La Khắc hỏi, "Không phải sao?"

Ân Cửu U lắc đầu khẳng định, "Dĩ nhiên không phải."

Vương Hải Đào nhìn nàng không có linh lực ba động liền hỏi, "Ta nhớ một tháng trước ngươi ở trong ngục Hình Sự Đường bị đám người Ngọc Cương phế đi một thân tu vi, không lẽ tinh thần lực từ đó đi xuống, không thể ở vị trí Thất Tinh Trận Pháp Sư nữa?"

Nếu không phải giọng hắn điềm đạm không mang thù địch ý tức như La Khắc, rất có thể Ân Cửu U hiểu lầm hắn cùng La Khắc là một phe.

Nha Tử cũng như thế lo lắng theo hướng về phe La Khắc, "Ân tiểu nhi, ngươi nếu tinh thần lực bị kéo xuống thì không nên tiếp chiến, vẫn là để hai người khác thay ngươi lên đi."

Ân Cửu U uống trà muốn sặc lên tới não, bọn người này suy nghĩ cũng thật phong phú, tinh thần lực tu luyện riêng biệt như nàng thì liên quan gì đến một thân tu vi?

Đúng quả thật tu vi càng tăng thì tinh thần lực cũng như vậy một bước cường đại lên, nhưng nếu tu vi bị phế bỏ thì thì chưa chắc gì tinh thần lực sẽ bị ảnh hưởng.

Tinh thần lực chỉ bị phá hủy khi có người gieo xuống trú ấn ăn mòn tinh thần lực. Tinh thần lực mất đi sẽ dần dần thành cái ngốc tử, hoặc một người điên không phân rõ thị phi.

Chỉ cần có thủ đoạn tu luyện tinh thần lực thì tinh thần lực sẽ tách ra thành một môn riêng biệt không còn phụ thuộc vào tu vi nữa, Ân Cửu U chính là như thế tu luyện.

"Một đám không có kiến thức lão đầu tử các ngươi, tức chết ta!" Ân Cửu U ho khan một tiếng, giọng hừ hừ nói.

Nàng điều chỉnh lại tâm tình, vân đạm phong khinh nói, "Ta hiện tại có tinh thần lực Vương Quân sơ kỳ."

Dù tu vi nàng vẫn chỉ dừng ở Võ Đồ cấp 10 không tiến nhưng với Thức Thần Duy Minh đời trước nhận được từ Thập Kính Lưu Ly Bảo Tháp cũng đủ để nàng tiếng đến Thánh Quân không cần đột phá Võ Linh.

Nhớ lúc trước nàng chỉ là Hóa Hải đã đạt đến Linh Hư Thần cảnh, giới hạn một đời trong quá khứ đạt đến Hóa Hải đỉnh phong, tinh thần lực ở Hư Thần cảnh liền chết.

Võ Đế muốn đấu với Quân Chủ cấp bậc... Xa xa không bằng, tựa như châu châu đá xe, lấy trứng chọi đá, quá mức viển vong...

Vậy nên đời này nàng mới muốn bản thân thật mạnh mẽ, không cần phải yếu nhược đến Hóa Hải cảnh cũng không vượt qua nổi, nàng phải vượt qua tiền kiếp.

"Cái gì? Vương Quân sơ kỳ? Ngươi không nói giỡn đi." La Khắc mặt mộng bức không tin.

Lý Hồng Nguyên tinh tưởng Ân Cửu U không nói dối, hắn cười hắc hắc ném cho La Khắc cái ánh mắt khiêu khích.

Nguyên Hữu Tài ý kiến, "Muốn biết thật hay không dùng Tinh Thần Chi Cầu là được rồi."

"Phải, mang Tinh Thần Chi Cầu ra kiểm nghiệm liền biết." La Khắc đồng dạng đồng ý.

Ân Cửu U không nói, ngồi ăn điểm tâm.

Chờ kiểm nghiệm xong nàng hỏi đế vương bí cảnh nơi ở nào sau cũng được.

Tinh Thần Chi Cầu rất nhanh được đem ra, Ân Cửu U đưa tay để lên quả cầu, Tinh Thần Chi Cầu sáng lên ánh sáng trắng, hiện ra rõ ràng chữ "Nhất", cả đám người sững sờ tại chỗ.

Ân Cửu U thấy quả cầu chuẩn bị chuyển đổi lên chữ "Nhị" nàng lập tức buông tay, quay về đám người cười hỏi, "Sao nào? Đã tin chưa?"

"Tin tưởng ha ha, tin tưởng, không ngờ Ân tiểu hữu tuổi nhỏ mà đã có tinh thần lực cao thâm như vậy." Nha Tử cười nói, từ tiểu nhi liền trở thành tiểu hữu, thanh đổi quá nhanh mà.

"Nhưng nếu kiến thức về trận pháp hạn hẹp không đạt đến Vương Quân thì cũng vô dụng, có tài mà không có thực." La Khắc vẫn như trước chán ghét Cửu U.

Ân Cửu U mệt mỏi với La Khắc, nàng khoắt tay không thèm để ý đến La Khắc này, hỏi Ngao Uy đế vương, "Bệ hạ, không biết bí cảnh này như thế nào?"

Ngao Uy đế vương đáp, "Bí cảnh này không có tên, cánh cửa đến bí cảnh có một tầng cấm chế được đặt trong con đường ngăn cách hai tòa núi, con đường này tựa như con hẻm, đường đi vừa tối vừa khó di chuyển, bí cảnh chính ta cũng vừa mới phát hiện ra cách đây mười năm, cấm chế chưa từng suy yếu, không thể trực tiếp đánh vỡ đi vào."

Nghe hoàng đế nói, Ân Cửu U gật gù, hắn nói tiếp, "Bí cảnh nằm ở Ô Diễm thành, dùng truyền tống trận đến đó mất khoảng ba canh giờ đường đi."

"Hảo, ngày mai chúng ta xuất phát đến Ô Diễm thành, ta đi xem thử cấm chế đó một lần. Thông báo cho Ngọc gia biết ngày mai ta sẽ đến đó xem cấm chế, bọn họ muốn xem thì ngày mai nên đến, vì cấm chế chỉ được xem một lần, định hạn bảy ngày tiếp theo thi đấu, xem ai phá giải cấm chế trước. Mỗi người có ba canh giờ nghiên cứu và thực hiện phá giải, chỉ có một lần duy nhất." Đặt xuống luật lệ sau, Ân Cửu U liền cáo từ rời đi.

"Ân mỗ còn có việc xin phép."

"Ân đại sư không ở lại cung nghỉ ngơi, đến sáng mai lại đi." Ngao Uy vương để nghị.

"Thật không cần, ta đã tìm được chỗ ở tại đế đô, mệt hoàng thượng nhọc lòng Ân mỗ cảm kích ghi tâm, hẹn khi khác nhàn sự đến chơi." Ân Cửu U khéo léo từ chối rồi lui xuống.

Đợi Ân Cửu U đi rồi, Ngoa Uy vương mới trầm mặc hỏi xuống, "Người này tuổi nhỏ đã là thiên tài như vậy, cớ sao cùng Ngọc gia kết lên ân oán, các vị đại sư có ai biết chuyện này?"

Lý Hồng Nguyên đáp, "Hoàng thượng, lão thần khi về công hội có nhận được bức thư do Ân tiểu hữu để lại, ghi chép hắn cùng Ngọc gia gia chủ Ngọc Thành nói chuyện mảnh đất ở sau núi Trúc Linh tại thành Kinh Phách. Ngọc Thành dùng giá vạn hoàng kim mới cho Ân tiểu hữu mua đất đó. Mảnh gia viên kia giá chỉ từ một ngàn cho tới một vạn lượng bạc, Ngọc Thành ỷ vào quan hệ rộng rãi chèn ép. Hai người xảy ra tranh chấp, cuối cùng Ân tiểu hữu quyết định ở ba tháng xong liền đi, không ngờ chỉ mới vài ngày sau Ngọc Thành đã cùng nhi tử hắn Ngọc Cương bắt Ân tiểu hữu với tội danh gian tế nước Ngụy."

"Đại Ngụy quốc? Ân gia Đại Ngụy quốc? Quả thật ở Đại Ngụy có một cái Ân gia ở đế đô, nhưng người dân thiên hạ đâu đâu chẳng có, trùng họ trùng tên vốn dĩ là chuyện thường tình." Ngao Uy suy tư nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện