"Lộ bá, ta nghe nói thành Ô Diễm có Lạc Hồn Lâu nổi tiếng với rượu Lạc Hồn Thất Phách, Ân mỗ muốn thử uống danh tửu một lần." Ân Cửu U làm lơ Nha Tử hỏi thăm Lộ Lục Ly.

"A... phải a, tại hạ còn không biết Ân đại sư còn biết phẩm tửu." Lộ Lục Ly cười trừ đáp.

"Nói về phẩm rượu ta còn muốn thỉnh giáo Ngao Uy bệ hạ. Không biết bệ hạ có hay không cho Ân mỗ cơ hội." Ánh mắt Cửu U lóe ra tia sáng ý vị thâm thường.

Ngao Uy đế vương hiểu rõ ý định của Ân Cửu U, hắn cười ha hả đáp ứng, "Ân đại sư đã mời trẫm làm sao có thể từ chối, mời."

Mấy người công hội Trận Pháp Sư trừng trừng nhìn Ân Cửu U và hoàng đế Ngao Uy, biết rõ họ muốn nói chuyện riêng với nhau, khi ý nghĩ đó hiện lên rõ ràng, Ân Cửu U chợt hỏi tiếp, "Không biết các vị hội trưởng ở đây có muốn đến Lạc Hồn Lâu cùng Ân mỗ uống một chén không?"

Cả đám người sững sờ, không phải nàng muốn nói chuyện riêng với hoàng đế sao? Là bọn họ nghĩ nhiều chăng?

"Hảo a, cũng coi như chúc mừng Ân tiểu hữu chiến thắng đi." Lý Hồng Nguyền cười híp mắt đáp ứng.

Bốn người còn lại đồng dạng gật đầu tán thành đi theo, đến Lạc Hồn Phách, Ân Cửu U gọi mấy vò rượu Lạc Hồn Thất Phách chuốc say cả đám người.

Ở phòng bên cạnh nhóm Ân Cửu U, Ân Thập Cửu cũng gọi một vò Lạc Hồn Thất Phách uống cùng với Lôi Ảnh, Lôi Ảnh ánh mắt mang vài tia khinh thường Ân Thập Cửu, hỏi, "Tà thiếu, ngài có thế quang minh chính đại giúp đỡ muội muội cũng như gặp mặt muội ấy mà, cần gì phải lén lén lút lút thế này."

Ân Thập Cửu trừng mắt Lôi Ảnh, Lôi Ảnh lập tức thu hồi ánh mắt, cúi gầm mặt xuống nhìn tâm, miệng nhấp nhấp uống vài giọt rượu trong ly.

"Ngươi không hiểu tính tình Tiểu Tịch Nhi, nếu nàng phát hiện ra ta nắm giữ thế lực hay có sức mạnh lớn thì nàng sẽ cùng ta đoạn tuyệt là có. Chỉ khi nào Tiểu Tịch Nhi có sức mạnh vượt qua ta mới không bạo phát tức giận."

Lại nói thêm, "Nếu Tiểu Tịch Nhi mà tức giận thì muội ấy sẽ làm ra rất nhiều việc mà chúng ta không thể ngờ đến được, nếu ta nguy hiểm thì Tiểu Tịch Nhi còn nguy hiểm hơn."

Lôi Ảnh không tin, hắn nhìn đến Ân Cửu U không có linh khí ba động, hơn nữa còn là một tiểu cô nương mười bốn tuổi không hề giống Ân Thập Cửu là lão quái vật đoạt xá trọng sinh. Một đứa trẻ chưa dứt sữa này sao có thể nguy hiểm hơn Ân Thập Cửu được chứ.

Lôi Ảnh chỉ mới đến đây không lâu đã thấy Ân Thập Cửu kéo hắn đến quán rượu nên còn chưa biết trước đó Ân Cửu U xử lý đám người Ngọc gia kia thế nào, càng không biết tâm tư Ân Cửu U vặn vẹo đến trình độ nào.

"Ngươi không tin thì thôi đi." Thập Cửu ánh mắt lộ vẻ khinh thường kẻ nông cạn hiểu biết, cà lơ phất phơ vẫy vẫy tay ý bảo hắn không cần quan tâm.

"Phẩm rượu cùng Tiểu Tịch Nhi các ngươi thua chắc rồi." Thập Cửu dùng thấu thị nhìn qua bên kia, khóe môi cau lên đường cong gian xảo.

Lôi Ảnh nhướng mắt nhìn đến phòng đối diện, hắn không giống Ân Thập Cửu có thấu thị, nên chỉ có thể dùng thính giác nghe bên kia nói chuyện.

Chỉ mới trôi qua có ba khắc trung, đám người công hội đã có hai người say khướt, mà Ân Cửu U vẫn tiếp tục chuốc rượu.

Nàng cũng như bọn họ, ngươi một chén ta một chén, riêng hoàng đế Ngao Uy bị Ân Cửu U nhiều lần cho đổi rượu thành nước chanh...

Đường Khúc Y là thảm nhất, hắn uống mới ly thứ ba đã nằm trên bàn không dậy nổi, Ngao Uy đành phải kêu người đưa hắn về phủ thành chủ nghỉ ngơi.

Một canh giờ trôi qua, Ân Cửu U thành công chuốc say người trong công hội Trận Pháp Sư thứ ba, còn lại hai người là Lý Nguyên Hồng với La Khắc, hai lão ngoan đồng đấu đá không say không ngừng, Ân Cửu U đương nhiên phải lợi dụng điểm này chuốc say hai tên nhóc này rồi.

"Ta biết có một loại rượu rất thú vị. Không biết hai người có muốn thử một hai không, nghe nói chỉ một ngụm cũng có thể khiến người mơ hồ không rõ bản thân là say hay là tỉnh." Ân Cửu U nheo mắt thần bí nói.

"Hảo a." La Khắc cùng Lý Hồng Nguyên trăm miệng một lời.

Ân Cửu U cười hắc hắc kêu lên ba loại rượu khác biệt ngoài trừ Lạc Hồn Thất Phách, pha chế ba loại chung với nhau, cho thêm ít mức trái cay cùng thảo dược vị ngọt tính hỏa vào trong.

"Nào nào uống thử uống thử." Ân Cửu U làm bộ làm tịch như bản thân bị say khướt nói.

Hai người La Khắc, Lý Hồng Nguyên ánh mắt như có tia điện bẳn ra, chụp lấy ly rượu, một ngụm uống xuống, rượu vừa cay vừa ngọt, vừa nồng vừa dịu hòa lẫn với nhau, đây mới chính là thất hồn lạc phách a.

Thứ rượu Lạc Hồn Thất Phách họ vừa uống còn không bằng loại rượu Ân Cửu U pha chế cho bọn họ.

"Lão ngoan đồng, ta với ngươi uống... Uống, uống phân ra thắng bại..." La Khắc giọng khàn khàn, một mặt đỏ bừng bừng như bị lửa đốt cười khinh miệt chỉ về phía hoàng đế Ngao Uy nói.

Hoàng đế Ngao Uy đang thưởng rượu bị chỉ thẳng vào mặt, sắc mặt âm trầm ba giây sau liền trầm giọng ra lệnh, "Người đâu, mau đem La đại sư cùng Lý đại sư trở về nghỉ ngơi, hai người họ say quá rồi."

Ám vệ trong bóng tối đánh ngất hai người La Khắc cùng Lý Hồng Nguyền rồi lặng lẽ đem hai người đến khách điếm đã chuẩn bị từ trước.

Phòng bên cạnh, Lôi Ảnh vẫn như trước không để Ân Cửu U vào mắt, những lời Ân Thập Cửu nói không ngừng lập lại trong đầu khiến hắn khó chịu hỏi Thập Cửu, "Tà thiếu, ngài chắc chắn muội muội ngài không say đấy chứ? Ta nghe ra giọng nàng đã bắt đầu say rồi a."

Thập Cửu âm tà cười, "Ngươi cứ dùng tai mà nghe tiếp đi."

Hắn làm ca ca hai kiếp lấy gì không rõ Tiểu Tịch Nhi nhà hắn chứ, so với cha mẹ sinh ra còn hiểu rõ gấp vạn lần, người duy nhất hắn chấp nhận cho phép đứng ngang hàng về mặt hiểu rõ Tiểu U Nhi chỉ có một người là muội phu thôi a.

Đuổi hết người đi khỏi phòng bao, Ngao Uy đế vương cười mỉm nhấp ngụm rượu, lại phát hiện rượu mình uống là nước chanh nguyên chất không pha loãng...

"Khục khục... Ân đại sư có chuyện gì muốn nói, hiện tại có thể nói được rồi đi." Ngao Uy bị sặc một họng nước chanh, mày khẽ cau một chút, hỏi Ân Cửu U.

"Chọn thiên tài cho tốt vào ta muốn một trăm người nghe theo hiệu lệnh của ta." Ân Cửu U lấy rượu làm trà nhấp môi uống xuống, ngoan độc nói một câu, "Diệt sát toàn bộ thiên tài Đại Ngụy quốc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện