Chẳng mấy chốc đã đến đêm giao thừa, đối với tất cả mọi người, hôm ấy chỉ có hai chuyện lớn là cúng bái tổ tiên và ăn cơm tất niên. Đương nhiên, cụm từ cúng bái tổ tiên chưa từng xuất hiện từ miệng mọi người mà họ luôn dùng “đặt pháo” để thay thế, lúc gặp gỡ người cùng thôn thì cũng chỉ hỏi “nhà ông bà đặt pháo bao giờ”, thường là buổi chiều, còn sớm hay muộn thì tùy.

Chỉ là hôm nay bầu không khí giữa mọi người hơi khác.

Tất cả các nhà lão cả, lão tam, lão tứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ có nhà lão nhị vẫn chưa trở về. Hàng năm đều là mọi người cùng đặt pháo, ba nhà còn lại rất không vui vì lúc này rồi mà nhà Lâm Kiến Đảng vẫn chưa trở về.

“Năm nào cũng phải đợi họ, khỏi đợi nữa cho xong.” Người nói là lão tứ Lâm Kiến Dân.

“Đúng đấy, năm nào cũng phải đợi nhà đó.” Lưu Vân hùa theo chồng.

Sau đó là mọi người cùng bắt đầu càm ràm.

“Lâm Dũng, không phải đã bảo anh báo cho chú hai anh về sớm vì năm nay nhà mình đặt pháo sớm chút sao, anh không nói à?”

“Nói rồi ạ, nói tận mấy lần rồi, còn nói cả với hội Lâm Quyền, Lâm Mưu rồi…”

Chuyện này lại phải kể về cuộc sống của nhà Lâm Kiến Đảng. Nghe nói Lâm Kiến Đảng tính toán sổ sách thấy số tiền kiếm được từ việc làm ăn có thể mua lương thực được chia nhờ điểm công khi làm ruộng, cho nên nhà họ bèn bỏ việc làm ruộng, cả nhà chạy lên huyện Định Châu, tu sửa mấy mặt bằng để buôn bán.

Lâm Kiến Đảng có thể thuyết phục mấy con trai nhờ điểm quan trọng nhất là vấn đề đi học của đám trẻ. Nếu ở nhà thì đi học rất rắc rối, hơn nữa trường học trên huyện chắc chắn tốt hơn, cho nên họ cũng đã mua nhà trên huyện.

Mấy thanh niên trẻ cũng thì thầm riêng: “Năm nào nhà bác hai cũng đặt pháo trước tiên, có phải vì vậy mà nhà bác ấy mới phát tài nhất không nhỉ?”.

“Ai mà biết được, muốn phát tài như thế thì chú mày đi đặt pháo trước đi.”

Nói tới nói lui rồi lại chuyển vấn đề, họ bắt đầu tán gẫu về một vài chuyện linh tinh. Chẳng hạn như có vài nhà di dời mộ tổ tiên, cuộc sống trong nhà lập tức phất lên. Còn có một nhà, tối hôm ấy nằm mơ thấy cha mẹ đã mất, ngày hôm sau vừa đến nhà đã phát hiện một xấp tiền trong đôi ủng…

Sau đó là một vài câu chuyện rất bình thường, có bề trên báo mộng nói ở dưới không có tiền tiêu, bảo con cháu cho tiền, con cháu lập tức mua tiền âm phủ đem đốt ở cổng thôn, sau đó nhận được giấc mộng hài lòng của bề trên.

Những giấc mộng ấy đã ảo diệu được kể ra lại càng thêm ảo diệu.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng nhà Lâm Kiến Đảng cũng trở về, còn lái xe trở về.

Người nhà Lâm Kiến Đảng về với khí thế hùng hổ khiến rất nhiều người tham quan chiếc xe của nhà họ. Đây là người mua xe đầu tiên trong thôn, xe còn có nhiều chỗ như thế, cả nhà đều có thể ngồi được. Mọi người cực kì hâm mộ, kéo người nhà Lâm Kiến Đảng hỏi xem mua xe ở đâu, tốn bao nhiêu tiền.

Thậm chí có người trong thôn còn theo đến trước mộ để nói chuyện với người nhà họ.

Sau khi người nhà Lâm Kiến Đảng đến, không có ai chỉ trích họ đến muộn mà vẫn cười ha hả chào hỏi, nhất là ba anh em Lâm Kiến Quốc, Lâm Kiến Nghiệp, Lâm Kiến Dân, vô cùng huyên náo.

Lâm Tố Mỹ đã quen với hành động đó, họ oán than thì cứ oán than, nhưng khi trông thấy người thật đến thì chẳng nói gì nữa cả.

Mọi người đều lấy tiền âm phủ ra chia ra cho hai ngôi mộ, bất kể là người nhà nào, tất cả mọi người đều ngồi xổm xuống gỡ tiền ra rồi rút hương. Lúc bắt đầu đốt tiền, họ châm hương, mỗi người được chia ba cây rồi tự dập đầu lạy, đứng cúi lạy hay quỳ xuống lạy đều được.

Mọi người luôn bảo mấy đửa trẻ ù ù cạc cạc quỳ lạy, sau đó nhờ tổ tiên phù hộ cho thành tích học tập tốt, phù hộ sau này phát tài, lời nói hằng năm chẳng hề thay đổi.

Lâm Tố Mỹ phát hiện mẹ mình không có ý muốn cúng bái, năm nào cũng vậy. Hành vi này cũng chẳng mới lạ gì ở đây, rất nhiều cô con dâu có quan hệ không tốt với bố mẹ chồng đều cứng rắn làm thế, con cái hay chồng cúng bái thì dì mặc kệ, bản thân dì sẽ không lên trước.

Sau khi cúng bái xong, Lâm Tố Mỹ đi rất xa. Lúc này hội phụ nữ đều dẫn con đi xa, còn cánh đàn ông thì bò lên mộ, xâu tất cả pháo lại, đến lúc châm thì chỉ châm một lần, tiếp đó là tiếng đùng đoàng không dứt.

Đang là thời gian đặt pháo, từ xa đến gần đều là tiếng pháo ầm trời, tựa như lời nhắc nhở rằng giao thừa đã đến, dù là người đi đặt pháo hay đặt pháo xong đều treo nụ cười mừng rỡ trên mặt.

Sau khi tiếng pháo dừng lại, Lâm Tố Mỹ mới về đến nhà.

Còn Trần Đông Mai đã về nhà trước để tiếp tục nấu cơm rồi.

Trong nhà có thịt nhưng không có rau, Lâm Tố Mỹ đi ra khu đất canh tác lấy chút bắp cải về.

Lúc đi được nửa đường, cô bèn thấy hai người Tạ Trường Du và Quách Chí Cường. Cô ngẫm nghĩ, biết bà nội Quách Chí Cường được chôn ở nơi cách đó không xa, hẳn là họ đi thắp hương cho bà Quách.

Năm nay Quách Chí Cường chỉ có một mình, Tạ Trường Du chẳng hề do dự bảo Quách Chí Cường về nhà mình đón Tết. Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều rất vui, sau khi Tạ Trường Bình đi lấy chồng, nhà cửa lạnh lẽo hơn, có thêm Quách Chí Cường sẽ khiến họ cảm thấy vô cùng náo nhiệt.

“Hai cậu đi thắp hương à?” Tuy là lời thừa đã biết còn cố hỏi, nhưng giao tiếp giữa người với người thật sự có không ít những lời thừa như thế, đó là chiếc chìa khóa mở cánh cửa giao tiếp.

Quách Chí Cường gật đầu, đang định nói gì đó thì Tạ Trường Du đã trực tiếp bảo Quách Chí Cường đi trước khiến Quách Chí Cường ngẩn người, qua một lúc anh chàng mới cười, nhìn Lâm Tố Mỹ với ánh mắt khá vi diệu.

Trong ánh mắt vi diệu ấy của Quách Chí Cường, Lâm Tố Mỹ hơi đỏ mặt.

Cô bất giác trừng Tạ Trường Du, bảo Quách Chí Cường tách ra là ý gì? “Cậu ra ngoài làm gì?” Tạ Trường Du mang nét mặt như thường, không cảm thấy mình có vấn đề ở đâu.

“Nhổ bắp cải.”

“À.” Tạ Trường Du khẽ đáp một tiếng, xoay người đi về phía khu đất canh tác nhà họ Lâm.

Lâm Tố Mỹ chớp chớp mắt, ý gì đây? Cô hậu tri hậu giác đi theo. “Cậu làm gì đấy?”

“Không phải cậu muốn nhổ bắp cải à? Chút lực của cậu nhổ được chắc? Cũng không biết đường cầm dao ra mà cắt.”

“Ặc… quên mất. Có thể rút ra mà, cầm về nhà rồi cắt rễ cũng vậy thôi.”

Tạ Trường Du lắc đầu yên lặng. Trời đông rét mướt thế này, trên rau củ hầu hết đều có nước, tay vừa chạm vào thì lạnh thấu xương, nếu cô đi hái như thế thì đảm bảo sẽ buốt người, cho nên lúc mọi người ra ngoài hái rau mới xách gùi cầm dao.

Nhưng mà điều đó cũng chứng tỏ ở nhà hẳn là cô rất ít khi làm chuyện này.

Tạ Trường Du nhếch khóe miệng, không nói về những chuyện này với cô. “Tôi và Quách Chí Cường kiếm được chút chiết nhĩ căn, tất cả đều là loại non mơn mởn, lát nữa cậu cầm một ít về nhé!”

Anh thoáng ngẫm nghĩ rồi lại thêm một câu: “Ừm, nhổ hơi nhiều”.

Lâm Tố Mỹ nhìn anh. Đó đều là chiết nhĩ căn được phủ bùn, non đến độ chẳng có đốt nào, sau khi trộn gia vị thì vừa mềm vừa giòn, ăn với cơm cực kì ngon miệng, hoàn toàn không phải thứ mà chiết nhĩ căn già có thể so được.

Cô nuốt nước bọt, ngẫm nghĩ, nếu thật sự cầm về thì giải thích với người nhà thế nào?

“Thôi, không cần đâu, cậu tự giữ lại ăn đi! Nhưng mà sao cậu vẫn cùng Quách Chí Cường đi làm hại ruộng ở thôn mình thế hả, bác cả tôi mà biết thì lại muốn mắng các cậu một trận.”

“Có phải chưa có ruộng nào phục hồi đâu…”

Đến khu đất canh tác nhà họ Lâm, Tạ Trường đứng trên đất nhìn ngó rồi nhổ cây bắp cải cụp chặt nhất ra, sau đó cầm trong tay, xách ở vị trí gốc.

Lâm Tố Mỹ đang định đón lấy thì thấy anh không có ý muốn đưa cho mình, chỉ đành thu tay về.

Hai người vừa đi về vừa nói đến các món ăn tối nay, không ngoài gà vịt cá thịt vân vân, dẫu sao chắc chắn phải có lạp xưởng, thịt hun.

Chưa đi được mấy bước thì họ đã tụ họp với Quách Chí Cường đang đứng đợi. Lúc này Tạ Trường Du mới đưa bắp cải cho Lâm Tố Mỹ.

“Đi thôi, nhìn gì mà nhìn?” Tạ Trường Du cáu kỉnh với Quách Chí Cường.

“Chậc chậc… Xa thơm gần thối, không phải chỉ ăn một bữa cơm ở nhà mày thôi sao, có cần phải đối xử với tao thế không?”

Tạ Trường Du lắc đầu, khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Lâm Tố Mỹ cũng có thể nghe ra chút gì đó từ màn đối thoại giữa họ. “Sau khi Quách Chí Cường đến nhà cậu thì cậu thất sủng à?”

Quách Chí Cường cười khẽ. “Không phải, mà là bố mẹ nó biết tôi có bạn gái thì hỏi tôi ở đại học có thể kết giao bạn gái không, tôi bèn nói thật là có thể… Họ liền cảm thấy khó tin, đại học cũng là đi học, sao lại có thể hẹn hò, các thầy cô không quản à? Tôi phổ cập một chút cho họ là thầy cô không quản, sau đó họ bèn giục Tạ Trường Du.”

Lâm Tố Mỹ có thể mường tượng được cảnh đó…

Tạ Trường Du nhổ bụi cỏ cạnh tay rồi ném hết lên người Quách Chí Cường, khiến Quách Chí Cường rụt cổ co chân.

Lâm Tố Mỹ cười, xách bắp cải đi về nhà mình.

……

Đêm đó, nhà lão tam ngồi quây quần cùng ăn cơm. Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp đều vui vẻ phát lì xì cho mấy đứa cháu, còn đưa cho nhau, đương nhiên, Lâm Tố Mỹ cũng được hai chiếc lì xì.

Sau khi nhận được lì xì, Lâm Thần lập tức đưa cho mẹ mình, Lâm Dạ cũng học theo Lâm Thần. Bầu không khí trong nhà hòa thuận ấm áp.

Ăn cơm xong, mọi người bèn tự đi tìm niềm vui, phần nhiều là hỏi xem hôm nay đánh bài ở nhà ai.

Hôm nay Lâm Tố Mỹ ở nhà không đi đâu cả. Cô biết hội Tạ Trường Du cũng có hoạt động, trước đây cô có thể đi cùng Tạ Trường Bình, nhưng bây giờ Tạ Trường Bình đã kết hôn nên ăn Tết ở nhà Tả Minh Sinh, chỉ có cô là con gái thì đương nhiên không tiện đến tham gia nữa.

……

Mùng một Tết, Tạ Trường Bình dẫn Tả Minh Sinh về nhà mẹ đẻ, không đợi đến mùng hai mới bắt đầu đi thăm họ hàng như truyền thống. Có điều dù có cách nói như vậy nhưng nếu có người không làm theo thì cũng chẳng ai nói gì.

Tạ Trường Bình về đến nhà thì hớn ha hớn hở, quấn lấy Trần Tư Tuyết đòi nấu đủ các món ăn ngon, bị Trần Tư Tuyết mắng một trận, nói biểu hiện này của chị cứ như nhà chồng đối xử tệ bạc với chị vậy.

Tạ Trường Bình đương nhiên không quên đến tìm Lâm Tố Mỹ.

Tình cảm của hai người không suy giảm vì chuyện Tạ Trường Bình đã kết hôn.

Tạ Trường Bình cùng Lâm Tố Mỹ đốt lửa bên bếp. “Tiểu Mỹ, bây giờ chị mới thực sự cảm thấy chị đã là người gả ra ngoài rồi.”

“Nói gì thế?”

“Thật đấy, trước đây chị cảm thấy dù chị đi lấy chồng thì cũng vẫn là con gái của bố mẹ chị, chẳng có gì khác cả. Nhưng bây giờ chị cảm thấy thực ra vẫn có rất nhiều điều khác biệt, chị không nói rõ được, nhưng mà thực sự đã khác với hồi chưa kết hôn rồi.”

“Khác ở đâu?”

“Ầy… Không nói rõ được. Có lẽ chính là không thể tùy tiện đòi hỏi bố mẹ như trước đây?”

“Đừng nghĩ nhiều quá.”

……

Lúc rời đi, Tạ Trường Bình cho Lâm Tố Mỹ một túi chiết nhĩ căn, nói là Tạ Trường Du bảo chị xách về nhà, chị chê quá nhiều bèn chia một chút cho Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ nhận được chiết nhĩ căn bị Trần Đông Mai nhìn thấy, dì thuận miệng hỏi thì biết cô được Tạ Trường Bình cho, Trần Đông Mai cũng sững ra. “Tình cảm của hai đứa tốt thật, Trường Bình đối tốt với con như thế, con cũng phải biết đường đối xử tốt với con bé đấy.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

Cô nhìn chỗ chiết nhĩ căn còn tươi non, khóe miệng cong lên, luôn cảm thấy đây không phải một chuyện tình cờ.

- --------------------------

Qua Tết chính là thời gian ăn cơm luân phiên hằng năm, sau đó trong quá trình này sẽ đến nhà bà ngoại một lần, tiếp tục nghe mấy lời ca cẩm bị người trong thôn hại của bà ngoại cùng với việc nhà bà già giàu có đến mức nào, mấy đứa con của bà già hiếu thuận ra sao…

Năm nay nhà họ Lâm có một chuyện không nhỏ đến từ nhà Lâm Kiến Đảng, liên quan đến hôn sự của Lâm Chính.

Điều kiện hiện giờ của nhà Lâm Kiến Đảng vốn giàu có, đừng nói là trong thôn, kể cả đem so với tình hình trên huyện thì điều kiện nhà họ cũng không kém, thậm chí có thể coi là rất tốt. Nhất là điều kiện của bản thân Lâm Chính, anh làm thầy giáo ở Nhất Trung, chắc chắn có mối quan hệ, nếu không sao nhà họ có thể bán đồ trong Nhất Trung?

Bây giờ Lâm Chính quả thực nên suy nghĩ đến chuyện kết hôn rồi. Nhưng anh không ưng mấy người được người khác giới thiệu cho mà lại tự tìm một người bán quần áo.

Chuyện này khiến Lâm Kiến Đảng tức điên.

Sinh viên đại học hiện giờ vốn đã tài giỏi, trong nhà có thể nuôi ra một sinh viên đại học thực sự đã được coi như làm rạng danh dòng họ. Lâm Kiến Đảng cảm thấy con trai mình ít nhất cũng có thể dẫn một người tốt nghiệp đại học về chứ? Dù không thể thì cũng sẽ tìm cô gái trên huyện hoặc một cô gái xinh đẹp. Kết quả là Lâm Chính thì hay rồi, cô gái anh tìm về không được một mặt nào trong số đó cả.

Thái độ của Lâm Kiến Đảng chỉ là ba chữ -- Không đồng ý.

Đổi thành năm chữ chính là – Kiên quyết không đồng ý.

Vì chuyện này, Lâm Kiến Nghiệp cũng chạy sang bên nhà Lâm Kiến Đảng không ít lần, lúc thì đi làm công tác tư tưởng cho Lâm Kiến Đảng, lúc lại đi làm công tác tư tưởng cho Lâm Chính.

Trần Đông Mai từng nói riêng với Lâm Tố Mỹ về thái độ của Lâm Kiến Đảng, dì bĩu môi, “Ổng tưởng điều kiện của con trai ổng tốt đến đâu chứ”.

Lâm Tố Mỹ không tiếp lời, cô cảm thấy mình có thể hiểu được suy nghĩ của bác hai, đó là một suy nghĩ rất bình thường. Khó khăn lắm con trai mới đỗ đại học, năm ấy còn là người duy nhất thi đỗ, kết quả là sau khi đi làm lại tìm một cô vợ không được một mặt nào, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không thông rồi.

Đương nhiên, nói thực lòng, điều kiện của bản thân Lâm Chính quả thực không thể so với Lâm Bình và Lâm An, chiều cao bình bình, mặt mũi cũng bình bình.

“Có phải vì chị ấy trông xinh đẹp lắm không mẹ?” Lâm Tố Mỹ chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng đó.

Trần Đông Mai liếc cô. “Bác hai con nói rồi, trông cũng chẳng ra hồn.”

Ặc… Thế thì Lâm Tố Mỹ thật sự không biết nữa.

Màn đối đầu giữa Lâm Kiến Đảng và Lâm Chính kết thúc bằng việc Lâm Chính dẫn Vương Hiểu Phân về nhà. Lâm Chính mặc kệ suy nghĩ của Lâm Kiến Đảng, dẫu sao cũng dẫn người về rồi, anh không tin bố mẹ mình có thể làm ra chuyện cực phẩm là đuổi người đi.

Lâm Chính dẫn người về, Trần Hà đương nhiên phải hồ hởi chào hỏi, nhân tiện cũng gọi người của mấy nhà khác đến cho náo nhiệt.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tố Mỹ trông thấy Vương Hiểu Phân. Chị cao gần bằng Lâm Chính, không béo không gầy, trông bình thường, không xinh đẹp nhưng tuyệt đối không được coi là xấu.

Vương Hiểu Phân chưa từng hạ nụ cười trên mặt xuống, gọi các chú các bác các thím ngọt xớt, thấy người lớn thì lập tức mời họ ăn kẹo và hoa quả, đích thân gọt cho người lớn, sau đó còn mua một vài món đồ nhỏ cho hội trẻ con. Vì thế chỉ trong mấy phút, ngoài Lâm Kiến Đảng, tất cả mọi người đều có ấn tượng cực kì tốt với Vương Hiểu Phân.

Đến cả Lâm Tố Mỹ cũng nhận được một quả táo do Vương Hiểu Phân gọt.

“Đây chính là Tiểu Mỹ đúng không? Anh em cứ nhắc đến em mãi, nói em là người có tiền đồ nhất nhà họ Lâm, không chỉ xinh đẹp mà còn đỗ được đại học Vân, giỏi giang hơn anh ấy nhiều.” Vương Hiểu Phân cũng rất niềm nở với Lâm Tố Mỹ.

“Đó là anh em khiêm tốn thôi. Chị không biết lúc anh ấy đỗ đại học, cả thôn chỉ có một mình anh ấy đỗ ạ…”

“Chị thật sự không biết. Anh ấy không nói với chị, em kể cho chị xem nào.”

……

Lâm Tố Mỹ bèn tán gẫu với Vương Hiểu Phân. Cô cảm thấy hình như cô biết vì sao Lâm Chính lại cứ thích Vương Hiểu Phân rồi. Tính cách của của Vương Hiểu Phân và Lâm Chính thực sự bù trừ cho nhau. Lâm Chính có đầu óc thông minh nhưng kiệm lời; Vương Hiểu Phân cũng là người có đầu óc nhanh nhạy, nhưng chị vô cùng dễ gần, trong thời gian rất ngắn đã có thể khiến cô sinh ra thiện cảm.

Lâm Tố Mỹ nhìn về phía bác hai có sắc mặt không tốt lắm, chẳng biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy bác hai hơi đáng thương. Bởi vì cô đã nhìn thấy kết quả rồi: bác hai không thể phản đối được hôn sự của Lâm Chính, thậm chí sẽ bị rất nhiều người nói là cố chấp sau đó đi làm công tác tư tưởng cho bác.

Lâm Tố Mỹ nhìn sang Vương Hiểu Phân, đột nhiên cảm thấy dù trông diện mạo thế nào hay có gia thế ra sao, khi một cô gái trở nên tự tin thì cũng vô cùng có sức hút, ít nhất bây giờ cô cảm thấy cả người Vương Hiểu Phân đều đang phát sáng.

Có cô gái có thể dựa vào diện mạo xinh đẹp để làm điểm phát sáng; có cô gái có thể dựa vào sự nỗ lực, chăm chỉ phấn đấu của mình để làm điểm phát sáng; có cô gái có thể dựa vào tính cách làm điểm phát sáng; chỉ cần chịu cố gắng, tự mình không từ bỏ thì sẽ có người tán thưởng vẻ đẹp ấy.

Cô đột nhiên muốn khen ngợi Lâm Chính có mắt nhìn.

Trong lúc chuyện trò với Vương Hiểu Phân, Lâm Tố Mỹ còn biết được quá trình yêu đương giữa hai người họ. Quá trình ấy thật sự đến từ một bộ quần áo. Lâm Chính đến cửa hàng Vương Hiểu Phân làm việc mua quần áo thì có đủ loại vấn đề, đổi hết lần này đến lần khác, lần cuối cùng Lâm Chính bảo Vương Hiểu Phân vá lại là được.

Sau đó Vương Hiểu Phân thật sự lấy kim chỉ ra vá, Lâm Chính cảm thấy dáng vẻ may vá quần áo của chị khiến anh vô cùng rung động, sau đó Lâm Chính bắt đầu theo đuổi chị, hai người mau chóng đến với nhau.

Hôm nay Vương Hiểu Phân đến nhà còn mua không ít đồ cho Lâm Kiến Đảng, chị cũng mua len đan một chiếc khăn quàng, đương nhiên, cũng không thể nhận được một câu nói tốt của Lâm Kiến Đảng.

Trần Hà cười giải thích với Vương Hiểu Phân, bảo chị đừng để bụng Lâm Kiến Đảng, con người ông ấy là vậy, không ai nhận được một câu khen ngợi của ông ấy cả.

Người từng được Lâm Kiến Đảng khen là Lâm Tố Mỹ lẳng lặng trào dâng một cảm giác tự hào không nói ra được, cô cảm thấy mình cũng cực kì vô vị.

- ------------------------

Sau Tết, những ai phải đi làm đều sẽ đi làm, công việc dưới ruộng cũng đã có.

Lâm Tố Mỹ không lập tức quay lại trường, bây giờ chuyện bên lớp gia sư cô căn bản giao cho hội Tô Uyển xử lý nên không gần gấp gáp quay lại.

Cô cầm que học đan khăn từ hai chị dâu, đan cho Trần Đông Mai và Lâm Kiến Nghiệp mỗi người một chiếc. Bởi vì lúc đó khi Lâm Kiến Đảng nhận được khăn, Trần Đông Mai rất hâm mộ, nói nếu dì được người ta tặng một chiếc khăn như thế thì dù không đồng ý dì cũng sẽ đồng ý.

Người chưa quay lại trường giống Lâm Tố Mỹ còn có Tạ Trường Du.

Hội Quách Chí Cường đã về đại học Vân trước, bởi vì họ thực sự cảm thấy việc mở quán bán cá nướng không tệ. Dù sao cửa hàng Tạ Trường Du mua vẫn chưa dùng, mở một quán cá nướng thì vừa đẹp.

Nếu đã quyết định mở quán cá nướng thì phải đi sửa sang trang hoàng thành quán, sau đó làm ao nuôi cá, còn phải nghĩ cách để cá sống thêm mấy ngày, tiếp đó là làm đủ loại dụng cụ nướng cá.

……

Vì thế khi Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cùng ngồi xe về trường, không ai cảm thấy bất thường, đương nhiên, cũng có người biết họ cùng ngồi một xe.

Chuyến xe đến thành phố Vân này còn thiếu mấy người, Lâm Tố Mỹ không muốn đi chen chúc, bởi vì phần lớn những chiếc xe còn thừa mấy chỗ đều là chỗ phía sau, dễ bị say xe.

Thế nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du bèn đợi chuyến tiếp theo.

“Lát nữa ngồi phía trước hay phía sau?” Tạ Trường Du ngồi ở khu đợi hỏi cô.

“Ở giữa.”

“Bên trong hay bên ngoài?”

“Gần cửa sổ.”

Tạ Trường Du gật đầu, thấy cô lấy một chiếc túi nhỏ từ trong rương hành lý ra, tưởng là thứ gì hay ho, kết quả anh phát hiện đó chỉ là một chiếc túi rỗng, anh yên lặng hồi lâu. “Làm gì vậy?”

“Sợ say xe, đề phòng sẽ nôn…”

Tạ Trường Du nhìn cô đăm đăm, không khỏi muốn giơ tay xoa đầu cô, tốt nhất là vò vò, nhưng cuối cùng anh kiềm chế luồng cảm xúc mãnh liệt đó lại. “Nếu tất cả mọi người đều giống cậu thì tài xế và phụ xe sẽ không nổi điên rồi.”

Lâm Tố Mỹ không muốn nhớ lại cảnh tượng thê thảm trên xe vì có người say xe hay do trẻ con gây ra khiến người ta không nỡ nhìn.

Sau khi chiếc xe kín chỗ rời đi, chiếc xe trống tiếp theo bèn đi đến.

Tạ Trường Du lập tức cầm đồ của cô và đồ của mình nhét vào nơi để hành lý rồi mới lên xe.

Tạ Trường Du vừa lên xe thì đã trông thấy có người đang hỏi Lâm Tố Mỹ: “Chỗ bên cạnh cô có người chưa?”.

“Có người rồi.”

Khóe miệng Tạ Trường Du cong lên, anh nhìn người hỏi lựa chọn chỗ ngồi khác với vẻ hơi tiếc nuối, trong lòng hiểu đối phương bị khuôn mặt của Lâm Tố Mỹ thu hút, nếu không trên xe có nhiều chỗ trống như thế, sao anh ta lại hỏi cô chứ.

Anh đi qua, dừng lại trước mặt cô. “Chỗ bên cạnh cô có người chưa?”

Lâm Tố Mỹ nhìn anh.

“Hỏi cô đấy, có người chưa?”

Lâm Tố Mỹ bặm môi, không lên tiếng.

“Rốt cuộc đã có người chưa?”

Lâm Tố Mỹ bực bội. “Có người rồi.”

Tạ Trường Du ngồi xuống luôn. “Có người tôi cũng ngồi, có phải xe của cô đâu, cũng chẳng viết tên cô…”

“Chẳng lẽ là xe của anh…”

Tạ Trường Du cong khóe miệng. “Chiếc xe này đúng là của tôi.”

Lâm Tố Mỹ sốc nặng nhìn Tạ Trường Du.

“Cho nên tôi muốn ngồi đâu thì ngồi.” Tạ Trường Du cười, sau đó quay đầu nhìn thẳng vào anh chàng thanh niên chuẩn bị “dũng cảm làm việc nghĩa” kia.

Lâm Tố Mỹ đau đầu day trán, khi anh chàng thanh niên kia đi qua định nói lý, cô mở lời trước: “Cái đó… Bọn tôi đi cùng nhau, tên này khá thích đùa ấy mà”.

Anh chàng thanh niên tiu nghỉu về chỗ ngồi của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện