Vậy mà Tạ Trường Linh vẫn còn chưa có chút phản ứng nào.
Trần Tư Tuyết thất vọng não nề, sau đó là cảm thấy mệt mỏi. Những giọt lệ trong mắt đã khiến tầm nhìn của dì mờ đi. Song dì mở to mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt. Dì muốn tiến lên túm lấy con gái mình, muốn dẫn chị đi, nhưng lại cắn chặt môi, cũng chẳng buồn hỏi thêm một câu nào.
Trần Tư Tuyết xoay người, chuẩn bị rời đi. Cái xoay người ấy như khó khăn vạn phần. Chiếc eo ưỡn thẳng của dì như thoắt cái đã cong xuống, tựa như chỉ trong nháy mắt, dì đã già đi.
Tạ Trường Linh vẫn còn hơi đờ đẫn, như không hiểu tại sao mẹ lại đánh mình, càng không biết tại sao rõ ràng là mình chịu nhiều ấm ức tới vậy, mẹ đến đây nhưng không giúp mình mắng bố mẹ chồng, không đến thay đổi cuộc sống của mình, mà đến để đánh mình nhiều bạt tai như thế.
Nhưng trông thấy bóng dáng Trần Tư Tuyết rời đi, Tạ Trường Linh nơm nớp lo sợ, dường như chị mới sực hiểu ra điều gì.
Tạ Trường Linh muốn đứng dậy, muốn đuổi theo. Chị đứng quá vội vã, cơ thể lại ngã xuống. Chị luống cuống bò trên đất, bò đến bên cạnh Trần Tư Tuyết, ôm lấy chân dì. “Mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con, con đi cùng mẹ, con đi cùng mẹ mà…”
Đừng bỏ rơi con, bây giờ đã không có ai cần con nữa rồi.
Nước mắt của Trần Tư Tuyết tí tách rơi. Dì yên lặng, kéo Tạ Trường Linh từ dưới đất lên, sau đó rời đi thẳng.
Còn mấy lời lá mặt lá trái của ông bà Chu, Trần Tư Tuyết hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Trần Tư Tuyết kéo Tạ Trường Linh muốn về thôn Cửu Sơn. Tạ Trường Linh không muốn, nhưng lúc này chị không dám vùng vẫy. “Mẹ, phải đưa Giai Giai đi…”
Bấy giờ Trần Tư Tuyết mới ngẩn người, gật đầu, nhưng lại không đi về phía trường học mà đến thẳng nhà Tạ Trường Bình.
Họ không hề biết, cũng không có lòng dạ nào chú ý đến những thứ khác, rằng lúc này Tạ Trường Du vẫn một mực lái xe theo sau họ. Anh đến vào lúc Trần Tư Tuyết tới nhà họ Chu không được bao lâu. Anh không xuất hiện, mà đợi chờ một kết quả.
Trần Tư Tuyết dẫn Tạ Trường Linh đến thẳng nhà Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình vừa thấy khuôn mặt sưng vù của Tạ Trường Linh thì đã cáu điên, cũng chẳng biết chị làm thế nào mà bụng đã to vậy rồi nhưng vẫn vươn tay ra nhanh nhẹn như thế, bất chấp tất cả mà muốn xông ra ngoài. Người nhà họ Chu ức hiếp người ta quá đáng lắm rồi, chị phải đến liều mạng với nhà họ.
“Em làm gì đấy?” Tả Minh Sinh sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, vội kéo Tạ Trường Bình lại.
“Em đến tính sổ với đám người nhà họ Chu, vậy mà dám đánh chị em, em phải đánh cho đám người đó thành đầu lợn luôn.”
Tạ Trường Linh vốn rụt rè đứng sau Trần Tư Tuyết. Chị tưởng dáng vẻ này của mình sẽ khiến Tạ Trường Bình châm chọc hoặc cười nhạo, nhưng không ngờ phản ứng đầu tiên của Trường Bình lại là như vậy.
Trần Tư Tuyết cũng nhìn sang con gái thứ hai của mình. “Mẹ đánh đấy, có phải mày cũng muốn đánh mẹ thành đầu lợn không?”
Quả nhiên Tạ Trường Bình không dám nhốn nháo đòi xông ra ngoài nữa. Nhưng chị nhìn Tạ Trường Linh rồi lại nhìn Trần Tư Tuyết, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
“Tại sao mẹ lại đánh chị thế?” Tạ Trường Bình khó lòng tin nổi.
Cho dù Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đánh con thì cũng sẽ không đánh như kiểu phụ huynh nhà khác, cũng chỉ là đánh chơi để dọa thôi, huống hồ còn là Tạ Trường Linh, hồi còn nhỏ chị và Tạ Trường Du chỉ có được dặn phải học tập Tạ Trường Linh.
Sau hồi lâu, Tạ Trường Linh vẫn chưa hồi hồn.
“Nó không nghe lời, tự mình không biết tự trọng, mẹ không thể đánh chắc?” Trần Tư Tuyết càng nói càng tức. Con gái dì cơ mà, vậy nhưng lại sống bao năm như thế ở cái gia đình kiểu vậy, mấy năm nay rốt cuộc nó đã phải trải qua cuộc sống thế nào.
“Mẹ…” Tạ Trường Linh không nhịn được nữa, khóc rấm rứt.
Mắt Tạ Trường Bình lóe lên. “Vậy bây giờ sao rồi? Chị và bên nhà họ Chu thế nào rồi?”
Trần Tư Tuyết quát to một tiếng. “Ly hôn, không ly hôn thì mày không phải con gái của mẹ nữa, con gái mẹ không nhu nhược mà còn không biết tự trọng như thế.”
Tạ Trường Linh hé miệng, bất giác muốn tìm ra lý do để không ly hôn. Nhưng bố mẹ chồng đối xử với chị có tốt không, Chu Lương Sinh đối xử với chị có tốt không, lý do duy nhất để không ly hôn có lẽ là Giai Giai. Có điều, nếu để Giai Giai sống trong hoàn cảnh như thế thì thật sự có tốt cho con bé không? Ông bà Chu không hề xem trọng đứa cháu gái này. Cho dù không đánh mắng, cũng không cắt xén gì trong cuộc sống nhưng họ chẳng mấy khi nói được những lời tốt đẹp. Ở nhà, Chu Giai Giai càng ngày càng trầm tính, cũng không thích nói chuyện, vừa ngồi ở đâu là có thể ngồi suốt cả buổi. Người khác không biết tình hình của Chu Giai Giai, nhưng Tạ Trường Linh lại biết rất rõ.
Tạ Trường Linh không nói được nên lời, một lúc lâu sau mới cười bất lực. “Vâng, ly hôn.”
Tạ Trường Bình vươn tay vỗ chiếc bàn bên cạnh cái rầm, vỗ đến mức tay đau cũng mặc kệ. “Đúng là nên ly hôn. Cái loại người như thế thì có gì để mà lưu luyến đâu. Chị, chị đừng sợ, bọn em đều sẽ giúp chị.”
Tạ Trường Bình chậm chạp tiến lên, hơi ngại ngùng, nhưng vẫn rất kiên định ôm lấy Tạ Trường Linh. “Chị, chị đã phải chịu ấm ức rồi.”
Cuối cùng, Tạ Trường Linh không nhịn được mà òa khóc.
……
Lúc Tạ Trường Du đến, anh đã dẫn Chu Giai Giai qua luôn.
Chu Giai Giai rụt rè nhìn Tạ Trường Linh một lúc, chậm chạp đi qua, lau nước mắt cho Tạ Trường Linh. “Mẹ ơi mẹ đừng khóc.”
Chu Giai Giai lau từng chút, từng chút nước mắt cho mẹ bằng bàn tay nhỏ bé của mình. Nhưng dù thế nào, nước mắt của Tạ Trường Linh vẫn chẳng thể ngừng.
Tạ Trường Du tiến lên trước, nhìn Tạ Trường Linh hồi lâu. “Chị, chị có dự định gì?”
“Ly hôn, chị cần Giai Giai, ngoại trừ Giai Giai, chị có thể không cần bất cứ thứ gì.”
Tạ Trường Bình: “Thế không được, cái cửa tiệm đó là chị mua, dựa vào đâu mà chị lại không cần? Nhất thiết phải lấy về.”
Bấy giờ Tạ Trường Linh mới gật đầu. “Đúng, phải lấy cửa tiệm về.”
……
Cả nhà đều thở phào một hơi, song không trách tội Tạ Trường Linh mà chỉ an ủi chị, cho dù ly hôn cũng chẳng sao, ai dám ức hiếp chị, Tạ Trường Bình là người đầu tiên không cho phép.
Trần Tư Tuyết nghe các con nói chuyện. Bọn chúng đều đang nói mấy chuyện hồi nhỏ, thậm chí vì góc độ khác nhau mà kí ức về chuyện đó cũng có sai khác. Lúc này, đến lượt Trần Tư Tuyết xuất đầu lộ diện, họ đều bảo Trần Tư Tuyết nói xem chuyện đó rốt cuộc là sao, bảo Trần Tư Tuyết đánh giá xem ai nói thật.
Trần Tư Tuyết nhìn mãi, nhìn mãi, khóe mắt lại một lần nữa ầng ậng nước. Dì đã mong mỏi cảnh tượng này lâu lắm rồi.
- --------------------------
Chuyện Tạ Trường Linh ly hôn giải quyết rất nhanh.
Nhà họ Chu thực sự đã bá chiếm cửa hàng đó. Nhưng có Tạ Trường Du ra tay, người nhà họ Chu có không biết xấu hổ thế nào cũng hết cách. Dẫu sao dù Tạ Trường Linh có ngốc hơn nữa thì ban đầu lúc mua cửa tiệm, chị cũng viết tên mình vào, không có chuyện của nhà họ Chu ở đây.
Không chỉ như thế, nhà họ Chu còn phải chi ra mười nghìn đồng. Chuyện đó khiến ông bà Chu xót rất lâu.
Nhưng Tạ Trường Du đã nói nếu họ không chi tiền, vậy anh sẽ ra ngoài tuyên truyền về những chuyện tốt mà Chu Lương Sinh đã làm. Anh không sợ mất mặt, dẫu sao anh cũng chẳng sai, để người khác đánh giá, bình luận cũng không tệ.
Vì thế sau khi người nhà họ Chu trả cửa hàng và chi ra mười nghìn đồng, Tạ Trường Linh và Chu Lương Sinh chính thức ly hôn, đứa con do Tạ Trường Linh nuôi.
Thế nên Tạ Trường Linh cứ dẫn Chu Giai Giai về thôn Cửu Sơn như vậy.
Vậy là Tạ Trường Linh đã trở thành trung tâm tám chuyện ở thôn Cửu Sơn. Mọi người cũng không phải người ác tâm, chỉ nhắc đến chuyện này sau lưng. Họ không biết rõ về cảnh ngộ của Tạ Trường Linh, cho nên phần nhiều là chỉ thổn thức mà thôi. Hồi Tạ Trường Linh kết hôn, khi ấy rầm rộ biết mấy, chị lấy chồng trên huyện đã cổ vũ không biết bao nhiêu người, bây giờ lại rơi vào kết cục ly hôn.
Mà hầu hết thời gian Tạ Trường Linh đều ở nhà, không muốn ra ngoài, chỉ ra khỏi cửa để đạp xe đưa Chu Giai Giai đi học. Trường tiểu học bây giờ cách thôn Cửu Sơn hơi xa, cho nên chị đều đạp xe đưa con đi và đón con về.
Tạ Trường Linh đã về nhà, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đương nhiên đều dồn hết tâm tư vào con gái và cháu ngoại.
Chính vì tình huống này mà Lâm Tố Mỹ đã bị Trần Đông Mai gọi riêng về nhà họ Lâm.
“Chị gái Tạ Trường Du về rồi, sau này ở luôn nhà mẹ đẻ à?” Trần Đông Mai nhìn con gái mình mà hỏi thẳng.
“Chắc là vậy đấy mẹ?” Lâm Tố Mỹ cảm thấy chuyện này không có ảnh hưởng gì với mình. Cô và Tạ Trường Du sống riêng, Tạ Trường Linh có ở nhà hay không cũng chẳng có gì khác. Thực ra xét từ lòng riêng, có Tạ Trường Linh ở nhà, cô cảm thấy rất tốt, vì chị ấy có thể bầu bạn cùng bố mẹ chồng.
Cho dù Trần Đông Mai không sống cùng con gái thì cũng không có cảm giác gì mấy. Bởi vì dì có hai con trai bốn cháu trai, ngày nào nhà cửa cũng huyên náo, vừa nghe thấy tiếng vô tuyến thì đã biết mấy đứa cháu đã đi học về, sau đó nhà cửa lại một lần nữa nhốn nháo.
Nhiều cháu, số lần cãi nhau hay thậm chí là đánh nhau chẳng ít. Đừng thấy chúng là con trai mà nhầm, có lúc ấm ức thì mấy cu cậu cũng không dừng lại được.
Có lẽ vì sống cùng nhau, được nuôi chung nên cũng chẳng có khái niệm với việc đối phương không phải anh em ruột của mình, mà đều cảm thấy là người thân thiết nhất. Chẳng hạn như Lâm Thần và Lâm Dạ, không cùng một bố một mẹ, lúc mua quần áo hay gì chắc chắn sẽ khác nhau, nhưng suy nghĩ của hai cu cậu chỉ có một – Tại sao tên kia có thứ này mà mình lại không có?
Vì thế dù mua gì cho hai anh em này đều phải mua hai món, cũng tức là dù vợ chồng Lâm Bình hay vợ chồng Lâm An, nếu mua đồ cho con mình thì đều phải mua hai món đồ, nếu không một đứa khác sẽ đòi.
Trong nhà ngày nào cũng náo nhiệt, Trần Đông Mai đương nhiên sẽ không nhàn rỗi, huống hồ dì còn phải trông cửa hàng tạp hóa nữa.
Nhưng Trần Tư Tuyết và Tạ Minh lại khác. Hai cô con gái đã đi lấy chồng, Tạ Trường Du cũng không sống ở nhà, vợ chồng ông bà ít nhiều hơi cô đơn. Đây cũng là chỗ mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cảm thấy có lỗi với họ.
Trần Đông Mai thở dài. “Bây giờ Tạ Trường Linh gặp chuyện này, bố mẹ chồng con chắc chắn sẽ bênh vực con bé đó hơn, cũng thêm quan tâm cháu ngoại họ, con đừng so đo với họ.”
Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt. “Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con hả?”
Trần Đông Mai lườm Lâm Tố Mỹ mấy cái.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy buồn cười. “Con còn tưởng mẹ đang không thoải mái chứ, không ngờ mẹ lại khuyên con.”
“Có cách nào được? Tạ Trường Linh đã ly hôn rồi, không sống ở nhà thì sống ở đâu? Huống hồ thời buổi này người ly hôn không nhiều. Con nhìn chị Hải Yến của con xem bị nói thành thế nào, trong khi rõ ràng chị Hải Yến con chẳng làm gì sai. Kiểu như Tạ Trường Linh sẽ càng bị người ta nói năng linh tinh… Ầy, mọi người đều chẳng dễ dàng gì.” Trần Đông Mai lắc đầu, sau đó vỗ vai con gái. “Tâm tư của bố mẹ chồng con đều dồn hết vào con gái và cháu ngoại họ, sẽ không có thời gian dư thừa để lo cho con và Trường Du nữa, hai đứa chắc chắn sẽ sống tự do hơn.”
Trần Đông Mai nháy mắt.
Lâm Tố Mỹ: …
Nói cả buổi, Trần Đông Mai vẫn nghĩ cho con gái mình.
Trần Đông Mai nghĩ rất thực tế, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thiên vị Tạ Trường Linh thì có thể thiên vị đến đâu? Cho Tạ Trường Linh của nải chẳng qua cũng là chút tiền và đồ đạc trong nhà, còn bây giờ Tạ Trường Du và con gái mình kiếm được bao nhiêu? Chẳng cần để ý đến những thứ đó với tầm mắt hạn hẹp như thế, tự do hơn vẫn tốt hơn.
Nhưng vậy cũng chưa xong, sợ là sợ con gái mình thấy cách làm của Trần Tư Tuyết thì sẽ cảm thấy bất bình ấy. Cho nên Trần Đông Mai mới muốn kéo con gái lại nói chuyện, khuyên con gái nhất định đừng có để bụng.
“Con biết rồi.”
- -----------------------------
Buổi tối lúc nhắc đến chuyện này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều cảm thấy hơi buồn cười.
Có điều tuy lời Trần Đông Mai nói buồn cười, nhưng cũng là sự thực. Hiện giờ quả thực Trần Tư Tuyết dồn hết tâm tư vào mẹ con Tạ Trường Linh, nhất là Chu Giai Giai. Trần Tư Tuyết cảm thấy cô bé đáng thương, tuy nhà họ cần cô bé, nhưng rõ ràng phía nhà họ Chu không cần, điều này khiến Trần Tư Tuyết càng thương cháu ngoại mình hơn.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên sẽ không bận lòng về thái độ của Trần Tư Tuyết và Tạ Minh.
“Bên nhà họ Chu thế nào rồi anh?” Lâm Tố Mỹ nhớ đến chuyện này, rúc vào lòng Tạ Trường Du hỏi. “Không như ý à?”
Trông thì có vẻ sắc mặt Tạ Trường Du cũng chẳng tốt mấy.
“Em hỏi chuyện gì cơ?”
Lâm Tố Mỹ nhéo mặt anh. “Anh thôi đi, chị anh dễ dàng ly hôn như thế, em không tin là anh không muốn làm gì.”
E là phía nhà họ Chu chỉ mong ly hôn sớm để Chu Lương Sinh có thể cưới thêm cô vợ mới về. Tạ Trường Linh ly hôn, đó không chỉ là mang rắc rối đi hộ nhà họ Chu mà còn giúp nhà họ.
Nếu thật sự cho qua như vậy thì hoàn toàn không phải phong cách của Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du lắc đầu. “Loại người như họ, bình thường chắc chắn đắc tội không ít người, đâu cần anh làm gì, tự nhiên sẽ có người ném đá xuống giếng thôi, sau đó là rắc rối to.”
“Họ gặp rắc rối gì rồi?”
“Chu Lương Sinh bị người ta báo cáo là tác phong sống có vấn đề, anh ta và cô ả y tá cùng bệnh viện đã bị sa thải rồi. Ả đó nói là bị oan, làm ầm lên rõ lâu, nhưng về cơ bản phía bệnh viện chẳng buồn quan tâm. Đằng nhà nữ không nuốt trôi cục tức, tìm thẳng đến nhà họ Chu, làm rùm beng lên rất lâu, cuối cùng cũng không biết giải quyết thế nào…” Tạ Trường Du khẽ cười giễu một tiếng. “Nghe nói Chu Lương Sinh còn bị người ta trói vào tải đánh, mặt sưng như thủ lợn, bây giờ chẳng dám ra khỏi nhà nữa.”
“Thế thì nhà họ Chu đắc tội nhiều người thật.” Lâm Tố Mỹ quay đầu qua, nhìn Tạ Trường Du như có ý sâu xa. “Sau đó anh chẳng cần động tay, chỉ cần đứng xem trò cười là được.”
Tạ Trường Du á khẩu, nhếch khóe miệng, sau đó vươn tay nhéo mặt cô.
Cứ phải cố ý nói anh như vậy, không trêu chọc thì không chịu thôi đúng không?
“Haizz, anh cũng hết cách mà. Em cũng biết con người Tạ Trường Bình đấy, không nhìn thấy người nhà họ Chu xui xẻo thì bà ấy sẽ ngủ chẳng ngon…”
“Ừm, em trai tốt tuyệt thế như anh, chốc chốc thì làm chống lưng cho chị cả, chốc chốc lại giúp chị hai có tâm trạng vui vẻ, được, được đấy.”
“Sai rồi, chủ yếu anh còn là ông xã tốt tuyệt thế nữa. Chỗ nào cũng tốt, không tin em thử xem.”
“Hừ.”
Tạ Trường Du dắt tay cô sờ lên người mình, khiến Lâm Tố Mỹ cũng khô khốc miệng, đỏ bừng mặt. Nhưng trong sân vườn nhỏ nhà mình cũng có chút xíu tốt, sự mập mờ kiều diễm ấy đã bị che khuất trong sắc đêm thăm thẳm và bức tường kín bao quanh.
- ---------------------------------
Lúc nhà họ Chu gặp xui xẻo, Lâm Tố Mỹ đã có chút dự cảm không lành. Nhưng khi ấy cô không nói, bởi cô luôn cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Dự định của nhà họ Chu là sau khi ly hôn với Tạ Trường Linh, Chu Lương Sinh sẽ lấy một cô vợ khác. Niềm trông cậy của nhà họ Chu chính là Chu Lương Sinh có một công việc tốt, cô con dâu tương lai cũng là người làm việc ở bệnh viện. Bây giờ con dâu tương lai đã chạy mất, Chu Lương Sinh thất nghiệp, nhà họ Chu não nề, ảm đạm.
Lúc thế này, liệu Chu Lương Sinh có đột ngột nhớ đến ưu điểm của Tạ Trường Linh, sau đó cầu xin Tạ Trường Linh quay lại?
Lâm Tố Mỹ chỉ nghĩ chơi vậy mà thôi, đâu biết được chuyện đó lại biến thành thật.
Hôm nay, nhà họ Tạ vốn vui vẻ. Trần Tư Tuyết chợt nghĩ đến chuyện con gái đã ly hôn, tại sao Giai Giai phải theo họ Chu chứ? Vì thế dì lập tức đề xuất ý kiến thay đổi tên, dựa vào đâu mà cô cháu gái họ tự nuôi phải họ Chu chứ, nên theo họ Tạ mới phải.
Họ đang bàn bạc chuyện đổi tên thì Chu Lương Sinh đến.
Vừa thấy Chu Lương Sinh, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đã bực bội.
“Linh Linh.” Nhìn thấy Tạ Trường Linh, Chu Lương Sinh lập tức đi qua, sau đó lại nhìn con gái mình. “Giai Giai…”
Trần Tư Tuyết không nhịn nổi nữa. “Mày đến làm gì? Nhà tao không hoan nghênh mày, mày cút đi cho khuất mắt tao.”
Chu Lương Sinh lập tức quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ. “Bố mẹ, đều là lỗi của con, con có lỗi với Linh Linh, cũng có lỗi với Giai Giai, tất cả đều là lỗi của con. Con đã đánh mất lương tâm, làm ra nhiều chuyện sai trái như thế, tất cả đều là lỗi của con…”
Chu Lương Sinh tự tát cho mình hai bạt tai, chửi rủa thậm tệ những hành vi của bản thân, rằng anh ta không nên làm như thế, anh ta làm vậy vì công việc quá bận rộn, áp lực quá lớn, một mình phải nuôi cả gia đình, còn Tạ Trường Linh lại thích một mình nghĩ ngợi vẩn vơ…
Đều là lỗi của anh ta. Bây giờ anh ta mới biết, chỉ có Tạ Trường Linh mới thật lòng đối tốt với anh ta.
Còn về việc bên ngoài đồn anh ta và người phụ nữ khác qua lại, đó đều là giả. Chỉ là khi ấy anh ta hục hặc với Tạ Trường Linh nên mới không muốn giải thích, truyền tới truyền lui thì thành như vậy, kết quả không chỉ hại mình mà còn hại cả đối phương…
“Đều là hiểu lầm cả. Linh Linh, anh không có lỗi với em, cũng không có lỗi với con của chúng mình. Em quay về đi, cả nhà mình cùng sống hạnh phúc, được không em? Anh biết anh đã sai, em cho anh một cơ hội nữa em nhé?”
……
Tạ Minh thấy Chu Lương Sinh nhận sai chân thành như thế thì nhất thời không thốt được nên lời.
Còn Trần Tư Tuyết thì nhìn trừng trừng con gái, để Tạ Trường Linh tự nói.
Tâm trạng của Tạ Trường Linh phức tạp, rất nhiều suy nghĩ lóe lên. Chị chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Lương Sinh, sau đó chị vươn tay, như muốn cho Chu Lương Sinh một bạt tai, nhưng tát đước một nửa thì lại chuyển sang sờ khuôn mặt anh ta. “Lời anh nói là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật. Trong trái tim anh có em, trước đây chỉ là vì quá bận nên làm lơ em, nhưng bây giờ anh có thời gian ở bên em và Giai Giai rồi.”
Bấy giờ, Tạ Trường Linh mới nhìn sang bố mẹ mình. “Bố mẹ, con muốn cho anh ấy một cơ hội, cũng cho Giai Giai một mái nhà hoàn chỉnh.”
Chu Lương Sinh hí hửng. Còn tưởng là phải tốn rất nhiều thời gian thì Tạ Trường Linh mới hồi tâm chuyển ý nữa chứ, không ngờ chỉ một lúc mà thôi, chỉ là quỳ xuống và tự tát mình khiến người ta hậm hực thôi.
Trần Tư Tuyết tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Nhưng Tạ Trường Linh lại cố chấp muốn đi cùng Chu Lương Sinh. Làm vợ chồng bao năm, nếu có thể tiếp tục ở bên nhau thì đương nhiên tốt hơn. Huống hồ hai người còn có một mặt con với nhau.
Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều không cho họ đi, thậm chí còn chạy đi gọi Tạ Trường Du về.
Sau khi biết chuyện này, Tạ Trường Du cũng điên tiết.
“Chị thật sự muốn đi cùng anh ta ư? Chị hồ đồ hay ngu ngốc vậy, quên hồi trước bị anh ta đối xử thế nào rồi hả?”
Tạ Trường Du hoàn toàn phớt lờ Chu Lương Sinh.
“Anh ấy đã biết là anh ấy sai rồi. Chị muốn cho anh ấy một cơ hội.” Dáng vẻ của Tạ Trường Linh lại rất trấn định. “Giai Giai mới chuyển đến đây học, cứ để con bé ở lại đây một học kì đã nhé, phiền mọi người chăm sóc Giai Giai hộ chị.”
Chu Lương Sinh muốn nói như vậy không được, nhưng Tạ Trường Linh nháy mắt với anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nói. Hai vợ chồng lập tức ăn ý, để con ở đây có thể điều hòa mối quan hệ, đồng thời còn có thể tiết kiệm phí sinh hoạt.
Vì thế Chu Lương Sinh cũng không nói gì nữa.
Tạ Trường Linh chỉ một lòng muốn đi cùng Chu Lương Sinh.
Tạ Trường Du tức đến mức sắc mặt sa sầm, muốn ngăn họ, song lại bị Lâm Tố Mỹ kéo lại.
“Trường Du. Đây là chuyện của chị gái anh.” Lâm Tố Mỹ thấy anh thực sự tức giận, bèn nói khẽ: “Em cảm thấy không đơn giản vậy đâu.”
Lâm Tố Mỹ nhìn bố mẹ chồng mình, họ cũng đang giận sôi người. Vì thế cô kéo Tạ Trường Du rời đi. Đi được một đoạn đường, cô mới nói: “Anh không cảm thấy chuyện này lạ lắm sao?”
“Có gì mà lạ hay không?”
“Chị gái anh mới ly hôn với Chu Lương Sinh được bao lâu? Hễ là một người bình thường thì đều ôm một cục tức trong lòng, đâu thể dễ dàng tha thứ cho đối phương như thế? Cho dù trong lòng chị ấy có Chu Lương Sinh thì cũng không nên tha thứ nhanh như thế, ít nhất cũng phải bắt Chu Lương Sinh cầu xin chị ấy mấy lần đã…”
“Đó là vì chị ấy không bình thường.”
“Anh… Em không nói chuyện với anh nữa.”
Lâm Tố Mỹ bảo không nói là không nói. Tạ Trường Du cũng biết mình đã quá tức giận vì chị gái lại chạy về vũng nước bẩn nhà họ Chu sau khi khó khăn lắm mới thoát khỏi đó được. Anh cảm thấy mình tựa như một tên ngốc vậy.
“Tiểu Mỹ…”
“Tiểu Mỹ, em nói chuyện đi mà…”
“Sao vợ anh lại biến thành câm rồi?”
“Câm thật rồi hả? Là câm hay là điếc rồi đây?”
“Thật sự thành tôm hùm đất rồi à?”
Tạ Trường Du muốn kiểm tra tai và miệng cô, bị Lâm Tố Mỹ phát một cái gạt đi. “Tránh ra.”
“Bà xã đại nhân, vậy em nói xem chị anh đang muốn làm gì thế?”
“Chịu. Cậu em trai tốt tuyệt thế như anh còn không rõ thì sao em biết được?”
“…”
- ---------------------------
Rốt cuộc Tạ Trường Linh muốn làm gì đây?
Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã biết. Bởi vì ông bà Chu chạy đến thôn Cửu Sơn mắng xối xả, song lại bị người ta đuổi đi. Người nhà họ Chu cố hết sức tuyên truyền Tạ Trường Linh ác độc đến mức nào.
Người nhà họ Chu cũng đã hết cách rồi, con trai không có việc làm nữa, còn bị người ta đánh, tuy không có chứng cứ nhưng họ nghĩ chắc chắn có liên quan đến Tạ Trường Du.
Cho nên họ nghĩ vẫn nên để Tạ Trường Linh quay về, chỉ cần có Tạ Trường Linh thì không lo không có tiền tiêu. Ngày trước họ đã nghĩ nhầm, cảm thấy Tạ Trường Linh vô dụng, chẳng mang về được bao nhiêu tiền.
Bây giờ họ đã nghĩ thông, người ta là chị em ruột, đâu thể thật sự chẳng buồn màng đến cuộc sống của chị gái mình chứ?
Tạ Trường Linh quay về, còn có một cửa hàng kia kìa, có tiền rồi thì Chu Lương Sinh lại sinh thêm một cậu con trai bên ngoài, Tạ Trường Linh bằng lòng sống thì sống, không bằng lòng thì thôi.
Kế hoạch rất hay, Tạ Trường Linh cũng đã quay về.
Nhưng Tạ Trường Linh nói bây giờ ở nhà chị không có chút cảm giác an toàn nào. Hơn nữa chị quay về đây, bố mẹ chị rất tức giận, nói chắc chắn nhà họ Chu có dự định gì đó chứ không phải là thật lòng. Chị muốn Chu Lương Sinh chứng minh rằng anh ta thật lòng.
Chứng minh thế nào đây?
Đó là tiền trong nhà phải do Tạ Trường Linh nắm giữ. Ban đầu ông bà Chu không chịu, Tạ Trường Linh cũng không vui. Sau đó người nhà họ Chu bàn bạc, muốn bắt được sói thì đừng tiếc giày, vì thế họ ấm ức đồng ý.
Lúc này, quan hệ giữa Tạ Trường Linh và người nhà họ Chu đã tốt lên. Chu Lương Sinh cũng tưởng mình đã níu kéo được trái tim Tạ Trường Linh quay về.
Sau đó, Tạ Trường Linh bảo rằng bố mẹ chị đã nói là nếu nhà họ Chu chịu viết tên căn nhà dưới tên chị thì mới đồng ý cho họ phục hôn, thế thì mới chứng minh nhà họ Chu thật lòng với chị.
Người nhà họ Chu tức giận vô cùng, nhưng Tạ Trường Linh rất kiên trì. Thế rồi chẳng bao lâu sau, căn nhà đã trở thành của Tạ Trường Linh.
Tạ Trường Linh chỉ làm một chuyện là bán cửa hàng, bán nhà với giá thấp, sau đó cầm tiền, trở về thôn Cửu Sơn.
……
Thế là, Tạ Trường Linh đã hoàn toàn nổi tiếng.
Không ai biết, khi cầm được tiền của nhà họ Chu, nội tâm Tạ Trường Linh điên cuồng đến mức nào. Vào lúc đó, ngay cả bản thân chị cũng cảm thấy mình là một kẻ điên, cuối cùng chị đã tự trả thù lại một lần.
Chuyện ly hôn là dựa vào nhà mẹ đẻ chị, chuyện Chu Lương Sinh gặp xui xẻo là dựa vào nhà mẹ đẻ chị, còn bản thân chị chẳng đánh đổi gì.
Chị đã nghĩ biết bao nhiêu lần, muốn “chết chung” với Chu Lương Sinh, muốn hoàn toàn trở mặt với bố mẹ chồng, muốn đến bệnh viện tiết lộ bộ mặt thật của Chu Lương Sinh.
Chị đã nghĩ biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chẳng lần nào biến thành hành động. Chị nhu nhược như thế, nhu nhược đến mức bản thân chị cũng khinh thường mình.
Chị muốn dạy dỗ những người đã bắt nạt chị một bài học nhớ đời.
Chị đã làm được, cuối cùng chị đã làm được rồi. Cho dù toàn thân run rẩy, cho dù lòng hừng hực một ngọn lửa, cho dù chị cảm thấy mình đã điên, nhưng chị thật sự đã làm được rồi.
Người nhà họ Chu, ha ha, không có tiền không có nhà nữa, xem họ sẽ sống thế nào.
Mà chỗ tiền này, còn xa mới bằng số tiền chị bỏ ra. Nhưng có thể lấy tiền về bằng cách này, chị mới cảm thấy mình còn sống, thật sự còn sống.
Tuy lời tuyên truyền của người nhà họ Chu có ảnh hưởng tới Tạ Trường Linh, nhưng ảnh hưởng không lớn, bởi vì mọi người đều biết rõ chuyện Tạ Trường Linh vẫn luôn trợ cấp tiền cho nhà chồng. Hơn nữa, đó đều là lời nói từ một phía, ai có thể chứng minh đó là chuyện Tạ Trường Linh làm? Nói không chừng là nhà họ Chu tự dọn đi, muốn dùng cách này để moi tiền nhà họ Tạ thì sao?
Tạ Trường Linh về nhà, tiếp tục sống ở nhà.
Chuyện Tạ Trường Linh làm khiến Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều sợ hết hồn. Có thế nào họ cũng không ngờ con gái mình lại làm ra chuyện như thế. Nhưng chuyện con gái làm, họ vẫn kết thúc giúp chị.
Còn Tạ Trường Linh, chỉ khi Tạ Trường Du đến, chị mới lấy một chiếc túi vải ra, đưa cho Tạ Trường Du. “Lúc cậu xây nhà máy, chị mặt dày tìm cậu xin mười nghìn đồng, bây giờ chị trả cho cậu.”
Tạ Trường Bình đã nói rồi, làm người, thứ là của mình mới là của mình, thèm thuồng đồ của người khác cũng vô dụng.
Tạ Trường Linh cũng muốn học theo cảm giác đó.
Song Tạ Trường Du lại không nhận. “Chị cứ tự giữ đi.”
Tạ Trường Linh không chịu cầm.
Tạ Trường Du: “Món tiền này không phải là em cho chị, mà là cho cháu gái em. Con bé phải đến trường, phải học nhiều thứ, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền. Đây là tiền mà ông cậu là em cho cháu. Bây giờ cháu nó còn nhỏ, chị giữ số tiền này hộ con bé.”
Tạ Trường Linh không kìm được mà rơi nước mắt.
Từ mười nghìn đồng đó, Tạ Trường Du rút tám trăm đồng ra. “Tiền này là tiền vốn mua đồ đạc cho nhà nghỉ mà em xây, em bán với giá cố định cho chị rồi, sau này chị hãy trông coi nhà nghỉ đó và chăm sóc thật tốt cho Giai Giai nhé.”
“Được.”
Trần Tư Tuyết thất vọng não nề, sau đó là cảm thấy mệt mỏi. Những giọt lệ trong mắt đã khiến tầm nhìn của dì mờ đi. Song dì mở to mắt, muốn nhìn rõ người trước mặt. Dì muốn tiến lên túm lấy con gái mình, muốn dẫn chị đi, nhưng lại cắn chặt môi, cũng chẳng buồn hỏi thêm một câu nào.
Trần Tư Tuyết xoay người, chuẩn bị rời đi. Cái xoay người ấy như khó khăn vạn phần. Chiếc eo ưỡn thẳng của dì như thoắt cái đã cong xuống, tựa như chỉ trong nháy mắt, dì đã già đi.
Tạ Trường Linh vẫn còn hơi đờ đẫn, như không hiểu tại sao mẹ lại đánh mình, càng không biết tại sao rõ ràng là mình chịu nhiều ấm ức tới vậy, mẹ đến đây nhưng không giúp mình mắng bố mẹ chồng, không đến thay đổi cuộc sống của mình, mà đến để đánh mình nhiều bạt tai như thế.
Nhưng trông thấy bóng dáng Trần Tư Tuyết rời đi, Tạ Trường Linh nơm nớp lo sợ, dường như chị mới sực hiểu ra điều gì.
Tạ Trường Linh muốn đứng dậy, muốn đuổi theo. Chị đứng quá vội vã, cơ thể lại ngã xuống. Chị luống cuống bò trên đất, bò đến bên cạnh Trần Tư Tuyết, ôm lấy chân dì. “Mẹ, mẹ đừng bỏ rơi con, con đi cùng mẹ, con đi cùng mẹ mà…”
Đừng bỏ rơi con, bây giờ đã không có ai cần con nữa rồi.
Nước mắt của Trần Tư Tuyết tí tách rơi. Dì yên lặng, kéo Tạ Trường Linh từ dưới đất lên, sau đó rời đi thẳng.
Còn mấy lời lá mặt lá trái của ông bà Chu, Trần Tư Tuyết hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Trần Tư Tuyết kéo Tạ Trường Linh muốn về thôn Cửu Sơn. Tạ Trường Linh không muốn, nhưng lúc này chị không dám vùng vẫy. “Mẹ, phải đưa Giai Giai đi…”
Bấy giờ Trần Tư Tuyết mới ngẩn người, gật đầu, nhưng lại không đi về phía trường học mà đến thẳng nhà Tạ Trường Bình.
Họ không hề biết, cũng không có lòng dạ nào chú ý đến những thứ khác, rằng lúc này Tạ Trường Du vẫn một mực lái xe theo sau họ. Anh đến vào lúc Trần Tư Tuyết tới nhà họ Chu không được bao lâu. Anh không xuất hiện, mà đợi chờ một kết quả.
Trần Tư Tuyết dẫn Tạ Trường Linh đến thẳng nhà Tạ Trường Bình.
Tạ Trường Bình vừa thấy khuôn mặt sưng vù của Tạ Trường Linh thì đã cáu điên, cũng chẳng biết chị làm thế nào mà bụng đã to vậy rồi nhưng vẫn vươn tay ra nhanh nhẹn như thế, bất chấp tất cả mà muốn xông ra ngoài. Người nhà họ Chu ức hiếp người ta quá đáng lắm rồi, chị phải đến liều mạng với nhà họ.
“Em làm gì đấy?” Tả Minh Sinh sợ tới nỗi sắc mặt trắng bệch, vội kéo Tạ Trường Bình lại.
“Em đến tính sổ với đám người nhà họ Chu, vậy mà dám đánh chị em, em phải đánh cho đám người đó thành đầu lợn luôn.”
Tạ Trường Linh vốn rụt rè đứng sau Trần Tư Tuyết. Chị tưởng dáng vẻ này của mình sẽ khiến Tạ Trường Bình châm chọc hoặc cười nhạo, nhưng không ngờ phản ứng đầu tiên của Trường Bình lại là như vậy.
Trần Tư Tuyết cũng nhìn sang con gái thứ hai của mình. “Mẹ đánh đấy, có phải mày cũng muốn đánh mẹ thành đầu lợn không?”
Quả nhiên Tạ Trường Bình không dám nhốn nháo đòi xông ra ngoài nữa. Nhưng chị nhìn Tạ Trường Linh rồi lại nhìn Trần Tư Tuyết, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện này là sao.
“Tại sao mẹ lại đánh chị thế?” Tạ Trường Bình khó lòng tin nổi.
Cho dù Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đánh con thì cũng sẽ không đánh như kiểu phụ huynh nhà khác, cũng chỉ là đánh chơi để dọa thôi, huống hồ còn là Tạ Trường Linh, hồi còn nhỏ chị và Tạ Trường Du chỉ có được dặn phải học tập Tạ Trường Linh.
Sau hồi lâu, Tạ Trường Linh vẫn chưa hồi hồn.
“Nó không nghe lời, tự mình không biết tự trọng, mẹ không thể đánh chắc?” Trần Tư Tuyết càng nói càng tức. Con gái dì cơ mà, vậy nhưng lại sống bao năm như thế ở cái gia đình kiểu vậy, mấy năm nay rốt cuộc nó đã phải trải qua cuộc sống thế nào.
“Mẹ…” Tạ Trường Linh không nhịn được nữa, khóc rấm rứt.
Mắt Tạ Trường Bình lóe lên. “Vậy bây giờ sao rồi? Chị và bên nhà họ Chu thế nào rồi?”
Trần Tư Tuyết quát to một tiếng. “Ly hôn, không ly hôn thì mày không phải con gái của mẹ nữa, con gái mẹ không nhu nhược mà còn không biết tự trọng như thế.”
Tạ Trường Linh hé miệng, bất giác muốn tìm ra lý do để không ly hôn. Nhưng bố mẹ chồng đối xử với chị có tốt không, Chu Lương Sinh đối xử với chị có tốt không, lý do duy nhất để không ly hôn có lẽ là Giai Giai. Có điều, nếu để Giai Giai sống trong hoàn cảnh như thế thì thật sự có tốt cho con bé không? Ông bà Chu không hề xem trọng đứa cháu gái này. Cho dù không đánh mắng, cũng không cắt xén gì trong cuộc sống nhưng họ chẳng mấy khi nói được những lời tốt đẹp. Ở nhà, Chu Giai Giai càng ngày càng trầm tính, cũng không thích nói chuyện, vừa ngồi ở đâu là có thể ngồi suốt cả buổi. Người khác không biết tình hình của Chu Giai Giai, nhưng Tạ Trường Linh lại biết rất rõ.
Tạ Trường Linh không nói được nên lời, một lúc lâu sau mới cười bất lực. “Vâng, ly hôn.”
Tạ Trường Bình vươn tay vỗ chiếc bàn bên cạnh cái rầm, vỗ đến mức tay đau cũng mặc kệ. “Đúng là nên ly hôn. Cái loại người như thế thì có gì để mà lưu luyến đâu. Chị, chị đừng sợ, bọn em đều sẽ giúp chị.”
Tạ Trường Bình chậm chạp tiến lên, hơi ngại ngùng, nhưng vẫn rất kiên định ôm lấy Tạ Trường Linh. “Chị, chị đã phải chịu ấm ức rồi.”
Cuối cùng, Tạ Trường Linh không nhịn được mà òa khóc.
……
Lúc Tạ Trường Du đến, anh đã dẫn Chu Giai Giai qua luôn.
Chu Giai Giai rụt rè nhìn Tạ Trường Linh một lúc, chậm chạp đi qua, lau nước mắt cho Tạ Trường Linh. “Mẹ ơi mẹ đừng khóc.”
Chu Giai Giai lau từng chút, từng chút nước mắt cho mẹ bằng bàn tay nhỏ bé của mình. Nhưng dù thế nào, nước mắt của Tạ Trường Linh vẫn chẳng thể ngừng.
Tạ Trường Du tiến lên trước, nhìn Tạ Trường Linh hồi lâu. “Chị, chị có dự định gì?”
“Ly hôn, chị cần Giai Giai, ngoại trừ Giai Giai, chị có thể không cần bất cứ thứ gì.”
Tạ Trường Bình: “Thế không được, cái cửa tiệm đó là chị mua, dựa vào đâu mà chị lại không cần? Nhất thiết phải lấy về.”
Bấy giờ Tạ Trường Linh mới gật đầu. “Đúng, phải lấy cửa tiệm về.”
……
Cả nhà đều thở phào một hơi, song không trách tội Tạ Trường Linh mà chỉ an ủi chị, cho dù ly hôn cũng chẳng sao, ai dám ức hiếp chị, Tạ Trường Bình là người đầu tiên không cho phép.
Trần Tư Tuyết nghe các con nói chuyện. Bọn chúng đều đang nói mấy chuyện hồi nhỏ, thậm chí vì góc độ khác nhau mà kí ức về chuyện đó cũng có sai khác. Lúc này, đến lượt Trần Tư Tuyết xuất đầu lộ diện, họ đều bảo Trần Tư Tuyết nói xem chuyện đó rốt cuộc là sao, bảo Trần Tư Tuyết đánh giá xem ai nói thật.
Trần Tư Tuyết nhìn mãi, nhìn mãi, khóe mắt lại một lần nữa ầng ậng nước. Dì đã mong mỏi cảnh tượng này lâu lắm rồi.
- --------------------------
Chuyện Tạ Trường Linh ly hôn giải quyết rất nhanh.
Nhà họ Chu thực sự đã bá chiếm cửa hàng đó. Nhưng có Tạ Trường Du ra tay, người nhà họ Chu có không biết xấu hổ thế nào cũng hết cách. Dẫu sao dù Tạ Trường Linh có ngốc hơn nữa thì ban đầu lúc mua cửa tiệm, chị cũng viết tên mình vào, không có chuyện của nhà họ Chu ở đây.
Không chỉ như thế, nhà họ Chu còn phải chi ra mười nghìn đồng. Chuyện đó khiến ông bà Chu xót rất lâu.
Nhưng Tạ Trường Du đã nói nếu họ không chi tiền, vậy anh sẽ ra ngoài tuyên truyền về những chuyện tốt mà Chu Lương Sinh đã làm. Anh không sợ mất mặt, dẫu sao anh cũng chẳng sai, để người khác đánh giá, bình luận cũng không tệ.
Vì thế sau khi người nhà họ Chu trả cửa hàng và chi ra mười nghìn đồng, Tạ Trường Linh và Chu Lương Sinh chính thức ly hôn, đứa con do Tạ Trường Linh nuôi.
Thế nên Tạ Trường Linh cứ dẫn Chu Giai Giai về thôn Cửu Sơn như vậy.
Vậy là Tạ Trường Linh đã trở thành trung tâm tám chuyện ở thôn Cửu Sơn. Mọi người cũng không phải người ác tâm, chỉ nhắc đến chuyện này sau lưng. Họ không biết rõ về cảnh ngộ của Tạ Trường Linh, cho nên phần nhiều là chỉ thổn thức mà thôi. Hồi Tạ Trường Linh kết hôn, khi ấy rầm rộ biết mấy, chị lấy chồng trên huyện đã cổ vũ không biết bao nhiêu người, bây giờ lại rơi vào kết cục ly hôn.
Mà hầu hết thời gian Tạ Trường Linh đều ở nhà, không muốn ra ngoài, chỉ ra khỏi cửa để đạp xe đưa Chu Giai Giai đi học. Trường tiểu học bây giờ cách thôn Cửu Sơn hơi xa, cho nên chị đều đạp xe đưa con đi và đón con về.
Tạ Trường Linh đã về nhà, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đương nhiên đều dồn hết tâm tư vào con gái và cháu ngoại.
Chính vì tình huống này mà Lâm Tố Mỹ đã bị Trần Đông Mai gọi riêng về nhà họ Lâm.
“Chị gái Tạ Trường Du về rồi, sau này ở luôn nhà mẹ đẻ à?” Trần Đông Mai nhìn con gái mình mà hỏi thẳng.
“Chắc là vậy đấy mẹ?” Lâm Tố Mỹ cảm thấy chuyện này không có ảnh hưởng gì với mình. Cô và Tạ Trường Du sống riêng, Tạ Trường Linh có ở nhà hay không cũng chẳng có gì khác. Thực ra xét từ lòng riêng, có Tạ Trường Linh ở nhà, cô cảm thấy rất tốt, vì chị ấy có thể bầu bạn cùng bố mẹ chồng.
Cho dù Trần Đông Mai không sống cùng con gái thì cũng không có cảm giác gì mấy. Bởi vì dì có hai con trai bốn cháu trai, ngày nào nhà cửa cũng huyên náo, vừa nghe thấy tiếng vô tuyến thì đã biết mấy đứa cháu đã đi học về, sau đó nhà cửa lại một lần nữa nhốn nháo.
Nhiều cháu, số lần cãi nhau hay thậm chí là đánh nhau chẳng ít. Đừng thấy chúng là con trai mà nhầm, có lúc ấm ức thì mấy cu cậu cũng không dừng lại được.
Có lẽ vì sống cùng nhau, được nuôi chung nên cũng chẳng có khái niệm với việc đối phương không phải anh em ruột của mình, mà đều cảm thấy là người thân thiết nhất. Chẳng hạn như Lâm Thần và Lâm Dạ, không cùng một bố một mẹ, lúc mua quần áo hay gì chắc chắn sẽ khác nhau, nhưng suy nghĩ của hai cu cậu chỉ có một – Tại sao tên kia có thứ này mà mình lại không có?
Vì thế dù mua gì cho hai anh em này đều phải mua hai món, cũng tức là dù vợ chồng Lâm Bình hay vợ chồng Lâm An, nếu mua đồ cho con mình thì đều phải mua hai món đồ, nếu không một đứa khác sẽ đòi.
Trong nhà ngày nào cũng náo nhiệt, Trần Đông Mai đương nhiên sẽ không nhàn rỗi, huống hồ dì còn phải trông cửa hàng tạp hóa nữa.
Nhưng Trần Tư Tuyết và Tạ Minh lại khác. Hai cô con gái đã đi lấy chồng, Tạ Trường Du cũng không sống ở nhà, vợ chồng ông bà ít nhiều hơi cô đơn. Đây cũng là chỗ mà Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cảm thấy có lỗi với họ.
Trần Đông Mai thở dài. “Bây giờ Tạ Trường Linh gặp chuyện này, bố mẹ chồng con chắc chắn sẽ bênh vực con bé đó hơn, cũng thêm quan tâm cháu ngoại họ, con đừng so đo với họ.”
Lâm Tố Mỹ trợn tròn mắt. “Mẹ, mẹ thật sự là mẹ của con hả?”
Trần Đông Mai lườm Lâm Tố Mỹ mấy cái.
Lâm Tố Mỹ cảm thấy buồn cười. “Con còn tưởng mẹ đang không thoải mái chứ, không ngờ mẹ lại khuyên con.”
“Có cách nào được? Tạ Trường Linh đã ly hôn rồi, không sống ở nhà thì sống ở đâu? Huống hồ thời buổi này người ly hôn không nhiều. Con nhìn chị Hải Yến của con xem bị nói thành thế nào, trong khi rõ ràng chị Hải Yến con chẳng làm gì sai. Kiểu như Tạ Trường Linh sẽ càng bị người ta nói năng linh tinh… Ầy, mọi người đều chẳng dễ dàng gì.” Trần Đông Mai lắc đầu, sau đó vỗ vai con gái. “Tâm tư của bố mẹ chồng con đều dồn hết vào con gái và cháu ngoại họ, sẽ không có thời gian dư thừa để lo cho con và Trường Du nữa, hai đứa chắc chắn sẽ sống tự do hơn.”
Trần Đông Mai nháy mắt.
Lâm Tố Mỹ: …
Nói cả buổi, Trần Đông Mai vẫn nghĩ cho con gái mình.
Trần Đông Mai nghĩ rất thực tế, Tạ Minh và Trần Tư Tuyết thiên vị Tạ Trường Linh thì có thể thiên vị đến đâu? Cho Tạ Trường Linh của nải chẳng qua cũng là chút tiền và đồ đạc trong nhà, còn bây giờ Tạ Trường Du và con gái mình kiếm được bao nhiêu? Chẳng cần để ý đến những thứ đó với tầm mắt hạn hẹp như thế, tự do hơn vẫn tốt hơn.
Nhưng vậy cũng chưa xong, sợ là sợ con gái mình thấy cách làm của Trần Tư Tuyết thì sẽ cảm thấy bất bình ấy. Cho nên Trần Đông Mai mới muốn kéo con gái lại nói chuyện, khuyên con gái nhất định đừng có để bụng.
“Con biết rồi.”
- -----------------------------
Buổi tối lúc nhắc đến chuyện này, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đều cảm thấy hơi buồn cười.
Có điều tuy lời Trần Đông Mai nói buồn cười, nhưng cũng là sự thực. Hiện giờ quả thực Trần Tư Tuyết dồn hết tâm tư vào mẹ con Tạ Trường Linh, nhất là Chu Giai Giai. Trần Tư Tuyết cảm thấy cô bé đáng thương, tuy nhà họ cần cô bé, nhưng rõ ràng phía nhà họ Chu không cần, điều này khiến Trần Tư Tuyết càng thương cháu ngoại mình hơn.
Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đương nhiên sẽ không bận lòng về thái độ của Trần Tư Tuyết và Tạ Minh.
“Bên nhà họ Chu thế nào rồi anh?” Lâm Tố Mỹ nhớ đến chuyện này, rúc vào lòng Tạ Trường Du hỏi. “Không như ý à?”
Trông thì có vẻ sắc mặt Tạ Trường Du cũng chẳng tốt mấy.
“Em hỏi chuyện gì cơ?”
Lâm Tố Mỹ nhéo mặt anh. “Anh thôi đi, chị anh dễ dàng ly hôn như thế, em không tin là anh không muốn làm gì.”
E là phía nhà họ Chu chỉ mong ly hôn sớm để Chu Lương Sinh có thể cưới thêm cô vợ mới về. Tạ Trường Linh ly hôn, đó không chỉ là mang rắc rối đi hộ nhà họ Chu mà còn giúp nhà họ.
Nếu thật sự cho qua như vậy thì hoàn toàn không phải phong cách của Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du lắc đầu. “Loại người như họ, bình thường chắc chắn đắc tội không ít người, đâu cần anh làm gì, tự nhiên sẽ có người ném đá xuống giếng thôi, sau đó là rắc rối to.”
“Họ gặp rắc rối gì rồi?”
“Chu Lương Sinh bị người ta báo cáo là tác phong sống có vấn đề, anh ta và cô ả y tá cùng bệnh viện đã bị sa thải rồi. Ả đó nói là bị oan, làm ầm lên rõ lâu, nhưng về cơ bản phía bệnh viện chẳng buồn quan tâm. Đằng nhà nữ không nuốt trôi cục tức, tìm thẳng đến nhà họ Chu, làm rùm beng lên rất lâu, cuối cùng cũng không biết giải quyết thế nào…” Tạ Trường Du khẽ cười giễu một tiếng. “Nghe nói Chu Lương Sinh còn bị người ta trói vào tải đánh, mặt sưng như thủ lợn, bây giờ chẳng dám ra khỏi nhà nữa.”
“Thế thì nhà họ Chu đắc tội nhiều người thật.” Lâm Tố Mỹ quay đầu qua, nhìn Tạ Trường Du như có ý sâu xa. “Sau đó anh chẳng cần động tay, chỉ cần đứng xem trò cười là được.”
Tạ Trường Du á khẩu, nhếch khóe miệng, sau đó vươn tay nhéo mặt cô.
Cứ phải cố ý nói anh như vậy, không trêu chọc thì không chịu thôi đúng không?
“Haizz, anh cũng hết cách mà. Em cũng biết con người Tạ Trường Bình đấy, không nhìn thấy người nhà họ Chu xui xẻo thì bà ấy sẽ ngủ chẳng ngon…”
“Ừm, em trai tốt tuyệt thế như anh, chốc chốc thì làm chống lưng cho chị cả, chốc chốc lại giúp chị hai có tâm trạng vui vẻ, được, được đấy.”
“Sai rồi, chủ yếu anh còn là ông xã tốt tuyệt thế nữa. Chỗ nào cũng tốt, không tin em thử xem.”
“Hừ.”
Tạ Trường Du dắt tay cô sờ lên người mình, khiến Lâm Tố Mỹ cũng khô khốc miệng, đỏ bừng mặt. Nhưng trong sân vườn nhỏ nhà mình cũng có chút xíu tốt, sự mập mờ kiều diễm ấy đã bị che khuất trong sắc đêm thăm thẳm và bức tường kín bao quanh.
- ---------------------------------
Lúc nhà họ Chu gặp xui xẻo, Lâm Tố Mỹ đã có chút dự cảm không lành. Nhưng khi ấy cô không nói, bởi cô luôn cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Dự định của nhà họ Chu là sau khi ly hôn với Tạ Trường Linh, Chu Lương Sinh sẽ lấy một cô vợ khác. Niềm trông cậy của nhà họ Chu chính là Chu Lương Sinh có một công việc tốt, cô con dâu tương lai cũng là người làm việc ở bệnh viện. Bây giờ con dâu tương lai đã chạy mất, Chu Lương Sinh thất nghiệp, nhà họ Chu não nề, ảm đạm.
Lúc thế này, liệu Chu Lương Sinh có đột ngột nhớ đến ưu điểm của Tạ Trường Linh, sau đó cầu xin Tạ Trường Linh quay lại?
Lâm Tố Mỹ chỉ nghĩ chơi vậy mà thôi, đâu biết được chuyện đó lại biến thành thật.
Hôm nay, nhà họ Tạ vốn vui vẻ. Trần Tư Tuyết chợt nghĩ đến chuyện con gái đã ly hôn, tại sao Giai Giai phải theo họ Chu chứ? Vì thế dì lập tức đề xuất ý kiến thay đổi tên, dựa vào đâu mà cô cháu gái họ tự nuôi phải họ Chu chứ, nên theo họ Tạ mới phải.
Họ đang bàn bạc chuyện đổi tên thì Chu Lương Sinh đến.
Vừa thấy Chu Lương Sinh, Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đã bực bội.
“Linh Linh.” Nhìn thấy Tạ Trường Linh, Chu Lương Sinh lập tức đi qua, sau đó lại nhìn con gái mình. “Giai Giai…”
Trần Tư Tuyết không nhịn nổi nữa. “Mày đến làm gì? Nhà tao không hoan nghênh mày, mày cút đi cho khuất mắt tao.”
Chu Lương Sinh lập tức quỳ xuống trước mặt bố mẹ vợ. “Bố mẹ, đều là lỗi của con, con có lỗi với Linh Linh, cũng có lỗi với Giai Giai, tất cả đều là lỗi của con. Con đã đánh mất lương tâm, làm ra nhiều chuyện sai trái như thế, tất cả đều là lỗi của con…”
Chu Lương Sinh tự tát cho mình hai bạt tai, chửi rủa thậm tệ những hành vi của bản thân, rằng anh ta không nên làm như thế, anh ta làm vậy vì công việc quá bận rộn, áp lực quá lớn, một mình phải nuôi cả gia đình, còn Tạ Trường Linh lại thích một mình nghĩ ngợi vẩn vơ…
Đều là lỗi của anh ta. Bây giờ anh ta mới biết, chỉ có Tạ Trường Linh mới thật lòng đối tốt với anh ta.
Còn về việc bên ngoài đồn anh ta và người phụ nữ khác qua lại, đó đều là giả. Chỉ là khi ấy anh ta hục hặc với Tạ Trường Linh nên mới không muốn giải thích, truyền tới truyền lui thì thành như vậy, kết quả không chỉ hại mình mà còn hại cả đối phương…
“Đều là hiểu lầm cả. Linh Linh, anh không có lỗi với em, cũng không có lỗi với con của chúng mình. Em quay về đi, cả nhà mình cùng sống hạnh phúc, được không em? Anh biết anh đã sai, em cho anh một cơ hội nữa em nhé?”
……
Tạ Minh thấy Chu Lương Sinh nhận sai chân thành như thế thì nhất thời không thốt được nên lời.
Còn Trần Tư Tuyết thì nhìn trừng trừng con gái, để Tạ Trường Linh tự nói.
Tâm trạng của Tạ Trường Linh phức tạp, rất nhiều suy nghĩ lóe lên. Chị chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Lương Sinh, sau đó chị vươn tay, như muốn cho Chu Lương Sinh một bạt tai, nhưng tát đước một nửa thì lại chuyển sang sờ khuôn mặt anh ta. “Lời anh nói là thật chứ?”
“Đương nhiên là thật. Trong trái tim anh có em, trước đây chỉ là vì quá bận nên làm lơ em, nhưng bây giờ anh có thời gian ở bên em và Giai Giai rồi.”
Bấy giờ, Tạ Trường Linh mới nhìn sang bố mẹ mình. “Bố mẹ, con muốn cho anh ấy một cơ hội, cũng cho Giai Giai một mái nhà hoàn chỉnh.”
Chu Lương Sinh hí hửng. Còn tưởng là phải tốn rất nhiều thời gian thì Tạ Trường Linh mới hồi tâm chuyển ý nữa chứ, không ngờ chỉ một lúc mà thôi, chỉ là quỳ xuống và tự tát mình khiến người ta hậm hực thôi.
Trần Tư Tuyết tức đến nỗi sắc mặt trắng bệch.
Nhưng Tạ Trường Linh lại cố chấp muốn đi cùng Chu Lương Sinh. Làm vợ chồng bao năm, nếu có thể tiếp tục ở bên nhau thì đương nhiên tốt hơn. Huống hồ hai người còn có một mặt con với nhau.
Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều không cho họ đi, thậm chí còn chạy đi gọi Tạ Trường Du về.
Sau khi biết chuyện này, Tạ Trường Du cũng điên tiết.
“Chị thật sự muốn đi cùng anh ta ư? Chị hồ đồ hay ngu ngốc vậy, quên hồi trước bị anh ta đối xử thế nào rồi hả?”
Tạ Trường Du hoàn toàn phớt lờ Chu Lương Sinh.
“Anh ấy đã biết là anh ấy sai rồi. Chị muốn cho anh ấy một cơ hội.” Dáng vẻ của Tạ Trường Linh lại rất trấn định. “Giai Giai mới chuyển đến đây học, cứ để con bé ở lại đây một học kì đã nhé, phiền mọi người chăm sóc Giai Giai hộ chị.”
Chu Lương Sinh muốn nói như vậy không được, nhưng Tạ Trường Linh nháy mắt với anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nói. Hai vợ chồng lập tức ăn ý, để con ở đây có thể điều hòa mối quan hệ, đồng thời còn có thể tiết kiệm phí sinh hoạt.
Vì thế Chu Lương Sinh cũng không nói gì nữa.
Tạ Trường Linh chỉ một lòng muốn đi cùng Chu Lương Sinh.
Tạ Trường Du tức đến mức sắc mặt sa sầm, muốn ngăn họ, song lại bị Lâm Tố Mỹ kéo lại.
“Trường Du. Đây là chuyện của chị gái anh.” Lâm Tố Mỹ thấy anh thực sự tức giận, bèn nói khẽ: “Em cảm thấy không đơn giản vậy đâu.”
Lâm Tố Mỹ nhìn bố mẹ chồng mình, họ cũng đang giận sôi người. Vì thế cô kéo Tạ Trường Du rời đi. Đi được một đoạn đường, cô mới nói: “Anh không cảm thấy chuyện này lạ lắm sao?”
“Có gì mà lạ hay không?”
“Chị gái anh mới ly hôn với Chu Lương Sinh được bao lâu? Hễ là một người bình thường thì đều ôm một cục tức trong lòng, đâu thể dễ dàng tha thứ cho đối phương như thế? Cho dù trong lòng chị ấy có Chu Lương Sinh thì cũng không nên tha thứ nhanh như thế, ít nhất cũng phải bắt Chu Lương Sinh cầu xin chị ấy mấy lần đã…”
“Đó là vì chị ấy không bình thường.”
“Anh… Em không nói chuyện với anh nữa.”
Lâm Tố Mỹ bảo không nói là không nói. Tạ Trường Du cũng biết mình đã quá tức giận vì chị gái lại chạy về vũng nước bẩn nhà họ Chu sau khi khó khăn lắm mới thoát khỏi đó được. Anh cảm thấy mình tựa như một tên ngốc vậy.
“Tiểu Mỹ…”
“Tiểu Mỹ, em nói chuyện đi mà…”
“Sao vợ anh lại biến thành câm rồi?”
“Câm thật rồi hả? Là câm hay là điếc rồi đây?”
“Thật sự thành tôm hùm đất rồi à?”
Tạ Trường Du muốn kiểm tra tai và miệng cô, bị Lâm Tố Mỹ phát một cái gạt đi. “Tránh ra.”
“Bà xã đại nhân, vậy em nói xem chị anh đang muốn làm gì thế?”
“Chịu. Cậu em trai tốt tuyệt thế như anh còn không rõ thì sao em biết được?”
“…”
- ---------------------------
Rốt cuộc Tạ Trường Linh muốn làm gì đây?
Chẳng mấy chốc, mọi người đều đã biết. Bởi vì ông bà Chu chạy đến thôn Cửu Sơn mắng xối xả, song lại bị người ta đuổi đi. Người nhà họ Chu cố hết sức tuyên truyền Tạ Trường Linh ác độc đến mức nào.
Người nhà họ Chu cũng đã hết cách rồi, con trai không có việc làm nữa, còn bị người ta đánh, tuy không có chứng cứ nhưng họ nghĩ chắc chắn có liên quan đến Tạ Trường Du.
Cho nên họ nghĩ vẫn nên để Tạ Trường Linh quay về, chỉ cần có Tạ Trường Linh thì không lo không có tiền tiêu. Ngày trước họ đã nghĩ nhầm, cảm thấy Tạ Trường Linh vô dụng, chẳng mang về được bao nhiêu tiền.
Bây giờ họ đã nghĩ thông, người ta là chị em ruột, đâu thể thật sự chẳng buồn màng đến cuộc sống của chị gái mình chứ?
Tạ Trường Linh quay về, còn có một cửa hàng kia kìa, có tiền rồi thì Chu Lương Sinh lại sinh thêm một cậu con trai bên ngoài, Tạ Trường Linh bằng lòng sống thì sống, không bằng lòng thì thôi.
Kế hoạch rất hay, Tạ Trường Linh cũng đã quay về.
Nhưng Tạ Trường Linh nói bây giờ ở nhà chị không có chút cảm giác an toàn nào. Hơn nữa chị quay về đây, bố mẹ chị rất tức giận, nói chắc chắn nhà họ Chu có dự định gì đó chứ không phải là thật lòng. Chị muốn Chu Lương Sinh chứng minh rằng anh ta thật lòng.
Chứng minh thế nào đây?
Đó là tiền trong nhà phải do Tạ Trường Linh nắm giữ. Ban đầu ông bà Chu không chịu, Tạ Trường Linh cũng không vui. Sau đó người nhà họ Chu bàn bạc, muốn bắt được sói thì đừng tiếc giày, vì thế họ ấm ức đồng ý.
Lúc này, quan hệ giữa Tạ Trường Linh và người nhà họ Chu đã tốt lên. Chu Lương Sinh cũng tưởng mình đã níu kéo được trái tim Tạ Trường Linh quay về.
Sau đó, Tạ Trường Linh bảo rằng bố mẹ chị đã nói là nếu nhà họ Chu chịu viết tên căn nhà dưới tên chị thì mới đồng ý cho họ phục hôn, thế thì mới chứng minh nhà họ Chu thật lòng với chị.
Người nhà họ Chu tức giận vô cùng, nhưng Tạ Trường Linh rất kiên trì. Thế rồi chẳng bao lâu sau, căn nhà đã trở thành của Tạ Trường Linh.
Tạ Trường Linh chỉ làm một chuyện là bán cửa hàng, bán nhà với giá thấp, sau đó cầm tiền, trở về thôn Cửu Sơn.
……
Thế là, Tạ Trường Linh đã hoàn toàn nổi tiếng.
Không ai biết, khi cầm được tiền của nhà họ Chu, nội tâm Tạ Trường Linh điên cuồng đến mức nào. Vào lúc đó, ngay cả bản thân chị cũng cảm thấy mình là một kẻ điên, cuối cùng chị đã tự trả thù lại một lần.
Chuyện ly hôn là dựa vào nhà mẹ đẻ chị, chuyện Chu Lương Sinh gặp xui xẻo là dựa vào nhà mẹ đẻ chị, còn bản thân chị chẳng đánh đổi gì.
Chị đã nghĩ biết bao nhiêu lần, muốn “chết chung” với Chu Lương Sinh, muốn hoàn toàn trở mặt với bố mẹ chồng, muốn đến bệnh viện tiết lộ bộ mặt thật của Chu Lương Sinh.
Chị đã nghĩ biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chẳng lần nào biến thành hành động. Chị nhu nhược như thế, nhu nhược đến mức bản thân chị cũng khinh thường mình.
Chị muốn dạy dỗ những người đã bắt nạt chị một bài học nhớ đời.
Chị đã làm được, cuối cùng chị đã làm được rồi. Cho dù toàn thân run rẩy, cho dù lòng hừng hực một ngọn lửa, cho dù chị cảm thấy mình đã điên, nhưng chị thật sự đã làm được rồi.
Người nhà họ Chu, ha ha, không có tiền không có nhà nữa, xem họ sẽ sống thế nào.
Mà chỗ tiền này, còn xa mới bằng số tiền chị bỏ ra. Nhưng có thể lấy tiền về bằng cách này, chị mới cảm thấy mình còn sống, thật sự còn sống.
Tuy lời tuyên truyền của người nhà họ Chu có ảnh hưởng tới Tạ Trường Linh, nhưng ảnh hưởng không lớn, bởi vì mọi người đều biết rõ chuyện Tạ Trường Linh vẫn luôn trợ cấp tiền cho nhà chồng. Hơn nữa, đó đều là lời nói từ một phía, ai có thể chứng minh đó là chuyện Tạ Trường Linh làm? Nói không chừng là nhà họ Chu tự dọn đi, muốn dùng cách này để moi tiền nhà họ Tạ thì sao?
Tạ Trường Linh về nhà, tiếp tục sống ở nhà.
Chuyện Tạ Trường Linh làm khiến Trần Tư Tuyết và Tạ Minh đều sợ hết hồn. Có thế nào họ cũng không ngờ con gái mình lại làm ra chuyện như thế. Nhưng chuyện con gái làm, họ vẫn kết thúc giúp chị.
Còn Tạ Trường Linh, chỉ khi Tạ Trường Du đến, chị mới lấy một chiếc túi vải ra, đưa cho Tạ Trường Du. “Lúc cậu xây nhà máy, chị mặt dày tìm cậu xin mười nghìn đồng, bây giờ chị trả cho cậu.”
Tạ Trường Bình đã nói rồi, làm người, thứ là của mình mới là của mình, thèm thuồng đồ của người khác cũng vô dụng.
Tạ Trường Linh cũng muốn học theo cảm giác đó.
Song Tạ Trường Du lại không nhận. “Chị cứ tự giữ đi.”
Tạ Trường Linh không chịu cầm.
Tạ Trường Du: “Món tiền này không phải là em cho chị, mà là cho cháu gái em. Con bé phải đến trường, phải học nhiều thứ, chắc chắn phải tốn rất nhiều tiền. Đây là tiền mà ông cậu là em cho cháu. Bây giờ cháu nó còn nhỏ, chị giữ số tiền này hộ con bé.”
Tạ Trường Linh không kìm được mà rơi nước mắt.
Từ mười nghìn đồng đó, Tạ Trường Du rút tám trăm đồng ra. “Tiền này là tiền vốn mua đồ đạc cho nhà nghỉ mà em xây, em bán với giá cố định cho chị rồi, sau này chị hãy trông coi nhà nghỉ đó và chăm sóc thật tốt cho Giai Giai nhé.”
“Được.”
Danh sách chương