Lúc gần đến thành Trường An, tôi nói: “Thiếp không muốn cùng chàng vào thành, thiếp tự mình vào trước.”
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ trong giây lát: “Cũng được, lúc vào thành sẽ không tránh được cảnh hỗn loạn, ta còn phải vào cung gặp bệ hạ trước. Nàng quay về Lạc Ngọc phường hả?”
Tôi thở dài: “Không quay về Lạc Ngọc phường còn có thể đi đâu? Khẳng định sẽ bị Hồng cô mắng đến chết.”
Hoắc Khứ Bệnh cười trên nỗi đau khổ của tôi: “Vốn là lỗi của nàng, bị mắng cũng đúng thôi. Nhưng nếu nàng muốn yên tĩnh vài ngày, chi bằng đến thẳng dinh thự của ta, Trần thúc sẽ tự biết thu xếp mọi thứ cho nàng, về sau nhà ta chính là nhà nàng, trong thành Trường An sao mà chỉ có thể đến mỗi Lạc Ngọc phường chứ?”
Tôi lắc lắc đầu: “Đến lúc phải đối mặt với tất cả rồi. Không phải chính chàng nói thế sao? Trốn tránh không phải là cách giải quyết, nếu để Hồng cô biết được thiếp quay về thành Trường An mà không đến gặp tỷ ấy, thì lỗi lại càng thêm nặng.”
Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu: “Cuối cùng cũng đã nhìn thấy Kim Ngọc với chút dũng khí rồi.”
Cách biệt nửa năm, mọi thứ trong thành Trường An hình như vẫn không hề thay đổi.
Người qua đường lần lượt tụ tập ở khu cổng thành trên đường thông vào cung đình, đang đợi để nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, người đã đánh cho Hung Nô phải kinh hoàng sợ hãi, và cả Vương Gia Vương Tử bị bắt của Hung Nô. Tôi đi ngược lại dòng người, mồ hôi chảy ròng ròng, mất thời gian gấp ba lần bình thường mới về đến Lạc Ngọc phường.
Cửa ngách khép hờ, hai nam tử gác cửa trốn vào bóng râm hóng mát. Một ấm nước đậu xanh, chuyện nhảm trên trời dưới biển, thật thoải mái. Thấy tôi định vào cửa, hai người liền nhảy bật dậy, cười trừ: “Tiểu lang quân, muốn xem ca múa phải vào cửa chính, sẽ có cô nương phục vụ sẵn, chỗ này cho đám người sai vặt bọn ta ra vào thôi.”
Tôi cười nghiêng đầu nói: “Đến ta mà cũng không nhận ra à?”
Hai người nhìn kỹ tôi rồi vội vàng hành lễ: “Nghe mấy cô nương trong nhà nói phường chủ ra ngoài làm ăn, bọn tiểu nhân nhất thời không ngờ lại là phường chủ.”
Bóng liễu rủ dày đặc trong vườn, nước hồ trong vắt, gió nhẹ thổi qua từng đợt, rất mát mẻ. Tâm Nghiễn đang quét dọn vườn, tôi đứng bên cạnh hồi lâu, cô mới giật mình phát hiện ra, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sững sờ trong giây lát, rồi hét ầm lên. Tôi giật bắn mình, vội bịt tai lại, đợi cô hét xong, mới cười nói: “Ngừng quét dọn đi, giúp ta chuẩn bị nước, ta tắm rửa một cái, hôm nay nóng thật đấy.”
Tâm Nghiễn ngơ ngẩn gật đầu.
Nước của Tâm Nghiễn còn chưa tới, Hồng cô đã xông vào phòng, một tay chống nạnh, một tay múa mấy ngón lên, làm điệu bộ cắt mũi tôi quở trách: “Đồ trời đánh thánh vật, vô lương tâm…” Tâm Nghiễn bưng nước đậu xanh mát vào cho tôi, hai bên đều không dám nói nhiều, chỉ trao đổi bằng ánh mắt, tôi nháy mắt với cô, ra hiệu cảm ơn vì sự chu đáo.
Vừa nghe Hồng cô trách mắng, vừa chậm rãi uống nước mát, “… sao mà muội có thể tàn nhẫn thế, cứ thế không nói câu nào bỏ lại bọn ta cả một nhà toàn đàn bà con gái, sống chết mặc bay không nể tình bạn trước đây của chúng ta chút nào… Bao ngày tháng qua, ta ngày nào cũng mong ngóng, đêm đêm nhớ nhung…”
Tôi uống hết một chén nước, mà Hồng cô vẫn chưa thôi mắng mỏ, tôi nghe được một lúc, thực sự không chịu được nữa, “hì hì” phì cười, lập tức hai mắt Hồng cô đỏ lên: “Muội vẫn còn cười được?”
Tôi chắp tay liên tục thi lễ: “Chỉ là cảm thấy tỷ mắng muội như là mắng một kẻ phụ tình ấy.”
Hồng cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, thấy cũng phải, không kìm được lộ ra ý cười, nhưng nụ cười còn chưa hé, nước mắt đã rơi. Tôi vội nghiêm trang đứng dậy: “Hồng cô, lần này là lỗi của muội.”
Hồng cô dùng khăn tay lau nước mắt, nói: “Tiểu Ngọc, không phải ta trách muội bỏ đi, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn cả, cô nương trong nhà này đến đến đi đi cũng mấy đời rồi, muội rốt cuộc cũng có ngày phải đi. Ta vẫn một mực mong muội có thể lấy chồng sinh con, yên ổn sống qua ngày. Nhưng muội thật tình không nói một câu nào, để lại một lá thư rồi đi luôn, đến đối mặt với một câu từ biệt cũng không có, muội là người phóng khoáng, nhưng ta không phải.”
Tôi tiến tới, nắm lấy tay Hồng cô: “Muội hành sự tùy hứng, không để ý đến cảm nhận của tỷ, về sau sẽ không như thế nữa. Tỷ coi như muội còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, tha thứ lần này cho muội nhé.”
Hồng cô trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, trong mắt cuối cùng cũng thoáng ý cười, liếc tôi hỏi: “Nghe nói Hoắc đại tướng quân hôm nay vào thành, sao muội cũng tình cờ hôm nay quay về thế?”
Tôi giống như cô gái bị trưởng bối nhìn thấu tâm sự, có mấy phần ngượng nghịu mấy phần vui mừng, cúi đầu không nói gì.
Nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, Hồng cô liền hiểu ngay mọi chuyện, nắm chặt tay tôi, mừng rỡ hỏi: “Muội và Hoắc tướng quân… muội và hắn… thật à?”
Tôi cười rút tay ra, quay người đi tìm y phục để thay, vẫn không nói câu nào. Hồng cô vỗ tay cười cười: “Được rồi! Được rồi! Ta cuối cùng cũng bớt một chuyện trong lòng. Đi hay lắm! Chạy hay lắm! Lần bỏ nhà đi này của muội thực sự có giá trị đấy.”
Tôi tắm rửa sau tấm bình phong, Hồng cô ở phía ngoài bình phong liên miên kể chuyện này nọ cho tôi: “… Tiểu Ngọc, nhờ muội bỏ đi mà ta cuối cùng cũng được nhìn thấy phảng chủ của Thạch phảng, không ngờ chính là một người như cây ngọc nhành lan, lời nói cử chỉ đều rất ôn hòa, với người dưới như ta mà cũng cực kỳ khách sáo lịch thiệp…”
“Cạch” một tiếng, gáo nước trong tay tôi rơi xuống dưới đất. Hồng cô vội hỏi: “Sao thế?”
Tôi chậm rãi nhặt gáo nước lên, múc một gáo nước lạnh giội lên đầu: “Không sao cả, không cẩn thận đánh rơi gáo nước. Phảng chủ tìm tỷ có chuyện gì?”
Hồng cô hầm hừ: “Lại chẳng phải vì trước khi đi muội bảo ta kể lại hết cho hắn mọi chuyện của muội ư, bởi vì muội dặn dò, bức thư đầu tiên muội viết cho ta đã bị đốt rồi, cho nên không dám nhắc đến, nhưng mà ta lúc đấy tức chết mất, bất kể là ai, chỉ cần có thể bắt được muội về cho ta mắng mỏ thật dữ một trận là được, nên đặc biệt kể lại cho phảng chủ chuyện muội cũng để lại cho Hoắc tướng quân một bức thư, ta đã sớm gửi đến Hoắc phủ rồi.”
Huynh ấy có cần thiết phải đi hỏi ngưởi khác tại sao tôi phải rời khỏi thành Trường An không? Nếu vốn vô tình, vì sao lại luôn tỏ vẻ là người có mấy phần hữu tình? Lại múc một gáo nước lạnh nữa giội lên người, tựa như muốn triệt để gột sạch rất nhiều chuyện.
Tôi nói: “Hồng cô, dặn dò những người gặp muội rồi, chuyện muội quay lại trước hết không để lộ ra ngoài.”
Hồng cô thoải mái đáp: “Được! Muội nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày nữa đi! Nhưng trong lúc nghỉ ngơi, tốt nhất muội nên vào cung gặp mặt Lý phu nhân cảm ơn một câu, thời gian muội bỏ đi, nàng ấy tuy không trực tiếp ra mặt, nhưng lại để Lý nhạc sư đặc biệt đến diễn tấu một lần, nhờ hành động này của nàng ấy ta đã giải tỏa được bao nhiêu rắc rối. Lý phu nhân quả là nặng tình, nếu là người bình thường hẳn đã nhanh nhanh chóng chóng vứt bỏ bằng được quá khứ không mấy vẻ vang kia, vậy mà nàng ấy lại luôn nhớ đến tình cũ, biết rõ là muội đi rồi, nhưng vẫn đặc biệt chăm sóc đến ta.”
Tôi sững sờ ngơ ngẩn, về sau… về sau sẽ thế nào đây? Lý Nghiên, vì hiểu rõ mấy phần đau khổ của ngươi, biết nỗi gian nan của ngươi, nên càng không muốn làm hại ngươi, nhưng ta rốt cuộc nhất định phải chọn một lập trường ư? Cùng Hồng cô nói chuyện vặt vãnh linh tinh thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến tối, Hồng cô ngồi ăn cơm tối cùng tôi, dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt rồi vội vã, đi làm nốt mấy việc ban ngày chưa làm xong.
Có lẽ thời gian qua toàn ở cùng với Hoắc Khứ Bệnh từ sáng đến tối, giờ tự nhiên ở một mình, tôi chợt cảm thấy lòng hơi trống rỗng, đầu óc không ngừng nghĩ ngợi lung tung, lại thêm không ngủ được nên lẳng lặng lẻn sang Hoắc phủ. Vừa mới nhảy từ trên tường bao xuống, mấy con chó đen to bự đã nhảy xổ đến dưới chân, quây quanh tôi đi lại mấy vòng, hít ngửi mấy lượt tới khi chắc chắn tôi là người quen rồi mới từ từ tách ra.
So với cảnh náo nhiệt ban ngày trên đường phố Trường An, Hoắc phủ lại yên lặng tĩnh mịch như thể không có chuyện gì. Phòng của Hoắc Khứ Bệnh tối om, xem ra người vẫn còn ở trong cung.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng rõ ràng là vừa được quét dọn, khói từ lò sưởi vẫn đang tỏa thành vòng, nho trên chiếc đĩa màu trắng còn chưa ráo nước. Mở toang cửa sổ ra cho gió đêm ùa vào, thoáng mát không kém gì ban ngày, tôi xếp xong đệm gối, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ, vừa ăn nho, vừa ngắm nhìn chiếc đĩa ngọc trên trời.
Đợi đến khi mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa quay lại, khiến tôi không khỏi băn khoăn khó hiểu, về lý không thể ở lại trong cung đến tận lúc này, chẳng lẽ bị người ta gọi đi uống rượu rồi? Nhưng với tính cách của hắn, người bình thường nào dám mời?
Không cưỡng được cơn buồn ngủ, tôi lơ mơ ngủ mất lúc nào không hay. Đúng lúc đang ngủ say giấc, chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, tôi vội bật dậy trốn đi. Tỳ nữ đi vào cùng Hoắc Khứ Bệnh giúp hắn thắp đèn, vừa nhìn thấy căn phòng liền sợ quá quỳ xuống xin lỗi, dập đầu liên tục. Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy đĩa nho bị ăn mất một nửa, giường đệm lộn xộn, khóe miệng lộ ra ý cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Đi ra hết đi!”
Hắn đợi mọi người lui hết, mới nghiêng người nằm xuống giường, cười nói: “Người đã đi hết, có thể ra rồi.”
Tôi từ sau tấm bình phong bước ra, hắn cười vẫy tay, để tôi ngồi xuống cạnh hắn, Tôi hỏi: “Sao về muộn thế?”
Hắn chỉ chăm chú nhìn tôi, không nói câu nào, trong nháy mắt tràn ngập ý cười, lúc mới bắt đầu tôi còn dám đối diện nhìn lại, dần dần không làm nổi nữa, cảm thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh, vội né tránh ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bỗng kéo lấy cánh tay tôi, tôi không kịp phòng bị, ngả luôn vào lòng hắn: “Chàng làm gì thế?”
Hắn chống người muốn ngồi dậy, nhưng vẫn ôm tôi không buông: “Ngoan ngoãn nằm đấy, ta kể chuyện cho nàng nghe. Lúc ta ở trong cung vì nhớ nàng nên rượu cũng không dám uống nhiều. Xuất cung rồi, vẫn không quay lại phủ, mà đi đến Lạc Ngọc phường một chuyến trước, nhìn thấy phòng của nàng không thắp đèn, người cũng không thấy đâu, trong lòng lúc đấy… lúc đấy bỗng cảm thấy không thoải mái cho lắm, sau đấy ta một mình đi đến một chỗ ngồi rất lâu, đầu óc nghĩ ngợi lung tung rất nhiều, nên mới quay về muộn, không ngờ chỉ là mình quá nhạy cảm.” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói nhỏ nhẹ: “Ta quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy chuyện trên đời không có gì là không thể nắm bắt được, nên một mực không chịu thừa nhận những suy tính hơn thiệt của bản thân. Chuyện này vốn không cần kể, nhưng ta thấy bản thân không nên nghĩ ngợi quá nhiều, cảm thấy hổ thẹn với nàng nên không muốn giấu nàng.”
Trong lòng tôi chợt trỗi lên một cảm giác khác, hắn nói thành Trường An thực sự đã làm tôi tổn thương, nhưng chẳng phải hắn cũng bị tổn thương ư? Hắn không nói cụ thể ra rốt cuộc là nghĩ những gì, tôi có thể thản nhiên chấp nhận lời xin lỗi của hắn không?
Tôi hít hít bờ vai hắn, vỗ vào tay hắn, như cười như không hỏi: “Mùi phấn thơm quá, không biết là xuất phẩm của nhà nào? Nếu chàng đã thích như thế, có khi thiếp cũng phải chuyển sang dùng đồ của nhà này thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh lập tức ngồi thẳng người dậy, cuống cuồng thanh minh: “Chỉ bị dính một tí lúc ca kỹ trong cung nhảy múa kính rượu thôi.”
Tôi cười tủm tỉm: “Thật không? Không phải chàng nói là đi đến một chỗ ngồi rất lâu sao? Là Thiên Hương phường hay là phường ca vũ khác?”
Hoắc Khứ Bệnh cốc vào trán tôi một cái, bật cười ha ha hỏi: “Nàng đang ghen à?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, ngoái đầu đi. Hắn kéo giật tôi vào trong lòng, tôi ra sức đẩy hắn ra: “Thiếp ghen đấy thì sao nào? Nếu trên người chàng còn mùi phấn son của người khác thì đừng có mà xuất hiện trước mặt thiếp.”
Hắn vội thả lỏng tay, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Chẳng sao cả, chỉ là rất thích thú.”
Tôi “hừ” một tiếng, nói: “Chàng bị bệnh rồi!”
Hắn chắp tay ra sau đầu, ngả lưng nằm hết sức mãn nguyện: “Nếu đây là bệnh, ta sẵn sàng ngày nào cũng bị bệnh.”
So xem mặt ai dày hơn, tôi thật không thể bằng, thôi thì không để ý đến hắn nữa. Hắn mỉm cười tủm tỉm nói: “Hôm nay thật là muộn rồi, ngày mai sáng sớm ta sẽ dẫn nàng đi xem một nơi.”
Tôi đứng dậy định đi: “Thế thiếp quay về đây, ngày mai chàng qua đón thiếp.”
Hắn vội túm tay tôi lại: “Cũng chỉ hơn hai giờ nữa, trời sắp sáng rồi, việc gì phải đi đi lại lại? Cứ ngủ một giấc ở đây đi, ta nằm trên tràng kỷ là được.”
Tôi nghĩ ngợi trong giây lát, gật gật đầu.
Tôi luôn cho rằng tinh thần của mình rất khỏe, là người ngủ ít, nhưng so với Hoắc Khứ Bệnh thì không thấm tháp vào đâu cả. Trời vẫn còn lờ mờ tối, hắn đã lay tôi tỉnh dậy, tôi hơi lười không muốn dậy, bèn lẩm bẩm cầu xin: “Xem cái gì đợi mặt trời mọc rồi nói tiếp, thiếp buồn ngủ lắm, để thiếp ngủ thêm một lát.”
Hắn vẫn ngồi bên cạnh khăng khăng gọi tôi dậy, còn tôi ra sức lật chăn chui vào bên trong, trùm kín đầu, ngoan cường giữ chặt lấy chăn và giấc ngủ, rũ sạch tất cả các âm thanh khác.
Hắn ngồi im một lúc, bỗng đứng dậy mở toang cửa, hét ầm lên: “Người đâu! Chuẩn bị nước rửa mặt.”
Tôi vội trở mình ngồi dậy, hắn mặt mày sung sướng nói: “Nàng không sợ ta, mà lại sợ bọn nữ tỳ trong nhà ta.” Thấy tôi trừng mắt hung dữ, hắn vội cười khép cửa lại: “Ngủ lúc nào mà chả ngủ được, mặt trời mọc một ngày lại chỉ có một lần.”
Đi cùng Hoắc Khứ Bệnh lên núi.
Cả quả núi đều trồng uyên ương đằng, mong manh trong nắng ban mai, hương thơm ngào ngạt. Lá cây xanh ngọc bích rung rinh trên núi, trăng vàng hai màu như ẩn như hiện lay động màn mây mờ sương mù trên núi. Trong buổi sớm yên ả này, mọi thứ đẹp như một giấc mơ, tựa hồ chỉ khẽ chạm vào sẽ vỡ tan hết.
Khoảnh khắc mặt trời mọc lên trên đỉnh núi, sương mù tan biến, mọi màu sắc trong nháy mắt bỗng sáng tỏ, bụi vàng loáng động, ánh bạc rung rinh, cả quả núi như được rắc vàng rắc bạc, lộng lẫy lóa mắt.
“Có đáng cho nàng thức dậy sớm không?” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười hỏi, trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt. Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, chậm rãi đi đến dưới một rặng dây leo, nói vẻ đắc ý: “Đoán chắc nàng nhìn thấy sẽ ngạc nhiên mà, tối qua chính ta ngồi đây cũng ngắm đến lặng người, mùa thu năm ngoái bắt đầu trồng, vẫn không thể tưởng tượng được lại đẹp đến thế này.”
Từ cảm giác không tin vào mắt mình đến cảm động vô cùng, tôi đã định thần lại, thấy bộ dạng này của hắn liền cố ý nói: “Có gì mà hiếm chứ? Lại chẳng phải tự tay chàng trồng?”
Hắn nghe thấy nhưng không hề bực mình, vẫn nói với vẻ đắc ý: “Sớm biết là nàng sẽ nói thế, nên đã đặc biệt góp một tay làm.” Hắn chỉ vào một mảnh vườn nhỏ ở phía Bắc nói: “Bên kia toàn do tự tay ta trồng đấy, thừa đủ để đền cho nàng.”
Uyên ương đằng đang cười vui vẻ dưới ánh dương, hai sắc trắng vàng soi vào nhau, xán lạn vô cùng, nhưng lại không thể sánh được với nụ cười lúc này của hắn, ám áp sáng ngời, xua đi mọi u ám trong trái tim người nhìn.
Tôi đột ngột bắc loa tay, hướng về phía thung lũng kêu to: “Ta rất vui, rất rất vui!”
Hoắc Khứ Bệnh sững sờ giây lát, hai hàng lông mày ngập ý cười, cũng hướng về phía thung lũng kêu to: “Ta cũng rất vui, rất rất vui!”
Tiếng hét “rất vui, rất rất vui” của hai người vọng khắp thung lũng, văng vẳng hòa vào nhau. Hắn nghiêng người bật cười rộ, nhấc bổng tôi lên giữa những khóm hoa quay mấy vòng, tôi cũng không kìm được mà bật cười khanh khách. Tiếng cười vang vọng khắp khe núi, trầm bổng len lỏi giữa cảnh rừng núi dày đặc uyên ương đằng.
Bác Vọng hầu Trương Khiên cầm quân thất bại, theo luật nhà Hán phải xử trảm, nhưng khai ân giáng làm thứ dân. Hợp Kỵ hầu Công Tôn Ngao không phối hợp với Phiêu Kỵ tướng quân, đúng ra phải xử trảm, nhưng cũng chỉ khai ân giáng làm thứ dân. Lý Quảng không thưởng không phạt. Cấp cho Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh thực ấp năm vạn hộ, phong tặng các tỳ tướng có công: phong Ưng Kích tư mã Triệu Phá Nô làm Tòng Phiếu hầu, hiệu úy Cao Bất Thức làm Nghi Quan hầu, hiệu úy Bộc Đa làm Huy Cừ hầu.
Sau trận chiến này, địa vị của Hoắc Khứ Bệnh trong triều đã tương đương với Vệ Thanh đại tướng dân, thậm chí có phần trội hơn.
Lý Quảng tướng quân chinh chiến cả đời, tha thiết mong được phong hầu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đạt được nguyện vọng. Trong khi đó hạ tướng theo Hoắc Khứ Bệnh ra trận trở về đều được phong hầu, đám còn lại cũng được ban thưởng hậu hĩnh, những lời bàn tán về Hoắc Khứ Bệnh trong thành Trường An ngày càng xôn xao, đám võ quan trẻ tuổi thì tán tụng hâm mộ, bọn thiếu niên đều mong ngóng có thể đi theo Hoắc Khứ Bệnh ra trận, phong hầu bái tường, giành được công danh; đám văn quan nho sinh và binh sĩ bình thường thì thóa mạ, phỉ báng, cằn nhằn rằng Hoắc Khứ Bệnh không biết yêu thương binh sĩ, một mình rượu thịt đầy nhà, xa hoa phung phí mua vui, mấy xe lớn lương thực hoàng đế ban thưởng cho hắn đều để nát rữa để mục nát, sĩ binh vừa đói bụng vừa phải dựng sân chơi thúc cúc cho hắn.
Tôi đang ngồi xem sổ sách thu chi trong thời gian mình rời thành Trường An thì Hoắc Khứ Bệnh vội vội vàng vàng bước vào phòng, áy náy nói: “Ta lại sắp phải rời Trường An, hôn sự phải trì hoãn rồi.”
Tôi nhăn mũi, “hừ” một tiếng: “Chàng đừng nói như thể thiếp nôn nóng phải lấy chàng ngay lập tức thế. Vừa về Trường An chưa quá ba ngày, sao lại phải đi nữa?”
Hắn cười nói: “Nàng không sốt ruột, nhưng ta sốt ruột. Chuyện lần này rất quan trọng, lại là chuyện ngoài ý muốn, đành phải lên đường ngay. Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương của Hung Nô muốn đầu hàng triều ta, song binh lực của hai phiên vương này cộng lại gần đến mười vạn, nên bệ hạ sợ bọn họ trá hàng. Nhưng nếu nhỡ là thật, lần này chúng ta chấp nhận lời đầu hàng của họ, thế lực của Hung Nô tại Mạc Nam sẽ suy giảm nghiêm trọng, bởi vậy bệ hạ mới do dự. Ta đã tình nguyện xin đi tiếp đón hai phiên vương này, xem bọn họ rốt cuộc là đầu hàng thật hay giả.”
“Chàng nói gì cơ? Vì sao?” Tôi tràn ngập nghi ngờ hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Theo lời Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương, thì khu vực bọn họ cai quản liên tục bại trận, thiền vu muốn trị tội bọn họ, cho nên hai người bọn họ sau khi thương lượng đã quyết định quy thuận chúng ta.”
Thấy tôi im lặng suy tư, Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi nói: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh thôi, đã tâu với hoàng hậu nương nương rằng mình muốn cưới nàng, hoàng hậu rất bất ngờ, nhưng cũng đồng ý, vốn muốn đợi khi nào có cơ hội thích hợp sẽ nói với bệ hạ, nhưng không kịp, chỉ đành đợi ta quay lại.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp đâu có nghĩ chuyện đấy? Lúc thiếp còn bé đã từng gặp Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương, còn chơi rất thân với Nhật Đê thái tử của Hưu Đồ vương…” Hoắc Khứ Bệnh chăm chú lắng nghe, “Thái tử Nhật Đê từ nhỏ đã là một người cực kỳ có chủ ý, nhưng Hưu Đồ vương nhu nhược, rất dễ bùi tai nghe theo lời kẻ khác, lần này nếu thực sự đầu hàng, thì chắc chắn không phải là chủ ý của mình lão, lão ta không có gan làm việc này, chàng phải cẩn thận lão dao động. Hồn Tà vương thì không có tầm nhìn cho lắm, tính tình cởi mở nhưng nóng nảy bộp chộp hơn, trông có vẻ hung ác, thật ra là một người không bao giờ dám ra tay làm gì, nếu đối mặt đàm phán, chàng cứ xem xét kỹ càng lời nói hay cử động của lão, chắc chắn sẽ rõ thật hay giả.”
Hoắc Khứ Bệnh nhấc tay tôi lên hôn một cái, cười nói: “Đa tạ phu nhân quân sư.”
Cảnh này chẳng may bị Triệu Phá Nô đang đi vào phòng bắt gặp, hắn lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, trầm giọng nói: “Tướng quân, chúng thuộc hạ chuẩn bị xong hết rồi.”
Tôi muốn rút tay lại, song Hoắc Khứ Bệnh không chịu buông, nắm tay tôi bước ra ngoài. Ngoài cửa một đám binh lính trông thấy đều vội vã nhìn lảng đi. Mặt tôi từ từ nóng bừng lên, Hoắc Khứ Bệnh lại chẳng mảy may để ý, cứ thì thào căn dặn tôi đủ chuyện.
Ở trong quân doanh tôi toàn mặc giả nam, Triệu Phá Nô lúc này hiển nhiên vẫn chưa nhận ra tôi trong bộ y phục nữ, đợi đi đến cửa phủ, lúc Hoắc Khứ Bệnh đang kiểm tra ngựa, hắn mới liếc nhanh sang tôi, lập tức kinh ngạc không biết phải nói gì: “Kim hiền đệ?”
Tôi nghiêm túc hành một lễ, cười nói: “Còn chưa chúc mừng hầu gia nữa!”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người cười nói: “Về sau gọi là đệ muội nhé!”
Triệu Phá Nô sững sờ một lúc lâu, cúi đầu, ngượng ngập nói: “Mạt tướng không dám.”
Tôi sầm mặt trừng trừng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh không chút để ý chỉ cười nói: “Ta sắp phải ra trận rồi, nàng không thể cho ta ngắm khuôn mặt dễ thương hơn à?”
Tôi nhìn hắn, một tích tắc sau mới dịu dàng nói: “Mọi chuyện cẩn thận.”
Hắn nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt tôi, liền thu lại vẻ cười cợt, nghiêm túc gật đầu, tiến lên trước ôm chặt lấy tôi, sau đó thúc ngựa lên đường.
Đám vệ binh đằng sau vừa nãy không dám nhìn chúng tôi, nghe thấy tiếng vó ngựa mới sực tỉnh, vội vã lên ngựa, hò hét theo sau Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nghĩ trong giây lát: “Cũng được, lúc vào thành sẽ không tránh được cảnh hỗn loạn, ta còn phải vào cung gặp bệ hạ trước. Nàng quay về Lạc Ngọc phường hả?”
Tôi thở dài: “Không quay về Lạc Ngọc phường còn có thể đi đâu? Khẳng định sẽ bị Hồng cô mắng đến chết.”
Hoắc Khứ Bệnh cười trên nỗi đau khổ của tôi: “Vốn là lỗi của nàng, bị mắng cũng đúng thôi. Nhưng nếu nàng muốn yên tĩnh vài ngày, chi bằng đến thẳng dinh thự của ta, Trần thúc sẽ tự biết thu xếp mọi thứ cho nàng, về sau nhà ta chính là nhà nàng, trong thành Trường An sao mà chỉ có thể đến mỗi Lạc Ngọc phường chứ?”
Tôi lắc lắc đầu: “Đến lúc phải đối mặt với tất cả rồi. Không phải chính chàng nói thế sao? Trốn tránh không phải là cách giải quyết, nếu để Hồng cô biết được thiếp quay về thành Trường An mà không đến gặp tỷ ấy, thì lỗi lại càng thêm nặng.”
Hoắc Khứ Bệnh cười gật đầu: “Cuối cùng cũng đã nhìn thấy Kim Ngọc với chút dũng khí rồi.”
Cách biệt nửa năm, mọi thứ trong thành Trường An hình như vẫn không hề thay đổi.
Người qua đường lần lượt tụ tập ở khu cổng thành trên đường thông vào cung đình, đang đợi để nhìn thấy Hoắc Khứ Bệnh, người đã đánh cho Hung Nô phải kinh hoàng sợ hãi, và cả Vương Gia Vương Tử bị bắt của Hung Nô. Tôi đi ngược lại dòng người, mồ hôi chảy ròng ròng, mất thời gian gấp ba lần bình thường mới về đến Lạc Ngọc phường.
Cửa ngách khép hờ, hai nam tử gác cửa trốn vào bóng râm hóng mát. Một ấm nước đậu xanh, chuyện nhảm trên trời dưới biển, thật thoải mái. Thấy tôi định vào cửa, hai người liền nhảy bật dậy, cười trừ: “Tiểu lang quân, muốn xem ca múa phải vào cửa chính, sẽ có cô nương phục vụ sẵn, chỗ này cho đám người sai vặt bọn ta ra vào thôi.”
Tôi cười nghiêng đầu nói: “Đến ta mà cũng không nhận ra à?”
Hai người nhìn kỹ tôi rồi vội vàng hành lễ: “Nghe mấy cô nương trong nhà nói phường chủ ra ngoài làm ăn, bọn tiểu nhân nhất thời không ngờ lại là phường chủ.”
Bóng liễu rủ dày đặc trong vườn, nước hồ trong vắt, gió nhẹ thổi qua từng đợt, rất mát mẻ. Tâm Nghiễn đang quét dọn vườn, tôi đứng bên cạnh hồi lâu, cô mới giật mình phát hiện ra, ngẩng đầu lên nhìn tôi, sững sờ trong giây lát, rồi hét ầm lên. Tôi giật bắn mình, vội bịt tai lại, đợi cô hét xong, mới cười nói: “Ngừng quét dọn đi, giúp ta chuẩn bị nước, ta tắm rửa một cái, hôm nay nóng thật đấy.”
Tâm Nghiễn ngơ ngẩn gật đầu.
Nước của Tâm Nghiễn còn chưa tới, Hồng cô đã xông vào phòng, một tay chống nạnh, một tay múa mấy ngón lên, làm điệu bộ cắt mũi tôi quở trách: “Đồ trời đánh thánh vật, vô lương tâm…” Tâm Nghiễn bưng nước đậu xanh mát vào cho tôi, hai bên đều không dám nói nhiều, chỉ trao đổi bằng ánh mắt, tôi nháy mắt với cô, ra hiệu cảm ơn vì sự chu đáo.
Vừa nghe Hồng cô trách mắng, vừa chậm rãi uống nước mát, “… sao mà muội có thể tàn nhẫn thế, cứ thế không nói câu nào bỏ lại bọn ta cả một nhà toàn đàn bà con gái, sống chết mặc bay không nể tình bạn trước đây của chúng ta chút nào… Bao ngày tháng qua, ta ngày nào cũng mong ngóng, đêm đêm nhớ nhung…”
Tôi uống hết một chén nước, mà Hồng cô vẫn chưa thôi mắng mỏ, tôi nghe được một lúc, thực sự không chịu được nữa, “hì hì” phì cười, lập tức hai mắt Hồng cô đỏ lên: “Muội vẫn còn cười được?”
Tôi chắp tay liên tục thi lễ: “Chỉ là cảm thấy tỷ mắng muội như là mắng một kẻ phụ tình ấy.”
Hồng cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, thấy cũng phải, không kìm được lộ ra ý cười, nhưng nụ cười còn chưa hé, nước mắt đã rơi. Tôi vội nghiêm trang đứng dậy: “Hồng cô, lần này là lỗi của muội.”
Hồng cô dùng khăn tay lau nước mắt, nói: “Tiểu Ngọc, không phải ta trách muội bỏ đi, thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn cả, cô nương trong nhà này đến đến đi đi cũng mấy đời rồi, muội rốt cuộc cũng có ngày phải đi. Ta vẫn một mực mong muội có thể lấy chồng sinh con, yên ổn sống qua ngày. Nhưng muội thật tình không nói một câu nào, để lại một lá thư rồi đi luôn, đến đối mặt với một câu từ biệt cũng không có, muội là người phóng khoáng, nhưng ta không phải.”
Tôi tiến tới, nắm lấy tay Hồng cô: “Muội hành sự tùy hứng, không để ý đến cảm nhận của tỷ, về sau sẽ không như thế nữa. Tỷ coi như muội còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, tha thứ lần này cho muội nhé.”
Hồng cô trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, trong mắt cuối cùng cũng thoáng ý cười, liếc tôi hỏi: “Nghe nói Hoắc đại tướng quân hôm nay vào thành, sao muội cũng tình cờ hôm nay quay về thế?”
Tôi giống như cô gái bị trưởng bối nhìn thấu tâm sự, có mấy phần ngượng nghịu mấy phần vui mừng, cúi đầu không nói gì.
Nhìn kỹ vẻ mặt của tôi, Hồng cô liền hiểu ngay mọi chuyện, nắm chặt tay tôi, mừng rỡ hỏi: “Muội và Hoắc tướng quân… muội và hắn… thật à?”
Tôi cười rút tay ra, quay người đi tìm y phục để thay, vẫn không nói câu nào. Hồng cô vỗ tay cười cười: “Được rồi! Được rồi! Ta cuối cùng cũng bớt một chuyện trong lòng. Đi hay lắm! Chạy hay lắm! Lần bỏ nhà đi này của muội thực sự có giá trị đấy.”
Tôi tắm rửa sau tấm bình phong, Hồng cô ở phía ngoài bình phong liên miên kể chuyện này nọ cho tôi: “… Tiểu Ngọc, nhờ muội bỏ đi mà ta cuối cùng cũng được nhìn thấy phảng chủ của Thạch phảng, không ngờ chính là một người như cây ngọc nhành lan, lời nói cử chỉ đều rất ôn hòa, với người dưới như ta mà cũng cực kỳ khách sáo lịch thiệp…”
“Cạch” một tiếng, gáo nước trong tay tôi rơi xuống dưới đất. Hồng cô vội hỏi: “Sao thế?”
Tôi chậm rãi nhặt gáo nước lên, múc một gáo nước lạnh giội lên đầu: “Không sao cả, không cẩn thận đánh rơi gáo nước. Phảng chủ tìm tỷ có chuyện gì?”
Hồng cô hầm hừ: “Lại chẳng phải vì trước khi đi muội bảo ta kể lại hết cho hắn mọi chuyện của muội ư, bởi vì muội dặn dò, bức thư đầu tiên muội viết cho ta đã bị đốt rồi, cho nên không dám nhắc đến, nhưng mà ta lúc đấy tức chết mất, bất kể là ai, chỉ cần có thể bắt được muội về cho ta mắng mỏ thật dữ một trận là được, nên đặc biệt kể lại cho phảng chủ chuyện muội cũng để lại cho Hoắc tướng quân một bức thư, ta đã sớm gửi đến Hoắc phủ rồi.”
Huynh ấy có cần thiết phải đi hỏi ngưởi khác tại sao tôi phải rời khỏi thành Trường An không? Nếu vốn vô tình, vì sao lại luôn tỏ vẻ là người có mấy phần hữu tình? Lại múc một gáo nước lạnh nữa giội lên người, tựa như muốn triệt để gột sạch rất nhiều chuyện.
Tôi nói: “Hồng cô, dặn dò những người gặp muội rồi, chuyện muội quay lại trước hết không để lộ ra ngoài.”
Hồng cô thoải mái đáp: “Được! Muội nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày nữa đi! Nhưng trong lúc nghỉ ngơi, tốt nhất muội nên vào cung gặp mặt Lý phu nhân cảm ơn một câu, thời gian muội bỏ đi, nàng ấy tuy không trực tiếp ra mặt, nhưng lại để Lý nhạc sư đặc biệt đến diễn tấu một lần, nhờ hành động này của nàng ấy ta đã giải tỏa được bao nhiêu rắc rối. Lý phu nhân quả là nặng tình, nếu là người bình thường hẳn đã nhanh nhanh chóng chóng vứt bỏ bằng được quá khứ không mấy vẻ vang kia, vậy mà nàng ấy lại luôn nhớ đến tình cũ, biết rõ là muội đi rồi, nhưng vẫn đặc biệt chăm sóc đến ta.”
Tôi sững sờ ngơ ngẩn, về sau… về sau sẽ thế nào đây? Lý Nghiên, vì hiểu rõ mấy phần đau khổ của ngươi, biết nỗi gian nan của ngươi, nên càng không muốn làm hại ngươi, nhưng ta rốt cuộc nhất định phải chọn một lập trường ư? Cùng Hồng cô nói chuyện vặt vãnh linh tinh thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến tối, Hồng cô ngồi ăn cơm tối cùng tôi, dặn dò tôi phải nghỉ ngơi cho tốt rồi vội vã, đi làm nốt mấy việc ban ngày chưa làm xong.
Có lẽ thời gian qua toàn ở cùng với Hoắc Khứ Bệnh từ sáng đến tối, giờ tự nhiên ở một mình, tôi chợt cảm thấy lòng hơi trống rỗng, đầu óc không ngừng nghĩ ngợi lung tung, lại thêm không ngủ được nên lẳng lặng lẻn sang Hoắc phủ. Vừa mới nhảy từ trên tường bao xuống, mấy con chó đen to bự đã nhảy xổ đến dưới chân, quây quanh tôi đi lại mấy vòng, hít ngửi mấy lượt tới khi chắc chắn tôi là người quen rồi mới từ từ tách ra.
So với cảnh náo nhiệt ban ngày trên đường phố Trường An, Hoắc phủ lại yên lặng tĩnh mịch như thể không có chuyện gì. Phòng của Hoắc Khứ Bệnh tối om, xem ra người vẫn còn ở trong cung.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng rõ ràng là vừa được quét dọn, khói từ lò sưởi vẫn đang tỏa thành vòng, nho trên chiếc đĩa màu trắng còn chưa ráo nước. Mở toang cửa sổ ra cho gió đêm ùa vào, thoáng mát không kém gì ban ngày, tôi xếp xong đệm gối, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ, vừa ăn nho, vừa ngắm nhìn chiếc đĩa ngọc trên trời.
Đợi đến khi mặt trăng đã treo trên đỉnh đầu, Hoắc Khứ Bệnh vẫn chưa quay lại, khiến tôi không khỏi băn khoăn khó hiểu, về lý không thể ở lại trong cung đến tận lúc này, chẳng lẽ bị người ta gọi đi uống rượu rồi? Nhưng với tính cách của hắn, người bình thường nào dám mời?
Không cưỡng được cơn buồn ngủ, tôi lơ mơ ngủ mất lúc nào không hay. Đúng lúc đang ngủ say giấc, chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện, tôi vội bật dậy trốn đi. Tỳ nữ đi vào cùng Hoắc Khứ Bệnh giúp hắn thắp đèn, vừa nhìn thấy căn phòng liền sợ quá quỳ xuống xin lỗi, dập đầu liên tục. Hoắc Khứ Bệnh nhìn thấy đĩa nho bị ăn mất một nửa, giường đệm lộn xộn, khóe miệng lộ ra ý cười, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Đi ra hết đi!”
Hắn đợi mọi người lui hết, mới nghiêng người nằm xuống giường, cười nói: “Người đã đi hết, có thể ra rồi.”
Tôi từ sau tấm bình phong bước ra, hắn cười vẫy tay, để tôi ngồi xuống cạnh hắn, Tôi hỏi: “Sao về muộn thế?”
Hắn chỉ chăm chú nhìn tôi, không nói câu nào, trong nháy mắt tràn ngập ý cười, lúc mới bắt đầu tôi còn dám đối diện nhìn lại, dần dần không làm nổi nữa, cảm thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh, vội né tránh ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hắn bỗng kéo lấy cánh tay tôi, tôi không kịp phòng bị, ngả luôn vào lòng hắn: “Chàng làm gì thế?”
Hắn chống người muốn ngồi dậy, nhưng vẫn ôm tôi không buông: “Ngoan ngoãn nằm đấy, ta kể chuyện cho nàng nghe. Lúc ta ở trong cung vì nhớ nàng nên rượu cũng không dám uống nhiều. Xuất cung rồi, vẫn không quay lại phủ, mà đi đến Lạc Ngọc phường một chuyến trước, nhìn thấy phòng của nàng không thắp đèn, người cũng không thấy đâu, trong lòng lúc đấy… lúc đấy bỗng cảm thấy không thoải mái cho lắm, sau đấy ta một mình đi đến một chỗ ngồi rất lâu, đầu óc nghĩ ngợi lung tung rất nhiều, nên mới quay về muộn, không ngờ chỉ là mình quá nhạy cảm.” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, nói nhỏ nhẹ: “Ta quá kiêu ngạo, luôn cảm thấy chuyện trên đời không có gì là không thể nắm bắt được, nên một mực không chịu thừa nhận những suy tính hơn thiệt của bản thân. Chuyện này vốn không cần kể, nhưng ta thấy bản thân không nên nghĩ ngợi quá nhiều, cảm thấy hổ thẹn với nàng nên không muốn giấu nàng.”
Trong lòng tôi chợt trỗi lên một cảm giác khác, hắn nói thành Trường An thực sự đã làm tôi tổn thương, nhưng chẳng phải hắn cũng bị tổn thương ư? Hắn không nói cụ thể ra rốt cuộc là nghĩ những gì, tôi có thể thản nhiên chấp nhận lời xin lỗi của hắn không?
Tôi hít hít bờ vai hắn, vỗ vào tay hắn, như cười như không hỏi: “Mùi phấn thơm quá, không biết là xuất phẩm của nhà nào? Nếu chàng đã thích như thế, có khi thiếp cũng phải chuyển sang dùng đồ của nhà này thôi.”
Hoắc Khứ Bệnh lập tức ngồi thẳng người dậy, cuống cuồng thanh minh: “Chỉ bị dính một tí lúc ca kỹ trong cung nhảy múa kính rượu thôi.”
Tôi cười tủm tỉm: “Thật không? Không phải chàng nói là đi đến một chỗ ngồi rất lâu sao? Là Thiên Hương phường hay là phường ca vũ khác?”
Hoắc Khứ Bệnh cốc vào trán tôi một cái, bật cười ha ha hỏi: “Nàng đang ghen à?”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, ngoái đầu đi. Hắn kéo giật tôi vào trong lòng, tôi ra sức đẩy hắn ra: “Thiếp ghen đấy thì sao nào? Nếu trên người chàng còn mùi phấn son của người khác thì đừng có mà xuất hiện trước mặt thiếp.”
Hắn vội thả lỏng tay, đôi mắt tràn ngập ý cười: “Chẳng sao cả, chỉ là rất thích thú.”
Tôi “hừ” một tiếng, nói: “Chàng bị bệnh rồi!”
Hắn chắp tay ra sau đầu, ngả lưng nằm hết sức mãn nguyện: “Nếu đây là bệnh, ta sẵn sàng ngày nào cũng bị bệnh.”
So xem mặt ai dày hơn, tôi thật không thể bằng, thôi thì không để ý đến hắn nữa. Hắn mỉm cười tủm tỉm nói: “Hôm nay thật là muộn rồi, ngày mai sáng sớm ta sẽ dẫn nàng đi xem một nơi.”
Tôi đứng dậy định đi: “Thế thiếp quay về đây, ngày mai chàng qua đón thiếp.”
Hắn vội túm tay tôi lại: “Cũng chỉ hơn hai giờ nữa, trời sắp sáng rồi, việc gì phải đi đi lại lại? Cứ ngủ một giấc ở đây đi, ta nằm trên tràng kỷ là được.”
Tôi nghĩ ngợi trong giây lát, gật gật đầu.
Tôi luôn cho rằng tinh thần của mình rất khỏe, là người ngủ ít, nhưng so với Hoắc Khứ Bệnh thì không thấm tháp vào đâu cả. Trời vẫn còn lờ mờ tối, hắn đã lay tôi tỉnh dậy, tôi hơi lười không muốn dậy, bèn lẩm bẩm cầu xin: “Xem cái gì đợi mặt trời mọc rồi nói tiếp, thiếp buồn ngủ lắm, để thiếp ngủ thêm một lát.”
Hắn vẫn ngồi bên cạnh khăng khăng gọi tôi dậy, còn tôi ra sức lật chăn chui vào bên trong, trùm kín đầu, ngoan cường giữ chặt lấy chăn và giấc ngủ, rũ sạch tất cả các âm thanh khác.
Hắn ngồi im một lúc, bỗng đứng dậy mở toang cửa, hét ầm lên: “Người đâu! Chuẩn bị nước rửa mặt.”
Tôi vội trở mình ngồi dậy, hắn mặt mày sung sướng nói: “Nàng không sợ ta, mà lại sợ bọn nữ tỳ trong nhà ta.” Thấy tôi trừng mắt hung dữ, hắn vội cười khép cửa lại: “Ngủ lúc nào mà chả ngủ được, mặt trời mọc một ngày lại chỉ có một lần.”
Đi cùng Hoắc Khứ Bệnh lên núi.
Cả quả núi đều trồng uyên ương đằng, mong manh trong nắng ban mai, hương thơm ngào ngạt. Lá cây xanh ngọc bích rung rinh trên núi, trăng vàng hai màu như ẩn như hiện lay động màn mây mờ sương mù trên núi. Trong buổi sớm yên ả này, mọi thứ đẹp như một giấc mơ, tựa hồ chỉ khẽ chạm vào sẽ vỡ tan hết.
Khoảnh khắc mặt trời mọc lên trên đỉnh núi, sương mù tan biến, mọi màu sắc trong nháy mắt bỗng sáng tỏ, bụi vàng loáng động, ánh bạc rung rinh, cả quả núi như được rắc vàng rắc bạc, lộng lẫy lóa mắt.
“Có đáng cho nàng thức dậy sớm không?” Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười hỏi, trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn mọi thứ trước mắt. Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, chậm rãi đi đến dưới một rặng dây leo, nói vẻ đắc ý: “Đoán chắc nàng nhìn thấy sẽ ngạc nhiên mà, tối qua chính ta ngồi đây cũng ngắm đến lặng người, mùa thu năm ngoái bắt đầu trồng, vẫn không thể tưởng tượng được lại đẹp đến thế này.”
Từ cảm giác không tin vào mắt mình đến cảm động vô cùng, tôi đã định thần lại, thấy bộ dạng này của hắn liền cố ý nói: “Có gì mà hiếm chứ? Lại chẳng phải tự tay chàng trồng?”
Hắn nghe thấy nhưng không hề bực mình, vẫn nói với vẻ đắc ý: “Sớm biết là nàng sẽ nói thế, nên đã đặc biệt góp một tay làm.” Hắn chỉ vào một mảnh vườn nhỏ ở phía Bắc nói: “Bên kia toàn do tự tay ta trồng đấy, thừa đủ để đền cho nàng.”
Uyên ương đằng đang cười vui vẻ dưới ánh dương, hai sắc trắng vàng soi vào nhau, xán lạn vô cùng, nhưng lại không thể sánh được với nụ cười lúc này của hắn, ám áp sáng ngời, xua đi mọi u ám trong trái tim người nhìn.
Tôi đột ngột bắc loa tay, hướng về phía thung lũng kêu to: “Ta rất vui, rất rất vui!”
Hoắc Khứ Bệnh sững sờ giây lát, hai hàng lông mày ngập ý cười, cũng hướng về phía thung lũng kêu to: “Ta cũng rất vui, rất rất vui!”
Tiếng hét “rất vui, rất rất vui” của hai người vọng khắp thung lũng, văng vẳng hòa vào nhau. Hắn nghiêng người bật cười rộ, nhấc bổng tôi lên giữa những khóm hoa quay mấy vòng, tôi cũng không kìm được mà bật cười khanh khách. Tiếng cười vang vọng khắp khe núi, trầm bổng len lỏi giữa cảnh rừng núi dày đặc uyên ương đằng.
Bác Vọng hầu Trương Khiên cầm quân thất bại, theo luật nhà Hán phải xử trảm, nhưng khai ân giáng làm thứ dân. Hợp Kỵ hầu Công Tôn Ngao không phối hợp với Phiêu Kỵ tướng quân, đúng ra phải xử trảm, nhưng cũng chỉ khai ân giáng làm thứ dân. Lý Quảng không thưởng không phạt. Cấp cho Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh thực ấp năm vạn hộ, phong tặng các tỳ tướng có công: phong Ưng Kích tư mã Triệu Phá Nô làm Tòng Phiếu hầu, hiệu úy Cao Bất Thức làm Nghi Quan hầu, hiệu úy Bộc Đa làm Huy Cừ hầu.
Sau trận chiến này, địa vị của Hoắc Khứ Bệnh trong triều đã tương đương với Vệ Thanh đại tướng dân, thậm chí có phần trội hơn.
Lý Quảng tướng quân chinh chiến cả đời, tha thiết mong được phong hầu, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đạt được nguyện vọng. Trong khi đó hạ tướng theo Hoắc Khứ Bệnh ra trận trở về đều được phong hầu, đám còn lại cũng được ban thưởng hậu hĩnh, những lời bàn tán về Hoắc Khứ Bệnh trong thành Trường An ngày càng xôn xao, đám võ quan trẻ tuổi thì tán tụng hâm mộ, bọn thiếu niên đều mong ngóng có thể đi theo Hoắc Khứ Bệnh ra trận, phong hầu bái tường, giành được công danh; đám văn quan nho sinh và binh sĩ bình thường thì thóa mạ, phỉ báng, cằn nhằn rằng Hoắc Khứ Bệnh không biết yêu thương binh sĩ, một mình rượu thịt đầy nhà, xa hoa phung phí mua vui, mấy xe lớn lương thực hoàng đế ban thưởng cho hắn đều để nát rữa để mục nát, sĩ binh vừa đói bụng vừa phải dựng sân chơi thúc cúc cho hắn.
Tôi đang ngồi xem sổ sách thu chi trong thời gian mình rời thành Trường An thì Hoắc Khứ Bệnh vội vội vàng vàng bước vào phòng, áy náy nói: “Ta lại sắp phải rời Trường An, hôn sự phải trì hoãn rồi.”
Tôi nhăn mũi, “hừ” một tiếng: “Chàng đừng nói như thể thiếp nôn nóng phải lấy chàng ngay lập tức thế. Vừa về Trường An chưa quá ba ngày, sao lại phải đi nữa?”
Hắn cười nói: “Nàng không sốt ruột, nhưng ta sốt ruột. Chuyện lần này rất quan trọng, lại là chuyện ngoài ý muốn, đành phải lên đường ngay. Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương của Hung Nô muốn đầu hàng triều ta, song binh lực của hai phiên vương này cộng lại gần đến mười vạn, nên bệ hạ sợ bọn họ trá hàng. Nhưng nếu nhỡ là thật, lần này chúng ta chấp nhận lời đầu hàng của họ, thế lực của Hung Nô tại Mạc Nam sẽ suy giảm nghiêm trọng, bởi vậy bệ hạ mới do dự. Ta đã tình nguyện xin đi tiếp đón hai phiên vương này, xem bọn họ rốt cuộc là đầu hàng thật hay giả.”
“Chàng nói gì cơ? Vì sao?” Tôi tràn ngập nghi ngờ hỏi.
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Theo lời Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương, thì khu vực bọn họ cai quản liên tục bại trận, thiền vu muốn trị tội bọn họ, cho nên hai người bọn họ sau khi thương lượng đã quyết định quy thuận chúng ta.”
Thấy tôi im lặng suy tư, Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi nói: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh thôi, đã tâu với hoàng hậu nương nương rằng mình muốn cưới nàng, hoàng hậu rất bất ngờ, nhưng cũng đồng ý, vốn muốn đợi khi nào có cơ hội thích hợp sẽ nói với bệ hạ, nhưng không kịp, chỉ đành đợi ta quay lại.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp đâu có nghĩ chuyện đấy? Lúc thiếp còn bé đã từng gặp Hồn Tà vương và Hưu Đồ vương, còn chơi rất thân với Nhật Đê thái tử của Hưu Đồ vương…” Hoắc Khứ Bệnh chăm chú lắng nghe, “Thái tử Nhật Đê từ nhỏ đã là một người cực kỳ có chủ ý, nhưng Hưu Đồ vương nhu nhược, rất dễ bùi tai nghe theo lời kẻ khác, lần này nếu thực sự đầu hàng, thì chắc chắn không phải là chủ ý của mình lão, lão ta không có gan làm việc này, chàng phải cẩn thận lão dao động. Hồn Tà vương thì không có tầm nhìn cho lắm, tính tình cởi mở nhưng nóng nảy bộp chộp hơn, trông có vẻ hung ác, thật ra là một người không bao giờ dám ra tay làm gì, nếu đối mặt đàm phán, chàng cứ xem xét kỹ càng lời nói hay cử động của lão, chắc chắn sẽ rõ thật hay giả.”
Hoắc Khứ Bệnh nhấc tay tôi lên hôn một cái, cười nói: “Đa tạ phu nhân quân sư.”
Cảnh này chẳng may bị Triệu Phá Nô đang đi vào phòng bắt gặp, hắn lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân mình, trầm giọng nói: “Tướng quân, chúng thuộc hạ chuẩn bị xong hết rồi.”
Tôi muốn rút tay lại, song Hoắc Khứ Bệnh không chịu buông, nắm tay tôi bước ra ngoài. Ngoài cửa một đám binh lính trông thấy đều vội vã nhìn lảng đi. Mặt tôi từ từ nóng bừng lên, Hoắc Khứ Bệnh lại chẳng mảy may để ý, cứ thì thào căn dặn tôi đủ chuyện.
Ở trong quân doanh tôi toàn mặc giả nam, Triệu Phá Nô lúc này hiển nhiên vẫn chưa nhận ra tôi trong bộ y phục nữ, đợi đi đến cửa phủ, lúc Hoắc Khứ Bệnh đang kiểm tra ngựa, hắn mới liếc nhanh sang tôi, lập tức kinh ngạc không biết phải nói gì: “Kim hiền đệ?”
Tôi nghiêm túc hành một lễ, cười nói: “Còn chưa chúc mừng hầu gia nữa!”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng người cười nói: “Về sau gọi là đệ muội nhé!”
Triệu Phá Nô sững sờ một lúc lâu, cúi đầu, ngượng ngập nói: “Mạt tướng không dám.”
Tôi sầm mặt trừng trừng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, Hoắc Khứ Bệnh không chút để ý chỉ cười nói: “Ta sắp phải ra trận rồi, nàng không thể cho ta ngắm khuôn mặt dễ thương hơn à?”
Tôi nhìn hắn, một tích tắc sau mới dịu dàng nói: “Mọi chuyện cẩn thận.”
Hắn nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt tôi, liền thu lại vẻ cười cợt, nghiêm túc gật đầu, tiến lên trước ôm chặt lấy tôi, sau đó thúc ngựa lên đường.
Đám vệ binh đằng sau vừa nãy không dám nhìn chúng tôi, nghe thấy tiếng vó ngựa mới sực tỉnh, vội vã lên ngựa, hò hét theo sau Hoắc Khứ Bệnh.
Danh sách chương