Dịch: Vì anh vô tình

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Rùa biển kia mặc dù không có khả năng biết ngôn ngữ của con người, nhưng thông qua một chút tâm linh liên hệ, vẫn có thể mơ hồ có thể cảm nhận được cảm xúc đơn giản của đối phương.

"Nếu ngươi không có danh tự, vậy ta gọi ngươi là Tiểu Hải, thấy thế nào?" Thẩm Lạc cảm thấy có chút hiếu kỳ, đi đến phía trước, vỗ mai rùa, nói ra.

Đại hải quy nghe vậy, động tác hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục hướng phía trên bờ bò qua.

"Không thích? Gọi là Tiểu Quy được không?" Thẩm Lạc đuổi theo, lại hỏi.

Nghe được tên này, Thẩm Lạc rõ ràng cảm nhận được một chút cảm xúc của rùa biển, dường như rất hài lòng.

"Ngươi có bản lĩnh gì, có thể biểu hiện ra một chút?" Thẩm Lạc lại thuận miệng hỏi.

Rùa biển nghe vậy, không tiếp tục bò nữa. Nó quay đầu nhìn Thẩm Lạc một chút, lại quay đầu nhìn thẳng về một khối đá không xa ở phía trước, đột nhiên há miệng phun ra một cái.

Mắt của Thẩm Lạc hoa lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng trắng từ trong miệng nó bỗng nhiên bắn ra.

Nháy mắt sau, trên tảng đá kia liền truyền đến "Khanh" một tiếng vang trầm thấp.

Thẩm Lạc vội vàng đi về phía bên kia, ánh mắt không khỏi biến hóa. Trước mắt hắn, hơn khoảng mười trượng chính giữa tảng đá kia, không biết bị thứ gì xuyên qua, lộ ra một lỗ thủng lớn bằng ngón cái.

"Đó là cái gì, ngươi là thế nào làm được?" Thẩm Lạc kinh hỉ, hỏi.

Hắn vừa dứt lời, trong miệng rùa biển liền bắn ra một đạo ánh sáng trắng, đánh vào trên tảng đá kia.

Ngay bên cạnh lỗ thủng lúc đầu, lập tức nhiều hơn lỗ tròn hình dạng y hệt.

Lần này, Thẩm Lạc đã nhìn rõ ràng, trong miệng của Tiểu Quy phun ra ánh sáng trắng không phải vật gì cả, mà chính là một đoạn thủy tiễn trong suốt dài hơn một xích.

Thẩm Lạc nghĩ thầm, lấy khống thủy chi thuật cũng có thể bắn ra thủy tiễn như vậy, nhưng tuyệt đối không làm được nhanh chóng và chính xác như vậy. Thủy tiễn của rùa biển này có lực bộc phát cường đại, tuyệt đối không kém gì một kích toàn lực của mình.

"Không tệ nha, Tiểu Quy, còn bản lĩnh gì khác không, đều lấy ra để cho ta mở rộng tầm mắt một chút." Thẩm Lạc có chút vui vẻ nói.

Tiểu Quy nghe vậy, chiếc đầu vốn nhô ra chậm rãi rụt trở về, từng bước một bò tới trên bờ cát, gục ở chỗ này không nhúc nhích phơi ánh mặt trời.

Thẩm Lạc ở bên cạnh nó tiếp tục uy bức dụ dỗ một lúc. Nhưng cuối cùng phát hiện, nó dường như chỉ có bản lĩnh phun ra thủy tiễn, trừ cái đó ra liền không bản lĩnh nào khác.

Hắn cùng Tiểu Quy phơi mặt trời một lát, liền lấy thông linh chi thuật gọi ra thủy động, đưa nó quay trở về.

Dựa theo những điều ghi lại trên vô danh pháp quyết, hiện tại lấy pháp lực nông cạn của hắn thì thông linh con rùa biển này là phù hợp. Nếu hắn muốn khế ước với yêu vật Thủy tộc lợi hại hơn, trừ phi cam chịu mạo hiểm, nên tốt nhất vẫn là đừng nếm thử.

...

Trong mấy ngày kế tiếp, Thẩm Lạc y như cũ, mỗi ngày đều đến đầm cạn phía sau núi tu luyện.

Có sẵn kinh nghiệm từ mộng cảnh, nên tốc độ tu luyện của đệ nhị trọng công pháp nhanh hơn so với dự đoán của hắn không ít, khoảng cách đạt tới viên mãn, chỉ cần một ít thời gian.

Một ngày này, hắn sớm kết thúc tu luyện, từ phía sau núi trở về, nhưng không có trở về bãi đá xanh, mà đi thẳng tới tiểu viện nhỏ của La chân nhân đang ở.

Khi Thẩm Lạc đến ngoài cửa viện, liền thấy La chân nhân hai mắt đang khép hờ, đứng thế trung bình tấn. Hai tay y lăng không ấn xuống trước người, duy trì động tác này không nhúc nhích, giống như đang thực hiện một loại tu hành đứng yên như cọc gỗ.

Hắn đứng ở ngoài cửa, đang do dự muốn hay không lên tiếng, thì La sư lại mở mắt, nhìn hắn một cái rồi hỏi:

"Có việc gì?"

"La sư, đệ tử có việc muốn nhờ?" Thẩm Lạc vội vàng thi lễ, nói ra.

"Vào đi rồi nói." La chân nhân nghe vậy, thu hồi tư thế, chắp tay sau lưng đi vào bên trong nhà.

Thẩm Lạc vượt qua cửa viện, đi theo sau, một đường đi vào nhà chính.

"Nhìn hô hấp thổ nạp, dáng đi và thần sắc của ngươi, xem ra Tiểu Hóa Dương Công lại có chỗ tiến bộ, chẳng lẽ là đã tu luyện đến viên mãn? Muốn cầu ta truyền lại cho ngươi Thuần Dương Kiếm Quyết? Việc này ta lúc trước đã từng nói, chủ yếu phải xem ý tứ của quan chủ, nên ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn làm gì." La chân nhân ngời trên ghế trong nội đường, mở miệng nói.

"La sư đã hiểu lầm, Tiểu Hóa Dương Công của đệ tử khoảng cách viên mãn còn cách một đoạn. Nên đệ tử đến đây cũng không phải là vì việc này, mà chỉ là muốn xin ngài truyền thụ một môn võ kỹ hộ thân ở trong quan mà thôi." Thẩm Lạc vội vàng xua tay, nói.

Lần trước trong mộng cảnh sau khi cùng Yêu Hồ đánh nhau, hắn đã cảm giác sâu sắc được khó khăn khi không có học qua chân chính võ kỹ hộ thân. Bản thân mình trong nhiều tình huống nguy hiểm, muốn xuất ra thủ đoạn hữu dụng thực sự quá ít.

Hiện giờ vô danh công pháp của mình thời gian tu luyện còn ngắn, uy lực cũng có hạn, để vẽ phù lục lại tốn quá nhiều thời gian. Nên nếu mình có thể tìm được một môn võ kỹ phòng thân, thì khi đối mặt các dạng như cương thi, chuột Yêu sẽ không quá mức khó khăn nữa.

"Xin lấy võ kỹ?" La chân nhân nhíu mày lại, kinh ngạc nói.

"Vâng. Thỉnh cầu La sư ban thưởng khẩu quyết tu luyện “Thanh Dương Thủ” cho đệ tử." Thẩm Lạc khom người cúi đầu, nói ra.

"Ngươi muốn học Thanh Dương Thủ cũng không phải không được, công pháp này đối với người tu luyện không có yêu cầu khó khăn gì, chỉ cần trong cơ thể có dương cương chi khí liền có thể tu luyện." La chân nhân nghe vậy, cúi đầu trầm ngâm nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt lộ ra ý cười, lập tức nói:

"Gần đây đệ tử cảm giác thân thể khôi phục rất nhiều, để cảm ơn La sư và mọi người trong quan đã trông nom, đệ tử đã gửi một phong thư về nhà, ít ngày nữa cha của đệ tử sẽ dâng lên một phần lễ mọn cho tông môn. Đệ tử mong La sư không cảm thấy chán ghét."

La chân nhân nghe vậy, vân vê chòm râu cá trê, trên mặt càng thêm nhiều ý cười, đứng dậy đi vào nội đường.

Không bao lâu, y liền đi ra, trên tay có thêm một qyển sách màu xanh thật mỏng.

”Thanh Dương Thủ” tu luyện cũng không quá khó, nhưng nhớ coi chừng, nếu có chỗ xem không hiểu, có thể hỏi Điền sư huynh của người một chút. Nó tập luyện nhiều năm, cũng coi như có chút tâm đắc." La chân nhân nói, cầm sách đưa tới.

"Đa tạ La sư, đệ tử sẽ ghi nhớ." Hai tay Thẩm Lạc vội vàng đón lấy, trong miệng nói cám ơn.

"Còn có một chuyện phải chú ý, “Thanh Dương Thủ“ này mặc dù có thể đem dương cương chi khí phát huy đến trình độ lớn nhất, nhưng đối với dương cương chi khí tiêu hao cũng không nhỏ, khi dùng phải cẩn thận." La chân nhân lại tiếp tục dặn dò.

"La sư yên tâm, đệ tử chắc chắn sẽ lượng sức mà làm." Thẩm Lạc cung kính trả lời.

"Thật ra vi sư có chút coi trọng ngươi cũng vì chăm chỉ, nếu không hôm nay cũng không muốn nói với ngươi nhiều như vậy. Tóm lại là ngươi sinh ra đã kém cỏi, rất đáng tiếc." La chân nhân nhìn hắn rồi, nhẹ gật đầu nói ra.

"Đa tạ La sư, Thẩm Lạc sẽ khắc sâu lời người dạy trong lòng! Đệ tử còn có một số chuyện, muốn La sư chứng thực." Thẩm Lạc quan sát thần sắc của La chân nhân một chút, thấy y không có lập tức muốn đuổi mình, liền mở miệng nói ra.

"Nói nghe thử xem." La chân nhân ngồi trở lại trên ghế, nói ra.

"La sư, thế gian này là có hay không loại người tuyệt thế tu luyện thiên tài, tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh kia?" Thẩm Lạc hỏi.

"Tuyệt thế tu luyện thiên tài tất nhiên là có, nhưng loại người này, ít lại càng thêm ít, thường thường mấy trăm năm cũng khó gặp. Bọn họ là tiền bối cao nhân binh giải sau đó chuyển thế trùng tu, hoặc là có được "Đạo Thể" trong truyền thuyết." La chân nhân hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là giải thích hai câu.

"Đạo Thể, trên đời vậy mà thật có Đạo Thể?" Thẩm Lạc kinh ngạc nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện