"Xú phong đầu!" Bên ngoài cửa quát lên một tiếng.

Từ tiềm thức Ân Cửu U biết được giọng người này là tên gia đinh bên cạnh Ân Tà Minh, hắn đối xử với gia đình Ân tam thiếu gia cũng tạm coi là có chút giao tình đi.

Dầu sao Ân Tà Minh trong Ân gia không có bao nhiêu cân lượng, còn bị nhiều người không xem trọng là đằng khác, có một người đối xử tốt với họ đã là điều may mắn.

"Có chuyện gì?" Ân Cửu U hỏi.

"Tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân... Hai người, hai người bọn họ xảy ra chuyện rồi!" Tên gia đinh thở hồng hộc, khó khăn nói một câu.

"Cái gì?" Đồng tử Ân Cửu U co rụt lại vì hoảng sợ, hai cánh tay siết chặt chăn đến phát run.

Vì Ân Cửu U chìm đắm trong giận dữ nên không thấy được ánh mắt hàm chứa bất đắc dĩ của Ân Thập Cửu, mang theo vài phần chua xót, hắn khẽ cắn môi một cái, sắc mặt này xuất hiện nhanh chóng và biến mất cũng nhanh chóng.

Nên khi ánh mắt Ân Cửu U lướt qua chỉ thấy Ân Thập Cửu lộ ra ánh mắt ngẩn ngơ sau là mất mát và lưng tròng nước mắt.

Muốn khóc?

Ân Cửu U vừa đặt câu hỏi trong lòng xong, Ân Thập Cửu liền vỡ oà, oa oa chạy đến bên người tên gia đinh, nắm áo hắn hỏi.

"Cha mẹ ta ở đâu, họ đâu? Phụ thân, mẫu thân, ô ô, hai người bị sao, họ bị sao? Ô ô, họ đâu rồi?" Ân Thập Cửu khóc lóc lập đi lập lại mỗi câu cha mẹ ở đâu, họ bị sao.

Ân Cửu U phải chạy đến, kéo Ân Thập Cửu vào lòng, hỏi gia đinh, "Dẫn ta đi gặp phụ thân cùng mẫu thân."

Tên gia đinh nghi hoặc nhìn Ân Cửu U, hắn nhận ra sự thay đổi của nàng, có điểm gì đó rất lạ... Nhưng hắn chẳng thế nào tìm được.

Hắn vốn biết Ân Cửu U đôi lúc tỉnh táo, đôi lúc điên khùng. Nên nghĩ nàng hiện tại đang tỉnh táo và nhận thức rõ ràng mọi chuyện.

"Theo ta." Gia đinh dẫn đường đi trước, Ân Cửu U dẫn Ân Thập Cửu bên cạnh.

"Cửu ca, ca đừng khóc, để lát nữa muội dẫn ca ra ngoài mua kẹo hồ lô."

"Kẹo hồ lô ăn có được không?"

"Được nga, ăn chua chua ngọt ngọt rất ngon."

Suốt cả đường đi, Ân Cửu U phải dỗ Ân Thập Cửu để hắn ngừng khóc nháo lập đi mỗi một câu, phụ thân và mẫu thân họ ở đâu, họ bị sao.

Gia đinh đưa hai người đến trước cửa lớn Ân gia, nhìn hai cái xác khắp bơi toàn là thương tích.

Vết thương do roi và kiếm... Là bị tra tấn đến chết?

Sắc mặt Ân Cửu U không chút tốt đẹp nào, tên gia đinh vừa thấy sắc mặt nàng âm trầm méo mó nghĩ nàng chuẩn bị tái phát bệnh điên liền tránh ra xa chỗ bốn người... Nga, phải là hai người, hai xác mới đúng.

"Phụ thân... Mẫu thân, ô ô, hai người bị sao vậy? Phụ thân, mẫu thân sao trên người hai người toàn nước cà không vậy? Phụ thân, mẫu thân sao hai người không đáp lời Cửu Nhi? Hai người không thương Cửu Nhi, ô ô, phụ thân và mẫu thân sao cứ nằm ở đó ngủ như thế, rất bẩn, hai người dậy đi... Ô ô..." Ân Thập Cửu khóc nức nở quỳ bên cạnh hai người Ân Tà Minh cùng Khương Nhược Thù, lay lắt hai xác người lạnh lẽo.

"Ca, ca... Cha mẹ, họ chết rồi." Ân Cửu U ở bên cạnh Ân Thập Cửu, giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai hắn, kéo hắn đứng dậy.

"Ô ô, không phải, cha mẹ chỉ đang ngủ mà thôi, họ chỉ đang ngủ thôi... Ô ô, có phải là do ta không ngoan nên phụ thân với mẫu thân mới bỏ ta? Ô ô, ta sẽ ngoan, ta sẽ ngoan, U Nhi, muội đánh thức phụ thân cùng mẫu thân dậy đi, ta sẽ nghe lời mà..." Ân Thập Cửu oa oa khóc nức nở lung lắc tay Ân Cửu U như đứa trẻ nhõng nhẽo đòi kẹo.

"Vậy ca cùng ta đợi đi, đợi phụ thân cùng mẫu thân tỉnh dậy, chúng ta không thể để họ nằm đây được, phải cho hai người chỗ nằm tốt nhất mới được." Ân Cửu U cười hi hi ha ha nói.

"Nga nga, đưa phụ thân cùng mẫu thân vào phòng đi." Ân Thập Cửu kéo tay Ân Cửu U cười nói.

Nàng cười cười đưa Ân Thập Cửu rời đi rồi nhờ tên gia đinh đưa phụ mẫu hai người vào viện, mua hai chiếc quan tài và giúp nàng an táng phụ mẫu.

Tiền Ân Cửu U có được hiện tại đều là do Ân Tà Minh cấp cho tiền tiêu vặt hằng tháng.

Chỉ có hai đồng bạc đủ để an táng hai người, ngày tháng ăn uống, sinh hoạt tiếp theo chỉ có thể nhờ vào chính mình kiếm lấy.

Thu xếp xong, Ân Cửu U quay về tiểu viện, Ân Thập Cửu chờ nàng ở phòng khách, vừa thấy Ân Cửu U liền ôm lấy nàng như bảo bối không buông.

"U Nhi U Nhi đi chơi, đi chơi."

Đúng là ngốc tử a, cha vừa chết đã hi hi ha ha cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Ân Cửu U chỉ biết cười trừ dẫn hắn đi ra khỏi Ân gia.

Ân Cửu U và Ân Thập Cửu nổi danh Song Bào Thanh Phong (thanh đầu lăng và phong nha đầu) người thấy liền tránh hoặc khinh miệt.

Gặp Ân Thập Cửu thì cứ như kiếm lời, bảo hắn làm gì hắn cũng nghe theo, gặp Ân Cửu U thì tránh như tránh tà.

Nếu hai người song song đi với nhau lại chẳng ai dám đến gần, vì Ân Cửu U nổi danh là sủng ca cuồng ma, dù có lên cơn điên loạn cũng chỉ có một quan điểm: Không ai được tổn hại đến ca ca ta!

Đồng dạng, chẳng ai muốn buôn bán với hai huynh muội này.

Hiện tại Ân Cửu U muốn mua kẹo hồ lô cho Ân Thập Cửu cũng rất khó khăn...

Người điên thì cứ là người điên đi, chỉ cần đủ vô lại thì sợ gì nữa chứ!

Trong lòng Ân Cửu U mưu toan tính toán vô số kế hoạch chỉ vì mua một cây kẹo hồ lô...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện