Thân ái AgustD-93 sinh nhật vui vẻ a
_____________________
Trước đó, khi Ân Cửu bị bắt nhốt vào nhà lao.
Ảnh Tề vội vã chạy đến chỗ truyền âm trận, thông báo với quản sự trưởng truyền âm, "La quản sự, không tốt, thập tam trưởng lão bị đám người Phó Thống Lĩnh Ngọc Cương bắt đi mất rồi, còn nữa, bọn họ còn khiêu chiến công hội chúng ta nữa."
Người gọi La quản sự đang sửa chữa trận pháp nghe thấy Ảnh Tề hấp tấp nói đành đình chỉ động tác sửa chữa, nghe mới đầu còn coi như chuyện dễ giải quyết, mãi đến câu khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư hắn trợn trừng mắt quát, "Ngươi nói gì? Không những bắt người của chúng ta đi còn khiêu chiến cả công hội Trận Phâp Sư?"
Ảnh Tề gật gật đầu.
Thấy hắn khẳng định, La quản sự vỗ chán, "Chuyện này không hay rồi, ngươi khi đó có thu hình ảnh bằng kính tượng hình không?"
Ảnh Tề lắc lắc đầu, sau lại gật gật đầu khiếm La quản sự khó hiểu quát lên, "Rốt cuộc là có hay không có?"
Ảnh Tề nhu nhược co rút cổ lại, giải thích, "Ta không có thu ảnh được, nhưng khi đi đường cách đó không xa ta lại thấy một cái kính tượng hình, mở ra xem phát hiện có ghi lại đoạn ảnh thập tam trưởng lão với Ngọc Cương phó thống lĩnh tranh cãi."
Còn có chuyện trùng hợp đến thế à?
La quản sự nghi ngờ, kính tượng hình nhận Ảnh Tề nhặt được này có bảy tám phần là do Ân Cửu U làm ra.
"Mau đưa kính tượng hình cho ta xem." La quản sự đạo.
"Đây nga." Ảnh Tề ngoan ngoãn đưa kính tượng hình cho La quản sự.
La quản sự xem xong sắc mặt không tốt, hắn vỗ bàn, uy lực mạnh mẽ khiến bàn gỗ chia năm xẻ bảy như đống gỗ nát, quát "Quá đáng, hắn không nể mặt thập tam trưởng lão cũng phải nể mặt công hội Trận Pháp Sư này. Hừ, chuyện này ta sẽ không chần chừ, ta lập tức gửi đến Vọng Hư phòng, nhờ bọn họ cấp tốc gửi kính tượng hình này cho hội trưởng cùng phó hội trưởng mới được."
Hắn nói xong liền đi, để lại Ảnh Tề một thân ngơ ngác nhìn bóng lưng La quản sự uy vũ rời đi.
"La quản sự hảo khí phách!" Hắn cười hắc hắc lấy lại tinh thần bám đuôi phía sau đi đến Vọng Hư phòng.
Vọng Hư phòng là phòng bí mật trong công hội Trận Pháp Sư, chuyên dùng cho nội bộ gửi đồ vật hoặc tin tức quan trọng, chỉ đặc biệt gửi những món đồ vật nhỏ như thư, đá truyền âm, kính tượng hình, rương đồ vật,... Nói chung vật chết thì chuyển được, vật sống như người hay ma thú là không chuyển được, trừ phi dùng truyền tống trận hay đó là người và ma thú chết thì có thể dùng Vọng Hư phòng truyền đi.
Gửi đến Vọng Hư phòng, La quản sự còn nhắc nhở nhóm người bên phía đế đô nhanh chóng đưa kính tượng hình cho các hội trưởng, dù hắn gấp thế nào, có việc khó xử ra sao cũng phải đưa, gặp cản trở lập tức dùng Thiên Sư lệnh bài.
Thiên Sư lệnh bài là lệnh cấp bậc cao cấp trong công hội, do Dược Tháp phân phát ra, dùng cho việc gấp nội bộ để tránh gặp phải cản trở giữa đường đi thông báo có thể dùng cái này.
Vật này tượng trưng cho thế lực sau lưng công hội Trận Pháp Sư, ai dám làm xằng làm bậy với người nắm giữ hay thương tổn lệnh bài chẳng khác nào khiêu chiến với cao tầng ở Linh Vực.
Nhóm người ở đế đô nghe chuyện xong khó tin mở ra kính tượng hình liền thấy cảnh người ném đến hai huân chương, một thành viên một trưởng lão thân phận, xuống đất không nương tay, dù không biết hai viên huân chương có bị sao không nhưng hành động đó đã nói rõ người kia khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư.
Không dám chậm trễ, quản sự ở đế đô lập tức chạy đến phòng cấm, lấy ra Thiên Sư lệnh bài, một đường tiến cung.
Trong cung.
Các hội trưởng công hội Trận Pháp Sư ở bảy mươi hai thành đều tập trung tại đây, người người thảo luận.
Bên cạnh đám người hội trưởng ở bảy mươi hai thành còn có năm vị Luyện Dược Sư, trong đó có hai người trẻ tuổi, một người trung niên và hai lão giả.
Nếu Ân Cửu U có mặt ở đây, nàng chắc chắn sẽ nhận ra một người trẻ tuổi trong đó. Hắn chính Dược Già Nam.
Vốn hắn chốn đến Kính Phách thành để đi chơi, ai ngờ bị người trung niên bên cạnh tìm được trải về hoàng cung.
Cả năm người này đều là người của Dược Tháp đi đến.
Ba tháng sau là thời gian tuyển chọn thành viên ở các công hội Luyện Dược Sư đến Dược Tháp, bọn họ đến là vì chuyện đó, ngoài ra còn có chuyện chính là giúp quận chúa, muội muội của hoàng thượng, trị bệnh.
Sẵn tiện một đường tổ chức tuyển chọn thiên tài dược sư.
Dược Già Nam khó chịu khi ở trong cung, hắn không thích cuộc sống xa hoa đầy sắc thái đội lốt xương cốt và máu người này, hắn thích phóng khoáng đến những vùng yên tĩnh như Kinh Phách thành.
Hắn nhớ khi ở bên cạnh Ân Cửu U, người đó cho hắn cảm giác thanh bình, một loại tri kỷ không cưỡng lại.
"Ta có thể ra ngoài một chút được không?" Dược Già Nam nói với vị trung niên.
"Không được, thiếu chủ ta biết ngài nghĩ gì, truyền tống trận đến Kinh Phách thành đã bị hỏng, không thể đưa ngài đến đó được đâu, ngài chết tâm đi." Người trung niên mở miệng là thiếu chủ nhưng trong ngữ điệu không có bao nhiêu tốn kính, càng giống với trưởng bối dạy dỗ tiểu bối trong gia tộc hơn.
"Thiên Nha thúc thúc, vậy để ta đến thành Oa Cổ cũng được từ đó chạy đến Kinh Phách thành mất có nửa ngày đường nha." Hắn làm nũng nói.
"Già Nam, đệ ở yên trong cung đi, đệ đang gây phiền phức cho mọi người đấy." Thiếu nữ lớn hơn Dược Già Nam tầm hai ba tuổi, nghiêm giọng nói.
"Đệ biết rồi Nguyên Nhiên tỷ." Hắn thấp giọng đáp.
"Báo! Báo! Báo! Hội trưởng, không hay rồi, không hay rồi!" Đúng lúc Dược Già Nam đang buồn chán thì giọng quản sự công hội Trận Pháp Sư vang vọng truyền đến.
Trong đại điện chứa đến hơn trăm tên Trận Pháp Sư, nghe thấy âm thanh báo nguy, nhất tề nhìn về hướng quản sự.
Hắn chạy đến chỗ hội trưởng công hội Trận Pháp Sư đế đô, dâng lên kính tượng hình nói, "Hội trưởng, có người ở Kinh Phách thành khiêu chiến với công hội Trận Pháp Sư."
Một câu cấp báo của quản sự rơi xuống làm cả đại điện còn ồn ào bàn luận không biết chuyện gì đang xảy ra lập tức im bặt không tiếng động.
"Ngươi nói cái gì?" Hội trưởng coong hội Trận Pháp đế đô nghĩ mình nghe lầm rồi.
Cả trăm người trong đại điện cũng nghĩ mình nghe lầm rồi.
"Báo Nha hội trưởng đại nhân, có người ở thành Kinh Phách khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư chúng ta!"
Ầm!
_____________________
Trước đó, khi Ân Cửu bị bắt nhốt vào nhà lao.
Ảnh Tề vội vã chạy đến chỗ truyền âm trận, thông báo với quản sự trưởng truyền âm, "La quản sự, không tốt, thập tam trưởng lão bị đám người Phó Thống Lĩnh Ngọc Cương bắt đi mất rồi, còn nữa, bọn họ còn khiêu chiến công hội chúng ta nữa."
Người gọi La quản sự đang sửa chữa trận pháp nghe thấy Ảnh Tề hấp tấp nói đành đình chỉ động tác sửa chữa, nghe mới đầu còn coi như chuyện dễ giải quyết, mãi đến câu khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư hắn trợn trừng mắt quát, "Ngươi nói gì? Không những bắt người của chúng ta đi còn khiêu chiến cả công hội Trận Phâp Sư?"
Ảnh Tề gật gật đầu.
Thấy hắn khẳng định, La quản sự vỗ chán, "Chuyện này không hay rồi, ngươi khi đó có thu hình ảnh bằng kính tượng hình không?"
Ảnh Tề lắc lắc đầu, sau lại gật gật đầu khiếm La quản sự khó hiểu quát lên, "Rốt cuộc là có hay không có?"
Ảnh Tề nhu nhược co rút cổ lại, giải thích, "Ta không có thu ảnh được, nhưng khi đi đường cách đó không xa ta lại thấy một cái kính tượng hình, mở ra xem phát hiện có ghi lại đoạn ảnh thập tam trưởng lão với Ngọc Cương phó thống lĩnh tranh cãi."
Còn có chuyện trùng hợp đến thế à?
La quản sự nghi ngờ, kính tượng hình nhận Ảnh Tề nhặt được này có bảy tám phần là do Ân Cửu U làm ra.
"Mau đưa kính tượng hình cho ta xem." La quản sự đạo.
"Đây nga." Ảnh Tề ngoan ngoãn đưa kính tượng hình cho La quản sự.
La quản sự xem xong sắc mặt không tốt, hắn vỗ bàn, uy lực mạnh mẽ khiến bàn gỗ chia năm xẻ bảy như đống gỗ nát, quát "Quá đáng, hắn không nể mặt thập tam trưởng lão cũng phải nể mặt công hội Trận Pháp Sư này. Hừ, chuyện này ta sẽ không chần chừ, ta lập tức gửi đến Vọng Hư phòng, nhờ bọn họ cấp tốc gửi kính tượng hình này cho hội trưởng cùng phó hội trưởng mới được."
Hắn nói xong liền đi, để lại Ảnh Tề một thân ngơ ngác nhìn bóng lưng La quản sự uy vũ rời đi.
"La quản sự hảo khí phách!" Hắn cười hắc hắc lấy lại tinh thần bám đuôi phía sau đi đến Vọng Hư phòng.
Vọng Hư phòng là phòng bí mật trong công hội Trận Pháp Sư, chuyên dùng cho nội bộ gửi đồ vật hoặc tin tức quan trọng, chỉ đặc biệt gửi những món đồ vật nhỏ như thư, đá truyền âm, kính tượng hình, rương đồ vật,... Nói chung vật chết thì chuyển được, vật sống như người hay ma thú là không chuyển được, trừ phi dùng truyền tống trận hay đó là người và ma thú chết thì có thể dùng Vọng Hư phòng truyền đi.
Gửi đến Vọng Hư phòng, La quản sự còn nhắc nhở nhóm người bên phía đế đô nhanh chóng đưa kính tượng hình cho các hội trưởng, dù hắn gấp thế nào, có việc khó xử ra sao cũng phải đưa, gặp cản trở lập tức dùng Thiên Sư lệnh bài.
Thiên Sư lệnh bài là lệnh cấp bậc cao cấp trong công hội, do Dược Tháp phân phát ra, dùng cho việc gấp nội bộ để tránh gặp phải cản trở giữa đường đi thông báo có thể dùng cái này.
Vật này tượng trưng cho thế lực sau lưng công hội Trận Pháp Sư, ai dám làm xằng làm bậy với người nắm giữ hay thương tổn lệnh bài chẳng khác nào khiêu chiến với cao tầng ở Linh Vực.
Nhóm người ở đế đô nghe chuyện xong khó tin mở ra kính tượng hình liền thấy cảnh người ném đến hai huân chương, một thành viên một trưởng lão thân phận, xuống đất không nương tay, dù không biết hai viên huân chương có bị sao không nhưng hành động đó đã nói rõ người kia khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư.
Không dám chậm trễ, quản sự ở đế đô lập tức chạy đến phòng cấm, lấy ra Thiên Sư lệnh bài, một đường tiến cung.
Trong cung.
Các hội trưởng công hội Trận Pháp Sư ở bảy mươi hai thành đều tập trung tại đây, người người thảo luận.
Bên cạnh đám người hội trưởng ở bảy mươi hai thành còn có năm vị Luyện Dược Sư, trong đó có hai người trẻ tuổi, một người trung niên và hai lão giả.
Nếu Ân Cửu U có mặt ở đây, nàng chắc chắn sẽ nhận ra một người trẻ tuổi trong đó. Hắn chính Dược Già Nam.
Vốn hắn chốn đến Kính Phách thành để đi chơi, ai ngờ bị người trung niên bên cạnh tìm được trải về hoàng cung.
Cả năm người này đều là người của Dược Tháp đi đến.
Ba tháng sau là thời gian tuyển chọn thành viên ở các công hội Luyện Dược Sư đến Dược Tháp, bọn họ đến là vì chuyện đó, ngoài ra còn có chuyện chính là giúp quận chúa, muội muội của hoàng thượng, trị bệnh.
Sẵn tiện một đường tổ chức tuyển chọn thiên tài dược sư.
Dược Già Nam khó chịu khi ở trong cung, hắn không thích cuộc sống xa hoa đầy sắc thái đội lốt xương cốt và máu người này, hắn thích phóng khoáng đến những vùng yên tĩnh như Kinh Phách thành.
Hắn nhớ khi ở bên cạnh Ân Cửu U, người đó cho hắn cảm giác thanh bình, một loại tri kỷ không cưỡng lại.
"Ta có thể ra ngoài một chút được không?" Dược Già Nam nói với vị trung niên.
"Không được, thiếu chủ ta biết ngài nghĩ gì, truyền tống trận đến Kinh Phách thành đã bị hỏng, không thể đưa ngài đến đó được đâu, ngài chết tâm đi." Người trung niên mở miệng là thiếu chủ nhưng trong ngữ điệu không có bao nhiêu tốn kính, càng giống với trưởng bối dạy dỗ tiểu bối trong gia tộc hơn.
"Thiên Nha thúc thúc, vậy để ta đến thành Oa Cổ cũng được từ đó chạy đến Kinh Phách thành mất có nửa ngày đường nha." Hắn làm nũng nói.
"Già Nam, đệ ở yên trong cung đi, đệ đang gây phiền phức cho mọi người đấy." Thiếu nữ lớn hơn Dược Già Nam tầm hai ba tuổi, nghiêm giọng nói.
"Đệ biết rồi Nguyên Nhiên tỷ." Hắn thấp giọng đáp.
"Báo! Báo! Báo! Hội trưởng, không hay rồi, không hay rồi!" Đúng lúc Dược Già Nam đang buồn chán thì giọng quản sự công hội Trận Pháp Sư vang vọng truyền đến.
Trong đại điện chứa đến hơn trăm tên Trận Pháp Sư, nghe thấy âm thanh báo nguy, nhất tề nhìn về hướng quản sự.
Hắn chạy đến chỗ hội trưởng công hội Trận Pháp Sư đế đô, dâng lên kính tượng hình nói, "Hội trưởng, có người ở Kinh Phách thành khiêu chiến với công hội Trận Pháp Sư."
Một câu cấp báo của quản sự rơi xuống làm cả đại điện còn ồn ào bàn luận không biết chuyện gì đang xảy ra lập tức im bặt không tiếng động.
"Ngươi nói cái gì?" Hội trưởng coong hội Trận Pháp đế đô nghĩ mình nghe lầm rồi.
Cả trăm người trong đại điện cũng nghĩ mình nghe lầm rồi.
"Báo Nha hội trưởng đại nhân, có người ở thành Kinh Phách khiêu chiến công hội Trận Pháp Sư chúng ta!"
Ầm!
Danh sách chương