Rống!

Con cự xà uốn lượn thân hình, tiếng rống xung thiên, chỉ cần là nơi nó đi qua sẽ để lại vết lún sâu vài tất.

Trên mình cự xà được bao bọc bởi giáp tím ánh bạc, đôi con ngươi lục sắc hung sát nhìn con mồi trước mắt, truy bắt không tha.

Và kẻ làm con mồi trước mắt cự xà tím không phải ai khác chính là Ân Cửu U đang cấm đầu chạy.

Con cự xà này rõ ràng là Tử Kình Hung Xà, ma thú cấp Võ Linh trung kỳ cảnh.

Chỉ mới là vòng ngoài vùng phía Bắc đã gặp phải một loại hung thú, Ân Cửu U nuốt không trôi hung thú này được!

Nàng mới Võ Nguyên cảnh sơ kỳ, nàng mới Võ Nguyên cảnh sơ kỳ, nàng mới Võ Nguyên cảnh sơ kỳ. Chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Muốn một thân đấu với Võ Linh trung kỳ cách đến hơn một đại cấp bậc chẳng khác nào đen con ruồi để trước miệng nhện.

Ân Cửu U lắc thân hình nhảy qua gốc cây lớn, hai nhánh cây hình chữ Y, kẹp Tử Kình Hung Xà lại.

Tử Kình Hung Xà lắc lưng thân hình hai nhịp liền tung gãy nhánh cây lớn, đuổi theo con mồi.

Nhưng chợt phát hiện Ân Cửu U đã biến mất làm nó thất thần trong vài giây.

Oanh!

Ân Cửu U thình lình ở trên đầu Tử Kình Hung Xà vung gậy kim loại đập mạnh xuống mi tâm con cự xà tím.

Nàng ở trên đầu nó ngưng thần nhìn một giây, tự hỏi lòng. Không phải đỉnh đầu là điểm yếu cự xà à?

Vừa dứt lời đầu cực xà nổ mạnh như pháo hoa rực rỡ giữa rừng xanh.

Những đóa huyết hoa rơi xuống, Ân Cửu U ngẩn ra một lúc.

"!!!" Ân Cửu U ở trên thân Tử Kình Hung Xà bị hất mạnh xuống đất, trong lúc nhất thời nàng bị té lộn nhào trên đất vài vòng.

Cực xà dù bị đập bể đầu nhưng thân thể nó vẫn lắc lư vùng vẫy trước cái chết, qua vài cái hô hấp, nhịp độ vùng vẫy chậm chạp dần dần sau liền nằm im bất động.

Tiểu Bạch và Tiểu Hắc đồng thời đi đến nhìn con cự xà nằm trên đất, chúng ngậm cái đuôi dài trong miệng vẫn bình tĩnh tự tin.

Cái đầu chứa ma hạch bị Ân Cửu U đập vỡ, nàng thật sự đau lòng, mắt Tử Kình Hung Xà có thể chế thuốc, răng có thể làm chủy thủ hoặc đoản kiếm... Tất cả đều theo huyết nhục từng khối vỡ vụn.

Thứ vũ khí Thập Cửu đưa này có điểm nguy hiểm quá rồi đi...

Nàng từng nghe có người vượt cấp chiến đấu đánh đến cả một đại cấp bậc, nhưng còn chưa từng nghe qua dùng một gậy đập chết!

Người ta dùng thần khí, dùng thủ đoạn vô số mới đánh chết vượt cấp, nàng dùng nhất chiêu diệt sát.

Nói ra có thể sẽ bị người cười chết mất.

Mặc dù trước khi gặp con thú nàng đã dùng Hồng Hoắc Tử Hương để làm suy yếu Tử Kình Hung Xà xuống Võ Linh sơ kỳ thôi a.

Đảo mắt nhìn lại hai con "cẩu" đem về ma thú gì, là một con Tam Vĩ Yêu Hồ, thịt chúng ăn cũng khá ngon, dinh dưỡng cũng nhiều, da có thể làm áo, đây là ma thú Võ Linh hậu kỳ nha.

"Săn con cuối cùng đi." Cửu U xoa xoa đầu Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc.

Hai con thú tung tăng chạy đi tìm con mồi, lần này chúng đem về một con Thanh Tước Điểu to lớn gấp bảy lần chúng, Võ Hoàng sơ kỳ cảnh, vừa mới tấn cấp còn chưa kịp củng cố tu vi bị hai con "cẩu" này tấn công đi.

Nàng lấy ma hạch và mắt Thanh Tước Điểu, còn lại cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn.

Thịt ma thú tươi sống đối với ma thú là thứ đại bổ, nhưng với con người là thứ đại hại. Ma thú cần qua sơ chế mới ăn được, nếu chưa sơ chế có thể vì thịt ẩn chứa linh khí tiến nhập vào nội thể làm xung đột linh khí có sẵn trong người gây bạo thể hoặc tẩu hỏa nhập ma.

Đem xác hai con ma thú thu vào giới chỉ sau, Ân Cửu U rời khỏi săn bắn khu.

Tiện đường nàng đến chợ mua ít đồ về nấu ăn. Đế đô phồn hoa, người người qua lại tấp nập không dừng, Ân Cửu U nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ trước mắt, nàng thẫn thờ, có cảm giác lạc lõng giữa chốn đông người.

Một kiếp trước đoản mệnh chẳng biết gì về thế giới bên ngoài. Ở trong thanh lâu ngày ngày tiếp khách, sau ở chốn âm u Ma Huyền Vực ngày ngày tiếp thu truyền thừa, hay sống dưới sự "che chở" của Kính Hồng Quân và Giang Lâm Nhiễm, cuối cùng là nơi âm u không thấy ánh sáng...

"Ân Cửu U!!!" Tiếng rít chói tai từ xa vang lên.

Ân Cửu U bất giác nhìn đến nơi phát ra âm thanh, là từ lầu hai của một tửu điếm cách nàng vài chục bước.

Gương mặt thiếu nữ kiều diễm ẩn hiện tức giận. Ân Cửu U ngẩn ra vài giây.

Ta có đắc tội với ai sao?

"Ân thiếu." Sau lưng thiếu nữ kiều diễm là thiếu nữ khả ái, nàng nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay chào Ân Cửu U.

Ân Cửu U nhìn hai người, thật sự không muốn nhớ đến hai cái con người này, nàng chỉ gật đầu chào hỏi và tiếp tục đi về nhà.

"Hắn đây là ý gì? Tới đế đô còn hống hách như vậy?" Hứa Tiểu Huân tức giận đỏ mặt quát.

"Ân thiếu là thiên tài, thiên tài thì có tính cách quái gở là chuyện đương nhiên mà." Đường Y Lam cười nhẹ nhàng đáp lại.

Hai người này chính là học đồ ở công hội Trận Pháp Sư mà Ân Cửu U từng dạy qua, Hứa Tiểu Huân trong đó khiến Ân Cửu U ấn tượng nhất.

Ân Cửu U có một câu để miêu tả Hứa Tiểu Huân ngắn gọn nhất: Điêu ngoa không nói lý.

Tính tình như vậy trên đường tu hành ách gặp cản trở.

Sao những người ở Kinh Phách Thành đều ồ ạt về đế đô vậy a? Ân Cửu U không hiểu lý do.

Trong khi nàng chính là lý do khiến người người đổ về đế đô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện