Xe ngựa dừng lại trước cửa Lạc Ngọc phường lần nữa, tâm trạng tôi đã khác trước, lần này tôi bước vào Lạc Ngọc phường với tư cách chủ nhân.

Sáng sớm, lúc mới biết sự sắp đặt của Thạch Thận Hành, tôi thậm chí còn hoài nghi có phải y cố ý trêu chọc tôi không, nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên của y, tôi không nhận ra chút ác ý nào.

Cửu gia thấy tôi nhìn Thận Hành chằm chằm, bèn cười nói: “Cô yên tâm đi đi! Chuyện này là lão Ngô đề nghị với Thận Hành, chắc hẳn đã báo cho Hồng cô rồi, sẽ không làm khó cô đâu.” Lại nói với Thận Hành: “Lão Ngô mấy năm nay, ngày càng giỏi thói lươn lẹo.” 

Thận Hành chỉ khom người, Cần Ngôn lại tỏ vẻ hơi bực mình, Thiên Chiếu vừa uống trà vừa khề khà nói: “Mấy năm nay hắn cũng vất vả lắm, ôm một bụng khổ cực mà không nói được.”

Tôi còn đang nghĩ lại chuyện sáng sớm, tùy tùng của Ngô gia đã nhanh chân đến đập cửa. Cửa lập tức mở ra, Hồng cô trang điểm lộng lẫy, nụ cười như hoa, hành một lễ vấn an Ngô gia và tôi. Tôi vội bước tới đỡ bà ta dậy: “Hồng cô đừng trách muội được không? Muội cũng thật không lường được chuyện sẽ thế này.”

Hồng cô cười nói: “Ta đâu phải người hồ đồ, hôm nay ta vẫn có thể ăn mặc lộng lẫy đứng chân trong thành Trường An, có gì mà phải oán nào?”

Ngô gia nói: “Sau này hai người phải giúp đỡ nhau quản lý phường hát này cho tốt, ta còn phải xem các tiệm khác, đi trước đây.” Nó xong liền dẫn người đi luôn.

Hồng cô dẫn tôi tới khu nhà sau dùng để ăn ở trước: “Ta đã thu xếp dọn dẹp căn phòng gần chỗ ta nhất, trong phường hát thường hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thỉnh thoảng muội không thể quay về Thạch phủ thì cũng có chỗ nghỉ ngơi, sau này thiếu cái gì, muội cứ nói với ta.” Tôi gật đầu cảm ơn.

Chúng tôi vào phòng, Hồng cô chỉ chồng thẻ tre trên án thư” “Sổ sách năm trước đều ở đấy.” Tôi hỏi: “Song Song đã đi thật rồi à?”

Hồng cô thở dài, ngồi xuống giường: “Đi rồi, không chỉ ả bỏ đi, còn kéo theo cô bạn thân Linh Lung nữa. Tiểu Ngọc, cái gánh trên vai muội không nhẹ đâu! Nói thật, nghe Ngô gia nói muội sẽ đến, trong lòng ta còn mừng thầm, vì nghĩ dù gì muội cũng là người được chủ nhân thu xếp đến, coi như ta đã tìm được một cây đại thụ để dựa vào rồi.”

Tôi bây giờ mới ngẫm ra phần nào nguyên nhân tại sao lúc sáng sớm Cửu gia nói lão Ngô “lươn lẹo”, phỏng chừng tôi không chỉ giúp Ngô gia giải quyết một vấn đề khó khăn, mà còn phải giúp y thu dọn cục diện rối rắm này, hay là y đang muốn kéo luôn cả đám người Thận Hành xuống bùn? Cửu gia phó mặc các phường hát tự sinh tự diệt, lão Ngô muốn lợi dụng tôi để xoay chuyển cục diện đang đi xuống của các phường hát, chắc chắn không phải vì tán thưởng năng lực của một tiểu cô nương như tôi, chẳng qua là y xem trọng quan hệ của tôi và Cửu gia mà thôi.

Chỉ sợ kết quả sẽ khiến y thất vọng. Cửu gia rõ ràng đã coi chuyện này như một trò chơi, để tôi nghịch thử mà thôi. Nhưng mà, mục đích cuối cùng của tôi và lão Ngô lại giống nhau, đều muốn Thạch phảng tốt lên, có thể “lợi dụng” lẫn nhau.

“... Song Song, Linh Lung đi rồi, các cô nương khác đều chỉ bình thường, không thể nổi lên được. Phương Như khá đấy, nhưng tâm tư không đặt ở đây, ca múa vô hồn, kỹ nghệ giỏi mấy cũng có hạn. Chúng ta cứ thế này cũng có thể sống qua ngày, nhưng ta đoán chừng tâm tư của muội ắt hẳn không chỉ muốn kiếm tiền ăn tiền tiêu, theo muội thấy, sau này thế nào thì tốt?”

Tôi vội định thần lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Chuyện của Phương Như thực ra không quá khó, đẩy vào đất chết rồi mới cứu sống, cho một liều thuốc mạnh đi! Bảo cô ta đến gặp muội.” Hồng cô ngạc nhiên nhìn tôi, đoạn gọi tỳ nữ, sai đi gọi Phương Như.

“Những việc khác, nhất thời cũng không gấp rút được, một mặt thong thả tìm cô gái nào dung mạo đoan trang ưa nhìn, bỏ thời gian đào tạo. Mặc khác, chỉ dựa vào kỹ nghệ ca vũ để thu hút người ta thì hạn chế lắm, giai nhân thanh sắc tài nghệ vẹn toàn có thể gặp nhưng không thể cầu, đám người còn lại cơ hồ đều phải mượn các yếu tố bên ngoài mà bổ sung chỗ thiếu sót, chúng ta sao không thử bỏ công sức vào các yếu tố bên ngoài này. Nghĩ những cái người khác chưa nghĩ tới, nói những lời người khác chưa nói, tự nhiên sẽ được người ta chú ý, một khi nổi danh rồi, còn sợ không mời nổi nghệ nhân có tiếng sao?”

Hồng cô lặng lẽ nghĩ ngợi một lúc: “Đạo lý muội nói không sai, nhưng việc ‘nghĩ những cái người khác chưa nghĩ tới, nói những lời người khác chưa nói’ này nói thì dễ, làm mới khó.”

Tôi chỉ vào mình, lại chỉ vào Hồng cô: “Việc này phải dựa vào chúng ta. Mấy ngày tới tỉ đưa muội đi thăm các phường hát xem sao, tiện thể giảng giảng quy củ ở đây, một người tính ngắn, hai người tính dài, thế nào cũng nghĩ ra gì đó.”

Hồng cô bị tôi ảnh hưởng, lập tức phấn chấn hẳn lên: “Có lý, ta trước đây chỉ mải để tâm đào tạo cho được cô nương tên tuổi, chưa từng bỏ công sức vào mấy mặt này…”

Hồng cô chưa nói xong, đã nghe tiếng Phương Như khe khẽ bên ngoài: “Hồng cô, tôi đến rồi.”

Hồng cô nói: “Vào đi!”

Phương Như đi vào hành lễ với Hồng cô và tôi, tôi đứng dậy kéo cô ta ngồi xuống bên cạnh mình, cười nói: “Chúng ta cũng coi như có duyên có phận, gần như vào phường hát cùng lúc, lại cùng nhau học nghề.”

Thấy Phương Như cúi đầu không nói, Hồng cô liếc tôi làm ra vẻ bất lực. Tôi lại tiếp: “Ta biết ngươi không muốn ở lại đây, hôm nay ta tiếp quản phường hát này, cũng không muốn miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi muốn về nhà thì về đi!”

Phương Như ngẩng phắt đầu lên, tròn xoe hai mắt nhìn tôi, tựa hồ không dám tin. Tôi nói với Hồng cô đang ngẩn người bên cạnh: “Lấy khế ước bán thân trả cho cô ta, mất bao nhiêu tiền chuộc thân thì tính hết vào chỗ muội, muội sẽ nghĩ cách bù vào.”

Hồng cô sửng sốt một lát, mới vội vã bật dậy đi tìm khế ước bán thân, chỉ chốc sau bà ta đã cầm một mảnh vải đi vào, đưa cho tôi. Tôi đảo mắt nhìn một lượt rồi đưa cho Phương Như: “Từ giờ trở đi, người và Lạc Ngọc phường không còn quan hệ gì. Ngươi có thể đi được rồi.”

Phương Như nhận lấy mảnh vải: “Vì sao?”

Tôi cười khẽ: “Không phải ta đã nói chúng ta có duyên sao? Thêm nữa phường hát của ta cũng không muốn giữ lại người không để tâm tư ở đây.”

Phương Như nhìn sang Hồng cô, rưng rưng lệ hỏi: “Tôi thực sự có thể đi sao?”

Hồng cô nói: “Khế ước bán thân đã nằm trong tay người, ngươi đương nhiên có thể đi.”

Phương Như quỳ xuống dập đầu với tôi, tội vội đỡ cô ta dậy: “Phương Như, tương lai nếu có chuyện gì cần, cứ đến tìm ta, chúng ta dù gì cũng từng là tỷ muội.”

Phương Như ra sức gật đầu, nắm chặt khế ước bán thân trong tay, chạy từng bước nhỏ ra khỏi phòng.

Hồng cô than thở: “Từ lúc vào phường hát này, ta chưa từng thấy ả chạy nhanh như thế.” Tôi cũng khẽ thở dài.

Hồng cô hỏi: “Muội khẳng định Phương Như sẽ quay lại sao?”

Tôi lắc đầu nói: “Trên đời có chuyện gì hoàn toàn nắm chắc được đâu? Chỉ cần chắc được một nửa đã đáng để chúng ta thử sức rồi, huống hồ chuyện này còn bảy tám phần cơ hội thành công.”

Hồng cô cười nói: “Nợ ta sẽ không quên đâu, tiền chuộc Phương Như, tiền mấy tháng vừa rồi mời thầy dạy, tiền ăn tiền mặc, sẽ phải lật lại hết một lượt.”

Tôi đau đầu kêu lên: “Ta còn chưa kiếm được đồng nào, mà đã nợ đè lưng rồi, ôi! Hỡi ôi! Tiền ơi là tiền, nghĩ đến ngươi mà ta đau lòng.”

Hồng cô cười trên nỗi đau khổ của tôi: “Muội đau lòng hay không, ta không biết. Nhưng đợi lát nữa, chắc chắn muội sẽ đau một chỗ.”

Thấy ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm vào vành tai mình, tôi vội vã giơ tay chụp lấy tai, lùi lại mấy bước, nhìn ba ta với vẻ cảnh giác. Hồng cô nhún vai: “Cái này không thể trách ta, lẽ ra muội đã trốn được, kết quả tự mình khăng khăng đòi quay lại, đã ăn bát cơm nghề này, mà muội sau này còn là bộ mặt của phường hát, dĩ nhiên không trốn được.”

Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê, tráng sĩ một đi chẳng trở về. Nhớ năm xưa Đại Vũ trị thủy đi qua cửa nhà ba lần mà không vào, tôi chẳng qua chỉ hy sinh vành tai của mình một chút mà thôi.

Lúc quay lại Trúc Quán, tôi vùi đầu rón ra rón rén lẻn vào trong phòng mình, thắp đèn cẩn thận soi lại gương. Xấu quá! Chẳng trách Thạch bá vừa thấy tôi, đôi mắt liền híp lại chỉ còn một đường chỉ.

Tôi khẽ chạm vào vành tai, trong lòng thầm than một tiếng, cha một lòng một dạ không muốn tôi làm một bông hoa, vậy mà bây giờ tôi lại đang làm việc kinh doanh hoa. Nhưng mà, nếu những gì tôi làm có thể giải tỏa bớt phần nào nỗi ưu tư trên trán Cửu gia, thì cũng đáng. Nếu năm đó tôi có thể suy nghĩ như bây giờ, nếu tôi có thể giúp cha nghĩ mưu định kế, thì mọi chuyện… Tôi bỗng nhiên lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói với chính mình trong gương: “Người đã mất không thể đuổi theo, ngươi đã hối hận thương tâm hơn một ngàn ngày đêm rồi, nên quên đi và nhìn về phía trước. Cha không phải từng nói sao, lỗi lầm quá khứ là để sau này không tái phạm. Ngươi đã lớn rồi, có thể giúp người mình quan tâm phân ưu giải sầu rồi đấy.”

Nghe thấy Tiểu Phong bưng đồ ăn đến, thường ngày tôi cứ ngửi thấy mùi đồ ăn liền lao ra trước, vậy mà bây giờ cứ ngồi ì ra trên giường.

“Ngọc tỷ, tỷ ăn cơm hay không? Cửu gia đang đợi đấy!” Tiểu Phong thấy giọng gọi bên ngoài.

Tôi nhíu mày: “Ngươi giúp ta mang đại một ít đồ ăn vào đâu, ta thấy không thoải mái cho lắm, muốn ngồi trong phòng ăn một mình.”

Tiểu Phong hỏi: “Tỷ bị ốm à? Để Cửu gia khám cho đi! Bệnh của gia gia đệ cũng nhờ Cửu gia chữa khỏi đấy.”

Tôi vội nói: “Không sao, không sao, không phải bệnh nặng, nghỉ ngơi một lát là được.” Trong lòng thoáng ngạc nhiên, Cửu gia lại hiểu cả y thuật.

Tiểu Phong lẩm bẩm: “Con gái các người thật lắm bệnh tật, lát nữa đệ sẽ mang đồ ăn vào.”

Tôi nghĩ thầm, đợi vành tai của ta khỏi rồi sẽ tính sổ với ngươi, hôm nay cứ tạm gác món nợ này lại đây

Dùng xong bữa tối, tôi đang suy tính xem rốt cuộc nên kinh doanh phường hát thế nào, thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ cửa vọng vào. Tôi vẫn mãi nghĩ ngợi, thuận miệng nói: “Mời vào.”

Nói xong lập tức cảm thấy không ổn, vội tìm xung quanh xem có gì có thể bọc đầu lại, nhưng nhất thời không tìm được thứ gì, Cửu gia đã đẩy xe lăn đi vào. Tôi luống cuống đưa hai tay che tai lại, ai dè động tác quá gấp, bất cẩn động vào sợi chỉ, đau đến nghẹt thở.

“Khó chịu ở đâu? Mặc ít áo quá nên bị lạnh à?” Cửu gia nhìn tôi hỏi. Tôi lắc lắc đầu, Cửu gia nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười: “Hồng cô xỏ lỗ tai cho cô à?” Tôi cắn môi gật gật đầu.

Cửu gia cười nói: “Bỏ tay xuống đi. Hồng cô không nói với cô, nhanh phải mười ngày, lâu phải mười hai ngày, không được phép đụng tay vào à? Coi chừng bị viêm tấy lên là rắc rối đấy.”

Tôi nhớ Hồng cô nói nếu bị viêm tấy sẽ phải thay sợi chỉ khác, đợi vành tai lành hẳn rồi làm lại lần nữa. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm chuyện xinh hay không xinh nữa, tôi vội buông tay xuống.

Cửu gia thấy tôi mặt mày ủ rũ, lắc đầu cười, xoay xe lăn ra ngoài. Không lâu sau, hắn quay vào, trên đùi có đặt một chiếc lọ nhỏ: “Đây là rượu được chưng cất nhiều lần, lại được cất giữ lâu năm nên rất mạnh, phòng vết thương bị viêm rất hiệu quả.”

Cửu gia vừa nói, vừa lấy một miếng vải trắng nhúng vào rượu rồi ra hiệu cho tôi nghiêng đầu. Tôi ngoan ngoãn quỳ lên giường, thẳng lưng ra, nghiêng về phía Cửu gia. Ngón tay lạnh lẽo của Cửu gia nhẹ nhàng lướt qua vành tai tôi, như có như không chạm vào gò má, vành tai và gò má tôi không hề thấy lạnh, trái lại chợt nóng bừng lên.

Cửu gia vừa giúp tôi thấm rượu vào, vừa nói: “Lúc bé ta cũng từng đeo khuyên tai.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?” Ngoái đầu định nhìn vành tai của Cửu gia.

“Yên nào.” Cửu gia giơ tay muốn đỡ lấy đầu của tôi, lúc tôi xoay lại, môi vô tình chạm vào lòng bàn tay ấy, tôi thầm rung động trong lòng, vội ngoái đầu đi, cố gắng trấn tĩnh lại, cúi gằm mắt lặng lẽ nhìn vạt váy đang trải ra trên giường của mình.

Bàn tay của Cửu gia khẽ khựng lại giữa không trung trong nháy mắt, rồi nhanh chóng trở lại bình thường, lặng lẽ giúp tôi bôi thuốc lên tai phải: “Bên này được rồi.” Tôi vội quay người lại, đổi sang bên kia. Cửu gia vẫn không ngừng tay, miệng lại nói tiếp chủ đề hồi nãy: “Thuở bé ta ốm yếu hoài, mẫu thân nghe người ta nói, bắt chước con gái đeo khuyên tai sẽ khỏe lên cho nên lúc ta năm tuổi mẫu thân giúp ta xỏ khuyên tai… Bôi xong rồi, sau này hàng ngày trước khi đi ngủ nhớ bôi thuốc.”

Để khuyên tai rũ xuống, Hồng cô đặc biệt xâu một hạt cườm vào phía dưới sợi chỉ. Tôi chỉ chỉ hai hạt cườm ở vành tai: “Hồi bé huynh cũng đeo thứ xấu xí thế này à?”

Cửu gia nhếch miệng cười: “Mẫu thân muốn dỗ dành ta, đã cố ý nhuộm màu lên trên, rất là sặc sỡ.” Tôi nhìn Cửu gia với vẻ đồng cảm, Cửu gia như thế càng “khiến người ta chú ý” hơn cả tôi.

Cửu gia chuyển động xe lăn ra khỏi phòng. Tôi ngồi trên giường yên lặng một lúc lâu, đột nhiên bật dậy, múa may trên giường, xoay người lại xoay người, đến khi cơ thể mềm nhũn đổ ập xuống chăn, mặt vùi trong chăn ngây ngốc bật cười. Khi sói còn nhỏ, mỗi khi bị thương đều phải học cách tự liếm vết thương của mình, nhưng được một người khác chăm sóc chính là cảm giác ấm áp thế này, nếu làm người ấm áp như thế, thì tôi bằng lòng làm người. Cha ơi, cha, con hiện giờ rất vui!

Tôi vùi đầu trong chăn cười ngây ngốc rất lâu, đoạn lật người ngồi dậy, tiện tay vớ lấy một mảnh vải, bò ra bàn nhấc bút viết:

Niềm vui là đóa hoa không dưng nở ra trong tim, đẹp đẽ yêu kiều, hương ngọt vấn vương lặng lẽ thấm vào lòng. Ký ức của con người hay lừa dối, tôi sợ sẽ có ngày tôi sẽ không nhớ được rõ ràng niềm vui của ngày hôm nay, cho nên tôi muốn viết hết lại tất cả những gì xảy ra, khi nào tôi già rồi, già đến mức không đi nổi nữa, tôi sẽ ngồi trên giường đọc lại những tấm lụa này, xem lại niềm vui của chính mình, có lẽ thỉnh thoảng cũng có bi thương, nhưng cho dù là niềm vui hay nỗi khổ, đều là dấu vết của những gì tôi trãi qua, sống qua, có điều tôi sẽ cố gắng sống sao cho thật vui vẻ…

* * *

Đang ăn cơm trong Nhất phẩm cư, tôi chợt nghe bên ngoài có tiếng ăn mày hát rong ăn xin. Không phải là đám ăn mày hay rao những câu may mắn như mọi khi, mà người này gõ phách tre, kể lại những chuyện gặp dọc đường lang bạt từng câu chuyện nhỏ cứ thế theo nhịp nhạc lúc thăng lúc trầm ngân nga, mới mẻ thú vị, thu hút rất nhiều người vây quanh xem. Khách trong Nhất phẩm cư đều dịch ra cửa sổ để nghe, tôi và Hồng cô cũng bị thu hút, ra đứng trước song cửa chăm chú lắng nghe.

Người kia hát xong mấy khúc, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, nhao nhao thưởng tiền cho, nhiều gấp mấy lần đám ăn mày mọi khi. Tôi và Hồng cô liếc nhau, trong lòng đều thoáng động tâm tư. Hồng cô nghiêng đầu suy tư một lát: “Tiểu Ngọc, bọn họ có thể dùng bài hát kể chuyện, chúng ta có lẽ cũng có thể…”

Tôi vội gật đầu: “Giờ ở Trường An ca múa đều đơn thuần là ca múa, nếu chúng ta có thể thông qua ca múa để kể lại một câu chuyện thì nhất định sẽ hút được khách.” Nói xong cả hai đều hết sức kích động, cơm cũng không màng ăn nốt, trả tiền xong liền vội vàng quay lại Lạc Ngọc phường tìm thầy dạy ca múa để bàn bạc.

Sau hơn một tháng bàn bạc cân nhắc hết lần này đến lần khác, câu chuyện cũng đã viết xong, nhạc cũng đã biên xong, đến lúc sắp sửa diễn tập đột nhiên Hồng cô lại do dự. Bà ta vừa lật thẻ tre, vừa nhíu mày nói: “Tiểu Ngọc, muội thật sự cho là câu chuyện này ổn chứ?”

“Vì sao không ổn? Tỷ không cảm thấy đây là một câu chuyện rất cảm động sao? Một người là công chúa vô cùng tôn quý, một người lại chỉ là kẻ hầu ngựa của nàng, hai người đồng cam công khổ, cuối cùng kết thành phu thê ân ái.”

“Tuy rằng tên người đã thay đổi, thời gian cũng ẩn đi, nhưng kẻ ngốc cũng biết câu chuyện này kể về Vệ Thanh đại tướng quân và Bình Dương công chúa.”

“Thì chính là muốn mọi người hiểu được mà! Nếu không chúng ta vất vả uổng công sao? Còn tốn bao nhiêu tiền đổ vào bài hát nữa.”

“Ý của muội ta hiểu, muội muốn dùng câu chuyện mà dân toàn thành đều đã nghe qua nhưng không thực sự biết rõ để thu hút và thỏa mãn tính hiếu kỳ của bọn họ. Nhưng hai người này, một là đại tướng quân nắm binh quyền trong tay, một là tỷ tỷ của đương kim thiên tử, muội đã nghĩ đến phản ứng của bọn họ chưa??”

Tôi nhoài người ra bàn, chọn một miếng điểm tâm bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Có thể có phản ứng gì? Vệ đại tướng quân bởi vì xuất thân thấp kém, thuở nhỏ đã chịu không ít gian khổ, nên rất thông cảm với bách tính, hơn nữa ông ấy lại là người ôn hòa, không thích chuyện bé xé ra to. Việc chúng ta làm lần này nếu truyền đến tai Vệ đại tướng quân, thì cùng lắm ông ấy chỉ cười rồi bỏ qua thôi, không buồn để ý đâu. Chúng ta làm thế chẳng qua là vì miếng cơm manh áo mà thôi, ông ấy có thể lý giải được tâm tư của chúng ta, cũng có thể bỏ qua được. Còn giả như chuyện này truyền đến tai Bình Dương công chúa, bà ta vốn luôn để tâm chuyện tuổi tác của bà và Vệ đại tướng quân lệch nhau khá nhiều, tuy ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực tế lại rất để ý người khác nghĩ gì, sợ nhất là người khác cho rằng Vệ đại tướng quân cưới bà chỉ vì lệnh vua, còn trong lòng lại âm thầm chán ghét. Nhưng về căn bản, tác phẩm ca múa này của chúng ta chủ yếu là về chuyện tình của một thiếu nữ, chuyện triều đình thật thật giả giả, muội không quan tâm. Nội dung vở ca múa là câu chuyện về công chúa và người hầu ngựa của nàng từ cảnh hoạn nạn mà sinh ra chân tình, trái tim đã sớm trao cho nhau, nhiều năm lặng lẽ bên nhau nhưng vẫn ‘tình trong như đã mặt ngoài còn e’, đến mức người anh minh như bệ hạ lúc biết được câu chuyện tình say đắm mà thống khổ này phải lập tức hạ thánh chỉ, xóa bỏ khoảng cách vốn không thể vượt qua giữa hai người, để người có tình được thành quyến thuộc, kết thúc vừa có cảnh quốc thái dân an, vừa có cảnh đoàn tụ sum vầy.”

Hồng cô gật đầu lia lịa, rồi lại lắc đầu hỏi: “Thế còn bệ hạ thì sao?”

Tôi chống cằm cười nói: “Tỷ tỷ à, tỷ đúng là coi trọng khả năng của muội quá rồi! Vở này chúng ta còn chưa diễn tỷ đã cho rằng đến bệ hạ cũng biết. Nếu bệ hạ mà biết, thì chúng nổi tiếng thật rồi chứ sao.”

Hồng cô nói: “Chuyện trong nghề ta rõ hơn muội, chỉ cần diễn vở này, đảm bảo chúng ta sẽ nổi tiếng khắp thành Trường An.”

Tôi trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Tâm tư của bệ hạ muội không đoán được, nhưng muội đã hết sức cố gắng tránh mọi ngôn từ có thể chọc giận bệ hạ. Thậm chí trong lời ca còn luôn nhấn mạnh vào tầm mắt nhìn xa trông rộng và võ công văn tài của bệ hạ. Vệ đại tướng quân có thể trở thành trọng thần dĩ nhiên một phần nhờ tài năng của bản thân, nhưng một phần quan trọng hơn còn nhờ đôi mắt sắc sảo biết nhìn người tài của bệ hạ, mà câu chuyện tình này có thể kết thúc mỹ mãn cũng toàn là nhờ sự rộng lượng của bệ hạ nữa. Nói gì thì nói, mặc dù có thể chắc bảy tám phần là không có chuyện gì, muội cũng không dám tùy tiện phỏng đoán tâm tư hoàng đế, bởi vì bên cạnh người có quá nhiều cái tai quá nhiều cái miệng. Chỉ có thể nói, những gì làm được muội đều làm rồi, chúng ta đánh cược một phen xem sao, gan to thì bị bóp chết, gan nhỏ thì bị đói chết, Hồng cô có sẳn lòng theo muội liều một lần này không?” Tôi thè lưỡi, cười cười nhìn Hồng cô.

Hồng cô nhìn tôi chằm chằm, thở dài: “Ngọc nương, muội còn trẻ tuổi, liều lĩnh hăng hái cũng không có gì lạ, lạ ở chỗ muội lại có thể suy nghĩ chu đáo chặt chẽ như thế, phường hát chúng ta muốn không nổi tiếng cũng khó. Kiếp này ta đã nếm đủ số kiếp dở dở ương ương không nổi cũng chẳng chìm này rồi, chúng ta cứ diễn vở ca vũ này đi.”

Tôi cười nói: “Thành Trường An không thiếu người tâm tư kín đáo tỉ mỉ hơn muội đâu, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt thôi. Không nói đâu xa, Bình Dương công chúa và Vệ đại tướng quân chắc chắn cao thủ hơn muội nhiều, còn có một người…” Tôi mỉm cười, tự nhiên thu lại lời định nói.

Hồng cô đang định cất tiếng, tỳ nữ bên ngoài chợt bẩm báo: “Phương Như cô nương muốn gặp phường chủ.”

Hồng cô nhìn về phía tôi, tôi gật đầu, thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh lại. Hồng cô nói: “Dẫn vào.”

Phương Như sắc mặt ảm đạm, hai mắt thẫn thờ, vừa vào trong liền đi thẳng đến trước mặt tôi, nhìn tôi chằm chằm rồi nói rành rọt từng chữ một: “Ta muốn quay lại đây.”

Tôi chỉ tay vào ghế đối diện, ý bảo ngồi xuống, nhưng cô ta vẫn đứng im không động đậy: “Khế ước bán thân ta đem đốt mất rồi, nếu muốn bản khác, ta có thể viết lại.”

Tôi nói: “Nếu muốn quay lại, từ nay về sau ngươi là người của phường hát này, vậy thì phải nghe lời ta.” Nói xong tôi đưa mắt ra hiệu, ý bảo cô ta ngồi xuống, Phương Như nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi đờ đẫn ngồi lên sập. Tôi rót một chén nước, đẩy đến trước mặt, cô ta lặng lẽ nâng chén định uống nhưng bàn tay cứ run run. Đột nhiên, cô ta đặt cái chén xuống bàn đánh “cách” một tiếng: “Ngươi đã lường trước được là ta sẽ quay lại, bây giờ ngươi vừa lòng hợp ý, vui vẻ chưa?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Phương Như, chậm rãi nói: “Trên đời này chỉ trẻ con mới có quyền oán trời trách đất, còn ngươi thì không. Kế mẫu và huynh đệ của ngươi ruồng bỏ ngươi, đây là vấn đề của ngươi. Vì sao lúc phụ thân còn sống, ngươi không tự sắp trước đường lui cho mình? Tại sao lại để cho kế mẫu thao túng toàn bộ tài sản? Vì sao ngươi không lấy lòng người đàn bà ấy, ngược lại làm cho bà ta chán ghét ngươi như thế? Lúc nên tranh đoạt thì không tranh đoạt, nên lui thì không lui, bây giờ rơi vào cảnh có nhà không về được, tất cả đều là lỗi của ngươi. Còn ta, ngươi muốn đi ta liền cho ngươi đi, ta đã làm hại gì ngươi chứ? Tất cả hy vọng của ngươi tan tành, huynh đệ ngươi không ra mặt vì ngươi như mong muốn, thành Trường An tuy lớn lại không có chỗ cho ngươi dung thân, chuyện đó có thể trách ta sao? Lẽ ra ngươi phải nhận ra từ sớm, ngươi bị kế mẫu bán cho phường hát không phải chuyện ngày một ngày hai, huynh đệ của ngươi lại chưa bao giờ xuất hiện, ngươi tự lừa gạt bản thân, chẳng lẽ cũng là lỗi của ta?”

Phương Như trợn mắt nhìn tôi, toàn thân run rẩy, môi run run muốn nói gì nhưng lại không thốt nên lời, rồi đột nhiên cúi đầu khóc rống lên. Hồng cô tiến tới ôm Phương Như, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta, Phương Như vốn thù địch ra mặt với Hồng cô, lúc này lại tựa vào lòng bà ta khóc thút thít.

Tôi chờ tiếng khóc ngớt rồi mới nói: “Hồng cô sáu tuổi đã bị cha mẹ đem bán lấy tiền lo vợ cho anh trai. Còn ta ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, trong phường hát này có tỷ muội nào hoàn cảnh không như thế? Tốt xấu gì thì ngươi cũng được cha mẹ che chở cho nhiều năm. Chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, ngươi cũng phải học cách lo liệu cho bản thân đi. Khế ước bán thân của ngươi, ta đã trả lại rồi, ngươi là người tự do, về sau chỉ cần ngươi tìm thấy nơi nào tốt hơn, cứ việc ra đi bất cứ lúc nào. Nhưng ngày nào ngươi còn ở trong phường hát thì ngày ấy phải tuân thủ quy củ nơi đây.”

Phương Như được một tỳ nữ nâng dậy đỡ ra ngoài. Thấy Hồng cô tủm tỉm nhìn mình, tôi hỏi: “Làm người tốt cảm giác thế nào?”

Hồng cô gật đầu nói: “Không tệ, trước kia toàn làm người ác, bị người ta hận, hiếm khi được đổi cảm giác.”

Tôi cười rộ lên: “Về sau đến lượt muội bị người ta hận.”

Hồng cô cười nói: “Sai rồi, muội làm cho họ kính phục, e dè, nhưng sẽ không hận đâu, bởi vì muội không ép buộc họ làm việc, muội cho bọn họ lựa chọn, không như ta trước đây chỉ thúc ép, bức bách. Bây giờ thấy muội làm việc ta mới biết muốn đạt được mục đích, bức bách là thủ đoạn thấp nhất.”

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai giao cho Phương Như luyện vở ca vũ mới này, bảo cô ta và Tích Tích cùng tập vai công chúa, bào Thu Hương và Chỉ Lan tập vai tướng quân, ai tốt thì cho lên diễn, một là tạo chút áp lực mới khiến họ gắng sức, hai là đề phòng sau này có sự cố gì thì cũng có người thay thế.” Hồng cô gật đầu đồng ý.

Tôi đứng lên nói: “Các chi tiết trong vở ca vũ, tỷ và nhạc sư thương lượng với nhau là được, ý tưởng chung thì muội đã nói với mọi người cả rồi, nhưng muội không am hiểu lối suy nghĩ của người Trường An cho lắm, tỷ thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng thì cứ tự động sửa lại nhé! Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì muội về nhà trước đây.”

Nói xong rồi tôi chợt giật mình… “nhà”? Tôi dùng từ này từ lúc nào thế? Hồng cô tiễn tôi, cười cười nói: “Kỳ thực muội cứ ở đây tiện hơn bao nhiêu, thời gian tỷ muội chúng ta cùng một chỗ cũng nhiều hơn, tội gì mỗi ngày chạy tới chạy lui?”

Tôi ngoảnh sang nhìn bà ta, chỉ cười không nói, lên xe rời đi

* * *

Vô ý nhìn qua cửa sổ thấy vầng trăng tròn ở chân trời, tôi mới giật mình nhận ra lại đến đêm trăng tròn. Lúc này, chắc Lang huynh đang chậm rãi bước dưới ánh trăng, thi thoảng lại hướng về phía vầng nguyệt tru dài. Nó có nhớ tôi không? Không biết nữa, tôi không biết sói liệu có cảm xúc nhớ nhung không, để sau này gặp lại hỏi nó xem. Có khi lúc này nó đã có bạn nữ, cùng ngửa đầu ngắm trăng rằm rồi cũng nên.

Thành Trường An và Tây Vực không giống nhau, ở đây khi dõi mắt nhìn về phía trước, lúc nào cũng gặp chướng ngại cản trở, nhà cửa nối tiếp nhau, tường thành cao ngất ngưỡng, còn ở thảo nguyên sa mạc, ngước nhìn là có thể thấy tận nơi trời đất giao nhau. Tuy nhiên, lúc này tôi đang ngồi trên mái nhà, ngẩng đầu lên nhìn, bầu không ở hai nơi đều như nhau, rộng rãi đến vô hạn.

Tôi mân mê cây sáo trúc, dạo gần đây mãi biên soạn kịch hát với thầy dạy nhạc, đã lâu rồi chưa đụng đến nó, khúc Bạch đầu ngâm mới học, không biết bây giờ còn thổi được trọn vẹn không.

Sai sai đúng đúng, dừng lại rồi tiếp nối, một khúc nhạc mà thổi đứt đoạn rời rạc, chẳng trọn vẹn, nhưng tôi tự cảm thấy rất vui, không thể tru lên với trăng, thì thổi sáo dưới trăng cũng là một cách hưởng thụ. Tôi thổi thêm một lần nữa, thấy trôi chảy hơn rất nhiều, càng lúc lại càng hài lòng với bản thân.

Đang lúc tôi thổi sáo trông trăng hết mức đắc chí hài lòng, thì đâu đó chợt có tiếng sáo chầm chậm vang lên, lúc du dương như tiên nữ xòa áo bay nhảy, lúc uyển chuyển như mỹ nhân đang nhíu mày rơi lệ.

Cửu gia ngồi trong vườn thổi sáo, cùng một khúc nhạc, tôi thổi thì nghe như một bà lão tám mươi tuổi ăn chưa no, còn Cửu gia thổi lại giống như nàng Tây Thi xinh đẹp ngồi bên suối giặt lụa. Tiếng sáo của Cửu gia như thể lôi kéo ánh trăng, quanh người tựa hồ có luồng sáng mờ mờ ảo ảo lưu chuyển, càng làm tôn lên phong thái tuyệt thế trong bộ áo trắng muốt.

Khúc nhạc đã kết thúc nhưng tôi vẫn đắm chìm trong cảm giác hụt hẫng. Cửu gia xoay xoay chiếc sáo ngọc, nghiêng đầu nhìn tôi nói: “Bạch đầu ngâm tuy có âm điệu sôi nổi nhưng ấy là khởi nguồn từ niềm bi phẫn của người con gái. Lòng cô không hợp với ý nhạc nên những chỗ luyến láy khó mượt mà. Đây là lần đầu ta nghe người thổi Bạch đầu ngâm mà vui vẻ đến thế, may mà cô dài hơi, thật là khó cho cô rồi.”

Tôi thè lưỡi cười: “Tôi chỉ biết mỗi một khúc này thôi, sẽ sớm học một bài vui vẻ hơn. Huynh thổi hay lắm, thổi một bài nữa đi! Chọn bài nào vui vẻ một chút.” Tôi chỉ tay lên mảnh trăng tròn trên trời, nói với giọng thật tình: “Ánh trăng trong sáng, bầu trời tuyệt đẹp, lại cả tre xanh đung đưa lay động bên cạnh huynh, hết thảy đều là chuyện vui cả.” Thật ra con người nhiều lúc không bằng sói, sói có thể chỉ vì một mảnh trăng tròn mà sôi trào cảm xúc, trong khi con người thì chỉ nhìn mà khọng thấy.

Cửu gia chăm chú nhìn tôi, rồi gật đầu: “Cô nói đúng, toàn là chuyện vui cả.” Cửu gia ngẩng đầu ngắm trăng, đưa sáo lên thổi.

Tôi không biết tên khúc nhạc, nhưng tôi có thể nghe ra âm điệu vui vẻ trong ấy, phảng phấn như một cơn mưa lành ngày xuân, ai nấy đều cười, cỏ cười, cây cũng cười.Tôi chăm chú nhìn Cửu gia tập trung thổi sáo, thầm nghĩ: Tôi không hiểu được nỗi ưu sầu thoáng ẩn thoáng hiện giữa đôi chân mày kia, nhưng tôi mong có thể hóa giải được nó.

Bầu trời xanh lam, trăng sáng lơ lửng, sắc đêm như nước. Chúng tôi một người ngồi trong vườn, một người ôm đầu gối ngồi trên nóc nhà, tre xanh múa, sáo ngọc hát.

* * *

Phương Như tiễn đại tướng quân sắp ra trận, trong lòng có muôn vạn lời muốn nói, không hiểu sao lại ngập ngừng rồi thôi. Phương Như ung dung lộng lẫy, miệng hơi mỉm cười, nhưng trong mắt đã long lanh lệ. Trên sân khấu chỉ có tiếng sáo thổi lúc có lúc không, muốn ngừng mà lại chẳng dứt, hệt như tâm trạng vấn vương lúc ấy của công chúa.

Dưới sân khấu rộ lên tiếng khen hay, mấy cô nương trong phường ngồi hầu khách xem ca vũ đều dùng khăn tay lau nước mắt.

Hồng cô thở dài khen: “Không ngờ Phương Như hát hay thế, mấy lần trước vẫn còn thấy hơi luống cuống, giờ thì tự nhiên thoải mái rồi.”

Tôi gật đầu: “Quả đúng như vậy, ý cảnh mà muội muốn chính là ‘vô thanh thắng hữu thanh’, không ngờ cô ta lại diễn ra được.”

Hồng cô nhìn qua rèm cửa, đưa mắt một vòng khắp khán đài nói: “Không qua mười ngày nữa, đảm bảo Lạc Ngọc phường sẽ nổi danh khắp Trường Anh.” Tôi chỉ cười rồi xoay người rời khỏi gác.

Ngày tháng Tư, vừa lúc tơ liễu rủ bay, ngọc lan nở nhụy, anh đào đỏ rực, không khí tràn trề sức sống. Cảm giác hưng phấn khi nãy tôi nén xuống trước mặt Hồng cô từ từ thấm ra ngoài, phía trước kia liệu có điều gì chờ đợi tôi không? Ý đồ tôi ẩn giấu trong màn ca vũ đó có thể thuận lợi thực hiện không?

Ngoại trừ mấy người trong cửa và chủ sự ra, đám nô tỳ và đầy tớ già đều đã lén chuồn đi xem ca múa, trong nhà lẽ ra phải yên tĩnh lắm, vậy mà lại chợt ồn ào náo động mãi không dứt. Tôi cau mày, vội qua xem có chuyện gì.

Nhạc sư chủ quản Trần Nhĩ đang đẩy một nam nhân trẻ tuổi ra ngoài, nhìn thấy tôi đến vội rụt tay, hành lễ: “Người này đang hỏi liệu chúng ta có cần mời thêm nhạc sư không, ta nói không cần, hắn vẫn cứ nhì nhằng không thôi, cầu ta nghe hắn đàn một khúc.” Người kia nghe thấy Trần Nhĩ nói vậy, liền lập tức vái chào tôi.

Trường bào nhìn rất cũ, cổ tay áo rộng đã tươm rách, nhưng vẫn được giặt giũ rất sạch sẽ. Y mi thanh mục tú, gương mặt đượm nét mệt mỏi, nhưng thần sắc lại điềm tĩnh ung dung.

Tôi có ấn tượng rất tốt với y, bất giác hỏi: “Ngươi là nơi khác đến à?”

Y đáp: “Đúng thế, tại hạ Lý Diên Niên, lần đầu đến Trường An, sở trường là đánh đàn, biết ca múa, hy vọng Lạc Ngọc phường có thể thu nhận.”

Tôi cười nói: “Thu nhận được hay không phải xem tài nghệ của ngươi thế nào. Thử đàn một khúc xem nào! Trần Nhĩ, đưa cho hắn một cây đàn tốt.”

Lý Diên Niên đáp: “Không cần, đàn là trái tim của cầm sư, tại hạ luôn mang theo bên người.” Vừa nói, y vừa tháo chiếc đàn buộc sau lưng ra. Tôi đưa tay, ý mời hắn bắt đầu.

Lý Diên Niên mở túi, cẩn thận nhẹ nhàng đặt đàn lên bàn, cúi đầu im lặng nhìn đàn, không hề nhúc nhích. Trần Nhĩ bắt đầu mất kiên nhẫn, đang định ý kiến, bị tôi liếc cho một cái lại thôi. Một lúc sau, Lý Diên Niên mới đưa hai tay lên chầm chậm bắt đầu.

Nước suối xanh xanh, song lan biêng biếc, hoa trôi lả tả, thi thoảng chim ca…

Tiếng đàn của Lý Diên Niên vang lên, không ngờ tôi lại có cảm giác như đang ở giữa chốn sơn thủy đẹp đẽ dạt dào sức xuân, tuy tôi không biết nhiều khúc nhạc lắm, nhưng diễn tấu đến mức này, thì chỉ nghe một lần là nhận ra ngay.

Tiếng nhạc kết thúc mà tôi vẫn chưa hết ngẩn ngơ, định quay sang hỏi ý kiến Trần Nhĩ, nhưng vừa ngước lên nhìn thấy Trần Nhĩ đang lộ vẻ chấn động kinh hãi cùng khó tin, trong lòng tôi đã hiểu, có tốn bao nhiêu tiền cũng phải giữa được người này.

Tôi hơi cúi người, cung kính nói: “Tiên sinh tài nghệ phi thường, đến Thiên Hương phường nổi tiếng nhất thành Trường An cũng thừa sức, vì sao lại muốn đến chỗ của ta?”

Lý Diên Niên có vẻ không quen với sự cung kính của tôi, liền cúi đầu đáp: “Thật không dám giấu, tại hạ có qua Thiên Hương phường rồi. Tại hạ là con trưởng trong nhà, phụ mẫu đều đã qua đời, bây giờ chỉ mang theo em trai và em gái đến Trường An tìm chốn dung thân. Thiên Hương phường thực ra đã thu nhận anh em chúng tôi, nhưng hôm qua em gái tại hạ nghe có người thảo luận về vở kịch Hoa nguyệt nùng của Lạc Ngọc phường, tự nhiên không muốn đến Thiên Hương phường nữa, cầu xin tại hạ đến đây xin thử, dặn tại hạ nhất định phải gảy đàn cho người biên soạn vở kịch này nghe.”

Tôi thoáng kinh ngạc nhìn Lý Diên Niên: “Em gái tiên sinh nghe nói về Hoa nguyệt nùng rồi tự nhiên khẩn cầu tiên sinh từ chối Thiên Hương phường?”

Lý Diên Niên đáp: “Vâng, Hoa nguyệt nùng của quý phường quả có cấu tứ đặc sắc.”

Tôi bật cười, Hoa nguyệt nùng là một vở ca vũ với mục đích đầu cơ trục lợi, ca khúc thật ra rất bình thường, lọt vào tai bậc cao thủ như y đúng là chỉ xứng với mấy chữ “cấu tứ đặc sắc”. Tuy nhiên em gái của y lại khiến tôi rất tò mò, ẩn ý đằng sau vở ca vũ này của tôi giấu được Hồng cô và Ngô gia, vậy mà lại không qua mắt được cô ta. Tôi từ nhỏ đã học qua thuật quyển mưu, cha cũng dạy tôi về thế sự biến đổi, lớn lên giữa vương tộc Hung Nô, tôi đã chứng kiến không ít cảnh gạt lừa, về sau lại tự mình trải qua một trận gió tanh mưa máu, nên từ lúc vào Thạch phủ tôi đã bỏ không ít công sức tìm hiểu tư liệu về các nhà quyền quý ở Trường An, vậy mà cô ta vừa đến đã am hiểu mọi chuyện như vậy, thật là thông minh đến độ đáng sợ. Hơn nữa còn hành sự dứt khoát quyết đoán, trong tình cảnh khốn đốn phiêu bạt ở Trường An mà từ chối Thiên Hương phường để chọn một phường hát mới nổi. Nếu có ta đại để nắm bắt được ý đồ của tôi mà vẫn bảo anh trai đến, vậy ý đồ của cô ta là gì?

Vì sao cô ta cũng muốn kết giao với công chúa Bình Dương?

Tôi đánh giá kỹ càng Lý Diên Niên, thấy diện mạo y cũng thuộc hàng tuấn tú hiếm gặp trong đám nam nhân, nếu em gái y dung mạo cũng xuất chúng thế này, thì… thì tôi không thể không giữ người này lại được: “Thiên Hương phường trả tiên sinh bao nhiêu, ta sẽ trả gấp đôi.”

Lý Diên Niên thần sắc bình thàn, trông không vui vẻ gì cho lắm, chỉ vái tôi một cái: “Đa tạ cô nương.”

Trần Nhĩ ở bên cạnh cười nói: “Về sau nên gọi là phường chủ.”

Tôi nói: “Trong phường hát mọi người đều gọi ta là Ngọc nương, tiên sinh về sau cũng có thể gọi ta là Ngọc nương!”

Lý Diên Niên đáo: “Ngọc nương, không cần gọi tại hạ là tiên sinh.”

Tôi nói: “Thế ta sẽ gọi là Lý sư phụ nhé! Không biết hai em của Lý sư phụ hiện giờ đang ở đâu?”

Lý Diên Niên trả lời: “Lúc mới đến Trường An thì ở quán trọ, về sau… về sau… chuyển ra ngoại thành trú tại một căn nhà lá bị bỏ hoang.”

Tôi gật đầu thấu hiểu: “Lúc ta mới đến Trường An còn ngủ trong một cánh rừng ngoài thành!” Lý Diên Niên ngẩng đầu nhìn tôi, không nói câu gì, ánh mắt có vẻ ấm áp hẳn lên.

Tôi nói: “Phường hát vẫn còn khá nhiều phòng trống, nếu ba anh em các vị đồng ý, có thể chuyển vào đây ở.” Lý Diên Niên do dự không biết nói gì.

Tôi lại nói: “Lý sư phụ có thể dẫn người nhà đến xem sao, thương lượng xong rồi mới quyết định. Nếu không muốn trú lại, ta có thể sai người tìm giúp chỗ khác ở Trường An. Giờ trời vẫn chưa tối, sư phụ quay lại đưa hai em đến xem phòng có khi vẫn kịp.”

Lý Diên Niên đáo: “Đa tạ Ngọc nương.”

Tôi đứng dậy dặn dò Trần Nhĩ: “Làm phiền Trần sư phụ tiễn Lý sư phụ giúp ta.” Nói xong quay sang nói với Lý Diên Niên: “Ta có việc khác phải làm, bây giờ không tiễn được sư phụ.” Lời vừa dứt liền quay người đi luôn.

Tôi sai bà vú già thu dọn phòng ở, lại bảo một a đầu đi gọi Hồng cô. Hồng cô vội vàng chạy tới: “Đang ngồi xem ca vũ, tự nhiên chẳng thấy muội đâu? Sao bỗng dọn dẹp phòng ốc thế này? Có ai đến ở à?”

Tôi ngầm cười, chỉ đưa mắt nhìn vú già đang lau cửa sổ nói: “Muội mới mời được một vị nhạc sư đánh đàn mới.”

Hồng cô ngẩn người hỏi: “Một nhạc sư không cần phải ở phòng rộng thế này chứ? Huống hồ không phải cũng đã có chỗ ở dành riêng cho nhạc công rồi sao?”

Tôi quay đầu đáp: “Đợi tỷ gặp rồi sẽ hiểu. Đúng rồi, sai người về Thạch phủ thông báo rằng hôm nay muội không về sớm được.”

Hồng cô nhìn tôi nghi hoặc: “Rốt cuộc là ai mà đáng để muội phải ở đây thế này, ngày mai không gặp được sao?”

Tôi nghiêng đầu đáp: “Đã nghe qua chuyện lể về Bá Nha, Tử Kỳ chưa? Một bản nhạc biến hai người thành tri kỷ sinh tử. Muội và người này cũng có thể coi là nghe ca vũ sinh ra nhã ý, muội muốn gặp nữ nhân cực kỳ thông minh kia một phen.”

Lúc trời đã tối mịt, Lý Diên Niên dẫn theo em trai em gái đến phường hát. Tôi và Hồng cô đứng ở cửa nhà trong đợi nô tỳ đưa họ vào. Hồng cô thần sắc tuy bình tĩnh, nhưng trong mắt thì đầy sự hiếu kỳ.

Lý Diên Niên bước vào đầu tiên, theo sau là một thiếu niên mặt mũi ba bốn phần giống hắn, không thanh tú bằng, có vẻ thô kệch hơn, theo sau cùng là một cô gái…

Nàng ta vận y phục trắng từ đầu đến chân, dáng cao, bước đi tao nhã như đang múa, thân hình có vẻ mỏng manh, nhưng ống tay áo khẽ rung rinh theo nhịp bước của nàng ta lại biến sự mỏng manh ấy thành nét phóng khoáng.

Hồng cô lẩm bẩm: “Hóa ra bước đi cũng có thể trông giống như đang múa.”

Tấm mạng che mặt làm tôi nhìn không rõ dung mạn nàng ta, nhưng chỉ thấy đôi mắt đã đủ rồi. Tha thướt ôn nhu, lạnh lẽo rùng mình, ấm áp thân thiết, đao quang kiếm ảnh. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt lưu chuyển, tôi không kịp nắm bắt ý tứ gì. Đao quang kiếm ảnh?! Thú vị! Tôi nhếch miệng cười.

Hồng cô thấp giọng thở dài, rồi lại thở dài tiếp, nữ nhân này không ngờ chỉ bằng dáng dấp đã khiến người chiêm ngưỡng không ít mỹ nhân như bà ta chết lặng.

Lý Diên Niên quay sang hành lễ với tôi: “Đây là em trai tôi, tên Quảng Lợi; còn đây là em gái, tên chỉ có một chữ Nghiên[1].” Hai người hành lễ với tôi, tôi hơi cúi người đáp lại.

[1] “Nghiên” nghĩa là “diễm lệ, xinh đẹp”

Tôi dẫn ba người anh em họ vào xem phòng, Lý Quảng Lợi tỏ ra rất hài lòng, nét mặt hưng phấn, không ngừng đi ra đi vào. Lý Diên Niên mặt tuy không bộc lộ gì, nhưng nhìn vẻ chăm chú của y, chắc là cũng hài lòng. Lý Nghiên không theo hai anh vào xem xét phòng ốc, chỉ đứng ngoài đưa mắt nhìn vòng quanh vườn nhà, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi.

Tôi cúi người mỉm cười nhìn nàng, nàng nói: “Tài đánh đàn của gia huynh tuy xuất chúng, nhưng dù gì cũng là người mới đến Trường An, chưa xứng đáng được phường chủ tiếp đãi thế này.” Giọng nàng ta không lanh lảnh êm tai như các thiếu nữ bình thường, mà lại trầm thấp, hơi khàn khàn, khiến người nghe phải tập trung lắng nghe mới được, nhưng một khi đã chăm chú thì lại thấy âm thanh ấy tựa như có người đang thì thầm bên tai mình giữa đêm thâu, mơ mơ hồ hồ mà chạm vào tim mình.

Tôi thẳng người dậy, nói: “Ta rất muốn làm sao mà không bị nhiều người để ý, nhưng ta thực tình rất muốn lưu giữ các vị. Là cả ba vị, chứ không phải chỉ mình Lý sư phụ. Thêm nữa ta thích làm việc một lần là xong, không muốn ba vị mấy hôm nữa lại chuyển nhà, phiền ta mà cũng phiền các vị.”

Lý Nghiên nói: “Chúng ta?”

Tôi cười đáp: “Anh trai tài nghệ xuất chúng, dung mạo tuấn tú. Em gái chỉ dựa vào một vở ca vũ mà đoán được ý đồ của ta, sao ta có thể khiến tri âm như vậy thất vọng?” Tôi cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “ý đồ” và “tri âm”.

Ánh mắt Lý Nghiên dần dần dâng đầy nét cười: “Phường chủ quả nhiên là người tâm tư thông minh nhạy bén.”

Tôi không biết giữa nữ nhân với nhau liệu có cảm giác “anh hùng mến anh hùng” hay không, nhưng đây là từ ngữ duy nhất tôi có thể nghĩ được để hình dung cảm giác của tôi lúc này. Tôi nghiêng đầu bật cười: “Như nhau thôi, ta tên Kim Ngọc.”

Nàng ta tháo khăn che mặt một cách tao nhã: “Ta là Lý Nghiên.”

Hồng cô hít sâu một hơi khí lạnh, thất thanh “a” to một tiếng. Tôi bất giác thở hắt một hơi dài, hết sức kinh ngạc, không phải là chưa bao giờ thấy mỹ nhân, nhưng nàng ta đã không thể dùng chữ đẹp để hình dung, hóa ra trên đời này đúng là có vẻ đẹp khiến người ta quên mất tục lễ, nếu tinh tú trên trời vì nàng ta rơi xuống, mặt trăng mặt trời vì nàng ta mà ảm đạm, tôi cũng không thấy lạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện