"Ca ăn cơm đi." Khoảng ba khắc sau Ân Cửu U đã đem thức ăn lên, trong không gian nàng đánh hơi thấy mùi của Mặc nhưng lại chẳng thấy người đâu.
"Mặc vẫn chưa về?" Thay vì hỏi Mặc đâu thì nàng lại hỏi hắn có về hay không, để xem Ân Thập Cửu đáp lại như thế nào.
"Mặc vừa về sau đó nói còn có việc chưa làm xong đã đi làm rồi a." Ân Thập Cửu cười hề hề đáp.
Không hiểu sao, Ân Cửu U luôn có cảm giác Ân Thập Cửu giấu nàng chuyện gì đó ngoài việc giả ngốc. Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên những câu nói trang mô tác dạng (làm bộ làm tịch), đại trí nhược ngu, giả trư ăn hổ, ngọa hổ tàng long?
Ca ca của nàng lại là người như thế sao? Vậy tại sao bao năm qua cứ luôn một mực giả ngốc?
Vừa ăn Ân Cửu U vừa nghĩ đến thế giới này, cũng thật đúng, dù sao thế giới này quá mức mục nát, quá mức thối rửa không tự thân hình thành lớp vỏ bọc thì làm sao sống được chứ?
Như Ân Cửu U nguyên chủ làm kẻ điên điên khùng khùng để người khác chán ghét xa lánh, Ân Thập Cửu giả làm ngốc tử để người người xem nhẹ hắn ngoài sáng mà không biết trong tối hắn làm gì.
"U Nhi U Nhi, muội ổn chứ?" Ân Thập Cửu thấy Ân Cửu U thất thần thì vung vẫy đôi đũa trước mặt nàng, lo lắng hỏi thăm.
"A, muội chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi." Không biết liệu nàng có thể hay không cùng ca ca nói về chuyện đó.
"Vậy sao, vậy muội có chuyện gì có thể nói với ca ca." Hắn rất muốn nói thêm một câu, ca ca là ngốc tử sẽ nhanh quên lắm, muội mau mau nói cho ca biết đi.
Thay vì nói thì hắn biểu hiện ra mặt làm kẻ si ngốc cười, ra vẻ ngốc tử không ai bằng ta, có nói thể nào cũng không thông.
Ân Cửu U rất trọng nhìn mặt người khác vì như vậy nàng mới nhìn thấy được biểu cảm cùng tâm tính của họ. Thấy rõ Ân Thập Cửu cùng với kẻ hóng chuyện không khác gì nhau khiến nàng cười khổ một tiếng.
Ngẫm lại, đây là ca ca nàng, hắn chưa từng hại mình còn có gương mặt giống mình, lúc trước cũng như bây giờ đều luôn bên cạnh, đều luôn như vậy, khiến nàng có cảm giác an toàn và bình yên khi ở bên.
"Những ngày qua muội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, muội chợt nhận ra bản thân đang có triệu chứng ly đàn. Muội cũng thường hay nằm mơ, mơ những giấc mơ bị người phản bội, những người muội tin tưởng như thanh mai trúc mã, hảo huynh đệ tỷ muội kết nghĩa đều phản bội muội, hại muội thịt nát xương tan, một thân dơ bẩn không cách nào rột rửa...
Ca... Muội sợ phải bị như vậy, sợ nhìn lầm người, sợ lại bị phản bội."
Bữa cơm may mà ăn xong, nếu còn chưa ăn xong có lẽ sẽ là bữa cơm khó nuốt.
Ân Thập Cửu lắng nghe sau lên tiếng, "Vẽ người vẽ mặt khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng, chân thành quá mức là một cái tội, tin người quá vội là một cái ngu."
Câu nói vừa dứt ánh mắt Ân Cửu U trợn trừng nhìn Ân Thập Cửu, Ân Thập Cửu nhận ra bản thân nói hơi bị thẳng thắn quá mức lập tức cười hì hì hỏi nàng, "Ca nghe đám trẻ bên ngoài thường hay ca câu này lắm a."
Nàng có phải là trẻ con đâu mà không biết ca ca giả vờ nói dối qua loa như thế, "Ân, đúng a."
"Ca từng nghe qua một câu, người không vì mình trời tru đất diệt. U Nhi U Nhi muội nhất định phải vì bản thân để không bị trời tru đất diệt đấy, muội nếu bị trời tru đất diệt... Ca ca... Ca ca không còn ai để nương tựa vào đâu..." Những câu đầu còn rất chân lý, rất vui tươi đến giữa chừng lại ngập ngừng nước mắt, đến cuối cùng thì thành khóc thật.
Ân Cửu U đành phải đến bên cạnh Ân Thập Cửu vỗ về hắn, "Ân ân, muội không bỏ ca, muội sẽ vì mình sau đó là vì ca."
"U Nhi, ca có cách này, không biết có thể giúp muội trị chứng ly đàn hay không nhưng chắc có thể hữu dụng nha." Ân Thập Cửu lau lau nước mắt cười xán lạn nói.
"Muội nghe theo ca."
"Là thế này, muội thấy ai thuận mắt thì cứ kết thân với hắn nhưng luôn có sự phòng bị với kẻ đó dù là người như thế nào, người đó giúp muội muội báo đáp lại trong khả năng, nếu như vượt quá khả năng thì trực tiếp trở mặt. Ha hả, đây là ngươi không phạm ta không phạm ngươi, có ân tất báo có oan tất trả."
Hắn cười hì hì nói tiếp, "Nhìn mặt nhìn người phải xem lòng hắn, bất thiện giả ban cho y mộng cảnh xa hoa phồn vinh sau lại một bước kéo y xuống tận cùng vực sâu. Coi như cái giá phải trả khi lập giao ước với con người mang linh hồn ác quỷ đi."
Những lời đầu Ân Thập Cửu nói ra khiến Ân Cửu U có phần tỉnh ngộ về cách sống hiện tại mình nên làm, nhưng đến những câu sau khiến nàng chợt lạnh sóng lưng.
Kiếp trước nàng ngã xuống vì không cam lòng đã muốn lập khế ước với ác quỷ lại bị từ chối, hiện tại một câu nói của Ân Thập Cửu như cho nàng tia sáng trong u tối.
Nếu ác quỷ đã từ chối ta thì sao ta không trở thành ác quỷ đó, làm giao ước với kẻ khác và lấy cái giá mà bản thân yêu thích làm thứ trao đổi.
Không có kẻ nào đáp ứng lời cầu khẩn của ta vậy chi bằng chính ta thực hiện lời cầu khẩn của bản thân.
Kính Hồng Quân, Giang Lam Nhiễm hai người các ngươi đã lấy đi của ta bao nhiêu thứ? Niềm tin, sức mạnh, tài vật còn có cả mạng sống Ân Vũ Ưu. Ta quay lại, ta quay lại để lấy mọi thứ các ngươi nợ, món nợ huyết hải kiếp trước chưa hoàn trả.
Nàng ngay lúc này đã quên mất bản thân từng mơ ước cuộc sống bình yên qua ngày cùng ca ca song bào thai.
Ân Thập Cửu có loại xúc động muốn thu hồi lời nói vừa nói xong.
Vì hắn nhìn đến Ân Cửu U cười ma mị như ma quỷ lập một kế hoạch tàn nhẫn rồi chờ kẻ nhảy vào đó chờ chết trong tay nàng. Giống hệt tu la từ địa ngục bò lên làm chuyện ác.
Càng nhìn, hắn lại càng thích Ân Cửu U cười như vậy. Đó mới là nụ cười phù hợp với cái tên cha mẹ đã đặt ra cho nàng, Ân Cửu U, Cửu U Giới Chúa Tể.
Còn hắn... Thật không biết ai là người nghĩ ra cái tên này. Là trùng hợp hay cố tình, hắn thật không rõ.
Tiểu Tịch Nhi, ta tìm muội thật lâu, lần này ta sẽ không để mất muội thêm lần nào nữa. Muội vì ta mà nguyện thịt nát xương tan, ta cũng vì muội nguyện dùng cả sinh mệnh và linh hồn này bảo vệ muội đời đời kiếp kiếp.
"Mặc vẫn chưa về?" Thay vì hỏi Mặc đâu thì nàng lại hỏi hắn có về hay không, để xem Ân Thập Cửu đáp lại như thế nào.
"Mặc vừa về sau đó nói còn có việc chưa làm xong đã đi làm rồi a." Ân Thập Cửu cười hề hề đáp.
Không hiểu sao, Ân Cửu U luôn có cảm giác Ân Thập Cửu giấu nàng chuyện gì đó ngoài việc giả ngốc. Đột nhiên trong đầu nàng hiện lên những câu nói trang mô tác dạng (làm bộ làm tịch), đại trí nhược ngu, giả trư ăn hổ, ngọa hổ tàng long?
Ca ca của nàng lại là người như thế sao? Vậy tại sao bao năm qua cứ luôn một mực giả ngốc?
Vừa ăn Ân Cửu U vừa nghĩ đến thế giới này, cũng thật đúng, dù sao thế giới này quá mức mục nát, quá mức thối rửa không tự thân hình thành lớp vỏ bọc thì làm sao sống được chứ?
Như Ân Cửu U nguyên chủ làm kẻ điên điên khùng khùng để người khác chán ghét xa lánh, Ân Thập Cửu giả làm ngốc tử để người người xem nhẹ hắn ngoài sáng mà không biết trong tối hắn làm gì.
"U Nhi U Nhi, muội ổn chứ?" Ân Thập Cửu thấy Ân Cửu U thất thần thì vung vẫy đôi đũa trước mặt nàng, lo lắng hỏi thăm.
"A, muội chỉ suy nghĩ một chút chuyện thôi." Không biết liệu nàng có thể hay không cùng ca ca nói về chuyện đó.
"Vậy sao, vậy muội có chuyện gì có thể nói với ca ca." Hắn rất muốn nói thêm một câu, ca ca là ngốc tử sẽ nhanh quên lắm, muội mau mau nói cho ca biết đi.
Thay vì nói thì hắn biểu hiện ra mặt làm kẻ si ngốc cười, ra vẻ ngốc tử không ai bằng ta, có nói thể nào cũng không thông.
Ân Cửu U rất trọng nhìn mặt người khác vì như vậy nàng mới nhìn thấy được biểu cảm cùng tâm tính của họ. Thấy rõ Ân Thập Cửu cùng với kẻ hóng chuyện không khác gì nhau khiến nàng cười khổ một tiếng.
Ngẫm lại, đây là ca ca nàng, hắn chưa từng hại mình còn có gương mặt giống mình, lúc trước cũng như bây giờ đều luôn bên cạnh, đều luôn như vậy, khiến nàng có cảm giác an toàn và bình yên khi ở bên.
"Những ngày qua muội tiếp xúc với thế giới bên ngoài, muội chợt nhận ra bản thân đang có triệu chứng ly đàn. Muội cũng thường hay nằm mơ, mơ những giấc mơ bị người phản bội, những người muội tin tưởng như thanh mai trúc mã, hảo huynh đệ tỷ muội kết nghĩa đều phản bội muội, hại muội thịt nát xương tan, một thân dơ bẩn không cách nào rột rửa...
Ca... Muội sợ phải bị như vậy, sợ nhìn lầm người, sợ lại bị phản bội."
Bữa cơm may mà ăn xong, nếu còn chưa ăn xong có lẽ sẽ là bữa cơm khó nuốt.
Ân Thập Cửu lắng nghe sau lên tiếng, "Vẽ người vẽ mặt khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng, chân thành quá mức là một cái tội, tin người quá vội là một cái ngu."
Câu nói vừa dứt ánh mắt Ân Cửu U trợn trừng nhìn Ân Thập Cửu, Ân Thập Cửu nhận ra bản thân nói hơi bị thẳng thắn quá mức lập tức cười hì hì hỏi nàng, "Ca nghe đám trẻ bên ngoài thường hay ca câu này lắm a."
Nàng có phải là trẻ con đâu mà không biết ca ca giả vờ nói dối qua loa như thế, "Ân, đúng a."
"Ca từng nghe qua một câu, người không vì mình trời tru đất diệt. U Nhi U Nhi muội nhất định phải vì bản thân để không bị trời tru đất diệt đấy, muội nếu bị trời tru đất diệt... Ca ca... Ca ca không còn ai để nương tựa vào đâu..." Những câu đầu còn rất chân lý, rất vui tươi đến giữa chừng lại ngập ngừng nước mắt, đến cuối cùng thì thành khóc thật.
Ân Cửu U đành phải đến bên cạnh Ân Thập Cửu vỗ về hắn, "Ân ân, muội không bỏ ca, muội sẽ vì mình sau đó là vì ca."
"U Nhi, ca có cách này, không biết có thể giúp muội trị chứng ly đàn hay không nhưng chắc có thể hữu dụng nha." Ân Thập Cửu lau lau nước mắt cười xán lạn nói.
"Muội nghe theo ca."
"Là thế này, muội thấy ai thuận mắt thì cứ kết thân với hắn nhưng luôn có sự phòng bị với kẻ đó dù là người như thế nào, người đó giúp muội muội báo đáp lại trong khả năng, nếu như vượt quá khả năng thì trực tiếp trở mặt. Ha hả, đây là ngươi không phạm ta không phạm ngươi, có ân tất báo có oan tất trả."
Hắn cười hì hì nói tiếp, "Nhìn mặt nhìn người phải xem lòng hắn, bất thiện giả ban cho y mộng cảnh xa hoa phồn vinh sau lại một bước kéo y xuống tận cùng vực sâu. Coi như cái giá phải trả khi lập giao ước với con người mang linh hồn ác quỷ đi."
Những lời đầu Ân Thập Cửu nói ra khiến Ân Cửu U có phần tỉnh ngộ về cách sống hiện tại mình nên làm, nhưng đến những câu sau khiến nàng chợt lạnh sóng lưng.
Kiếp trước nàng ngã xuống vì không cam lòng đã muốn lập khế ước với ác quỷ lại bị từ chối, hiện tại một câu nói của Ân Thập Cửu như cho nàng tia sáng trong u tối.
Nếu ác quỷ đã từ chối ta thì sao ta không trở thành ác quỷ đó, làm giao ước với kẻ khác và lấy cái giá mà bản thân yêu thích làm thứ trao đổi.
Không có kẻ nào đáp ứng lời cầu khẩn của ta vậy chi bằng chính ta thực hiện lời cầu khẩn của bản thân.
Kính Hồng Quân, Giang Lam Nhiễm hai người các ngươi đã lấy đi của ta bao nhiêu thứ? Niềm tin, sức mạnh, tài vật còn có cả mạng sống Ân Vũ Ưu. Ta quay lại, ta quay lại để lấy mọi thứ các ngươi nợ, món nợ huyết hải kiếp trước chưa hoàn trả.
Nàng ngay lúc này đã quên mất bản thân từng mơ ước cuộc sống bình yên qua ngày cùng ca ca song bào thai.
Ân Thập Cửu có loại xúc động muốn thu hồi lời nói vừa nói xong.
Vì hắn nhìn đến Ân Cửu U cười ma mị như ma quỷ lập một kế hoạch tàn nhẫn rồi chờ kẻ nhảy vào đó chờ chết trong tay nàng. Giống hệt tu la từ địa ngục bò lên làm chuyện ác.
Càng nhìn, hắn lại càng thích Ân Cửu U cười như vậy. Đó mới là nụ cười phù hợp với cái tên cha mẹ đã đặt ra cho nàng, Ân Cửu U, Cửu U Giới Chúa Tể.
Còn hắn... Thật không biết ai là người nghĩ ra cái tên này. Là trùng hợp hay cố tình, hắn thật không rõ.
Tiểu Tịch Nhi, ta tìm muội thật lâu, lần này ta sẽ không để mất muội thêm lần nào nữa. Muội vì ta mà nguyện thịt nát xương tan, ta cũng vì muội nguyện dùng cả sinh mệnh và linh hồn này bảo vệ muội đời đời kiếp kiếp.
Danh sách chương