Một người bị bắt vào nhà giam lại bày ra cái tư thế cao cao tại thượng này, thật sự không thể không khâm phục tinh thần của hắn nha. Dám ở trong ngục của Cẩm Y vệ mà nghênh ngang hơn nữa lại còn yêu cầu một phòng sạch sẽ nữa, đại khái trong lịch sử của Minh triều cũng có một mình Tiêu Phàm mới có đảm lượng như thế.
Da mặt Dương Đắc Lợi co rút lại như trúng gió.
Tạm thời thích nghi, cuối cùng Dương Đắc Lợi cũng suy nghĩ được. Vị đại gia này mặc dù bị tống giam vào ngục nhưng cũng không phải dễ dàng đắc tội đâu. Đầu tiên hắn cùng với thủ trưởng của mình Tào Nghị là huynh đệ sinh tử lại có giao tình rất sâu đậm, hơn nữa phía sau vị đại gia này con có Hoàng thái tôn điện hạ cũng là huynh đệ sinh tử với hắn luôn a…
Dương Đắc Lợi phát hiện ra rằng cho dù Tiêu Phạm bị bắt bắt giam vào đây cũng không thể nào trêu trọc vào hắn được, chẳng những không thể trêu chọc vào hắn mà còn phải thờ hắn như tổ tông. Từ lý luận trên mà nói chỉ cần đầu Tiên Phàm không bị chặt bỏ thì hắn vĩnh viễn có cơ hội để xoay chuyển càn khôn, không chừng vào một ngày đẹp trời nào đó hắn lại nghênh ngang bước từ trong ngục đi ra.
Đây chính là sự khác nhau giữa người có quyền có thế với người không có chỗ dựa.
Người không có chỗ dựa thì cho dù người có là Tể tướng đi chăng nữa một khi đã bị Hoàng đế nghi kỵ đem ngươi tống giam vào ngục thì người khác cũng nhìn ngươi với ánh mắt như nhìn người chết.
Đối với người có quyền có thế chỉ cần bối cảnh của hắn cường đại, thế lực thâm hậu thì cho dù hắn bị giam vào ngục thì hắn cũng vẫn là đại gia. Bởi vì cũng không có ai biết được một ngày nào đó hắn lại được thả ra, đoạt lại được quyền thế.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Tiêu Phàm thuộc về loại thứ hai.
Đối với vị đại gia này thì Dương Đắc Lợi nên làm gì bây giờ? Gần như không một chút do dự nào, Dương Đắc Lợi đã nhanh chóng lựa chọn một quyết định sáng suốt
Đại gia vẫn là đại gia bất luận ở nơi nào thì hắn vẫn là đại gia, một khi hắn đã là đại gia thì bản thân mình phải cung phụng, lấy lòng hắn. Thủ trưởng của mình cùng với vị Hoàng đế tương lai của Đại Minh đều là bạn của hắn vì vậy trước mặt Tiêu Phàm mình phải tỏ ra cung kính để còn sau này còn có đường lui.
Dương Đắc Lợi không hề chần chừ lập tức bước đến áp giải Tiêu Phàm thay hai tên cẩm y cẩm quân ở đằng sau đi vào gian phòng sạch sẽ này, hắn tự mình bố trí bàn ghế, rượu ngon, chân giò…Hơn nữa còn thay đổi tấm chăn rách nát bằng tấm sạch sẽ trắng như tuyết. Nhất thời trong phòng giam bỗng trở nên rực rỡ hẳn lên, từ ngoài nhìn vào thật giống như là gian phòng để động phòng hoa chúc, làm cho Tiêu Phàm cảm thấy chút thụ sủng nhược kinh.
- Này... Dương bách hộ, ngươi không cần phải phiền toái như vậy đâu, tại hạ bây giờ là tù nhân không đảm đương nối đâu a...
Tiêu Phàm có chút ngại ngùng nói.
Dương Đắc Lợi bận đến nổi đổ mồ hôi nhưng vẫn quay đầu qua cười lấy lòng:
- Tiêu đại nhân một ngày là thủ trường thì suốt đời là thủ trưởng, vì Tiêu đại nhân ra sức cống hiến là phúc phận của thuộc hạ.
- Không cần chuẩn bị kỹ như vậy đâu, ngày mai ta đã bị áp giải ra pháp trường rồi.
Thần sắc Tiêu Phàm ảm đạm.
Dương Đắc Lực vỗ ngực, bi tráng nói:
- Nếu đại nhân bị áp giải ra pháp trường thì thuộc hạ....
Tiêu Phàm nháy mắt mấy cái:
- Thì ngươi cũng sẽ tuẫn tử theo ta sao?
Dương Đắc Lực liền cứng họng, lập tức đánh trống lảng:
- Đại nhân, người thấy gian phòng này bố trí như thế nào? Cảm thấy có vừa lòng không? Đại nhân tạm thời ủy khuất mấy ngày có lẽ đợi vài ngày nữa thì có thánh chỉ đến phục chức lại cho đại nhân.
- Ân, không sai, ta rất vừa lòng.
Ngồi tù mà có thể hưởng thụ, sướng như thế này thì Tiêu Phàm nguyện ở trong này suốt đời.
Ngoài trừ không được tự do như bên ngoài, thì điều kiện trong này cũng không tôi à. Nếu như có thêm một bình Hồng Tụ thơm ngát nữa thì quả thật là sướng như tiên.
- Đại nhân, có cần thuộc hạ tìm cho ngài vài em xinh tươi không? Mỗi ngày ngồi bồi người đánh đàn, thổi tiêu, hầu hạ giấc ngủ của ngài, nói chuyện giải sầu cho ngài…
Dương Đắc Lợi càng nói trên mặt lại càng lộ ra vẻ dâm đãng.
Tiêu Phàm ngạc nhiên hỏi:
- Có thể sao?
Dương Đắc Lợi cười ngạo nghễ nói:
- Tất nhiên là có thể rồi, mọi việc trong này đều do thuộc hạ định đoạt.
Tiêu Phàm nghĩ nghĩ, rốt cục cũng lắc đầu sau đó vỗ vỗ lên vai Dương Đắc Lực rồi nói:
- Hay là thôi đi, hiện giờ ta đã là tù nhân rồi mọi chuyện cần phải khiêm tốn một chút. Nếu không truyền ra ngoài chỉ sợ không tốt… Ngươi tốt nhất là nên đi làm tốt bổn phận của mình đi.
Dương Đắc Lợi khâm phục nói:
- Đại nhân không gần nữ sắc, có đức độ, thuộc hạ vạn phần khâm phục
- Ngươi có năng lực thả ta ra ngoài, để ta tự mình đi tới thanh lâu tìm thú vui sao?
Dương Đắc Lợi:
-...
- Quên đi coi như ta chưa nói.
Dương Đắc Lực là một tên thuộc hạ rất hiểu ý người, sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tiêu Phàm xong thì hắn lập tức phái người đem chuyện của Tiêu Phàm bị giam vào ngục nói cho Tào Nghị.
Người báo tin vừa ra cửa ngục đã gặp Tào Nghị nghe tin chạy đến.
Tào Nghị dẫn theo vài tên cẩm y giáo úy, không để ý đến đám thuộc hạ hai bên hành lang đang hành lễ với hắn mà nhanh chóng bước vào trong đại môn ngục.
Thần sắc hắn lạnh lùng, gắt gao cắn quai hàm, ánh mắt tỏa ra duệ quang bức người tựa hồ cố nén lo lắng và oán giận.
Vào ngục liền xông vào mũi một trận tanh rình, Tào Nghị nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói một lời nào, tiếp tục bước vào trong.
Dọc theo hai bên thông đạo ẩm ướt đầy đám chuột, gián cùng với các loại bò sát. Cả một đoạn đường đi Tào Nghị luôn cau mày, vừa đi tới nơi thì liền gặp Dương Đắc Lợi đang chạy ra nghênh đón.
- Thuộc hạ ra mắt Tào Thiên hộ!
Dương Đắc Lợi liền hành lễ.
- Tiêu Phàm bị nhốt ở nơi nào?
Tào Nghị lạnh lùng hỏi.
Dương Dắc Lợi nghe thấy vẻ bất thiện của Tào Nghị liền cảm thấy rùng mình, vội vàng nói:
- Thuộc hạ đã an bài cho Tiêu đại nhân ở một gian phòng tốt nhất. Cái này… bệ hạ đã có lệnh thuộc hạ không thể làm trái nhưng mà Tiêu đại nhân bị giam vào đây thì thuộc hạ cũng không để cho Tiêu đại nhân chịu nửa phần ủy khuất.
Tào Nghị nghe được lời của Dương Đắc Nghị nói ra thì sắc mặt cũng hòa hoãn lại, nhìn hắn rồi thản nhiên nói:
- Ngươi làm không sai, mau mang ta đi gặp Tiêu đại nhân.
Dương Đắc Lợi nghe được lời khen ngợi của Tào Nghị thì trong lòng liền cao hứng. Hắn thầm hô may mắn là mình trước mặt Tiêu Phàm không tỏ ra khắc nghiệt nếu không thì không cần nói sau này Tiêu Phàm có thể hồi phục lại chức quan mà thu thập hắn, chỉ vị Tào Nghị này cũng đã trực tiếp không bỏ qua cho hắn.
Dương Đắc Lợi không dám chậm trễ vội vàng khom người dẫn Tào Nghị đi đến phòng giam nơi Tiêu Phàm đang bị giam giữ.
Tào Nghị thấy Dương Đắc Lợi quay người lại mở khóa thì không khỏi cau mày:
- Ngươi khóa cửa làm gì? Tiêu huynh đệ là hán tử có uy tín nhất trong triều đình ngươi còn sợ hắn bỏ chạy sao?
Dương Đắc Lợi nghe vậy liền run run người, vội vàng đáp:
- Thiên hộ đại nhân thứ tội, là do thuộc hạ sơ sót, sẽ không có lần sau nữa.
Cửa ngục được mở ra, Tào Nghị liền nhanh chóng bước vào thì thấy Tiêu Phàm đang ngồi ở trên ghế thái sư, vẻ mặt hắn thư thả, lười biếng, hai chân hắn thỉnh thoảng lại đung đưa vài cái, lâu lâu lại duỗi tay ra lấy bầu rượu trên bàn ngửi một phát rồi nuốt cái ực. Bộ dáng này căn bản không giống ngồi tù mà là giống với đi nghỉ phép a.
Cảnh tượng trước mặt làm cho vẻ mặt của Tào Nghị cứng lại, sau đó lại tò mò đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Trong lúc nhất thời không biết nơi này là phòng giam hay là thư phòng tại nhà Tiêu Phàm nữa.
Dương Đắc Lợi thấy vậy liền cười hỏi:
- Thiên hộ đại nhân, thuộc hạ an bài như thế này, đại nhân có vừa lòng không?
Tào Nghị thở dài, lẩm bẩm nói:
- Đâu chỉ là vừa lòng, ngươi đối với hắn cũng quá tốt đi. CMN tên gia hỏa này vào đây còn hưởng phúc nữa khiến cho ta chạy công mong vào đây, sợ hắn trong này bị hành hạ a.
Tiêu Phàm bất mãn nói:
- Ai, Tào đại ca, ngươi nói không đúng rồi. Số của ta là số con gián nha, cho dù chỗ này có được bố trí tốt hơn nữa thì ta không phải cũng là một tên tù nhân sao?
Tào Nghị buồn cười nói:
- Ta thật sự muốn đổi với ngươi một phen,
Tiêu Phàm cười hắc hắc:
- Ta đây cũng không đổi, có khi ngày mai ta đã bị lôi ra chợ chém đầu rồi, thời gian còn sống cũng không còn nhiều lắm vì vậy ta cũng phải tranh thủ hưởng thụ một chút, hưởng thụ một chút…
Tào Nghị lại thở dài:
- Người với người thực sự không thể so sánh với nhau a. Lão tử đường đường là một Thiên hộ, cả ngày bận rộn vô cùng đến nỗi còn không có thời gian để phóng rắm nữa. Ngươi thì ngược lại, chức quan cao hơn ta, chuyện gì cũng không cần làm, đến khi vào đây ngồi đếm gián cũng có thể nhàn nhã giống đại gia, chẳng lẽ ngươi sinh ra đã có số mệnh hưởng phúc sao?
Tiêu Phàm cười khổ nói:
- Ngươi nói như vậy, cuối cùng ta cũng không biết mệnh của mình tốt hay là khổ nữa?
Tào Nghị lạnh lùng nói :
- Trước kia có lẽ mệnh của ngươi tốt nhưng hiện tại cũng không nhất định….
Tiêu Phàm ngơ ngác :
- Có ý gì?
Tào Nghị cảm thấy vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, cười cười:
- Vừa rồi thái giám vừa mới truyền ý chỉ của Bệ hạ, phạt ngươi một trăm roi, hành hình ở đây. Lệnh cho Cẩm Y Vệ không được thiên tư (vì tình riêng mà không ra tay nặng) hơn nữa lại còn phái thái giám đến đây để đốc hình.
Người Tiêu Phàm liền run lên, lắp bắp nói:
- Một trăm rồi?
- Đúng, một trăm roi, không hơn không kém. Hơn nữa lại lột áo ngươi ra, sau đó treo lên rồi mới hành hình.
Tào Nghị nghiêm trang nói
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên tái nhợt, run giọng nói:
- Thực độc ác a. Một trăm roi còn để người ta sống không nữa hả? Tào đại ca, ngươi cứ việc chém ta một đao để ta chết một cách thống khoái đi a.
Tào Nghị nghiêm túc nói:
- Khó mà làm được, ý chỉ của Bệ hạ là chỉ đánh ngươi chứ không nói đến giết ngươi.
Tiêu Phàm lộ ra vẻ mặt đau khổ nói:
- Tào đại ca, ta thoạt nhìn giống con nợ sao?
- Có một chút..
Nói xong, Tào Nghị liền quay đầu ra ngoài, quát to:
- Dương Đắc Lợi, ngươi vào đây!
Dương Đắc Lợi vội vàng đi vào, ôm quyền hỏi:
- Đại nhân có gì phân phó?
Tào Nghị chầm chậm rút từ đằng sau lưng ra một cây roi da đen đen, đưa cho Dương Đắc Lợi rồi nói:
- Chuẩn bị hành hình.
Hai chân Tiêu Phàm mềm nhũn sợ tới mức thiếu chút nữa lăn ra trên mặt đất rồi. Hình phạt thời Minh triều rất tàn khốc, một trăm roi cũng không nhiều lắm, trên thực tế chỉ cần hai ba mươi roi là cũng khiến cho người ta lên bờ xuống ruộng rồi.
Tiêu Phàm sợ hãi nhìn chằm chằm vào cây roi da kia, không ngừng hỏi:
- Tào đại ca... Ngươi không phải là muốn chơi thật đó chứ?
Tào Nghị xụ mặt nói:
- Đương nhiên là thật, một trăm roi một roi cũng không thể thiếu, nếu không thì làm sao ta có thể bẩm báo kết quả lại cho Hoàng thượng đây?
- Ngươi muốn lấy mạng ta sao?
- Cùng lắm là đánh ngươi tàn phế thôi, làm sao lại chết dễ dàng như vậy
Dương Đắc Lợi cẩn thận nhìn vào sắc mặt của Tào Nghị thì thấy vẻ mặt của hắn vô cùng lạnh lùng không giống với như đang nói giỡn. Trong lòng hắn không khỏi nói Tào thiên hộ cùng với Tiêu đại nhân không phải là huynh đệ sinh tử sao? Đối với huynh đệ sinh tử mà có thể tàn nhẫn đến như thế sao?
Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Tào Nghị nghiên đầu nhìn Tiêu Phàm nói:
- Trước khi hành hình thì ngươi còn có muốn nhắn nhủ gì không?
- Có!
- Ngươi cứ việc nói ra ta nghe đây.
Tào Nghị cười tủm tỉm nói.
- Roi da có vẻ khẩu vị hơi nặng.
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Tiên Phàm ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm trang nói:
- Có thể đổi thành tích sáp ( nhỏ nếntrò này ka thích ) không?
Tào Nghị:
- ….
Sự thật đã chứng mình, hoạn nạn mới thấy được chân tình, động tác cầm roi của Chu Đắc Lực rất thuần thục sau đó cổ tay hắn rung lập roi da liền mở ra sau đó đập vào nhau kêu cái bép vang dội.
Lúc nãy Tào Nghị vỗ vỗ tay thì ở ngoài của đại lao xuất hiện hai tên giáo úy thân tín của Tào Nghị, hai người đang hợp lực ôm một cái tấm da trâu vào sau đó lại dùng hai cái móc sắt treo lên cuối cùng liền hướng Tào Nghị chắp tay rồi lui ra ngoài.
Tào Nghị quay đầu lại nhìn tấm da trâu kia rồi nói với Dương Đắc Lợi:
- Ngươi cứ quất vào tấm da trâu này, nhớ quất cho đủ một trăm roi a, không được thiếu cái nào, để lão tử còn hướng Bệ hạ bẩm báo lại.
Sắc mặt Dương Đắc Lợi phát sầu:
- Là……
Tiêu Phàm vui vẻ nói :
- Ta biết mà, chỉ có Tào đại ca mới đối xử tốt với ta thôi.
Vì thế trong phòng giam nhỏ hẹp ấy liền truyền ra những tiếng trầm đục như đang quất roi lên thân người.
Lúc này Dương Đắc Lợi đang dùng sức quất vào tấm da trâu còn Tào Nghị cùng với Tiêu Phàm nhàn nhãn ngồi ở cạnh bên vừa uống rượu vừa nói chuyện với nhau.
- Tào đại ca, không phải là ngươi nói có tên thái giám tới đây sao? Hắn đâu?
Tào Nghị bĩu môi nói:
- Tên thái giám kia, lão tử đã sai ngươi đưa cho hắn một trăm lượng bạc sau đó lại lôi hắn vào nha môn nhét vào mồm hắn hết hai vò rượu, chờ hắn say túy lúy ta mới kêu hắn đi đến đây để giám sát ngươi thì hắn nói hắn không đến được, khi nào hành hình xong thì nói với hắn một tiếng để hắn trở về bẩm báo cho Bệ hạ.
Trong lòng Tiêu Phàm nổi lên một hồi cảm động.
Hoạn nạn thấy chân tình, nghĩa khí không lúc nào phải nằm ở trên mồm, mở miệng ra nói vài câu là được. Chỉ khi nào xảy ra thì mới biết được, không thể nghi ngờ nữa Tào Nghị chính là một hảo huynh đệ.
- Tào đại ca…
Tiêu Phàm nghẹn ngào kêu lên.
Tào Nghị đang cầm chân giò bỏ vào mồm nhai, phất tay nói:
- Đừng có nói cảm tạ với lão tử, mấy cái lời lảm nhảm ấy thì ngươi hãy cất lại mà dùng đi.
- Không phải a Tào đại ca, ta muốn nói là người hãy ăn ít ít thôi, chừa lại cho ta để ta còn ăn nữa.
Tiêu Phàm khóc thút thít, đau lòng nhìn vào mớ chân giò đang nằm trong tay của Tào Nghị
Tào Nghị liền dừng nhai, sắc mặt đen thui:
-...
...
...
- Tình hình ở bên ngoài như thế nào ròi?
Tiêu Phàm khôi phục lại vẻ đứng đắn, thần sắc không khỏi lo lắng.
Tào Nghị buông cái chân giò trong tay xuống, thở dài :
- Người vừa mới vào ngục thì cơn giận của Bệ hạ cũng chưa tan, người liền hạ chỉ muốn giết ngươi. May mắn là Hoàng thái tôn sau khi nghe được tin tức này thì vội vàng tiến cung, hướng Bệ hạ khóc lóc cầu xin cho ngươi. Lúc này Bệ hạ mới thu lại mệnh lệnh đã ban ra.
- Cả văn võ bá quan trong triều sau khi nghe được ngươi bị giam vào ngục thì phản ứng của mỗi người đều không giống nhau, các Cẩm Y vệ của chúng ta trong phủ các đại thần hồi báo lại sau khi Bệ hạ ra lệnh bắt giam ngươi thì tin tin tức này mau chóng được truyền ra ngoài thì không ít đại thần sôi nổi bàn tán về chuyện này. Đa số các đại thần đều mong Bệ hạ ra lệnh chém người, có mấy người còn có lương tâm hướng lên Bệ hạ cầu xin đem ngươi đi lưu đày hoặc giáng chức. Còn đám Binh Bộ thượng thư Như Thụy cùng Hàn Lâm học sĩ Giải Tự thì vội vàng đóng cửa từ chối tiếp khách, thần sắc của bọn chúng có vẻ bất an.
Tiêu Phàm cười lạnh nói:
- Muốn giết ta nhất chính là Hoàng Trừng, còn đám tự xưng là là trung thần kia thì đương nhiên không muốn thấy một tên gian thần như ta còn sống.
Tào Nghị nhìn Tiêu Phàm, thở dài nói:
- Huynh đệ a, bây giờ ngươi đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi, ngươi không phải nói rằng việc trà trộn vào chốn quan trường trong triều đình là việc ngươi rất thành thạo sao? Vì sao lần này lại làm ra sự việc nghiệm trọng như vậy, thiếu chút nữa là mất đầu rồi.
Tiêu Phàm thở dài một cách nặng nề, vẻ mặt đầy chua xót kể chuyện hắn cùng Họa Mi và Giang Đô quận chúa nói ra.
Sau đó Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn Tào Nghị cười khổ nói:
- Tào đại ca, lá gan của ta thật sự không lớn, có thể nói là rất nhỏ, ta là một kẻ rất sợ chết nhưng Bệ hạ lại muốn ta bỏ Họa Mi. Họa Mi cùng ta đồng cam cộng khổ nếu, ta vì tham phú phụ bần liền bỏ nàng thì ta còn là con người sao? Ta nếu vì quận chúa mà bỏ Họa Mi thì đừng nói là bức Họa Mi tới đường cùng chỉ sợ mọi người cũng sẽ khinh thường ta, sống ti tiện như vậy thì không bằng ta chết đi cho rồi.
Tào Nghị ngoảnh mặt về phía hắn giơ ngón tay cái lên, từ trong thâm tâm nói :
- Huynh đệ, ngươi là một hãn tử có khí phách! Tào mỗ rất khâm phục, có thể kết giao cùng với ngươi thì cũng coi là may mắn đối với Tào mỗ.
Vẻ mặt Tiêu Phàm đau khổ nói:
- Đừng khen ta, kỳ thực bây giờ ta còn sợ muốn chết đây, có lẽ Bệ hạ sẽ nghĩ lại cảm thấy tức giận liền hạ lệnh cho người đến giết ta. Cái này này có thể tồn tại được bao lâu thì cần phải xem vận khí của ta ra sao rồi.
Tào Nghị quay đầu lại xem Dương Đắc Lợi đang quất vào tấm da trâu kia, ghé vào bên tai Tiêu Phàm nói nhỏ:
- Huynh đệ cứ yên tâm, nếu thực sự có ngày đó thì Tào mỗ dù liều cái mạng già này cũng đem ra ngươi cứu ra. Sau đó huynh đệ chúng ta tiêu diêu tự tại, đi khắp chân trời góc bể…
Tiêu Phàm nghe vậy liền ngẩng đầu, cảm kích nhìn vào Tào Nghị.
Tào Nghị cười ha hả, tiếp theo lại chép miệng, nhíu mày nói:
- A? Không đúng nha, lẽ ra chuyện ngươi cùng Họa Mi là gia sự, bệ hạ cho dù tức giận nhốt ngươi lại cũng không đến mức muốn giết ngươi chứ? Chuyện này thật khó hiểu...
Sắc mặt Tiêu Phàm đỏ bừng:
- Lúc ấy bản thân ta không bình tĩnh cho nên thuận tay làm rớt tiết khố của Bệ hạ ra.
Tào Nghị trợn trừng mắt sau đó nhìn hắn bằng con mắt đầy kính nể
...
...
Lúc này ở một bên Dương Đắc Lợi đang hổn hển quất roi vào tấm da trâu đột nhin quay đầu lại, vẻ mặt đau khổ nói:
- Hai vị đại nhân, thuộc hạ có thể đưa ra một đề nghị không?
- Nói?
- Cho dù là diễn trò thì chúng ta cũng cần nên làm cẩn thận một chút. Có phạm nhân nào bị đánh lại không kêu thảm thiết không?
Tào Nghị vuốt cầm, trầm tư nói:
- Đúng rồi, quả thật là cần phải kêu lên a, kêu vài tiếng lên một chút, thê lương lên một chút, đừng để người ngoài phát hiện chúng ta đang đóng kịch.
Vì thế trong ngục đột nhiên lại truyền ra vài tiếng kêu gào thảm thiết khiến trời long đất lở.
- A, đau chết ta, a! Tào Nghị ngươi, tên vương bát đản này.
Ở bên ngoài nhà tù, cách đó không xa, có vài tên Cẩm y giáo úy nghe được tiếng kêu gào của Tiêu Phàm thì cảm thấy sởn tóc gáy. Bởi vì đã hạ mệnh lệnh không cho bọn chúng quay đầu nhìn lung tung vì thế đám Cẩm y giáo uy liền chụm đầu lại bàn luận sôi nổi.
- Tào đai nhân đã làm gì Tiêu đại nhân mà khiến cho Tiêu đại nhân lại kêu hét như thế nhỉ?
- Bệ hạ không phải đã hạ chỉ cho Tiêu đại nhân phải chịu roi hình hay sao?
- Cũng không phải như vậy, dường như là giống bạo cúc hoa a, con mịa nó thật là bá đạo mà…
(Phất tên dịch giả này, có mỗi cái tên Đắc Lợi mà cả chương đổi chục lần, hết Đắc Lực sang Đắc Nghị,...)
Danh sách chương