“Ngày 7 tháng 11, ta quá ngây thơ rồi, một bộ tiểu thuyết mấy chục vạn, hơn trăm vạn chữ, ta dùng bút lông viết ra? Ừm, ta có thể chế tác bút than, nhưng mà, nhưng mà ta không nhớ được nội dung tiểu thuyết.
Xuyên việt chục ngày rồi, không được việc gì cả, a a a, ta sắp nứt ra rồi.”
“Ngày 8 tháng 11, trời mưa, chính như tâm tình ta giờ phút này. Ta rõ ràng cái gì cũng biết một chút, nhưng lúc thật sự muốn mang bọn nó chuyển hóa thành bạc; Lúc từ không tới có; lại phát hiện mình còn kém rất nhiều. Ta rõ ràng cảm nhận được chỗ thất bại của giáo dục nhằm vào thi cử.
Hôm nay nói chuyện phiếm với Nhị thúc, nghe hắn nói rất nhiều chuyện quan trường, cùng với bản thân ta ở nha môn làm bộ khoái nhìn thấy nghe thấy, ta bỗng nhiên phát hiện thế giới này càng tệ hơn so với ta tưởng tượng, tham quan ô lại hoành hành không kiêng kỵ, tham nhỏ đã là quan tốt, thanh quan so với xử nữ trong câu lan còn hiếm thấy hơn.”
“Ngày 9 tháng 11, nhiều mây, Thải Vi cô nương của Ti Thiên Giám sao còn chưa tới tìm ta, nàng không muốn có được bí thuật luyện kim trong truyền thuyết sao? Cô nương đó giá trị nhan sắc không kém Linh Nguyệt muội tử, mặt trái xoan đáng yêu xinh đẹp, mắt vừa to vừa đẹp, bằng vào kỹ xảo tán gái lành nghề của ta, nói không chừng có thể theo đuổi được nàng. Có phải đệ tử của giám chính hay không không sao cả, chủ yếu là ở trong xã hội lạnh lùng này khát vọng một phần tình yêu.
Mau tới tìm ta đi, ta không muốn phấn đấu nữa.”
“Ngày 10 tháng 11, ta vẫn không cam lòng kế hoạch tiểu thuyết sanh non, vì thế kể kịch tình đại khái Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài cho hai muội muội, chuyện rất đơn sơ, dù sao quên rất nhiều chi tiết rồi, nghe xong, mắt Linh Nguyệt muội tử đỏ lên, nhưng Linh m chưa khóc, ta đánh nó một quyền, nó khóc, ta cảm thấy đây là thứ nó tuổi này nên thừa nhận.”
“Ngày 11 tháng 11, hôm nay uống rượu với Lý điển sử, khi ngà ngà say, hắn nói vương phi của Trấn Bắc vương là người đẹp số một đương triều. Ta hỏi hắn rốt cuộc đẹp bao nhiêu, hắn không hình dung được, bởi vì Lý điển sử cũng là nghe huyện lệnh lão gia nói.
Buổi tối tan tầm về nhà, lén tìm Nhị thúc hỏi, Nhị thúc vẻ mặt phi thường cổ quái, hắn dốc hết toàn lực dùng lượng từ ngữ cằn cỗi của hắn hình dung vẻ đẹp của vương phi, ta lấy ra yếu tố trung tâm: con mẹ nó, ngực to.
Điều này làm ta đối với vương phi sinh ra chút hứng thú cùng chờ mong...”
“Ngày 10 tháng 11, cho đến ngày nay, chưa được một việc nào, ta làm tổ quốc mất mặt, làm người xuyên việt mất mặt rồi.”
“Ngày 12 tháng 11, đây là tròn tháng đầu tiên ta tới thế giới này, bổng lộc phát xuống, ta tính làm việc thật tốt, chuyện kinh thương từ từ rồi đến...”
“Ngày 13 tháng 11, câu lan nghe khúc.”
“Bịch!”
Trong sân nhỏ, Hứa Thất An đứng ở mái hiên, tùy tay ném một ám khí hình lăng, hắn căn bản không nghiêm túc nhắm.
Lại chuẩn xác trúng hồng tâm cọc gỗ cách hai mươi bước.
Cái này cũng không phải thủ pháp ném ám khí của Hứa Thất An cao minh bao nhiêu, mà là... Hắn vận khí tốt.
“Thân thể này của ta tuyệt đối có vấn đề...” Hứa Thất An thấp giọng tự nói.
Vận khí hắn quá tốt rồi, liên tục một tháng, tổng cộng nhặt được một lượng hai chỉ bạc, tương đương với nửa tháng bổng lộc.
Số tiền này đủ một nhà ba người bình thường ăn dùng tiết kiệm ba tháng.
Cổ quái nhất là, mỗi lần đều nhặt được một chỉ bạc, cái này không phải vận khí có thể hình dung.
Không cần hỏi nguyên nhân, cũng biết việc này có cổ quái.
“Hệ thống ba ba? Xuất hiện đi, đừng chơi trốn tìm với con nữa.” Hứa Thất An thử nói.
Hệ thống không quan tâm hắn.
Trong một tháng qua, hắn đã làm vô số lần thử, ý đồ đánh thức hệ thống.
Sự thực nói cho hắn, căn bản không có hệ thống.
Vận khí cổ quái giải thích như thế nào? Không ngờ được ta loại tù trưởng châu Phi từ nhỏ đến lớn mua xổ số năm tệ cũng chưa từng trúng này, có một ngày cũng có thể tiến hóa trở thành hoàng đế châu u. Nhưng hoàng đế châu u tuổi thọ quá ngắn... Hứa Thất An cười khổ tự giễu.
Có một điểm có thể khẳng định, chủ nhân ban đầu của thân thể căn bản không có vận khí kinh người, hắn nếu có, thẩm thẩm sẽ không ghét hắn, sẽ mang hắn thờ như tổ tông.
Cả nhà cũng không phấn đấu nữa, dựa vào hắn nhặt tiền mà sống.
“Loại tặng lai lịch không rõ này, không hiểu sao làm người ta hoảng hốt không chân thực...” Ánh mắt Hứa Thất An trầm trọng, thở dài nói: “Chỉ có thể đi một bước xem một bước.”
Hôm nay nghỉ, Hứa Thất An tung người trèo qua tường cao một trượng, đi nhà Nhị thúc ăn bữa sáng.
Tiểu viện hắn ở, thật ra vốn là một vị lão quản gia Hứa gia ở, chỉ cách nhà lớn một bức tường.
Về sau lão quản gia qua đời, tiểu viện để đó không dùng, thẳng đến khi Hứa Thất An tranh cãi với thẩm thẩm, dưới cơn giận dữ dọn tới nơi này.
Chủ nhân ban đầu thân thể là kẻ tính bướng bỉnh, ngày thường ba bữa đều là tự làm, Nhị thúc ngẫu nhiên sẽ xách theo rượu cùng đồ ăn trèo tường tới tìm cháu trai uống hai chén.
Bây giờ Hứa Thất An không cần thiết chịu đựng vì chấp niệm của chủ nhân ban đầu thân thể, nếu tự mình làm bữa sáng, không dậy khỏi giường được. Nếu ra ngoài ăn, lãng phí bao nhiêu tiền chứ.
Câu lan nghe khúc không thích sao, chủ yếu là có thể nhìn thấy các tiểu tỷ tỷ mặc váy lụa mỏng lắc mông.
...
Nội sảnh.
Thẩm thẩm mặc váy áo tay áo rộng màu đỏ sậm, nhìn thấy Hứa Thất An tiến vào, bĩu môi, cúi đầu húp cháo.
Thẩm thẩm không phải thiên kim nhà giàu, phụ thân là tú tài, miễn cưỡng tính là con nhà gia giáo, thẩm thẩm mưa dầm thấm đất, coi như thông tình đạt lý, vừa mới nhận ân tình của đứa cháu xui xẻo, không mặt mũi nào đuổi người, đối với đứa cháu ‘Đừng khinh thiếu niên nghèo’ bây giờ lại rất được này, nàng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Tiểu Đậu Đinh (từ giờ sẽ dùng để gọi con gái út nhà Nhị thúc) đứng ở trước ghế đôn tròn, trên ghế đôn đặt bữa sáng của cô bé, ba cái bánh bao thịt, hai căn bánh quẩy, một món rau, một âu to cháo hoa.
“Đại ca...” Nàng mơ hồ không rõ gọi một tiếng.
“Sao không thấy Từ Cựu.” Hứa Thất An hỏi.
Từ Cựu là tự của Hứa Tân Niên, tự là bổ sung của tên.
“Nhốt ở trong phòng viết thơ.” Hứa Bình Chí nói.
Hứa Thất An ngồi xuống, Lục Nga bưng lên một bát cháo hoa, sáu cái bánh bao thịt, một đĩa cải củ muối chua, một bát tào phớ.
Võ phu cảnh giới Luyện Tinh, dạ dày lớn hơn nhiều so với người thường.
Mà đến cảnh giới Luyện Khí như thúc thúc, lượng cơm ăn ngược lại không khác mấy với người thường.
Chỉ có thể lửng dạ... Hứa Thất An liếc Tiểu Đậu Đinh, vẻ mặt ôn hoà: “Linh m, chia cho đại ca một cái bánh bao được không.”
Mọi người nhìn hắn một cái, con gái út trong nhà cái gì cũng không để ý, chỉ để ý đồ ăn, ai từ trong bát con bé tranh thức ăn, nó liền liều mạng với người đó.
Xuyên việt chục ngày rồi, không được việc gì cả, a a a, ta sắp nứt ra rồi.”
“Ngày 8 tháng 11, trời mưa, chính như tâm tình ta giờ phút này. Ta rõ ràng cái gì cũng biết một chút, nhưng lúc thật sự muốn mang bọn nó chuyển hóa thành bạc; Lúc từ không tới có; lại phát hiện mình còn kém rất nhiều. Ta rõ ràng cảm nhận được chỗ thất bại của giáo dục nhằm vào thi cử.
Hôm nay nói chuyện phiếm với Nhị thúc, nghe hắn nói rất nhiều chuyện quan trường, cùng với bản thân ta ở nha môn làm bộ khoái nhìn thấy nghe thấy, ta bỗng nhiên phát hiện thế giới này càng tệ hơn so với ta tưởng tượng, tham quan ô lại hoành hành không kiêng kỵ, tham nhỏ đã là quan tốt, thanh quan so với xử nữ trong câu lan còn hiếm thấy hơn.”
“Ngày 9 tháng 11, nhiều mây, Thải Vi cô nương của Ti Thiên Giám sao còn chưa tới tìm ta, nàng không muốn có được bí thuật luyện kim trong truyền thuyết sao? Cô nương đó giá trị nhan sắc không kém Linh Nguyệt muội tử, mặt trái xoan đáng yêu xinh đẹp, mắt vừa to vừa đẹp, bằng vào kỹ xảo tán gái lành nghề của ta, nói không chừng có thể theo đuổi được nàng. Có phải đệ tử của giám chính hay không không sao cả, chủ yếu là ở trong xã hội lạnh lùng này khát vọng một phần tình yêu.
Mau tới tìm ta đi, ta không muốn phấn đấu nữa.”
“Ngày 10 tháng 11, ta vẫn không cam lòng kế hoạch tiểu thuyết sanh non, vì thế kể kịch tình đại khái Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài cho hai muội muội, chuyện rất đơn sơ, dù sao quên rất nhiều chi tiết rồi, nghe xong, mắt Linh Nguyệt muội tử đỏ lên, nhưng Linh m chưa khóc, ta đánh nó một quyền, nó khóc, ta cảm thấy đây là thứ nó tuổi này nên thừa nhận.”
“Ngày 11 tháng 11, hôm nay uống rượu với Lý điển sử, khi ngà ngà say, hắn nói vương phi của Trấn Bắc vương là người đẹp số một đương triều. Ta hỏi hắn rốt cuộc đẹp bao nhiêu, hắn không hình dung được, bởi vì Lý điển sử cũng là nghe huyện lệnh lão gia nói.
Buổi tối tan tầm về nhà, lén tìm Nhị thúc hỏi, Nhị thúc vẻ mặt phi thường cổ quái, hắn dốc hết toàn lực dùng lượng từ ngữ cằn cỗi của hắn hình dung vẻ đẹp của vương phi, ta lấy ra yếu tố trung tâm: con mẹ nó, ngực to.
Điều này làm ta đối với vương phi sinh ra chút hứng thú cùng chờ mong...”
“Ngày 10 tháng 11, cho đến ngày nay, chưa được một việc nào, ta làm tổ quốc mất mặt, làm người xuyên việt mất mặt rồi.”
“Ngày 12 tháng 11, đây là tròn tháng đầu tiên ta tới thế giới này, bổng lộc phát xuống, ta tính làm việc thật tốt, chuyện kinh thương từ từ rồi đến...”
“Ngày 13 tháng 11, câu lan nghe khúc.”
“Bịch!”
Trong sân nhỏ, Hứa Thất An đứng ở mái hiên, tùy tay ném một ám khí hình lăng, hắn căn bản không nghiêm túc nhắm.
Lại chuẩn xác trúng hồng tâm cọc gỗ cách hai mươi bước.
Cái này cũng không phải thủ pháp ném ám khí của Hứa Thất An cao minh bao nhiêu, mà là... Hắn vận khí tốt.
“Thân thể này của ta tuyệt đối có vấn đề...” Hứa Thất An thấp giọng tự nói.
Vận khí hắn quá tốt rồi, liên tục một tháng, tổng cộng nhặt được một lượng hai chỉ bạc, tương đương với nửa tháng bổng lộc.
Số tiền này đủ một nhà ba người bình thường ăn dùng tiết kiệm ba tháng.
Cổ quái nhất là, mỗi lần đều nhặt được một chỉ bạc, cái này không phải vận khí có thể hình dung.
Không cần hỏi nguyên nhân, cũng biết việc này có cổ quái.
“Hệ thống ba ba? Xuất hiện đi, đừng chơi trốn tìm với con nữa.” Hứa Thất An thử nói.
Hệ thống không quan tâm hắn.
Trong một tháng qua, hắn đã làm vô số lần thử, ý đồ đánh thức hệ thống.
Sự thực nói cho hắn, căn bản không có hệ thống.
Vận khí cổ quái giải thích như thế nào? Không ngờ được ta loại tù trưởng châu Phi từ nhỏ đến lớn mua xổ số năm tệ cũng chưa từng trúng này, có một ngày cũng có thể tiến hóa trở thành hoàng đế châu u. Nhưng hoàng đế châu u tuổi thọ quá ngắn... Hứa Thất An cười khổ tự giễu.
Có một điểm có thể khẳng định, chủ nhân ban đầu của thân thể căn bản không có vận khí kinh người, hắn nếu có, thẩm thẩm sẽ không ghét hắn, sẽ mang hắn thờ như tổ tông.
Cả nhà cũng không phấn đấu nữa, dựa vào hắn nhặt tiền mà sống.
“Loại tặng lai lịch không rõ này, không hiểu sao làm người ta hoảng hốt không chân thực...” Ánh mắt Hứa Thất An trầm trọng, thở dài nói: “Chỉ có thể đi một bước xem một bước.”
Hôm nay nghỉ, Hứa Thất An tung người trèo qua tường cao một trượng, đi nhà Nhị thúc ăn bữa sáng.
Tiểu viện hắn ở, thật ra vốn là một vị lão quản gia Hứa gia ở, chỉ cách nhà lớn một bức tường.
Về sau lão quản gia qua đời, tiểu viện để đó không dùng, thẳng đến khi Hứa Thất An tranh cãi với thẩm thẩm, dưới cơn giận dữ dọn tới nơi này.
Chủ nhân ban đầu thân thể là kẻ tính bướng bỉnh, ngày thường ba bữa đều là tự làm, Nhị thúc ngẫu nhiên sẽ xách theo rượu cùng đồ ăn trèo tường tới tìm cháu trai uống hai chén.
Bây giờ Hứa Thất An không cần thiết chịu đựng vì chấp niệm của chủ nhân ban đầu thân thể, nếu tự mình làm bữa sáng, không dậy khỏi giường được. Nếu ra ngoài ăn, lãng phí bao nhiêu tiền chứ.
Câu lan nghe khúc không thích sao, chủ yếu là có thể nhìn thấy các tiểu tỷ tỷ mặc váy lụa mỏng lắc mông.
...
Nội sảnh.
Thẩm thẩm mặc váy áo tay áo rộng màu đỏ sậm, nhìn thấy Hứa Thất An tiến vào, bĩu môi, cúi đầu húp cháo.
Thẩm thẩm không phải thiên kim nhà giàu, phụ thân là tú tài, miễn cưỡng tính là con nhà gia giáo, thẩm thẩm mưa dầm thấm đất, coi như thông tình đạt lý, vừa mới nhận ân tình của đứa cháu xui xẻo, không mặt mũi nào đuổi người, đối với đứa cháu ‘Đừng khinh thiếu niên nghèo’ bây giờ lại rất được này, nàng cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt.
Tiểu Đậu Đinh (từ giờ sẽ dùng để gọi con gái út nhà Nhị thúc) đứng ở trước ghế đôn tròn, trên ghế đôn đặt bữa sáng của cô bé, ba cái bánh bao thịt, hai căn bánh quẩy, một món rau, một âu to cháo hoa.
“Đại ca...” Nàng mơ hồ không rõ gọi một tiếng.
“Sao không thấy Từ Cựu.” Hứa Thất An hỏi.
Từ Cựu là tự của Hứa Tân Niên, tự là bổ sung của tên.
“Nhốt ở trong phòng viết thơ.” Hứa Bình Chí nói.
Hứa Thất An ngồi xuống, Lục Nga bưng lên một bát cháo hoa, sáu cái bánh bao thịt, một đĩa cải củ muối chua, một bát tào phớ.
Võ phu cảnh giới Luyện Tinh, dạ dày lớn hơn nhiều so với người thường.
Mà đến cảnh giới Luyện Khí như thúc thúc, lượng cơm ăn ngược lại không khác mấy với người thường.
Chỉ có thể lửng dạ... Hứa Thất An liếc Tiểu Đậu Đinh, vẻ mặt ôn hoà: “Linh m, chia cho đại ca một cái bánh bao được không.”
Mọi người nhìn hắn một cái, con gái út trong nhà cái gì cũng không để ý, chỉ để ý đồ ăn, ai từ trong bát con bé tranh thức ăn, nó liền liều mạng với người đó.
Danh sách chương