“Sau Trần Thục Viện thì lại đến Lưu Thục Nghi sao? Chuyện gì thế này?”

“Không lẽ Lưu Thục Nghi cũng từng đến Ngưng Hương cung ức hiếp Thẩm Thục Phi ư?”

“Không thể nào, mấy hôm trước bát hoàng tử đến đập phá U Chỉ cung, các hậu phi trong cung có lẽ đều đã rõ điện hạ này tuyệt đối không phải dễ bắt nạt, không thể nào lại còn đến Ngưng Hương cung cố tình gây chuyện được.”

Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy chuyện này có chút khó hiểu.

Nghĩ cũng phải, mấy phi tần trong hậu cung đã ngồi lên được vị trí hiện giờ của mình rồi thì tuyệt đối không phải là kẻ ngốc. Thấy vết xe đổ lần trước của Trần Thục Viện ở U Chỉ cung, không lẽ bọn họ lại còn cố tình đến Ngưng Hương cung chọc giận Thẩm Thục Phi sao? Không lẽ họ không sợ tẩm cung của mình cũng sẽ bị Triệu Hoằng Nhuận đập nát giống U Chỉ cung sao? Sau khi phân tích kỹ càng như thế, ba vị trung thư đại thần lại càng cảm thấy chuyện này có chút không đúng.

“Phương Hinh cung của Lưu Thục Nghi… không phải cũng đã bị tên nghịch tử ấy đập nát chứ?”

Trầm ngâm một lúc, thiên tử vừa ôm đầu vừa hỏi.

Nhưng tiểu thái giám ấy lại lắc đầu nói: “Bát điện hạ không hề đập phá Phương Hinh cung của Lưu Thục Nghi, cũng không hề phá hoại một món nào trong cung, bát điện hạ chỉ trách mắng Lưu Thục Nghi cùng hợp lại với Trần Thục Viện ức hiếp Thẩm Thục Phi…”

“Hả?” Nghe nói lần này Triệu Hoằng Nhuận không đập phá thứ gì, thiên tử thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng vẫn thấy hơi lạ.

“Lưu Thục Nghi… có giao tình gì đó với Trần Thục Viện sao?” Thiên tử khẽ hỏi Đổng Hiến.

Đổng Hiến nghe thế cảm thấy rất buồn cười, nhớ lại Lưu Thục Nghi này trước kia từng vì tranh sủng với Trần Thục Viện mà bất hòa như nước với lửa, đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán, sao có thể có giao tình gì đó chứ?

“Lưu Thục Nghi và Trần Thục Viện không có giao tình, hơn nữa, theo lão nô được biết thì quan hệ giữa hai vị nương nương không được hòa hợp lắm.”

Thiên tử nghe thế liền nhíu mày: “Thế thì là tên nghịch tử ấy vô cớ sinh sự rồi?”

“Chuyện này… lão nô không dám nói bừa.”

“Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo tên nghịch tử ấy… mau cút đi!”

“Vâng.”

Một lát sau, Thùy Củng điện lại nhận được tin, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đã rời khỏi Phương Hinh cung, tuy không hề phá món đồ nào trong Phương Hinh cung nhưng lại dùng lời lẽ khiến Lưu Thục Nghi giận đùng đùng, đến mức hiện giờ vị thục nghi nương nương ấy đang tự trút giận trong tẩm cung của mình.

Cứ tưởng chuyện này sẽ kết thúc tại đây, nhưng không ngờ, chỉ khoảng nửa canh giờ sau, lại có tin tức truyền đến Thùy Củng điện, báo rằng bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đang gây sự với Tôn Thục Dung ở Quan Tuyết cung. Lí do vẫn như cũ, vẫn là trách mắng Tôn Thục Dung đã hợp với Trần Thục Viện đi ức hiếp Thẩm Thục Phi.

Và cũng tương tự, lần này Triệu Hoằng Nhuận cũng không đập phá thứ gì mà chỉ dùng lời lẽ chọc giận Tôn Thục Dung, Tôn Thục Dung giận đến phát điên nhưng lại không dám trút ra, thật sự khổ sở.

“Tên nghịch tử ấy rốt cuộc muốn làm gì? Ăn no rửng mỡ nên muốn đi đắc tội hết tất cả hậu phi trong cung ư? Lần này thì nó sẽ được lợi gì chứ? Thẩm Thục Phi mẹ của nó sẽ được lợi gì chứ?”

Thiên tử Đại Ngụy cũng dần dần nhận ra việc này e không đơn giản như ông đã nghĩ, thế nên cũng không vội vàng phái người đi cảnh cáo Triệu Hoằng Nhuận nữa. Ông muốn xem thử tên nghịch tử này rốt cuộc muốn làm gì.

Chỉ trong thời gian nửa ngày, Triệu Hoằng Nhuận đã lần lượt chạy đến tẩm cung của tám vị phi tần, mắng chửi hết một lượt toàn bộ tám phi tần này.

Cho dù mấy phi tần ấy vì sợ kết cục giống Trần Thục Viện mà không dám đôi co với Triệu Hoằng Nhuận, nhưng trong lòng bọn họ làm sao cam tâm nuốt trôi cục tức này? Thế là họ đều không hẹn mà cùng đưa ra một quyết định: Đợi đến khi bệ hạ đến đây thì nhất định phải bẩm báo việc này với bệ hạ, thêm mắm dặm muối vào để trách mắng tội vô lễ hỗn xược của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.

Điều đáng thương là thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư lại không biết việc này.

Hôm nay ông không chọn đến Ngưng Hương cung của Thẩm Thục Phi, vì dù gì sức khỏe của Thẩm Thục Phi cũng luôn không tốt, trò chuyện với ông một chút thì được, nhưng nếu là hầu hạ phòng sự thì lực bất tòng tâm rồi. Thế là, cho dù mấy hôm nay thiên tử đến Ngưng Hương cung rất thường xuyên, nhưng khi có nhu cầu sinh lí thật sự thì ông vẫn chọn các phi tử khác.

Chẳng hạn như Trần Thục Viện mà trước nay ông luôn sủng ái.

Đương nhiên, thời gian gần đây thì thiên tử sẽ không chọn Trần Thục Viện ở U Chỉ cung nữa, dù gì Trần Thục Viện cũng đã phá tướng của Triệu Hoằng Nhuận, vị hoàng tử đang ngày càng được thiên tử xem trọng, nên thiên tử ít nhiều cũng cảm thấy không vui.

“Bãi giá Phương Hinh cung.”

Thiên tử cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định.

Thứ nhất là vì Lưu Thục Nghi ở Phương Hinh cung cũng là một phi tử mỹ miều, thứ hai, thiên tử cũng muốn đi hỏi thăm Lưu Thục Nghi, hỏi xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng không ngờ vừa mới đặt chân vào Phương Hinh cung thì Lưu Thục Nghi đến tiếp giá đã quỳ xuống đất khóc nức nở, vừa khóc vừa tố cáo tội vô lễ của Triệu Hoằng Nhuận, khiến thiên tử Đại Ngụy vô cùng phiền não, làm gì còn tâm trạng ở lại cung này?

“Ái phi yên tâm, việc này trẫm sẽ xử lý.”

Nói xong câu này, thiên tử Đại Ngụy mặc kệ vẻ ngơ ngác của Lưu Thục Nghi, vội vàng quay người bỏ đi.

Cũng khó trách, dù gì vị thiên tử này vất vả chuyện chính vụ cả ngày, tinh thần thể lực đều kiệt quệ, chỉ muốn đến Phương Hinh cung vui vẻ thư giãn, làm gì có tâm trạng nghe Lưu Thục Nghi khóc lóc kể lể tội trạng của Triệu Hoằng Nhuận chứ?

Nói một câu không khách sáo chính là, mấy tội lỗi của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lẽ nào thiên tử Đại Ngụy không biết sao? Cần gì Lưu Thục Nghi phải nói thêm vào nữa?

“Bệ hạ đổi ý, không ở lại Phương Hinh cung nữa ư?”

“Không ở nữa, Lưu Thục Nghi cứ khóc lóc kể tội tên nghịch tử ấy, trẫm làm gì còn tâm trạng? Đi cung khác thôi.”

“Bệ hạ định đi đâu?”

“Trẫm…” Nói đến đây, thiên tử Đại Ngụy chợt ngẩn người. Giờ ông mới nhận ra, chiều nay Triệu Hoằng Nhuận đã đi trách mắng hết một lượt toàn bộ tám vị phi tần còn lại của ông.

Nói cách khác, cho dù ông có đi sang tẩm cung của phi tần khác thì cũng sẽ gặp phải cảnh tương tự như việc Lưu Thục Nghi kể tội Triệu Hoằng Nhuận ở Phương Hinh cung thôi.

“Lẽ nào…”

Trong đầu thiên tử như lóe sáng, cau mày suy nghĩ một lúc. Rồi đột nhiên, mặt ông hiện ra một vẻ nhăn nhó khó coi, cắn răng cắn lợi quát mắng: “Thì ra là thế!... Tên nghịch tử ấy thật sự vô cùng gian xảo!”

“Bệ hạ?”

“Đến Mai cung của Ô Quý Tần.”

“Vâng.”

Hôm sau, Triệu Hoằng Nhuận không vì được ăn thêm một bữa cơm mà đến Cung học nghe giảng nữa. Cậu lại làm một chuyện hiếm hoi, đó là đến tẩm các Nhã Phong các của lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu.

Triệu Hoằng Chiêu vốn đang định đến Cung học cùng luận đàm văn học với các vị học sĩ, nhưng nghe nói bát đệ đích thân đến thăm thì cũng làm một chuyến hiếm hoi, đó là xin nghỉ một hôm ở Cung học, ngồi trong tẩm các chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên đến đúng hẹn.

Triệu Hoằng Chiêu liền mời bát đệ của mình vào tiền điện rồi cho người dọn ra các món ăn ngon đã chuẩn bị sẵn.

“Hoàng huynh biết ta đến đây để dùng cơm sao?”

Triệu Hoằng Nhuận cười hỏi.

Triệu Hoằng Chiêu chỉ cười mà không đáp. Thật ra cậu hiểu rất rõ, bát hoàng đệ này của mình do đã bị phụ hoàng cắt bổng lộc hoàng tử nên cuộc sống dạo gần đây khá là chật vật, có lúc phải đến Ngưng Hương cung của Thẩm Thục Phi dùng cơm, có lúc lại phải đến tẩm các của Triệu Hoằng Tuyên dùng cơm. Thậm chí đêm qua bức bách quá, cậu ta phải chạy đến nghe giảng ở Cung học để được ăn cơm.

Một hoàng tử mà phải đến mức này quả là vô tiền khoáng hậu.

“Hoằng Nhuận chắc không phải chỉ vì muốn dùng cơm mới đến đâu nhỉ?” Triệu Hoằng Chiêu cười rồi hỏi thẳng.

Đêm qua cậu nghe người ta nói, sau khi Triệu Hoằng Nhuận từ biệt bọn họ thì không hiểu sao lại chạy đến tất cả các tẩm cung của các phi tần, dùng những lời lẽ xấc xược trách mắng hết các phi tần đó. Cộng thêm Trần Thục Viện trước đây thì Triệu Hoằng Nhuận có thể nói là đã đắc tội triệt để với chín vị phi tần rồi.

Triệu Hoằng Chiêu không cho rằng Triệu Hoằng Nhuận rảnh rỗi sinh nông nổi, cố tình gây chuyện.

Tổng kết nguyên nhân hậu quả thì cũng không khó đoán mục đích của bát hoàng tử này.

“Bát đệ, đệ định dùng cách này để ép phụ hoàng sao?”

Triệu Hoằng Chiêu tò mò hỏi.

Lúc này Triệu Hoằng Nhuận đang đưa mắt đánh giá một lượt bốn bức tường xung quanh tiền điện, bởi vì trên tường của tiền điện Nhã Phong các đang treo đầy các tác phẩm đắc ý thường ngày của lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu. Các bức họa treo đầy tường ấy trong mắt Triệu Hoằng Nhuận đều là những đồng bạc sáng lấp lánh.

“Quả nhiên không giấu nổi lục hoàng huynh!”

Triệu Hoằng Nhuận nhìn lục hoàng huynh rồi cười nói: “Đúng thế, phụ hoàng nói mà không giữ lời, không những không làm theo lời hứa cho ta xuất các, mà còn trừ bổng lộc của ta, cơn giận này ta thực sự không nhịn được.”

Đối với việc đấu trí giữa thiên tử và Triệu Hoằng Nhuận thì trong cung đã có lời xì xào bàn tán, Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy rất buồn cười.

Từ xưa đến này chưa bao giờ có vị hoàng tử nào vì muốn xuất các mà lại đấu tranh khốc liệt đến thế với thiên tử đương triều, đây đúng là một việc không thể tin được.

“Cũng may phụ hoàng là một vị minh quân, nếu không, với cách hành sự này của đệ thì e là đã bị nhốt vào tông phủ úp mặt vào tường nhận lỗi rồi.” Triệu Hoằng Chiêu cảm khái lắc đầu.

Nghe câu này xong, Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi xem thường, trong lòng nghĩ chính vì thiên tử anh minh nên mới phải tranh thủ, nếu không thì đấu làm gì? Thà về nhà giả làm con đà điểu ngốc đợi đến năm mười lăm tuổi còn hơn.

Nghĩ một lúc, Triệu Hoằng Nhuận khẽ nói: “Hôm nay ta đến đây là có việc muốn làm phiền lục hoàng huynh.”

Không ngờ cậu vừa nói xong thì đã thấy Triệu Hoằng Chiêu phẩy tay thản nhiên nói: “Không có gì, lát nữa ngu huynh sẽ đến Mai cung bái kiến mẫu phi, cầu xin mẫu phi nói xấu đệ vài câu trước mặt phụ hoàng.”

“Hả?” Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận thì dù bị người ta nhìn một cái là hiểu thấu tâm can cũng khó tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Nghĩ ngợi một lúc, cậu lại thầm cười nhạo bản thân mình.

Người đối diện là ai chứ? Chính là Triệu Hoằng Chiêu được mệnh danh là Kỳ Lân Nhi, là kỳ tài trong số tuấn kiệt thiên hạ!

“Lục hoàng huynh… quả thực là…”

“Nói chuyện với người thông minh rất dễ dàng đúng không?” Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười tiếp lời.

Sau khi tiếp xúc, cậu phát hiện hai huynh đệ Triệu Hoằng Nhuận và Triệu Hoằng Tuyên là người dễ tính, thế nên cũng không kiêng dè gò bó nữa.

“Ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận bật cười.

“Nhưng mà, thế này thì đệ đã nợ ngu huynh một món nợ ân tình rồi… Đệ định làm sao báo đáp đây?”

“Chuyện này… Ý của lục hoàng huynh là sao?”

Triệu Hoằng Chiêu có vẻ đã nghĩ từ trước, nghe thế thì vui mừng nói: “Lần sau, khi ngu huynh mở hội thơ, mong bát đệ cũng sẽ cùng tham gia, được không?”

“Hội thơ à?” Triệu Hoằng Nhuận khẽ cau mày.

Hội thơ của lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu, cậu đã từng nghe qua. Lục hoàng huynh sẽ mời vài đại học sĩ hoặc những người con cháu có học vấn trong phủ của các đại thần trong triều đến Nhã Phong các, cùng thưởng rượu thưởng trà, ngâm thơ sáng tác. Tuy đối với thế tục thì đây là một việc vô cùng phong nhã, nhưng nói thật lòng thì Triệu Hoằng Nhuận không hề có chút hứng thú nào.

“Bát đệ nếu không bằng lòng thì việc này thôi đi vậy.” Triệu Hoằng Chiêu cười ha hả rồi nói: “Dù gì chỉ cần ngu huynh giải thích thì bát đệ sẽ không thể nào khiến mẫu phi của ngu huynh tức giận được đâu.”

“… Đây có thể xem như uy hiếp không?” Triệu Hoằng Nhuận thấy có chút khó chịu.

“Không hề, ngu huynh chỉ mong ở hội thơ lần sau sẽ có bát đệ tham gia thôi.” Triệu Hoằng Chiêu thật lòng mong đợi.

Triệu Hoằng Nhuận có hơi bất lực: “Cảm giác bị người khác nắm thóp… nói thật lòng khá là bực bội.”

“Thế… thỏa thuận nhé?”

“Được, thỏa thuận!”

Đêm đó, khi thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư lại đến Mai Cung của Ô Quý Tần, Ô Quý Tần đột nhiên không còn dịu dàng như hôm trước nữa mà lại giống hệt chín vị phi tần kia, bắt đầu kể tội Triệu Hoằng Nhuận, khiến thiên tử Đại Ngụy vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

“Tên nghịch tử ấy không lẽ cũng định đắc tội hết với mẫu phi của tất cả huynh đệ tỉ muội nó sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện