Sau khi đến thành phố Vân bàn bạc với Du Kiến Thành và Thư Ngôn chuyện mở rộng lớp gia sư, Lâm Tố Mỹ bèn tự lái xe về huyện Định Châu.

Trước tiên cô đi thăm Lâm Hải Yến nay đã trở thành mẹ.

Dịch Phương vốn định ở lại trên huyện chăm sóc Lâm Hải Yến, nhưng thấy Ngô Thế Khang săn sóc con gái và cháu mình rất nghiêm túc, bây giờ đã có thể thay tã và vệ sinh mông cho bé rồi, bà cũng yên tâm nên về nhà luôn.

Hai vợ chồng Lâm Hải Yến cùng trông và chăm con, tuy rất bận nhưng cũng miễn cưỡng có thể ứng đối. Hai vợ chồng cũng hết cách. Vốn người nhà Lâm Hải Yến đã rất săn sóc chị rồi, nếu Dịch Phương còn ở lại trên huyện trông cháu thì hai chị dâu của Lâm Hải Yến sẽ thật sự có ý kiến.

Cho nên dù rất vất vả nhưng Lâm Hải Yến và Ngô Thế Khang vẫn quyết định tự trông con.

Người làm mẹ đúng là khác hẳn, Lâm Hải Yến nói chuyện được ba câu là chẳng rời khỏi đứa bé, ánh mắt toát ra luồng sáng của tình mẫu tử, khiến Lâm Tố Mỹ nhìn mà thấy kì diệu.

Lâm Tố Mỹ nghĩ đến tất cả những gì Lâm Hải Yến đã trải qua, rồi lại nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy hạnh phúc của chị mình đến chẳng hề dễ dàng.

Khi Ngô Thế Khang đi pha sữa bột cho đứa bé, Lâm Tố Mỹ kéo Lâm Hải Yến qua một bên. “Chị, lần này đến thành phố Vân, em còn nghe thấy tin tức về Đào Kim Phong và người phụ nữ kia đấy.”

Lâm Hải Yến ngẩn người, dường như rất lâu sau mới phản ứng lại. “Ờ, họ thế nào rồi?”

“Vẫn ở bên nhau. Đào Kim Phong lại thi vào làm giáo viên ở một trường nào đó, cô ả kia cũng đỗ vào trường đó làm giáo viên.”

Lâm Hải Yến trợn mắt, nhất thời không biết là bất lực hay là buồn phiền. Chị bị người ta gièm pha lâu như thế, khó khăn lắm mới có được cuộc sống hiện giờ. Còn Đào Kim Phong đổi chỗ khác là có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, gắn bó với cô nữ sinh năm đó như hình với bóng, còn tiếp tục làm giáo viên, cũng không sợ làm hỏng đời học trò.

Lâm Hải Yến cắn môi, đột nhiên cảm thấy hơi ấm ức và không cam tâm.

Song Lâm Tố Mỹ lại cười ôm Lâm Hải Yến từ phía sau. “Nhưng họ bị báo cáo rồi. Không biết ai khơi ra chuyện xảy ra ở bên chỗ mình, sau đó khuấy động một vài phụ huynh đi gây chuyện, nhà trường không dám dùng hai người đó nữa.”

“Đáng đời.” Lâm Hải Yến nói ra hai chữ này như đã xả được cục tức trong lòng.

Sau đó Lâm Hải Yến nhìn sang Lâm Tố Mỹ. Nếu không phải vì đang bế con trong lòng, có lẽ chị phải gõ thật mạnh đầu Lâm Tố Mỹ. Rốt cuộc cái tác phong nói chuyện nửa vời này học từ ai không biết.

Lâm Tố Mỹ chỉ cười, thấy đứa bé trong lòng Lâm Hải Yến đã tỉnh, đôi mắt sáng long lanh nhìn mình với vẻ tò mò, không khỏi bắt đầu trêu nhóc con đó.

Lâm Hải Yến không cho cô trêu. “Nếu thích thì tự đi mà sinh.”

“Nhỏ mọn.”

“Chị cứ nhỏ mọn đấy.”

Có điều Lâm Hải Yến vẫn kéo lấy Lâm Tố Mỹ nói những lời chân thành, con cái vẫn nên sinh từ sớm thì tốt hơn. Mà Lâm Hải Yến đã nghĩ khá xa rồi, quần áo rồi gì gì đó mà con chị dùng chị đều không vứt đi, đến lúc đó để lại cho con của Lâm Tố Mỹ dùng. Phải biết là những thứ Lâm Hải Yến mua cho con mình đều là những thứ tốt đấy. Mà bây giờ chị ném đi cũng được.

Đứa bé sơ sinh vốn có da dẻ mềm mại, quần áo đã được giặt rất nhiều lần mặc vào sẽ thoải mái hơn.

Lâm Tố Mỹ nhìn vẻ hăng hái của Lâm Hải Yến thì chỉ có thể gật đầu lia lịa.

Sau khi tạm biệt nhà Lâm Hải Yến, Lâm Tố Mỹ lại đến chỗ Tưởng Xuân Diệp. Chủ yếu là để lấy một bộ quần áo đặt may cho bà ngoại cô. Đương nhiên không tránh được việc sẽ tám chuyện rôm rả với Tưởng Xuân Diệp.

Lâm Tố Mỹ phát hiện phụ nữ đã có con và phụ nữ không có con thật sự khác nhau. Phần lớn phụ nữ đã có con đều nói chuyên liên quan đến con, còn là kiểu rất tự nhiên. Vừa nhắc thứ gì tốt thì phản ứng bản năng chính là muốn dẫn con đi thử, muốn dẫn con đi xem.

Lần trước lúc cô đến nhà bác mình, bà cụ Vương Thục Vân đã chê bôi nhà bác gái ngay trước mặt Lâm Tố Mỹ: lúc thì nói cơm bác gái nấu quá cứng, lúc thì bảo cơm chị họ nấu quá nhả, sau đó lại nói các chị họ tiêu tiền linh tinh, bà cụ đã không cho mua quần áo rồi mà cứ đòi mua cho bà cụ.

Sau đó là điều mấu chốt.

Bà cụ Vương Thục Vân rất không hài lòng về bộ quần áo đó.

Một là vì đã tốn tiền, tiền đó còn là của bà cụ. Lần đầu tiên Trần Thu Sinh muốn mua nhà, bà cụ Vương Thục Vân đã đóng góp ngay tiền mua quan tài cho mình ra. Kết quả là khi ấy không mua nhà được, nhưng mấy người Trần Thu Sinh không trả tiền lại mà kéo bà cụ Vương Thục Vân đi mua quần áo. Theo lời bà cụ nói, bộ quần áo đó vừa đắt vừa xấu.

Hai thì là vì bộ quần áo đó bà cụ Vương Thục Vân mặc rất rộng, mặc rồi đi đường mà cứ cảm thấy dày và nặng, không đi nổi.

Lâm Tố Mỹ nghe bà cụ Vương Thục Vân chê bôi cả buổi, cũng không thể nói gì, chỉ đành khuyên Vương Thục Vân. Cô cảm thấy bác gái và các chị họ đã rất tốt rồi. Họ giặt quần áo, nấu cơm cho Vương Thục Vân, còn tắm rửa cho bà cụ, không nói là quá hiếu thảo nhưng chắc chắn không phải như Vương Thục Vân chê.

Sau đó Vương Thục Vân tiếp tục quay lại vấn đề về quần áo.

Lâm Tố Mỹ đương nhiên không thể không nghe thấy. Tuy mối quan hệ giữa cô và bà ngoại không được coi là thân thiết, nhưng mua một bộ quần áo vẫn được. Cho nên cô dùng hẳn thước đo kích thước của Vương Thục Vân, bảo Tưởng Xuân Diệp may một bộ quần áo theo số đo của bà cụ.

Bộ quần áo đó tuân thủ nghiêm ngặt yêu cầu của bà cụ Vương Thục Vân.

Vì thế hôm nay Lâm Tố Mỹ đi lấy quần áo cho bà ngoại mình.

……

Lâm Tố Mỹ nán lại nhà bác không bao lâu, sau đó lại chạy đi thăm Tạ Trường Bình, bị Tạ Trường Bình bôi bác nghiệp vụ này của cô quá bận, phải đến nhà này phải chạy sang nhà kia.

Lâm Tố Mỹ cười để mặc Tạ Trường Bình chê bôi mà không phản bác.

“Lần này hẳn là bà ngoại gái hài lòng rồi chứ?” Tạ Trường Bình cũng từng nghe nói đến bà ngoại Lâm Tố Mỹ: cả đời này có lẽ bà cụ cũng chưa từng khen ai, không đúng, là chưa từng khen người nhà mình, ngoại trừ ghét bỏ thì vẫn là ghét bỏ, còn nhà người khác đều tốt cả.

Điều đáng sợ hơn là bà cụ Vương Thục Vân còn tin vào bói toán. Chuyện này rất ầm ĩ vào hồi họ còn nhỏ. Hình như là khi Lâm Tố Mỹ và Lâm Bình, Lâm An đến nhà bà ngoại, đúng lúc có người giả thần giả quỷ ở thôn nhà họ Trần, được bà cụ Vương Thục Vân lén mời vào nhà, làm mấy chuyện linh tinh với mấy đứa trẻ.

Đây là lí do Lâm Bình, Lâm An sống chết không chịu đến nhà bà ngoại nữa.

Hình như là mấy đứa trẻ đều bị che đầu bằng vải, sau đó niệm một vài lời theo người kì lạ kia, còn quỳ trên đất. Hơn nữa họ còn được Vương Thục Vân dặn dò lúc ăn cơm phải niệm, niệm rồi mới có thể ăn.

Vì chuyện này mà Lâm Bình, Lâm An bị cười rất lâu. Dùng vải che đầu, thế không phải là cô dâu hay sao? Thì ra Lâm Bình, Lâm An từng làm cô dâu…

Nhưng đó cũng chỉ là những lời người trong thôn nói chứ chưa từng có ai thật sự chứng kiến.

Càng không cần nhắc chuyện Vương Thục Vân làm ầm lên nói người khác trộm tảng đá nhà bà cụ, nhà người khác trộm gà hay ăn mấy bắp ngô, sau đó Trần Thu Sinh nổi cáu, phá hỏng giường của Vương Thục Vân.

Lâm Tố Mỹ nghe lời Tạ Trường Bình nói thì sắc mặt hơi là lạ.

Tạ Trường Bình tò mò hỏi: “Lại sao đây?”

“Bà ngoại em chê quần áo em mua bà mặc quá chật, đi đường không thoải mái.”

Tạ Trường Bình: …

“Sao tưởng may theo số đo cơ mà, bà ngoại gái béo lên à?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. “Lúc Xuân Diệp may, em đã dặn là phải chừa ra không gian rồi.”

Tạ Trường Bình xòe tay. “Chẳng có thứ gì mà bà ngoại gái không chê cả.”

Lâm Tố Mỹ đỡ trán. “Em còn chạm mặt chị họ em. Chị đoán xem chị ấy đã nói gì với em?”

“Có gì thì nói đi, đoán gì mà đoán.”

Lâm Tố Mỹ nhớ đến lời Trần Như nói mà cảm thấy buồn cười.

Câu gốc của Trần Như là: Tiểu Mỹ, em mua cho bà ngoại em đồ gì đấy? Chị nói em nghe, em mua gì bà chê đấy, em không mua cho bà thì chẳng có chuyện gì cả.

Khoảnh khắc đó, Lâm Tố Mỹ đột nhiên bắt đầu hoài nghi cuộc đời, đồng thời cũng hiểu nguyên nhân tại sao Trần Như không bị bà ngoại mình chê.

Trần Như chẳng mua cho bà nội chị ấy thứ gì cả, vì thế không bị chê. Còn Trần Ý thường mua về nên bị chê.

Cũng không phải ngay từ đầu Trần Như đã “thông minh” như thế. Mà là có một lần khi mua nho, chị mua loại đắt hơn cho Vương Thục Vân, muốn bà cụ được ăn ngon hơn. Kết quả Vương Thục Vân vừa hỏi giá xong thì cứ nói Trần Như bị gài, không biết mua đồ, đến đâu chẳng có nho, còn mua đắt như thế, tiêu tiền linh tinh cái gì…

Lần đó bà cụ khiến Trần Như tức điên, sau đó chị chẳng bao giờ mua đồ về nữa. Lúc muốn đối tốt với bà nội, chị đưa luôn tiền, khiến Vương Thục Vân vui như trẩy hội.

Tạ Trường Bình há miệng kinh ngạc. “Ừm, gái có thể học theo chị họ gái.”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu. Cô và bà ngoại vốn đã ít tiếp xúc, dù Vương Thục Vân nói gì đi chăng nữa, cô nghe để đấy là được. Nếu thật sự sống cùng bà ngoại trong thời gian dài, có lẽ cô mới ảo não như thế. Cho nên cô thật sự cảm thấy mấy người như bác gái mình đã tốt lắm rồi.

Đương nhiên, lần này đến nhà bà ngoại cũng không phải không có chuyện rắc rối.

Trần Thu Sinh vừa ngầm vừa tỏ muốn tìm Lâm Tố Mỹ vay tiền cho nhà bác cả mua nhà.

Thái độ của Lâm Tố Mỹ cũng rất rõ ràng, vay tiền thì được, dẫu sao cũng là người thân. Nhưng phải là khi nhà bác cả có khả năng mua nhà, cuối cùng thiếu một chút thì cô có thể cho vay. Còn trong tình trạng nhà bác cả không có gì thì cô không thể chi tiền.

Vì thế ở nhà bác mình, Lâm Tố Mỹ đề nghị vợ chồng bác cả ra ngoài đi làm kiếm tiền, chỉ dựa vào việc làm ruộng thì rất khó mua được một căn nhà.

Bản thân Trần Thu Sinh lăn lộn bên ngoài lâu như thế, cũng có mối quan hệ, chỉ cần nghe lọt tai lời Lâm Tố Mỹ nói thì không quá khó để tìm được một công việc cho vợ chồng Trần Thủy Sinh.

Chuyện của nhà bà ngoại Lâm Tố Mỹ khiến Tạ Trường Bình nghe mà đau não.

Lâm Tố Mỹ cũng không muốn nói nhiều, chỉ quan tâm tình hình sức khỏe của Tạ Trường Bình.

“Hồi trước cứ nghén mãi, giờ đỡ hơn nhiều rồi. Có thể ăn nhiều cơm hơn rồi.” Tạ Trường Bình nghĩ đến đây, cuối cùng nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay. Sau khi chị có thể ăn được cơm và không tiếp tục nôn, nét mặt của Tả Minh Sinh cứ như đã trúng số độc đắc vậy.

“Chị ăn nhiều hơn nữa vào, em thấy chị gầy rộc đi rồi.”

Tạ Trường Bình gật đầu, sau đó bâng quơ hỏi Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, năm ấy chị gái gái… Gái nghĩ thế nào?”

“Hả? Chị nói đến bà chị nào của em?”

Phản ứng theo bản năng của Lâm Tố Mỹ là tưởng Tạ Trường Bình đang hỏi suy nghĩ của mình về chuyện mà Trần Như làm. Nhưng cô lại cảm thấy sai sai, hẳn là Tạ Trường Bình không biết những chuyện của Trần Như mới phải.

Thực ra theo Lâm Tố Mỹ, chuyện của Trần Như không thật sự là chồng của Trần Như hoàn toàn không biết sự tình như mọi người tưởng. Chỉ là điều kiện của chồng Trần Như vốn đã kém, nếu Trần Như thật sự ra đi thì cuộc sống của anh ta sau này sẽ càng khó khăn, chi bằng cứ mơ hồ sống tiếp. Dẫu sao ban đầu là Trần Như đòi ly hôn nhưng chồng của Trần Như sống chết không chịu.

Nhưng rõ ràng Lâm Tố Mỹ đã nghĩ nhầm.

“Lâm Hải Yến đó!”

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, ánh mắt nhìn sang Tạ Trường Bình hơi là lạ. “Chị có gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Chị thì có chuyện gì được?”

Lâm Tố Mỹ ho một tiếng. “Trước đó em đi thăm chị em rồi, chính là chị họ Lâm Hải Yến của em đó. Cũng nói chuyện với Xuân Diệp nữa rồi. Họ đều có một điểm chung là nói chuyện với em mà chủ đề đều xoay quanh con cái, con thích gì, phải chăm sóc con thế nào… Cho nên lúc tới tìm chị, em đã chuẩn bị sẵn sàng là lúc nói chuyện với chị thì cũng sẽ chẳng tách rời khỏi vấn đề về con cái rồi, gì mà nuôi bằng sữa mẹ tốt hơn hay nuôi sữa bột tốt hơn, ăn gì thì có sữa… Nhưng hôm nay, chị không nói với em những vấn đề về con cái.”

“Hôm nay chị mày đột nhiên không muốn nói đến vấn đề về con cái, không được à?”

“Nhưng từ sau khi mang thai, chị rất hứng thú với vấn đề về trẻ con mà, nói những chuyện khác chị đều chẳng có hứng thú gì. Như vừa rồi nói đến bà ngoại em đấy, nếu là lúc trước, chị sẽ chê bôi phê bình, thậm chí sẽ tức giận, sau khi mang thai thì chị sẽ thuận miệng nói mấy câu qua loa rồi tiếp tục quay lại chủ đề về con trẻ. Thói quen của một người sẽ không dễ dàng thay đổi như thế, trừ phi đã xảy ra chuyện gì khiến người đó cứ nghĩ mãi đến chuyện ấy, tới nỗi không thể nói chuyện hay làm việc như bình thường.”

“Tiểu Mỹ… gái thế này sẽ khiến người ta cảm thấy khủng bố lắm đấy!”

“Vậy chị có muốn nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Có liên quan đến chị gái Tạ Trường Linh của chị à?”

Lúc này Tạ Trường Bình đã thật sự trợn tròn mắt nhìn Lâm Tố Mỹ. “Sao gái biết?”

Lâm Tố Mỹ khẽ thở dài. Chuyện này dễ lắm mà. Người với người nói chuyện với nhau sẽ rất thích dùng cách ví von. Chẳng hạn như hồi trước cô nói với Lâm Hải Yến rằng cô có một người bạn mà bạn trai cô ấy thế nào ra sao đó, khi ấy Tưởng Xuân Diệp nói chuyện với cô cũng dùng cách ví von tương tự.

Mà vừa rồi Tạ Trường Bình đột ngột hỏi vấn đề về Lâm Hải Yến.

Lâm Hải Yến thì có chuyện gì được, cũng chỉ có chuyện khiến ai ai cũng biết đó thôi.

Tạ Trường Bình rủ mày, nhìn hai tay mình, sắc mặt nặng nề chưa từng có. “Mấy hôm nay tâm trạng tốt hơn, chị bèn ra ngoài đi dạo. Chị không xem nơi nào cụ thể, chỉ đi dạo bừa loanh quanh… Sau đó chị trông thấy chị gái chị. Trước đây chị từng nghe người khác nói chị ấy mua cửa hàng ở chỗ đó, nhưng cụ thể ở vị trí nào thì chị cũng không rõ. Vì mấy năm nay, quan hệ giữa bọn chị chẳng ra sao, chị cũng không muốn quan tâm, bởi vì chị cảm thấy chị ấy đã thay đổi, không còn là người chị trong kí ức của chị nữa. Chị không ngờ sẽ nhìn thấy chị ấy trong tình huống đó. Khi ấy chị thật sự đã sững sờ… Chị ấy… Chị ấy thật sự thay đổi rồi, thay đổi thành như thế…”

Tạ Trường Bình nói, mắt hoe đỏ, giọt lệ ở hốc mắt liền rơi xuống.

Trong mắt Tạ Trường Bình, tuy Tạ Trường Linh thật sự rất đáng ghét, nhưng chị ấy cũng sống rất hạnh phúc, chỉ là hơi kiêu ngạo, ích kỉ một chút mà thôi.

Song, Tạ Trường Linh cãi lộn với người khác đó lại tội nghiệp đến vậy.

Phải, rất tội nghiệp, Tạ Trường Bình không muốn dùng hai chữ “tội nghiệp” để miêu tả Tạ Trường Linh.

Người kiêu ngạo như Tạ Trường Linh, sao có thể sống một cách tội nghiệp chứ? Nhưng dáng vẻ của Tạ Trường Linh, thật sự tội nghiệp.

Tạ Trường Linh cãi nhau với chủ của một cửa hàng. Tạ Trường Linh bảo họ cút, rõ ràng cửa hàng đó là chị chi tiền mua, cửa hàng là của chị ấy. Nhưng những người trong cửa hàng bảo chị cút về, còn uy hiếp Tạ Trường Linh nếu vẫn tiếp tục gây ầm ĩ thì họ sẽ nói với Chu Lương Sinh rằng vợ anh ta đến làm phiền họ.

Tạ Trường Bình nhìn cảnh tượng đó thì tức đến mức run tay, nhưng chị vẫn còn lí trí. Chị là một phụ nữ có thai, sao có thể là đối thủ của những người đó. Cho nên chị quay về.

Quan trọng hơn là, chị chẳng tài nào tiến lên được. Khi Tạ Trường Linh khốn đốn như thế, nếu chị tiến lên, liệu Tạ Trường Linh có nghĩ rằng chị đang cười nhạo chị ấy không?

Cho nên Tạ Trường Bình tự bức mình rời đi.

Tạ Trường Bình đương nhiên không thể coi như không trông thấy, vì thế chị tìm người hỏi thăm. Kết quả nghe ngóng được khiến Tạ Trường Bình kinh hãi.

Thì ra cửa tiệm đó là cửa hàng Tạ Trường Linh mua. Nhưng người nhà họ Chu lại giao cho anh họ và chị dâu của Chu Lương Sinh làm ăn. Không ít người biết chuyện này chẳng những không nói sau lưng rằng người nhà họ Chu không trung hậu, mà đồng thời còn mắng Tạ Trường Linh ngu ngốc, bởi vì khi ấy hình như Tạ Trường Linh đã đồng ý.

Lần nghe ngóng này đã hỏi ra được càng nhiều vấn đề. Người nhà họ Chu chê Tạ Trường Linh ở nhà ăn không ngồi rồi, chỉ biết tìm người nhà lấy tiền, còn nói cửa tiệm đó không phải của Tạ Trường Linh, Tạ Trường Linh ăn nói linh tinh ở bên ngoài.

Nhưng một vài người có giao tình với bố mẹ Chu Lương Sinh đều thống nhất nói một chuyện. Đó là nhà họ Chu chê Tạ Trường Linh chỉ sinh được một cô con gái, nói Tạ Trường Linh chính là tội nhân của nhà họ Chu, nên làm trâu làm ngựa cho nhà họ, kết quả là Tạ Trường Linh lại không khắc ghi lòng tốt của họ.

Về những chuyện khác, Tạ Trường Bình còn nghe thấy chút tin đồn, hình như Chu Lương Sinh léng phéng ở bên ngoài.

Nhà họ Chu hỗn độn gà bay chó nhảy, nhà hàng xóm còn có thể nghe thấy tiếng Tạ Trường Linh và Chu Lương Sinh cãi nhau, sau đó là bố mẹ Chu Lương Sinh cùng mắng Tạ Trường Linh. Rất nhiều thông tin đều nghe được khi họ cãi nhau.

……

Tạ Trường Bình không nhịn được nữa, khẽ tựa vào lòng Lâm Tố Mỹ. “Chị không biết, chị thật sự không biết chị ấy sống… tồi tệ như thế. Vậy mà chị còn nói chị ấy, sau đó trách mẹ chị… Chị đều không biết…”

“Cho nên chị cũng cảm thấy em trai chị đã làm sai rồi sao?”

Tạ Trường Linh về nhà mẹ đẻ xin tiền, có lẽ là vì đã chịu đủ cơn bực ở nhà chồng, không tiêu tiền của họ thì sẽ không cần cãi cọ đúng không? Sau đó chị ấy chi tiền mua mặt bằng để lấy lòng người nhà, nhưng trông thì có vẻ không lấy lòng được.

Tạ Trường Bình lắc đầu. “Chị không có ý đó. Chỉ là chị khó chịu lắm. Chị thà nhìn chị ấy luôn kiêu ngạo, cho dù làm khó chị thì chị cũng không muốn trông thấy dáng vẻ khốn đốn của chị ấy… Ngày trước chị ấy thật sự cao xa khó với, là học sinh cấp ba có công việc ở trên huyện sớm nhất trong thôn mình, khi đó chị ấy ưu tú biết mấy, còn lấy chồng trên huyện… Chị ấy kiêu ngạo như thế, chị ấy là người kiêu ngạo như thế cơ mà…”

“Đừng khóc, chị đừng khóc mà.” Lâm Tố Mỹ không nhịn được mà cũng đỏ hoe mắt.

Tạ Trường Bình nhìn thấy cảnh đó còn khó chịu như thế, vậy Tạ Trường Du thì sao?

Lâm Tố Mỹ có thể cảm nhận được, nếu là Tạ Trường Du, anh chắc chắn cũng khó chịu giống vậy. Bởi vì dù thế nào đi chăng nữa, Tạ Trường Linh cũng là chị gái họ, là người chị mà hồi nhỏ bảo vệ họ, yêu chiều họ.

“Thật đấy. Chị tưởng là chị rất ghét chị ấy, mỗi lần thấy mẹ và bố bênh chị ấy, chị sẽ tức giận, cảm thấy không qua lại với chị ấy cũng chẳng sao. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy dáng vẻ đó của chị ấy, chị biết, chị vẫn coi chị ấy là chị gái, chị ấy vẫn là chị gái chị.”

“Em hiểu mà.” Quan hệ huyết thống, mãi mãi chẳng thể nào cắt rời được.

Tạ Trường Bình đã nói ra những lời này, cuối cùng cũng dễ chịu hơn nhiều. Chị tự lau nước mắt. Chủ yếu là vì khóc và cảm xúc thất thường không tốt cho đứa bé.

“Tiểu Mỹ, gái nói xem chị nên làm thế nào? Hồi đó lúc biết chuyện của chị gái, gái có tâm trạng ra sao, gái nghĩ thế nào? Bây giờ chị cảm thấy chị nên nói với bố mẹ chị, sau đó dẫn một đám người đến tìm nhà đó đòi công bằng cho chị gái chị. Nhưng mà, chị lại cảm thấy không nên làm như thế.”

“Chuyện của chị gái em khác chuyện của chị gái chị.” Lâm Tố Mỹ lắc đầu. Chuyện của Lâm Hải Yến hồi đó rất ít người biết, Lâm Tố Mỹ cũng không muốn làm ầm mọi chuyện lên. Cho nên cô chỉ có thể để Lâm Hải Yến tự phát hiện rồi đưa ra quyết định.

Còn chuyện của Tạ Trường Linh ư, bây giờ số người biết đã không ít rồi.

Điều quan trọng hơn là thái độ của Đào Kim Phong và thái độ của Chu Lương Sinh hoàn toàn khác nhau. Khi ấy Lâm Hải Yến mang thai, nhà họ Đào không muốn họ ly hôn, nhất là Đào Kim Phong, anh ta bảo đảm đủ kiểu, còn quỳ xuống cầu xin, thậm chí ngay cả người nhà họ Lâm cũng rất dao động. Còn nhà họ Chu, rất rõ ràng, bây giờ người nhà họ Chu ghet cay ghét đắng Tạ Trường Linh, họ vẫn luôn ức hiếp Tạ Trường Linh, nói không chừng người nhà họ Chu đang mong hai vợ chồng họ ly hôn cũng nên.

“Vậy chị phải làm thế nào?”

“Trường Bình, tuy lời này không dễ nghe, nhưng em vẫn phải nói. Đó là gia đình của chị gái chị, dù chị cảm thấy thế nào thì đều nên để chị gái chị đưa ra quyết định. Chị cảm thấy người nhà họ Chu tội ác tày trời, Chu Lương Sinh đáng chết, nhưng đó là chồng của chị gái chị. Bây giờ chúng ta không biết được chị gái chị có dự định gì, ngộ nhỡ chị gái chị muốn tiếp tục sống cùng anh rể chị thì chúng ta có sốt ruột thế nào cũng vô ích.”

Tạ Trường Bình sững sờ.

Phải ha, đó là cuộc sống của bản thân Tạ Trường Linh.

Chỉ là Tạ Trường Bình nghĩ không thông. Tạ Trường Linh kiêu ngạo như thế, sao lại để cho người nhà họ Chu ức hiếp mình thê thảm đến vậy, tới bây giờ mới dám làm ầm một trận, muốn lấy lại cửa hàng đó.

Bây giờ Tạ Trường Bình vẫn hơi mông lung, liệu có phải chị đã nhìn nhầm người không, Tạ Trường Linh sẽ không như thế đâu.

Nhưng sao có thể nhìn nhầm được chứ?

Mà chuyện giữa vợ chồng với nhau, Tạ Trường Bình, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đều là người ngoài, nếu Tạ Trường Linh muốn tiếp tục sống như thế thì đó cũng là quyền tự do của chị ấy. Tuy chuyện này khiến họ tức giận vì chị ấy không chịu đấu tranh, nhưng có lúc hiện thực lại bất lực như thế.

Lâm Hải Yến được coi như là một ví dụ tích cực đi. Nhưng Lâm Hải Yến đã phải chịu bao nhiêu lời xỉ vả và châm chọc? Nhất là chuyện Lâm Hải Yến đã phá bỏ đứa bé, thậm chí rất nhiều người phụ nữ còn muốn nhổ nước bọt vào chị, mắng chị độc ác, vô tình.

Mà bây giờ Tạ Trường Linh nuôi một cô con gái, nếu thật sự ly hôn thì chị sống thế nào? Nhất là trong tình trạng quan hệ giữa chị và anh chị em nhà mẹ đẻ lại không tốt.

Lâm Tố Mỹ an ủi Tạ Trường Bình. “Chị đừng lo. Em về nhà bàn bạc với em trai chị, chuyện này cứ giao cho bọn em. Chuyện chị phải làm là giữ gìn sức khỏe, phải sinh ra một nhóc con mạnh khỏe, đáng yêu đấy.”

Lúc này Tạ Trường Bình mới thở phào một hơi, dường như gánh nặng trên vai đã buông xuống một cách thành công vậy.

Lâm Tố Mỹ nói vậy không phải chỉ đơn thuần để Tạ Trường Bình nhẹ lòng hơn.

Bây giờ cuộc hôn nhân của Tạ Trường Linh có vấn đề, dù là Tạ Trường Du hay bên phía mẹ chồng cô đều không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu đã như thế, chi bằng cứ bảo Tạ Trường Bình giữ gìn sức khỏe cho tốt.

Mà tính khí Tạ Trường Bình hơi nóng nảy, nếu chị tiếp tục quan tâm chuyện này thì chắc chắn sẽ không tốt cho bé con trong bụng chị.

……

Vì thế sau khi lái xe về nhà, Lâm Tố Mỹ nói cho Tạ Trường Du biết chuyện này mà chẳng mảy may do dự. Tình hình phía Tạ Trường Linh thế nào, rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, rốt cuộc tin đồn là thật hay là giả, họ đều không biết rõ.

Sau khi hay chuyện, quả nhiên Tạ Trường Du trầm mặc.

Lâm Tố Mỹ ôm lấy Tạ Trường Du. “Ngộ nhỡ chuyện này là thật, vậy có phải là chúng ta đã thật sự quá đáng rồi không? Nếu anh là chỗ dựa cho chị gái anh thì liệu người nhà họ Chu có đối xử với chị ấy như thế không?”

Dẫu sao bây giờ Tạ Trường Du cũng coi như một nhân vật có máu mặt ở huyện Định Châu rồi.

Tạ Trường Du ngoảnh sang nhìn cô. “Hôn nhân của một người có vấn đề mà lại trách người khác không làm chỗ dựa cho người đó ư? Có đạo lý này à?”

Lâm Tố Mỹ á khẩu.

Tạ Trường Du xoa tay cô an ủi, rồi cầm lên hôn khẽ. “Em đừng lo… Mẹ anh sẽ không nghĩ như thế nữa đâu.”

Lâm Tố Mỹ nhíu mày, khuôn mặt xẹt qua chút khó xử. Đúng là cô lo lắng chuyện này…

Tạ Trường Du nói tiếp: “Chuyện của chị gái anh, nếu nhà họ Chu đã chê chị ấy không ra ngoài kiếm tiền thì tại sao chị ấy không đi tìm việc làm? Anh đã cho chị ấy mười nghìn rồi, chẳng lẽ chị ấy tiêu hết nhanh như thế sao? Có cửa hàng rồi, tự mình không trông mà lại giao cho người khác. Muốn làm dịu quan hệ, chị ấy có rất nhiều cơ hội…”

“Cho nên, cũng có khả năng đều là tin đồn à? Có lẽ sự tình không tệ vậy đâu.”

Tạ Trường Du cười giễu một tiếng. “Em biết tại sao anh đối xử lạnh lùng với chị ấy như thế không?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu.

“Sau này chị anh từng mang thai, khi ấy chưa có kế hoạch hóa gia đình. Nhưng vì mẹ chồng chị ấy nói chị ấy mang thai con gái, lại là một đứa con gái nữa, chị ấy liền cam tâm tình nguyện theo mẹ chồng đi phá bỏ đứa bé, sau đó cũng ôm lòng muốn sinh con trai. Chị ấy còn giấu bọn anh chuyện này, một lòng muốn nịnh nọt bố mẹ chồng chị ấy. Lúc hay chuyện, anh khó có thể tin nổi đó lại là chuyện mà chị gái anh làm ra. Em biết không, trong lòng anh, cho dù chị ấy ly hôn thì cũng sẽ không trở thành người phá bỏ đứa con của mình để lấy lòng mẹ chồng.”

Tạ Trường Du nói đến đây, nhắm mắt lại. Chính vào lúc đó, anh biết anh và Tạ Trường Linh không thể quay về thuở trước được nữa.

Bởi vì chị ấy thật sự đã thay đổi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện