- Phu nhân của ngươi Tiêu Họa Mi là con gái của Tứ hoàng thúc, theo lý thì nàng là đường muội của ta. Nếu như Hoàng tổ phụ biết được phu nhân của người là tôn nữ của người thì có lẽ Hoàng tổ phụ sẽ cân nhắc một chút, sẽ không tùy tiện giết ngươi.
Chu Doãn Văn trầm tư suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.
Tiêu Phàm cười gượng, lắc đầu:
- Việc đó thì ta cũng nói cho Bệ hạ rồi nhưng Bệ hạ lại không tin còn nói là ta khi quân nữa.
Chu Doãn Văn ngẩn người, vội la lên:
- Ta có thể làm chứng nha.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
- Họa Mi cũng không phải do ngươi sinh ra, ngươi làm chứng thì có ích gì? - Tứ hoàng thúc còn ở kinh sư, ta đi mời hắn làm chứng...
Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên vẻ trào phúng, cười lạnh nói:
- Tứ hoàng thúc của ngươi hận không thể đem ta ra chém chết cho nhanh, hôm nay ta gặp chuyện như thế này thì ngươi nghĩ rằng hắn sẽ hào phóng ra tay giúp ta sao?
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, cuối cùng lại cúi đầu xuống.
Tiêu Phàm nói như vậy quả thật không sai, có cơ hội để đưa Tiêu Phàm vào chỗ chết thì Tứ hoàng thúc có thể giúp hắn đứng ra làm chứng sao?
- Nhưng nếu không thể chứng minh được thân phận của Họa Mi, ngươi lại nhất định không muốn bỏ nàng thì Hoàng tổ phụ lại muốn giết ngươi, phải làm sao bây giờ?
Chu Doãn Văn có chút lo lắng, ánh mắt lại tập trung lên mặt Tiêu Phàm
Tiêu Phàm trầm mặc một lát rồi lắc đầu. Trong lòng hắn có chút bi thương, tại cái thời mà hoàng quyền thống trị, kẻ thống trị muốn giết hắn thì trên đời này ai có thể cứu được hắn nữa? Trừ phi lão Chu, người ra lệnh giết hắn bỗng nhiên trong một đềm chết bắt đắc kỳ tử ra thì thật sự hắn không có thể nghĩ ra biện pháp nào để có thể tự cứu bản thân mình nữa.
Tiêu Phàm thở dài:
- Bệ hạ muốn giết ta thì ta cũng không còn biện pháp nào nữa. Đây có lẽ là….
- ... Thiên định a.
Chu Doãn Văn vội la lên:
- Nhất định phải có biện pháp, ngày thường trong đầu ngươi luôn có những ý đồ xấu xa sao hôm nay lại không thể nghĩ ra cách nào được, chẳng lẽ ngay cả mạng ngươi mà ngươi cũng không thể không cứu được sao?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nếu ta không kéo nội khố của Hoàng tổ phụ ngươi xuống thì sự việc có thể xoay chuyển được… Haizz, ta mất bình tĩnh quá.
Chu Doãn Văn há mồm muốn nói gì đấy nhưng phát hiện chính bản thân mình cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Phàm giương mắt nhìn Chu Doãn Văn, ngữ khí mang theo vài phần bi thương:
- Nếu thật sự ta bị Hoàng tổ phụ của ngươi giết chết thì phiền ngươi hãy đi nhặt xác giùm cho ta...
Chu Doãn Văn nhìn vào Tiêu Phàm, khóe mắt dần dần trào lệ ra. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn kết giao một người bằng hữu, cũng có thể là bằng hữu duy nhất, mà người bằng hữu này lại không thể dứt bỏ được TIêu Họa Mi cùng hoàng tỷ được, lại trở thành vật hi sinh để giữ gìn danh dự cho Hoàng tộc. Bản thân là Hoàng thái tôn mà ngay cả bằng hữu của mình cũng không cứu được, giờ phút này trong lòng Chu Doãn Văn bỗng dâng lên cảm giác vô lực.
- Điện hạ, còn có một việc cầu xin ngươi..
Chu Doãn Văn nức nở nói:
- Ngươi nói đi.
Vẻ mặt Tiêu Phàm hiu quạnh, ngậm ngùi than thở:
- Sau khi ta chết thì phiền toái ngươi hãy tới xác nhận xem thử đến cuối cùng là ta đã chết hay chưa, còn có thể cứu chữa nữa được không?
-…. Yên tâm đi, nếu như ngươi không chết thì ta bổ ngươi hai đao nữa
Chu Doãn Văn nghiến răng nghiến lợi
Thời điểm Chu Doãn Văn đi ra khỏi ngục thì cũng đã đến chiều. Ánh sáng bên ngoài ngục có chút chói mắt làm cho Chu Doãn Văn khẽ híp mắt lại, đợi sau khi thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài này thì nét mặt của hắn đã dần dần trở nên cương nghị lên
- Thân phận của Thường Ninh là mấu chốt!
Chu Doãn Văn quay đầu sang nói với Tào Nghị đang theo sát hắn.
Ánh mắt của Tào Nghi trầm tĩnh, ngữ khí có chút buồn phiền:
- Yến Vương có nguyện ý thừa nhận nàng hay không là một vấn đề, ngoài ra còn có một vấn đề to lớn khác nữa
- Vấn đề gì nữa?
- Trong triều đình không ít những tên đại thần ưng bỏ đá xuống giếng, vào lúc Đinh Sửu khoa án cả đám văn võ triều đình cũng đã gây khó dễ với Tiêu Phàm, lúc ấy thì điện hạ cũng đã tận mắt thấy. Không biết trong thời điểm này thì những đại thần ấy có giở lại trò cũ kia không?
Chu Doãn Văn có chút tuyệt vòng, thở dài :
- Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn tuyệt luôn đường củaTiêu Phàm luôn sao? Hoàng tổ phụ muốn giết hắn, Yến Vương lại không có khả năng giúp hắn, đám đại thần trong triều còn muốn hại hắn, những người này nhất định muốn dồn hắn vào đường cùng sao? Tiêu Phàm đã làm gì mà khiến cho những kẻ này nhất định phải muốn giết hắn?
- Bởi vì cả đám văn võ trong triều đình đều coi Tiêu Phàm là một kẻ gian nịnh, từ xưa đến nay trung và gian cả hai đều không cùng tồn tại, nếu Tiêu Phàm chết đi rồi thì cả đám ấy lại có thể ngủ ngon giấc rồi.
Khóe miệng Tào Nghị nở nụ cười trào phúng.
Chu Doãn Văn nghe vậy liền tức giận đến mắt cũng đều đỏ, hét lớn:
- Cái gì là trung? Cái gì là gian? Bọn chúng có đủ tư cách để nói lời này sao? Bọn hỗn trướng này, vì tư lợi đều tự cho bản thân mình là đúng, đúng là một lũ đại thần cổ hủ. Ngày sau nếu ta lên làm chủ thì chắc chắn sẽ đem địa vị của Tiêu Phàm nâng lên cao làm cho bọn chúng phải đến xiểm nịnh Tiêu Phàm, để cho bọn chút biết từ xưa đến nay trung và gian đều không phải để bọn chúng có thể định, mà Hoàng đế mới là người định ra. Đây là bổn phận của bọn chúng.
Thân hình Chu Doãn Văn dần dần trở nên run rẩy, hắn càng nói thì càng cảm thấy sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng được, Tiêu Phàm người bạn thân nhất của hắn tại pháp trường lại bị đao phủ hạ một đao xuống chặt đứt đầu thì hắn sẽ đau khổ như thế nào, sau này hắn sẽ hối hận ra sao.
Nghĩ đến đây, bộ dạng nhu nhược của Chu Doãn Văn bỗng trở nên âm trầm.
- Tào Nghị!
- Có thần!
- Ta biết ngươi cùng Tiêu Phàm có giao tình tốt, lời nói nhảm ta cũng không nói nữa, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì cũng nhất định phải bảo toàn tính mạng cho Tiêu Phàm, nhớ kỹ mặc kệ là dùng phương pháp gì.
Chu Doãn Văn nhìn Tào Nghị gằn từng chữ.
- Tính mạng của thần sớm đã giao cho Tiêu Phàm, thần nhất định sẽ không phụ ủy thác của điện hạ.
Ngày thứ ba kể từ khi Tiêu Phàm bị giam vào ngục.
Hoàng cung.
Thần sắc Chu Nguyên Chương già nua đang nằm trên giường ở điện Vũ Anh, thỉnh thoảng hắn lại ho vài tiếng, vẻ bệnh tật che kín khuôn mặt da đã đốm mồi đầy tiều tụy.
Một tên thái giám thấy vậy liền chạy lên phía trước nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn. Một cũng nữ bưng một chén thuốc mới được sắc xong chậm rãi đi đến quỳ xuống trên đất, cung kính đưa lên trước mặt cho Chu Nguyên Chương
Chu Nguyên Chương tiếp nhận lấy chén thuốc, vừa mới ngửa đầu lên uống một ngụm thì đột nhiên ho khan.
Ba!
Chén thuốc bị văng trên sàn, thuốc trong chén thấm đầy sàn, nhiệt khí bốc lên.
Tên thái giám cùng cung nữ sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống đất run rẩy kêu lên:
- Bệ hạ thứ tội!
Sát khí trong mắt Chu Nguyên Chương chợt lóe lên nhưng lập tức lại bị vẻ già nua cùng mỏi mệt thay thế.
- Mà thôi, hãy sắc lại chén thuốc khác đi, trẫm không trách các ngươi...
Chu Nguyên Chương thở dài một hơi
Đã từng tung hoành thiên hạ, nhìn quần hùng thiên hạ bằng nửa con mắt thế mà hôm ngay ngay cả chén thuốc mà bưng cũng không nổi
Bi ai này ai có thể chịu được?
- Nhi Niếp...
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng kêu lên.
Một tên thái giám có diện mạo thanh tú bước lên phía trước:
- Có nô tài!
Sau khi Khánh Đồng bị đánh chết ngoài Ngọ môn, Chu Nguyên Chương đã đổi thành tên thái giám này, tên là Nhi Niếp.
- Tình hình trong ngục như thế nào rồi?
Tâm tư của Nhi Niếp so với Khánh Đồng thì khéo léo hơn, nghe được lời hàm hồ của Chu Nguyên Chương thì hắn cũng đã hiểu được ý tứ vì thế mà vội vàng khom người nói:
- Mấy ngày gần đây, ngoại trừ Cẩm Y vệ Thiên hộ Tào Nghị đi vào đó thăm Tiêu Phàm thì cũng chỉ có Hoàng thái tôn đi thăm một lần, ngoài ra không có ai khác.
Thần sắc Chu Nguyên Chương khẽ hoảng hốt, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, đôi mắt mờ mịt đục ngầu mở to ra, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
Nhi Niếp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ trong miệng Chu Nguyên Chương nói “ đáng tiếc” đến cuối cùng là có ý nghĩa gì.
Tự lẩm bẩm một hồi, Chu Nguyên Chương lại hỏi:
- Tiêu Phàm bị nhốt trong đó có tỏ ra vẻ hối hận không?
Nhi Niếp cúi đầu thấp giọng nói:
- Còn chưa hối hận.
Hai mắt Chu Nguyên Chương trợn trừng, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, tiếng cười vô cùng dữ dằn làm cho bầu không khí ở trong điện bỗng trở nên lạnh lẽo, vài tên thái giám cùng cung nữ chỉ thấy cả người lạnh băng, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Tiêu Phàm, trẫm dùng cả đời để củng cố vương quyền, nó không phải là thứ để cho ngươi khiêu chiến. Ngươi đã thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này, trẫm không thể chấp nhận được.
Ngươi làm càn!
- Truyền chỉ cho Hình bộ, nguyên Tiêu Phàm là Cẩm Y vệ Đồng Tri kiêm Đông cung thị độc dám làm bẩn hoàng thất, dối trên lừa dưới, ra lệnh cho Hình bộ thượng thư Dương Tĩnh tự mình thẩm vấn định án, nếu là thật thì bêu đầu!
Nhi Niếp bị ngữ khí âm trầm của Chu Nguyên Chương làm cho sợ hãi, cả ngươi run rẩy vài cái lập tức cúi đầu xuống nói:
- Tuân chỉ!
Nhìn vào Nhi Niếp đang vội vàng rời khỏi cung đi truyền chỉ, Chu Nguyên Chương khẽ than dài một tiến, thân hình uể oải trong nháy mắt phảng phất như già nua đi vài chục tuổi.
Doãn Văn, Hoàng tổ phụ xin lỗi ngươi, nhưng tên Tiêu Phàm này trẫm không thể không giết.
Thiên tử ra lệnh cho Hình bộ thẩm tra Tiêu Phàm, tin tức này nhanh chóng truyền khắp cả kinh sư.
Chu Doãn Văn sau khi biết tin tức này thì vô cùng kinh hãi, lập tức vội vào tiến vào cung cầu xin Chu Nguyên Chương thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra. Chu Nguyên Chương vẫn kiên quyết không chịu thu hồi lại, Chu Doãn Văn liền quỳ xuống suốt một ngày một đêm nhưng Chu Nguyên Chương vẫn không thay đổi thái độ.
Đám văn võ trong triều đều khiếp sợ, bọn họ đều tụ tập lại nhau để thăm hỏi. Bọn họ quan tâm không phải là chuyện sinh tử của TIêu Phàm mà quan tâm đến biến hóa của triều đình
Thân phận của Tiêu Phàm vô cùng đặc thù, hắn với Hoàng thái tôn hai người đều hợp ý nhau, lại là kẻ đứng đầu "Gian đảng" trong triều đình mà còn lại nhân vật số hai của Cẩm Y Vệ, Thiên tử muốn xử lý hắn trong chuyện này không biết là có hàm chứa nguyên nhân sâu xa gì không? Hay là đại biểu cho Hoàng đế cho rằng Thái tử không xứng, hôm nay hoàn toàn bạo phát ra? Hay là đây là một tín hiệu, Thiên tử lại muốn thanh tẩy lại triều đình một lần nữa?
Bất luận là chuyện nào, các bị đại thần trong triều đều có quan hệ lợi ích mật thiết với nhau, quyền lực phân chia, lợi ích tranh đoạt, địa vị cao thấp.
Nếu thật sự Thiên tử muốn đem mượn việc xử lý Tiêu Phàm để thanh trừ lại toàn bộ mọi người trong triều, thì những điều này thật sự không thể tránh khỏi
Cả đám quần thần nhất thời ngồi không yên, vội vàng phái gia phó đi tới từng nhà các vị đồng liêu quen biết cho mời qua phủ, trong lúc nhất thời thiếp bay đầy trời, cả kinh sư giống như bị lạc vào sương mờ khiến cho người khác khó bên phân biệt được.
Đang lúc mọi người đang đi dò hỏi thì chỉ duy nhất Hoàng Trừng vẫn lù lù bất động, không đi lại cùng đám đại thần cũng không mời ai vào phủ để bàn chuyện triều chính. Hắn vẫn như thường ngày, vẫn vào triều vẫn để ý đến công việc triều chính, vẫn đền giảng dạy cho Hoàng thái tôn.
Hoàng Trừng so với đám đại thần trong triều cũng trầm đắc trụ khí (bảo trì vẻ bình thản) hắn vẫn đang chờ đợi, hắn cảm thấy bây giờ còn chưa phải là lúc thích hợp. Tiêu Phàm chỉ bị thẩm vấn mà không phải là định tội, lúc này không nên phát động Thanh Lưu thượng sớ. Trước khi chưa có được tin tức chính xác thì hắn cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn tại triều đã thất bại dưới tay Tiêu Phàm một lần, hắn không bao giờ muốn thất bại thêm lần này nữa.
Ngày thứ tư Tiêu Phàm bị giam vào ngục.
Trời vừa tờ mờ sáng, trên đường còn rất ít người, một tầng sương mỏng bao phủ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh sư, trắng xóa một mảnh cũng giống như với tình hình hiện tại trong triều, khiến cho mọi người không thể nắm rõ.
Trước đại môn biệt viện Yến Vương, mười mấy tên thị vệ đi qua lại tuần tra, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Trong tầng sương mỏng mông lung lờ mờ xuất hiện một đạo thân ảnh thướt tha, bước đi không lớn làm cho người khác xuất hiện một loại cảm giác trầm trọng khó kiềm chế được.
Đợi cho thân ảnh đấy đến gần bọn thị vệ mới nhìn lại, chỉ thấy đó là một tiểu cô nương ăn mặc rất thanh lịch, vẻ mặt nghiêm trang đi về phía biệt viện Yến Vương.
Bọn thị vệ không dám lơ là vội vàng rút đao từ trong thắt lưng ra.
Chỉ vào tiểu cô nương kia, lớn tiếng quát:
- Đứng lại! Nơi này là biệt viện của Hoàng tử Yến Vương điện hạ, người bình thường không được đến gần, kẻ không tuân thì giết chết.
Tiểu cô nương nhìn bọn thị vệ cầm cương đao trong tay cũng coi như không có việc gì, bước đi cũng không hề dừng lại vẫn thẳng hướng đại môn.
- Đứng lại! Nếu bước lại gần thì chúng ta sẽ động thủ!
Thị vệ lớn tiếng quát.
Sắc mặt của tiểu cô nương vẫn không đổi, vẫn đi tới về phía trước, thẳng đến khi cách đao của tên thị vệ một khoảng thì mới dừng lại.
- Thông báo cho Yến Vương một tiếng, nói có cố nhân đến thăm, muốn gặp mặt.
Vẻ mặt tiểu cô nương trầm như nước, thấp giọng nói.
Đám thị vệ không dám buông lỏng, vẫn chỉ đao vào ngàng, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao lại là cố nhân của Yến Vương được? Rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc mặt của tiểu cô nương hiện lên vẻ trào phúng.
- Ta là Thường Ninh được Thiên Tử sắc phong là Thường Ninh quận chúa, là con gái của Yến Vương.
Nội đường biệt viện Yến Vương.
Vẻ mặt Chu Lệ kinh hỉ, bộ râu quai nón trên mặt bởi vì vui sướng mà không ngừng lay động.
- Thường Ninh, thật sự là con! Rốt cục con cũng bằng lòng nhận người cha này rồi sao?
Thanh âm của Chu Lệ trở nên kích động.
Tiêu Họa Mi nhìn vào vẻ mặt vui sướng trước mắt, khuôn mặt hiền lành đã từng mỗi khi nàng khóc, mỗi khi nàng bướng bỉnh, mỗi khi nàng vui vẻ…. khuôn mặt này đều xuất hiện trước mặt nàng, sau đó lại ôm nàng còn dùng hàm râu cứng rắn kia nhẹ nhàng chà sát vào khuôn mặt non nớt của nàng, kể cho nàng nghe chuyện xưa, dạy cho nàng viết chữ, dạy cho nàng biết sử dụng đao, biết bắn tên. Khi nàng năm tuổi thì vị phụ vương này lại ban tặng cho nàng một thanh chủy thủ để nàng tự mình đâm chết một con nai nhỏ, đâm xong nàng liền kinh hoảng quay đầu ra sau đã thấy khuôn mặt vị phụ vương kia vẫn tươi cười, không ngừng gật đầu tán dương nàng.
Khuôn mặt tươi cười kia khắc sâu tâm trí non nớt của nàng, mỗi khi đêm khuya nằm mơ vẫn thấy.
Hôm nay, người vẫn như trước nhưng vì sao khuôn mặt tươi cười của hắn không giống như trước kia?
Là hắn trở nên không hề giống phụ thân của nàng, hay là nàng không còn luốcn gái của hắn nữa?
Trong sương mờ, Tiêu Họa Mị như thấy mẫu thân thống khổ rên xiết, thấy khuôn mặt băng lãnh của những di nương trong Yến vương phủ, thấy vị phụ thân này vô tình quay đầu đi trước thống khổ của mẫu thân...
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Họa Mi bỗng trở nên thống khổ, hai tay gắt gao nắm chặt vào nhau, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến cho máu tươi chảy ra.
Trong lòng bàn tay đau nhưng trong lòng lại càng đau hơn.
Nếu không vì tướng công thì kiếp này ta không muốn gặp mặt ngươi.
- Thường Ninh, cuối cùng con cũng trở về rồi! Phụ vương thật cao hứng, ha ha, ta thật cao hứng!
Chu Lệ chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại nữ nhi chưa đến mười ba tuổi này, giờ phút này tình cảm trong lòng hắn có chút phức tạp.
Đợi cho Chu Lệ đến gần Họa Mi muốn kéo cánh tay nhỏ bé của nàng thì Tiêu Họa Mi giống như một chú nai con bị kinh động đột ngột lui về phía sau một bước, ánh mắt liền hiện lên vẻ đề phòng.
Nụ cười trên mặt Chu Lệ dần ngừng lại.
- Thường Ninh...
- Yến Vương điện hạ, hôm nay ta vì tướng công mà đến đây.
Tiêu Họa Mi ưỡn bộ ngực chưa phát dục lên, dáng vẻ mảnh mai bên trong lại ẩn chưa một cỗ dũng khí lớn lao giống như là có thể nâng cả thiên địa.
Cao không thể với.
Nghe được ngữ khí xưng hô của Tiêu Họa Mi thì trong lòng Chu Lệ không khỏi hiện lên cảm giác mất mác.
Phụ tử gần nhau trong gang tấc vậy mà so với chân trời còn xa hơn, sự tình này ai có thể hiểu thấu được.
- Ngươi muốn như thế nào?
Nghĩ khí của Chu Lệ cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt thống khổ liền biến mất.
Trong mắt của Tiêu Họa Mi cũng hiện lên vài phần thống khổ, rốt cục cũng cắn răng mà nói:
- Ta thừa nhận người là phụ thân, ngươi hãy chứng thực thân phận của ta với Thiên tử, khôi phục lại địa vị quận chúa cho ta.
Chu Lệ bắt đầu cười lạnh:
- Ngươi muốn cứu Tiêu Phàm sao? Khôi phục lại địa vị quận chúa cho ngươi thì có thể cứu hắn ra được sao?
Họa Mi trầm tĩnh nói:
- Đây là chuyện của ta, không cần ngưoi phải quan tâm.
- Nếu bổn vương không đáp ứng thì người sẽ làm như thế nào?
- Liều mạng với ngươi!
Tiêu Họa Mi khẽ nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Chu Lê chấn động, không dám tin nói:
- Vì một ngoại nhân mà người… Ngươi dám giết cả phụ thân của mình sao?
Mí mắt Họa Mi khẽ buông thõng xuống, khóe miệng nở ra nụ cười mỉa mai nói:
- Ngoại nhân sao? Ai là ngoại nhân? Nương thân ta chết trước mặt ngươi mà ngươi vẫn tỏ ra thờ ơ, trong lòng ngươi thì ta đã là một người ngoài. Ta hoảng sợ chạy ra khỏi phủ Yến Vương đã hơn bốn năm, ta một mình phiêu bạt, lưu lạc ở bên ngoài cùng với đám dã cẩu tranh giành thức thức ăn, phải gặm vỏ cây, ngủ ở dã trùng (mồ mã ngoài đồng), trộm cắp bị người ta bắt được liền đánh ta, ngọai trừ chết ra thì mọi khổ sở, khó nhọc trên đời này thì ta cũng đã chịu qua hết rồi. Yến Vương điện hạ, ngài có biết không năm đó ta mới tám tuổi, tám tuổi thôi!
Khóe mắt của Tiêu Họa Mi liền trở nên ướt áo, khóe miệng mỉm cười:
- Mùa đông năm ngoái, ta lưu lạc tới Giang Phổ huyện...
Dưới cái mùa đông rét lạnh ấy ta không có quần áo để mặc, không có thức ăn để ăn thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở đầu đường. Chính vào mùa đông đó ta đã may mắn gặp được Tiêu Phàm tướng công của ta. Người cho ta ăn, cho ta mặc, vì không để cho ta chịu ủy khuất nên người đã vứt bỏ cuộc sống giàu sang cùng ta ở trong một tòa miếu rách nát, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Ta có được như ngày hôm nay là do người, do người đã cho ta sinh mạng thứ hai, hoàn toàn là một sinh mạng mới, ngoài trừ cơm áo ra người còn cho ta tôn nghiêm, có một trượng phu tốt như vậy thì ta còn mong gì nữa.
Họa Mi trừng mắt nhìn vào Chu Lệ, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, sau đó dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Lệ.
- Chưa từng có người nào đối xử tốt với ta như thế, có lẽ trong mắt các ngươi Tiêu Phàm chỉ là một gốc cây không có giá trị thế nhưng trong mắt ta chàng không chỉ là phu quân của ta mà còn là một vị thần trong lòng của ta, mạng của ta là cho chàng ban cho, cả đời này ta sẽ sống vì chàng. Hôm nay tướng công bị gặp nạn, ta là thê tử của chàng không thể ngồi yên, đó là mục đích hôm nay ta đến đây tìm ngươi.
Vẻ mặt Chu Lệ rung động nhìn vào Tiêu Họa Mi, hắn bị những lời nói này của nàng làm cho toàn thân chấn động.
Thường Ninh chịu khổ quá nhiều như vậy, Thường Ninh quan tâm Tiêu Phàm như thế, Thường Ninh tình nguyện vì Tiêu Phàm mà liều mạng với phụ thân...
Trong đầu Chu Lệ một mảnh hỗn loạn, trong nhất thời muôn vàn suy nghĩ hiện lên, cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
- Cho nên… Ngươi vì Tiêu Phàm mà muốn liều mạng với ta?
Hai gò má Chu Lệ không tự chủ mà co rút lại.
Tiêu Họa Mi gật đầu nói:
- Đúng!
Chu Lê tựa như khóc tựa như cười, vẻ mặt tỏ ra bi thương nói:
- Ngươi… Thực sự ngươi còn là con gái của ta sao?
Hai mắt của Tiêu Họa Mi dừng lại trên người hắn, ánh mắt không có một chút tình cảm nào cả, thản nhiên nói:
- Ta từng là con gái của ngươi nhưng hiện tại ta chỉ là một thê tử muốn cứu trượng phu của mình.. Yến Vương điện hạ, ngươi có thừa nhận thân phận Thường Ninh quận chúa, thỉnh Hoàng thượng khôi phục lại danh hào quận chúa cho ta không?
Thần sắc Chu Lệ dần dần trở nên âm trầm, cắn răng nói:
- Cho đến bây giờ không có ai có thể uy hiếp ta! Con gái ta cũng không ngoại lệ! Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta không bao giờ thừa nhận thân phận quận chúa của người còn Tiêu Phàm… Hắn nhất định phải chết!
Tiêu Họa Mi gật đầu, vẻ mặt bình thản nói:
- Ta sớm đã biết ngươi sẽ nói như vậy, rất tốt, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ giết ngươi.
Nói xong trong tay áo Tiêu Họa Mi đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, nàng cầm nó vào trong tay của mình.
Khi thanh chủy thủ vừa nằm vào trong tay của Tiêu Họa Mi thì thân hình nàng liền mau chóng phóng tới bên Yến Vương, tất cả chỉ nhanh như chớp mắt.
Một đạo ánh sáng trắng như tuyết đâm thẳng tới ngực Chu Lệ.
Chu Doãn Văn trầm tư suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.
Tiêu Phàm cười gượng, lắc đầu:
- Việc đó thì ta cũng nói cho Bệ hạ rồi nhưng Bệ hạ lại không tin còn nói là ta khi quân nữa.
Chu Doãn Văn ngẩn người, vội la lên:
- Ta có thể làm chứng nha.
Tiêu Phàm liếc mắt nhìn hắn rồi nói:
- Họa Mi cũng không phải do ngươi sinh ra, ngươi làm chứng thì có ích gì? - Tứ hoàng thúc còn ở kinh sư, ta đi mời hắn làm chứng...
Trong mắt Tiêu Phàm hiện lên vẻ trào phúng, cười lạnh nói:
- Tứ hoàng thúc của ngươi hận không thể đem ta ra chém chết cho nhanh, hôm nay ta gặp chuyện như thế này thì ngươi nghĩ rằng hắn sẽ hào phóng ra tay giúp ta sao?
Chu Doãn Văn nghĩ nghĩ, cuối cùng lại cúi đầu xuống.
Tiêu Phàm nói như vậy quả thật không sai, có cơ hội để đưa Tiêu Phàm vào chỗ chết thì Tứ hoàng thúc có thể giúp hắn đứng ra làm chứng sao?
- Nhưng nếu không thể chứng minh được thân phận của Họa Mi, ngươi lại nhất định không muốn bỏ nàng thì Hoàng tổ phụ lại muốn giết ngươi, phải làm sao bây giờ?
Chu Doãn Văn có chút lo lắng, ánh mắt lại tập trung lên mặt Tiêu Phàm
Tiêu Phàm trầm mặc một lát rồi lắc đầu. Trong lòng hắn có chút bi thương, tại cái thời mà hoàng quyền thống trị, kẻ thống trị muốn giết hắn thì trên đời này ai có thể cứu được hắn nữa? Trừ phi lão Chu, người ra lệnh giết hắn bỗng nhiên trong một đềm chết bắt đắc kỳ tử ra thì thật sự hắn không có thể nghĩ ra biện pháp nào để có thể tự cứu bản thân mình nữa.
Tiêu Phàm thở dài:
- Bệ hạ muốn giết ta thì ta cũng không còn biện pháp nào nữa. Đây có lẽ là….
- ... Thiên định a.
Chu Doãn Văn vội la lên:
- Nhất định phải có biện pháp, ngày thường trong đầu ngươi luôn có những ý đồ xấu xa sao hôm nay lại không thể nghĩ ra cách nào được, chẳng lẽ ngay cả mạng ngươi mà ngươi cũng không thể không cứu được sao?
Tiêu Phàm thở dài nói:
- Nếu ta không kéo nội khố của Hoàng tổ phụ ngươi xuống thì sự việc có thể xoay chuyển được… Haizz, ta mất bình tĩnh quá.
Chu Doãn Văn há mồm muốn nói gì đấy nhưng phát hiện chính bản thân mình cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Phàm giương mắt nhìn Chu Doãn Văn, ngữ khí mang theo vài phần bi thương:
- Nếu thật sự ta bị Hoàng tổ phụ của ngươi giết chết thì phiền ngươi hãy đi nhặt xác giùm cho ta...
Chu Doãn Văn nhìn vào Tiêu Phàm, khóe mắt dần dần trào lệ ra. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn kết giao một người bằng hữu, cũng có thể là bằng hữu duy nhất, mà người bằng hữu này lại không thể dứt bỏ được TIêu Họa Mi cùng hoàng tỷ được, lại trở thành vật hi sinh để giữ gìn danh dự cho Hoàng tộc. Bản thân là Hoàng thái tôn mà ngay cả bằng hữu của mình cũng không cứu được, giờ phút này trong lòng Chu Doãn Văn bỗng dâng lên cảm giác vô lực.
- Điện hạ, còn có một việc cầu xin ngươi..
Chu Doãn Văn nức nở nói:
- Ngươi nói đi.
Vẻ mặt Tiêu Phàm hiu quạnh, ngậm ngùi than thở:
- Sau khi ta chết thì phiền toái ngươi hãy tới xác nhận xem thử đến cuối cùng là ta đã chết hay chưa, còn có thể cứu chữa nữa được không?
-…. Yên tâm đi, nếu như ngươi không chết thì ta bổ ngươi hai đao nữa
Chu Doãn Văn nghiến răng nghiến lợi
Thời điểm Chu Doãn Văn đi ra khỏi ngục thì cũng đã đến chiều. Ánh sáng bên ngoài ngục có chút chói mắt làm cho Chu Doãn Văn khẽ híp mắt lại, đợi sau khi thích ứng được với ánh sáng ở bên ngoài này thì nét mặt của hắn đã dần dần trở nên cương nghị lên
- Thân phận của Thường Ninh là mấu chốt!
Chu Doãn Văn quay đầu sang nói với Tào Nghị đang theo sát hắn.
Ánh mắt của Tào Nghi trầm tĩnh, ngữ khí có chút buồn phiền:
- Yến Vương có nguyện ý thừa nhận nàng hay không là một vấn đề, ngoài ra còn có một vấn đề to lớn khác nữa
- Vấn đề gì nữa?
- Trong triều đình không ít những tên đại thần ưng bỏ đá xuống giếng, vào lúc Đinh Sửu khoa án cả đám văn võ triều đình cũng đã gây khó dễ với Tiêu Phàm, lúc ấy thì điện hạ cũng đã tận mắt thấy. Không biết trong thời điểm này thì những đại thần ấy có giở lại trò cũ kia không?
Chu Doãn Văn có chút tuyệt vòng, thở dài :
- Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng muốn tuyệt luôn đường củaTiêu Phàm luôn sao? Hoàng tổ phụ muốn giết hắn, Yến Vương lại không có khả năng giúp hắn, đám đại thần trong triều còn muốn hại hắn, những người này nhất định muốn dồn hắn vào đường cùng sao? Tiêu Phàm đã làm gì mà khiến cho những kẻ này nhất định phải muốn giết hắn?
- Bởi vì cả đám văn võ trong triều đình đều coi Tiêu Phàm là một kẻ gian nịnh, từ xưa đến nay trung và gian cả hai đều không cùng tồn tại, nếu Tiêu Phàm chết đi rồi thì cả đám ấy lại có thể ngủ ngon giấc rồi.
Khóe miệng Tào Nghị nở nụ cười trào phúng.
Chu Doãn Văn nghe vậy liền tức giận đến mắt cũng đều đỏ, hét lớn:
- Cái gì là trung? Cái gì là gian? Bọn chúng có đủ tư cách để nói lời này sao? Bọn hỗn trướng này, vì tư lợi đều tự cho bản thân mình là đúng, đúng là một lũ đại thần cổ hủ. Ngày sau nếu ta lên làm chủ thì chắc chắn sẽ đem địa vị của Tiêu Phàm nâng lên cao làm cho bọn chúng phải đến xiểm nịnh Tiêu Phàm, để cho bọn chút biết từ xưa đến nay trung và gian đều không phải để bọn chúng có thể định, mà Hoàng đế mới là người định ra. Đây là bổn phận của bọn chúng.
Thân hình Chu Doãn Văn dần dần trở nên run rẩy, hắn càng nói thì càng cảm thấy sợ hãi.
Hắn không thể tưởng tượng được, Tiêu Phàm người bạn thân nhất của hắn tại pháp trường lại bị đao phủ hạ một đao xuống chặt đứt đầu thì hắn sẽ đau khổ như thế nào, sau này hắn sẽ hối hận ra sao.
Nghĩ đến đây, bộ dạng nhu nhược của Chu Doãn Văn bỗng trở nên âm trầm.
- Tào Nghị!
- Có thần!
- Ta biết ngươi cùng Tiêu Phàm có giao tình tốt, lời nói nhảm ta cũng không nói nữa, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì cũng nhất định phải bảo toàn tính mạng cho Tiêu Phàm, nhớ kỹ mặc kệ là dùng phương pháp gì.
Chu Doãn Văn nhìn Tào Nghị gằn từng chữ.
- Tính mạng của thần sớm đã giao cho Tiêu Phàm, thần nhất định sẽ không phụ ủy thác của điện hạ.
Ngày thứ ba kể từ khi Tiêu Phàm bị giam vào ngục.
Hoàng cung.
Thần sắc Chu Nguyên Chương già nua đang nằm trên giường ở điện Vũ Anh, thỉnh thoảng hắn lại ho vài tiếng, vẻ bệnh tật che kín khuôn mặt da đã đốm mồi đầy tiều tụy.
Một tên thái giám thấy vậy liền chạy lên phía trước nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn. Một cũng nữ bưng một chén thuốc mới được sắc xong chậm rãi đi đến quỳ xuống trên đất, cung kính đưa lên trước mặt cho Chu Nguyên Chương
Chu Nguyên Chương tiếp nhận lấy chén thuốc, vừa mới ngửa đầu lên uống một ngụm thì đột nhiên ho khan.
Ba!
Chén thuốc bị văng trên sàn, thuốc trong chén thấm đầy sàn, nhiệt khí bốc lên.
Tên thái giám cùng cung nữ sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội vàng quỳ xuống đất run rẩy kêu lên:
- Bệ hạ thứ tội!
Sát khí trong mắt Chu Nguyên Chương chợt lóe lên nhưng lập tức lại bị vẻ già nua cùng mỏi mệt thay thế.
- Mà thôi, hãy sắc lại chén thuốc khác đi, trẫm không trách các ngươi...
Chu Nguyên Chương thở dài một hơi
Đã từng tung hoành thiên hạ, nhìn quần hùng thiên hạ bằng nửa con mắt thế mà hôm ngay ngay cả chén thuốc mà bưng cũng không nổi
Bi ai này ai có thể chịu được?
- Nhi Niếp...
Chu Nguyên Chương nhẹ nhàng kêu lên.
Một tên thái giám có diện mạo thanh tú bước lên phía trước:
- Có nô tài!
Sau khi Khánh Đồng bị đánh chết ngoài Ngọ môn, Chu Nguyên Chương đã đổi thành tên thái giám này, tên là Nhi Niếp.
- Tình hình trong ngục như thế nào rồi?
Tâm tư của Nhi Niếp so với Khánh Đồng thì khéo léo hơn, nghe được lời hàm hồ của Chu Nguyên Chương thì hắn cũng đã hiểu được ý tứ vì thế mà vội vàng khom người nói:
- Mấy ngày gần đây, ngoại trừ Cẩm Y vệ Thiên hộ Tào Nghị đi vào đó thăm Tiêu Phàm thì cũng chỉ có Hoàng thái tôn đi thăm một lần, ngoài ra không có ai khác.
Thần sắc Chu Nguyên Chương khẽ hoảng hốt, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, đôi mắt mờ mịt đục ngầu mở to ra, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc a...
Nhi Niếp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không rõ trong miệng Chu Nguyên Chương nói “ đáng tiếc” đến cuối cùng là có ý nghĩa gì.
Tự lẩm bẩm một hồi, Chu Nguyên Chương lại hỏi:
- Tiêu Phàm bị nhốt trong đó có tỏ ra vẻ hối hận không?
Nhi Niếp cúi đầu thấp giọng nói:
- Còn chưa hối hận.
Hai mắt Chu Nguyên Chương trợn trừng, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài mấy tiếng, tiếng cười vô cùng dữ dằn làm cho bầu không khí ở trong điện bỗng trở nên lạnh lẽo, vài tên thái giám cùng cung nữ chỉ thấy cả người lạnh băng, cả người không nhịn được mà run rẩy.
Tiêu Phàm, trẫm dùng cả đời để củng cố vương quyền, nó không phải là thứ để cho ngươi khiêu chiến. Ngươi đã thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này, trẫm không thể chấp nhận được.
Ngươi làm càn!
- Truyền chỉ cho Hình bộ, nguyên Tiêu Phàm là Cẩm Y vệ Đồng Tri kiêm Đông cung thị độc dám làm bẩn hoàng thất, dối trên lừa dưới, ra lệnh cho Hình bộ thượng thư Dương Tĩnh tự mình thẩm vấn định án, nếu là thật thì bêu đầu!
Nhi Niếp bị ngữ khí âm trầm của Chu Nguyên Chương làm cho sợ hãi, cả ngươi run rẩy vài cái lập tức cúi đầu xuống nói:
- Tuân chỉ!
Nhìn vào Nhi Niếp đang vội vàng rời khỏi cung đi truyền chỉ, Chu Nguyên Chương khẽ than dài một tiến, thân hình uể oải trong nháy mắt phảng phất như già nua đi vài chục tuổi.
Doãn Văn, Hoàng tổ phụ xin lỗi ngươi, nhưng tên Tiêu Phàm này trẫm không thể không giết.
Thiên tử ra lệnh cho Hình bộ thẩm tra Tiêu Phàm, tin tức này nhanh chóng truyền khắp cả kinh sư.
Chu Doãn Văn sau khi biết tin tức này thì vô cùng kinh hãi, lập tức vội vào tiến vào cung cầu xin Chu Nguyên Chương thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra. Chu Nguyên Chương vẫn kiên quyết không chịu thu hồi lại, Chu Doãn Văn liền quỳ xuống suốt một ngày một đêm nhưng Chu Nguyên Chương vẫn không thay đổi thái độ.
Đám văn võ trong triều đều khiếp sợ, bọn họ đều tụ tập lại nhau để thăm hỏi. Bọn họ quan tâm không phải là chuyện sinh tử của TIêu Phàm mà quan tâm đến biến hóa của triều đình
Thân phận của Tiêu Phàm vô cùng đặc thù, hắn với Hoàng thái tôn hai người đều hợp ý nhau, lại là kẻ đứng đầu "Gian đảng" trong triều đình mà còn lại nhân vật số hai của Cẩm Y Vệ, Thiên tử muốn xử lý hắn trong chuyện này không biết là có hàm chứa nguyên nhân sâu xa gì không? Hay là đại biểu cho Hoàng đế cho rằng Thái tử không xứng, hôm nay hoàn toàn bạo phát ra? Hay là đây là một tín hiệu, Thiên tử lại muốn thanh tẩy lại triều đình một lần nữa?
Bất luận là chuyện nào, các bị đại thần trong triều đều có quan hệ lợi ích mật thiết với nhau, quyền lực phân chia, lợi ích tranh đoạt, địa vị cao thấp.
Nếu thật sự Thiên tử muốn đem mượn việc xử lý Tiêu Phàm để thanh trừ lại toàn bộ mọi người trong triều, thì những điều này thật sự không thể tránh khỏi
Cả đám quần thần nhất thời ngồi không yên, vội vàng phái gia phó đi tới từng nhà các vị đồng liêu quen biết cho mời qua phủ, trong lúc nhất thời thiếp bay đầy trời, cả kinh sư giống như bị lạc vào sương mờ khiến cho người khác khó bên phân biệt được.
Đang lúc mọi người đang đi dò hỏi thì chỉ duy nhất Hoàng Trừng vẫn lù lù bất động, không đi lại cùng đám đại thần cũng không mời ai vào phủ để bàn chuyện triều chính. Hắn vẫn như thường ngày, vẫn vào triều vẫn để ý đến công việc triều chính, vẫn đền giảng dạy cho Hoàng thái tôn.
Hoàng Trừng so với đám đại thần trong triều cũng trầm đắc trụ khí (bảo trì vẻ bình thản) hắn vẫn đang chờ đợi, hắn cảm thấy bây giờ còn chưa phải là lúc thích hợp. Tiêu Phàm chỉ bị thẩm vấn mà không phải là định tội, lúc này không nên phát động Thanh Lưu thượng sớ. Trước khi chưa có được tin tức chính xác thì hắn cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn tại triều đã thất bại dưới tay Tiêu Phàm một lần, hắn không bao giờ muốn thất bại thêm lần này nữa.
Ngày thứ tư Tiêu Phàm bị giam vào ngục.
Trời vừa tờ mờ sáng, trên đường còn rất ít người, một tầng sương mỏng bao phủ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh sư, trắng xóa một mảnh cũng giống như với tình hình hiện tại trong triều, khiến cho mọi người không thể nắm rõ.
Trước đại môn biệt viện Yến Vương, mười mấy tên thị vệ đi qua lại tuần tra, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.
Trong tầng sương mỏng mông lung lờ mờ xuất hiện một đạo thân ảnh thướt tha, bước đi không lớn làm cho người khác xuất hiện một loại cảm giác trầm trọng khó kiềm chế được.
Đợi cho thân ảnh đấy đến gần bọn thị vệ mới nhìn lại, chỉ thấy đó là một tiểu cô nương ăn mặc rất thanh lịch, vẻ mặt nghiêm trang đi về phía biệt viện Yến Vương.
Bọn thị vệ không dám lơ là vội vàng rút đao từ trong thắt lưng ra.
Chỉ vào tiểu cô nương kia, lớn tiếng quát:
- Đứng lại! Nơi này là biệt viện của Hoàng tử Yến Vương điện hạ, người bình thường không được đến gần, kẻ không tuân thì giết chết.
Tiểu cô nương nhìn bọn thị vệ cầm cương đao trong tay cũng coi như không có việc gì, bước đi cũng không hề dừng lại vẫn thẳng hướng đại môn.
- Đứng lại! Nếu bước lại gần thì chúng ta sẽ động thủ!
Thị vệ lớn tiếng quát.
Sắc mặt của tiểu cô nương vẫn không đổi, vẫn đi tới về phía trước, thẳng đến khi cách đao của tên thị vệ một khoảng thì mới dừng lại.
- Thông báo cho Yến Vương một tiếng, nói có cố nhân đến thăm, muốn gặp mặt.
Vẻ mặt tiểu cô nương trầm như nước, thấp giọng nói.
Đám thị vệ không dám buông lỏng, vẫn chỉ đao vào ngàng, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi? Ngươi chỉ là một tiểu cô nương, làm sao lại là cố nhân của Yến Vương được? Rốt cuộc ngươi là ai?
Sắc mặt của tiểu cô nương hiện lên vẻ trào phúng.
- Ta là Thường Ninh được Thiên Tử sắc phong là Thường Ninh quận chúa, là con gái của Yến Vương.
Nội đường biệt viện Yến Vương.
Vẻ mặt Chu Lệ kinh hỉ, bộ râu quai nón trên mặt bởi vì vui sướng mà không ngừng lay động.
- Thường Ninh, thật sự là con! Rốt cục con cũng bằng lòng nhận người cha này rồi sao?
Thanh âm của Chu Lệ trở nên kích động.
Tiêu Họa Mi nhìn vào vẻ mặt vui sướng trước mắt, khuôn mặt hiền lành đã từng mỗi khi nàng khóc, mỗi khi nàng bướng bỉnh, mỗi khi nàng vui vẻ…. khuôn mặt này đều xuất hiện trước mặt nàng, sau đó lại ôm nàng còn dùng hàm râu cứng rắn kia nhẹ nhàng chà sát vào khuôn mặt non nớt của nàng, kể cho nàng nghe chuyện xưa, dạy cho nàng viết chữ, dạy cho nàng biết sử dụng đao, biết bắn tên. Khi nàng năm tuổi thì vị phụ vương này lại ban tặng cho nàng một thanh chủy thủ để nàng tự mình đâm chết một con nai nhỏ, đâm xong nàng liền kinh hoảng quay đầu ra sau đã thấy khuôn mặt vị phụ vương kia vẫn tươi cười, không ngừng gật đầu tán dương nàng.
Khuôn mặt tươi cười kia khắc sâu tâm trí non nớt của nàng, mỗi khi đêm khuya nằm mơ vẫn thấy.
Hôm nay, người vẫn như trước nhưng vì sao khuôn mặt tươi cười của hắn không giống như trước kia?
Là hắn trở nên không hề giống phụ thân của nàng, hay là nàng không còn luốcn gái của hắn nữa?
Trong sương mờ, Tiêu Họa Mị như thấy mẫu thân thống khổ rên xiết, thấy khuôn mặt băng lãnh của những di nương trong Yến vương phủ, thấy vị phụ thân này vô tình quay đầu đi trước thống khổ của mẫu thân...
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Họa Mi bỗng trở nên thống khổ, hai tay gắt gao nắm chặt vào nhau, móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay khiến cho máu tươi chảy ra.
Trong lòng bàn tay đau nhưng trong lòng lại càng đau hơn.
Nếu không vì tướng công thì kiếp này ta không muốn gặp mặt ngươi.
- Thường Ninh, cuối cùng con cũng trở về rồi! Phụ vương thật cao hứng, ha ha, ta thật cao hứng!
Chu Lệ chưa từng nghĩ còn có thể gặp lại nữ nhi chưa đến mười ba tuổi này, giờ phút này tình cảm trong lòng hắn có chút phức tạp.
Đợi cho Chu Lệ đến gần Họa Mi muốn kéo cánh tay nhỏ bé của nàng thì Tiêu Họa Mi giống như một chú nai con bị kinh động đột ngột lui về phía sau một bước, ánh mắt liền hiện lên vẻ đề phòng.
Nụ cười trên mặt Chu Lệ dần ngừng lại.
- Thường Ninh...
- Yến Vương điện hạ, hôm nay ta vì tướng công mà đến đây.
Tiêu Họa Mi ưỡn bộ ngực chưa phát dục lên, dáng vẻ mảnh mai bên trong lại ẩn chưa một cỗ dũng khí lớn lao giống như là có thể nâng cả thiên địa.
Cao không thể với.
Nghe được ngữ khí xưng hô của Tiêu Họa Mi thì trong lòng Chu Lệ không khỏi hiện lên cảm giác mất mác.
Phụ tử gần nhau trong gang tấc vậy mà so với chân trời còn xa hơn, sự tình này ai có thể hiểu thấu được.
- Ngươi muốn như thế nào?
Nghĩ khí của Chu Lệ cũng trở nên lạnh lùng, vẻ mặt thống khổ liền biến mất.
Trong mắt của Tiêu Họa Mi cũng hiện lên vài phần thống khổ, rốt cục cũng cắn răng mà nói:
- Ta thừa nhận người là phụ thân, ngươi hãy chứng thực thân phận của ta với Thiên tử, khôi phục lại địa vị quận chúa cho ta.
Chu Lệ bắt đầu cười lạnh:
- Ngươi muốn cứu Tiêu Phàm sao? Khôi phục lại địa vị quận chúa cho ngươi thì có thể cứu hắn ra được sao?
Họa Mi trầm tĩnh nói:
- Đây là chuyện của ta, không cần ngưoi phải quan tâm.
- Nếu bổn vương không đáp ứng thì người sẽ làm như thế nào?
- Liều mạng với ngươi!
Tiêu Họa Mi khẽ nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Chu Lê chấn động, không dám tin nói:
- Vì một ngoại nhân mà người… Ngươi dám giết cả phụ thân của mình sao?
Mí mắt Họa Mi khẽ buông thõng xuống, khóe miệng nở ra nụ cười mỉa mai nói:
- Ngoại nhân sao? Ai là ngoại nhân? Nương thân ta chết trước mặt ngươi mà ngươi vẫn tỏ ra thờ ơ, trong lòng ngươi thì ta đã là một người ngoài. Ta hoảng sợ chạy ra khỏi phủ Yến Vương đã hơn bốn năm, ta một mình phiêu bạt, lưu lạc ở bên ngoài cùng với đám dã cẩu tranh giành thức thức ăn, phải gặm vỏ cây, ngủ ở dã trùng (mồ mã ngoài đồng), trộm cắp bị người ta bắt được liền đánh ta, ngọai trừ chết ra thì mọi khổ sở, khó nhọc trên đời này thì ta cũng đã chịu qua hết rồi. Yến Vương điện hạ, ngài có biết không năm đó ta mới tám tuổi, tám tuổi thôi!
Khóe mắt của Tiêu Họa Mi liền trở nên ướt áo, khóe miệng mỉm cười:
- Mùa đông năm ngoái, ta lưu lạc tới Giang Phổ huyện...
Dưới cái mùa đông rét lạnh ấy ta không có quần áo để mặc, không có thức ăn để ăn thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở đầu đường. Chính vào mùa đông đó ta đã may mắn gặp được Tiêu Phàm tướng công của ta. Người cho ta ăn, cho ta mặc, vì không để cho ta chịu ủy khuất nên người đã vứt bỏ cuộc sống giàu sang cùng ta ở trong một tòa miếu rách nát, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Ta có được như ngày hôm nay là do người, do người đã cho ta sinh mạng thứ hai, hoàn toàn là một sinh mạng mới, ngoài trừ cơm áo ra người còn cho ta tôn nghiêm, có một trượng phu tốt như vậy thì ta còn mong gì nữa.
Họa Mi trừng mắt nhìn vào Chu Lệ, nước mắt chậm rãi rơi xuống. Nụ cười trên mặt nàng chợt tắt, sau đó dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Chu Lệ.
- Chưa từng có người nào đối xử tốt với ta như thế, có lẽ trong mắt các ngươi Tiêu Phàm chỉ là một gốc cây không có giá trị thế nhưng trong mắt ta chàng không chỉ là phu quân của ta mà còn là một vị thần trong lòng của ta, mạng của ta là cho chàng ban cho, cả đời này ta sẽ sống vì chàng. Hôm nay tướng công bị gặp nạn, ta là thê tử của chàng không thể ngồi yên, đó là mục đích hôm nay ta đến đây tìm ngươi.
Vẻ mặt Chu Lệ rung động nhìn vào Tiêu Họa Mi, hắn bị những lời nói này của nàng làm cho toàn thân chấn động.
Thường Ninh chịu khổ quá nhiều như vậy, Thường Ninh quan tâm Tiêu Phàm như thế, Thường Ninh tình nguyện vì Tiêu Phàm mà liều mạng với phụ thân...
Trong đầu Chu Lệ một mảnh hỗn loạn, trong nhất thời muôn vàn suy nghĩ hiện lên, cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
- Cho nên… Ngươi vì Tiêu Phàm mà muốn liều mạng với ta?
Hai gò má Chu Lệ không tự chủ mà co rút lại.
Tiêu Họa Mi gật đầu nói:
- Đúng!
Chu Lê tựa như khóc tựa như cười, vẻ mặt tỏ ra bi thương nói:
- Ngươi… Thực sự ngươi còn là con gái của ta sao?
Hai mắt của Tiêu Họa Mi dừng lại trên người hắn, ánh mắt không có một chút tình cảm nào cả, thản nhiên nói:
- Ta từng là con gái của ngươi nhưng hiện tại ta chỉ là một thê tử muốn cứu trượng phu của mình.. Yến Vương điện hạ, ngươi có thừa nhận thân phận Thường Ninh quận chúa, thỉnh Hoàng thượng khôi phục lại danh hào quận chúa cho ta không?
Thần sắc Chu Lệ dần dần trở nên âm trầm, cắn răng nói:
- Cho đến bây giờ không có ai có thể uy hiếp ta! Con gái ta cũng không ngoại lệ! Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, ta không bao giờ thừa nhận thân phận quận chúa của người còn Tiêu Phàm… Hắn nhất định phải chết!
Tiêu Họa Mi gật đầu, vẻ mặt bình thản nói:
- Ta sớm đã biết ngươi sẽ nói như vậy, rất tốt, nếu ngươi không muốn thì ta sẽ giết ngươi.
Nói xong trong tay áo Tiêu Họa Mi đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ tinh xảo, nàng cầm nó vào trong tay của mình.
Khi thanh chủy thủ vừa nằm vào trong tay của Tiêu Họa Mi thì thân hình nàng liền mau chóng phóng tới bên Yến Vương, tất cả chỉ nhanh như chớp mắt.
Một đạo ánh sáng trắng như tuyết đâm thẳng tới ngực Chu Lệ.
Danh sách chương