Lâm Tố Mỹ và Chu Mậu Xuyên bước chầm chậm về đến cổng đại học Vân. Lúc này bên ngoài đại học Vân vô cùng nhộn nhịp và huyên náo. Các hàng quán đã bày hàng ngay ngắn từ lâu. Sinh viên đi ra từ sân trường lũ lượt không ngớt, tuy chút người này còn xa mới có thể bì với số người đến nhà ăn nhưng đập vào mắt đã là một biển người dày rịt.

Dòng người này toát ra mấy phần cảm giác phồn hoa.

Chu Mậu Xuyên đầy cảm khái: “Bây giờ các cô hạnh phúc đến mức khiến người ta ghen tị, thời của bọn tôi không có đãi ngộ tốt thế này, ngày ngày chỉ có thể đến nhà ăn ăn cơm, có tiền mà cũng chẳng biết đi đâu mua đồ cả”.

Thứ gì cũng cần có phiếu, phiếu cũng chỉ có một tí tẹo, muốn đi đổi đồ thì phải tranh thủ từ sớm. May là khi ấy nhiệt tình đều bỏ hết vào việc học, chỉ mong tương lai sẽ hơn người. Vận may của anh ta coi như không tệ, có được cơ hội xuất ngoại, trở về thì liền vào nhà máy đó.

“Chủ nhiệm Chu đang ám chỉ tôi nên mời anh ăn cơm ở ngoài trường để anh cảm nhận được đãi ngộ tuyệt vời của sinh viên bây giờ ư?”

Chu Mậu Xuyên ngẩn ra, sau đó cười vui vẻ.

“Bữa cơm này cô thật sự nên mời.”

“Vậy chủ nhiệm Chu, đi thôi!”

Lâm Tố Mỹ cũng cười.

Cô nghĩ nếu không có Chu Mậu Xuyên, cô muốn kiếm tiền bằng tiếng Anh ắt phải đi loanh quanh lòng vòng, cho dù sau này thành công thì rắc rối và trắc trở trong đó cũng sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

Bữa cơm này, quả thực nên mời.

Lâm Tố Mỹ và Chu Mậu Xuyên đi về phía những hàng quán đó. Lâm Tố Mỹ đỡ trán, cô cũng không biết mình có được coi là may mắn hay không, vậy mà lại gặp được Tô Uyển và bạn trai cô nàng là Ngô Thanh Thụ.

Đôi mắt trợn to của Tô Uyển thi thoảng nhìn về phía Lâm Tố Mỹ và Chu Mậu Xuyên, khuôn mặt cô nàng cực kì kích động, vừa nhìn đã nhận ra trong đầu cô nàng lại xẹt lên một vài suy nghĩ linh tinh rồi.

Ngô Thanh Thụ muốn bảo bạn gái đừng trắng trợn như thế, nhưng lại hết cách với Tô Uyển, nhìn về phía Lâm Tố Mỹ với vẻ bất lực và hơi hối lỗi.

Lâm Tố Mỹ bó tay, chỉ đành cùng Chu Mậu Xuyên đi qua, giới thiệu đôi bên với nhau một cách đơn giản.

Ánh mắt Tô Uyển nhìn Chu Mậu Xuyên đầy vẻ bội phục: “Anh giỏi thật đấy, trẻ như vậy mà đã làm chủ nhiệm rồi”.

Chu Mậu Xuyên sửa lời: “Phó thôi”.

“Thế cũng giỏi lắm rồi.” Tô Uyển vẫn phục sát đất.

Chu Mậu Xuyên cười nhẹ với Tô Uyển: “Tôi không trẻ, có lẽ cô hơi hiểu lầm rồi”.

“Không, đúng là trẻ lắm mà.”

……

Lâm Tố Mỹ vô cùng mệt lòng. Bốn người ngồi với nhau nên cô bèn gọi món xào, một đĩa thịt sợi, ba đĩa món chay, thêm một bát canh, lúc này đã coi như rất ổn rồi.

Tô Uyển rất có hứng thú với Chu Mậu Xuyên, nhất là khi biết Chu Mậu Xuyên còn từng xuất ngoại, cô nàng hỏi tới tấp không ngừng. Ngô Thanh Thụ ở bên cạnh cô nàng chỉ đành thở dài, sau đó cười ôn hòa nhìn bạn gái mình.

Có Tô Uyển, bầu không khí trên bàn ăn vô cùng tốt.

Lâm Tố Mỹ giành đi thanh toán trước khiến Chu Mậu Xuyên sững ra.

“Đã nói là tôi mời anh ăn cơm rồi thì cứ để tôi mời anh.” Lâm Tố Mỹ cười nói.

Chu Mậu Xuyên gật đầu: “Cô nhớ sắp xếp lịch học của cô cho tốt, đồng thời cũng xin nghỉ với lãnh đạo trong trường, nếu cần bên tôi làm chứng thì tôi sẽ phối hợp”.

“Cảm ơn anh.”

Sau khi Chu Mậu Xuyên rời đi, Tô Uyển đã nín nhịn quá lâu cuối cùng cũng có thể yên tâm hùng hổ thẩm vấn Lâm Tố Mỹ, cái gì mà xin nghỉ, sắp xếp lịch học, cô phải đi đâu vậy…

Lâm Tố Mỹ chỉ đành trả lời lần lượt, bởi vì nếu cô không trả lời, Tô Uyển chắc chắn có thể tiếp tục ầm ĩ, cảnh tượng đó thực sự quá hãi hùng.

Thế là vừa vào phòng, Tô Uyển đã lập tức tuyên truyền với mọi người Lâm Tố Mỹ tài giỏi cỡ nào. Cô sẽ cùng người của phía nhà máy lên máy bay ra nước ngoài phiên dịch, đến lúc đó sẽ nói chuyện trực tiếp với người nước ngoài, đó là người nước ngoài đấy, nói tiếng Anh…

Dù là Tô Uyển cũng chưa từng ngồi máy bay. Giá vé máy bay cũng khá đắt, có vài người tiền lương cả năm cũng chỉ có thể ngồi máy bay một lần mà thôi, cho nên những người ngồi được máy bay phần nhiều đều dùng chi phí công đi công tác, nếu không người bình thường thật sự tiếc món tiền ấy.

Ánh mắt Thẩm Thanh và Thư Ngôn nhìn Lâm Tố Mỹ lại khang khác.

Thẩm Thanh khá thẳng thắn: “Lâm Tố Mỹ, học môn tiếng Anh đó có khó không? Nếu em làm bán thời gian có thể được lương bao nhiêu?”.

“Đãi ngộ tiền lương thì khoan hãy nói. Có điều muốn học một ngôn ngữ, nếu chỉ học các từ ngữ thường dùng căn bản thì không khó, nhưng nếu muốn học sâu thêm, thậm chí để tiến hành phiên dịch thì thời gian tiêu tốn sẽ rất dài, hơn nữa bản thân còn phải học tập bằng đủ cách, chẳng hạn như xem phim nước ngoài để luyện phát âm, đọc một vài tiểu thuyết nguyên văn tiếng Anh…”

Thẩm Thanh hơi thất vọng, có điều chị cũng hiểu Lâm Tố Mỹ không nói sai, bắt đầu từ lúc vào đại học Lâm Tố Mỹ đã ngày ngày làm ổ trong thư viện nên bây giờ mới có được cơ hội kiếm tiền này, chị muốn kiếm món hời mà cũng đi con đường đó thì chắc chắn không được.

Thẩm Thanh thở dài một hơi, cười nhẹ với Lâm Tố Mỹ, hơi toát mồ hôi vì suy nghĩ nóng vội của mình.

Lâm Tố Mỹ cũng cười với Thẩm Thanh.

“Nếu mọi người cũng muốn học tiếng Anh thì vẫn phải bắt đầu từ ngữ âm, tương đương với bính âm của chúng ta đấy, em có thể dạy mọi người, chỉ là dạo này có thể sẽ không có thời gian mấy.”

Thẩm Thanh nhìn Lâm Tố Mỹ với vẻ bất ngờ, nhưng vẫn muốn thử xem. Người có suy nghĩ giống Thẩm Thanh là Thư Ngôn.

Nhiễm Yến nhìn về phía Lâm Tố Mỹ: “Lâm Tố Mỹ, cậu và chủ nhiệm Chu đó quen nhau thế nào vậy?”.

“Trùng hợp là anh ta là đàn anh tốt nghiệp từ trường mình, thế nên đến trường mình đi loanh quanh, muốn phát hiện ra một vài người cần thiết để đến nhà máy giúp đỡ, tôi khá may mắn, vừa khéo gặp được anh ta. Thế là tôi tự thể hiện tiếng Anh của mình với anh ta, thi khảo hạch qua, tự nhiên sẽ được thuê thôi.”

“Tự thể hiện?” Nhiễm Yến bĩu môi.

Lâm Tố Mỹ cười: “Tôi có năng lực này, đương nhiên phải thể hiện với người cần năng lực này, nếu không còn phải giấu giấu giếm giếm chắc? Đạo lý này, hẳn cậu rất hiểu mới phải, giống như kiểu cậu mua quần áo mới thì khoe một lượt trong phòng còn chưa đủ, phải đến phòng bên cạnh khoe thêm một lượt nữa vậy, nếu cậu không phô ra, ai có thể biết cậu đã mua quần áo mới chứ?”.

Nhiễm Yến hơi biến sắc, vẻ mặt nhìn Lâm Tố Mỹ vừa nóng nảy vừa bực tức.

Lâm Tố Mỹ vẫn cười nhạt: “Thời buổi lấy thực lực để đánh giá con người thế này, chúng ta vào ngôi trường này nhờ thành tích thi đại học, tốt nghiệp rồi nhất định cũng sẽ vào đơn vị hoặc tốt hoặc xấu bằng thành tích học tập. Tôi học tiếng Anh cũng là một phương thức tăng cường thực lực của bản thân, tôi tưởng mọi người đều sẽ hiểu đạo lý này chứ”.

Nhiễm Yến cắn môi, rốt cuộc không nói gì nữa.

Tô Uyển nhíu mày, nghĩ xem có phải cô nàng đã làm sai gì không.

……

Thời gian tiếp theo, Lâm Tố Mỹ thật sự dạy tiếng Anh cho các bạn trong phòng, trước tiên là dạy mấy từ vựng đơn giản nhất, sau đó là dạy ngữ âm.

Nhưng tình hình học tập cực kì kém. Lâm Tố Mỹ cũng hết cách, chỉ đành dùng phương pháp ngốc nghếch nhất, ghi chú đồng âm tiếng Hán bên cạnh mỗi ngữ âm. Cứ như vậy, họ có thể tiếp nhận rất tốt.

Lâm Tố Mỹ lại dạy họ một vài cuộc đối thoại cơ bản nhất. Thẩm Thanh và Thư Ngôn đều hiểu láng máng; còn Tô Uyển học rất tốt, có lẽ vì tính cách Tô Uyển hoạt bát, học rồi dám nói, vì thế hiệu quả không tệ.

Sau khi bên phía nhà máy truyền tin đến, Lâm Tố Mỹ bèn xin nghỉ với phía nhà trường. Có bên phía nhà máy làm chứng, Lâm Tố Mỹ xin nghỉ khá dễ dàng.

Thực ra thời gian còn nhanh hơn Lâm Tố Mỹ tưởng tượng một chút, cô còn tưởng làm thị thực sẽ cần rất nhiều thời gian, ấy vậy mà chẳng mấy chốc đã làm xong, có lẽ là vì đi con đường đặc biệt.

……

Lâm Tố Mỹ đến nhà máy trước để tập hợp cùng mấy người Chu Mậu Xuyên. Hành lý cô mang theo không nhiều, bởi vì bên phía nhà máy đã cung cấp cho cô đến mấy bộ quần áo. Cô đoán có lẽ là để cô mặc rồi phô bày ra sức hút của quần áo Trung Quốc với người nước ngoài? Trước tiên là ngồi xe đến sân bay, sau khi đến một thành phố khác mới lại lên máy bay ra nước ngoài, thành phố Vân không có máy bay tới thẳng đích đến.

Sân bay cũng hỗn loạn, hơn nữa cũng chẳng có cửa kiểm tra an ninh nào. Lâm Tố Mỹ cũng coi như được chứng kiến phương thức đi máy bay của thời kì đặc biệt này. Đối với rất nhiều người mà nói, đi máy bay cũng không khác mấy với đi xe hơi hay ngồi tàu hỏa, họ đều cầm theo túi lớn túi nhỏ.

Bên cạnh lối đi dán giấy báo, trên đó viết một vài thứ không được mang lên máy bay, nhưng mọi người còn chẳng kiểm tra hành lý, chỉ hỏi qua xem trong túi đựng gì, không có đồ gì không được mang theo thì trực tiếp cho qua.

Tình huống đó khiến Lâm Tố Mỹ rất mông lung, cứ tin tưởng lời người khác nói là sự thực như vậy ư?

Vậy thì cũng thôi, trên máy bay còn cho phép hành khách hút thuốc, hơn nữa hành khách không thắt dây an toàn cũng có cả đống…

Sau khi ngồi xuống, Lâm Tố Mỹ hơi đau đầu đỡ trán. Thôi vậy, mọi người đều quen nên thấy bình thường rồi, rõ ràng cô lại trở nên không bình thường cho lắm.

Cả đường đi Chu Mậu Xuyên đều nói chuyện với mấy đồng nghiệp của anh ta, lúc này mới coi như dừng lại.

“Lần đầu ngồi máy bay, sợ không?” Chu Mậu Xuyên hỏi cô.

Lâm Tố Mỹ lắc đầu: “Vẫn ổn ạ”.

“Nhớ là trước tiên đừng ngủ, tiếp đó còn phải chuyển máy bay, cần lên chuyến bay rất dài, đến lúc đó hãy ngủ.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu, sau đó nhìn anh ta nửa nghi hoặc nửa khó hiểu.

“Có gì thì cứ nói.” Chu Mậu Xuyên lúc này rõ ràng vô cùng ôn hòa, nhìn có vẻ rất dễ chung đụng.

“Tôi cảm thấy… Anh không ở vào địa vị lúng túng, cảnh ngộ xui xẻo như mọi người nói.”

“Tôi nói cảnh ngộ của tôi xui xẻo lúc nào?” Chu Mậu Xuyên liếc nhìn cô.

Lâm Tố Mỹ nhếch khóe miệng, được rồi, là bản thân cô nghĩ nhiều rồi.

Cô chỉ cảm thấy nếu Chu Mậu Xuyên không được trọng dụng trong nhà máy thì tại sao phía nhà máy lại sắp xếp cho họ đi máy bay? Cho dù bay ra nước ngoài gấp gáp thời gian nhưng đoạn đường từ thành phố Vân đến thành phố khác có thể dùng phương thức khác, sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí.

Hơn nữa, hạng mục này do Chu Mậu Xuyên phụ trách, nếu anh ta thật sự không được trọng dụng thì sẽ được kì vọng như thế ư? Hạng mục này đã không thể hình thành, nếu để Chu Mậu Xuyên không được coi trọng đi làm chuyện này chẳng phải sẽ khó khăn hơn hay sao.

Cho nên những chuyện lừa lọc vòng vèo đó thật sự không phải thứ mà Lâm Tố Mỹ cô có thể lĩnh hội.

Cô đoán, không phải Chu Mậu Xuyên không được trọng dụng, ngược lại còn vô cùng được xem trọng.

Nhưng xem trọng Chu Mậu Xuyên không có nghĩa là ủng hộ mọi suy nghĩ của anh ta. Bây giờ đang là thời gian cũ và mới thay thế nhau, trình độ cũ còn xa mới bằng mới, muốn thay đổi không thể trong một sớm một chiều, các bước trong đó liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, chỉ có thể tiến hành chậm rãi, từng chút từng chút một.

Nhất là khi một nhà máy một xí nghiệp muốn cải cách, khó khăn trong đó khó mà tưởng tượng được, dẫu sao nếu không phải lúc tổn hại đến cái căn bản, ai lại bằng lòng chủ động thay đổi phương thức sống cố hữu? Con người còn thế, huống hồ là một xí nghiệp lớn.

Nhưng lại không thể không làm gì cả. Có lẽ Chu Mậu Xuyên là thành phần “mới” của nhà máy này, mà anh ta có thể tiếp tục được xem trọng hay không cũng phải phụ thuộc vào việc anh ta có thể làm tốt hạng mục này hay không.

Lâm Tố Mỹ cười nhẹ, đột nhiên cảm thấy thực ra trước đây báo chí không viết sai, Chu Mậu Xuyên cũng chỉ là một quân cờ trong đó mà thôi, người thực sự đưa ra quyết định vẫn là những lãnh đạo đó.

Có lẽ vì sống ở tầng đáy, những thứ tiếp xúc được có hạn, những gì thấy được đều chịu ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài nên trong tiềm thức đã suy nghĩ về một vài thứ theo góc độ hà khắc và tối tăm, lại quên mất, có vài người có thể ở vào vị trí cao, năng lực còn vượt xa suy nghĩ của mình rất nhiều.

Những người đứng ở vị trí cao đó, cảnh giới và độ cao tư tưởng của họ có lẽ cả đời này cô cũng không thể đạt tới.

“Đang cười gì vậy?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu, dù sao cũng không thể nói rằng cô đang nghĩ anh ta cũng chỉ là một quân cờ trong vũng nước đục này phải không?

……

Cả quá trình ngồi máy bay đối với Lâm Tố Mỹ mà nói đều váng vất, cô tỉnh đến mấy lần mà vẫn chưa đến đích, thời gian này thật sự dài đằng đẵng. Nghĩ đến việc còn phải trải qua một hành trình bay dài nữa, chẳng hiểu sao cô muốn thở dài.

Cho đến khi xuống máy bay, cô mới cảm thấy thế giới lại trở nên tươi đẹp, cuộc sống vẫn có kì vọng.

Xuống máy bay, họ lên xe về khách sạn trước, rồi sửa soạn bản thân, sau đó ăn cơm rồi nghỉ ngơi.

Chu Mậu Xuyên và đồng nghiệp của anh ta bàn luận vài chuyện trong khách sạn, thời gian đó Lâm Tố Mỹ không tham gia.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Tố Mỹ tất bật ngày đêm cùng họ. Lâm Tố Mỹ không hề tiếp xúc với trọng tâm việc hợp tác, chuyện cô phải làm khá đơn giản, thiên về hướng đi cùng một vài người trong nhà máy, giúp họ phiên dịch cuộc trò chuyện của họ với người khác.

Mà Lâm Tố Mỹ quả thực là một quảng sáo sống, không ít cô gái người nước ngoài đều vô cùng có hứng thú với bộ quần áo mà cô mặc, thậm chí có cô gái đề cập thẳng thắn rằng có thể dùng tay sờ vào quần áo cô mặc trên người không. Cô cười đồng ý. Sau khi đối phương sờ, xúc cảm trơn mềm và tinh tế đó khiến đối phương liên tục thốt ra những tiếng cảm khái tán thưởng.

Lâm Tố Mỹ bèn dùng tiếng Anh giải đáp từng nghi hoặc cho họ. Có vài từ họ nghe cũng không hiểu là ý gì, cô bèn dùng những từ ngữ thông thường mà người khác có thể nghe hiểu miêu tả lại một lần nữa, nhận được thiện cảm lớn từ đối phương.

……

Tận mấy ngày liên tiếp, chuyện Lâm Tố Mỹ làm đều là chuyện nhìn có vẻ không quan trọng như thế. Có điều cô đều nhẫn nại giải đáp nghi vấn, bởi vì cô cảm thấy nói chuyện với họ rất có lợi cho bản thân mình.

Tuy trình độ tiếng Anh của cô đang được nâng cao, nhưng ở phương diện giao tiếp lại hơi yếu. Bởi vì rất nhiều người ngoại quốc nói chuyện với tốc độ vô cùng nhanh, cô phải tập trung tinh thần cao độ, nếu không sẽ dễ dàng bỏ qua một vài từ. Đây cũng được coi như một kiểu luyện tập, cô nghĩ vậy.

Tình huống bên phía Chu Mậu Xuyên hẳn là rất tốt, bởi vì tâm trạng của các đồng nghiệp đi cùng có vẻ đều không tệ.

Hôm chính thức đàm phán, đối phương còn tổ chức một buổi tiệc chúc mừng nho nhỏ, thức ăn ngon lành và rượu vang, bầu không khí vô cùng tốt.

Nhưng Lâm Tố Mỹ lại cực kì kinh ngạc vì bữa tiệc chúc mừng này.

Bởi vì người khác nghe không hiểu màn đối thoại giữa Chu Mậu Xuyên và người phụ trách của đối phương, nhưng cô lại có thể nghe hiểu.

Chu Mậu Xuyên quen biết đối phương, còn là bạn tốt của nhau, có lẽ đối phương muốn lập nghiệp nhưng không biết có thể làm gì, Chu Mậu Xuyên bèn đưa ra kiến nghị, đối phương rất có hứng thú, vì thế dễ dàng nhất trí với nhau.

Cho nên cái gọi là hợp tác lần này thực ra không hề khó, Chu Mậu Xuyên và người đó đã bàn bạc xong lâu rồi.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy mình đã biết được bí mật lớn, đồng thời cũng bội phục sự gan dạ của Chu Mậu Xuyên này.

Buổi tiệc chúc mừng kết thúc, Lâm Tố Mỹ quay về khách sạn, Chu Mậu Xuyên chủ động mời cô đến sân thượng khách sạn ngồi.

Trên sân thượng bày bàn ghế, trên bàn đặt hoa quả, đồ ăn và rượu vang, vô cùng có mùi lãng mạn. Nhưng Lâm Tố Mỹ không có chút cảm giác nào ở phương diện này, cô nhoài người ra lan can ngắm thành phố này. Những tòa nhà cao tầng đứng sừng sững, dòng xe cộ nườm nượp. Cô tựa như từ một thế giới khác lên máy bay xuyên không đến thế giới này, cảnh tượng phồn hoa trước mắt có vẻ khá không chân thực.

“Đang thử xem lan can có chắc chắn không à?” Chu Mậu Xuyên thấp thoáng ý cười quan sát cô.

“Tôi đang nhìn xem chỗ này có phải nơi tiện để giết người diệt khẩu không.”

“Ồ?”

“Dẫu sao hình như không cẩn thận tôi đã biết được bí mật gì đó.”

Ý cười của Chu Mậu Xuyên càng đậm: “Tại sao không nghĩ theo hướng người khác sẽ dùng lợi ích để bịt miệng cô, như thế cô sẽ không tiết lộ bí mật ra ngoài nữa”.

“Ơ đúng nhỉ, thế bây giờ tôi có nên suy nghĩ xem mình muốn lợi ích gì không?”

“Ừm, cô muốn lợi ích gì?”

“Tôi vẫn nên lựa chọn mất trí nhớ thì tốt hơn, dù sao người yêu cầu lợi ích kiểu này đều không có kết cục tốt gì.”

Chu Mậu Xuyên ngẫm nghĩ: “Ngộ nhỡ cô là ngoại lệ thì sao?”.

“Người có suy nghĩ như thế càng chẳng có kết cục tốt gì.”

Chu Mậu Xuyên cười ha hả: “Cô sống cẩn thận thật đấy”.

“Không phải, con người nên hiểu vị trí của mình, nếu không một khi lạc lối, không chỉ không thể tiến về phía trước mà ngay cả đường quay đầu cũng không nhìn rõ.”

Không biết Chu Mậu Xuyên đang nghĩ điều gì: “Không qua ăn chút đồ à? Tối nay hình như cô chẳng ăn mấy”.

Cô quả thực không mấy hứng thú với những món người nước ngoài thích.

Cô đi qua, ngồi đối diện Chu Mậu Xuyên: “Đối tượng hợp tác của anh là bạn tốt của anh ư?”.

“Cũng được coi là vậy. Nhưng mà hình như cô hơi hiểu lầm rồi, cậu ấy là bạn tốt của tôi thì không thể là đối tượng hợp tác à?”

“Nhưng tình hình này, bên phía nhà máy…”

“Xem ra tôi thật sự phải nghĩ cách bịt miệng cô rồi. Thế này đi, ngày mai tôi và một vài người bạn tôi quen lúc đi du học tụ họp, đến lúc đó cô đi cùng tôi.”

“Hả?” Chủ đề này, chuyển hơi nhanh.

“Đã nói rồi, bịt miệng cô để giữ bát cơm của tôi.”

……

- ----------------------------

Mấy người bạn của Chu Mậu Xuyên gần như đều là nhân tài ở các lĩnh vực, thậm chí trong đó có người lão làng tuổi tác hơi lớn.

Lâm Tố Mỹ ngồi một bên yên lặng lắng nghe, phần lớn họ vẫn nói tiếng Hán, bộ phận nhỏ thì quen dùng tiếng Anh nói chuyện.

Không biết vì sao, Lâm Tố Mỹ hơi đau lòng. Những nhân tài này đều là người nước mình, nhưng bây giờ, họ gần như đều định cư ở đây, nguyên nhân thì đủ kiểu, và có vẻ họ sẽ không quay về vòng tay tổ quốc nữa.

Mấy ngày nay, Lâm Tố Mỹ cũng gặp được một vài người Hoa. Phần lớn họ đều khá thân thiện, thậm chí còn chủ động mời cô ăn cơm. Nhưng cũng có bộ phận nhỏ như đã quên họ đến từ đâu, mỉa mai châm chọc tổ quốc bằng từ ngữ ác độc nhất.

Lâm Tố Mỹ cảm thấy vô cùng lạnh lòng, nếu tổ quốc không vững mạnh, lẽ nào các bạn sẽ được tôn trọng ở nước ngoài? Nếu tổ quốc thật sự khiến bạn bất mãn, vì sao không nghĩ đến việc dùng sự nỗ lực của mình để thay đổi, khiến nó trở nên càng tốt càng đẹp hơn?

Lâm Tố Mỹ và người đó cãi nhau một trận.

Sau khi cãi xong, tâm trạng cô đột nhiên trở nên tốt hơn. Cô tưởng rằng mình sẽ bình tĩnh đối mặt với mọi thứ trong cuộc sống, nhưng cô vẫn có lúc nhiệt huyết sôi sục, muốn cãi nhau với người khác, thậm chí còn có kích động muốn đánh người.

Người lão làng kia có vẻ rất có tiếng nói trong đám người này, khi ông ta nói chuyện, thái độ của tất cả mọi người đều sẽ trở nên đoan chính nghiêm túc.

……

Sau khi buổi tụ tập kết thúc, Chu Mậu Xuyên và Lâm Tố Mỹ đi trên con đường về khách sạn.

“Ông ấy không biết nói tiếng Anh.”

“Hả?”

“Cái vị mà cô vẫn luôn chú ý, ông ấy không biết nói tiếng Anh.”

“Cho nên?”

“Cô đoán xem là vì sao.”

“Vì sao tôi phải đoán?”

“Không phải cô muốn kiếm tiền ư? Nếu cô đoán được nguyên nhân, vậy cô sẽ có thể dễ dàng kiếm được món tiền lớn.”

Lâm Tố Mỹ bị lời anh ta nói làm cho hơi mông lung, đây quả thực là hai chuyện không liên quan gì đến nhau đúng không, nhưng anh ta nói như thế, có lẽ thực ra có đạo lý thâm sâu hơn?

Lâm Tố Mỹ nhất thời không nghĩ rõ được.

Tâm tư của Chu Mậu Xuyên lại không nằm ở đây: “Nhìn thấy thành phố này, nhìn thấy cuộc sống thường nhật của họ, cô có suy nghĩ gì?”.

“Rất phồn hoa. Có thể hiểu vì sao một vài người đến đây rồi không muốn rời đi nữa.”

“Cô thì sao, cũng nghĩ thế à?”

Lâm Tố Mỹ lắc đầu: “Không hề, bởi vì đất nước chúng ta sau này cũng sẽ phồn vinh như thế”.

Chu Mậu Xuyên chỉ cười.

“Tôi nghiêm túc đấy.” Lâm Tố Mỹ chỉ vào một tòa nhà cao tầng, tòa nhà đó vô cùng cao, có thể coi như một tòa nhà mang tính biểu tượng. “Nếu anh tham gia vào thiết kế tòa nhà to như thế, anh có tự hào không? Rồi nói với bạn bè anh, người thân của anh, thậm chí lúc đi ngang qua cũng dừng lại rất lâu để ngắm, bởi vì vẻ đẹp và sự chấn động của nó anh từng tham dự vào. Tôi cảm thấy tôi rất may mắn vì có cơ hội chứng kiến sự tung bay của tổ quốc, dù là về mặt kinh tế hay là về diện mạo.”

Chu Mậu Xuyên cảm thấy vì lời cô nói, vậy mà trong cơ thể mình có một dòng máu nóng đang cuộn trào.

May mắn, vì đã chứng kiến sự tung bay của tổ quốc.

Càng may mắn, vì sự tung bay của tổ quốc có sự tham dự của bạn, dù bạn chỉ là một sự tồn tại nhỏ nhặt không đáng kể trong đó.

Có người thích nhìn thấy đô thị phồn hoa, vô số tòa nhà cao tầng san sát, những con đường to rộng đẹp đẽ, các trung tâm thương mại và cửa hàng đếm không xuể, vô số dòng xe cộ lướt qua; mà có những người thích nhìn thấy từng chút thay đổi nhỏ bé của thành phố, như nhìn một đứa trẻ lớn dần thành người qua từng ngày.

“Ừm, là một vận may.” Một lúc lâu sau, Chu Mậu Xuyên mới nghiêm túc đáp lại.

Hai người về đến khách sạn, Lâm Tố Mỹ thấy cảm xúc của Chu Mậu Xuyên là lạ, có điều cô cũng không mấy bận tâm, ngược lại còn quan tâm đến vấn đề Chu Mậu Xuyên nhắc đến hơn, vì sao người đó không biết nói tiếng Anh, còn sau khi biết được đáp án cô sẽ có thể kiếm được món tiền lớn?

Hình như cô khá có hứng thú với tiền, suy nghĩ này khiến bản thân cô trở nên vui vẻ.

Ngày hôm sau, lúc xuống tầng ăn sáng, Chu Mậu Xuyên thuận miệng hỏi cô: “Nghĩ ra đáp án chưa?”.

Lâm Tố Mỹ hiểu ngay anh ta đang hỏi điều gì.

“Câu hỏi của anh có phải đã hỏi sai rồi không?”

Chu Mậu Xuyên nhìn cô với vẻ hơi bất ngờ.

“Không phải là ông ta không biết tiếng Anh, mà là không dùng tiếng Anh, không cần dùng tiếng Anh. Anh nên hỏi thế này, vì sao ông ta không cần học tiếng Anh theo người khác, không cần thích ứng hoàn cảnh này mà lại bắt người khác phải theo ông ta, thích ứng ông ta.” Lâm Tố Mỹ hít sâu một hơi, tâm trạng lại cực kì kích động, “Ông ta đang làm nghiên cứu đúng không? Trong lĩnh vực của ông ta, ông ta nhất định là nhân tài kiệt xuất, không đúng, là sự tồn tại mà không có ông ta thì không được, không ai có thể thay thế ông ta. Cho nên kiểu nhân tài đẳng cấp như ông ta hoàn toàn không cần thích ứng hoàn cảnh theo người khác, người khác sẽ chỉ thuận theo ông ta, bởi vì ông ta không thể thay thế được. Nếu ông ta thật sự đi học tiếng Anh, có lẽ còn bị xem là lãng phí thời gian, chẳng bằng cứ tiếp tục nghiên cứu còn hơn!”.

Lâm Tố Mỹ nháy mắt với Chu Mậu Xuyên: “Tôi nói có đúng không, đây có phải đáp án cho câu hỏi đó của anh không?”.

Chu Mậu Xuyên nhìn vào đôi mắt tự tin mà giảo hoạt của cô, gật đầu: “Phải”.

Nếu cô có thể khiến mình trở thành nhân tài không có cô sẽ không được kiểu như thế thì còn cần đi khắp nơi tìm việc kiếm tiền ư? Người khác sẽ ôm món tiền lớn chủ động đến tìm cô.

Một đạo lý rất đơn giản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện