Lâm Hải Yến cất đồ xong, nói một tiếng với đồng nghiệp rồi đưa Tống San đến quán cơm quốc doanh. Thời gian làm việc của Lâm Hải Yến và đồng nghiệp là cả ngày cuối tuần, bình thường làm việc sáng chiều luân phiên, thời gian thế nào do họ tự sắp xếp, nếu ai gặp phải chuyện gấp thì người còn lại sẽ làm thay người kia, sau này làm hộ lại là được. Bởi thế hai người chung đụng rất hòa hợp, cho dù Lâm Hải Yến đi làm hơi muộn, đối phương cũng sẽ không nói gì.

Lâm Hải Yến đưa Tống San đến quán cơm quốc doanh, cũng có ý muốn nói chuyện nhiều hơn với Tống San. Tình cảm giữa người với người, ngoại trừ quan hệ huyết thống thì còn phải tâm sự với nhau để tăng thêm mức độ thân thiết, nếu không cho dù có là người thân gần gũi hơn nữa thì khi chung đụng cũng sẽ không mấy hòa hợp.

Từ sau khi Lâm Hải Yến kết hôn, thời gian hai chị em ở bên nhau ít hẳn đi. Bởi thế mỗi lần gặp nhau, hai người đều nói tíu tít không ngừng, người này kể cho người kia nghe chuyện của mình. Cũng vì họ tâm sự nhiều, thế nên tình cảm không vì khoảng cách mà sinh ra cảm giác xa lạ.

Lâm Hải Yến và Tống San vào quán cơm, nhân viên phục vụ cầm thực đơn bảo hai người gọi món với thái độ không lạnh không nóng. Tống San tính toán giá cả khi đó thì biết các món ăn trong quán cơm quốc doanh khá đắt đỏ so với các món ăn ở những gia đình bình thường. Kiếp trước cô chưa từng vào nơi như thế này.

Tống San do dự không quyết. Sau khi phục vụ có vẻ không vui, cuối cùng cô gọi hai món, một là mộc nhĩ xào thịt sợi, món còn lại là cà tím chua ngọt, một mặn một chay, nhưng cũng đã đủ cho hai người ăn. Nếu không phải vì trong kí ức có trải nghiệm gọi món của Lâm Tố Mỹ trước đây, thực ra Tống San chỉ muốn gọi món chay rẻ nhất mà thôi. Nhưng hành vi đó quá không phù hợp với tính cách của Lâm Tố Mỹ.

“Cần canh không?” Phục vụ hỏi lúc cầm thực đơn đi. Cơm thì cần có phiếu cơm, thức ăn thì thu tiền, còn canh là món tặng kèm miễn phí.

Lâm Hải Yến nghe vậy bèn hỏi ngay: “Hôm nay có canh gì?”

“Canh bắp cải và canh trứng cà chua.”

Lâm Hải Yến lập tức nhìn Tống San, tỏ ý để Tống San lựa chọn xem ăn canh gì. Tống San gần như không do dự: “Canh trứng cà chua.”

Đợi khi canh trứng cà chua được bưng lên, Tống San đã hiểu vì sao canh trứng cà chua cũng có thể là món tặng kèm miễn phí. Nói là canh, thật ra cũng chỉ hơn nước lã đun sôi một chút mà thôi. Canh bắp cải thì có thể nhìn thấy chút bắp cải, chứ còn canh trứng cà chua thì bóng dáng cà chua và trứng còn chẳng thấy đâu.

Lâm Hải Yến lại quan sát Tống San một lượt. “Hiếm có ghê cơ đấy, thế mà đã bắt đầu tiết kiệm rồi, không gào lên kêu muốn ăn cho chị rỗng túi nữa rồi.”

Tống San chỉ đành cười ngại. “Hai món là đủ cho chị em mình ăn rồi, trước đây gọi món kiểu đó đúng là quá lãng phí.”

Lâm Hải Yến cười trêu. “Thế này là muốn kết hôn rồi, trước phải học cách làm một cô gái hiền thục, cần kiệm, đảm đang chứ gì?”

Muốn kết hôn? Tim Tống San nảy lên. Sau đó cô lần theo kí ức của Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ thật sự giống như lời Lâm Hải Yến nói, không muốn đi học nữa, muốn mau chóng tròn mười sáu tuổi, sau đó kết hôn với La Chí Phàm. Ở nông thôn, mặc dù đều kết hôn rất sớm nhưng nhỏ nhất cũng phải qua mười sáu tuổi, nếu không bố mẹ sẽ bị nhận định rằng muốn mau chóng bán con gái cho người ta, người khác sẽ có nhiều lời ong tiếng ve.

Trước đây Lâm Hải Yến lưỡng lự hỏi Lâm Tố Mỹ xem kết hôn sớm như vậy có phải là quá sớm không, câu trả lời của Lâm Tố Mỹ là nhất thiết phải sớm ổn định, La Chí Phàm nhà cô ấy rất được yêu mến, cô ấy biết rất nhiều người đều chăm chăm để ý đến La Chí Phàm.

Lâm Tố Mỹ thật lòng thích La Chí Phàm, ngoại trừ diện mạo và khí chất của hắn ta thì còn có cả lòng hư vinh khi hắn ta không thích người khác mà chỉ thích một mình cô ấy nữa.

Tống San nghe thấy lời Lâm Hải Yến nói, sắc mặt rõ ràng trở nên khó coi, dù sao thì cũng khiến Lâm Hải Yến nhận ra được.

Khi phục vụ bưng mộc nhĩ xào thịt sợi lên, Lâm Hải Yến nhìn một cái, rồi đè thấp giọng: “Sao thế, cãi nhau với La Chí Phàm nhà em à?”

Tống San cũng đè thấp giọng: “Chị, em cảm thấy… anh ấy không giống với tưởng tượng của em cho lắm.”

“Chuyện gì thế?” Sắc mặt Lâm Hải Yến trở nên nghiêm túc.

“Em cảm thấy anh ấy và một cô trí thức tên Thẩm Thu Vân có quan hệ không rõ ràng…” Tống San dùng đũa gẩy cơm trong bát, sắc mặt cũng rất buồn bã, như thể thật sự rầu rĩ vì chuyện này rất lâu rồi.

“Em đã hỏi cậu ta chưa, cậu ta trả lời thế nào?” Lâm Hải Yến ra ngoài làm việc thời gian dài như thế, biết rằng một vài chuyện chưa hẳn là thật mà chỉ do người khác đồn đãi vớ vẩn, nếu là giả thì đương sự quá vô tội, bởi thế chị không lập tức có phán đoán ngay.

“Anh ấy nói anh ấy và Thẩm Thu vân không có quan hệ gì.”

Lâm Hải Yến đang chuẩn bị nói, phục vụ lại bưng đĩa cà tím lên. Vì canh đã chuẩn bị sẵn nên thường được bưng lên bàn trước, tiếp đó là món thịt, cuối cùng là món chay.

“Các món của hai cô đã đủ rồi.” Phục vụ vừa nói vừa đánh dấu tích vào tờ giấy trên tay.

“Thêm một đĩa rong biển trộn nữa.” Lâm Hải Yến lại nói. Hương vị các món ăn ở đây bình thường, được cái là dầu nhiều nước đủ, thời buổi này vẫn là lúc mọi người ăn không no, họ cũng chẳng lăn tăn gì về cái hương vị đó. Nhưng món nguội ở đây có hương vị không tệ, nêm nếm đậm đà, ăn rất đưa cơm. Ngày trước mỗi lần đến đây ăn, Lâm Tố Mỹ đều sẽ gọi một đĩa món nguội.

“Ừm, được.” Phục vụ lại viết gì đó trên giấy, rồi xoay người đi bưng món nguội đến. Món nguội cũng được chuẩn bị sẵn, không cần lãng phí công sức gì.

Đợi phục vụ rời đi, Lâm Hải Yến mới nói tiếp: “Thế sao em vẫn còn có vẻ mặt này?”

Tống San nhíu mày, mặt cực kì băn khoăn, như không quá khó xử, lại có chút lúng túng không biết làm sao, khiến Lâm Hải Yến nhìn mà cũng nóng ruột thay cô. “Có gì không thể nói với chị được ư? Nói chị là chị gái thân thiết nhất của em đúng là thiệt cho em rồi!”

“Chị, chị đừng giận, em chỉ đang không biết nói thế nào thôi mà.”

“Thế thì từ từ nói.”

“Ầy, thôi được rồi. Thì là em vô tình nghe mấy trí thức khác nói chuyện, họ không biết em đang ở đó, cho nên nói năng không kiêng dè gì cả. Họ nói La Chí Phàm và Thẩm Thu Vân đã ở bên nhau lâu rồi, từ hồi chưa đến chỗ mình làm trí thức đã là một đôi. Kết quả là đến đây, vậy mà lại giả vờ không có quan hệ gì, họ nói La Chí Phàm đã mê hoặc Thẩm Thu Vân, sau đó có ý đồ khác…” Tống San cúi đầu, rất rõ ràng, cô chính là đối tượng trong ý đồ khác đó. “Chị, thực ra em không quá bận tâm chuyện đó. Điều mà em bận tâm là thái độ của La Chí Phàm. Nếu anh ấy nói thẳng với em về quan hệ trước đây của anh ấy và Thẩm Thu Vân, em sẽ không tức giận gì cả, mặc dù cũng sẽ không thoải mái, vì dẫu sao đó cũng là chuyện quá khứ rồi. Nhưng anh ấy lại phủ nhận thẳng thừng… Cảm giác đó em không nói rõ được. Chính là kiểu đột nhiên cảm thấy người ở trước mặt em đã trở nên rất xa lạ, em căn bản không biết anh ấy là người thế nào, thậm chí rất sợ phải đối mặt với anh ấy, bởi vì em không biết những lời anh ấy nói với em là thật hay là giả, rốt cuộc anh ấy có ý đồ gì khác giống như lời người ta nói hay không.”

Lâm Hải Yến nghe xong thì im lặng, rất lâu sau chị mới thở dài. “Thế bây giờ em có dự định gì?”

“Em cũng không biết nữa, bây giờ em thấy anh ấy là muốn trốn tránh, không muốn nói chuyện với anh ấy, cũng không muốn gặp anh ấy.”

“Đề nghị của chị là nếu em thật lòng thích cậu ta như thế, vậy thì nói chuyện hẳn hoi với cậu ta. Thật ra thì chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, cậu ta phủ nhận hoàn toàn cũng có thể là vì sợ em hiểu lầm và không muốn em nghĩ nhiều thôi. Nhưng nếu… không qua được ải này, thế thì từ từ cách xa cậu ta đi!”

Đương nhiên là phải cách xa rồi, nhưng Tống San biết mình không thể bày tỏ như thế. “Em cũng không biết nữa. Mà thôi, chị em mình không nói về mấy chuyện không vui này nữa. Kể về chuyện của chị đi, nhất định có rất nhiều chuyện thú vị.”

Lâm Hải Yến bán rượu và thuốc lá, luôn có thể gặp được rất nhiều chuyện dở khóc dở cười. Có người đàn ông đến mua thuốc lá, vợ anh ta đuổi theo đánh anh ta; cũng có người đàn ông mua thuốc lá, kết quả là không có phiếu thuốc, khổ sở cầu xin ở quầy. Nói chung là có thể gặp được những chuyện có thể mang ra tán gẫu kiểu vậy.

Lâm Hải Yến chọn đại một chuyện, khiến Tống San nghe mà không khỏi cười phì.

Còn về cuộc sống thực của Lâm Hải Yến, chị không muốn nói cho em gái biết, tránh để cô em gái này sinh lòng e sợ hôn nhân. Lâm Hải Yến lấy Đào Kim Phong cũng được hai năm rồi, bụng chị không có chút động tĩnh nào. Mặc dù bố mẹ chồng và Đào Kim Phong không nói gì mà ngược lại còn an ủi chị, nhưng vì chuyện này, bản thân chị lại cảm thấy rất áy náy. Nhất là khi hàng xóm xung quanh nhắc đến vấn đề đó, lòng chị cũng nặng nề. Còn chồng và bố mẹ chồng thì không tạo áp lực gì cho chị. Một mặt là vì con người chị không tệ. Mặt khác là do công việc của chị mang đến không ít lợi ích cho nhà họ. Tiếp đó là nhà mẹ chị cũng rất được, không chỉ không đến chỗ con gái bòn rút mà mỗi tháng còn đưa lương thực đến, thậm chí còn có thỏ, thịt và những thứ khác mua từ nhà họ Tạ. Bởi thế chị mới có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trong gia đình này, nếu không chị đã bị chê ghét giống cô con dâu nhà tầng trên từ lâu rồi.

Kết hôn thật sự không phải là chuyện của hai người, cũng không chỉ là chuyện của hai gia đình, sống trong môi trường như vậy thì đều sẽ cảm thấy áp lực.

“Dạo này bố mẹ chị đang làm gì?” Đã lâu không gặp bố mẹ mình, Lâm Hải Yến thật sự rất nhớ họ.

Tống San ngẫm nghĩ. “Dạo này bác cả đang bận họp hành nói về chuyện sửa đường, người trong các đội sản xuất khác cũng đến họp ở đội sản xuất mình… Đội mình dạo này náo nhiệt lắm, cả đống người đều chạy đến xem, bác cả nói đó gọi là tham quan, nhìn xem đội mình trồng dâu ở đâu, nuôi tằm thế nào. Bây giờ đất đai ruộng vườn rồi phòng tằm đều thấy người của mấy đội sản xuất bên cạnh, nhộn nhịp kinh luôn, bác cả còn bảo người thôn mình mời người ta ăn cơm nữa.”

Tống San cũng có phán đoán với chuyện sửa đường. Lâm Kiến Quốc quả thực là một người có bản lĩnh, nhờ sự dẫn dắt của bác ấy nói rằng sửa con đường đó thì mọi người đều có lợi, những đội sản xuất khác chắc chắn cũng sẽ hơi dao động, chỉ là vẫn chưa có được lợi ích thiết thực nên không ai muốn tỏ thái độ mà thôi. Cho nên chắc hẳn Lâm Kiến Quốc đã hứa hẹn lợi ích với họ, nói cho họ biết con đường nuôi tằm có được thế nào, đồng thời cũng dạy họ trồng dâu lai ghép ra sao, thậm chí trồng cây dâu bằng phương pháp gì.

Trồng cây dâu cần nhiều đất, đây có lẽ là chuyện khiến người ta lăn tăn và mâu thuẫn nhất. Đất thì phải trồng nông sản, đâu thể chỉ trồng mỗi dâu, đó quả thực là lãng phí. Nhưng Lâm Kiến Quốc là người có tài, bác ấy hoàn toàn tận dụng địa hình. Cho dù là ruộng hay là đất đều là dạng đồi núi nhấp nhô, mảnh đất hoặc mảnh ruộng ở trên cao hơn mảnh đất hoặc mảnh ruộng ở phía dưới một chút, thế thì dễ xử rồi, trồng chếch cây dâu ở giữa hai mảnh ruộng mảnh đất trên và dưới, như thế thì không chiếm đất mà cũng không chiếm ruộng, đất và ruộng nên trồng gì thì trồng đó, hơn nữa do ruộng đất nhiều, số lượng cây dâu cũng tăng thêm không ít.

Lâm Hải Yến nghe xong thì bật cười. “Chị cũng chẳng hiểu bố chị luôn, sao cứ cố chấp với chuyện sửa đường như thế chứ, sức thì tốn mà chẳng được gì, người trong thôn cũng nói xấu ông ấy không ít đâu nhỉ!”

“Sao có thể chứ, mọi người đều khen bác cả giỏi, không cần hiểu vì sao phải làm vậy, chỉ cần đi theo bác cả là được đấy.”

Lâm Hải Yến vẫn thật sự sinh ra mấy phần tự hào. Cuộc sống của đội sản xuất số Chín trở nên tốt hơn không thể không có công lao của Lâm Kiến Quốc. Chị là con gái của đội trưởng, địa vị dường như cũng trở nên khác hẳn.

Lâm Hải Yến nghĩ đến điều gì đó, hơi lưỡng lự. “Sửa đường xong cũng tốt, thế thì sau này em lên huyện cũng tiện hơn nhiều, nếu có một chiếc xe đạp nữa lại càng tiện.”

Xe đạp? Mắt Tống San sáng lên. Đó là thứ mà cô hâm mộ nhất vào độ tuổi này của kiếp trước. Đi trên đường mà có xe đạp phóng qua trước mặt mình, cô đều không nhịn được trông qua. Thực sự là quá hấp dẫn, bây giờ nhắc đến mà tim cô cũng vẫn đập thình thịch thình thịch liên hồi.

Tống San lắc đầu. “Thứ đó đắt lắm, mà phiếu thì cũng rất khó kiếm.”

“Em cứ nói cho chị biết, em muốn có không?”

Tống San hít sâu một hơi. “Chị, em có thể có được phiếu xe đạp hay sao? Thứ đó hiếm lắm, nếu có thì chị cứ giữ lại cho mình, đừng nghĩ đến em, em ngày ngày ở nhà, cho em cũng phí phạm thôi.”

Nghe vậy, lòng Lâm Hải Yến chợt ấm áp. Phiếu xe đạp, thứ hiếm có biết bao, đó là quà cưới Lâm Hải Yến chuẩn bị để tặng cho Lâm Tố Mỹ, nếu không hôn lễ của Lâm Tố Mỹ ít nhiều cũng đáng thương. Dẫu sao La Chí Phàm cũng là trí thức, sao có thể có mấy món đồ tam chuyển nhất hưởng(*) cho được. Nhưng thứ này cầm được đến tay cũng chẳng dễ dàng gì, bản thân chị cũng rất tiếc. Lòng chị rất do dự, bây giờ vừa nghe thấy lời em gái nói nên chị bèn hạ quyết tâm.

(*) Tam chuyển nhất hưởng (三转一响): hay còn gọi là “tứ đại kiện”, là một danh từ được dùng sau thập niên 50 của thế kỉ XX ở Trung Quốc, dùng để chỉ bốn vật dụng do nhà nước sản xuất và được các gia đình mong muốn có được lúc đó. Bốn vật dụng đó là: đài radio (thường của hãng Hồng Tinh hoặc hãng Hồng Đăng), xe đạp (thường là xe Phượng Hoàng, xe Vĩnh Cửu hoặc xe Phi Cáp), máy may (thường của hãng Phi Nhân hoặc hãng Hùng Miêu (Gấu Trúc)) và đồng hồ đeo tay (thường của hãng Thượng Hải). “Tam chuyển” tức 3 thứ có vòng quay chuyển động là xe đạp (có vòng quay bánh xe), máy may (có vòng quay tay quay, đường chỉ) và đồng hồ (có vòng quay của các kim đồng hồ); còn “nhất hưởng” là 1 thứ có tiếng vọng, tiếng vang, tức chỉ đài radio. (theo Baidu)

Lâm Hải Yến nhét một tờ phiếu xe đạp vào tay Tống San. “Cho em đấy, em cứ cầm đi.”

Tống San nhìn hình vẽ chiếc xe đạp trên tờ phiếu, người run rẩy. “Em không thể cầm được, thứ này quá quý giá.”

Lâm Hải Yến trừng mắt nhìn cô. “Bảo em cầm thì cứ cầm đi, đây vốn là quà cưới chị định tặng em, nhưng xem ra nhất thời cũng chưa dùng được, cho nên chị đưa cho em luôn đấy, em muốn làm thế nào thì làm. Chị gái em không có tài cán gì, chỉ có thể cho em tấm phiếu này thôi, không thể bỏ cả tiền ra mua xe đạp về cho em được…”

“Chị…”

“Chị phải nói trước với cô đã, lúc cô kết hôn, chị sẽ không mua đồ cho cô nữa đâu, đến lúc đó cô đừng có oán giận chị gái cô nhỏ nhen đấy nhé. Còn nữa, đừng nói tấm phiếu này là chị cho cô, cũng đừng để bố mẹ chị biết được, mình cô biết là được rồi, đừng có nói ra đâu đấy.”

Phiếu xe đạp, đối với người trên huyện cũng là thứ khó có được, càng đừng nói là người nông thôn. Nếu để mấy nhà kia biết, họ nhất định sẽ có nhiều suy nghĩ. Cho dù là bố mẹ của Lâm Hải Yến thì có lẽ họ cũng sẽ không vui, nhà mình còn không có, sao có thể cho người khác chứ.

“Chị…” Mắt Tống San thoáng chốc đỏ hoe, nước mắt cũng lăn xuống khuôn mặt xinh đẹp. Nghĩ đến việc Lâm Hải Yến thật lòng thật dạ với Lâm Tố Mỹ như vậy, cuối cùng lại có kết quả như thế, cô lập tức cảm thấy lòng nguội lạnh và khó chịu. Đối với Lâm Hải Yến mà nói, khi ấy điều khiến chị đau khổ nhất có lẽ không phải sự phản bội của chồng, mà là cô em gái chị thành tâm thành ý đối đãi lại báo đáp mình như vậy.

“Sao lại khóc thế?” Lâm Hải Yến lắc đầu. “Tiểu Mỹ, bây giờ em dễ thu mua lắm rồi đấy, chị cho em thứ này, chứng tỏ chị có được thứ này không hề khó, xem em kìa…”

Lâm Hải Yến chỉ thuận miệng nói mà thôi, nếu thật sự dễ như thế thì chị cũng sẽ không tiếc như vậy. Để cầm được tờ phiếu này, chị cũng phải giở chút thủ đoạn. Khi người khác uống say, chị bắt người ta nói dõng dạc rằng nhất định sẽ giúp chị có được tấm phiếu xe đạp này. Người đó thích thể diện, sau khi tỉnh táo lại bị Lâm Hải Yến nhắc đến chuyện đó thì hối hận gần chết, nhưng vì mặt mũi nên vẫn cắn răng kiếm về một tấm phiếu xe đạp. Lâm Hải Yến hơi xấu hổ về chuyện này, nhưng đành chịu vậy, ngoài cách đó ra chị không biết có thể kiếm được một tấm phiếu như vậy ở đâu nữa.

Bây giờ thấy thái độ này của em gái, Lâm Hải Yến không chỉ không đau lòng, ngược lại còn thấy lòng thấm mật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện