“Bát điện hạ lẽ nào xem thường chúng tôi sao?”

Một câu nói bất mãn đồng thời có phần trách móc vang lên, làm gián đoạn cuộc đối thoại về tân khoa kỳ thi hội giữa Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền.

“Vì sao lại nói thế?”

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười hỏi.

Sĩ tử ấy liền cau mày nói: “Nhã Phong Thi Hội bất luận gia môn, chỉ chú trọng văn tài và phẩm đức, trước nay đều thế… Đám tại hạ kính bát điện hạ là hoàng tử nên vừa rồi đều đứng dậy cung nghênh, nhưng bát điện hạ từ lúc vào trong điện thì không hề biểu lộ gì, thậm chí chẳng thèm nói với chúng tôi một câu, đây không phải là xem thường chúng tôi sao?”

Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày suy nghĩ, cảm thấy người này nói cũng khá có lí, do lúc nãy cậu tò mò về người đạt hạng ba tân khoa kỳ thi hội nên đúng là chỉ giao lưu với mỗi Hà Hân Hiền, hoàn toàn không quan tâm ai khác, thế nên sĩ tử này nói cũng không sai.

Nhưng cách nói trách móc hỏi tội này thật sự khiến Triệu Hoằng Nhuận không vui.

“Ngươi tên gì?” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười hỏi.

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu khẽ cau mày, vì câu “Ngươi tên gì” này không phải là một câu hỏi lịch sự. Theo lẽ thường thì Triệu Hoằng Nhuận nên dùng cách nói tôn trọng đối phương như “Xin hỏi túc hạ tôn tính đại danh”, chứ không phải cách hỏi của bề trên như “Ngươi tên gì”.

Thế nên, sĩ tử ấy trong ánh mắt lập tức lộ ra một chút phẫn nộ, bực dọc trả lời: “Tại hạ Hạ Tung.”

Hà Hân Hiền ít nhiều cũng đã từng nghe tổ phụ Hà Tương Tự kể về những “công trạng vĩ đại” của Triệu Hoằng Nhuận, thế nên vội khẽ nhắc nhở: “Người này là cháu trai của Sử bộ thượng thư Hạ Mai Hạ đại nhân, tính tình cũng không xấu, bát điện hạ…”

Triệu Hoằng Nhuận lịch sự gật đầu với Hà Hân Hiền rồi lại cười nói với Hạ Tung: “Được rồi, Hạ công tử… Hạ công tử muốn ta tạ lỗi với các người vì việc vừa rồi sao?”

Hạ Tung ngẩn người, cậu ta chỉ là không hài lòng khi thấy Triệu Hoằng Nhuận chỉ trò chuyện với Hà Hân Hiền mà lạnh nhạt với bọn họ, hoàn toàn không có ý muốn Triệu Hoằng Nhuận phải tạ lỗi với họ, vì dù nói thế nào thì Triệu Hoằng Nhuận cũng vẫn là hoàng tử.

“Tạ lỗi thì không cần…” Hạ Tung chợt mất đi khí thế.

“Nếu đã thế thì…” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu rồi quay sang cười nói với Hà Hân Hiền: “Hà công tử, chúng ta nói tiếp đi.”

Trong lúc Hà Hân Hiền đang trợn tròn mắt thì Hạ Tung bên kia lại cảm thấy giận Triệu Hoằng Nhuận đến điên người.

Lục hoàng tử Hoằng Chiêu ôm trán cười đau khổ. Tuy cậu đã biết rõ bát đệ của mình là một người có tính cách ương ngạnh, nhưng lần này thì thật sự vẫn cảm thấy hơi đau đầu.

“Bát điện hạ ức hiếp người quá đáng!” Hạ Tung hít một hơi thật sâu rồi phẫn nộ nói.

Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe liền mỉm cười, giả vờ không hiểu: “Hạ công tử không phải nói rằng không muốn ta tạ lỗi sao? Thế thì không phải đã xong rồi à? Các ngươi nói chuyện của các ngươi, chúng ta nói chuyện của chúng ta.” Nói đến đây, ánh mắt cậu chợt trở nên lạnh lùng: “Nói chuyện với ai là quyền tự do của bổn điện hạ, chẳng ai quy định bổn điện hạ phải nói chuyện với ngươi cả!”

“Không xong rồi…”

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu lập tức cau mày. Cậu cũng hiểu rõ về tính tình của bát đệ này, biết rằng một khi Triệu Hoằng Nhuận đã dùng từ “bổn điện hạ” chứ không phải từ “ta” để xưng hô thì có nghĩa là bát đệ đã cực kỳ không hài lòng với đối phương rồi.

“Biết sớm thế này thì lẽ ra mình phải giới thiệu trước.”

Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy hơi hối hận, vì vừa rồi thấy Triệu Hoằng Nhuận và Hà Hân Hiền đang bàn về mấy sĩ tử tân khoa kỳ thi hội nên cậu đã lịch sự không chen ngang, không ngờ chính vì thế mà lại hỏng chuyện.

“Hoằng Nhuận, Hoằng Nhuận.”

Cậu vội vàng liếc mắt nhắc nhở bát đệ của mình, vì cậu biết rất rõ, bát đệ này một khi đã ghét ai, có ý muốn báo thù rồi thì người ấy tuyệt đối sẽ gặp họa, Đông Cung thái tử chính là vết xe đổ rõ nhất.

“…”

Nhìn sang lục hoàng huynh, Triệu Hoằng Nhuận khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, rõ ràng là rất nể mặt lục hoàng huynh.

Còn Hạ Tung thì có vẻ đã bị ánh mắt vừa rồi của Triệu Hoằng Nhuận dọa cho sợ, tuy trên mặt vẫn hiện rõ vẻ tức giận nhưng cũng không nói gì nữa.

Thấy thế, Triệu Hoằng Chiêu vội vàng hòa giải: “Thật ra là do ta suy nghĩ không chu đáo, chư vị xin đừng để bụng… Nhã Phong Thi Hội trước nay là nơi để giao lưu học thuật, cùng nhau học nhạc, xin đừng phá hỏng hứng thú.” Nói xong, cậu liền nháy mắt với các sĩ tử trẻ tuổi thân thiết đang ngồi gần đó.

Một sĩ tử trong số đó hiểu ý, liền cười rồi chuyển chủ đề: “Lục điện hạ nói rất phải… Mà thật ra, bát điện hạ hôm nay đến Nhã Phong Thi Hội thật sự đã khiến chúng ta phải kinh ngạc. Vừa rồi bát điện hạ giao lưu với Hà huynh, chúng tôi không tiện xen vào, thật là đáng tiếc… Còn nhớ lúc ở Văn Đức điện ngày Đoan Ngọ, việc làm của bát điện hạ thật sự khiến chúng tôi khâm phục vô cùng.”

Triệu Hoằng Nhuận biết sĩ tử này lên tiếng hòa giải như thế là vì nể mặt lục hoàng huynh, chứ không có nghĩa là hoàn toàn không để tâm việc vừa rồi đã bị cậu lạnh nhạt.

Nghĩ đến đây, Triệu Hoằng Nhuận liền chắp tay khách khí hỏi: “Huynh xưng hô thế nào?”

Sĩ tử ấy ngẩn người, vội trả lễ: “Không dám để bát điện hạ gọi là huynh, tại hạ Dương Trình.”

“Dương huynh xin đừng trách ta vừa rồi đã thất lễ.” Triệu Hoằng Nhuận cười nói.

Sĩ tử Dương Trình ấy thấy Triệu Hoằng Nhuận lễ độ với mình như thế thì trong lòng cho dù có oán trách cũng mau chóng tiêu tan, vội phẩy tay nói: “Đâu dám đâu dám, muốn trách thì phải trách Hân Hiền huynh, lầu đài gần nước đón trăng trước.”

“Chuyện này sao lại trách ta?” Hà Hân Hiền giả vờ há hốc mồm kinh ngạc, khiến mọi người trông thấy đều bật cười.

Đúng như câu nói kiệu hoa vào cổng cần nhiều người khiêng, lúc này mọi người đều khách sáo với nhau, thế nên sự lạnh lùng ban nãy đã dần tan biến hết, tất cả đều cảm thấy vị bát điện hạ này thật ra cũng rất gần gũi.

Nếu nói có một người duy nhất vẫn khó chịu không vui thì e chỉ còn lại Hạ Tung. Kẻ gây sự này không những không nhận được sự lễ độ và xem trọng mà mình muốn, mà thậm chí ngay cả những người bạn của cậu ta cũng dần dần không ủng hộ hành động vừa rồi nữa.

Cậu ta cảm thấy ghen tức, thế nên lập tức xen ngang những câu tán thưởng mà đám người Dương Trình dành cho Triệu Hoằng Nhuận, lạnh lùng cười nói: “Chỉ trong thời gian một tuần trà mà học thuộc một quyển sách ư? Hừ! Nực cười!”

“…” Bầu không khí trong Nhã Phong các lại lập tức trở nên ngượng ngùng.

Lúc này thì không chỉ lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu cảm thấy hơi không vui mà ngay cả đám sĩ tử trẻ tuổi Dương Trình và Hà Hân Hiền cũng dùng ánh mắt bất mãn nhìn sang Hạ Tung.

Nghĩ cũng phải, bọn họ khó khăn lắm mới kéo lại được không khí vui vẻ cho hội thơ, vốn hi vọng việc lúc này sẽ được bỏ qua, thế mà không ngờ Hạ Tung lại phá hoại hết, thế thì sao có thể không bực?

“Hạ huynh, bát điện hạ lúc ở Văn Đức điện đã học thuộc quyển sách lập ngôn của Đông Cung, đây là việc mà chúng ta đều thấy, sao có thể là giả?” Hà Hân Hiền bất mãn nói.

“Hừ, các người lúc nãy nói chuyện vui vẻ như thế nên huynh đương nhiên sẽ nói cho ngài ấy rồi.” Hạ Tung bĩu môi phủ nhận.

“Thế ta thì sao?” Dương Trình cau mày nói: “Ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, có thể làm chứng cho việc này!”

“Huynh…”

Hạ Tung khó chịu nhìn Dương Trình, người bình thường cũng khá thân thiết với cậu ta, trong lòng càng cảm thấy đố kỵ, bèn lạnh lùng nói: “Dù gì ta cũng không thấy, ta không tin! Trừ phi bát điện hạ học lại thêm lần nữa!”

“Huynh là thân phận gì mà dám bảo bát hoàng tử học lại lần nữa?”

Các sĩ tử đều thắc mắc nhìn Hạ Tung, có kẻ lắc đầu, có người cười nhạt, tỏ ra ngán ngẩm.

Hiện giờ trong lòng của họ, tuy bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận lúc mới vào điện có hơi lạnh nhạt với họ, nhưng sau khi được lục hoàng tử nhắc nhở thì người ta cũng đã thay đổi, chịu trò chuyện với họ rồi, chuyện này chẳng phải rất tốt sao? Tại sao cứ nhất định so đo tính toán, nhất quyết không bỏ qua như thế? Thấy Hạ Tung chợt rút trong người ra một quyển sách đặt lên bàn, sau đó nhìn Triệu Hoằng Nhuận bằng ánh mắt như muốn khiêu chiến, bọn họ đều thầm lắc đầu.

“Thế nào?” Hạ Tung vừa nhìn Triệu Hoằng Nhuận vừa khiêu khích: “Nếu bát điện hạ có thể học thuộc thì ta sẽ thừa nhận bát điện hạ là người có trí nhớ thiên hạ vô song!”

“Sự thừa nhận của ngươi thì có giá trị gì chứ?”

“Ha ha.” Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì bật cười, vì thật sự cảm thấy buồn cười. Cậu lắc đầu rồi lạnh lùng nói: “Ta chưa bao giờ nói mình có thể học thuộc một quyển sách, ta chỉ nói quyển sách mới của Đông Cung thật ra là trộm từ một tiền nhân vô danh mà thôi.”

“Thấy chưa?” Nghe lời nói ấy, Hạ Tung liền đắc ý quay sang nhìn các bạn của mình.

Nhưng tiếc là đám người Hà Hân Hiền và Dương Trình lại không có phản ứng gì.

Đông Cung đạo văn khi quân ư?

Đối với họ thì cách giải thích này của bát điện hạ chẳng qua chỉ lừa được người không hiểu chuyện mà thôi. Đương đường là Đông Cung thái tử, có cần phải vì muốn lập ngôn mà gây ra một việc một khi lộ ra sẽ gặp hậu quả lớn như thế không?

Có thể nhận ra, cái gọi là Đông Cung đạo văn chẳng qua chỉ là câu nói bát điện hạ dùng để che lấp đi thiên phú kinh thiên động địa của mình, đồng thời cũng để trả thù Đông Cung thái tử mà thôi.

Nhất là đám người Dương Trình, Hà Hân Hiền hôm đó cũng cùng ngồi với lục hoàng tử, tận mắt nhìn thấy thái tử đã gây khó dễ cho bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận thì lại càng hiểu rõ vì sao bát điện hạ lại nói như thế.

Chỉ buồn cười cho Hạ Tung cứ nghĩ rằng mình đã nắm được thóp của bát hoàng tử, đang đứng đó giương giương tự đắc.

“Xem ra việc diễn ra ngay trước mắt cũng chưa hẳn là thật, kẻ bất tài cảm thấy bất ngờ trước việc lục điện hạ mời bát điện hạ đến Nhã Phong Thi Hội đấy.” Hạ Tung quyết châm chọc đến cùng.

Câu nói “cảm thấy bất ngờ” của cậu ta ý muốn ám chỉ Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn chẳng hề có tư cách tham dự Nhã Phong Thi Hội.

“Thế ngươi muốn thế nào?” Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy buồn cười.

Hạ Tung nghe thế liền đáp: “Kẻ bất tài to gan muốn kiểm tra văn tài của bát điện hạ!”

Lục hoàng tử Triệu Hoằng Chiêu và đám người Dương Trình, Hà Hân Hiền vốn định ngăn cản, nhưng khi nghe Hạ Tung nói thế thì họ lại bất giác có hơi dao động, vì họ cũng rất hiếu kỳ, không biết bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận trước nay luôn kín kẽ này liệu có phải có một bụng kinh luân hay không.

Bởi Hạ Tung tuy hành xử hơi kiêu ngạo, nhưng dù gì vẫn là một tài năng thực sự.

Nhưng trong lúc mọi người đang trông đợi thì Triệu Hoằng Nhuận lại lắc đầu nói: “Không được.”

Câu nói này khiến mọi người có mặt đều cảm thấy bất ngờ: Bát điện hạ lại nhận thua sao?

Mọi người còn chưa kịp định thần thì lại nghe Triệu Hoằng Nhuận nói tiếp: “Các người hỏi qua hỏi lại chẳng qua cũng chỉ là ngâm thơ đối đáp, chẳng có gì mới mẻ. Thế này đi, ta sẽ hỏi ngươi vài câu, nếu ngươi có thể đáp được thì ta sẽ nhận thua, sao hả?”

“Thì ra bát điện hạ muốn đổi khách thành chủ…”

Mọi người lúc này mới hiểu ra, bắt đầu cảm thấy hứng thú kỳ vọng vào “ý mới mẻ” mà Triệu Hoằng Nhuận vừa nói.

Có thể nhận ra, Hạ Tung quả là một sĩ tử rất tự tin vào tài học của mình, nghe thế liền lạnh lùng nói: “Bát điện hạ cứ việc hỏi, nếu bất tài đáp sai một câu thì sẽ ôm đầu cuốn gói khỏi Nhã Phong các ngay, sau này Nhã Phong Thi Hội này sẽ không còn Hạ Tung ta nữa!”

Nghe được câu nói này, trên mặt Triệu Hoằng Nhuận liền hiện ra một nụ cười bí ẩn.

“Đừng nói quá tự tin như thế!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện