Thần thức Thẩm Lạc trở nên càng ngày càng hỗn loạn, trước mắt giống như bị một tầng huyết sắc che lấp, trong lúc hốt hoảng tựa hồ nhìn thấy một tiểu nữ hài thân hình nhỏ nhắn tóc khô gầy đang thất tha thất thểu đi đến chỗ một nam tử trung niên tiều tuỵ thần sắc đờ đẫn.

Cặp môi khô khóc của tiểu nữ hài khép mở, tựa hồ đang kêu "Cha". Nam tử trung niên kia thì từ đầu đến cuối mặt không cảm xúc, chậm rãi rút từ sau lưng ra một thanh đao nhọn dính vết máu màu đen, trên mũi đao ẩn ẩn hiện ra hàn quang.

Bên cạnh gã, trong một nồi sắt đen sì, nước canh màu vàng đang sôi "Ùng ục ùng ục".

"Không được, không thể. . ."

Thẩm Lạc nhìn hầu kết nam tử bỗng nhúc nhích, đao nhọn bỗng đâm tới lồng ngực khô quắt của tiểu nữ hài, lý trí còn sót lại rốt cuộc không khống chế được.

Tiếp theo một cái chớp mắt, bốn phía tuôn ra thủy triều màu máu lập tức tăng vọt gấp đôi, thần thức vốn còn có thể chống lại một hai lập tức sụp đổ, lực lượng thần thức Thẩm Lạc trong nháy mắt bị ép liên tục bại lui.

Trong thức hải của hắn nhuốm máu, thần hồn tiểu nhân cứng tại nguyên địa không thể nào động đậy, nửa người đã thành huyết sắc, càng có đại lượng huyết khí không ngừng dâng lên, xâm nhiễm tới đầu nó.

Chỉ là thân thể của nó, còn duy trì một tay nhô ra, ý đồ ngăn cản.

"Niệm cứ thế đây, vẫn có chỗ nhân, là vì đại thiện." Lúc này, một tiếng thở dài thăm thẳm truyền đến.

Lúc thần thức Thẩm Lạc sắp suy bại, trong thần niệm chợt nhìn thấy phía trước hình như có một ánh lửa đèn mờ nhạt sáng lên, khoan thai bay tới hắn bên này.

Ánh đèn kia nhỏ bé như hạt đậu, trong huyết khí đầy trời sáng tỏ bất diệt, không những không bị ăn mòn, ngược lại có lực bài trừ trong phạm vi một tấc vuông, cách trở huyết khí xung quanh.

Theo ánh lửa đèn kia không ngừng tới gần, huyết khí xung quanh nhao nhao lui lại tản ra, huyết sắc trên người Thẩm Lạc cũng biến mất đến đai lưng.

Thần thức của hắn khôi phục một tia thanh minh, lúc này mới thấy rõ, nhích lại gần mình cũng không phải là một đốm lửa đèn, mà là một bóng người toàn thân tản ra ánh sáng màu trắng.

Người kia nhìn già trên tám mươi tuổi, vóc người không cao, gương mặt gầy gò, mọc lên một đôi mày trắng dài, phía dưới là một đôi mắt trong trẻo, mũi không cao, bờ môi không dày, mặt mũi hiền lành.

Lão mang cà sa đỏ, đầu đội mũ Bì Lư quan, nhìn cách ăn mặc như tăng nhân.

"Thí chủ là người phương nào? Tại sao lại rơi vào trong Địa Ngục mê cung này?" Lão tăng đứng trước người hắn, mở miệng hỏi.

Hai mắt Thẩm Lạc nhíu chặt, không trả lời.

Lão tăng này trống rỗng xuất hiện trong đầu của hắn, thực sự rất là quái dị. Thẩm Lạc thậm chí có suy nghĩ, lão chính là thần hồn Khư Côn kia biến thành, cố ý đến sát hại hắn.

"Ngược lại khá cẩn thận, xem khí tức thần hồn ngươi, hình như liên quan đến Hoàng Đình Kinh, chẳng lẽ xuất thân Phương Thốn sơn?" Lão tăng cũng không để ý, tiếp tục hỏi.

Thẩm Lạc nghe vậy, ngay từ đầu không dám vận dụng thần niệm dò xét, giờ phút này cũng đã vò mẻ không sợ rơi, dứt khoát cũng dò xét lão tăng tới.

Chẳng qua khi thần niệm của hắn rơi vào trên người lão tăng này, trong nháy mắt trong thức hải của hắn vang lên một trận phạn âm huyền ảo, trận trận thanh âm phật ngữ ngâm tụng quanh quẩn bốn phía, một loại lực lượng ôn hòa lập tức bao phủ thần hồn tiểu nhân, khiến cho huyết khí nhiễm trên thân nó tản mát lui lại.

"Không ngờ thí chủ có tuệ căn, ngược lại hữu duyên với phật môn chúng ta." Lão tăng tựa hồ có chút ngạc nhiên, nói.

"Xin hỏi pháp danh cao tăng?" Thẩm Lạc không dám lãnh đạm nữa, hỏi vội.

"Ta thấy uy thần lực Địa Tạng, hằng hà sa kiếp khó nói hết, kiến thức ngày lễ trong một ý niệm, lợi ích nhân thiên vô lượng sự." Lão tăng không mở miệng, trong thức hải Thẩm Lạc lại quanh quẩn một tiếng phật tụng.

"Nguyên lai là Địa Tạng Vương Bồ Tát, vãn bối thất lễ." Thẩm Lạc nghe vậy tỉnh ngộ, thần hồn tiểu nhân lập tức chắp tay trước ngực nói.

"Chẳng trách, chẳng trách, thí chủ vẫn còn chưa nói, là đệ tử Phương Thốn sơn sao?" Lão tăng không phủ nhận, tiếp tục hỏi.

"Vãn bối Thẩm Lạc, dù chưa chính thức bái nhập môn hạ Phương Thốn sơn, thần thông sở tu lại đến từ Bồ Đề lão tổ." Thẩm Lạc nói.

"Ngươi vì sao rơi vào nơi đây?" Địa Tạng Vương Bồ Tát nghe vậy, nhíu mày hỏi.

Thẩm Lạc nghĩ nghĩ, chợt kể lại chuyện Ngũ Trang quan, cùng chuyện gặp phải sau đó.

Nghe xong, lão tăng không nói gì thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói một câu: "Hẳn đúng là Thiên Đạo tạo hóa, Chư Thiên kinh một kiếp này?"

"Bồ Tát, cớ sao nói ra lời ấy?" Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi.

"Các loại nhân quả, tạo hóa trêu ngươi, bản tọa tự đọa Địa Ngục, đại phát hoành nguyện, chính là vì có thể giải cứu chúng sinh, hoá oán Tam Giới, tránh cho phong ấn nới lỏng, nhưng kết quả cuối cùng khó thoát một kiếp này." Địa Tạng Vương Bồ Tát chậm rãi nói.

Nói xong, tầm mắt của lão rơi vào trên người Thẩm Lạc, trong đôi mắt đột nhiên hiện lên một vòng dị sắc.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc thấy hoa mắt, ánh mắt không tự chủ được bị hai mắt Địa Tạng Vương Bồ Tát hấp dẫn tới, trong nháy mắt đối mặt, phảng phất thấy được một mảnh tinh thần đại hải.

Chỉ là sau một cái chớp mắt, hắn phảng phất chỉ hoảng hốt một chút, tinh thần trước mắt lại biến mất không thấy.

Mà Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mắt hắn thì lùi lại hai bước, mới lần nữa ổn định thân hình, trên thân lão vốn sáng lên ánh sáng màu trắng, lập tức trở nên ảm đạm mấy phần.

"Bồ Tát. . ."

Thẩm Lạc mơ hồ đoán ra, vừa rồi hẳn là lão đã làm gì mình.

"Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại. . . Xem ra ngươi có thể đến, cũng là trong cõi U Minh có định số, chỉ tiếc bây giờ ta đã như nến tàn trong gió, có thể nhìn thấy một chút quá khứ, một chút mê huyễn, lại không cách nào nhìn thấy tương lai quá xa, trên người của ngươi. . . Thời gian rất loạn, nhân quả. . . Không nói cũng được, có lẽ ngươi chính là biến số lớn nhất kia." Thần sắc trên mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát vừa mừng vừa lo, chậm rãi nói.

Thẩm Lạc càng nghe, trong lòng càng mê hoặc.

"Bồ Tát, ngài nói những lời này, rốt cuộc là ý gì?" Thẩm Lạc nhịn không được hỏi.

"Không thể nói, đến thời cơ thích hợp, chính ngươi sẽ biết, thời cơ không đến, tiết lộ thiên cơ, sẽ chỉ dẫn tới biến số khó lường. Thôi, thôi, hôm nay bản toạ phá giới, đánh cược một lần." Địa Tạng Vương Bồ Tát lắc đầu cười khổ nói.

Không đợi Thẩm Lạc hỏi thêm gì, một trận thanh âm ngâm tụng càng ngày càng vang, bạch quang trên người lão tăng càng phát sáng lên, đồng thời theo thânh âm ngâm tụng không ngừng đề cao, cũng biến thành càng ngày càng sáng.

Chỉ là Thẩm Lạc nhìn ra được, quang mang lúc này, càng giống như ánh lửa nở rộ cuối cùng trước khi dập tắt thành tro tàn.

Theo bạch quang càng ngày càng sáng, thân ảnh lão tăng dần dần trở nên càng ngày càng mơ hồ, mà huyết khí trong thức hải Thẩm Lạc thì bị bạch quang này triệt để nuốt hết, toàn bộ tan rã không thấy.

Thần hồn tiểu nhân Thẩm Lạc tắm rửa trong hào quang màu trắng này, toàn thân ấm áp dào dạt, lực lượng thần hồn bị đánh mất bắt đầu nhanh chóng bổ sung lại, hư quang trên thân thần hồn ngưng tụ, vậy mà dần dần nổi lên một kiện cà sa hai màu kim hồng.

"Đây là. . ."

Lúc này Thẩm Lạc sao còn không rõ, Địa Tạng Vương Bồ Tát là đang dùng thần hồn của mình độ hóa cho hắn.

Theo thức hải một lần nữa được cũng cố, hai mắt Thẩm Lạc lại mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện