Trên thuyền, thiếu nữ vốn chỉ đến tham gia náo nhiệt, không ngờ lại bị liên lụy, chuyện xảy ra thập phần đột ngột, nàng thấy xiềng xích đen kịt kia thẳng đến mình, trong lúc nhất thời bối rối không biết phải làm sao, ngay cả động tác tránh né cũng quên mất.
Mắt thấy ngay cả người và thuyền sẽ bị một kích nện xuyên, bỗng một đạo thanh quang đột nhiên từ hướng Phổ Đà sơn bắn nhanh tới, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người thiếu nữ, ngăn ở phía trước.
Trong thanh quang, một thanh niên nam tử dung mạo phổ thông, dáng người thon dài, nâng lên một bàn tay trắng nõn như ngọc đẩy ngang ra, nơi lòng bàn tay sáng lên một vầng sáng màu trắng.
Mũi nhọn xiềng xích đột nhiên nện ở lòng bàn tay của gã, phát ra một tiếng "Ầm" trọng hưởng.
Ngoài thân gã có một cơn gió mạnh cuốn qua, toàn thân khuấy động lên một trận ba động gợn sóng, quần áo bay phất phới, mái tóc màu xanh đen tung bay ra sau, thân thể của gã lại không động một chút nào, thậm chí ngay cả mặt nước giẫm dưới chân cũng chỉ khơi dậy một tầng gợn nước nhàn nhạt.
"Ngụy... Sư thúc, đa tạ Ngụy Thanh sư thúc." Thiếu nữ lấy lại phản ứng vội vàng nói tạ ơn.
"Mau trở về đi." Thanh niên nam tử tên là Nguỵ Thanh không quay đầu lại, mở miệng nói.
Thiếu nữ nghe tiếng, vội vàng điều khiển thuyền về hướng chủ đảo Phổ Đà sơn, rời đi như chạy trốn.
Ngụy Thanh nhìn về hai người đang còn triền đấu với xiềng xích màu đen phía trước, lông mày hơi nhíu lên, thân hình định tiến về phía trước, lúc này đáy biển đột nhiên sáng lên một tầng thanh quang, ngay sau đó, lại truyền tới trận trận tiếng vang trầm trầm do cơ quan chuyển động.
"Đóng..." Trong miệng gã nói nhỏ một tiếng, liền dừng động tác lại.
Thẩm Lạc vừa rồi chú ý tới động tĩnh bên này, nói với Bạch Tiêu Thiên một tiếng, hai người cùng nhau bay về hướng bên này.
"Vừa rồi đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ." Thẩm Lạc ôm quyền nói trước.
"Không cần đa lễ, xem ra hai vị là tới tham gia Tiên Hạnh đại hội?" Ngụy Thanh khoát tay áo, hỏi.
"Không sai, tại hạ Thẩm Lạc, do quan phủ Đại Đường cắt cử tới."
"Tại hạ Bạch Tiêu Thiên, chính là đệ tử Hóa Sinh tự."
Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên tự giới thiệu sơ về mình.
"Tại hạ Ngụy Thanh. Hai vị là đạo hữu môn phái phái tới, hẳn là có đệ tử tiếp dẫn dẫn dắt, sao lại xúc động cơ quan?" Ngụy Thanh nghi ngờ hỏi.
"Cái này..." Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên liếc nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nói thế nào.
"Ngụy sư thúc tổ, Ngụy sư thúc tổ..." Lúc này, một tiếng la từ đằng xa truyền đến.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người toàn thân ướt đẫm, chân đạp một thanh phi kiếm màu xanh, đang bay nhanh đến bên này, chính là Võ Minh.
"Thẩm đạo hữu, Bạch đạo hữu, thực sự xin lỗi, đều là lỗi của ta, là ta nhất thời thiếu quan sát, để hải chu đâm vào đá ngầm, khiến cho hai vị lầm chạm cơ quan trận pháp, xin hai vị thứ lỗi." Võ Minh vừa cuống quít giải thích, vừa vái chào về phía hai người.
Thần sắc Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên không thay đổi, cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem một mình gã biểu diễn.
Ngụy Thanh ở một bên thấy vậy nhíu mày, từ phản ứng của hai người Thẩm Lạc, cũng đã phát giác mấy phần không phù hợp.
Đúng lúc này, một lão giả râu dài thân mang trường bào màu xám lão từ hải vực đằng xa bay vụt tới, rơi vào bên cạnh mấy người.
"Tiểu Ngụy sư huynh cũng ở đây, mới rồi xảy ra chuyện gì, vì sao xúc động Thủy Tu đại trận?" Người kia vừa nhìn thấy Ngụy Thanh, thi lễ một cái rồi nói.
"Vu trưởng lão, hay là để Võ Minh nói cho ngươi đi." Ngụy Thanh đáp lễ lại, nói.
Vu trưởng lão cau mày lại, nhìn về phía Võ Minh. Võ Minh đành phải thuật lại chuyện lúc trước.
Nghe xong lời của gã, Vu trưởng lão hơi chần chờ một chút, lập tức nói: "Ngươi cũng là vô tâm gây tội, vậy lần này không truy cứu, còn không mau xin lỗi hai vị đạo hữu."
"Thẩm đạo hữu, Bạch đạo hữu, lần này là do ta sơ sẩy, xin hãy thứ lỗi." Võ Minh nghe vậy, lập tức khom người hạ bái, nói.
Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên liếc nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện.
"Nếu Võ đạo hữu đã năm lần bảy lượt xin lỗi, chúng ta cũng không bị thương tích gì, lần này coi như xong, mong rằng sau này Võ đạo hữu nên cẩn thận thêm chút, nếu không lại làm bị thương đến những người khác." Ngay lúc bầu không khí dần dần lâm vào lúng túng, Thẩm Lạc mới chậm rãi nói.
"Sẽ không, sẽ không..." Võ Minh vừa nói, vừa cắn chặt răng.
"Nếu vô sự, còn không dẫn hai vị đạo hữu đến Du Nhiên cốc đăng ký chỗ ở?" Vu trưởng lão nhìn thoáng qua Võ Minh, nói.
"Vâng." Võ Minh đáp.
"Được rồi, ngươi về Tinh Tử đảo đi, hai vị đạo hữu này để ta tự mình dẫn đi Du Nhiên cốc." Lúc này, Ngụy Thanh đột nhiên mở miệng nói.
"Tiểu Ngụy sư huynh, ngài là trưởng bối tông môn, cái này về lý không hợp..." Vu trưởng lão có chút chần chờ nói.
"Không dám làm phiền Ngụy sư thúc tổ, đệ tử nhất định tận tâm đưa hai vị đạo hữu đến." Trán Võ Minh chảy đầy mồ hôi, vội vàng nói.
Hai người Thẩm Lạc cũng có chút ngạc nhiên.
"Quyết định vậy đi, hai vị đạo hữu xin mời đi theo ta." Ngụy Thanh nói xong, tay vung lên, trước người hiện ra một chiếc phi toa màu xanh.
"Vậy làm phiền." Hai người Thẩm Lạc ôm quyền cảm ơn, leo lên phi toa.
Ba người trực tiếp ngự không lên, bay về phía chủ đảo Phổ Đà sơn.
"Các ngươi cùng Võ Minh kia là chỗ quen biết cũ?" Bay ra trăm trượng, Ngụy Thanh trực tiếp mở miệng hỏi.
Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, cảm thấy không cần giấu diếm, liền nói thẳng: "Từng gặp tại Trường An, có chút va chạm."
"Cho nên lần này hắn cố ý gây khó xử?" Ngụy Thanh hỏi.
"Cái này..." Thẩm Lạc thấy gã hỏi trực tiếp như thế, cũng thấy nói tiếp không tốt.
"Tư chất Võ Minh không được tốt, nhưng gia thế hiển hách, trong Phổ Đà sơn môn này vẫn còn có chút quan hệ nhân mạch. Hắn làm người lại luôn luôn lòng dạ hẹp hòi, sau này khó đảm bảo sẽ không tiếp tục gây khó dễ, các ngươi hay là tận lực cách xa hắn một chút." Ngụy Thanh kỳ thật đã có đáp án, lập tức tiếp tục nói.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Thẩm Lạc tự nhiên nhận ra được thiện ý, lập tức nói.
"Ngươi hay là xưng hô một tiếng đạo hữu là được rồi, giữa chúng ta số tuổi cũng không chênh lệch nhiều." Ngụy Thanh nói.
"Đạo hữu... Vừa rồi vị Vu trưởng lão kia không phải xưng ngài là sư huynh?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Ta được một vị trưởng lão bối phận tương đối cao trong môn thu làm quan môn đệ tử, cho nên bối phận cũng được nâng lên rất nhiều, các ngươi không phải đệ tử Phổ Đà sơn, không cần so đo những thứ này." Ngụy Thanh nói.
Mấy người trong khi nói chuyện, đã đi đến lục địa, phía dưới dọc theo bờ biển xây dựng rất nhiều phòng ốc kiến trúc. Càng đi vào giữa hòn đảo, số lượng phòng ốc càng trở nên dày đặc.
Bất quá, Ngụy Thanh tựa hồ cũng không định đáp xuống, mà trực tiếp khống chế phi toa tiến lên một vùng núi, cuối cùng tới một miệng sơn cốc do hai lưng núi kéo dài hình thành mới hạ xuống.
Sơn cốc nhô ra trên vách núi đá, tuyên khắc ba chữ Khải lớn "Du Nhiên cốc".
"Lần này đệ tử biệt phái tham gia Tiên Hạnh đại hội đều được an bài ở tạm trong Du Nhiên cốc này, các ngươi theo ta đi Sự Vụ các trong cốc đăng ký một chút, chọn lựa một chỗ ở là được." Ngụy Thanh nói.
"Làm phiền." Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên lần nữa nói cám ơn.
Mấy người một đường dọc theo đường mòn đá xanh đi vào hướng trong cốc, ven đường gặp không ít người phàm tục tạp dịch trong cốc. Bọn họ nhìn thấy Ngụy Thanh không e ngại chút nào, ngược lại nhao nhao chào hỏi gã, kêu lên một tiếng "Ngụy tiên sư".
Ngụy Thanh cũng nhất nhất đáp lại, không quá nhiệt tình, cũng không xa cách, nhìn thập phần tự nhiên.
Điều này khiến Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Mắt thấy ngay cả người và thuyền sẽ bị một kích nện xuyên, bỗng một đạo thanh quang đột nhiên từ hướng Phổ Đà sơn bắn nhanh tới, cơ hồ trong nháy mắt đã tới trước người thiếu nữ, ngăn ở phía trước.
Trong thanh quang, một thanh niên nam tử dung mạo phổ thông, dáng người thon dài, nâng lên một bàn tay trắng nõn như ngọc đẩy ngang ra, nơi lòng bàn tay sáng lên một vầng sáng màu trắng.
Mũi nhọn xiềng xích đột nhiên nện ở lòng bàn tay của gã, phát ra một tiếng "Ầm" trọng hưởng.
Ngoài thân gã có một cơn gió mạnh cuốn qua, toàn thân khuấy động lên một trận ba động gợn sóng, quần áo bay phất phới, mái tóc màu xanh đen tung bay ra sau, thân thể của gã lại không động một chút nào, thậm chí ngay cả mặt nước giẫm dưới chân cũng chỉ khơi dậy một tầng gợn nước nhàn nhạt.
"Ngụy... Sư thúc, đa tạ Ngụy Thanh sư thúc." Thiếu nữ lấy lại phản ứng vội vàng nói tạ ơn.
"Mau trở về đi." Thanh niên nam tử tên là Nguỵ Thanh không quay đầu lại, mở miệng nói.
Thiếu nữ nghe tiếng, vội vàng điều khiển thuyền về hướng chủ đảo Phổ Đà sơn, rời đi như chạy trốn.
Ngụy Thanh nhìn về hai người đang còn triền đấu với xiềng xích màu đen phía trước, lông mày hơi nhíu lên, thân hình định tiến về phía trước, lúc này đáy biển đột nhiên sáng lên một tầng thanh quang, ngay sau đó, lại truyền tới trận trận tiếng vang trầm trầm do cơ quan chuyển động.
"Đóng..." Trong miệng gã nói nhỏ một tiếng, liền dừng động tác lại.
Thẩm Lạc vừa rồi chú ý tới động tĩnh bên này, nói với Bạch Tiêu Thiên một tiếng, hai người cùng nhau bay về hướng bên này.
"Vừa rồi đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ." Thẩm Lạc ôm quyền nói trước.
"Không cần đa lễ, xem ra hai vị là tới tham gia Tiên Hạnh đại hội?" Ngụy Thanh khoát tay áo, hỏi.
"Không sai, tại hạ Thẩm Lạc, do quan phủ Đại Đường cắt cử tới."
"Tại hạ Bạch Tiêu Thiên, chính là đệ tử Hóa Sinh tự."
Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên tự giới thiệu sơ về mình.
"Tại hạ Ngụy Thanh. Hai vị là đạo hữu môn phái phái tới, hẳn là có đệ tử tiếp dẫn dẫn dắt, sao lại xúc động cơ quan?" Ngụy Thanh nghi ngờ hỏi.
"Cái này..." Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên liếc nhau, trong lúc nhất thời cũng không biết nói thế nào.
"Ngụy sư thúc tổ, Ngụy sư thúc tổ..." Lúc này, một tiếng la từ đằng xa truyền đến.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người toàn thân ướt đẫm, chân đạp một thanh phi kiếm màu xanh, đang bay nhanh đến bên này, chính là Võ Minh.
"Thẩm đạo hữu, Bạch đạo hữu, thực sự xin lỗi, đều là lỗi của ta, là ta nhất thời thiếu quan sát, để hải chu đâm vào đá ngầm, khiến cho hai vị lầm chạm cơ quan trận pháp, xin hai vị thứ lỗi." Võ Minh vừa cuống quít giải thích, vừa vái chào về phía hai người.
Thần sắc Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên không thay đổi, cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem một mình gã biểu diễn.
Ngụy Thanh ở một bên thấy vậy nhíu mày, từ phản ứng của hai người Thẩm Lạc, cũng đã phát giác mấy phần không phù hợp.
Đúng lúc này, một lão giả râu dài thân mang trường bào màu xám lão từ hải vực đằng xa bay vụt tới, rơi vào bên cạnh mấy người.
"Tiểu Ngụy sư huynh cũng ở đây, mới rồi xảy ra chuyện gì, vì sao xúc động Thủy Tu đại trận?" Người kia vừa nhìn thấy Ngụy Thanh, thi lễ một cái rồi nói.
"Vu trưởng lão, hay là để Võ Minh nói cho ngươi đi." Ngụy Thanh đáp lễ lại, nói.
Vu trưởng lão cau mày lại, nhìn về phía Võ Minh. Võ Minh đành phải thuật lại chuyện lúc trước.
Nghe xong lời của gã, Vu trưởng lão hơi chần chờ một chút, lập tức nói: "Ngươi cũng là vô tâm gây tội, vậy lần này không truy cứu, còn không mau xin lỗi hai vị đạo hữu."
"Thẩm đạo hữu, Bạch đạo hữu, lần này là do ta sơ sẩy, xin hãy thứ lỗi." Võ Minh nghe vậy, lập tức khom người hạ bái, nói.
Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên liếc nhìn nhau, hai người đều không nói chuyện.
"Nếu Võ đạo hữu đã năm lần bảy lượt xin lỗi, chúng ta cũng không bị thương tích gì, lần này coi như xong, mong rằng sau này Võ đạo hữu nên cẩn thận thêm chút, nếu không lại làm bị thương đến những người khác." Ngay lúc bầu không khí dần dần lâm vào lúng túng, Thẩm Lạc mới chậm rãi nói.
"Sẽ không, sẽ không..." Võ Minh vừa nói, vừa cắn chặt răng.
"Nếu vô sự, còn không dẫn hai vị đạo hữu đến Du Nhiên cốc đăng ký chỗ ở?" Vu trưởng lão nhìn thoáng qua Võ Minh, nói.
"Vâng." Võ Minh đáp.
"Được rồi, ngươi về Tinh Tử đảo đi, hai vị đạo hữu này để ta tự mình dẫn đi Du Nhiên cốc." Lúc này, Ngụy Thanh đột nhiên mở miệng nói.
"Tiểu Ngụy sư huynh, ngài là trưởng bối tông môn, cái này về lý không hợp..." Vu trưởng lão có chút chần chờ nói.
"Không dám làm phiền Ngụy sư thúc tổ, đệ tử nhất định tận tâm đưa hai vị đạo hữu đến." Trán Võ Minh chảy đầy mồ hôi, vội vàng nói.
Hai người Thẩm Lạc cũng có chút ngạc nhiên.
"Quyết định vậy đi, hai vị đạo hữu xin mời đi theo ta." Ngụy Thanh nói xong, tay vung lên, trước người hiện ra một chiếc phi toa màu xanh.
"Vậy làm phiền." Hai người Thẩm Lạc ôm quyền cảm ơn, leo lên phi toa.
Ba người trực tiếp ngự không lên, bay về phía chủ đảo Phổ Đà sơn.
"Các ngươi cùng Võ Minh kia là chỗ quen biết cũ?" Bay ra trăm trượng, Ngụy Thanh trực tiếp mở miệng hỏi.
Thẩm Lạc suy nghĩ một phen, cảm thấy không cần giấu diếm, liền nói thẳng: "Từng gặp tại Trường An, có chút va chạm."
"Cho nên lần này hắn cố ý gây khó xử?" Ngụy Thanh hỏi.
"Cái này..." Thẩm Lạc thấy gã hỏi trực tiếp như thế, cũng thấy nói tiếp không tốt.
"Tư chất Võ Minh không được tốt, nhưng gia thế hiển hách, trong Phổ Đà sơn môn này vẫn còn có chút quan hệ nhân mạch. Hắn làm người lại luôn luôn lòng dạ hẹp hòi, sau này khó đảm bảo sẽ không tiếp tục gây khó dễ, các ngươi hay là tận lực cách xa hắn một chút." Ngụy Thanh kỳ thật đã có đáp án, lập tức tiếp tục nói.
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Thẩm Lạc tự nhiên nhận ra được thiện ý, lập tức nói.
"Ngươi hay là xưng hô một tiếng đạo hữu là được rồi, giữa chúng ta số tuổi cũng không chênh lệch nhiều." Ngụy Thanh nói.
"Đạo hữu... Vừa rồi vị Vu trưởng lão kia không phải xưng ngài là sư huynh?" Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.
"Ta được một vị trưởng lão bối phận tương đối cao trong môn thu làm quan môn đệ tử, cho nên bối phận cũng được nâng lên rất nhiều, các ngươi không phải đệ tử Phổ Đà sơn, không cần so đo những thứ này." Ngụy Thanh nói.
Mấy người trong khi nói chuyện, đã đi đến lục địa, phía dưới dọc theo bờ biển xây dựng rất nhiều phòng ốc kiến trúc. Càng đi vào giữa hòn đảo, số lượng phòng ốc càng trở nên dày đặc.
Bất quá, Ngụy Thanh tựa hồ cũng không định đáp xuống, mà trực tiếp khống chế phi toa tiến lên một vùng núi, cuối cùng tới một miệng sơn cốc do hai lưng núi kéo dài hình thành mới hạ xuống.
Sơn cốc nhô ra trên vách núi đá, tuyên khắc ba chữ Khải lớn "Du Nhiên cốc".
"Lần này đệ tử biệt phái tham gia Tiên Hạnh đại hội đều được an bài ở tạm trong Du Nhiên cốc này, các ngươi theo ta đi Sự Vụ các trong cốc đăng ký một chút, chọn lựa một chỗ ở là được." Ngụy Thanh nói.
"Làm phiền." Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên lần nữa nói cám ơn.
Mấy người một đường dọc theo đường mòn đá xanh đi vào hướng trong cốc, ven đường gặp không ít người phàm tục tạp dịch trong cốc. Bọn họ nhìn thấy Ngụy Thanh không e ngại chút nào, ngược lại nhao nhao chào hỏi gã, kêu lên một tiếng "Ngụy tiên sư".
Ngụy Thanh cũng nhất nhất đáp lại, không quá nhiệt tình, cũng không xa cách, nhìn thập phần tự nhiên.
Điều này khiến Thẩm Lạc cùng Bạch Tiêu Thiên cảm thấy kinh ngạc.
Danh sách chương