầu để giải quyết nỗi lo lắng bực bội trong lòng, nên cũng không làm phiền hắn, cho hắn không gian riêng để hóa giải một số chuyện.
Đến lúc sắp đi ngủ, lại gần liếc xem thì chỉ thấy trên sa bàn một chữ “Thiện” nằm giữa cát. Thấy tôi nhìn sa bàn đến thất thần, hắn ngẩng đầu lên cười, mắt lấp lánh, kéo tôi vào lòng: “Ngọc nhi, mặc kệ bệ hạ nghĩ gì, ta cũng nhất định sẽ đem con về bên nàng.”
Tôi giật mình, vội vã nói: “Bây giờ cục diện trong triều rất phức tạp, bứt dây động rừng, hoàng hậu nương nương và Vệ đại tướng quân tuyệt đối không để chàng kháng nghị bệ hạ đâu.”
Cái chết của Lý Quảng đã đẩy mạnh mâu thuẫn giữa ngoại thích Vệ thị và phe thế gia do Lý thị đứng đầu. Đám văn quan như Tư Mã Thiên lũ lượt đứng về phía Lý thị, bài xích dữ dội phe cánh ngoại thích của Vệ thị. Lại thêm dân chúng xưa nay vẫn yêu mến Lý Quảng tướng quân, thành ra cái chết thảm của Lý Quảng khiến đây đó bắt đầu có tiếng dị nghị Vệ Thanh. Lý Nghiên và các phi tần khác trong cung làm sao bỏ qua cơ hội này được? Dĩ nhiên trước hết phải liên thủ lật đổ lực lượng kiên cố nhất là Vệ thị rồi mới tính đến chuyện khác. Các thế lực muốn lật đổ thái tử trong triều cho dù hiện giờ đối địch hay tương lai mới trở thành kẻ thù, trước mắt cứ vì mục đích chung mà dần dần tụ tập lại với nhau đã.
Em họ của Lý Quảng là Lý Thái, hiện giữ chức thừa tướng, đứng đầu bá quan, năm xưa nhờ lập chiến công mà được phong hầu, cũng có uy tín trong quân đội. Từ khi Lý Quảng tự sát, ông ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, gắng sức kiểm soát con cháu Lý gia, nhưng càng lạnh nhạt lại càng khiến người ta sợ hãi.
Trước một trận phong ba, không khí càng bình lặng thì sức tàn phá về sau càng dữ dội.
Vệ Tử Phu ngày nay không còn là người đàn bà được sủng ái, Vệ Thanh cũng không còn là trang nam nhi hào hùng mạnh mẽ được hoàng đế tín nhiệm như năm nào. Mặc dù Vệ Tử Phu ở ngôi hoàng hậu tôn quý, nhưng trong cung này, ai mà không biết Lý Nghiên mới là bảo bối của hoàng đế, mặc dù Vệ Thanh là đại tướng quân, nhưng bá quan trong triều cũng đều nhận ra hoàng đế đang áp chế và phân chia thế lực của ông ta bằng cách dựa vào Hoắc Khứ Bệnh.
Hiện giờ trong triều đình này, người độc lai độc vãng, không bè không cánh, nhưng lại được sủng ái cùng cực, quyền nghiêng thiên hạ như Hoắc Khứ Bệnh nghiễm nhiên trở thành tâm bão giữa Vệ thị và các phe phái khác. Vệ thị quan sát thái độ của hắn, các thế lực khác cũng theo dõi thái độ của hắn.
Nếu hắn không thể giữ thế trung lập, thì chỉ cần bất cẩn một chút thôi, phe cánh hai bên sẽ tìm cách bóp nát hắn. Âm mưu hãm hại của các thế lực khác không đáng sợ, nhưng Vệ thị vì muốn thoát khỏi việc Lưu Triệt dựa vào Hoắc Khứ Bệnh để đàn áp Vệ Thanh mà mưu toàn hãm hại hắn, thì hắn phải đón nhận thế nào? Bầu nhiệt huyết ẩn dưới vẻ trầm mặc ít nói và lạnh lùng điềm tĩnh ấy, Vệ thị hiểu được mấy phần? Cũng có thể họ quá say sưa với việc đấu đá lẫn nhau, nên căn bản không thể hiểu được, chỉ là đám người thiển cận mà thôi.
Hoắc Khứ Bệnh nghe tôi nói vậy, nhất thời không hiểu vì sao tôi lại quan tâm đến suy nghĩ của Vệ thị đến thế, vô cùng thắc mắc, sau hiểu ra nỗi lo của tôi, ánh mắt hắn lóe lên nỗi bi thương nặng nề, rồi bình tĩnh lại, cuối cùng mỉm cười ấm áp, ôm chặt lấy tôi: “Ngọc nhi ngốc, không phải lo cho ta, ta sẽ bảo vệ nàng và con cả đời, sao mà có thể dễ dàng bị người ta mưu toan hãm hại được?”
Ngoài rèm khẽ vọng vào một âm thanh rất nhẹ, Hoắc Khứ Bệnh có lẽ vì đang đặt toàn bộ tâm tư lên người tôi, hoặc hắn tin tưởng Trần thúc, tin tưởng người nhà của mình, tính cảnh giác không cao như ở trên chiến trường, cho nên không hề nghe thấy.
Mãi một lúc sau, Khinh Vũ mới bưng khay trà từ ngoài rèm đi vào, mặt ửng đỏ, không dám nhìn chúng tôi đang ôm nhau ngồi đấy, cúi đầu rất thấp cung kính đặt hoa quả lên bàn xong, lập tức khom người lùi ra.
Hoắc Khứ Bệnh từ đầu đến cuối không hề nhìn Khinh Vũ, còn tôi thì cười cười liếc chân cô. Hay cho cái tên “khinh vũ”, thì ra không chỉ là dáng múa uyển chuyển mà còn là “võ công nhẹ nhàng”. Trong phủ này có bao nhiêu người giống cô?
Tôi choàng hai tay ôm cổ Khứ Bệnh, hôn lên môi hắn. Từ lúc hắn quay về, chúng tôi tuy ở cùng nhau nhiều tháng, nhưng vì tôi đau ốm, hắn vẫn luôn kiềm chế khao khát của mình, lúc này bị tôi chủ động trêu chọc, không kiểm soát được nữa, hắn vừa hôn tới tấp vừa bế tôi vào phòng.
Vừa đổ xuống giường, thân thể chúng tôi liền quấn lấy nhau, đúng ra tôi chỉ định đóng kịch cho người khác xem, để vào phòng thì hai người có thể nói chuyện riêng, nhưng lúc này hắn cũng kích thích được tôi, làm tôi thở dốc, ý loạn tình mê.
Khứ Bệnh bỗng cử động chậm lại, tì tay nhổm mình dậy, lom lom ngắm tôi một lúc lâu rồi hôn xuống trán và lướt dần xuống theo gò má, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn nhớ nàng…”
Tôi quàng hai tay quanh người hắn, hai tấm thân dính chặt vào nhau. Có lẽ hắn vốn không muốn sung sướng một mình nên làm chậm lại, để tôi cũng được khoan khoái, nhưng bị tôi trêu ghẹo như thế, không sao nhẫn nại thêm được, thốt một tiếng “Ngọc nhi” rồi tách hai chân tôi ra…
“Khứ Bệnh, Thiện nhi không phải là con của chúng ta.” Tôi kề miệng lại bên tai hắn, tiếng vo ve như muỗi kêu.
Khứ Bệnh bỗng cứng đờ người, trừng trừng nhìn tôi, nước mắt trào ra ngập mi tôi, tôi vội ôm lấy hắn: “Thiếp xin lỗi, thiếp không thể chịu được việc để con vào cung, nên đã cầu xin Cửu gia tìm một cô nhi thể chất yếu ớt đánh tráo với con của chúng ta. Thiếp không muốn lừa chàng, nhưng thiếp nghĩ đến việc chàng thường vào cung, mọi người đều theo dõi chàng, sợ sẽ nhìn ra sơ hở, thật ra thiếp muốn nói mấy lần rồi, nhưng luôn vì…”
Thấy vẻ mặt hắn chuyển sang tái xanh, giọng tôi dần dần nhỏ lại, bao lời giải thích đều nuốt vào bụng, chuyện này sai ở phần tôi, việc gì phải ngụy biện thêm?
Nước mắt cứ thế ầng ậng đầy tròng mắt, tôi ra sức mở to hai mắt không muốn để nó rơi ra. Ngực Khứ Bệnh phập phồng dữ dội, tôi đang nghĩ nếu tức giận quá liệu hắn có quay mình bỏ đi luôn không, nên rụt rè buông hắn ra, nhưng rồi lại không cam tâm, bèn túm chặt lấy chiếc áo dài hắn đã cởi tuột xuống đang mắc ở hông.
Hắn chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, nói từng chữ một: “Ta rất tức giận, nhưng không phải giận nàng lừa ta. Cho dù nàng lừa ta thế nào đi nữa, ta cũng tin rằng nàng chỉ vì muốn tốt cho tất cả. Chỉ là mưu kế quyền biến, ta làm sao mà không hiểu, không thông cảm? Nhưng ta giận nàng mạo hiểm tính mạng của bản thân. Nàng nói xem, nàng sinh con mà có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu không chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ cho việc sinh non ấy, làm sao có thể tránh được tai mắt của người trong cung?”
Tôi vốn đã chuẩn bị chịu đựng lời trách cứ của hắn, nhưng không ngờ hắn tin tưởng tôi đến thế, nổi giận không phải vì tôi lừa dối. Nước mắt kìm giữ lúc này đồng loạt ùa ra, tôi ôm chầm lấy hắn, nức nở nói: “Sau này sẽ không làm thế, sau này sẽ không thế nữa…”
Khứ Bệnh vung nắm tay đấm mạnh xuống giường, vẫn bừng bừng tức giận, nhưng giọng nói đã dịu đi: “Gã Mạnh Cửu này, sao hắn lại nghe lời nàng như vậy? Dám cho phép nàng mạo hiểm ghê gớm như thế? Con ở chỗ hắn ư? Có khỏe không?”
Tôi nghẹn ngào: “Ừ, đã đưa ra khỏi Trường An, thu xếp ổn định ở nơi an toàn nhất. Mặc dù sinh non hai tháng, nhưng rất khỏe khoắn vui vẻ, không yếu ớt như Thiện nhi trong cung.”
Hắn luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc nữa, tuy ta trách nàng, nhưng còn trách bản thân nhiều hơn. Ta đã thề trước mộ cha nàng là sẽ chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng phải chịu oan ức tủi thân, nhưng từ khi mang nàng quay lại Trường An, lại luôn làm nàng phải chịu ấm ức. Chuyện này xảy ra là do ta, vậy mà ta lại không ở bên cạnh nàng, khiến nàng phải một thân một mình đối mặt với tất cả.”
Hắn càng nói, nước mắt tôi càng giàn giụa. “Ngọc nhi ngoan, đừng khóc nữa, ta không tức giận nữa, nhưng Ngọc nhi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể mạo hiểm tính mạng của mình, nếu thực sự có chuyện gì, nàng bảo ta…” Giọng hắn bỗng tắc lại nơi cổ họng, mắt ngập tràn chua xót, mãi lâu sau, hắn chầm chậm nói: “Nàng không chỉ là Ngọc nhi yêu quý của ta, mà có khi còn là người thân duy nhất của ta trên thế gian này, người duy nhất xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng ta, đứng về phía ta, nàng hiểu chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Thiếp sẽ không làm chuyện như thế nữa, thiếp…” Ngón tay tôi khẽ lướt qua hàng lông mày hắn: “Tuy thiếp mê man bất tỉnh, mấy ngày ấy chàng vẫn ở bên trông nom con người chưa biết sống chết thế nào này, thiếp đều hiểu hết, sau này thiếp nhất định chăm sóc mình thật tốt, không để chàng trải qua đau khổ như thế nữa.”
Mắt hắn ngập tràn cảm giác ấm áp, hắn đột ngột nâng mặt tôi lên, hôn chùn chụt xuống môi tôi, rồi theo khóe môi hôn liên miên lên mắt, hôn cạn dòng lệ. Lửa tình lại bùng lên, nóng bỏng, mãnh liệt, vốn đã không tỉnh táo gì mấy, lúc này càng thêm đam mê, tôi lẩm bẩm: “Khứ Bệnh, chàng cũng không được để thiếp trải qua đau khổ như thế nữa.”
Hắn lúng búng ậm ờ, đẩy mạnh hông tới trước, hai tấm thân liền hòa làm một…
* * *
Năm Nguyên Sóc thứ năm, mùa xuân chẳng có chút gì giống mùa xuân, sang xuân đã lâu mà trời cứ lạnh tái tê, cây cối chưa buồn đâm chồi nảy lộc.
Trường An se sắt đã duy trì bầu trời không khí yên ả được nửa năm, thình lình mọi yên ả bị phá vỡ. Thừa tướng Lý Thái của Hán triều bị tố giác vì việc chiếm dụng khu đất dành xây lăng mộ và thờ thần linh.
Lưu Triệt xưa nay tin thờ quỷ thần, kính ngưỡng thần linh, các thuật sĩ trong cung đều được ân sủng, ngay cả hoàng tử, công chúa gặp bọn đạo sĩ cũng phải khách khí, thế mà nay đường đường thừa tướng dám xâm phạm mảnh đất của thần linh. Lưu Triệt vô cùng phẫn nộ, lập tức bắt giam Lý Thái, đợi thẩm tra xử lý.
Lý Quảng tướng quân cả đời thanh bạch liêm khiết, trọng nghĩa khinh tài, cứu khốn phò nguy, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch suốt bốn mươi mấy năm mà khi mất đi không để lại chút gia tài nào. Khi linh cữu của ông được đưa vào thành Trường An, người dân khắp thành đều cảm động và nhớ đến phẩm hạnh của ông mà than khóc.
Đến nay Lý Quảng qua đời vừa mới nửa năm thì người em họ chèo chống gia tộc Lý thị bất ngờ bị người ta vạch trần với đủ chứng cứ vì tội vơ vét của cải và bí mật dùng trộm đất thiêng. Mặc dù vụ án chưa được thẩm tra, nhưng tiếng xấu đã được những kẻ có mưu đồ phao đồn khắp trong ngoài Trường An.
Dân thường làm sao hiểu được các biến động bất ngờ trên triều đình? Lòng dân dễ lung lạc, danh tiếng Lý thị chẳng mấy chốc đã bị hư hao nghiêm trọng.
Để cứu thúc thúc, Lý Cảm đi lại rất nhiều trong triều, thậm chí từng đến Hoắc phủ cầu kiến Khứ Bệnh, nhưng Khứ Bệnh không tiếp.
Năm xưa Trần hoàng hậu bị phế, Vệ Tử Phu phong hậu, hai việc diễn ra sau sự kiện quan trọng là người ta tìm thấy trong cung Trần A Kiều hình nhân Vệ Tử Phu và mấy cô gái đang được hoàng đế sủng ái. Nghe đồn ngày nào A Kiều cũng châm kim vào lũ hình nhân để nguyền rủa bọn họ.
Lúc đó coi thuật sĩ trong cung như thần, nhờ họ minh oan, thực tế họ lại đi giúp Vệ thị. Tôi bắt đầu nghi ngờ mấy hình nhân năm đó, cũng nghi ngờ chuyện xâm phạm đất thiêng hiện giờ. Mấy hình nhân kia, thực ra chỉ cần có cung nữ thích hợp lén đặt vào trong cung của A Kiều, hoặc thông minh hơn, phái người đi mồi chài xui dại một A Kiều đã rơi vào cảnh có bệnh vái tứ phương là được. Còn chuyện đất đai lần này, với Lý Thái mà nói, một mẫu đất nhỏ hơn hạt vừng, nếu có ai giở trò gian lận trên giấy tờ, lại thêm Lý Thái cũng bất cẩn là sẽ sơ suất bỏ qua.
Thực ra sự việc này rất hợp với binh pháp, ngoại thích Vệ thị ngoài mặt thu hút sự chú ý của toàn bộ Lý thị, nhưng sau lưng lại âm thầm bố trí quân đánh úp không ai lường tới, tập kích bất ngờ khiến kẻ thù trở tay không kịp mà thất bại, chỉ là vẫn chưa dồn kẻ thù vào chỗ chết, cho nên thắng bại cuối cùng khó đoán được.
Vụ án vẫn đang được thẩm tra, còn chưa có kết quả, không ngờ Lý Thái lại sợ tội mà tự vẫn trong ngục. Từng là Khinh Xa tướng quân, An Lạc hầu, thừa tướng của Hán triều, chẳng ngờ lại vì xâm phạm một mẫu đất thánh mà tự vẫn trong tù.
Tự vẫn? Tôi cười khẩy nghĩ, nếu năm đó tôi và Duy Cơ cùng trúng độc rồi bỏ xác lại trong ngục, có phải cũng có tên gọi là “sợ chết tự vẫn”?
Thời gian nửa năm ngắn ngủi, hai huynh đệ có quan tước cao nhất gia tộc Lý thị là Lý Quảng và Lý Thái đều tự vẫn, tang cũ chưa xong, đã thêm tang mới. Một nhà hai tướng không chết dưới đao thương của Hung Nô, mà đều chết vì tự vẫn.
Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh mặt làm thinh với sự phát triển của mọi việc, hắn vẫn bắn cung, luyện võ, đi săn, đi chơi như thường, thậm chí còn mời người đến phủ chơi thúc cúc, bầu không khí trên sân thúc cúc vẫn sôi động náo nhiệt, nhưng nét chán ngán mất hứng trong sâu thẳm đáy mắt hắn thì càng ngày càng rõ rệt.
Công Tôn Hạ dẫn Vệ Quân Nhụ đến thăm Hoắc Khứ Bệnh, nói là tiện đường rẽ qua. Lúc tiện đường quả thật không sớm không muộn, lại vào đúng khi ghế thừa tướng bỏ trống, các thế lực trong triều đều đang nhăm nhe.
Vệ Quân Nhụ vừa nhìn thấy tôi, liền mỉm cười đến kéo lấy tay tôi, cười hỏi sức khỏe, sinh hoạt ngày thường, rồi quay sang Khứ Bệnh với giọng quở trách: “Con mặc ít là bình thường, nhưng con xem xem Ngọc nhi phong phanh chưa kìa, trời vẫn còn lạnh, ta đến áo khoác còn không cởi ra, sao con không nhắc nhở Ngọc nhi mặc thêm?” Đoạn quay đầu lại nói với tôi: “Khứ Bệnh mà dám bắt nạt con, cứ đến tìm chúng ta, coi chúng ta như nhà mẹ đẻ con vậy.”
Khứ Bệnh ngoài mặt thường lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại rất trọng tình thân. Mặc dù hắn họ Hoắc, thực ra lại lớn lên trong gia tộc Vệ thị. Việc Vệ thị không đón nhận tôi vẫn luôn là điều nuối tiếc thầm kín trong lòng hắn, lúc này thấy đại tỷ của Vệ gia đối xử với tôi như thế, ngoài mặt tuy không thay đổi gì, vẫn dửng dưng nói chuyện với Công Tôn Hạ, nhưng trong mắt lại mang vẻ mừng rỡ, thậm chí còn thích thú với cảnh đầm ấm sum vầy.
Tôi thầm thở dài, vốn muốn để mặc Vệ Quân Nhụ nắm lấy tay mình, nhưng lúc này lại chủ động nắm tay bà ấy: “Có di mẫu thương giúp, Khứ Bệnh không dám bắt nạt con đâu. Mấy hôm nay con đang thêu hoa, nhưng vụng lắm, may có di mẫu đến, mong người chỉ giáo ít nhiều.”
Công Tôn Hạ nghe thấy thế, lướt mắt sang tôi, có lẽ cảm nhận được sự tế nhị và hiểu biết của tôi, ánh mắt lộ ra vài tia tán thưởng hiếm hoi.
Vệ Quân Nhụ cười nhìn sang Khứ Bệnh, “Ngoài kia có thợ thêu khéo léo thêu thùa vô cùng giỏi, Đại tư mã của Hán triều lại cần Ngọc nhi tự tay thêu thùa? Đây là đồ thêu dành cho Khứ Bệnh phải không? Thế thì ta phải xem xem sao.”
Khứ Bệnh liếc mắt nhìn tôi, mặc dù đang kiềm chế, nhưng vẫn nhoẻn cười, thoáng vẻ đắc ý.
Vệ Quân Nhụ và Công Tôn Hạ nhận ra biểu cảm của Hoắc Khứ Bệnh, bèn đưa mắt nhìn nhau. Tôi cười ôm lấy cánh tay Vệ Quân Nhụ, vừa cười vừa nói, cùng ra khỏi phòng đi xem công việc thêu thùa của tôi, để lại Công Tôn Hạ muốn nói gì với Khứ Bệnh thì nói.
Buổi tối, lúc tôi đã mơ màng, Khứ Bệnh bỗng khẽ khàng gọi “Ngọc nhi,” rồi mãi không nói thêm câu gì.
Tôi cười khẽ cắn vào bả vai hắn: “Sao vẫn chưa ngủ? Chàng muốn làm gì cũng được. Tuy thiếp không muốn chàng bị cuốn vào cuộc tranh giành hoàng tộc, nhưng nếu đã là chuyện chàng muốn làm, cho dù thế nào đi nữa, thiếp sẽ không có ý kiến gì.”
Hắn không nói gì cả, chỉ kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt.
Chỉ lát sau, bàn tay của hắn lại bắt đầu mó máy, tôi lí nhí nài nỉ bên tai hắn: “Chàng hết tâm sự rồi, bây giờ lại trêu chọc thiếp! Thiếp đang buồn ngủ mà! Chàng để thiếp ngủ yên một giấc… Ối!”
Hắn cười hôn tôi, nuốt hết lời của tôi vào giữa môi với lưỡi.
Không biết do hắn đã đọc nhiều về phương diện này trong sách, hay bởi hắn ra vào trong cung đã thấy nhiều hiểu rộng, dù gì thì thủ đoạn khêu gợi của Khứ Bệnh vẫn là hạng nhất. Tôi đã bị hắn trêu ghẹo khiêu khích không còn phản đối được nữa, cả người nóng bỏng yếu mềm, không kiềm được đã như dây leo quấn thân cây, quấn riết lấy hắn…
Đấy mới chỉ là khởi đầu, quan trọng hơn là các tướng lĩnh cùng xuất binh với Hoắc Khứ Bệnh đều được phong thưởng:
Hữu Bắc Bình thái thú Lộ Bác Đức thuộc hạ của Phiêu Kỵ tướng quân, đi theo Phiêu Kỵ tướng quân đến núi Đào Dư, thưởng một ngàn sáu trăm hộ, phong tước Phù Li hầu.
Bắc Địa Đô Uất Hình San theo Phiêu Kỵ tướng quân bắt được tiểu vương Hung Nô, thưởng một ngàn hai trăm hộ, phong tước Nghĩa Dương hầu.
Các hàng tướng Hung Nô bao gồm Phúc Lục Chi, Y Tức Hiên đi theo Phiêu Kỵ tướng quân tấn công Hung Nô có công, thưởng Phúc Lục Chi một ngàn ba trăm hộ, phong tước Tráng hầu, thưởng Y Tức Hiên một ngàn tám trăm hộ, phong tước Chúng Lợi hầu.
Tùng Phiêu hầu Triệu Phá Nô và Xương Võ hầu Triệu An Kê theo phò tá Hoắc Khứ Bệnh bấy nay, mỗi người được ban ba trăm hộ.
Hiệu úy Lý Cảm cướp được quân kỳ và trống trận của Hung Nô, phong tước Quan Nội hầu, ban thưởng hai trăm hộ thực ấp.
Hiệu úy Từ Tự Vi được phong tước Đại Xa trưởng.
Ngoài mấy người được phong hầu phong tước này, rất đông binh sĩ thuộc hạ của Phiêu Kỵ tướng quân được làm quan hoặc lĩnh thưởng.
Số võ tướng được phong hầu trong triều chỉ có vài người, mà phân nửa đã là người dưới trướng Hoắc Khứ Bệnh, trừ Lý Cảm vẫn chưa thể rạch ròi thái độ, những người khác nhờ vào sinh ra tử trên chiến trường bao lần, nên tình đồng đội với Hung Nô, mang nặng ơn tri ngộ với Hoắc Khứ Bệnh, lại thêm cảm phục sự hào hùng của hắn, gần như bảo gì nghe nấy, loại tình cảm nảy sinh trong sống chết của những đấng nam nhi hào khí xông mây này không phải người bình thường có thể giải thích được, mà đám văn nhân trên triều cũng không thể thấm thía được.
Chức vị Đại tư mã[1] từ nhà Tần đến nhà Hán đều chỉ do một người đảm nhiệm, nhưng Lưu Triệt vì muốn thực sự phân hóa quyền lực của Vệ Thanh, đã đặc biệt thiết lập thêm một tư mã nữa, hạ lệnh cho cả Đại tướng quân và Phiêu Kỵ tướng quân đảm nhiệm chức Đại tư mã, hơn nữa tuân theo pháp lệnh, nâng bậc quan và bổng lộc của Phiêu Kỵ tướng quân lên ngang hàng với Đại tướng quân. Đến giờ, thế lực của Hoắc Khứ Bệnh trong quân đội đã lấn át hoạt động nhiều năm trong quân đội của Vệ Thanh, hai chữ “Phiêu Kỵ” vốn bình thường, nay vì Hoắc Khứ Bệnh mà trở thành đại từ đồng nghĩa với tôn quý và dũng mãnh.
[1] Tức tổng tư lệnh.
Thật ra, Lưu Triệt tuy là dượng của Hoắc Khứ Bệnh, nhưng lại hiểu hắn hơn nhiều so với Vệ Tử Phu dì hắn. Lưu Triệt đứng ở vị trí tối thượng, không thể tin tưởng bất kỳ ai, nhưng ở một mức độ nhất định ông ta hiểu Hoắc Khứ Bệnh là người thuộc về chiến trường chứ không thuộc về chính trị triều đình. Hoắc Khứ Bệnh vĩnh viễn sẽ không vì quyền lực phú quý mà lập bè lũ xu nịnh. Hắn có thể vì việc truy đánh Hung Nô mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng trong việc giao thiệp xã giao trên triều đình, hắn đến nói chuyên cũng không màng, chẳng thà một thân một mình trầm lặng ít nói, và cũng rất khinh miệt việc nói mấy lời hỏi thăm lẫn làm quen. Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh, Vệ Thanh sẽ vì quyền lợi và an nguy của gia tộc ngấm ngầm chịu đựng không lên tiếng, thậm chí còn dâng tặng vàng cho Lý phu nhân để biểu thị lòng tốt, khéo léo xử lý các quan hệ thiệt hơn xung quanh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh tuyệt đối sẽ không làm thế, cho nên so sánh với Vệ Thanh kín đáo, Lưu Triệt đương nhiên sẵn lòng tin tưởng Hoắc Khứ Bệnh hơn.
Trên thực tế, Khứ Bệnh hiểu rất rõ các thủ đoạn giao tế trên triều đình, chỉ là bản thân khinh thường không màng đến. Nhưng cũng chính vì sự thấu hiểu rành mạch của hắn, hắn tự có nguyên tắc hành sự của mình, kể cả người khôn khéo nhất gặp Khứ Bệnh cũng không giở được thủ đoạn mánh khóe gì với hắn. Lý Cảm là một ví dụ, nghĩ trăm phương ngàn mưu kế nhằm vào Hoắc Khứ Bệnh đều trượt mục tiêu, không những thế còn tự rước rắc rối vào thân.
Vì thái độ kìm hãm Vệ Thanh và thiên vị Hoắc Khứ Bệnh rõ ràng của Lưu Triệt, trước cổng phủ Vệ Thanh Đại tướng quân dần dần vắng vẻ, còn trước phủ Hoắc Khứ Bệnh lại càng ngày càng náo nhiệt.
Môn khách của Vệ Thanh chạy sang làm thân với Hoắc Khứ Bệnh, không ngờ lại được Hoắc Khứ Bệnh ban thưởng, khiến cho đám người kéo bè kết phái với Vệ Thanh dao động, rồi kẻ công khai người lén lút chuyển sang Hoắc Khứ Bệnh. Môn khách Nhậm An góp ý với Vệ Thanh nên trừng trị những kẻ đã phản bội mình, Vệ Thanh cười nhạt nói: “Đi và ở lại tùy ý, hà tất phải gò ép?”
Thái độ mở rộng cửa của Hoắc Khứ Bệnh và thái độ đi lại tùy ý của Vệ Thanh khiến cho môn khách nhà Vệ Thanh đều lũ lượt bỏ đi, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Nhậm An.
Không biết trong lòng Vệ Thanh rốt cuộc nghĩ gì về Hoắc Khứ Bệnh, cũng không biết ông ta có hiểu nỗi khổ tâm và bất lực của Hoắc Khứ Bệnh hay không mà ngoài mặt vẫn đối xử với Hoắc Khứ Bệnh như bình thường, nhưng con trai cả của Vệ Thanh là Vệ Kháng lại cực kỳ bất mãn với Hoắc Khứ Bệnh, nghe đồn đã từng tranh cãi với Vệ Thanh vì chuyện này. Nếu tình cờ gặp Hoắc Khứ Bệnh mà xung quanh không có trưởng bối quyền uy nào của gia tộc, Vệ Khánh thường giả tảng không nhìn thấy, không hành lễ, không chào hỏi. Hoắc Khứ Bệnh cũng phản ứng cực kỳ đơn giản, ngươi chưa nhìn thấy ta, ta dĩ nhiên cũng chưa nhìn thấy ngươi, hai huynh đệ bắt đầu giống người ngoài!
* * *
Nghe tin tôi bình phục, thương cho lòng nhớ con của người mẹ, hoàng hậu nương nương bèn cố ý bày tiệc, triệu tôi vào dự, nhân đó thăm con.
Mặc dù tôi đã sinh con cho Khứ Bệnh, nhưng thân phận vẫn không rõ ràng. Hoàng hậu vốn muốn đặt một chỗ khác cho tôi, nhưng Hoắc Khứ Bệnh không kiêng nể gì, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, thờ ơ nói: “Ngọc nhi và thần ngồi cùng một chỗ.”
Vân di chực lên tiếng, nhưng Vệ hoàng hậu chỉ cười, dịu giọng dặn dò: “Kê thêm một chỗ nữa bên cạnh bàn của Khứ Bệnh.”
Tôi vốn đang cân nhắc việc giữ thể diện, nhưng cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên cảm thấy chuyện có thể diện hay không đều không quan trọng, điều quan trọng là chúng tôi đang nắm tay nhau. Khứ Bệnh đã không yên tâm về an nguy của tôi, phải ngồi cùng một chỗ mới có thể an lòng, tôi việc gì phải vì mấy người này mà phũ phàng phụ tấm lòng của Khứ Bệnh? Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, đi qua ánh mắt chăm chú của đám đông, tôi thản nhiên nghênh đón đủ mọi loại ánh nhìn. Vì người đàn ông đang nắm tay tôi, vẻ mặt bọn họ thế nào cũng không thể làm giảm hạnh phúc trong lòng tôi, cũng không thể khiến tôi cúi đầu trốn tránh
Hoắc Khứ Bệnh dẫn tôi ngồi xuống xong, nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, một người xưa nay cẩn thận dè dặt nơi cung cấm, lần này lại không nói câu gì, một lòng theo hắn, tùy hắn ứng xử. Tôi lén nhăn mặt trêu, hắn lắc đầu mỉm cười, ánh ngạc nhiên trong mắt biến thành cưng nựng.
Nhũ mẫu ôm đứa bé ra, chầm chậm đi về phía chúng tôi.
Hoắc Khứ Bệnh ngoài mặt trấn tĩnh tự nhiên, nhưng tôi cảm thấy bàn tay hắn khẽ run lên. Lòng tôi cũng dậy lên một cảm giác kỳ lạ, không có nhớ nhung khát vọng, chỉ thấy hổ thẹn áy náy, thậm chí còn thấy thôi thúc muốn bỏ chạy, đôi mắt một mực không dám nhìn đứa bé.
Lúc nãy gặp tôi và Hoắc Khứ Bệnh, Lý Nghiên đã nhìn chúng tôi bằng đôi mắt lạnh băng, lúc này khóe miệng lại khẽ nhếch lên, cười nhìn chúng tôi.
Tôi bỗng giật thót, có bao nhiêu đôi mắt đang công khai hoặc ngấm ngầm theo dõi nhất cử nhất động của tôi? Ngày ấy đã vì đứa con của mình âm thầm lựa chọn con đường này, cho nên lúc này không phải thời khắc tôi bộc lộ sự áy náy.
Tôi buộc mình đến nhìn đứa bé sơ sinh trong lòng nhũ mẫu. Nói ra thật lạ, lúc nhìn thấy đôi mắt đen thẫm ngây thơ của đứa bé, lòng tôi bỗng trào dâng một cảm giác chua xót, tự nhiên muốn đến ôm lấy nó, bao nhiêu cảm xúc hòa lẫn vào nhau, đôi tay tôi khẽ run lên, nhũ mẫu thấy bộ dạng của tôi, chần chừ không dám đưa đứa bé ra. Đứa bé chăm chăm nhìn tôi bằng đôi mắt to đen long lanh, chợt cười “hì” một tiếng.
Nhìn thấy nụ cười của đứa bé, tôi không nhịn được nữa, nhớ nhung đan xen với áy náy, buồn bực hòa lẫn với đau lòng, mắt chợt nhòa lệ, bảo bối của tôi, có phải bây giờ con cũng đang cười thế này?
Hoắc Khứ Bệnh ôm lấy đứa bé, bàn tay quen nắm cương ngựa và cung tên lại cẩn thận mà vụng về, đứa bé bật khóc oa oa, nhũ mẫu vội đỡ lại đứa bé dỗ dành, Vệ hoàng hậu nhìn chúng tôi vẻ thông cảm, rồi dặn nhũ mẫu: “Bế Thiện Nhi đi trước đi.” Đoạn lại nói với chúng tôi: “Để tâm trạng bình tĩnh hơn rồi sẽ cho hai người vào thăm riêng. Bệ hạ còn thương Thiện nhi hơn cả Cứ nhi, may mà Cứ nhi cũng rất yêu đê đệ, nếu không bản cung sợ rằng Cứ nhi sẽ ghen tị việc bệ hạ thiên vị đấy!”
Câu nói khiến mọi người có mặt đều cười, ai cũng ngưỡng mộ, người khen thái tử nhân hậu, người chúc mừng Vệ Thiếu Nhi, Vệ Thiếu Nhi có vẻ đắc ý, tủm tỉm cười. Tôi và Hoắc Khứ Bệnh đều ngồi trầm lặng.
Lý Nghiên nhoẻn miệng cười thỏa mãn.
Hoàng hậu thấy tôi và Hoắc Khứ Bệnh như thế, bèn sai cung nhân dẫn chúng tôi đi thăm đứa bé.
Nhũ mẫu hành lễ với chúng tôi, thấp giọng nói: “Vừa mới ngủ rồi ạ.”
Hoắc Thiện đang ngậm ngón cái ngủ ngon lành, thi thoảng lại “chụt chụt” một tiếng. Hoắc Khứ Bệnh ngồi xuống thảm, vừa chầm chậm đẩy nôi, vừa lặng lẽ nhìn đứa bé. Cho dù tôn quý cao sang thế nào, cũng không thể gạt bỏ sự thật rằng con trai của hắn đang là con tin. Khứ Bệnh khẽ nói: “Trong phòng này có bày thêm bao nhiêu vàng bạc đá quý cũng chẳng có ý nghĩa gì với đứa bé, thứ nó muốn chỉ là vòng tay của mẹ mình.”
Tôi thấy Khứ Bệnh như thế, lòng nặng như đeo đá, không nén được nữa, toan nói sự thật cho hắn biết, vừa lúc đảo mắt quan sát xung quanh, lại liếc thấy Lý Nghiên đứng ngoài cửa sổ nhìn chỗ chúng tôi, bắt gặp ánh mắt tôi, nàng ta nhướn lông mày, nhếch miệng cười lắc lắc đầu, thong thả rời đi.
Thấy Khứ Bệnh vẫn đăm đăm nhìn đứa bé đến thất thần, tôi nhẹ nhàng lùi ra ngoài.
Hình như đoán được tôi sẽ ra tìm, Lý Nghiên đã yên lặng đứng đợi ở một góc. Tôi còn chưa mở miệng, nàng ta đã hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Tôi thật không nghĩ ra trong tình hình này, phải ứng xử thế nào mới là bình thường, đành giữ thái độ kín bưng, nhìn nàng ta.
“Kim Ngọc, từ giờ trở đi, ngày nào Hoắc Thiện còn ở trong cung, ngày ấy ngươi còn không thể mỉm cười. Ngươi phải ngày ngày lo lắng cho nó. Đứa bé này và phụ thân nó giống nhau, có duyên với bệ hạ, bây giờ là bảo vật được bệ hạ yêu thương, không có ai dám làm gì với nó, có điều trẻ con dễ xảy ra chuyện, hôm nay vấp ngã, ngày mai rơi xuống hồ, chân tay bị thương là chuyện thường. Đến lúc đó, dù bệ hạ có tức giận, cũng chỉ đến giết tên cung nhân chăm sóc không chu đáo là cùng.”
Nếu không phải tại Lý Nghiên, có lẽ tôi có thể được gả cho Khứ Bệnh. Nếu không phải tại Lý Nghiên, chưa chắc Lưu Triệt đã muốn đưa đứa bé vào cung nuôi dưỡng. Nếu không phải tại Lý Nghiên, tôi không việc gì phải dùng đến hạ sách này, sẵn sàng chịu rủi ro đánh mất con thơ, đi một vòng ấy cũng đều tại Lý Nghiên, còn cả việc tự trách mình của Khứ Bệnh bây giờ nữa…
Lý Nghiên cười vô cùng đắc ý, cười đến nỗi quên cả hình tượng, khoảnh khắc này nàng ta không giống một Lý Nghiên hành sự cẩn thận từng bước nữa, mà chỉ là một kẻ bị cung đình làm cho méo mó, ôm lòng oán hận vận mệnh, một cô gái giận cá chém thớt mà thôi. Nếu thấy tôi sống khổ sở, thì nàng ta cũng sẽ bớt nỗi oán hận vì bản thân đã không được sống cuộc sống bình thường.
Bao căm hận tích trữ lâu ngày trong lòng bỗng dưng bùng nổ, tôi bèn lao người đến trước mặt nàng ta, khum tay bóp cổ nàng ta.
Năm ngón tay tôi siết mạnh, Lý Nghiên tái mét mặt, bật ho, nhưng vẫn cười nói: “Ta quên mất ngươi biết võ công nhỉ! Nhưng đây không phải thảo nguyên đại mạc, để ngươi làm gì thì làm! Ngươi dám không? Hậu quả ngươi gánh vác nổi chắc?”
Hoá ra không phải chỉ mình nàng ta điên, mà tôi cũng sắp bị ép đến phát điên lên rồi.
Tôi hít vào thở ra mấy hơi thật sâu, chầm chậm buông tay, mỉm cười hành lễ: “Xin nương nương lượng thứ dân nữ nhất thời quá xúc động.”
Tôi đưa tay ra chỉnh xiêm áo giúp Lý Nghiên, hạ giọng nói thật nhỏ: “Lý nương nương, ta và Khứ Bệnh đều không phải người nhân từ mềm lòng, nếu Thiệu nhi mất một sợi tóc, ta muốn một ngàn người Lâu Lan chết, nếu Thiệu nhi bị ngã xuống đâu, ta muốn một vạn người Lâu Lan chết, nếu có bất trắc gì, ta nhất định sẽ đem toàn bộ Lâu Lan… chôn cất theo!”
Lý Nghiên rùng mình nhìn tôi, chực mở miệng nói, tôi lại dém gọn tóc tơ bên mái giúp nàng ta, tiện tay vuốt nhẹ gò má nàng, dịu dàng nói: “Ngươi không phải lo, ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngươi, vĩnh viễn không tiết lộ, cùng lắm ta chỉ hủy diệt Lâu Lan thôi. Trong tay Khứ Bệnh nắm trọng binh, chỉ cần lúc đánh trận, lạc đường một lát, tìm cách đi qua Lâu Lan, tìm đại một lý do giết chết vài nghìn người Lâu Lan, bệ hạ căn bản sẽ không để tâm. Ấy! Không biết Lâu Lan có tổng cộng bao nhiêu người dân? Thậm chí ta có thể tạo ra chuyện khiến Lâu Lan không tuân theo bệ hạ nữa, kích động khiến bệ hạ cực kỳ phẫn nộ, Đại Hán sẽ ra tay một lần tiêu diệt sạch Lâu Lan.”
Lý Nghiên trợn to hai mắt: “Ngươi không làm được.”
Lên tiếng phản bác nhưng rõ ràng trong lòng không chắc chắn. Tôi không nói một lời, chỉ cười tươi rói lùi lại vài bước, nhìn nàng ta. Lý Nghiên thấy vẻ mặt của tôi, chính bản thân cũng không tin được lời nói của mình nữa.
Quan sát nét mặt nàng ta, tôi biết lời đe dọa đã công hiệu, liền khom người hành lễ, quay gót rời đi. Thiện nhi, đây là chút việc nhỏ mà người mẹ này có thể làm để vớt vát chút áy náy với con.
Từ đằng sau, Lý Nghiên bỗng bật cười, gằn giọng nói từng chữ một: “Kim Ngọc, ngươi giỏi lắm…”
Tôi không quay đầu lại, giữa tôi và nàng ta đã không còn gì để nói.
* * *
Từ hoàng cung trở về, Khứ Bệnh ngồi trước sa bàn, ngồi suốt cả một buổi tối. Tôi cứ tưởng hắn đang bài binh bố trận, mượn thế trận đánh nhau trong đầu để giải quyết nỗi lo lắng bực bội trong lòng, nên cũng không làm phiền hắn, cho hắn không gian riêng để hóa giải một số chuyện.
Đến lúc sắp đi ngủ, lại gần liếc xem thì chỉ thấy trên sa bàn một chữ “Thiện” nằm giữa cát. Thấy tôi nhìn sa bàn đến thất thần, hắn ngẩng đầu lên cười, mắt lấp lánh, kéo tôi vào lòng: “Ngọc nhi, mặc kệ bệ hạ nghĩ gì, ta cũng nhất định sẽ đem con về bên nàng.”
Tôi giật mình, vội vã nói: “Bây giờ cục diện trong triều rất phức tạp, bứt dây động rừng, hoàng hậu nương nương và Vệ đại tướng quân tuyệt đối không để chàng kháng nghị bệ hạ đâu.”
Cái chết của Lý Quảng đã đẩy mạnh mâu thuẫn giữa ngoại thích Vệ thị và phe thế gia do Lý thị đứng đầu. Đám văn quan như Tư Mã Thiên lũ lượt đứng về phía Lý thị, bài xích dữ dội phe cánh ngoại thích của Vệ thị. Lại thêm dân chúng xưa nay vẫn yêu mến Lý Quảng tướng quân, thành ra cái chết thảm của Lý Quảng khiến đây đó bắt đầu có tiếng dị nghị Vệ Thanh. Lý Nghiên và các phi tần khác trong cung làm sao bỏ qua cơ hội này được? Dĩ nhiên trước hết phải liên thủ lật đổ lực lượng kiên cố nhất là Vệ thị rồi mới tính đến chuyện khác. Các thế lực muốn lật đổ thái tử trong triều cho dù hiện giờ đối địch hay tương lai mới trở thành kẻ thù, trước mắt cứ vì mục đích chung mà dần dần tụ tập lại với nhau đã.
Em họ của Lý Quảng là Lý Thái, hiện giữ chức thừa tướng, đứng đầu bá quan, năm xưa nhờ lập chiến công mà được phong hầu, cũng có uy tín trong quân đội. Từ khi Lý Quảng tự sát, ông ta vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, gắng sức kiểm soát con cháu Lý gia, nhưng càng lạnh nhạt lại càng khiến người ta sợ hãi.
Trước một trận phong ba, không khí càng bình lặng thì sức tàn phá về sau càng dữ dội.
Vệ Tử Phu ngày nay không còn là người đàn bà được sủng ái, Vệ Thanh cũng không còn là trang nam nhi hào hùng mạnh mẽ được hoàng đế tín nhiệm như năm nào. Mặc dù Vệ Tử Phu ở ngôi hoàng hậu tôn quý, nhưng trong cung này, ai mà không biết Lý Nghiên mới là bảo bối của hoàng đế, mặc dù Vệ Thanh là đại tướng quân, nhưng bá quan trong triều cũng đều nhận ra hoàng đế đang áp chế và phân chia thế lực của ông ta bằng cách dựa vào Hoắc Khứ Bệnh.
Hiện giờ trong triều đình này, người độc lai độc vãng, không bè không cánh, nhưng lại được sủng ái cùng cực, quyền nghiêng thiên hạ như Hoắc Khứ Bệnh nghiễm nhiên trở thành tâm bão giữa Vệ thị và các phe phái khác. Vệ thị quan sát thái độ của hắn, các thế lực khác cũng theo dõi thái độ của hắn.
Nếu hắn không thể giữ thế trung lập, thì chỉ cần bất cẩn một chút thôi, phe cánh hai bên sẽ tìm cách bóp nát hắn. Âm mưu hãm hại của các thế lực khác không đáng sợ, nhưng Vệ thị vì muốn thoát khỏi việc Lưu Triệt dựa vào Hoắc Khứ Bệnh để đàn áp Vệ Thanh mà mưu toàn hãm hại hắn, thì hắn phải đón nhận thế nào? Bầu nhiệt huyết ẩn dưới vẻ trầm mặc ít nói và lạnh lùng điềm tĩnh ấy, Vệ thị hiểu được mấy phần? Cũng có thể họ quá say sưa với việc đấu đá lẫn nhau, nên căn bản không thể hiểu được, chỉ là đám người thiển cận mà thôi.
Hoắc Khứ Bệnh nghe tôi nói vậy, nhất thời không hiểu vì sao tôi lại quan tâm đến suy nghĩ của Vệ thị đến thế, vô cùng thắc mắc, sau hiểu ra nỗi lo của tôi, ánh mắt hắn lóe lên nỗi bi thương nặng nề, rồi bình tĩnh lại, cuối cùng mỉm cười ấm áp, ôm chặt lấy tôi: “Ngọc nhi ngốc, không phải lo cho ta, ta sẽ bảo vệ nàng và con cả đời, sao mà có thể dễ dàng bị người ta mưu toan hãm hại được?”
Ngoài rèm khẽ vọng vào một âm thanh rất nhẹ, Hoắc Khứ Bệnh có lẽ vì đang đặt toàn bộ tâm tư lên người tôi, hoặc hắn tin tưởng Trần thúc, tin tưởng người nhà của mình, tính cảnh giác không cao như ở trên chiến trường, cho nên không hề nghe thấy.
Mãi một lúc sau, Khinh Vũ mới bưng khay trà từ ngoài rèm đi vào, mặt ửng đỏ, không dám nhìn chúng tôi đang ôm nhau ngồi đấy, cúi đầu rất thấp cung kính đặt hoa quả lên bàn xong, lập tức khom người lùi ra.
Hoắc Khứ Bệnh từ đầu đến cuối không hề nhìn Khinh Vũ, còn tôi thì cười cười liếc chân cô. Hay cho cái tên “khinh vũ”, thì ra không chỉ là dáng múa uyển chuyển mà còn là “võ công nhẹ nhàng”. Trong phủ này có bao nhiêu người giống cô?
Tôi choàng hai tay ôm cổ Khứ Bệnh, hôn lên môi hắn. Từ lúc hắn quay về, chúng tôi tuy ở cùng nhau nhiều tháng, nhưng vì tôi đau ốm, hắn vẫn luôn kiềm chế khao khát của mình, lúc này bị tôi chủ động trêu chọc, không kiểm soát được nữa, hắn vừa hôn tới tấp vừa bế tôi vào phòng.
Vừa đổ xuống giường, thân thể chúng tôi liền quấn lấy nhau, đúng ra tôi chỉ định đóng kịch cho người khác xem, để vào phòng thì hai người có thể nói chuyện riêng, nhưng lúc này hắn cũng kích thích được tôi, làm tôi thở dốc, ý loạn tình mê.
Khứ Bệnh bỗng cử động chậm lại, tì tay nhổm mình dậy, lom lom ngắm tôi một lúc lâu rồi hôn xuống trán và lướt dần xuống theo gò má, vừa hôn vừa lẩm bẩm: “Ta vẫn luôn nhớ nàng…”
Tôi quàng hai tay quanh người hắn, hai tấm thân dính chặt vào nhau. Có lẽ hắn vốn không muốn sung sướng một mình nên làm chậm lại, để tôi cũng được khoan khoái, nhưng bị tôi trêu ghẹo như thế, không sao nhẫn nại thêm được, thốt một tiếng “Ngọc nhi” rồi tách hai chân tôi ra…
“Khứ Bệnh, Thiện nhi không phải là con của chúng ta.” Tôi kề miệng lại bên tai hắn, tiếng vo ve như muỗi kêu.
Khứ Bệnh bỗng cứng đờ người, trừng trừng nhìn tôi, nước mắt trào ra ngập mi tôi, tôi vội ôm lấy hắn: “Thiếp xin lỗi, thiếp không thể chịu được việc để con vào cung, nên đã cầu xin Cửu gia tìm một cô nhi thể chất yếu ớt đánh tráo với con của chúng ta. Thiếp không muốn lừa chàng, nhưng thiếp nghĩ đến việc chàng thường vào cung, mọi người đều theo dõi chàng, sợ sẽ nhìn ra sơ hở, thật ra thiếp muốn nói mấy lần rồi, nhưng luôn vì…”
Thấy vẻ mặt hắn chuyển sang tái xanh, giọng tôi dần dần nhỏ lại, bao lời giải thích đều nuốt vào bụng, chuyện này sai ở phần tôi, việc gì phải ngụy biện thêm?
Nước mắt cứ thế ầng ậng đầy tròng mắt, tôi ra sức mở to hai mắt không muốn để nó rơi ra. Ngực Khứ Bệnh phập phồng dữ dội, tôi đang nghĩ nếu tức giận quá liệu hắn có quay mình bỏ đi luôn không, nên rụt rè buông hắn ra, nhưng rồi lại không cam tâm, bèn túm chặt lấy chiếc áo dài hắn đã cởi tuột xuống đang mắc ở hông.
Hắn chằm chằm nhìn tôi một lúc lâu, nói từng chữ một: “Ta rất tức giận, nhưng không phải giận nàng lừa ta. Cho dù nàng lừa ta thế nào đi nữa, ta cũng tin rằng nàng chỉ vì muốn tốt cho tất cả. Chỉ là mưu kế quyền biến, ta làm sao mà không hiểu, không thông cảm? Nhưng ta giận nàng mạo hiểm tính mạng của bản thân. Nàng nói xem, nàng sinh con mà có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu không chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ cho việc sinh non ấy, làm sao có thể tránh được tai mắt của người trong cung?”
Tôi vốn đã chuẩn bị chịu đựng lời trách cứ của hắn, nhưng không ngờ hắn tin tưởng tôi đến thế, nổi giận không phải vì tôi lừa dối. Nước mắt kìm giữ lúc này đồng loạt ùa ra, tôi ôm chầm lấy hắn, nức nở nói: “Sau này sẽ không làm thế, sau này sẽ không thế nữa…”
Khứ Bệnh vung nắm tay đấm mạnh xuống giường, vẫn bừng bừng tức giận, nhưng giọng nói đã dịu đi: “Gã Mạnh Cửu này, sao hắn lại nghe lời nàng như vậy? Dám cho phép nàng mạo hiểm ghê gớm như thế? Con ở chỗ hắn ư? Có khỏe không?”
Tôi nghẹn ngào: “Ừ, đã đưa ra khỏi Trường An, thu xếp ổn định ở nơi an toàn nhất. Mặc dù sinh non hai tháng, nhưng rất khỏe khoắn vui vẻ, không yếu ớt như Thiện nhi trong cung.”
Hắn luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Đừng khóc nữa, tuy ta trách nàng, nhưng còn trách bản thân nhiều hơn. Ta đã thề trước mộ cha nàng là sẽ chăm sóc nàng thật tốt, không để nàng phải chịu oan ức tủi thân, nhưng từ khi mang nàng quay lại Trường An, lại luôn làm nàng phải chịu ấm ức. Chuyện này xảy ra là do ta, vậy mà ta lại không ở bên cạnh nàng, khiến nàng phải một thân một mình đối mặt với tất cả.”
Hắn càng nói, nước mắt tôi càng giàn giụa. “Ngọc nhi ngoan, đừng khóc nữa, ta không tức giận nữa, nhưng Ngọc nhi, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không thể mạo hiểm tính mạng của mình, nếu thực sự có chuyện gì, nàng bảo ta…” Giọng hắn bỗng tắc lại nơi cổ họng, mắt ngập tràn chua xót, mãi lâu sau, hắn chầm chậm nói: “Nàng không chỉ là Ngọc nhi yêu quý của ta, mà có khi còn là người thân duy nhất của ta trên thế gian này, người duy nhất xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng ta, đứng về phía ta, nàng hiểu chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa: “Thiếp sẽ không làm chuyện như thế nữa, thiếp…” Ngón tay tôi khẽ lướt qua hàng lông mày hắn: “Tuy thiếp mê man bất tỉnh, mấy ngày ấy chàng vẫn ở bên trông nom con người chưa biết sống chết thế nào này, thiếp đều hiểu hết, sau này thiếp nhất định chăm sóc mình thật tốt, không để chàng trải qua đau khổ như thế nữa.”
Mắt hắn ngập tràn cảm giác ấm áp, hắn đột ngột nâng mặt tôi lên, hôn chùn chụt xuống môi tôi, rồi theo khóe môi hôn liên miên lên mắt, hôn cạn dòng lệ. Lửa tình lại bùng lên, nóng bỏng, mãnh liệt, vốn đã không tỉnh táo gì mấy, lúc này càng thêm đam mê, tôi lẩm bẩm: “Khứ Bệnh, chàng cũng không được để thiếp trải qua đau khổ như thế nữa.”
Hắn lúng búng ậm ờ, đẩy mạnh hông tới trước, hai tấm thân liền hòa làm một…
* * *
Năm Nguyên Sóc thứ năm, mùa xuân chẳng có chút gì giống mùa xuân, sang xuân đã lâu mà trời cứ lạnh tái tê, cây cối chưa buồn đâm chồi nảy lộc.
Trường An se sắt đã duy trì bầu trời không khí yên ả được nửa năm, thình lình mọi yên ả bị phá vỡ. Thừa tướng Lý Thái của Hán triều bị tố giác vì việc chiếm dụng khu đất dành xây lăng mộ và thờ thần linh.
Lưu Triệt xưa nay tin thờ quỷ thần, kính ngưỡng thần linh, các thuật sĩ trong cung đều được ân sủng, ngay cả hoàng tử, công chúa gặp bọn đạo sĩ cũng phải khách khí, thế mà nay đường đường thừa tướng dám xâm phạm mảnh đất của thần linh. Lưu Triệt vô cùng phẫn nộ, lập tức bắt giam Lý Thái, đợi thẩm tra xử lý.
Lý Quảng tướng quân cả đời thanh bạch liêm khiết, trọng nghĩa khinh tài, cứu khốn phò nguy, hưởng bổng lộc hai ngàn thạch suốt bốn mươi mấy năm mà khi mất đi không để lại chút gia tài nào. Khi linh cữu của ông được đưa vào thành Trường An, người dân khắp thành đều cảm động và nhớ đến phẩm hạnh của ông mà than khóc.
Đến nay Lý Quảng qua đời vừa mới nửa năm thì người em họ chèo chống gia tộc Lý thị bất ngờ bị người ta vạch trần với đủ chứng cứ vì tội vơ vét của cải và bí mật dùng trộm đất thiêng. Mặc dù vụ án chưa được thẩm tra, nhưng tiếng xấu đã được những kẻ có mưu đồ phao đồn khắp trong ngoài Trường An.
Dân thường làm sao hiểu được các biến động bất ngờ trên triều đình? Lòng dân dễ lung lạc, danh tiếng Lý thị chẳng mấy chốc đã bị hư hao nghiêm trọng.
Để cứu thúc thúc, Lý Cảm đi lại rất nhiều trong triều, thậm chí từng đến Hoắc phủ cầu kiến Khứ Bệnh, nhưng Khứ Bệnh không tiếp.
Năm xưa Trần hoàng hậu bị phế, Vệ Tử Phu phong hậu, hai việc diễn ra sau sự kiện quan trọng là người ta tìm thấy trong cung Trần A Kiều hình nhân Vệ Tử Phu và mấy cô gái đang được hoàng đế sủng ái. Nghe đồn ngày nào A Kiều cũng châm kim vào lũ hình nhân để nguyền rủa bọn họ.
Lúc đó coi thuật sĩ trong cung như thần, nhờ họ minh oan, thực tế họ lại đi giúp Vệ thị. Tôi bắt đầu nghi ngờ mấy hình nhân năm đó, cũng nghi ngờ chuyện xâm phạm đất thiêng hiện giờ. Mấy hình nhân kia, thực ra chỉ cần có cung nữ thích hợp lén đặt vào trong cung của A Kiều, hoặc thông minh hơn, phái người đi mồi chài xui dại một A Kiều đã rơi vào cảnh có bệnh vái tứ phương là được. Còn chuyện đất đai lần này, với Lý Thái mà nói, một mẫu đất nhỏ hơn hạt vừng, nếu có ai giở trò gian lận trên giấy tờ, lại thêm Lý Thái cũng bất cẩn là sẽ sơ suất bỏ qua.
Thực ra sự việc này rất hợp với binh pháp, ngoại thích Vệ thị ngoài mặt thu hút sự chú ý của toàn bộ Lý thị, nhưng sau lưng lại âm thầm bố trí quân đánh úp không ai lường tới, tập kích bất ngờ khiến kẻ thù trở tay không kịp mà thất bại, chỉ là vẫn chưa dồn kẻ thù vào chỗ chết, cho nên thắng bại cuối cùng khó đoán được.
Vụ án vẫn đang được thẩm tra, còn chưa có kết quả, không ngờ Lý Thái lại sợ tội mà tự vẫn trong ngục. Từng là Khinh Xa tướng quân, An Lạc hầu, thừa tướng của Hán triều, chẳng ngờ lại vì xâm phạm một mẫu đất thánh mà tự vẫn trong tù.
Tự vẫn? Tôi cười khẩy nghĩ, nếu năm đó tôi và Duy Cơ cùng trúng độc rồi bỏ xác lại trong ngục, có phải cũng có tên gọi là “sợ chết tự vẫn”?
Thời gian nửa năm ngắn ngủi, hai huynh đệ có quan tước cao nhất gia tộc Lý thị là Lý Quảng và Lý Thái đều tự vẫn, tang cũ chưa xong, đã thêm tang mới. Một nhà hai tướng không chết dưới đao thương của Hung Nô, mà đều chết vì tự vẫn.
Hoắc Khứ Bệnh ngoảnh mặt làm thinh với sự phát triển của mọi việc, hắn vẫn bắn cung, luyện võ, đi săn, đi chơi như thường, thậm chí còn mời người đến phủ chơi thúc cúc, bầu không khí trên sân thúc cúc vẫn sôi động náo nhiệt, nhưng nét chán ngán mất hứng trong sâu thẳm đáy mắt hắn thì càng ngày càng rõ rệt.
Công Tôn Hạ dẫn Vệ Quân Nhụ đến thăm Hoắc Khứ Bệnh, nói là tiện đường rẽ qua. Lúc tiện đường quả thật không sớm không muộn, lại vào đúng khi ghế thừa tướng bỏ trống, các thế lực trong triều đều đang nhăm nhe.
Vệ Quân Nhụ vừa nhìn thấy tôi, liền mỉm cười đến kéo lấy tay tôi, cười hỏi sức khỏe, sinh hoạt ngày thường, rồi quay sang Khứ Bệnh với giọng quở trách: “Con mặc ít là bình thường, nhưng con xem xem Ngọc nhi phong phanh chưa kìa, trời vẫn còn lạnh, ta đến áo khoác còn không cởi ra, sao con không nhắc nhở Ngọc nhi mặc thêm?” Đoạn quay đầu lại nói với tôi: “Khứ Bệnh mà dám bắt nạt con, cứ đến tìm chúng ta, coi chúng ta như nhà mẹ đẻ con vậy.”
Khứ Bệnh ngoài mặt thường lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại rất trọng tình thân. Mặc dù hắn họ Hoắc, thực ra lại lớn lên trong gia tộc Vệ thị. Việc Vệ thị không đón nhận tôi vẫn luôn là điều nuối tiếc thầm kín trong lòng hắn, lúc này thấy đại tỷ của Vệ gia đối xử với tôi như thế, ngoài mặt tuy không thay đổi gì, vẫn dửng dưng nói chuyện với Công Tôn Hạ, nhưng trong mắt lại mang vẻ mừng rỡ, thậm chí còn thích thú với cảnh đầm ấm sum vầy.
Tôi thầm thở dài, vốn muốn để mặc Vệ Quân Nhụ nắm lấy tay mình, nhưng lúc này lại chủ động nắm tay bà ấy: “Có di mẫu thương giúp, Khứ Bệnh không dám bắt nạt con đâu. Mấy hôm nay con đang thêu hoa, nhưng vụng lắm, may có di mẫu đến, mong người chỉ giáo ít nhiều.”
Công Tôn Hạ nghe thấy thế, lướt mắt sang tôi, có lẽ cảm nhận được sự tế nhị và hiểu biết của tôi, ánh mắt lộ ra vài tia tán thưởng hiếm hoi.
Vệ Quân Nhụ cười nhìn sang Khứ Bệnh, “Ngoài kia có thợ thêu khéo léo thêu thùa vô cùng giỏi, Đại tư mã của Hán triều lại cần Ngọc nhi tự tay thêu thùa? Đây là đồ thêu dành cho Khứ Bệnh phải không? Thế thì ta phải xem xem sao.”
Khứ Bệnh liếc mắt nhìn tôi, mặc dù đang kiềm chế, nhưng vẫn nhoẻn cười, thoáng vẻ đắc ý.
Vệ Quân Nhụ và Công Tôn Hạ nhận ra biểu cảm của Hoắc Khứ Bệnh, bèn đưa mắt nhìn nhau. Tôi cười ôm lấy cánh tay Vệ Quân Nhụ, vừa cười vừa nói, cùng ra khỏi phòng đi xem công việc thêu thùa của tôi, để lại Công Tôn Hạ muốn nói gì với Khứ Bệnh thì nói.
Buổi tối, lúc tôi đã mơ màng, Khứ Bệnh bỗng khẽ khàng gọi “Ngọc nhi,” rồi mãi không nói thêm câu gì.
Tôi cười khẽ cắn vào bả vai hắn: “Sao vẫn chưa ngủ? Chàng muốn làm gì cũng được. Tuy thiếp không muốn chàng bị cuốn vào cuộc tranh giành hoàng tộc, nhưng nếu đã là chuyện chàng muốn làm, cho dù thế nào đi nữa, thiếp sẽ không có ý kiến gì.”
Hắn không nói gì cả, chỉ kéo tôi vào lòng, ôm tôi thật chặt.
Chỉ lát sau, bàn tay của hắn lại bắt đầu mó máy, tôi lí nhí nài nỉ bên tai hắn: “Chàng hết tâm sự rồi, bây giờ lại trêu chọc thiếp! Thiếp đang buồn ngủ mà! Chàng để thiếp ngủ yên một giấc… Ối!”
Hắn cười hôn tôi, nuốt hết lời của tôi vào giữa môi với lưỡi.
Không biết do hắn đã đọc nhiều về phương diện này trong sách, hay bởi hắn ra vào trong cung đã thấy nhiều hiểu rộng, dù gì thì thủ đoạn khêu gợi của Khứ Bệnh vẫn là hạng nhất. Tôi đã bị hắn trêu ghẹo khiêu khích không còn phản đối được nữa, cả người nóng bỏng yếu mềm, không kiềm được đã như dây leo quấn thân cây, quấn riết lấy hắn…
Danh sách chương