"Hảo, Cương Nhi, ngày mai ta lập tức đi thỉnh vị đại sư này." Ngọc Thành vui mừng đáp.

Ngọc Cương khẽ gật đầu đồng ý, Ngọc Thành lo lắng trước sau nói tiếp, "Cương Nhi, Ân Cửu U kia là một võ giả, chi bằng chúng ta phá hủy đan điền của hắn."

Ngọc Cương suy nghĩ một lúc liền lắc đầu, "Không được, nếu hủy đan điền của hắn thì sẽ không chịu được cực hình gãy xương đoạn cốt mà chết, khi đó chúng ta cũng sẽ phải chết theo hắn, chi bằng cứ để như thế, đoạn chi cốt của hắn, để hắn mãi làm một tên phế nhân."

Một ngàn năm phát triển về sau, gãy xương đoạn cốt với những người ở các đại lục cấp thấp thường để lại di chứng sau khi phục hồi lại những đoạn cốt bị đứt gãy.

Võ giả mà bị đánh gãy đoạn tứ chi chắc chắn sẽ để lại di chứng, có khi phục hồi lại được chưa chắc đã đi đứng như người bình thường.

Ngày hôm sau, Ngọc Cương đến nhà lao, Ngọc Thành đến Thiên Hòa sơn bái phỏng đại sư.

"Tên tội phạm đó đâu?" Hắn vừa đến không quản mọi chuyện, chỉ lo người kia ở đâu.

"Đại nhân, hắn vừa mới bị đưa đến hình phòng thẩm vấn." Tên binh nhất đáp.

"Dẫn ta đến gặp hắn."

"Vâng."

Hai người đến hình phòng, Ân Cửu U bị trói chặt trên cột chữ thập, khắp người như trước đầy máu dơ bẩn.

Đôi mắt nàng u tịch như về phía Ngọc Cương, trong lòng hận ý nhẹ nhàng từng dòng gợn khí.

Chỉ cần ta còn sống, Ngọc gia các người... Một kẻ cũng sẽ không sống tốt.

Ngọc Cương càng nhìn Ân Cửu U càng cảm thấy chướng mắt, hắn hạ lệnh, "Đánh gãy tứ chi, ném vào nhà lao, các ngươi không cần thẩm vấn nữa."

Hắn nói xong liền rời đi, hắn không muốn ở trong đây thêm một giây phút nào, dù hắn khinh thường những kẻ ở đây, từ tội phạm cho đến quản ngục trưởng.

Trước khi ra khỏi cổng chính, Ngọc Cương nhắc nhở thêm, "Tốt nhất bẻ gãy hết các ngón tay của hắn."

Đám quản ngục cung kính tiễn hắn rời đi, sau quay lại làm đúng theo như lời Ngọc Cương nói, đánh gãy tứ chi của Ân Cửu U cùng mười ngón tay của nàng.

Tiếng "răng rắc" giòn vang trong không gian liên tục truyền đến, tiếng hừ lạnh từ âm mũi dần chuyển đến tiếng la khi đám người kia đánh gãy xương chân nàng, đến chân còn lại, Ân Cửu U đã gần như mất cảm giác, nàng trừng mắt nhìn bốn người trong phòng, nhìn thế giới u tối không chút ánh sáng trước mắt dập tắt.

Răng rắc!

Chi cuối cùng bị đánh gãy, Ân Cửu U cùng lúc ngất đi, bọn người ném nàng vào nhà lao, để nàng tự sinh tự diệt trong đó.

Ngày thứ ba, đám cai ngục đến xem Ân Cửu U, thấy nàng nằm bất động trên đống rơm hôi thối từ hôm qua đến hiện tại không đổi, sợ nàng chết liền đi vào xem thử.

Thấy Ân Cửu U vẫn còn thở, bọn họ mới an tâm đi ra, đi ra ngoài, những tên khác hỏi, "Hắn thế nào rồi?"

"Vẫn ổn, chưa chết."

Có người nhận ra điểm khác thường ở Â Cửu U, "Các ngươi có nhớ tên tiểu tử này lúc bị chúng ta bắt đi có tu vi là Võ Đồ cấp 9 hay không?"

Ba người còn lại nhìn nhau gật đầu, "Ngươi nói ta mới nhớ, quả thật là vậy?"

"Hình như đúng là thế, ngày đầu tiên đem hắn đến ta còn cảm nhận được tu vi của hắn, vậy mà hiện tại một tia linh lực ba động cũng không có..." Tên mặt chuột lên tiếng.

Ba người còn cả kinh nhìn nhau hỏi, "Có khi nào hôm qua chúng ta lỡ tay phế đi đan điền của hắn không?"

Người khác lên tiếng, "Phi! Ta chỉ đánh gãy tứ chi của hắn, còn không chạm đến đan điền thì sao phá được!?"

"Cũng phải..."

"Nếu cấp trên có để ý chúng ta cứ việc nói hắn tự nhiên mất là được rồi."

Ba người thảo luận nhất trí với nhau đều bị Ân Cửu U nghe lọt vào tai.

Nàng thử vận linh lực trị thương, linh lực vẫn di động trong kinh mạch của nàng, chỉ có điều... Kinh mạch bị những mảnh xương gãy chặn đứt không thể lưu thông, đang bắt đầu điều trị kinh mạch.

Vậy ra lên cấp 10 Võ Đồ sẽ như thế này, khiến người ngoài không thể nhận ra tu vi bản thân, còn nghĩ ta là kẻ phế nhân.

Ha hả, ta chờ xem ngày các ngươi chết thế nào.

Ngày thứ tư khi Ân Cửu U bị bắt, sáng hôm đó Ân Thập Cửu vội đến nóng lòng.

Tiểu U Nhi hiện tại chỉ mới trọng sinh, chắc chắn không biết về chuyện quá khứ, còn không có bận việc quấn thân, giận ta cao lắm ba ngày là khỏi, nhưng hiện tại đã đến ngày thứ tư không về. Nhất định có chuyện xảy ra, nhất định là vậy!

Không được, ta không đợi bảy ngày trôi qua được, ta phải đi tìm Tiểu U Nhi!

Ân Thập Cửu chạy ra khỏi gia viên bị Mặc chặn lại, "Chủ nhân, ngài ở nhà đi."

"Tránh ra!" Ân Thập Cửu lạnh mặt quát, biểu cảm này cho thấy hắn đang nổi nóng.

Mặc hoảng sợ lùi về sau một bước, không dám há miệng đề cập đến Cửu U chủ nhân, nếu đề cập đến có khi hắn bị đánh luôn cũng có.

Âm thầm đi theo phía sau Ân Thập Cửu. Ân Thập Cửu biết hắn ở sau cũng không nói gì, hắn muốn theo thì cứ đi theo.

Đến trung tâm thành Kinh Phách, Ân Thập Cửu đi dạo qua lại giữa khu chợ, hắn nhớ Cửu U rất thường đi chợ mua đồ để trong nhà, từ kiếp trước cho đến kiếp này.

"Ân tiểu hữu thì ra ngươi ở đây, làm ta lo muốn chết." Gương mặt già nua của Lý Hồng Nguyên cười ôn hậu (ôn nhuận + hiền hậu) nói.

"Ta không ở đây thì ở đâu?" Ân Thập Cửu nhớ hắn không có quen biết lão già này nha, nhưng sao hắn gọi mình là Ân thiếu? Chẳng lẽ quen biết với Tiểu U Nhi?

"Lúc đầu nghe tin ngươi bị bắt đến Hình Sự Đường nhà lao ta đã sợ muốn chết, hiện tại thấy ngươi bình an ta mừng rồi." Lý Hồng Nguyên cười hắc hắc nói.

Đám người đi sau Lý Hồng Nguyên cũng cười phụ họa.

"Ân tiểu hữu không sao là chuyện mừng rồi, như vậy cũng dễ dàng giải quyết rồi."

"Lần này hoàng thượng có thể thở nhẹ một hơi rồi ha ha..."

"Làm cả bọn lo muốn chết, hắn chẳng phải vẫn bình yên vô sự không thương tổn một sợi lông tơ nào đó sao?"

Bọn người ồn ào cười nói mà không để ý sắc mặt Ân Thập Cửu âm trầm, hắn từ âm trầm chuyển qua vặn vẹo, sau đó nộ khí xông thiên, quát, "Ta thảo con mẹ nó nhà lão già ngươi! Chuyện quan trọng như vậy sao không nói thẳng ngay từ đâu? Khốn khiếp!" Ân Thập Cửu nộ khí quát xong cấp tốc chạy về hướng Hình Sự Đường nhà lao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện