Sắc mặt Thập Cửu nhất thời trầm xuống, Cửu U lập tức sửa miệng, "Vương tử đại nhân thích là được rồi."
Nghe xong Thập Cửu liền cười híp mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Nga, đúng không?"
Ân Cửu U biết nói gì bây giờ, cứ lấy lòng ca ca trước đi, "Ai lớn lên đều sẽ thay đổi, vương tử đại nhân khi đó còn nhỏ nên không biết đường. Hiện tại vương tử đại nhân còn biết tự đi chợ mà."
Ân Thập Cửu cười thỏa mãn, "Dĩ nhiên, ca chính là lợi hại nhất."
Bạch Dạ đứng ở kia như lạc vào thế giới khác, trong đầu hắn quay cuồng.
Đây là đâu? Thế giới này là thế giới nào? Ngươi trước mặt ta là ai? Và ta là ai?
Ngọa tào! Ngọa tào ngọa tào! Ta thấy cái gì? Thấy Tà thiếu mang vẻ mặt si ngốc như lấy lòng muội muội hắn là thế nào?
Vô tâm vô phế, sát phạt thị huyết, lãnh huyết vô tình... Ngọa tào! Đâu mất hết rồi? Ta đang nhìn đến Tà thiếu giả đi!
Tà thần đại nhân không phải là cái hình tượng này a.
Chia buồn với Tiểu Bạch Dạ, Tà thiếu nhà hắn chính là cái dạng mặt si ngốc lấy lòng muội muội đó.
"Tiểu U Nhi, muội cùng Bạch Dạ nói qua công việc của hắn đi, ca đã nói qua một lần về quy tắc cho hắn, nhưng lại theo ý của ca không biết muội thì thế nào nên vẫn là để muội nói trực tiếp với hắn đi."
Ân Cửu U đánh giá Bạch Dạ từ trên xuống dưới một lần, dùng tinh thần lực đảo qua phát hiện không nhìn thấu người này, nàng quyết định đổi thành thần thức dò xét, nhất thời kinh hãi.
"Ca... Hắn có ấn ký nô lệ không?" Cửu U hỏi Thập Cửu.
Thập Cửu gật gật, "Có nha." Sau đó kéo áo Bạch Dạ lên, lộ ra phần eo thon bạch bạch gọn gàng rắn chắc cùng cơ bắp cân đối, bên hông trái có in dấu ấn nô lệ kỳ lạ.
Ân Cửu U chưa từng thấy qua dấu ấn nô lệ của hãng buôn người nào như vậy... Bất quá nàng sống là ở hơn một ngàn năm trước, thế sự có rất nhiều thay đổi nên nàng không truy cứu dấu ấn kia.
Biết được ấn ký trên người Bạch Dạ có cấp bậc Hóa Hải cảnh trở lên ấn hạ xuống nàng liền yên tâm rồi.
"Lát nữa muội sẽ cùng hắn nói, vương tử đại nhân chỉ muội làm bánh kem đi." Ân Cửu U trầm thấp thanh âm nói.
"Ân hảo hảo, ca chỉ muội."
Hai người kéo nhau vào phòng bếp, lấy ra mấy nguyên liệu cùng nhau chế biến bánh kem, may mà trong những ngày qua Ân Thập Cửu có làm một số thiết bị trong phòng bếp, nếu không hiện tại phải dựa vào Ân Cửu U khống chế linh lực làm bánh.
Bánh nướng hảo sau đem xuống, Cửu U sắc mặt không tốt lắm, bánh theo như Ân Thập Cửu nói thì phải mềm mềm, bông bông và xốp xốp.
Nàng làm ra bánh chỉ có chút mềm, không có độ nở đầy đủ để có thể trở nên bông bông, xốp cũng chẳng có bao nhiêu.
Ân Thập Cửu ăn thử một miếng, vị có chút lạt...
"Chắc do quên bột nở và đường đi..." Ân Thập Cửu lên tiếng.
"Làm lại." Đôi mắt Ân Cửu U bốc ra ngọn lửa hừng hực.
Ân Thập Cửu run rẩy khóe môi, hắn thật sự không biết muội muội nhà hắn còn có điểm cường quyết (cường quật, kiên quyết) chinh phục như vậy.
Cũng đúng, nếu nàng không cường quyết thì kiếp trước làm sao có thể khiến mọi thứ hoàn mỹ như vậy được. Nấu ăn hạng nhất, ôn nhu hạng nhất, máu lạnh hạng nhất, âm ngoan hạng nhất, sủng người thân người yêu đều là hạng nhất.
Làm liên tiếp đến lần thứ ba, bánh kem mới đúng như Ân Thập Cừu nói, số bánh bị hỏng còn lại đều bị Cửu U ném đến cho Bạch Dạ.
Có lẽ phải cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhưng vì hai con ma thú này đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể nhờ cậy gì vào chúng được, thành ra Bạch Dạ mới được thưởng thức đồ ăn do tay nghề Ân Cửu U làm.
Bất quá là đồ phế phẩm.
Hằng ngày Ân Cửu U luyện tập tay nghề làm bánh, mỗi ngày thử chế biến một số loại bánh mới, Ân Thập Cửu có điểm bất ngờ không nói thành lời.
So với kiếp trước, Cửu U hiện tại trưởng thành nhanh hơn hắn nghĩ...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã được một tháng, tu vi Ân Cửu U vẫn không có tiến bộ, vẫn giậm chân tại chỗ là Võ Nguyên sơ kỳ.
"Bạch Dạ phao trà giúp ta." Ân Cửu U ngồi nghiên cứu ra vài loại đan dược mới, một bên sai bảo Bạch Dạ.
Bạch Dạ vâng một tiếng liền đi pha chế trà.
Trong phòng bếp có một ly nước tinh thuần, Bạch Dạ nghĩ dùng nước này phao trà khẳng định khiến lá trà đạt đến đẳng cấp thượng hạng.
Nước trà đưa lên, Ân Cửu U nhấp một ngụm, nước trà đưa xuống cổ họng tạo ra vị mát thanh thuần kỳ lạ, lá trà Nguyệt Sương Tuyệt Diệp được đưa đến độ hoàn mỹ, lâu lắm rồi Ân Cửu U mới uống được nước trà hoàn mỹ thế này.
"Tay nghề không tồi." Nàng khen một câu.
Bạch Dạ cười híp mắt vui vẻ lui xuống.
Cư nhiên... câu khen tặng này từ ngày mai trở thành cái đinh trong lòng Ân Cửu U, Bạch Dạ từ đó trở thành kẻ thù của Ân Cửu U, và cũng từ đây tâm tính Cửu U biến đổi theo con đường... Hắc hóa.
Buổi tối, Thập Cửu đi xuống, thấy hôm nay có gì đó rất kỳ lạ, Cửu U không có kêu hắn xuống ăn cơm, cũng không có làm đồ ăn.
Trong lòng Thập Cửu hơi mất mát, xuống phòng bếp thấy Bạch Dạ đang nấu ăn, Thập Cửu như nhớ ra cái gì đó lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm trong phòng bếp.
"Chủ nhân người cần tìm cái gì sao?" Bạch Dạ tò mò hỏi.
"Ngươi có thấy một ly nước, nước bên trong giống như nước thông thường có điều độ tinh thuần khá cao không?" Ân Thập Cửu vừa tìm vừa nói.
Bạch Dạ nhái ra hắn lấy ly nước đó đem phao trà rồi a, "Lúc trưa Cửu U chủ nhân có kêu ta đi phao trà, ta đã dùng nó để phao trà rồi a."
Trong chớp mắt sắc mặt Ân Thập Cửu trắng bệch, hắn cả kinh nói lắp bắp, "Ngươi ngươi ngươi ngươi.... Ngươi dùng bao nhiêu nước a?"
Bạch Dạ ngây thơ trả lời như sự thật, "Dùng hết a."
Ân Thập Cửu thiếu một hơi liền ngất đi tại chỗ, giọng run run nói, "Mau, mau kiếm vài tên nam kỹ về đây... Không có nam kỹ thì tìm vài kẻ đáng chết về, nhanh, nhanh lên!"
Bạch Dạ mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nghe xong Thập Cửu liền cười híp mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Nga, đúng không?"
Ân Cửu U biết nói gì bây giờ, cứ lấy lòng ca ca trước đi, "Ai lớn lên đều sẽ thay đổi, vương tử đại nhân khi đó còn nhỏ nên không biết đường. Hiện tại vương tử đại nhân còn biết tự đi chợ mà."
Ân Thập Cửu cười thỏa mãn, "Dĩ nhiên, ca chính là lợi hại nhất."
Bạch Dạ đứng ở kia như lạc vào thế giới khác, trong đầu hắn quay cuồng.
Đây là đâu? Thế giới này là thế giới nào? Ngươi trước mặt ta là ai? Và ta là ai?
Ngọa tào! Ngọa tào ngọa tào! Ta thấy cái gì? Thấy Tà thiếu mang vẻ mặt si ngốc như lấy lòng muội muội hắn là thế nào?
Vô tâm vô phế, sát phạt thị huyết, lãnh huyết vô tình... Ngọa tào! Đâu mất hết rồi? Ta đang nhìn đến Tà thiếu giả đi!
Tà thần đại nhân không phải là cái hình tượng này a.
Chia buồn với Tiểu Bạch Dạ, Tà thiếu nhà hắn chính là cái dạng mặt si ngốc lấy lòng muội muội đó.
"Tiểu U Nhi, muội cùng Bạch Dạ nói qua công việc của hắn đi, ca đã nói qua một lần về quy tắc cho hắn, nhưng lại theo ý của ca không biết muội thì thế nào nên vẫn là để muội nói trực tiếp với hắn đi."
Ân Cửu U đánh giá Bạch Dạ từ trên xuống dưới một lần, dùng tinh thần lực đảo qua phát hiện không nhìn thấu người này, nàng quyết định đổi thành thần thức dò xét, nhất thời kinh hãi.
"Ca... Hắn có ấn ký nô lệ không?" Cửu U hỏi Thập Cửu.
Thập Cửu gật gật, "Có nha." Sau đó kéo áo Bạch Dạ lên, lộ ra phần eo thon bạch bạch gọn gàng rắn chắc cùng cơ bắp cân đối, bên hông trái có in dấu ấn nô lệ kỳ lạ.
Ân Cửu U chưa từng thấy qua dấu ấn nô lệ của hãng buôn người nào như vậy... Bất quá nàng sống là ở hơn một ngàn năm trước, thế sự có rất nhiều thay đổi nên nàng không truy cứu dấu ấn kia.
Biết được ấn ký trên người Bạch Dạ có cấp bậc Hóa Hải cảnh trở lên ấn hạ xuống nàng liền yên tâm rồi.
"Lát nữa muội sẽ cùng hắn nói, vương tử đại nhân chỉ muội làm bánh kem đi." Ân Cửu U trầm thấp thanh âm nói.
"Ân hảo hảo, ca chỉ muội."
Hai người kéo nhau vào phòng bếp, lấy ra mấy nguyên liệu cùng nhau chế biến bánh kem, may mà trong những ngày qua Ân Thập Cửu có làm một số thiết bị trong phòng bếp, nếu không hiện tại phải dựa vào Ân Cửu U khống chế linh lực làm bánh.
Bánh nướng hảo sau đem xuống, Cửu U sắc mặt không tốt lắm, bánh theo như Ân Thập Cửu nói thì phải mềm mềm, bông bông và xốp xốp.
Nàng làm ra bánh chỉ có chút mềm, không có độ nở đầy đủ để có thể trở nên bông bông, xốp cũng chẳng có bao nhiêu.
Ân Thập Cửu ăn thử một miếng, vị có chút lạt...
"Chắc do quên bột nở và đường đi..." Ân Thập Cửu lên tiếng.
"Làm lại." Đôi mắt Ân Cửu U bốc ra ngọn lửa hừng hực.
Ân Thập Cửu run rẩy khóe môi, hắn thật sự không biết muội muội nhà hắn còn có điểm cường quyết (cường quật, kiên quyết) chinh phục như vậy.
Cũng đúng, nếu nàng không cường quyết thì kiếp trước làm sao có thể khiến mọi thứ hoàn mỹ như vậy được. Nấu ăn hạng nhất, ôn nhu hạng nhất, máu lạnh hạng nhất, âm ngoan hạng nhất, sủng người thân người yêu đều là hạng nhất.
Làm liên tiếp đến lần thứ ba, bánh kem mới đúng như Ân Thập Cừu nói, số bánh bị hỏng còn lại đều bị Cửu U ném đến cho Bạch Dạ.
Có lẽ phải cho Tiểu Bạch và Tiểu Hắc nhưng vì hai con ma thú này đang trong giai đoạn trưởng thành, không thể nhờ cậy gì vào chúng được, thành ra Bạch Dạ mới được thưởng thức đồ ăn do tay nghề Ân Cửu U làm.
Bất quá là đồ phế phẩm.
Hằng ngày Ân Cửu U luyện tập tay nghề làm bánh, mỗi ngày thử chế biến một số loại bánh mới, Ân Thập Cửu có điểm bất ngờ không nói thành lời.
So với kiếp trước, Cửu U hiện tại trưởng thành nhanh hơn hắn nghĩ...
Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã được một tháng, tu vi Ân Cửu U vẫn không có tiến bộ, vẫn giậm chân tại chỗ là Võ Nguyên sơ kỳ.
"Bạch Dạ phao trà giúp ta." Ân Cửu U ngồi nghiên cứu ra vài loại đan dược mới, một bên sai bảo Bạch Dạ.
Bạch Dạ vâng một tiếng liền đi pha chế trà.
Trong phòng bếp có một ly nước tinh thuần, Bạch Dạ nghĩ dùng nước này phao trà khẳng định khiến lá trà đạt đến đẳng cấp thượng hạng.
Nước trà đưa lên, Ân Cửu U nhấp một ngụm, nước trà đưa xuống cổ họng tạo ra vị mát thanh thuần kỳ lạ, lá trà Nguyệt Sương Tuyệt Diệp được đưa đến độ hoàn mỹ, lâu lắm rồi Ân Cửu U mới uống được nước trà hoàn mỹ thế này.
"Tay nghề không tồi." Nàng khen một câu.
Bạch Dạ cười híp mắt vui vẻ lui xuống.
Cư nhiên... câu khen tặng này từ ngày mai trở thành cái đinh trong lòng Ân Cửu U, Bạch Dạ từ đó trở thành kẻ thù của Ân Cửu U, và cũng từ đây tâm tính Cửu U biến đổi theo con đường... Hắc hóa.
Buổi tối, Thập Cửu đi xuống, thấy hôm nay có gì đó rất kỳ lạ, Cửu U không có kêu hắn xuống ăn cơm, cũng không có làm đồ ăn.
Trong lòng Thập Cửu hơi mất mát, xuống phòng bếp thấy Bạch Dạ đang nấu ăn, Thập Cửu như nhớ ra cái gì đó lập tức chạy khắp nơi tìm kiếm trong phòng bếp.
"Chủ nhân người cần tìm cái gì sao?" Bạch Dạ tò mò hỏi.
"Ngươi có thấy một ly nước, nước bên trong giống như nước thông thường có điều độ tinh thuần khá cao không?" Ân Thập Cửu vừa tìm vừa nói.
Bạch Dạ nhái ra hắn lấy ly nước đó đem phao trà rồi a, "Lúc trưa Cửu U chủ nhân có kêu ta đi phao trà, ta đã dùng nó để phao trà rồi a."
Trong chớp mắt sắc mặt Ân Thập Cửu trắng bệch, hắn cả kinh nói lắp bắp, "Ngươi ngươi ngươi ngươi.... Ngươi dùng bao nhiêu nước a?"
Bạch Dạ ngây thơ trả lời như sự thật, "Dùng hết a."
Ân Thập Cửu thiếu một hơi liền ngất đi tại chỗ, giọng run run nói, "Mau, mau kiếm vài tên nam kỹ về đây... Không có nam kỹ thì tìm vài kẻ đáng chết về, nhanh, nhanh lên!"
Bạch Dạ mặt mộng bức không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Danh sách chương