Vào buổi triều sáng hôm sau, khi sử bộ thượng thư Hạ Mai đứng giữa triều dâng lên cho thiên tử bản tấu thỉnh chỉnh đốn sử bộ thì tất cả triều thần đều ngẩn người.
Mà sau đó, thiên tử Đại Ngụy không những đồng ý với tấu thỉnh của vị lão thần này mà còn mạnh dạn ra tay làm suy yếu cả sử bộ. Biến cố khó tin này càng khiến triều thần cảm thấy không thể tin nổi.
Sử bộ là bộ phủ có quyền hạn lớn nhất trong thượng thư lục bộ, trước nay luôn nắm trong tay các quyền đề bạt, thăng tiến, đánh giá, trừng phạt, giám sát tất cả quan viên Đại Ngụy, không thể phủ nhận chính là nơi đứng đầu lục bộ.
Thế mà hiện giờ, chỉ sau một hoàng lệnh được ban bố thì sử bộ địa vị tối cao ấy lại hoàn toàn bị hạ bệ, rơi vào cục diện ngang bằng với năm bộ còn lại, không còn chút quyền lợi đặc biệt nào nữa.
Mà nếu so ra thì ngự sử giám mới được thành lập lại trở thành tiêu điểm được quan tâm hiện giờ, vì phủ nha mới này có thể nói là đã cướp trọn quyền lực của sử bộ.
Ngoài ngự sử giám ra thì lễ bộ cũng là một kẻ hưởng lợi thứ hai từ chuyện này, bởi vì họ nhận được quyền chủ trì khoa thi, nếu không có gì bất ngờ thì sau này các công tác tổ chức thi hương ở các địa phương Đại Ngụy cũng sẽ giao cho lễ bộ chứ không còn là việc của sử bộ nữa.
Sử bộ đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Các quan thượng thư và thị lang của năm bộ trong thượng thư tỉnh ngoại trừ sử bộ ra đều đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ hoàn toàn không thể tin nổi, sử bộ mới hôm qua còn đang đứng đầu lục bộ, quyền hạn trùng trùng, năm bộ còn lại khó mà nhìn thấy đỉnh đầu. Thế mà chỉ qua một đêm, người khổng lồ trong sáu bộ này không những bị đánh ngã ra đất mà còn kẹt trong hố bùn không thể thoát thân được.
Đúng thế, bởi vì ngự sử giám mới được thành lập đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên chính là phối hợp với các quan viên sử bộ để chỉnh đốn lại nội chế sử bộ, bao gồm cả việc thẩm tra mười bảy viên khảo quan đang bị giam trong Đại Lý Tự kia.
“Xem ra sử bộ ít nhất hai ba năm nữa cũng đừng mong ngóc đầu lên được…”
Các thượng thư và thị lang của năm bộ còn lại đều không khỏi có cảm giác họa người phúc mình, bởi địa vị của sử bộ trước đây quá cao, hệt như đang ngồi trên đầu phủ nha năm bộ còn lại vậy, nhưng hiện giờ thì người khổng lồ có địa vị cao này đã bị kéo xuống vũng bùn, thế nên cho dù là quan viên cùng triều nhưng cũng không ít người cảm thấy mừng rỡ.
Mà trước những lời nói bề ngoài thì có vẻ là an ủi nhưng thực tế là đang muốn điều tra chân tướng của mấy viên quan đồng liêu, sử bộ thượng thư Hạ Mai chỉ còn nước cố gắng cười trừ.
Trong lòng của ông hiểu rất rõ, cái gì mà khoa thi xuất hiện gian lận nghiêm trọng, cái gì mà chế độ bên trong sử bộ đã quá hỗn loạn? Tất cả chẳng qua chỉ là cái cớ mà thiên tử dùng để làm suy giảm sức mạnh của sử bộ mà thôi. Ông thậm chí bắt đầu nghi ngờ việc ban đầu thiên tử đề bạt La Văn Trung làm quan chủ khảo khoa thi chính là vì muốn mượn tay của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận để bắt được việc gian lận tồn tại trong sử bộ và một số vấn đề khác, sau đó lấy cái cớ này để chỉnh đốn lại toàn bộ sử bộ, đồng thời giảm đi một nửa quyền lực của sử bộ, giao vào tay ngự sử giám mới thành lập.
Bởi vì sử bộ thượng thư Hạ Mai đã điều tra ra được, quan chủ khảo của khoa thi lần này, cũng tức là lang trung La Văn Trung của ty Văn Tuyển cùng với con trai của ông ta là La Vanh đã từng có ân oán với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận. Nếu không thì tại sao bát hoàng tử trước nay không quan tâm chuyện trong triều nay sao lại rảnh rỗi nhúng tay vào khoa thi, nhúng tay vào sự vụ nội bộ sử bộ như thế?
Chính vì hiểu ra được điều này mà sử bộ thượng thư Hạ Mai hoàn toàn không dám cầu xin gì cho sử bộ của mình cả, vì ông đã hiểu rõ, lần này sử bộ bất lợi không phải là vì La Văn Trung hay bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà chính là vì đương kim thiên tử Đại Ngụy.
Thiên tử cảm thấy sử bộ quá lớn rồi.
Sau đó, tin tức khoa thi do sử bộ tổ chức lại xuất hiện cả trăm bài thi giống hệt nhau cuối cùng cũng bị truyền ra ngoài, việc này khiến các thí sinh đang ở lại trong kinh để chờ kết quả đều cảm thấy giận dữ.
Nhưng đám thí sinh còn chưa kịp đưa ra kháng nghị gì thì triều đình đã mau chóng ban bố cáo thị mới nhất: Thiên tử lệnh cho lễ bộ tổ chức lại khoa thi.
Đúng thế, chỉ bảo lễ bộ tổ chức lại khoa thi thôi, hoàn toàn không nhắc gì đến việc xử trí đám quan giám khảo khoa thi, cũng không truy cứu các thí sinh đã gian lận trong khoa thi lần này.
Việc này khiến rất nhiều người thấy thắc mắc.
Bọn họ thắc mắc là do hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của thiên tử Đại Ngụy. Có ai mà ngờ được rằng thiên tử Đại Ngụy vốn không hề quan tâm việc xử trí ai cả, điều mà ông muốn chỉ là làm suy yếu sử bộ mà thôi.
Đây chính là do cách nhìn khác nhau dẫn đến quan niệm khác nhau.
Sau buổi triều sáng, thiên tử như thường lệ bãi giá Thùy Củng điện, cùng ba vị trung thư đại thần ở Thùy Củng điện phê chuẩn tấu chương.
Có thể nhận ra, tâm trạng của thiên tử Đại Ngụy hôm nay cực kỳ tốt, khó mà tưởng tượng được vị thiên tử này sau khi phát hiện ra trọng án gian lận lần này mà vẫn có thể cười được, hơn nữa còn cười rất sảng khoái.
“Xem ra người thắng chính là bệ hạ rồi…”
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái.
Là những trung thư đại thần do chính thiên tử đề bạt nên năng lực của ba người Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi đương nhiên không thể tầm thường.
Thật ra từ mấy hôm trước, họ đã cảm thấy nghi ngờ rồi.
Chẳng hạn việc phá lệ đề bạt một lang quan sử bộ vốn trước nay chưa từng có tiền lệ đảm nhiệm chức quan chủ khảo khoa thi.
Rồi còn một việc cũng chưa từng có nữa chính là cho hoàng tử bồi giám, mà cuối cùng lại giao cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Tất cả những việc này nhìn bề ngoài thì có vẻ trùng hợp, nhưng sự thật có phải trùng hợp không? Nhưng giờ thì họ đã hiểu ra hết, thì ra đằng sau việc này đều là do thiên tử âm thầm tính toán, mượn mối ân oán giữa La Văn Trung và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, cố ý khiêu khích bát hoàng tử nhúng tay can thiệp vào kỳ khoa thi do sử bộ chủ trì lần này để điều tra ra động thái gian lận khoa thi, sau đó mượn cớ này để làm suy yếu sử bộ.
Vị thiên tử đương triều này đã tài tình biến tất cả những ai can dự vào việc này thành con cờ để ông có thể làm suy yếu sử bộ, bao gồm cả bát hoàng tử tự xưng là mình thông minh kia nữa.
“Việc này với bát hoàng tử mà nói e là một đòn đả kích lớn…”
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi nhìn nhau, trong lòng đều thầm cười đau khổ.
Tuy nghe ra có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưng họ vẫn cảm thấy chiêu lần này của thiên tử không được đường hoàng cho lắm. Bởi bát hoàng tử dù có thông minh thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, mà thiên tử lại lợi dụng quyền lực, dùng thủ đoạn chính pháp này để đạt mục đích, nếu áp dụng lên một triều thần nào đó thì không sai, nhưng lại dùng lên một đứa trẻ mười bốn tuổi thì thật sự đã có chút ỷ lớn hiếp bé rồi.
Tuy rằng việc lâu lâu chơi bát hoàng tử một vố cũng là việc tốt, nhưng phương thức như thế này thì thật sự có hơi tàn nhẫn.
Buổi trưa, lúc dùng cơm, đại thái giám Đổng Hiến báo cho thiên tử biết tình hình mới nhất của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
“Bệ hạ, bát điện hạ xuất cung rồi.”
“Đi đâu thế?” Thật ra khi hỏi thì trong lòng thiên tử đã có đáp án rồi, vì ông cũng biết việc con trai mình ở ngoài cung có quen một cô nương.
Quả nhiên, Đổng Hiến khẽ đáp: “Theo nội thị giám hồi bẩm thì bát điện hạ đã đến Nhất Phương Thủy Tạ.”
“Đi tìm Tô cô nương đó nữa sao? Ha!” Thiên tử mỉm cười, ông hiểu rõ chiêu lần này của ông sẽ khiến đứa con trai vừa quật cường vừa kiêu ngạo của mình cảm thấy thất bại, thế nên đêm qua đã lệnh cho Đổng Hiến cử thái giám của nội thị giám luôn để mắt quan sát động tĩnh của Triệu Hoằng Nhuận, tránh việc đứa con trai kiêu ngạo này nhất thời nghĩ quẩn.
Bởi vì câu nói cuối cùng mà thiên tử nói vào tai con trai lúc ấy quả thật có sức sát thương rất lớn.
“Ừm… Truyền khẩu dụ của trẫm, bát hoàng tử Hoằng Nhuận lần này có biểu hiện xuất sắc trong khoa thi, trợ giúp triều đình bắt được việc gian lận khoa trường, đáng được khen thưởng, kể từ hôm nay trở đi sẽ khôi phục lại bổng lộc cho Văn Chiêu các.”
“Cái này là vừa đấm vừa xoa sao?”
Đổng Hiến gượng cười rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “E là ý tốt của bệ hạ sẽ bị bát điện hạ xem là một sự sỉ nhục…”
“Ha!” Thiên tử cười rồi lắc đầu nói: “Thế thì ông đã quá xem thường nó rồi, theo trẫm thấy thì tên nghịch tử ấy sẽ nhận sự ban thưởng của trẫm, sau đó sẽ suy nghĩ xem làm sao trả đũa… Thay vì cứ đau buồn vì lần thất bại này thì chi bằng tái chiến một trận nữa, đó mới là tính cách của nghịch tử này. Có điều…”
“Có điều sao ạ?”
“Có điều không biết tên nghịch tử ấy khi nào thì mới có thể phục hồi, lần đả kích này đối với nó thật sự quá nặng…”
“Bệ hạ biết rồi sao tối qua còn cố ý nói lời châm chọc điện hạ?”
Đổng Hiến cảm thấy đúng là dở khóc dở cười.
Mà lúc này thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà họ đang nói đến đúng là đã đến Nhất Phương Thủy Tạ, âm thầm gặp Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên.
Việc Triệu Hoằng Nhuận cứ cách đôi ba ngày lại đến thăm khiến Tô cô nương rất vui, bởi Triệu Hoằng Nhuận chính là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng, phụ nữ thì luôn khó mà quên được người đàn ông đầu tiên trong đời mà mình có tình cảm đặc biệt, cho dù Triệu Hoằng Nhuận kém nàng tận sáu tuổi.
Cần phải nói rõ rằng, do đã từng xảy ra việc điện hạ bị người ta hại, thế nên các tông vệ giờ nói gì cũng không dám rời cậu nửa bước, mười tông vệ cùng theo Triệu Hoằng Nhuận đến Thúy Tiểu Hiên, quy mô bảo vệ này khiến Tô cô nương nhìn thấy mà ngẩn người.
Cũng may Tô cô nương cũng đã dần đoán ra chàng thiếu niên này hẳn phải có thân thế phi thường, thế nên cũng không quan tâm mấy đến việc cậu có đến mười hộ vệ đi theo sát bên.
Nàng đưa cho tiểu a hoàn Lục Nhi một ít bạc rồi bảo nàng ta dặn dò quản sự Nhất Phương Thủy Tạ chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chiêu đãi mười hộ vệ của Triệu Hoằng Nhuận ở bên ngoài, còn nàng thì mời Triệu Hoằng Nhuận vào bên trong phòng, bên trong cũng đã có sẵn vài bàn thức ăn.
“Việc mà công tử nói mấy hôm nay… đã giải quyết chưa?”
Sau khi bàn tiệc được dọn ra, Tô cô nương liền dịu dàng rót cho Triệu Hoằng Nhuận một chén rượu, nàng chợt phát hiện vị “Khương công tử” này hôm nay tâm trạng có vẻ hơi xuống dốc, hơi thê lương.
“À, giải quyết rồi.” Triệu Hoằng Nhuận đưa hay tay chắp sau đầu rồi nằm dài ra tấm thảm trong phòng.
Đúng như Tô cô nương quan sát, tâm trạng của cậu thật sự có hơi xuống dốc.
Không thể phủ nhận, mục đích của cậu khi can thiệp vào khoa thi lần này đã đạt được, La Vanh ở kỳ thi này chắc chắn không đạt thành tích, bởi vì cha hắn là La Văn Trung đã bị dính vào việc gian lận trường thi, thế nên cho dù có thi lại thì quan viên lễ bộ cũng sẽ không cho La Vanh được đỗ bảng.
Còn La Văn Trung thì càng khỏi nói, chắc chắn sẽ bị đá khỏi vị trí lang trung của ty Văn Tuyển sử bộ, nếu may mắn thì có thể bắt đầu làm lại từ chức tiểu sứ, hoặc có thể về địa phương nào đó làm quan, còn nếu không may, bị ngự sử giám tra ra thật sự có liên quan đến gian lận thì sẽ bị lột bỏ hết quan tịch, thậm chí hai cha con còn có khả năng bị lột bỏ sĩ tịch.
Lúc này tính toán thì chỉ còn mỗi ngục thừa Bùi Khải ở Đại Lý Tự là chưa bị Triệu Hoằng Nhuận phục thù thôi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên không còn tâm trạng, cậu thậm chí chẳng còn hứng thú tìm hiểu xem La Văn Trung sẽ bị xử trí ra sao nữa.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này chính là vì cha cậu, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư.
Trận chiến thứ ba trong cuộc chiến cha con đã bắt đầu khi Triệu Hoằng Nhuận không hề hay biết, và cũng đã kết thúc mà cậu hoàn toàn không phát giác ra được.
Cậu đã thua, thua mà không hề biết gì, đồng thời cũng thua tâm phục khẩu phục.
Khác hẳn với hai trận chiến lần trước chỉ mang tính chất trẻ con, ở trận này, thiên tử Đại Ngụy đã cho cậu thấy thế nào là một trò chơi của người lớn, thế nào gọi là bàn tay của quyền lực, thế nào gọi là chiến thuật của đế vương, so với những điều này thì những cách phản kháng trẻ con trước đây của cậu hoàn toàn không thể sánh được.
Cảm thấy xuống tinh thần và đau lòng là điều khó tránh khỏi, nhưng ngoài hai cảm giác này ra, Triệu Hoằng Nhuận lại nhận ra một cảm xúc đặc biệt
“Không biết đó rốt cuộc là cảm giác gì? Đứng đằng sau thao túng tất cả, chỉ đạo tất cả…”
Lặng lẽ uống vài chén rượu, lắng nghe tiếng đàn mà Tô cô nương tấu lên để an ủi tinh thần, Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy xúc động kỳ lạ.
Mà sau đó, thiên tử Đại Ngụy không những đồng ý với tấu thỉnh của vị lão thần này mà còn mạnh dạn ra tay làm suy yếu cả sử bộ. Biến cố khó tin này càng khiến triều thần cảm thấy không thể tin nổi.
Sử bộ là bộ phủ có quyền hạn lớn nhất trong thượng thư lục bộ, trước nay luôn nắm trong tay các quyền đề bạt, thăng tiến, đánh giá, trừng phạt, giám sát tất cả quan viên Đại Ngụy, không thể phủ nhận chính là nơi đứng đầu lục bộ.
Thế mà hiện giờ, chỉ sau một hoàng lệnh được ban bố thì sử bộ địa vị tối cao ấy lại hoàn toàn bị hạ bệ, rơi vào cục diện ngang bằng với năm bộ còn lại, không còn chút quyền lợi đặc biệt nào nữa.
Mà nếu so ra thì ngự sử giám mới được thành lập lại trở thành tiêu điểm được quan tâm hiện giờ, vì phủ nha mới này có thể nói là đã cướp trọn quyền lực của sử bộ.
Ngoài ngự sử giám ra thì lễ bộ cũng là một kẻ hưởng lợi thứ hai từ chuyện này, bởi vì họ nhận được quyền chủ trì khoa thi, nếu không có gì bất ngờ thì sau này các công tác tổ chức thi hương ở các địa phương Đại Ngụy cũng sẽ giao cho lễ bộ chứ không còn là việc của sử bộ nữa.
Sử bộ đã bị tổn thương nguyên khí nặng nề.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Các quan thượng thư và thị lang của năm bộ trong thượng thư tỉnh ngoại trừ sử bộ ra đều đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ hoàn toàn không thể tin nổi, sử bộ mới hôm qua còn đang đứng đầu lục bộ, quyền hạn trùng trùng, năm bộ còn lại khó mà nhìn thấy đỉnh đầu. Thế mà chỉ qua một đêm, người khổng lồ trong sáu bộ này không những bị đánh ngã ra đất mà còn kẹt trong hố bùn không thể thoát thân được.
Đúng thế, bởi vì ngự sử giám mới được thành lập đã nhận được nhiệm vụ đầu tiên chính là phối hợp với các quan viên sử bộ để chỉnh đốn lại nội chế sử bộ, bao gồm cả việc thẩm tra mười bảy viên khảo quan đang bị giam trong Đại Lý Tự kia.
“Xem ra sử bộ ít nhất hai ba năm nữa cũng đừng mong ngóc đầu lên được…”
Các thượng thư và thị lang của năm bộ còn lại đều không khỏi có cảm giác họa người phúc mình, bởi địa vị của sử bộ trước đây quá cao, hệt như đang ngồi trên đầu phủ nha năm bộ còn lại vậy, nhưng hiện giờ thì người khổng lồ có địa vị cao này đã bị kéo xuống vũng bùn, thế nên cho dù là quan viên cùng triều nhưng cũng không ít người cảm thấy mừng rỡ.
Mà trước những lời nói bề ngoài thì có vẻ là an ủi nhưng thực tế là đang muốn điều tra chân tướng của mấy viên quan đồng liêu, sử bộ thượng thư Hạ Mai chỉ còn nước cố gắng cười trừ.
Trong lòng của ông hiểu rất rõ, cái gì mà khoa thi xuất hiện gian lận nghiêm trọng, cái gì mà chế độ bên trong sử bộ đã quá hỗn loạn? Tất cả chẳng qua chỉ là cái cớ mà thiên tử dùng để làm suy giảm sức mạnh của sử bộ mà thôi. Ông thậm chí bắt đầu nghi ngờ việc ban đầu thiên tử đề bạt La Văn Trung làm quan chủ khảo khoa thi chính là vì muốn mượn tay của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận để bắt được việc gian lận tồn tại trong sử bộ và một số vấn đề khác, sau đó lấy cái cớ này để chỉnh đốn lại toàn bộ sử bộ, đồng thời giảm đi một nửa quyền lực của sử bộ, giao vào tay ngự sử giám mới thành lập.
Bởi vì sử bộ thượng thư Hạ Mai đã điều tra ra được, quan chủ khảo của khoa thi lần này, cũng tức là lang trung La Văn Trung của ty Văn Tuyển cùng với con trai của ông ta là La Vanh đã từng có ân oán với bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận. Nếu không thì tại sao bát hoàng tử trước nay không quan tâm chuyện trong triều nay sao lại rảnh rỗi nhúng tay vào khoa thi, nhúng tay vào sự vụ nội bộ sử bộ như thế?
Chính vì hiểu ra được điều này mà sử bộ thượng thư Hạ Mai hoàn toàn không dám cầu xin gì cho sử bộ của mình cả, vì ông đã hiểu rõ, lần này sử bộ bất lợi không phải là vì La Văn Trung hay bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà chính là vì đương kim thiên tử Đại Ngụy.
Thiên tử cảm thấy sử bộ quá lớn rồi.
Sau đó, tin tức khoa thi do sử bộ tổ chức lại xuất hiện cả trăm bài thi giống hệt nhau cuối cùng cũng bị truyền ra ngoài, việc này khiến các thí sinh đang ở lại trong kinh để chờ kết quả đều cảm thấy giận dữ.
Nhưng đám thí sinh còn chưa kịp đưa ra kháng nghị gì thì triều đình đã mau chóng ban bố cáo thị mới nhất: Thiên tử lệnh cho lễ bộ tổ chức lại khoa thi.
Đúng thế, chỉ bảo lễ bộ tổ chức lại khoa thi thôi, hoàn toàn không nhắc gì đến việc xử trí đám quan giám khảo khoa thi, cũng không truy cứu các thí sinh đã gian lận trong khoa thi lần này.
Việc này khiến rất nhiều người thấy thắc mắc.
Bọn họ thắc mắc là do hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của thiên tử Đại Ngụy. Có ai mà ngờ được rằng thiên tử Đại Ngụy vốn không hề quan tâm việc xử trí ai cả, điều mà ông muốn chỉ là làm suy yếu sử bộ mà thôi.
Đây chính là do cách nhìn khác nhau dẫn đến quan niệm khác nhau.
Sau buổi triều sáng, thiên tử như thường lệ bãi giá Thùy Củng điện, cùng ba vị trung thư đại thần ở Thùy Củng điện phê chuẩn tấu chương.
Có thể nhận ra, tâm trạng của thiên tử Đại Ngụy hôm nay cực kỳ tốt, khó mà tưởng tượng được vị thiên tử này sau khi phát hiện ra trọng án gian lận lần này mà vẫn có thể cười được, hơn nữa còn cười rất sảng khoái.
“Xem ra người thắng chính là bệ hạ rồi…”
Ba vị trung thư đại thần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái.
Là những trung thư đại thần do chính thiên tử đề bạt nên năng lực của ba người Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi đương nhiên không thể tầm thường.
Thật ra từ mấy hôm trước, họ đã cảm thấy nghi ngờ rồi.
Chẳng hạn việc phá lệ đề bạt một lang quan sử bộ vốn trước nay chưa từng có tiền lệ đảm nhiệm chức quan chủ khảo khoa thi.
Rồi còn một việc cũng chưa từng có nữa chính là cho hoàng tử bồi giám, mà cuối cùng lại giao cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Tất cả những việc này nhìn bề ngoài thì có vẻ trùng hợp, nhưng sự thật có phải trùng hợp không? Nhưng giờ thì họ đã hiểu ra hết, thì ra đằng sau việc này đều là do thiên tử âm thầm tính toán, mượn mối ân oán giữa La Văn Trung và bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, cố ý khiêu khích bát hoàng tử nhúng tay can thiệp vào kỳ khoa thi do sử bộ chủ trì lần này để điều tra ra động thái gian lận khoa thi, sau đó mượn cớ này để làm suy yếu sử bộ.
Vị thiên tử đương triều này đã tài tình biến tất cả những ai can dự vào việc này thành con cờ để ông có thể làm suy yếu sử bộ, bao gồm cả bát hoàng tử tự xưng là mình thông minh kia nữa.
“Việc này với bát hoàng tử mà nói e là một đòn đả kích lớn…”
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi nhìn nhau, trong lòng đều thầm cười đau khổ.
Tuy nghe ra có vẻ đại nghịch bất đạo, nhưng họ vẫn cảm thấy chiêu lần này của thiên tử không được đường hoàng cho lắm. Bởi bát hoàng tử dù có thông minh thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, mà thiên tử lại lợi dụng quyền lực, dùng thủ đoạn chính pháp này để đạt mục đích, nếu áp dụng lên một triều thần nào đó thì không sai, nhưng lại dùng lên một đứa trẻ mười bốn tuổi thì thật sự đã có chút ỷ lớn hiếp bé rồi.
Tuy rằng việc lâu lâu chơi bát hoàng tử một vố cũng là việc tốt, nhưng phương thức như thế này thì thật sự có hơi tàn nhẫn.
Buổi trưa, lúc dùng cơm, đại thái giám Đổng Hiến báo cho thiên tử biết tình hình mới nhất của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
“Bệ hạ, bát điện hạ xuất cung rồi.”
“Đi đâu thế?” Thật ra khi hỏi thì trong lòng thiên tử đã có đáp án rồi, vì ông cũng biết việc con trai mình ở ngoài cung có quen một cô nương.
Quả nhiên, Đổng Hiến khẽ đáp: “Theo nội thị giám hồi bẩm thì bát điện hạ đã đến Nhất Phương Thủy Tạ.”
“Đi tìm Tô cô nương đó nữa sao? Ha!” Thiên tử mỉm cười, ông hiểu rõ chiêu lần này của ông sẽ khiến đứa con trai vừa quật cường vừa kiêu ngạo của mình cảm thấy thất bại, thế nên đêm qua đã lệnh cho Đổng Hiến cử thái giám của nội thị giám luôn để mắt quan sát động tĩnh của Triệu Hoằng Nhuận, tránh việc đứa con trai kiêu ngạo này nhất thời nghĩ quẩn.
Bởi vì câu nói cuối cùng mà thiên tử nói vào tai con trai lúc ấy quả thật có sức sát thương rất lớn.
“Ừm… Truyền khẩu dụ của trẫm, bát hoàng tử Hoằng Nhuận lần này có biểu hiện xuất sắc trong khoa thi, trợ giúp triều đình bắt được việc gian lận khoa trường, đáng được khen thưởng, kể từ hôm nay trở đi sẽ khôi phục lại bổng lộc cho Văn Chiêu các.”
“Cái này là vừa đấm vừa xoa sao?”
Đổng Hiến gượng cười rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “E là ý tốt của bệ hạ sẽ bị bát điện hạ xem là một sự sỉ nhục…”
“Ha!” Thiên tử cười rồi lắc đầu nói: “Thế thì ông đã quá xem thường nó rồi, theo trẫm thấy thì tên nghịch tử ấy sẽ nhận sự ban thưởng của trẫm, sau đó sẽ suy nghĩ xem làm sao trả đũa… Thay vì cứ đau buồn vì lần thất bại này thì chi bằng tái chiến một trận nữa, đó mới là tính cách của nghịch tử này. Có điều…”
“Có điều sao ạ?”
“Có điều không biết tên nghịch tử ấy khi nào thì mới có thể phục hồi, lần đả kích này đối với nó thật sự quá nặng…”
“Bệ hạ biết rồi sao tối qua còn cố ý nói lời châm chọc điện hạ?”
Đổng Hiến cảm thấy đúng là dở khóc dở cười.
Mà lúc này thì bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận mà họ đang nói đến đúng là đã đến Nhất Phương Thủy Tạ, âm thầm gặp Tô cô nương ở Thúy Tiểu Hiên.
Việc Triệu Hoằng Nhuận cứ cách đôi ba ngày lại đến thăm khiến Tô cô nương rất vui, bởi Triệu Hoằng Nhuận chính là người đàn ông đầu tiên trong đời nàng, phụ nữ thì luôn khó mà quên được người đàn ông đầu tiên trong đời mà mình có tình cảm đặc biệt, cho dù Triệu Hoằng Nhuận kém nàng tận sáu tuổi.
Cần phải nói rõ rằng, do đã từng xảy ra việc điện hạ bị người ta hại, thế nên các tông vệ giờ nói gì cũng không dám rời cậu nửa bước, mười tông vệ cùng theo Triệu Hoằng Nhuận đến Thúy Tiểu Hiên, quy mô bảo vệ này khiến Tô cô nương nhìn thấy mà ngẩn người.
Cũng may Tô cô nương cũng đã dần đoán ra chàng thiếu niên này hẳn phải có thân thế phi thường, thế nên cũng không quan tâm mấy đến việc cậu có đến mười hộ vệ đi theo sát bên.
Nàng đưa cho tiểu a hoàn Lục Nhi một ít bạc rồi bảo nàng ta dặn dò quản sự Nhất Phương Thủy Tạ chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn, chiêu đãi mười hộ vệ của Triệu Hoằng Nhuận ở bên ngoài, còn nàng thì mời Triệu Hoằng Nhuận vào bên trong phòng, bên trong cũng đã có sẵn vài bàn thức ăn.
“Việc mà công tử nói mấy hôm nay… đã giải quyết chưa?”
Sau khi bàn tiệc được dọn ra, Tô cô nương liền dịu dàng rót cho Triệu Hoằng Nhuận một chén rượu, nàng chợt phát hiện vị “Khương công tử” này hôm nay tâm trạng có vẻ hơi xuống dốc, hơi thê lương.
“À, giải quyết rồi.” Triệu Hoằng Nhuận đưa hay tay chắp sau đầu rồi nằm dài ra tấm thảm trong phòng.
Đúng như Tô cô nương quan sát, tâm trạng của cậu thật sự có hơi xuống dốc.
Không thể phủ nhận, mục đích của cậu khi can thiệp vào khoa thi lần này đã đạt được, La Vanh ở kỳ thi này chắc chắn không đạt thành tích, bởi vì cha hắn là La Văn Trung đã bị dính vào việc gian lận trường thi, thế nên cho dù có thi lại thì quan viên lễ bộ cũng sẽ không cho La Vanh được đỗ bảng.
Còn La Văn Trung thì càng khỏi nói, chắc chắn sẽ bị đá khỏi vị trí lang trung của ty Văn Tuyển sử bộ, nếu may mắn thì có thể bắt đầu làm lại từ chức tiểu sứ, hoặc có thể về địa phương nào đó làm quan, còn nếu không may, bị ngự sử giám tra ra thật sự có liên quan đến gian lận thì sẽ bị lột bỏ hết quan tịch, thậm chí hai cha con còn có khả năng bị lột bỏ sĩ tịch.
Lúc này tính toán thì chỉ còn mỗi ngục thừa Bùi Khải ở Đại Lý Tự là chưa bị Triệu Hoằng Nhuận phục thù thôi, nhưng Triệu Hoằng Nhuận đột nhiên không còn tâm trạng, cậu thậm chí chẳng còn hứng thú tìm hiểu xem La Văn Trung sẽ bị xử trí ra sao nữa.
Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này chính là vì cha cậu, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư.
Trận chiến thứ ba trong cuộc chiến cha con đã bắt đầu khi Triệu Hoằng Nhuận không hề hay biết, và cũng đã kết thúc mà cậu hoàn toàn không phát giác ra được.
Cậu đã thua, thua mà không hề biết gì, đồng thời cũng thua tâm phục khẩu phục.
Khác hẳn với hai trận chiến lần trước chỉ mang tính chất trẻ con, ở trận này, thiên tử Đại Ngụy đã cho cậu thấy thế nào là một trò chơi của người lớn, thế nào gọi là bàn tay của quyền lực, thế nào gọi là chiến thuật của đế vương, so với những điều này thì những cách phản kháng trẻ con trước đây của cậu hoàn toàn không thể sánh được.
Cảm thấy xuống tinh thần và đau lòng là điều khó tránh khỏi, nhưng ngoài hai cảm giác này ra, Triệu Hoằng Nhuận lại nhận ra một cảm xúc đặc biệt
“Không biết đó rốt cuộc là cảm giác gì? Đứng đằng sau thao túng tất cả, chỉ đạo tất cả…”
Lặng lẽ uống vài chén rượu, lắng nghe tiếng đàn mà Tô cô nương tấu lên để an ủi tinh thần, Triệu Hoằng Nhuận chợt cảm thấy xúc động kỳ lạ.
Danh sách chương